Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 3 - Chương 97: Nhiệm vụ cấp khả thi
Na Thì Yên Hoa
25/08/2015
Nếu nói mỗi tấm bản đồ trong Vận Mệnh đều có cảnh sắc khác nhau, vậy ánh tà dương đẹp nhất trong toàn bộ Vận Mệnh chính là Vịnh Kho Báu.
Trời xanh, biển rộng, thực vật um tùm, trấn nhỏ ven biển đầy náo nhiệt, bất kỳ thứ gì đều thể hiện nơi đây có phong cảnh xinh đẹp vô cùng, là nơi thích hợp để nghỉ ngơi nhất. Nếu chỉ xét ở góc độ ngắm cảnh, Diệp Từ thích nhất Vịnh Kho Báu, tạo cho người ta cảm giác như đang thu hoạch vàng, luôn giàu có như thế.
Thế mà một nơi có phong cảnh đẹp như vậy lại là nơi lưu lại nổi đau khắc cốt ghi tâm của một người. Hệt như người đang ngồi ngay bên cạnh Diệp Từ - Chân Thủy Vô Hương vậy. Có lẽ rất lâu sau này, anh chắc chắn không muốn nhận bất cứ việc gì liên quan đến Vịnh Kho Báu xinh đẹp này nữa.
Tuy Diệp Từ không quay đầu nhìn Chân Thủy Vô Hương, nhưng dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy chua sót nọ, cô không còn cách nào bảo trì sự lạnh nhạt của mình. Cô từ từ quay đầu, không hề ngoài ý muốn trực diện ngay cặp mắt tối đen của Chân Thủy Vô Hương, khóe môi anh cong cong, nhưng không hề cảm giác ra anh đang cười, thứ lộ ra chỉ là bi thương mà thôi.
Có lẽ, đối với Chân Thủy Vô Hương đây là một chuyện cực kì đau lòng. Nhưng Diệp Từ không hối hận, cuộc sống của con người rất ngắn ngủi, không có nhiều thời gian đi quan tâm chuyện vui buồn của người khác, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình, chỉ cần làm việc cô không hề hối hận là được.
Nhướng mày, biểu tình của Diệp Từ thoạt nhìn thực bình tĩnh. Sự thật cũng vậy, cô rất bình tĩnh, ít nhất bình tĩnh hơn Chân Thủy Vô Hương rất nhiều.
Thanh âm lãnh đạm tràn ra từ bờ môi: “Sao nào? Mặt của tôi dính thứ gì kì quái à? Anh cứ nhìn chằm chằm tôi vậy, có phải có chút không lễ phép hay không?”
Diệp Từ nhắc nhở, khiến Chân Thủy Vô Hương bị kéo ra khỏi cảm xúc bi thương của mình, nếu không phải bây giờ anh đang ngồi trên tảng đá, chỉ sợ sẽ té ngay lập tức. Vẻ mặt của anh có chút kinh hoảng, vội vàng thu hồi tầm nhìn, sau đó chuyển về mặt biển xa xa.
Diệp Từ thấy vậy không nhiều lời nữa, lại chú tâm vào việc câu cá. Dù sao cục diện bế tắc của bọn họ nhất định phải có người phá vỡ, cô đã làm rồi, kế tiếp nó sẽ tiến triển thôi, cô không muốn nhiều chuyện, yên lặng xem xét thái độ của Chân Thủy Vô Hương.
Dù sao, Chân Thủy Vô Hương là con người, không phải máy móc. Tuy Diệp Từ đoán được ai là chỉ huy giỏi, nhưng giữ được người phải giữ được tâm, cô không muốn mình hao phí tâm tư nhiều vào đó kết cuộc đổi lại chỉ là cái xác không hồn, đó chẳng khác gì mất nhiều hơn được.
Diệp Từ im lặng khiến trong lòng Chân Thủy Vô Hương bắt đầu hoảng loạn, anh cảm thấy suy nghĩ của mình cứ rối bù, làm cách nào cũng không nghĩ rõ ràng được. Qua lúc lâu, anh rốt cuộc ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi mở miệng: “Công Tử U.”
Diệp Từ chỉ hừ hừ mũi, phát ra thanh âm tỏ vẻ mình đang nghe, thái độ không lắm nhiệt tình, nhưng không tỏ ra lãnh đạm, cứ như một người xa lạ đang lắng nghe một người lạ khác nói chuyện.
May mà thái độ của cô là vậy.
Nghe thanh âm lãnh đạm của Diệp Từ, không hiểu sao Chân Thủy Vô Hương cảm thấy bình tĩnh rất nhiều. Nếu lúc này Công Tử U nhiệt tình quá mức, chỉ sợ anh càng cảm thấy mình đang ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng.
“Tôi thua.” Hai chữ, thật sự quá bình thường, ngay cả mấy đứa nhóc tiểu học cũng biết đọc biết viết. Nhưng, hai chữ này cũng thật sự rất không bình thường, muốn một người tâm phục khẩu phục nói ra, sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Đặc biệt như Chân Thủy Vô Hương, với sự kiêu ngạo tự tôn của mình, chắc chắn anh không nguyện ý nói ra hai chữ đó. Sau khi bị đảo điên hoàn toàn, bắt anh phải đối mặt với Công Tử U nói hai chữ này, thật sự quá khó.
Nhưng Chân Thủy Vô Hương vẫn nói.
Diệp Từ bất ngờ. Cô bất ngờ việc Chân Thủy Vô Hương chính miệng thừa nhận mình thua cô, càng bất ngờ việc Chân Thủy Vô Hương có thể trực diện thừa nhận khuyết điểm của mình. Bằng vào điểm này, Diệp Từ bội phục anh, dù sao có thể đối diện với sai lầm của mình không phải ai cũng làm được, cho dù Diệp Từ, cho dù cô là người sống lại, cũng không nhất định có thể làm được.
Đặc biệt, đứng trước mặt người khác thừa nhận, thật sự cần dũng khí rất lớn.
Có điều, dù trong lòng nghĩ thế nào, Diệp Từ đều không biểu hiện ra ngoài. Cô vẫn lãnh đạm như trước, lên tiếng: “A, là vậy à.”
Có lẽ do thái độ không quan tâm của Diệp Từ, khiến Chân Thủy Vô Hương đột nhiên tức giận, anh nói có chút bất bình, oán hận: “Sao? Cô không thể nói câu khác? Cô nhìn việc gì đều chuẩn cả, cách cô thắng tôi có chân chính hay không, cô không thể nói rõ hay sao?”
Diệp Từ kéo cá lên từ từ, tiếp theo lấy ra mồi câu mới, không để tâm lắm móc chúng vào cần câu, đồng thời hỏi lại Chân Thủy Vô Hương: “Vậy anh hy vọng tôi nên trả lời thế nào?”
Chân Thủy Vô Hương trả lời không được, nói thật, anh cũng không biết Công Tử U nên phản ứng thế nào mới thích hợp. Hơn nữa, sau khi bình tĩnh một chút anh mới nghĩ thông, kỳ thật Công Tử U thật vô tội, bởi vì trong toàn bộ sự kiện nọ, cô chưa từng làm gì cả, liền cứ vậy bị kéo vào cuộc tranh luận. Suy bụng ta ra bụng người, trước mặc kệ, những phiền toái đó cô không để ý hay sao, nếu một ngày nọ tên của mình bị vô duyên vô cớ bàn tán xì xào trên diễn đàn, anh chắc chắn sẽ giận lắm.
“Kỳ thật, tôi cực xem nhẹ thắng thua.” Diệp Từ vẫn giữ bộ dáng không để tâm, “Cho nên anh cũng không cần thể hiện bộ dáng để tâm như thế.”
“Cô xem nhẹ? Tôi vì ván cờ này bị đuổi ra công hội, cô lại nói cô xem nhẹ?” Chân Thủy Vô Hương giờ giống như khỏa pháo, bất kì việc gì cũng có thể trở thành ngòi lửa, khiến anh nổ tung.
“Vậy anh cho rằng thế nào, không cược cùng tôi, anh vĩnh viễn sẽ không rời hội à, anh mãi mãi sẽ không tranh đấu với anh em trong đoàn mình?” Diệp Từ cười lạnh, ánh mắt nheo lại lộ ra hàn ý, như con dao vừa ra khỏi vỏ, đâm vào người vô cùng đau đớn.
Chân Thủy Vô Hương rất muốn đồng ý, rất muốn mạnh miệng thừa nhận, nhưng không biết vì sao câu nói ấy cứ nghẹn lại ngay cổ, nửa ngày đều không thốt ra được, nói không nên lời. Anh tự nhiên biết Diệp Từ nói đúng, hôm nay dù không có trận cược kia, tình huống cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ không lâu nữa, anh cũng phải tranh đấu với bọn họ, anh vẫn phải rời khỏi.
“Tôi nói xem nhẹ không hề nói sai, tôi thừa nhận tôi có hứng thú với anh, dù sao tôi xem trọng cách chỉ huy của anh, Thiên Thiên Hướng Thượng của bọn tôi cần một tổng chỉ huy như thế. Có điều tôi không hề để ý anh có muốn gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng hay không. Dù sao, nếu người thật tình không muốn gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng, mà chỉ vì một ván bài mà đến, không đáng giá.” Diệp Từ híp mắt, cô cảm thấy nên nói rõ một số việc cho Chân Thủy Vô Hương, việc cô ghét nhất chính là bị uy hiếp, cho nên cô tuyệt đối không cho phép bọn họ lấy năng lực của mình ra uy hiếp cô, dù là Chân Thủy Vô Hương – người cô coi trọng cũng không được.
