Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 2 - Chương 24: Người tính không bằng trời tính.
Na Thì Yên Hoa
19/04/2015
Tục ngừ nói thế nào? Nghĩ gì thành náy.
Diệp Từ còn đang lo lắng nếu Kinh Ca Công Tử không mời cô nhập đội, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn mật của người lạ. Hóa ra là Hắc Dạ Thanh Thiên gửi đến, cách anh nói chuyện có vè hòa hoãn không ít:“Công Tử u, có lẽ cô và một vài hội viên trong công hội tôi có chút hiểu lầm. Nhưng giờ là việc riêng của Đại Đường và Lang Tộc, cô không nhất thiết phải xen vào, đúng không?”
Quà thật là đạo lỷ đó, quà thật Diệp Từ muốn dạy cho nhóm người Từ Từ Phi Vân một bài học. Có điều, cô lại không có thù oán gì với Hắc Dạ Thanh Thiên, ừong thời kỳ mấu chốt thế này, để mình tiến vào ân oán cùa họ, không đáng. Đặc biệt, thân phận bây giờ của cô không chỉ đại biểu cho một người, rất nhiều người đã trực tiếp xem cô thành Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước. So sánh Môi Ngày Hướng về Phía Trước với Lang Tộc và Đại Đường, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Dù sao việc cô cần làm bây giờ là mở ra vịnh kho báu, thật sự không cần phài chen chân vào việc của họ.
Cô đang định trà lời Hắc Dạ Thanh Thiên, lại thấy một nhóm cận chiến của Đại Đường xông thẳng về phía mình. Điều này khiến cô hơi sửng sốt, làm ưò gì đấy!
Hắc Dạ Thanh Thiên nhìn thấy Diệp Từ nói một câu như thế ừên kênh bản đồ, từ ngữ khí ấy anh nhận thấy có mùi vị của sự nguy hiểm. Anh cau mày, nhìn Từ Từ Phi Vân cách đó không xa, ừong lòng ần ẩn càm giác, hiểu lầm giữa Công Tử u cùng Mộc Thanh và Tuyết Quang Liễm Diễm không chỉ đơn giản như vậy. Hơn nừa anh rất hiều Khinh Ca Công Tử, người nọ tuyệt đối không để Công Tử u vô duyên vô cớ xuất hiện, rồi lại vô duyên vô cớ rời đi. Theo tính cách cùa Kinh Ca Công Tử, nhất định sẽ mượn sức cô một phen. Nên anh mới phải dùng đến biện pháp này, lập tức nhắn tin riêng cho Diệp Từ.
Có điều còn chua đợi được câu trả lời của Diệp Từ trả, anh chợt nghe thấy tiếng Ỷ Nhân Lam nghiến răng nghiến lợi hô lên:“Cồng Tử U! Cô khinh người quá đáng! Các huynh đệ, mọi người xông lên với tôi, diệt Thợ săn này trước, đừng đề cô ta bắt tay với Lang Tộc!”
Nếu Ỳ Nhân Lam chỉ nhắc đến Công Tử u, chỉ sợ không ai theo anh, nhưng kèm theo sau tên Diệp Từ lại là Lang Tộc, nhất thời khiến mọi người tức giận không thôi. Thậm chí không ít cận chiến đã buông tha chiến đấu nơi tiền tuyến, đi theo Ỳ Nhân Lam đánh Công Tử Ư - người rời xa chiến cuộc từ sớm.
“Mọi người đều đứng lại cho tôi!” Hắc Dạ Thanh Thiên vừa thấy linh huống này, liền nghẹt thở, anh tin tưởng câu nói vừa rồi của mình đã khiến tâm tư Công Tử u lay động. Thậm chí có thể lập tức rời khỏi chiến trường. Nhưng giờ nếu người bên anh đi lên vây công, chỉ sợ tình hình sẽ chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Đáng tiếc Hắc Dạ Thanh Thiên vẫn nói chậm hai giây. Chỉ hai giây ngắn ngủi, toàn bộ người trong nhóm cận chiến đó đã xung phong tới chỗ Diệp Từ!
