Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 1 - Chương 71: Oan gia ngõ hẹp
Na Thì Yên Hoa
07/04/2015
Cô thầm kích động, tiến tới phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng răng rắc. Thân thể căng cứng, tình huống không ổn rồi……
Cảm giác này quá quen thuộc.
Âm thanh như dẫm phải nút ấn của bom mìn, cảm giác khiến cả cơ thể phải sởn gai ốc này, Diệp Từ gần như vừa nghe thấy tiếng động lạ nọ liền biết chuyện gì sắp xảy ra.
Là thuốc nổ.
Trong Vận Mệnh, người học tập công trình học có thể chế tác các loại vũ khí liên quan đến đạn dược, ví như bom, mìn và các loại thuốc nổ. Có điều sao lại có game thủ gài bom ở phó bản này được nhỉ? Khả năng duy nhất chính là……
Diệp Từ thầm thở dài, cô thật sự không cẩn thận gì cả, rõ ràng biết ở nơi này có một vị Đạo tặc ẩn cư, cộng thêm một vị Người lùn nghiên cứu công trình học đang trốn trong này, sao cô có thể vô tình quên đi việc quan trọng như thế này chứ.
Bây giờ nhắc đến nó cũng đã muộn, việc Diệp Từ cần làm là nhanh chóng vị trí của quả bom này.
Thuốc nổ của Npc chế tạo hoàn toàn khác với game thủ bình thường, đặc biệt thứ được tạo ra từ nghiên cứu viên như Rabi, chỉ sợ uy lực của nó khó mà diễn tả nổi. Diệp Từ ngồi xuống chậm rãi, cô hít thở thật sâu, để tinh thần tỉnh táo, cô không muốn lần đầu tiên chết trong game là như thế này.
Nhìn cảnh vật xung quanh, cô muốn tìm một vật gì đó có trọng lượng khá lớn. Nếu có thể đặt trên nút của thuốc nổ, nói không chừng cô có thể thoát thân. Chăm chú tìm kiếm, không có viên đá nào hợp yêu cầu nhưng lại cảm giác ra có một sự nguy hiểm nào đó đang tiếp cận.
Tốc độ tiến tới cực nhanh, ngay lúc Diệp Từ phát hiện người nọ, người nọ cũng tiến tới sau lưng Diệp Từ.
Là Đạo tặc.
Đạo tặc nâng đao muốn đâm cô, Diệp Từ lập tức nghiêng thân, khéo léo thoát khỏi hung hiểm.
Cô quay đầu muốn xem là ai công kích mình. Người này nhìn thật quen mắt, có vẻ đã gặp qua ở đâu đó, trước ngực anh có một huân chương, màu sắc và kiểu dáng của nó không giống với huân chương của Diệp Từ, Diệp Từ lập tức sáng tỏ, đây là người của hai đại lục liên minh Tây – Bắc.
Pk trong tình huống này không hề có lợi, cô không thể di động, cũng không có biện pháp sử dụng công kích từ xa, nên lực sát thương giảm đáng kể. Cộng thêm ở đây vốn chôn rất nhiều thuốc nổ, Diệp Từ không dám tùy tiện thả Lão Tam ra, vạn nhất nó lại dẫm phải ngòi nổ, vậy mất nhiều hơn được.
Lúc Diệp Từ suy nghĩ phải làm sao để giải quyết Đạo tặc này thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng răng rắc. Ngay sau đó, cô thấy Đạo tặc cũng bất động, đôi mắt hiện ra dưới mặt nạ lộ rõ biểu tình “Sao lại xui xẻo thế này”.
Ông trời giúp mình. Dù Diệp Từ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có điều giờ phát hiện vẫn có người xui xẻo như cô, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên. Cô cười tươi:“Cái này người ta thường nói là sao nhỉ? Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo. Anh nhìn xem anh đi, báo ứng tới quá nhanh.”