“Huống chi, game thủ trong Vận Mệnh vô số kể, chỉ riêng Đông Đại Lục thôi đã đếm không hết, cho dù hôm nay tôi xem trọng anh, không đồng nghĩa với việc ngày mai không có chỉ huy tốt hơn không xuất hiện, cho nên......” Cô dừng một chút, trong mắt nổi lên lạnh lùng: “Anh không được đổ hết trách nhiệm việc anh rời khỏi công hội lên đầu tôi, tôi chưa bao giờ gánh trách nhiệm vì người khác.”
Đây mới là Công Tử U?
Chân Thủy Vô Hương bỗng nhiên rùng mình. Hóa ra đây mới là Công Tử U chân chính? Lãnh khốc, tuyệt tình, bất cứ chuyện gì đều tính rành mạch, không để ai chiếm tiện nghi của mình. Trách không được, người như vậy mới xem lợi ích là cao nhất, người như vậy chắc chắn sinh ra vì ích lợi, có lẽ trong lòng cô không hề có ôn như tồn tại?
Chân Thủy Vô Hương cảm thấy anh và Công Tử U là hai loại người, thứ anh coi trọng, trong mắt cô chỉ là rác, mà thứ cô coi trọng, anh lại không thể tiếp nhận. Hai loại mâu thuẫn này vĩnh viễn không thể điều chỉnh về một điểm thống nhất.
Anh tìm không ra đáp án, cũng không muốn tìm đáp án.
Người trọng tình cảm, đều thích hàm hồ một chút, như vậy sẽ có cảm giác ấm áp. Mà người hiểu được mọi thứ thì thứ gì cũng không tha, người như vậy có một cái tên rất dễ nghe -- thương nhân.
“Ý của cô là?” Chân Thủy Vô Hương bỗng nhiên cảm thấy mệt chết. Anh chỉ muốn chơi game thôi, sao lại diễn ra nhiều chuyện thế.
“Tôi hoan nghênh anh tới Thiên Thiên Hướng Thượng, nhưng có tới hay không là việc của anh.” Diệp Từ từ từ thả câu: “Anh nói đúng, tôi khác anh. Lợi ích với tôi là cao nhất, trong lòng tôi chỉ cần là việc có thể đạt lợi, tôi liền cam tâm tình nguyện làm, nhưng anh lại đặt tình cảm trên hết, cách anh suy nghĩ vấn đề, tôi không rõ. Vì vậy, mọi chuyện, tự anh quyết định.”
Chân Thủy Vô Hương sững sờ tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.
“Có điều, có một việc tôi phải nói rõ.” Diệp Từ bỗng nhiên quay đầu xem Chân Thủy Vô Hương, ánh mắt cô sáng ngời, cứ như nhìn thấu được lòng người: “Làm một người đặt lợi ích lên trên hết, tôi không thích làm việc lỗ vốn, nếu anh đến Thiên Thiên Hướng Thượng nhưng lòng lại đặt nơi khác, vậy đừng tới càng tốt.”
Chân Thủy Vô Hương sững sờ như cũ, cứ như không hề nghe được câu nói của Diệp Từ, kỳ thật Diệp Từ biết, anh nghe hết.
Đối với tâm lý của Chân Thủy Vô Hương, Diệp Từ suy nghĩ kỹ lưởng, nếu cưỡng chế bắt anh nhập hội, dễ khiến anh thẹn quá thành giận, trong lòng bất bình, vậy mai phục rất nhiều tai họa ngầm. Nhưng nếu đem quyền lựa chọn đặt vào tay anh, tự nhiên sẽ khác hẳn.
Đương nhiên, Diệp Từ đã suy xét hẳn hoi mới dám như thế.
Đầu tiên, bên phía nọ phải nháo triệt để với Chân Thủy Vô Hương, chặt đứt bất cứ đường lùi của anh. Tiếp theo, chỉ cần có thể có quan hệ với Công Tử U, hơn phân nửa tiểu đoàn sẽ không thu nhận Chân Thủy Vô Hương, mà các Đại Công Hội sẽ không bao giờ đi để ý một nhân vật tầm thường như vậy, cho dù anh vào đại công hội, nếu không mạnh, muốn xuất đầu, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất. Chân Thủy Vô Hương là một game thủ chuyên nghiệp, làm game thủ chuyên nghiệp, việc quan trọng nhất là kiếm tiền, tuy ở công hội cũ Chân Thủy Vô Hương không kiếm được mấy đồng tiền, nhưng trả đủ chi phí sính hoạt, nhưng hiện giờ chỉ có một thân một mình, lại không có công hội làm chỗ dựa, vốn phát triển theo hướng dựa vào công hội, nay lại không có ắt hẳn không thể tiếp tục sinh tồn.
Bất kể là người trọng tình cảm, họ cũng là người, đã là người thì phải ăn cơm.
Game thủ chuyên nghiệp, chính là lấy trò chơi xem thành chức nghiệp, muốn dựa vào trò chơi nuôi sống bản thân, người như vậy, tuyệt đối không bỏ qua tiền bạc.
Cho nên, trước mặt Chân Thủy Vô Hương hiện giờ chỉ còn một con đường, vào Thiên Thiên Hướng Thượng, quy thuận Diệp Từ. Đừng nhìn Diệp Từ giao quyển chủ động cho Chân Thủy Vô Hương, nói đường hoàng như thế, nhưng đường đi của Chân Thủy Vô Hương đã bị cô sắp xếp hết.
Dù là đi đường lớn, hay luồn lách ngã rẽ, cũng không thoát được.
Mà Diệp Từ hiện giờ cần làm, chính là chờ Chân Thủy Vô Hương suy nghĩ cẩn thận, sau đó cam tâm chủ động tình nguyện nhảy lên thuyền tặc.
Nếu đã đạt được mục đích, cá câu được cũng chẳng ít, Diệp Từ vốn không còn việc tất yếu phải lưu lại Vịnh Khó Báu nữa, cô đứng lên, theo thói quen phủi phủi bụi, sau đó chân thành nói với Chân Thủy Vô Hương: “Hẹn gặp lại.” Dứt lời, cô như một đường cong hoàn mỹ, trực tiếp nhảy vào mặt nước đỏ chót, bơi đi.
Kỳ thật chưa bơi được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng la từ phía sau truyền đến: “Này. Công Tử U.”
Diệp Từ dừng lại, quay đầu nhìn Chân Thủy Vô Hương, anh giờ đang đứng trên tảng đá quơ tay liên tục, có vẻ rất hưng phấn.
“Tôi nghĩ thông rồi, nghĩ thông rồi.”
Chân Thủy Vô Hương dùng hai tay tạo thành hình dáng chiếc loa, đặt bên miệng hô lớn, hệt như làm vậy để thể hiện đủ lòng chân thành của anh.
Diệp Từ mới không ngốc như Chân Thủy Vô Hương, gào thét đối đáp lại đối phương. Tuy Vận Mệnh là trò chơi có độ chân thật cao nhất, có thể hò hét, nhưng game chính là game, trong game tất nhiên sẽ có thiết kế khác với đời thật, ví như pm riêng.
“Anh muốn nói gì?” Diệp Từ rất bình tĩnh, dù sao cô đã sớm đoán ra việc Chân Thủy Vô Hương sẽ nghĩ thông suốt, căn bản không có cảm giác hưng phấn cực điểm như Chân Thủy Vô Hương. Cô bình tĩnh nhắn cho Chân Thủy Vô Hương một tin, tỏ vẻ anh nên dùng phương thức này nói chuyện với cô.
“......” Chân Thủy Vô Hương thoạt nhìn phản ứng không kịp đối với ám chỉ của Diệp Từ, anh vẫn đứng trên tảng đá hô to gọi nhỏ, do sóng biển lớn lại cách khá xa, Diệp Từ thật sự không nghe được chữ nào.
Cô yên lặng nhìn Chân Thủy Vô Hương, đầu đầy hắc tuyến. Bỗng nhiên cảm thấy người này rất ngốc, hơn nữa lúc đang xúc động chỉ số thông minh rất thấp, cô đào góc tường có phải sai rồi không?
Bởi vì thật sự không nghe được Chân Thủy Vô Hương nói gì, Diệp Từ nhìn chỉ số thông minh càng ngày càng thấp của Chân Thủy Vô Hương, đành im lặng gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh có thể dùng kênh pm riêng, anh đang kêu gì tôi thật sự không nghe được.”
Lúc này đây, Chân Thủy Vô Hương không tiếp tục rống nữa, mà nhanh chóng trả lời bằng kênh trò chuyện: “Tôi thông suốt rồi, tôi muốn gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng.”
Diệp Từ đọc xong, gửi cho anh yêu cầu mời gia nhập.
Chân Thủy Vô Hương liền lập tức gia Thiên Thiên Hướng Thượng. Đối với việc Chân Thủy Vô Hương gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng, khiến thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng hết sức kinh ngạc, cũng nghĩ không rõ. “A? Tôi còn tưởng trên điều trên diễn đàn truyền là giả, hóa ra Chân Thủy Vô Hương có gian tình với hội trưởng thật à?”
“Thật sao?” Công Tử U đối mặt với các loại nghi vấn của công hội, chỉ tựa tiếu phi tiếu đáp trả 1 dòng, làm cả đám đang thảo luận nhiệt liệt nhất thời câm, cùng nhau lặn mất.