“Tất cà đứng lại cho tôi! Ai đi tập kích Công Tử u, trừ 500 Dkp!” Hắc Dạ Thanh Thiên rống to trong kênh công hội, chỉ là dù có nói cũng đã ừễ, thật sự đã ừễ rồi.
Lời còn chưa dứt, anh liền thắy mười mấy cận chiến ngã xuống. Bao gồm Ỷ Nhân Lam kêu gào lúc nãy.
Diệp Từ trước giờ không thuộc dạng người ngồi chờ chết, tuy cô cũng không muốn xen vào việc của Đại Đường và Lang Tộc, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ ức hiếp cô, cô còn phải cười tươi rồi lờ đi. Mắt thấy cận chiến của Đại Đường xông vê phía mình, Diệp Từ triệu hồi Lão Tứ ra lập tức nhảy lên lung nó, mở kỹ năng Chấn Động.
Mục tiêu ừong phạm vi 30m, toàn bộ bị mê muội, không ít chức nghiệp cận chiến có lượng máu thấp trực tiếp ngã xuống đất. Cho dù có lượng máu cao, bởi vì dính mê muội, cô thuận tiện lấy nô cơ, bắn vài mũi tên liền giải quyết hết.
Diệp Từ vừa giải quyết game thủ đến đột kích mình, vừa đồng ý lời mời của Kinh Ca Công Tử, gia nhập đoàn đội Lang Tộc.
“Công Tử u, nguờng mộ đã lâu, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.” Kinh Ca Công Tử vốn không trông chờ gì việc Diệp Từ tiến vào đoàn đội cùa mình. Nên lúc Diệp Từ đồng ý gia nhập, anh vân còn đang kinh ngạc lắm.
Diệp Từ cười cười:“Cũng vậy.” Giải quyết game thủ bị mê muội cuối cùng, Diệp Từ lập tức chạy về phía cùa Lang Tộc.
Nơi cô đang đứng là phía sau đội ngũ Đại Đường, tuy rằng là vị trí tốt để tập kích, nhưng nếu bị vây công e rằng bất lợi rất lớn. Đặc biệt bây giờ không ít game thủ ừong Đại Đường đã tập hợp lại, muổn vây sát cô. Cho dù cấp bậc cô cao hơn mọi người, cho dù Lão Tứ có là sinh vật cấp sử thi đi nừa. Nhưng voi không địch được đàn kiến, nếu cứ dây dưa, chịu thiệt ắt hẳn là mình. Diệp Từ không hê suy xét thêm gì, lập tức cười Lão Tứ chạy về phía đội chủ lực của Lang Tộc.
Cô vừa bôn chạy, vừa ữả lời tin nhắn mật của Hắc Dạ Thanh Thiên:“Hắc đại hội trưởng, đây là ‘không muốn xen vào’ mà anh nói với tôi sao? Tôi đã nhường nhịn rồi nhung anh lại muốn giết tôi ? Đạo lý gì đây!”
“Không phải như vậy. Công Từ u, hiểu lầm, thật sự hiểu lầm rồi. Đâỵ không phải là ý của tôi!” Hắc Dạ Thanh Thiên rơi vào thế bị động, anh chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng. Đấu với Lang Tộc đã đủ khiến anh phiền lòng, nếu giờ thêm một Công Tử Ư, áp lực thật sự rất lớn. Cũng không phải anh sợ Công Tử u, mà là con Bá Vương Long không rỗ lai lịch cùa cô, thật sự là rất lợi hại, nháy mắt liền giết mấy chục người, lúc nãy chi có một nhóm người xông lên. Nếu đề nó xông vào đám đông, hậu quà không nói cũng biết!
Chẳng qua trước tình huống hội viên công hội minh cứ hùng dũng xông vào trước mặt Diệp Từ, câu giải thích này của Hắc Dạ Thanh Thiên chẳng có tí ti lực thuyết phục.