Ngữ điệu châm chọc của Diệp Từ khiến tâm tình của Đạo tặc nọ càng khó chịu, anh giương mắt nhìn Thợ Săn cách mình 3m, sắc mặt biển đổi liên tục, sau đó gầm một tiếng:“Má ơi, sao cứ đụng trúng ôn thần này nữa.”
Diệp Từ nghi hoặc, cách nói này có vẻ lạ, hình như người nọ quen cô? Nhìn chăm chú Đạo tặc, Diệp Từ nhịn không được nở nụ cười:“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh.”
Không phải ai khác, người này chính là Đạo tặc muốn đánh lén cô không thành còn bị cô giết vài lần. Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà cũng có thể chạm mặt.
Hai người trừng nhau một hồi, có điều làm vậy cũng chỉ mất thời gian, vừa không thể pk cũng không thể di động. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải điều hay ho gì, hai người phải nghĩ ra cách giải quyết mới được.
Diệp Từ rút Độc hạt đoản kiếm ra, chỉ vào Đạo tặc:“Anh là người của đại lục Tây – Bắc, sao cứ chạy đến Đông đại lục làm gì hả?”
Đạo tặc khụt khịt mũi, xem ra gặp phải Diệp Từ, anh cũng khó chịu chẳng kém:“Đương nhiên đến nhiệm vụ, nếu không sao tôi lại phải chạy đến cái đầy quái này chứ. Chẳng lẽ tôi đến để đi dạo chắc?.” Anh trừng Diệp Từ:“Cô là lính đánh thuê à? Sao nơi nào tôi đến cũng gặp cô là sao?”
Hai người đều thuộc dạng cáo già, trong tình huống không thể đánh nhau, dù cãi nhau cũng có thể tìm ra biện pháp giải trí. Cứ liên tục cười nhạo đối phương một hồi, cuối cùng vẫn về lại vấn đề cũ. Đạo tặc thở dài:“Là đàn ông tôi không so đo với phụ nữ, trước tiên nghĩ biện pháp thoát khỏi bãi thuốc nổ rồi tính sổ cô sau.”
Diệp Từ cười lạnh:“Anh có bản lĩnh thì xông lên giết tôi đi, chỉ biết nói dóc thì làm được gì.”
Đạo tặc trừng Diệp Từ, tiếp tục thở dài:“Uy lực của thuốc nổ quá mạnh mẽ, tôi đã bị nổ chết một lần rồi.”
Uy lực của nó Diệp Từ biết rõ, nhớ ngày đó, cô đã đến cấp 85 cũng phải chết ngay tức khắc chỉ vì nó, nên càng đừng nhắc đến người nọ chỉ mới cấp 20. Cô suy nghĩ một hồi nói:“Anh có kiếm ngắn không?”
“Có.”
Diệp Từ không dong dài, ngồi xuống:“Chúng ta cùng đè kiếm vào nút ấn thuốc nổ, sau đó cùng nhau nhảy ra.”
Hiện tại chỉ có biện pháp này, Đạo tặc không từ chối, anh cũng ngồi xuống, rút kiếm ngắn của mình ra, sau cùng Diệp Từ chầm chậm đè kiếm ngắn lên nút ấn, nhịp tim cũng thay đổi theo động tác của anh.
Đè mạnh nút ấn không thể lơ là thiếu lực, nếu không sẽ nổ mạnh. Cho nên dùng phương pháp này, nói thì dễ làm mới khó.
Hai người phải chuyên tâm hết mức, cuối cùng cũng đè được thanh kiếm vào nút ấn ngòi nổ.
“Cô dùng lực mạnh vào, phải giữ chặt đấy, nếu không cả hai đều chết hết.” Đạo tặc có vẻ khá lo lắng đối với lực lượng của Diệp Từ, có điều câu nói của anh chỉ đổi lấy cái trừng lạnh lùng của đối phương. Anh không nói càm ràm vấn đề này nữa, chuyển đổi nói:“Tôi đếm đến 3, cả hai liền nhảy ra.”
“Ok.”