Về việc của Chân Thủy Vô Hương, Diệp Từ tự nhiên đã nói rõ ràng cho Bạch Mạch, sau khi Chân Thủy Vô Hương nhập hội, Bạch Mạch lập tức liền gửi tin đến:“Xong?”
“Vâng, xong rồi.” Diệp Từ thở phào nhẹ nhõm: “Giao người cho anh đây, đừng nói lộ ra.”
“Biết, anh của em là loại người gì chứ.” Bạch Mạch hắc hắc cười: “Tổng chỉ huy mặt trận?”
“Ừ, em không thân với anh ta, chỉ phát hiện trình độ chỉ huy không tồi, anh có thể thử khai quật.”
“Giao cho anh.” Bạch Mạch rất thích việc dạy dỗ người khác, đặc biệt là người Công Tử U đào về, anh luôn chú ý hết sức, dù sao Diệp Từ rất ít khi chủ động mời ai đó, có thể bị em ấy coi trọng, bất kể bây giờ có chật vật thế nào, sau này đều biến hóa khôn lường.
Chân Thủy Vô Hương có chút câu nệ khi đối mặt với cả đống câu hỏi của thành viên trong công hội, anh phát hiện tùy tiện vào một công hội nào đó có phải có chút... Ngay lúc anh đang do dự, Công Tử U lại gửi tin nhắn đến: “Trụ sở công hội buộc định ở Thành Hồng Hồ, anh có thể đến đó buộc định Hồi Thành Thạch của mình, đương nhiên không buộc định cũng được. Có điều, anh vẫn phải đến Trụ sở công hội một lát, Mạch Thủy Thâm đang đợi anh.”
“Mạch Thủy Thâm?” Chân Thủy Vô Hương lại giật mình, đây là người đầu tiên trong Đông Đại Lục đạt được Kiếm Bối Chi Giá, cũng là MT số một số hai Đông Đại Lục, thế mà người này cư nhiên đang đợi anh? Tiếp đó anh bình tĩnh lại, người có quen biết với Công Tử U, tự nhiên không phải nhân vật bình thường, một tiểu nhân vật như anh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
“Ok.” Sau khi Chân Thủy Vô Hương trả lời Diệp Từ liền động thân về Trụ sở công hội, còn Diệp Từ sau khi an bàn xong liền không để ý nữa. Dù sao tinh lực của cô có hạn, tự nhiên phải đặt chúng ở chỗ đáng giá nhất.
Bơi lên bờ, vừa leo lên tấm ván gỗ bên bến tàu, Diệp Từ liền thấy tiện nhân Nguyệt Thanh Khâu cười tủm tỉm ngồi trên nhánh cây khô cách cô không xa, hai tay chống cằm, vẻ mặt rất ngốc. Cô nhịn không được quăng cái nhìn đầy xem thường, đi về phía anh, tay đặt lên đầu anh: “Đừng nói với tôi là anh đang chờ tôi.”
“Đương nhiên. Người ở Đông Đại Lục có thể chờ Công Tử U không nhiều, tôi sao thể không nhận vinh quang này mà trốn kia chứ?” Nguyệt Thanh Khâu không hề để ý bàn tay dính đầy nước biển của Diệp Từ đang làm ướt tóc anh, anh chỉ cười như trước.
“Anh ở đây, chắc chắn đã tìm ra nơi nghỉ chân rồi?”
“Cũng không phải, Độc Nhãn Hải Tặc tửu quán, tôi đặt phòng rồi.” Nguyệt Thanh Khâu cười hắc hắc: “Cô đi trước, thu thập xong rồi gọi tôi, tôi lập tức tới đây.” Tuy rằng miệng Nguyệt Thanh Khâu tiện, làm việc cũng tiện, nhưng không hổ là một quan tử, hơn nữa lòng tham ít, anh biết Diệp Từ bơi rất xa, nhất định cần chuẩn bị trang phục và đạo cụ, cho nên đã đặt phòng trước hộ cô.
Độc Nhãn Hải Tặc tửu quán.
Phòng tốt nhất, chăn mền mềm mại khô ráo thoảng thoảng mùi nắng mới, lò sưởi luôn mở ấm áp, thanh âm củi cháy ba ba rung động. Phòng tấm có một bể gỗ chứa đầy nước ấm, trong đó còn rải các loại hoa. Diệp Từ vừa cởi áo vừa biểu môi, Nguyệt Thanh Khâu thật biết hưởng thụ, nếu không biết mấy thứ này điều do cô tiêu tiền, cô chắc chắn khen anh ta một câu. Nghĩ vậy, cô không còn chút cảm kích nào đối với sự quan tâm của Nguyệt Thanh Khâu, ngược lại càng yên tâm hưởng thụ.
Tắm xong, trang bị đã được Npc quán xử lý tốt, Diệp Từ cảm thấy cả người sảng khoái không thôi. Trong Vận Mệnh có độ mệt mỏi và độ sạch sẽ, đều cần tắm rửa để tăng điểm, cho nên game thủ không thể không lấy ra một lượng tiền trong thu nhập ít ỏi của mình để chi vào việc tắm rửa. Vì thế, độ chân thật cao lắm cũng chẳng phải việc tốt lành gì.
Lúc Nguyệt Thanh Khâu rời khỏi phòng, liền thấy Công Tử U đang ăn cơm, cô không hề khách khí chọn món ăn đắt nhất và rượu quý nhất, hơn nữa ăn rất chuyên tâm. Nguyệt Thanh Khâu yên lặng ai điếu cho túi tiền của mình một phen, quyết định đem toàn bộ tiêu phí tính lên đầu Công Tử U.
“Nói đi, tra thế nào rồi?”
“Hắc, tôi thật không ngờ cô vẻ tôi đi tra chuyện bát quái như thế.” Nguyệt Thanh Khâu cười đến thực tặc, nhìn ra được, lần điều tra chuyện bát quái này khiến anh rất thỏa mãn.
“Cuộc sống vốn đơn giản như thế, có gì bát quái hay không bát quái đâu.” Diệp Từ cầm khăn lau khóe môi, sau đó thả dao nĩa xuống tựa vào lưng ghế, híp mắt nhìn Nguyệt Thanh Khâu: “Hơn nữa, anh hẳn phải làm rõ, việc tôi cho anh điều tra không phải việc bát quái.”
“Được rồi, tôi chỉ cảm thán một chút.” Nguyệt Thanh Khâu thở dài gật gật đầu, anh biết, Công Tử U tuyệt đối không phải người thích hợp để tán gẫu, đặc biệt đối với mấy chuyện bà tám, cô lại càng không hứng thú. Việc cô cảm thấy hứng thú nhất là lợi ích và tìm ra nhược điểm của đối thủ, có đôi khi Nguyệt Thanh Khâu cũng rất buồn bực, rất tiếc cho gương mặt xinh đẹp của Công Tử U, cách nói năng và làm việc không hề nữ tính, trái lại luôn lãnh khốc, tràn ngập dã tâm.
Diệp Từ hừ hừ mũi, ý bảo anh nói nhanh, không cần lãng phí thời gian quý giá của cô.
“Hắc Dạ Thanh Thiên quả nhiên đã có phòng bị với Từ Từ Phi Vân, tuy rằng ngoài mặt hết sức bình thường, nhưng anh ta đã nắm rõ quyền lực của Từ Từ Phi Vân ở Đại Đường. Đương nhiên, anh ta làm rất cẩn thận, tôi tiêu tốn thời gian khá lâu mới tra ra.” Nguyệt Thanh Khâu nhún vai, kỳ thật anh thật khâm phục Hắc Dạ Thanh Thiên, bị anh em tốt cắm sừng, anh ta cư nhiên có thể tâm bình khí hòa từ từ thu thập anh em mình, thật sự không thể không khen ngợi tính cách nhẫn nại của anh ta.
“Đương nhiên, việc này người bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng tôi tin tưởng Từ Từ Phi Vân đã phát giác, gần đây anh ta không hề liên hệ với bạn gái nhỏ của mình, huống chi nói đến việc ấy ấy .” Nói đến chỗ này Nguyệt Thanh Khâu bỗng nhiên nheo mắt nhìn Diệp Từ: “Dựa theo phân tích của tôi đối với Từ Từ Phi Vân, anh ta nhất định sẽ phản kích, cần một trợ lực giúp anh ta phản kích.”
Diệp Từ không hé môi, chỉ lẳng lặng nhìn Nguyệt Thanh Khâu.
“Mà cô không phải vừa hay là một trợ lực tốt à? ” Nguyệt Thanh Khâu nhìn Diệp Từ lớn mật suy đoán, anh tin chắc chuyện Từ Từ Phi Vân và bạn gái mình không mấy ai biết, hoặc nên nói người biết việc này không vượt quá năm. Ngoại trừ đương sự, chính anh, còn có ai đâu? Không phải ai khác, chính là người bảo anh đi điều tra việc này – Công Tử U. Nhưng sao Công Tử U biết được? Đây thật là vấn đề khó trả lời, có điều mặc kệ nguyên nhân vì sao Công Tử U biết, chỉ sợ bây giờ Từ Từ Phi Vân ắt phải tìm cô. Bất kể Công Tử U có biết hay không, bây giờ dù biết, có năng lực chống lại Hắc Dạ Thanh Thiên còn không sợ đắc tội anh, chỉ có Công Tử U.
Diệp Từ nhìn gương mặt đầy vẻ tính kế của Nguyệt Thanh Khâu, từ chối cho ý kiến. Cô quăng ra mười vạn kim tệ đặt trên bàn: “Anh giúp tôi điều tra thêm, Hắc Dạ Thanh Thiên có thêm động tĩnh gì không?”