Khinh Ca Công Tử thấy Diệp Từ vì chạy về phía Lang Tộc, bị vô số kỹ năng hoa lệ quấn vào thân cô, vội vàng hạ lệnh một bộ phận vú em buff cho Diệp Từ. Tuỵ cấp bậc Diệp Từ cao, tuy trang bị Diệp Từ tốt, nhung chạy từ chỗ Đại Đường sang phía Lang Tộc là một việc vô cùng mạo hiểm, nhiều người như vậy liên tục quăng kỹ năng vào người cô. Cho dù đại đa số là miss, nhưng vân có lúc đánh trúng, cô bôn chạy nhanh, lượng máu chưa bao giờ ngừng rớt, mắt thấy sắp cạn khô.
May mắn, Kinh Ca Công Tử xem như có nhãn lực, lập tức an bài người giúp chô kéo lượng máu về, Diệp Từ mới thở dài một hơi:“Nguy hiểm quá.”
Hai bên cạnh tranh lại có thực lực ngang bằng, thắng bại quyết định luôn luôn nhờ vào một yếu tố nhô.
Mà ữong trận chiến hôm nay của Đại Đường và Lang Tộc, yếu tố nhỏ đó chính là Diệp Từ. Cô cũng từng suy nghĩ, qua trận chiến này, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước. Nhung cô đã nhịn không nồi nửa, cô muốn đánh một ừận cho ra ữò.
Diệp Từ xông qua đội ngũ Đại Đường cư nhiên không chết, đây xem như tăng thêm một đả kích khác cho phần đông game thủ ở Đại Đường. Lang Tộc lại thêm hậu viên, thắng bại nhanh chóng xuất hiện.
Chiến đấu loại này cần so nhân viên và tài chính, chỉ là một nơi luyện cấp nên hai bên xuất ra lực lượng có hạn. vốn tính đánh nhanh thắng nhanh, nào ngờ Diệp Từ lại xuất hiện vào khoảnh khắc quan trọng đó.
Rất nhanh, Đại Đường yển kì tức cổ. (Ngừng chiến tranh)
Đại công hội chiến đấu luôn luôn không có vĩnh viễn thắng lợi hay vĩnh viễn thất bại. Hôm nay anh thắng cũng không đại biểu cho việc anh là người cười sau cùng. Hôm nay tôi thua cũng đại biểu cho việc cả đời không xoay chuyển được nghịch cục, nên không nhiều người chú ý kết quả của nó. Cho dù trong lòng có bất mãn, hai ba ngày ữôi qua cũng quên thôi.
Chờ Đại Đường đi khỏi, Kinh Ca Công Tử lập tức add Diệp Từ làm bạn tốt. Anh là một thanh niên có làn da trắng trẻo, có điều thông qua đôi con ngươi đen lánh lại lộ ra một cỗ khí thế ốn ừọng. Anh cười với Diệp Từ: “Công Từ Ư, hôm nay bọn tôi có thẻ thuận lợi đánh lui Đại Đường, công lao của cô không thể không kể.”
Diệp Từ nhếch nhếch miệng, không để tâm lắm lời khen kiểu này:“Tôi vốn chỉ đi ngang qua, không ngờ lại bị vạ lây.”
Kinh Ca Công Từ gật gật đầu:“Việc hôm nay chỉ là chuyện thường tình của công hội Lang Tộc bọn tôi, nhưng với Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng. Kỳ thật, nói trắng ra vân là bọn tôi làm phiền cô, ngại quá.”
“Không sao. Nếu chơi game, thì không được sợ đánh nhau, cũng không được sợ gặp phải mâu thuẫn, Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước tuy rằng ít người nhưng đều không phải ‘nhuyễn quả hồng’.”
“Sau này Đại Đường làm phiền công hội cô, nhất định phải thông báo cho chúng tôi biết!” Tuy Diệp Từ nói như thế, nhưng Kinh Ca Công Tử vẫn thận trọng hứa hẹn.
Kinh Ca Công Tử có vè là người có ữách nhiệm. Diệp Từ nghe thấy anh nói như vậy chi cười cười. Tuy chưa tìmg nghĩ tới việc nhờ Kinh'Ca Công Tử giải quỵết phiền toái, có điều làm hội trưởng công hội đứng nhất nhì Đông Đại Lục có thể thể hiện thái độ như vậy đủ để người ta phải kính nể.