Đạo tặc thấy Diệp Từ đồng ý, chậm rãi đếm số, Diệp Từ hít thở sâu, cô đánh giá cảnh vật xung quanh, Cô vừa tìm vị trí an toàn để rơi xuống, vừa nghĩ cách lát nữa dùng để đối phó đạo tặc kia.
Không phải cô nhân cơ hội gì, mà vì đối với người không cùng trận doanh với mình dù có hợp tác với nhau. Có điều thành ý của hai bên quá đơn bạc, không ai có thể vượt qua khỏi lợi ích. Trò chơi giống như xã hội, thậm chí còn có thể xem đây là một xã hội thu nhỏ, mà trong xã hội thì loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Diệp Từ lặng lẽ đánh dấu đạo tặc, như thế thì lát nữa nếu có biến cô sẽ có thể nhanh chóng xử lý người nọ.
Đương nhiên, đạo tặc kia chắc hẳn cũng sẽ làm như vậy.
“Một… hai… ba.”
Ba tiếng đếm vừa dứt, cả người Diệp Từ lập tức lui nhanh về sau như một viên đạn được bắn khỏi nòng súng, sau đó rơi xuống điểm mà cô đã chọn ban nãy. Bên tai cô liền vang lên hai tiếng nổ mạnh, sau đó nào là đá vụn, mảnh thuốc nổ, bụi mù… bay tứ tán khắp nơi. Diệp Từ vốn tự tin vào độ nhảy cảm của mình nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu thua, căn bản không thể tránh được, hay nói đúng hơn là không có chỗ an toàn mà trốn, cột máu của cô bắt đầu giảm xuống.
Lúc Diệp Từ đứng chuẩn xác trên chỗ an toàn, Diệp Từ lập tức nằm xuống, các vụn đá bắn ra liên tục. Tuy bị ngăn trở một ít, nhưng vẫn khiến Diệp Từ bị thương. Cô vội vàng lấy bình tăng máu ra uống, cột máu tăng lên từ từ, nếu không cứ tiếp tục sẽ lật thuyền trong mương .
Các vụn đá, mảnh thuốc nổ bay tán loạn một lúc rồi biến mất, thay vào đó là từng cơn tro bụi thổi ào ào khắp bốn phương tám hương, lượng bụi dày đặt này khiến tầm nhìn của Diệp Từ giảm xuống đến 50%, cô không thể nhìn thấy rõ những thứ ở xa nữa, nên không cách nào có thể xác định được vị trí của đạo tặc kia một cách chính xác.
Cũng may ban nãy cô đã đánh dấu đạo tặc, nên giờ chỉ cần tập trung một lúc là có thể tìm được vị trí của hắn một cách đại khái.
Chẳng qua với khoảng cách 43m và tầm nhìn hạn chế như lúc này, thật sự có chút khó khăn, tên bắn ra rất dễ bị gió thổi lệch hướng. Diệp Từ lấy Liệt Bì Gia Tốc Nỏ ra, kiểm tra tốc độ gió một chút, sau đó bắn một mũi tên về phía đạo tặc.
Hiện giờ có gió lớn, tầm bắn 43m có chút xa, mũi tên có thể bị gió thổi làm lệch khỏi mục tiêu. Diệp Từ dùngLiệt Bì Gia Tốc Nỏ, xem xét độ gió, sau đó điều chỉnh góc độ bắn về phía Đạo tặc.
Đạo tặc đứng đối diện cũng đáp trả một tên, Diệp Từ nghe thấy tiếng xé gió, lập tức hiểu được đối phương cũng bắt đầu hành động. Cô dựa vào thanh âm, phán đoán phương hướng của đối phương, sau đó trốn chạy rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, mũi tên nọ lấy tốc độ cao bắn vào nơi Diệp Từ lẫn trốn.
Chiến đấu trong màn sương khói, ngoại trừ cảm giác, còn cần có sự hiểu biết nhất định về thao tác.
Là một trong những chức nghiệp trong hệ chiến đấu, Đạo tặc và Thợ Săn đều có thuốc tính cơ bản giống nhau, mẫn cảm cao, cảm giác cao, cân bằng tuyết đối. Trong tình huống thế này, kinh nghiệm chiến đấu của hai bên là điều kiện tiên quyết để giành thắng lợi.