“Xem ra cô cam chịu?” Nguyệt Thanh Khâu cười đến chí đắc ý mãn: “Chỉ cần là việc này, tôi sẽ không thu thêm phí nữa.”
Diệp Từ nhíu mày đầu, đứng lên, bắt đầu đi ra cửa, vừa đi vừa quay đầu nói: “Gần đây Thiên Sơn Tà Dương có động tĩnh gì?”
“Chạy quanh Thế giới mua video thông quan Boss, dáng vẻ gấp gáp. Liễu Sơ Cuồng lại nhàn hoảng, nghe bọn họ nói sắp đánh Lão Tứ .” Nguyệt Thanh Khâu tự nhiên hiểu được Diệp Từ muốn hỏi gì, anh tự nhiên trả lời việc Diệp Từ muốn biết nhất.
Nguyệt Thanh Khâu làm việc, cô quả nhiên yên tâm. Nguyệt Thanh Khâu tuy rằng yêu tiền, nhưng cũng xem như là người thành thật, hơn nữa còn biết trả ơn, nhớ ngày đó, tuy cô là hộ khách lớn nhất của anh, nhưng trong mắt anh, cô vẫn kém người đưa than trong ngày tuyết rơi là Thiên Sơn Tà Dương. Chỉ không ngờ rằng, đến kiếp này người đưa than trong ngày tuyết rơi ấy là cô.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy Vận Mệnh thực đáng giận, nếu có một ngày Nguyệt Thanh Khâu biết, người anh đang điều tra - Thiên Sơn Tà Dương là người kiếp trước từng giúp anh vượt qua nghèo đói, không biết anh có cảm tưởng gì đây? Nghĩ tới nơi này, khóe mắt cô cong lên một độ cong rất dễ nhìn, cô lại nhìn thoáng qua Nguyệt Thanh Khâu, bắt đầu xuống lầu, bỗng nhiên cô nói: “Đúng rồi, tiêu phí của phòng này anh trả nhé.”
“Công Tử U.” Nguyệt Thanh Khâu hơi hơi sửng sốt, lập tức nhảy dựng lên, cô gái này quá đáng giận, chút thiệt thòi đều không chịu. Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của cô, từng bước dẫm vào cầu thang, thế nhưng phản ánh ra sự vui sướng, lại khiến cho tâm tình Nguyệt Thanh Khâu tốt lên.
Giải quyết xong việc này sau, Diệp Từ cảm thấy cô rốt cuộc nên đi làm nhiệm vụ cấp sử thi, vì thế không dừng lại, mà chạy tới Ưu Thương Đầm Lầy ngay.
Bởi vì nơi này là bản đồ trung lập, không đạt được danh vọng nhất định thì không thể truyền tống, cho nên Diệp Từ chỉ còn cách đi bộ. Khác với lần trước, Ưu Thương Đầm Lầy từng được rửa tội, nơi nơi đều là một mảng cháy đen, tuy hệ thống có công năng tự động khôi phục, nhưng muốn hồi phục đến bộ dáng chưa từng bị tập kích, chỉ sợ phải tốn cả tháng thời gian.
Bởi vì lần trước AoTeLa đã đến, hơn nữa Đông Đại Lục và Bắc Đại Lục tử chiến, lại đến chuyện của Công Tử U cùng Chân Thủy Vô Hương, làm bản đồ vốn lạnh lùng này bỗng chốc náo nhiệt. Chẳng qua, lần này Diệp Từ cưỡi Lão Tứ lướt vội qua cả đám người, mọi người đều tự luyện cấp, hoặc sống mái với nhau, không ai chú ý tới cô. Hoặc giả, có người chú ý tới cô nhưng cô không biết đấy thôi.
Tóm lại, một đường đi thông thuận, nhanh chóng chạy vào thành. Cưỡi Lão Tứ chạy vội trong Hắc Nê Thành, không tốn bao nhiêu thời gian, cô liền tới đại sảnh Tòa Thị Chính, thuyết minh ý đồ đến của mình ở chỗ quản sự xong, ông liền bảo Diệp Từ chờ, chính mình đến báo cáo với Thị Trưởng.
Saca Siegel tuy rằng được xưng là top 10 game thủ thần bí của Vận Mệnh, đại bộ phận game thủ chơi game hơn 10 năm số lần gặp ông chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng nói ra cũng rất kỳ quái. Một người như vậy, mỗi ngày buồn lại chôn đầu trong thư viện đọc sách, cư nhiên lại là một trong những cao thủ cao nhất của Vận Mệnh, không chỉ như thế, bạn bè của ông rất nhiều, ví như Thành Chủ Thành Ốc Đảo và Hắc Nê Thành Moore cư nhiên cũng là bạn của ông.
Diệp Từ kỳ thật thật sự không rõ, một người ngay cả mặt mũi không lộ, dựa vào gì để duy trì tình bạn của mình?
Đương nhiên, việc này căn bản không cần Diệp Từ quan tâm , làm một game thủ, cô chỉ cần làm tốt việc Npc giao phó là ổn.
Chờ đợi một hồi trong đại sảnh Tòa Thị Chính Hắc Nê Thành, cô chợt nghe thấy tiếng tiếng bước chân dồn dập, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Npc cao ráo mặc một thân quần áo khoa nghiên cứu tiêu sái đi nhanh về phía cô. Tóc được chải chuốt chu đáo, dán tại trên đầu, ngực mang theo huân chương thuyết minh thân phận của hắn -- Hắc Nê Thành Thị Trưởng.
Ông bước nhanh đến bên người Diệp Từ, đầu tiên tặng cô một cái chào đầy nghi lễ: “Hóa ra là bạn đến từ phương xa, tôi cư nhiên giờ mới biết, thật sự thất trách quá, mời vào trong ngồi.”
“Không cần đâu, Thị Trưởng đại nhân.” Diệp Từ cũng lễ phép chào lại:“Tôi tới đây là vì Saca Siegel đại nhân ủy thác tôi trao một phong thư cho Moore đại nhân, không biết tôi nên tìm Moore đại nhân ở đâu?”
“Nga? Có thư à? Gần đây thân thể Thành Chủ đại nhân không khoẻ, cô có thể giao cho tôi, tôi sẽ chuyển giao giúp.” Hắc Nê Thành Thị Trưởng nói xong vươn tay tới trước mặt Diệp Từ .
Đây là một cạm bẫy nhỏ, trực tiếp giao thư cho Thị Trưởng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng phẩm chất bất đồng, từ nhiệm vụ cấp sử thi rơi xuống cấp tinh anh, phần thưởng cũng giảm rất nhiều. Đã trải qua việc này ở kiếp trước, Diệp Từ tự nhiên là sẽ không vấp ngã lần nữa.
Chỉ thấy cô mỉm cười lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của Hắc Nê Thành Thị Trưởng: “Tha thứ cho sự vô lễ của tôi, Thị Trưởng đại nhân, Saca Siegel đại nhân là ủy thác tôi phải đích thân giao cho Moore đại nhân, tôi không thể giao phong thư này cho ai cả, Thị Trưởng đại nhân, có thể lý giải nổi khổ của tôi sao?”
Biểu tình Hắc Nê Thành Thị Trưởng hơi hơi sửng sốt, có vẻ có chút xấu hổ, khôi phục lại vẻ nho nhã thường ngày rất nhanh: “Đây là đương nhiên , có điều giờ thân thể của Thành Chủ đại nhân thật sự không tốt, chỉ sợ không thể tiếp đãi ngài.” Nói đến chỗ này, ông lại uyển chuyển tỏ vẻ:“Đương nhiên, nếu ngài nhất định phải gặp Thành Chủ đại nhân cũng không phải không thể.”
Diệp Từ thấy bộ dáng khó xử của hắc thành Thị Trưởng, liền biết nhiệm vụ này đã chuyển sang độ khó cấp Sử Thi, giờ cô chỉ cần tiếp nhận bước tiếp theo của nhiệm vụ. Vì thế cô rất nhiệt tình nói: “Thị Trưởng đại nhân có phải có chuyện khó xử không, nếu có, có thể giao cho tôi đi làm, tôi sẽ ra sức toàn lực vì ngài làm việc.”
Hắc ngươi thành Thị Trưởng đương nhiên đang đợi những lời này, nghe Diệp Từ nói như vậy, ông lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Cô thật lòng à? Tôi có thể đem nhiệm vụ khó khăn này giao cho cô không?”
“Đương nhiên.”
“Gần đây thân thể Thành Chủ không tốt, có một vị danh y đưa ra phương thuốc, thảo dược cũng đã tìm được, chỉ thiếu một thứ, vừa hay ngài đã tới, nếu ngài tìm được loại dược này cho chúng tôi, tin chắc ngài sẽ nhanh chóng được gặp mặt Thành Chủ.”
Lời nói Hắc Nê Thành Thị Trưởng vừa dứt, chợt nghe hệ thống vang lên: “Bạn muốn tiếp nhiệm vụ ‘Thành Chủ đại nhân dược’ không?” Không chút do dự lựa chọn xác nhận, Diệp Từ liền thấy bảng nhiệm vụ của mình thay đổi. Có điều màu của nhiệm vụ không cải biến, điều đó đồng nghĩa lựa chọn của cô không làm giảm phẩm chất của nhiệm vụ.
Sau khi đạt được sự cho phép của Diệp Từ, Hắc Nê Thành Thị Trưởng liền nói ra yêu cầu. Yêu cầu nghe qua thực bình thường, chỉ cần đi vào nơi sâu nhất của Ưu Thương Đầm Lầy, tìm ra một loại dược liệu tên là Cỏ An Thần.