“Được! Đã có lời này của Khinh Ca hội trưởng, tôi không khách khí đâu.” Diệp Từ giống như một người giang hồ xưa chắp tay về phía Kinh Ca Công Tử, triệu hồi Lão Tứ:“Tôi còn có chút việc, đi trước nhé.”
Dứt lời cô vẫy tay với vài vị quản lỷ của Lang Tộc, xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong game, cao thủ này ít khi muốn đắc tội cao thủ khác, bất kể thật tinh hay là giả vờ, cơ bản bọn họ đều muốn duy trì quan hệ bạn tốt, đó cũng là nguyên nhân vì sao trong game chỉ có cao thủ mới quen biết được cao thủ.
Kinh Ca Công Từ nhìn bóng dáng Diệp Từ xa dần, thở dài một hơi, ứong lòng thầm cỏ chút tiếc hận. Nêu Lang Tộc bọn anh có một Thợ săn như thế, chẳng khác gì như hổ thêm cánh. Đáng tiếc, trên đời việc không như ỷ minh ít nhất cũng chiếm 8-9 phần 10.
Diệp Từ chạy nhanh, theo trí nhớ xông vào nơi bên cạnh Lam Quang Bãi Biển. Đây là một núi đá lớn, bên ừên trải đầy thực vật.
Đứng bên cạnh núi, Diệp Từ nhảy xuống người Lão Tứ, sau đó lấy bản đồ ra. Góc phía bên phải bản đồ có một thiết phiến không mấy bắt mắt, cô lấỵ mảnh thiết phiến đó xuống. Tuy kiếp trước Diệp Từ chưa từng có đi thăm dò bản đồ thần bí, có điều cô đã xem qua video hướng dân. Dù sao đến giai đoạn sau, những thứ quan ữọng thể này nhà sản xuất đều công bố cả.
Nhìn khối thiết phiến hình dạng kỳ quái trên tay, Diệp Từ hiểu được, đây chính là chìa khóa mở ra Vịnh kho báu!
Diệp Từ còn đang lo lắng nếu Kinh Ca Công Tử không mời cô nhập đội, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn mật của người lạ. Hóa ra là Hắc Dạ Thanh Thiên gửi đến, cách anh nói chuyện có vè hòa hoãn không ít:“Công Tử u, có lẽ cô và một vài hội viên trong công hội tôi có chút hiểu lầm. Nhưng giờ là việc riêng của Đại Đường và Lang Tộc, cô không nhất thiết phải xen vào, đúng không?”
Quà thật là đạo lỷ đó, quà thật Diệp Từ muốn dạy cho nhóm người Từ Từ Phi Vân một bài học. Có điều, cô lại không có thù oán gì với Hắc Dạ Thanh Thiên, ừong thời kỳ mấu chốt thế này, để mình tiến vào ân oán cùa họ, không đáng. Đặc biệt, thân phận bây giờ của cô không chỉ đại biểu cho một người, rất nhiều người đã trực tiếp xem cô thành Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước. So sánh Môi Ngày Hướng về Phía Trước với Lang Tộc và Đại Đường, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Dù sao việc cô cần làm bây giờ là mở ra vịnh kho báu, thật sự không cần phài chen chân vào việc của họ.
Cô đang định trà lời Hắc Dạ Thanh Thiên, lại thấy một nhóm cận chiến của Đại Đường xông thẳng về phía mình. Điều này khiến cô hơi sửng sốt, làm ưò gì đấy!
Hắc Dạ Thanh Thiên nhìn thấy Diệp Từ nói một câu như thế ừên kênh bản đồ, từ ngữ khí ấy anh nhận thấy có mùi vị của sự nguy hiểm. Anh cau mày, nhìn Từ Từ Phi Vân cách đó không xa, ừong lòng ần ẩn càm giác, hiểu lầm giữa Công Tử u cùng Mộc Thanh và Tuyết Quang Liễm Diễm không chỉ đơn giản như vậy. Hơn nừa anh rất hiều Khinh Ca Công Tử, người nọ tuyệt đối không để Công Tử u vô duyên vô cớ xuất hiện, rồi lại vô duyên vô cớ rời đi. Theo tính cách cùa Kinh Ca Công Tử, nhất định sẽ mượn sức cô một phen. Nên anh mới phải dùng đến biện pháp này, lập tức nhắn tin riêng cho Diệp Từ.