Diệp Từ hiển nhiên chiếm thượng phong, tuy Đạo tặc cũng rất giỏi, có điều chỉ tham gia game Vận Mệnh gần 4 tháng, kỹ thuật chiến đấu sao có thể so với người đã rèn luyện nhiều năm như Diệp Từ.
Vì thế, người nọ đã bại lộ sơ hở.
Cảm giác này quá quen thuộc.
Âm thanh như dẫm phải nút ấn của bom mìn, cảm giác khiến cả cơ thể phải sởn gai ốc này, Diệp Từ gần như vừa nghe thấy tiếng động lạ nọ liền biết chuyện gì sắp xảy ra.
Là thuốc nổ.
Trong Vận Mệnh, người học tập công trình học có thể chế tác các loại vũ khí liên quan đến đạn dược, ví như bom, mìn và các loại thuốc nổ. Có điều sao lại có game thủ gài bom ở phó bản này được nhỉ? Khả năng duy nhất chính là……
Diệp Từ thầm thở dài, cô thật sự không cẩn thận gì cả, rõ ràng biết ở nơi này có một vị Đạo tặc ẩn cư, cộng thêm một vị Người lùn nghiên cứu công trình học đang trốn trong này, sao cô có thể vô tình quên đi việc quan trọng như thế này chứ.
Bây giờ nhắc đến nó cũng đã muộn, việc Diệp Từ cần làm là nhanh chóng vị trí của quả bom này.
Thuốc nổ của Npc chế tạo hoàn toàn khác với game thủ bình thường, đặc biệt thứ được tạo ra từ nghiên cứu viên như Rabi, chỉ sợ uy lực của nó khó mà diễn tả nổi. Diệp Từ ngồi xuống chậm rãi, cô hít thở thật sâu, để tinh thần tỉnh táo, cô không muốn lần đầu tiên chết trong game là như thế này.
Nhìn cảnh vật xung quanh, cô muốn tìm một vật gì đó có trọng lượng khá lớn. Nếu có thể đặt trên nút của thuốc nổ, nói không chừng cô có thể thoát thân. Chăm chú tìm kiếm, không có viên đá nào hợp yêu cầu nhưng lại cảm giác ra có một sự nguy hiểm nào đó đang tiếp cận.
Tốc độ tiến tới cực nhanh, ngay lúc Diệp Từ phát hiện người nọ, người nọ cũng tiến tới sau lưng Diệp Từ.
Là Đạo tặc.
Đạo tặc nâng đao muốn đâm cô, Diệp Từ lập tức nghiêng thân, khéo léo thoát khỏi hung hiểm.
Cô quay đầu muốn xem là ai công kích mình. Người này nhìn thật quen mắt, có vẻ đã gặp qua ở đâu đó, trước ngực anh có một huân chương, màu sắc và kiểu dáng của nó không giống với huân chương của Diệp Từ, Diệp Từ lập tức sáng tỏ, đây là người của hai đại lục liên minh Tây – Bắc.
Pk trong tình huống này không hề có lợi, cô không thể di động, cũng không có biện pháp sử dụng công kích từ xa, nên lực sát thương giảm đáng kể. Cộng thêm ở đây vốn chôn rất nhiều thuốc nổ, Diệp Từ không dám tùy tiện thả Lão Tam ra, vạn nhất nó lại dẫm phải ngòi nổ, vậy mất nhiều hơn được.
Lúc Diệp Từ suy nghĩ phải làm sao để giải quyết Đạo tặc này thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng răng rắc. Ngay sau đó, cô thấy Đạo tặc cũng bất động, đôi mắt hiện ra dưới mặt nạ lộ rõ biểu tình “Sao lại xui xẻo thế này”.
Ông trời giúp mình. Dù Diệp Từ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có điều giờ phát hiện vẫn có người xui xẻo như cô, tâm tình tự nhiên tốt hẳn lên. Cô cười tươi:“Cái này người ta thường nói là sao nhỉ? Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo. Anh nhìn xem anh đi, báo ứng tới quá nhanh.”