Trời xanh, biển rộng, thực vật um tùm, trấn nhỏ ven biển đầy náo nhiệt, bất kỳ thứ gì đều thể hiện nơi đây có phong cảnh xinh đẹp vô cùng, là nơi thích hợp để nghỉ ngơi nhất. Nếu chỉ xét ở góc độ ngắm cảnh, Diệp Từ thích nhất Vịnh Kho Báu, tạo cho người ta cảm giác như đang thu hoạch vàng, luôn giàu có như thế.
Thế mà một nơi có phong cảnh đẹp như vậy lại là nơi lưu lại nổi đau khắc cốt ghi tâm của một người. Hệt như người đang ngồi ngay bên cạnh Diệp Từ - Chân Thủy Vô Hương vậy. Có lẽ rất lâu sau này, anh chắc chắn không muốn nhận bất cứ việc gì liên quan đến Vịnh Kho Báu xinh đẹp này nữa.
Tuy Diệp Từ không quay đầu nhìn Chân Thủy Vô Hương, nhưng dưới cái nhìn chăm chú tràn đầy chua sót nọ, cô không còn cách nào bảo trì sự lạnh nhạt của mình. Cô từ từ quay đầu, không hề ngoài ý muốn trực diện ngay cặp mắt tối đen của Chân Thủy Vô Hương, khóe môi anh cong cong, nhưng không hề cảm giác ra anh đang cười, thứ lộ ra chỉ là bi thương mà thôi.
Có lẽ, đối với Chân Thủy Vô Hương đây là một chuyện cực kì đau lòng. Nhưng Diệp Từ không hối hận, cuộc sống của con người rất ngắn ngủi, không có nhiều thời gian đi quan tâm chuyện vui buồn của người khác, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình, chỉ cần làm việc cô không hề hối hận là được.
Nhướng mày, biểu tình của Diệp Từ thoạt nhìn thực bình tĩnh. Sự thật cũng vậy, cô rất bình tĩnh, ít nhất bình tĩnh hơn Chân Thủy Vô Hương rất nhiều.
Thanh âm lãnh đạm tràn ra từ bờ môi: “Sao nào? Mặt của tôi dính thứ gì kì quái à? Anh cứ nhìn chằm chằm tôi vậy, có phải có chút không lễ phép hay không?”
Diệp Từ nhắc nhở, khiến Chân Thủy Vô Hương bị kéo ra khỏi cảm xúc bi thương của mình, nếu không phải bây giờ anh đang ngồi trên tảng đá, chỉ sợ sẽ té ngay lập tức. Vẻ mặt của anh có chút kinh hoảng, vội vàng thu hồi tầm nhìn, sau đó chuyển về mặt biển xa xa.
Diệp Từ thấy vậy không nhiều lời nữa, lại chú tâm vào việc câu cá. Dù sao cục diện bế tắc của bọn họ nhất định phải có người phá vỡ, cô đã làm rồi, kế tiếp nó sẽ tiến triển thôi, cô không muốn nhiều chuyện, yên lặng xem xét thái độ của Chân Thủy Vô Hương.
Dù sao, Chân Thủy Vô Hương là con người, không phải máy móc. Tuy Diệp Từ đoán được ai là chỉ huy giỏi, nhưng giữ được người phải giữ được tâm, cô không muốn mình hao phí tâm tư nhiều vào đó kết cuộc đổi lại chỉ là cái xác không hồn, đó chẳng khác gì mất nhiều hơn được.
Diệp Từ im lặng khiến trong lòng Chân Thủy Vô Hương bắt đầu hoảng loạn, anh cảm thấy suy nghĩ của mình cứ rối bù, làm cách nào cũng không nghĩ rõ ràng được. Qua lúc lâu, anh rốt cuộc ổn định cảm xúc của mình, chậm rãi mở miệng: “Công Tử U.”
Diệp Từ chỉ hừ hừ mũi, phát ra thanh âm tỏ vẻ mình đang nghe, thái độ không lắm nhiệt tình, nhưng không tỏ ra lãnh đạm, cứ như một người xa lạ đang lắng nghe một người lạ khác nói chuyện.
May mà thái độ của cô là vậy.
Nghe thanh âm lãnh đạm của Diệp Từ, không hiểu sao Chân Thủy Vô Hương cảm thấy bình tĩnh rất nhiều. Nếu lúc này Công Tử U nhiệt tình quá mức, chỉ sợ anh càng cảm thấy mình đang ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng.
“Tôi thua.” Hai chữ, thật sự quá bình thường, ngay cả mấy đứa nhóc tiểu học cũng biết đọc biết viết. Nhưng, hai chữ này cũng thật sự rất không bình thường, muốn một người tâm phục khẩu phục nói ra, sợ rằng còn khó hơn lên trời.
Đặc biệt như Chân Thủy Vô Hương, với sự kiêu ngạo tự tôn của mình, chắc chắn anh không nguyện ý nói ra hai chữ đó. Sau khi bị đảo điên hoàn toàn, bắt anh phải đối mặt với Công Tử U nói hai chữ này, thật sự quá khó.
Nhưng Chân Thủy Vô Hương vẫn nói.
Diệp Từ bất ngờ. Cô bất ngờ việc Chân Thủy Vô Hương chính miệng thừa nhận mình thua cô, càng bất ngờ việc Chân Thủy Vô Hương có thể trực diện thừa nhận khuyết điểm của mình. Bằng vào điểm này, Diệp Từ bội phục anh, dù sao có thể đối diện với sai lầm của mình không phải ai cũng làm được, cho dù Diệp Từ, cho dù cô là người sống lại, cũng không nhất định có thể làm được.
Đặc biệt, đứng trước mặt người khác thừa nhận, thật sự cần dũng khí rất lớn.
Có điều, dù trong lòng nghĩ thế nào, Diệp Từ đều không biểu hiện ra ngoài. Cô vẫn lãnh đạm như trước, lên tiếng: “A, là vậy à.”
Có lẽ do thái độ không quan tâm của Diệp Từ, khiến Chân Thủy Vô Hương đột nhiên tức giận, anh nói có chút bất bình, oán hận: “Sao? Cô không thể nói câu khác? Cô nhìn việc gì đều chuẩn cả, cách cô thắng tôi có chân chính hay không, cô không thể nói rõ hay sao?”
Diệp Từ kéo cá lên từ từ, tiếp theo lấy ra mồi câu mới, không để tâm lắm móc chúng vào cần câu, đồng thời hỏi lại Chân Thủy Vô Hương: “Vậy anh hy vọng tôi nên trả lời thế nào?”
Chân Thủy Vô Hương trả lời không được, nói thật, anh cũng không biết Công Tử U nên phản ứng thế nào mới thích hợp. Hơn nữa, sau khi bình tĩnh một chút anh mới nghĩ thông, kỳ thật Công Tử U thật vô tội, bởi vì trong toàn bộ sự kiện nọ, cô chưa từng làm gì cả, liền cứ vậy bị kéo vào cuộc tranh luận. Suy bụng ta ra bụng người, trước mặc kệ, những phiền toái đó cô không để ý hay sao, nếu một ngày nọ tên của mình bị vô duyên vô cớ bàn tán xì xào trên diễn đàn, anh chắc chắn sẽ giận lắm.
“Kỳ thật, tôi cực xem nhẹ thắng thua.” Diệp Từ vẫn giữ bộ dáng không để tâm, “Cho nên anh cũng không cần thể hiện bộ dáng để tâm như thế.”
“Cô xem nhẹ? Tôi vì ván cờ này bị đuổi ra công hội, cô lại nói cô xem nhẹ?” Chân Thủy Vô Hương giờ giống như khỏa pháo, bất kì việc gì cũng có thể trở thành ngòi lửa, khiến anh nổ tung.
“Vậy anh cho rằng thế nào, không cược cùng tôi, anh vĩnh viễn sẽ không rời hội à, anh mãi mãi sẽ không tranh đấu với anh em trong đoàn mình?” Diệp Từ cười lạnh, ánh mắt nheo lại lộ ra hàn ý, như con dao vừa ra khỏi vỏ, đâm vào người vô cùng đau đớn.
Chân Thủy Vô Hương rất muốn đồng ý, rất muốn mạnh miệng thừa nhận, nhưng không biết vì sao câu nói ấy cứ nghẹn lại ngay cổ, nửa ngày đều không thốt ra được, nói không nên lời. Anh tự nhiên biết Diệp Từ nói đúng, hôm nay dù không có trận cược kia, tình huống cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ không lâu nữa, anh cũng phải tranh đấu với bọn họ, anh vẫn phải rời khỏi.
“Tôi nói xem nhẹ không hề nói sai, tôi thừa nhận tôi có hứng thú với anh, dù sao tôi xem trọng cách chỉ huy của anh, Thiên Thiên Hướng Thượng của bọn tôi cần một tổng chỉ huy như thế. Có điều tôi không hề để ý anh có muốn gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng hay không. Dù sao, nếu người thật tình không muốn gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng, mà chỉ vì một ván bài mà đến, không đáng giá.” Diệp Từ híp mắt, cô cảm thấy nên nói rõ một số việc cho Chân Thủy Vô Hương, việc cô ghét nhất chính là bị uy hiếp, cho nên cô tuyệt đối không cho phép bọn họ lấy năng lực của mình ra uy hiếp cô, dù là Chân Thủy Vô Hương – người cô coi trọng cũng không được.