Có điều còn chua đợi được câu trả lời của Diệp Từ trả, anh chợt nghe thấy tiếng Ỷ Nhân Lam nghiến răng nghiến lợi hô lên:“Cồng Tử U! Cô khinh người quá đáng! Các huynh đệ, mọi người xông lên với tôi, diệt Thợ săn này trước, đừng đề cô ta bắt tay với Lang Tộc!”
Nếu Ỳ Nhân Lam chỉ nhắc đến Công Tử u, chỉ sợ không ai theo anh, nhưng kèm theo sau tên Diệp Từ lại là Lang Tộc, nhất thời khiến mọi người tức giận không thôi. Thậm chí không ít cận chiến đã buông tha chiến đấu nơi tiền tuyến, đi theo Ỳ Nhân Lam đánh Công Tử Ư - người rời xa chiến cuộc từ sớm.
“Mọi người đều đứng lại cho tôi!” Hắc Dạ Thanh Thiên vừa thấy linh huống này, liền nghẹt thở, anh tin tưởng câu nói vừa rồi của mình đã khiến tâm tư Công Tử u lay động. Thậm chí có thể lập tức rời khỏi chiến trường. Nhưng giờ nếu người bên anh đi lên vây công, chỉ sợ tình hình sẽ chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Đáng tiếc Hắc Dạ Thanh Thiên vẫn nói chậm hai giây. Chỉ hai giây ngắn ngủi, toàn bộ người trong nhóm cận chiến đó đã xung phong tới chỗ Diệp Từ!
“Tất cà đứng lại cho tôi! Ai đi tập kích Công Tử u, trừ 500 Dkp!” Hắc Dạ Thanh Thiên rống to trong kênh công hội, chỉ là dù có nói cũng đã ừễ, thật sự đã ừễ rồi.
Lời còn chưa dứt, anh liền thắy mười mấy cận chiến ngã xuống. Bao gồm Ỷ Nhân Lam kêu gào lúc nãy.
Diệp Từ trước giờ không thuộc dạng người ngồi chờ chết, tuy cô cũng không muốn xen vào việc của Đại Đường và Lang Tộc, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ ức hiếp cô, cô còn phải cười tươi rồi lờ đi. Mắt thấy cận chiến của Đại Đường xông vê phía mình, Diệp Từ triệu hồi Lão Tứ ra lập tức nhảy lên lung nó, mở kỹ năng Chấn Động.
Mục tiêu ừong phạm vi 30m, toàn bộ bị mê muội, không ít chức nghiệp cận chiến có lượng máu thấp trực tiếp ngã xuống đất. Cho dù có lượng máu cao, bởi vì dính mê muội, cô thuận tiện lấy nô cơ, bắn vài mũi tên liền giải quyết hết.
Diệp Từ vừa giải quyết game thủ đến đột kích mình, vừa đồng ý lời mời của Kinh Ca Công Tử, gia nhập đoàn đội Lang Tộc.
“Công Tử u, nguờng mộ đã lâu, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.” Kinh Ca Công Tử vốn không trông chờ gì việc Diệp Từ tiến vào đoàn đội cùa mình. Nên lúc Diệp Từ đồng ý gia nhập, anh vân còn đang kinh ngạc lắm.
Diệp Từ cười cười:“Cũng vậy.” Giải quyết game thủ bị mê muội cuối cùng, Diệp Từ lập tức chạy về phía cùa Lang Tộc.
Nơi cô đang đứng là phía sau đội ngũ Đại Đường, tuy rằng là vị trí tốt để tập kích, nhưng nếu bị vây công e rằng bất lợi rất lớn. Đặc biệt bây giờ không ít game thủ ừong Đại Đường đã tập hợp lại, muổn vây sát cô. Cho dù cấp bậc cô cao hơn mọi người, cho dù Lão Tứ có là sinh vật cấp sử thi đi nừa. Nhưng voi không địch được đàn kiến, nếu cứ dây dưa, chịu thiệt ắt hẳn là mình. Diệp Từ không hê suy xét thêm gì, lập tức cười Lão Tứ chạy về phía đội chủ lực của Lang Tộc.
Cô vừa bôn chạy, vừa ữả lời tin nhắn mật của Hắc Dạ Thanh Thiên:“Hắc đại hội trưởng, đây là ‘không muốn xen vào’ mà anh nói với tôi sao? Tôi đã nhường nhịn rồi nhung anh lại muốn giết tôi ? Đạo lý gì đây!”
“Không phải như vậy. Công Từ u, hiểu lầm, thật sự hiểu lầm rồi. Đâỵ không phải là ý của tôi!” Hắc Dạ Thanh Thiên rơi vào thế bị động, anh chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng. Đấu với Lang Tộc đã đủ khiến anh phiền lòng, nếu giờ thêm một Công Tử Ư, áp lực thật sự rất lớn. Cũng không phải anh sợ Công Tử u, mà là con Bá Vương Long không rỗ lai lịch cùa cô, thật sự là rất lợi hại, nháy mắt liền giết mấy chục người, lúc nãy chi có một nhóm người xông lên. Nếu đề nó xông vào đám đông, hậu quà không nói cũng biết!
Chẳng qua trước tình huống hội viên công hội minh cứ hùng dũng xông vào trước mặt Diệp Từ, câu giải thích này của Hắc Dạ Thanh Thiên chẳng có tí ti lực thuyết phục.
Khinh Ca Công Tử thấy Diệp Từ vì chạy về phía Lang Tộc, bị vô số kỹ năng hoa lệ quấn vào thân cô, vội vàng hạ lệnh một bộ phận vú em buff cho Diệp Từ. Tuỵ cấp bậc Diệp Từ cao, tuy trang bị Diệp Từ tốt, nhung chạy từ chỗ Đại Đường sang phía Lang Tộc là một việc vô cùng mạo hiểm, nhiều người như vậy liên tục quăng kỹ năng vào người cô. Cho dù đại đa số là miss, nhưng vân có lúc đánh trúng, cô bôn chạy nhanh, lượng máu chưa bao giờ ngừng rớt, mắt thấy sắp cạn khô.
May mắn, Kinh Ca Công Tử xem như có nhãn lực, lập tức an bài người giúp chô kéo lượng máu về, Diệp Từ mới thở dài một hơi:“Nguy hiểm quá.”
Hai bên cạnh tranh lại có thực lực ngang bằng, thắng bại quyết định luôn luôn nhờ vào một yếu tố nhô.
Mà ữong trận chiến hôm nay của Đại Đường và Lang Tộc, yếu tố nhỏ đó chính là Diệp Từ. Cô cũng từng suy nghĩ, qua trận chiến này, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước. Nhung cô đã nhịn không nồi nửa, cô muốn đánh một ừận cho ra ữò.
Diệp Từ xông qua đội ngũ Đại Đường cư nhiên không chết, đây xem như tăng thêm một đả kích khác cho phần đông game thủ ở Đại Đường. Lang Tộc lại thêm hậu viên, thắng bại nhanh chóng xuất hiện.
Chiến đấu loại này cần so nhân viên và tài chính, chỉ là một nơi luyện cấp nên hai bên xuất ra lực lượng có hạn. vốn tính đánh nhanh thắng nhanh, nào ngờ Diệp Từ lại xuất hiện vào khoảnh khắc quan trọng đó.
Rất nhanh, Đại Đường yển kì tức cổ. (Ngừng chiến tranh)
Đại công hội chiến đấu luôn luôn không có vĩnh viễn thắng lợi hay vĩnh viễn thất bại. Hôm nay anh thắng cũng không đại biểu cho việc anh là người cười sau cùng. Hôm nay tôi thua cũng đại biểu cho việc cả đời không xoay chuyển được nghịch cục, nên không nhiều người chú ý kết quả của nó. Cho dù trong lòng có bất mãn, hai ba ngày ữôi qua cũng quên thôi.