“Huống chi, game thủ trong Vận Mệnh vô số kể, chỉ riêng Đông Đại Lục thôi đã đếm không hết, cho dù hôm nay tôi xem trọng anh, không đồng nghĩa với việc ngày mai không có chỉ huy tốt hơn không xuất hiện, cho nên......” Cô dừng một chút, trong mắt nổi lên lạnh lùng: “Anh không được đổ hết trách nhiệm việc anh rời khỏi công hội lên đầu tôi, tôi chưa bao giờ gánh trách nhiệm vì người khác.”
Đây mới là Công Tử U?
Chân Thủy Vô Hương bỗng nhiên rùng mình. Hóa ra đây mới là Công Tử U chân chính? Lãnh khốc, tuyệt tình, bất cứ chuyện gì đều tính rành mạch, không để ai chiếm tiện nghi của mình. Trách không được, người như vậy mới xem lợi ích là cao nhất, người như vậy chắc chắn sinh ra vì ích lợi, có lẽ trong lòng cô không hề có ôn như tồn tại?
Chân Thủy Vô Hương cảm thấy anh và Công Tử U là hai loại người, thứ anh coi trọng, trong mắt cô chỉ là rác, mà thứ cô coi trọng, anh lại không thể tiếp nhận. Hai loại mâu thuẫn này vĩnh viễn không thể điều chỉnh về một điểm thống nhất.
Anh tìm không ra đáp án, cũng không muốn tìm đáp án.
Người trọng tình cảm, đều thích hàm hồ một chút, như vậy sẽ có cảm giác ấm áp. Mà người hiểu được mọi thứ thì thứ gì cũng không tha, người như vậy có một cái tên rất dễ nghe -- thương nhân.
“Ý của cô là?” Chân Thủy Vô Hương bỗng nhiên cảm thấy mệt chết. Anh chỉ muốn chơi game thôi, sao lại diễn ra nhiều chuyện thế.
“Tôi hoan nghênh anh tới Thiên Thiên Hướng Thượng, nhưng có tới hay không là việc của anh.” Diệp Từ từ từ thả câu: “Anh nói đúng, tôi khác anh. Lợi ích với tôi là cao nhất, trong lòng tôi chỉ cần là việc có thể đạt lợi, tôi liền cam tâm tình nguyện làm, nhưng anh lại đặt tình cảm trên hết, cách anh suy nghĩ vấn đề, tôi không rõ. Vì vậy, mọi chuyện, tự anh quyết định.”
Chân Thủy Vô Hương sững sờ tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.
“Có điều, có một việc tôi phải nói rõ.” Diệp Từ bỗng nhiên quay đầu xem Chân Thủy Vô Hương, ánh mắt cô sáng ngời, cứ như nhìn thấu được lòng người: “Làm một người đặt lợi ích lên trên hết, tôi không thích làm việc lỗ vốn, nếu anh đến Thiên Thiên Hướng Thượng nhưng lòng lại đặt nơi khác, vậy đừng tới càng tốt.”
Chân Thủy Vô Hương sững sờ như cũ, cứ như không hề nghe được câu nói của Diệp Từ, kỳ thật Diệp Từ biết, anh nghe hết.
Đối với tâm lý của Chân Thủy Vô Hương, Diệp Từ suy nghĩ kỹ lưởng, nếu cưỡng chế bắt anh nhập hội, dễ khiến anh thẹn quá thành giận, trong lòng bất bình, vậy mai phục rất nhiều tai họa ngầm. Nhưng nếu đem quyền lựa chọn đặt vào tay anh, tự nhiên sẽ khác hẳn.
Đương nhiên, Diệp Từ đã suy xét hẳn hoi mới dám như thế.
Đầu tiên, bên phía nọ phải nháo triệt để với Chân Thủy Vô Hương, chặt đứt bất cứ đường lùi của anh. Tiếp theo, chỉ cần có thể có quan hệ với Công Tử U, hơn phân nửa tiểu đoàn sẽ không thu nhận Chân Thủy Vô Hương, mà các Đại Công Hội sẽ không bao giờ đi để ý một nhân vật tầm thường như vậy, cho dù anh vào đại công hội, nếu không mạnh, muốn xuất đầu, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất. Chân Thủy Vô Hương là một game thủ chuyên nghiệp, làm game thủ chuyên nghiệp, việc quan trọng nhất là kiếm tiền, tuy ở công hội cũ Chân Thủy Vô Hương không kiếm được mấy đồng tiền, nhưng trả đủ chi phí sính hoạt, nhưng hiện giờ chỉ có một thân một mình, lại không có công hội làm chỗ dựa, vốn phát triển theo hướng dựa vào công hội, nay lại không có ắt hẳn không thể tiếp tục sinh tồn.
Bất kể là người trọng tình cảm, họ cũng là người, đã là người thì phải ăn cơm.
Game thủ chuyên nghiệp, chính là lấy trò chơi xem thành chức nghiệp, muốn dựa vào trò chơi nuôi sống bản thân, người như vậy, tuyệt đối không bỏ qua tiền bạc.
Cho nên, trước mặt Chân Thủy Vô Hương hiện giờ chỉ còn một con đường, vào Thiên Thiên Hướng Thượng, quy thuận Diệp Từ. Đừng nhìn Diệp Từ giao quyển chủ động cho Chân Thủy Vô Hương, nói đường hoàng như thế, nhưng đường đi của Chân Thủy Vô Hương đã bị cô sắp xếp hết.
Dù là đi đường lớn, hay luồn lách ngã rẽ, cũng không thoát được.
Mà Diệp Từ hiện giờ cần làm, chính là chờ Chân Thủy Vô Hương suy nghĩ cẩn thận, sau đó cam tâm chủ động tình nguyện nhảy lên thuyền tặc.
Nếu đã đạt được mục đích, cá câu được cũng chẳng ít, Diệp Từ vốn không còn việc tất yếu phải lưu lại Vịnh Khó Báu nữa, cô đứng lên, theo thói quen phủi phủi bụi, sau đó chân thành nói với Chân Thủy Vô Hương: “Hẹn gặp lại.” Dứt lời, cô như một đường cong hoàn mỹ, trực tiếp nhảy vào mặt nước đỏ chót, bơi đi.
Kỳ thật chưa bơi được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng la từ phía sau truyền đến: “Này. Công Tử U.”
Diệp Từ dừng lại, quay đầu nhìn Chân Thủy Vô Hương, anh giờ đang đứng trên tảng đá quơ tay liên tục, có vẻ rất hưng phấn.
“Tôi nghĩ thông rồi, nghĩ thông rồi.”
Chân Thủy Vô Hương dùng hai tay tạo thành hình dáng chiếc loa, đặt bên miệng hô lớn, hệt như làm vậy để thể hiện đủ lòng chân thành của anh.
Diệp Từ mới không ngốc như Chân Thủy Vô Hương, gào thét đối đáp lại đối phương. Tuy Vận Mệnh là trò chơi có độ chân thật cao nhất, có thể hò hét, nhưng game chính là game, trong game tất nhiên sẽ có thiết kế khác với đời thật, ví như pm riêng.
“Anh muốn nói gì?” Diệp Từ rất bình tĩnh, dù sao cô đã sớm đoán ra việc Chân Thủy Vô Hương sẽ nghĩ thông suốt, căn bản không có cảm giác hưng phấn cực điểm như Chân Thủy Vô Hương. Cô bình tĩnh nhắn cho Chân Thủy Vô Hương một tin, tỏ vẻ anh nên dùng phương thức này nói chuyện với cô.
“......” Chân Thủy Vô Hương thoạt nhìn phản ứng không kịp đối với ám chỉ của Diệp Từ, anh vẫn đứng trên tảng đá hô to gọi nhỏ, do sóng biển lớn lại cách khá xa, Diệp Từ thật sự không nghe được chữ nào.
Cô yên lặng nhìn Chân Thủy Vô Hương, đầu đầy hắc tuyến. Bỗng nhiên cảm thấy người này rất ngốc, hơn nữa lúc đang xúc động chỉ số thông minh rất thấp, cô đào góc tường có phải sai rồi không?
Bởi vì thật sự không nghe được Chân Thủy Vô Hương nói gì, Diệp Từ nhìn chỉ số thông minh càng ngày càng thấp của Chân Thủy Vô Hương, đành im lặng gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh có thể dùng kênh pm riêng, anh đang kêu gì tôi thật sự không nghe được.”
Lúc này đây, Chân Thủy Vô Hương không tiếp tục rống nữa, mà nhanh chóng trả lời bằng kênh trò chuyện: “Tôi thông suốt rồi, tôi muốn gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng.”
Diệp Từ đọc xong, gửi cho anh yêu cầu mời gia nhập.
Chân Thủy Vô Hương liền lập tức gia Thiên Thiên Hướng Thượng. Đối với việc Chân Thủy Vô Hương gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng, khiến thành viên của Thiên Thiên Hướng Thượng hết sức kinh ngạc, cũng nghĩ không rõ. “A? Tôi còn tưởng trên điều trên diễn đàn truyền là giả, hóa ra Chân Thủy Vô Hương có gian tình với hội trưởng thật à?”
“Thật sao?” Công Tử U đối mặt với các loại nghi vấn của công hội, chỉ tựa tiếu phi tiếu đáp trả 1 dòng, làm cả đám đang thảo luận nhiệt liệt nhất thời câm, cùng nhau lặn mất.
Về việc của Chân Thủy Vô Hương, Diệp Từ tự nhiên đã nói rõ ràng cho Bạch Mạch, sau khi Chân Thủy Vô Hương nhập hội, Bạch Mạch lập tức liền gửi tin đến:“Xong?”
“Vâng, xong rồi.” Diệp Từ thở phào nhẹ nhõm: “Giao người cho anh đây, đừng nói lộ ra.”
“Biết, anh của em là loại người gì chứ.” Bạch Mạch hắc hắc cười: “Tổng chỉ huy mặt trận?”
“Ừ, em không thân với anh ta, chỉ phát hiện trình độ chỉ huy không tồi, anh có thể thử khai quật.”
“Giao cho anh.” Bạch Mạch rất thích việc dạy dỗ người khác, đặc biệt là người Công Tử U đào về, anh luôn chú ý hết sức, dù sao Diệp Từ rất ít khi chủ động mời ai đó, có thể bị em ấy coi trọng, bất kể bây giờ có chật vật thế nào, sau này đều biến hóa khôn lường.
Chân Thủy Vô Hương có chút câu nệ khi đối mặt với cả đống câu hỏi của thành viên trong công hội, anh phát hiện tùy tiện vào một công hội nào đó có phải có chút... Ngay lúc anh đang do dự, Công Tử U lại gửi tin nhắn đến: “Trụ sở công hội buộc định ở Thành Hồng Hồ, anh có thể đến đó buộc định Hồi Thành Thạch của mình, đương nhiên không buộc định cũng được. Có điều, anh vẫn phải đến Trụ sở công hội một lát, Mạch Thủy Thâm đang đợi anh.”
“Mạch Thủy Thâm?” Chân Thủy Vô Hương lại giật mình, đây là người đầu tiên trong Đông Đại Lục đạt được Kiếm Bối Chi Giá, cũng là MT số một số hai Đông Đại Lục, thế mà người này cư nhiên đang đợi anh? Tiếp đó anh bình tĩnh lại, người có quen biết với Công Tử U, tự nhiên không phải nhân vật bình thường, một tiểu nhân vật như anh cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
“Ok.” Sau khi Chân Thủy Vô Hương trả lời Diệp Từ liền động thân về Trụ sở công hội, còn Diệp Từ sau khi an bàn xong liền không để ý nữa. Dù sao tinh lực của cô có hạn, tự nhiên phải đặt chúng ở chỗ đáng giá nhất.
Bơi lên bờ, vừa leo lên tấm ván gỗ bên bến tàu, Diệp Từ liền thấy tiện nhân Nguyệt Thanh Khâu cười tủm tỉm ngồi trên nhánh cây khô cách cô không xa, hai tay chống cằm, vẻ mặt rất ngốc. Cô nhịn không được quăng cái nhìn đầy xem thường, đi về phía anh, tay đặt lên đầu anh: “Đừng nói với tôi là anh đang chờ tôi.”
“Đương nhiên. Người ở Đông Đại Lục có thể chờ Công Tử U không nhiều, tôi sao thể không nhận vinh quang này mà trốn kia chứ?” Nguyệt Thanh Khâu không hề để ý bàn tay dính đầy nước biển của Diệp Từ đang làm ướt tóc anh, anh chỉ cười như trước.
“Anh ở đây, chắc chắn đã tìm ra nơi nghỉ chân rồi?”
“Cũng không phải, Độc Nhãn Hải Tặc tửu quán, tôi đặt phòng rồi.” Nguyệt Thanh Khâu cười hắc hắc: “Cô đi trước, thu thập xong rồi gọi tôi, tôi lập tức tới đây.” Tuy rằng miệng Nguyệt Thanh Khâu tiện, làm việc cũng tiện, nhưng không hổ là một quan tử, hơn nữa lòng tham ít, anh biết Diệp Từ bơi rất xa, nhất định cần chuẩn bị trang phục và đạo cụ, cho nên đã đặt phòng trước hộ cô.
Độc Nhãn Hải Tặc tửu quán.
Phòng tốt nhất, chăn mền mềm mại khô ráo thoảng thoảng mùi nắng mới, lò sưởi luôn mở ấm áp, thanh âm củi cháy ba ba rung động. Phòng tấm có một bể gỗ chứa đầy nước ấm, trong đó còn rải các loại hoa. Diệp Từ vừa cởi áo vừa biểu môi, Nguyệt Thanh Khâu thật biết hưởng thụ, nếu không biết mấy thứ này điều do cô tiêu tiền, cô chắc chắn khen anh ta một câu. Nghĩ vậy, cô không còn chút cảm kích nào đối với sự quan tâm của Nguyệt Thanh Khâu, ngược lại càng yên tâm hưởng thụ.
Tắm xong, trang bị đã được Npc quán xử lý tốt, Diệp Từ cảm thấy cả người sảng khoái không thôi. Trong Vận Mệnh có độ mệt mỏi và độ sạch sẽ, đều cần tắm rửa để tăng điểm, cho nên game thủ không thể không lấy ra một lượng tiền trong thu nhập ít ỏi của mình để chi vào việc tắm rửa. Vì thế, độ chân thật cao lắm cũng chẳng phải việc tốt lành gì.
Lúc Nguyệt Thanh Khâu rời khỏi phòng, liền thấy Công Tử U đang ăn cơm, cô không hề khách khí chọn món ăn đắt nhất và rượu quý nhất, hơn nữa ăn rất chuyên tâm. Nguyệt Thanh Khâu yên lặng ai điếu cho túi tiền của mình một phen, quyết định đem toàn bộ tiêu phí tính lên đầu Công Tử U.
“Nói đi, tra thế nào rồi?”
“Hắc, tôi thật không ngờ cô vẻ tôi đi tra chuyện bát quái như thế.” Nguyệt Thanh Khâu cười đến thực tặc, nhìn ra được, lần điều tra chuyện bát quái này khiến anh rất thỏa mãn.
“Cuộc sống vốn đơn giản như thế, có gì bát quái hay không bát quái đâu.” Diệp Từ cầm khăn lau khóe môi, sau đó thả dao nĩa xuống tựa vào lưng ghế, híp mắt nhìn Nguyệt Thanh Khâu: “Hơn nữa, anh hẳn phải làm rõ, việc tôi cho anh điều tra không phải việc bát quái.”
“Được rồi, tôi chỉ cảm thán một chút.” Nguyệt Thanh Khâu thở dài gật gật đầu, anh biết, Công Tử U tuyệt đối không phải người thích hợp để tán gẫu, đặc biệt đối với mấy chuyện bà tám, cô lại càng không hứng thú. Việc cô cảm thấy hứng thú nhất là lợi ích và tìm ra nhược điểm của đối thủ, có đôi khi Nguyệt Thanh Khâu cũng rất buồn bực, rất tiếc cho gương mặt xinh đẹp của Công Tử U, cách nói năng và làm việc không hề nữ tính, trái lại luôn lãnh khốc, tràn ngập dã tâm.
Diệp Từ hừ hừ mũi, ý bảo anh nói nhanh, không cần lãng phí thời gian quý giá của cô.
“Hắc Dạ Thanh Thiên quả nhiên đã có phòng bị với Từ Từ Phi Vân, tuy rằng ngoài mặt hết sức bình thường, nhưng anh ta đã nắm rõ quyền lực của Từ Từ Phi Vân ở Đại Đường. Đương nhiên, anh ta làm rất cẩn thận, tôi tiêu tốn thời gian khá lâu mới tra ra.” Nguyệt Thanh Khâu nhún vai, kỳ thật anh thật khâm phục Hắc Dạ Thanh Thiên, bị anh em tốt cắm sừng, anh ta cư nhiên có thể tâm bình khí hòa từ từ thu thập anh em mình, thật sự không thể không khen ngợi tính cách nhẫn nại của anh ta.
“Đương nhiên, việc này người bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng tôi tin tưởng Từ Từ Phi Vân đã phát giác, gần đây anh ta không hề liên hệ với bạn gái nhỏ của mình, huống chi nói đến việc ấy ấy .” Nói đến chỗ này Nguyệt Thanh Khâu bỗng nhiên nheo mắt nhìn Diệp Từ: “Dựa theo phân tích của tôi đối với Từ Từ Phi Vân, anh ta nhất định sẽ phản kích, cần một trợ lực giúp anh ta phản kích.”
Diệp Từ không hé môi, chỉ lẳng lặng nhìn Nguyệt Thanh Khâu.
“Mà cô không phải vừa hay là một trợ lực tốt à? ” Nguyệt Thanh Khâu nhìn Diệp Từ lớn mật suy đoán, anh tin chắc chuyện Từ Từ Phi Vân và bạn gái mình không mấy ai biết, hoặc nên nói người biết việc này không vượt quá năm. Ngoại trừ đương sự, chính anh, còn có ai đâu? Không phải ai khác, chính là người bảo anh đi điều tra việc này – Công Tử U. Nhưng sao Công Tử U biết được? Đây thật là vấn đề khó trả lời, có điều mặc kệ nguyên nhân vì sao Công Tử U biết, chỉ sợ bây giờ Từ Từ Phi Vân ắt phải tìm cô. Bất kể Công Tử U có biết hay không, bây giờ dù biết, có năng lực chống lại Hắc Dạ Thanh Thiên còn không sợ đắc tội anh, chỉ có Công Tử U.
Diệp Từ nhìn gương mặt đầy vẻ tính kế của Nguyệt Thanh Khâu, từ chối cho ý kiến. Cô quăng ra mười vạn kim tệ đặt trên bàn: “Anh giúp tôi điều tra thêm, Hắc Dạ Thanh Thiên có thêm động tĩnh gì không?”