Chờ Đại Đường đi khỏi, Kinh Ca Công Tử lập tức add Diệp Từ làm bạn tốt. Anh là một thanh niên có làn da trắng trẻo, có điều thông qua đôi con ngươi đen lánh lại lộ ra một cỗ khí thế ốn ừọng. Anh cười với Diệp Từ: “Công Từ Ư, hôm nay bọn tôi có thẻ thuận lợi đánh lui Đại Đường, công lao của cô không thể không kể.”
Diệp Từ nhếch nhếch miệng, không để tâm lắm lời khen kiểu này:“Tôi vốn chỉ đi ngang qua, không ngờ lại bị vạ lây.”
Kinh Ca Công Từ gật gật đầu:“Việc hôm nay chỉ là chuyện thường tình của công hội Lang Tộc bọn tôi, nhưng với Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng. Kỳ thật, nói trắng ra vân là bọn tôi làm phiền cô, ngại quá.”
“Không sao. Nếu chơi game, thì không được sợ đánh nhau, cũng không được sợ gặp phải mâu thuẫn, Mỗi Ngày Hướng về Phía Trước tuy rằng ít người nhưng đều không phải ‘nhuyễn quả hồng’.”
“Sau này Đại Đường làm phiền công hội cô, nhất định phải thông báo cho chúng tôi biết!” Tuy Diệp Từ nói như thế, nhưng Kinh Ca Công Tử vẫn thận trọng hứa hẹn.
Kinh Ca Công Tử có vè là người có ữách nhiệm. Diệp Từ nghe thấy anh nói như vậy chi cười cười. Tuy chưa tìmg nghĩ tới việc nhờ Kinh'Ca Công Tử giải quỵết phiền toái, có điều làm hội trưởng công hội đứng nhất nhì Đông Đại Lục có thể thể hiện thái độ như vậy đủ để người ta phải kính nể.
“Được! Đã có lời này của Khinh Ca hội trưởng, tôi không khách khí đâu.” Diệp Từ giống như một người giang hồ xưa chắp tay về phía Kinh Ca Công Tử, triệu hồi Lão Tứ:“Tôi còn có chút việc, đi trước nhé.”
Dứt lời cô vẫy tay với vài vị quản lỷ của Lang Tộc, xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong game, cao thủ này ít khi muốn đắc tội cao thủ khác, bất kể thật tinh hay là giả vờ, cơ bản bọn họ đều muốn duy trì quan hệ bạn tốt, đó cũng là nguyên nhân vì sao trong game chỉ có cao thủ mới quen biết được cao thủ.
Kinh Ca Công Từ nhìn bóng dáng Diệp Từ xa dần, thở dài một hơi, ứong lòng thầm cỏ chút tiếc hận. Nêu Lang Tộc bọn anh có một Thợ săn như thế, chẳng khác gì như hổ thêm cánh. Đáng tiếc, trên đời việc không như ỷ minh ít nhất cũng chiếm 8-9 phần 10.
Diệp Từ chạy nhanh, theo trí nhớ xông vào nơi bên cạnh Lam Quang Bãi Biển. Đây là một núi đá lớn, bên ừên trải đầy thực vật.
Đứng bên cạnh núi, Diệp Từ nhảy xuống người Lão Tứ, sau đó lấy bản đồ ra. Góc phía bên phải bản đồ có một thiết phiến không mấy bắt mắt, cô lấỵ mảnh thiết phiến đó xuống. Tuy kiếp trước Diệp Từ chưa từng có đi thăm dò bản đồ thần bí, có điều cô đã xem qua video hướng dân. Dù sao đến giai đoạn sau, những thứ quan ữọng thể này nhà sản xuất đều công bố cả.
Nhìn khối thiết phiến hình dạng kỳ quái trên tay, Diệp Từ hiểu được, đây chính là chìa khóa mở ra Vịnh kho báu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.