“Xem ra cô cam chịu?” Nguyệt Thanh Khâu cười đến chí đắc ý mãn: “Chỉ cần là việc này, tôi sẽ không thu thêm phí nữa.”
Diệp Từ nhíu mày đầu, đứng lên, bắt đầu đi ra cửa, vừa đi vừa quay đầu nói: “Gần đây Thiên Sơn Tà Dương có động tĩnh gì?”
“Chạy quanh Thế giới mua video thông quan Boss, dáng vẻ gấp gáp. Liễu Sơ Cuồng lại nhàn hoảng, nghe bọn họ nói sắp đánh Lão Tứ .” Nguyệt Thanh Khâu tự nhiên hiểu được Diệp Từ muốn hỏi gì, anh tự nhiên trả lời việc Diệp Từ muốn biết nhất.
Nguyệt Thanh Khâu làm việc, cô quả nhiên yên tâm. Nguyệt Thanh Khâu tuy rằng yêu tiền, nhưng cũng xem như là người thành thật, hơn nữa còn biết trả ơn, nhớ ngày đó, tuy cô là hộ khách lớn nhất của anh, nhưng trong mắt anh, cô vẫn kém người đưa than trong ngày tuyết rơi là Thiên Sơn Tà Dương. Chỉ không ngờ rằng, đến kiếp này người đưa than trong ngày tuyết rơi ấy là cô.
Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy Vận Mệnh thực đáng giận, nếu có một ngày Nguyệt Thanh Khâu biết, người anh đang điều tra - Thiên Sơn Tà Dương là người kiếp trước từng giúp anh vượt qua nghèo đói, không biết anh có cảm tưởng gì đây? Nghĩ tới nơi này, khóe mắt cô cong lên một độ cong rất dễ nhìn, cô lại nhìn thoáng qua Nguyệt Thanh Khâu, bắt đầu xuống lầu, bỗng nhiên cô nói: “Đúng rồi, tiêu phí của phòng này anh trả nhé.”
“Công Tử U.” Nguyệt Thanh Khâu hơi hơi sửng sốt, lập tức nhảy dựng lên, cô gái này quá đáng giận, chút thiệt thòi đều không chịu. Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của cô, từng bước dẫm vào cầu thang, thế nhưng phản ánh ra sự vui sướng, lại khiến cho tâm tình Nguyệt Thanh Khâu tốt lên.
Giải quyết xong việc này sau, Diệp Từ cảm thấy cô rốt cuộc nên đi làm nhiệm vụ cấp sử thi, vì thế không dừng lại, mà chạy tới Ưu Thương Đầm Lầy ngay.
Bởi vì nơi này là bản đồ trung lập, không đạt được danh vọng nhất định thì không thể truyền tống, cho nên Diệp Từ chỉ còn cách đi bộ. Khác với lần trước, Ưu Thương Đầm Lầy từng được rửa tội, nơi nơi đều là một mảng cháy đen, tuy hệ thống có công năng tự động khôi phục, nhưng muốn hồi phục đến bộ dáng chưa từng bị tập kích, chỉ sợ phải tốn cả tháng thời gian.
Bởi vì lần trước AoTeLa đã đến, hơn nữa Đông Đại Lục và Bắc Đại Lục tử chiến, lại đến chuyện của Công Tử U cùng Chân Thủy Vô Hương, làm bản đồ vốn lạnh lùng này bỗng chốc náo nhiệt. Chẳng qua, lần này Diệp Từ cưỡi Lão Tứ lướt vội qua cả đám người, mọi người đều tự luyện cấp, hoặc sống mái với nhau, không ai chú ý tới cô. Hoặc giả, có người chú ý tới cô nhưng cô không biết đấy thôi.
Tóm lại, một đường đi thông thuận, nhanh chóng chạy vào thành. Cưỡi Lão Tứ chạy vội trong Hắc Nê Thành, không tốn bao nhiêu thời gian, cô liền tới đại sảnh Tòa Thị Chính, thuyết minh ý đồ đến của mình ở chỗ quản sự xong, ông liền bảo Diệp Từ chờ, chính mình đến báo cáo với Thị Trưởng.
Saca Siegel tuy rằng được xưng là top 10 game thủ thần bí của Vận Mệnh, đại bộ phận game thủ chơi game hơn 10 năm số lần gặp ông chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng nói ra cũng rất kỳ quái. Một người như vậy, mỗi ngày buồn lại chôn đầu trong thư viện đọc sách, cư nhiên lại là một trong những cao thủ cao nhất của Vận Mệnh, không chỉ như thế, bạn bè của ông rất nhiều, ví như Thành Chủ Thành Ốc Đảo và Hắc Nê Thành Moore cư nhiên cũng là bạn của ông.
Diệp Từ kỳ thật thật sự không rõ, một người ngay cả mặt mũi không lộ, dựa vào gì để duy trì tình bạn của mình?
Đương nhiên, việc này căn bản không cần Diệp Từ quan tâm , làm một game thủ, cô chỉ cần làm tốt việc Npc giao phó là ổn.
Chờ đợi một hồi trong đại sảnh Tòa Thị Chính Hắc Nê Thành, cô chợt nghe thấy tiếng tiếng bước chân dồn dập, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Npc cao ráo mặc một thân quần áo khoa nghiên cứu tiêu sái đi nhanh về phía cô. Tóc được chải chuốt chu đáo, dán tại trên đầu, ngực mang theo huân chương thuyết minh thân phận của hắn -- Hắc Nê Thành Thị Trưởng.
Ông bước nhanh đến bên người Diệp Từ, đầu tiên tặng cô một cái chào đầy nghi lễ: “Hóa ra là bạn đến từ phương xa, tôi cư nhiên giờ mới biết, thật sự thất trách quá, mời vào trong ngồi.”
“Không cần đâu, Thị Trưởng đại nhân.” Diệp Từ cũng lễ phép chào lại:“Tôi tới đây là vì Saca Siegel đại nhân ủy thác tôi trao một phong thư cho Moore đại nhân, không biết tôi nên tìm Moore đại nhân ở đâu?”
“Nga? Có thư à? Gần đây thân thể Thành Chủ đại nhân không khoẻ, cô có thể giao cho tôi, tôi sẽ chuyển giao giúp.” Hắc Nê Thành Thị Trưởng nói xong vươn tay tới trước mặt Diệp Từ .
Đây là một cạm bẫy nhỏ, trực tiếp giao thư cho Thị Trưởng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng phẩm chất bất đồng, từ nhiệm vụ cấp sử thi rơi xuống cấp tinh anh, phần thưởng cũng giảm rất nhiều. Đã trải qua việc này ở kiếp trước, Diệp Từ tự nhiên là sẽ không vấp ngã lần nữa.
Chỉ thấy cô mỉm cười lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của Hắc Nê Thành Thị Trưởng: “Tha thứ cho sự vô lễ của tôi, Thị Trưởng đại nhân, Saca Siegel đại nhân là ủy thác tôi phải đích thân giao cho Moore đại nhân, tôi không thể giao phong thư này cho ai cả, Thị Trưởng đại nhân, có thể lý giải nổi khổ của tôi sao?”
Biểu tình Hắc Nê Thành Thị Trưởng hơi hơi sửng sốt, có vẻ có chút xấu hổ, khôi phục lại vẻ nho nhã thường ngày rất nhanh: “Đây là đương nhiên , có điều giờ thân thể của Thành Chủ đại nhân thật sự không tốt, chỉ sợ không thể tiếp đãi ngài.” Nói đến chỗ này, ông lại uyển chuyển tỏ vẻ:“Đương nhiên, nếu ngài nhất định phải gặp Thành Chủ đại nhân cũng không phải không thể.”
Diệp Từ thấy bộ dáng khó xử của hắc thành Thị Trưởng, liền biết nhiệm vụ này đã chuyển sang độ khó cấp Sử Thi, giờ cô chỉ cần tiếp nhận bước tiếp theo của nhiệm vụ. Vì thế cô rất nhiệt tình nói: “Thị Trưởng đại nhân có phải có chuyện khó xử không, nếu có, có thể giao cho tôi đi làm, tôi sẽ ra sức toàn lực vì ngài làm việc.”
Hắc ngươi thành Thị Trưởng đương nhiên đang đợi những lời này, nghe Diệp Từ nói như vậy, ông lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Cô thật lòng à? Tôi có thể đem nhiệm vụ khó khăn này giao cho cô không?”
“Đương nhiên.”
“Gần đây thân thể Thành Chủ không tốt, có một vị danh y đưa ra phương thuốc, thảo dược cũng đã tìm được, chỉ thiếu một thứ, vừa hay ngài đã tới, nếu ngài tìm được loại dược này cho chúng tôi, tin chắc ngài sẽ nhanh chóng được gặp mặt Thành Chủ.”
Lời nói Hắc Nê Thành Thị Trưởng vừa dứt, chợt nghe hệ thống vang lên: “Bạn muốn tiếp nhiệm vụ ‘Thành Chủ đại nhân dược’ không?” Không chút do dự lựa chọn xác nhận, Diệp Từ liền thấy bảng nhiệm vụ của mình thay đổi. Có điều màu của nhiệm vụ không cải biến, điều đó đồng nghĩa lựa chọn của cô không làm giảm phẩm chất của nhiệm vụ.
Sau khi đạt được sự cho phép của Diệp Từ, Hắc Nê Thành Thị Trưởng liền nói ra yêu cầu. Yêu cầu nghe qua thực bình thường, chỉ cần đi vào nơi sâu nhất của Ưu Thương Đầm Lầy, tìm ra một loại dược liệu tên là Cỏ An Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.