Ngữ điệu châm chọc của Diệp Từ khiến tâm tình của Đạo tặc nọ càng khó chịu, anh giương mắt nhìn Thợ Săn cách mình 3m, sắc mặt biển đổi liên tục, sau đó gầm một tiếng:“Má ơi, sao cứ đụng trúng ôn thần này nữa.”
Diệp Từ nghi hoặc, cách nói này có vẻ lạ, hình như người nọ quen cô? Nhìn chăm chú Đạo tặc, Diệp Từ nhịn không được nở nụ cười:“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh.”
Không phải ai khác, người này chính là Đạo tặc muốn đánh lén cô không thành còn bị cô giết vài lần. Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà cũng có thể chạm mặt.
Hai người trừng nhau một hồi, có điều làm vậy cũng chỉ mất thời gian, vừa không thể pk cũng không thể di động. Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải điều hay ho gì, hai người phải nghĩ ra cách giải quyết mới được.
Diệp Từ rút Độc hạt đoản kiếm ra, chỉ vào Đạo tặc:“Anh là người của đại lục Tây – Bắc, sao cứ chạy đến Đông đại lục làm gì hả?”
Đạo tặc khụt khịt mũi, xem ra gặp phải Diệp Từ, anh cũng khó chịu chẳng kém:“Đương nhiên đến nhiệm vụ, nếu không sao tôi lại phải chạy đến cái đầy quái này chứ. Chẳng lẽ tôi đến để đi dạo chắc?.” Anh trừng Diệp Từ:“Cô là lính đánh thuê à? Sao nơi nào tôi đến cũng gặp cô là sao?”
Hai người đều thuộc dạng cáo già, trong tình huống không thể đánh nhau, dù cãi nhau cũng có thể tìm ra biện pháp giải trí. Cứ liên tục cười nhạo đối phương một hồi, cuối cùng vẫn về lại vấn đề cũ. Đạo tặc thở dài:“Là đàn ông tôi không so đo với phụ nữ, trước tiên nghĩ biện pháp thoát khỏi bãi thuốc nổ rồi tính sổ cô sau.”
Diệp Từ cười lạnh:“Anh có bản lĩnh thì xông lên giết tôi đi, chỉ biết nói dóc thì làm được gì.”
Đạo tặc trừng Diệp Từ, tiếp tục thở dài:“Uy lực của thuốc nổ quá mạnh mẽ, tôi đã bị nổ chết một lần rồi.”
Uy lực của nó Diệp Từ biết rõ, nhớ ngày đó, cô đã đến cấp 85 cũng phải chết ngay tức khắc chỉ vì nó, nên càng đừng nhắc đến người nọ chỉ mới cấp 20. Cô suy nghĩ một hồi nói:“Anh có kiếm ngắn không?”
“Có.”
Diệp Từ không dong dài, ngồi xuống:“Chúng ta cùng đè kiếm vào nút ấn thuốc nổ, sau đó cùng nhau nhảy ra.”
Hiện tại chỉ có biện pháp này, Đạo tặc không từ chối, anh cũng ngồi xuống, rút kiếm ngắn của mình ra, sau cùng Diệp Từ chầm chậm đè kiếm ngắn lên nút ấn, nhịp tim cũng thay đổi theo động tác của anh.
Đè mạnh nút ấn không thể lơ là thiếu lực, nếu không sẽ nổ mạnh. Cho nên dùng phương pháp này, nói thì dễ làm mới khó.
Hai người phải chuyên tâm hết mức, cuối cùng cũng đè được thanh kiếm vào nút ấn ngòi nổ.
“Cô dùng lực mạnh vào, phải giữ chặt đấy, nếu không cả hai đều chết hết.” Đạo tặc có vẻ khá lo lắng đối với lực lượng của Diệp Từ, có điều câu nói của anh chỉ đổi lấy cái trừng lạnh lùng của đối phương. Anh không nói càm ràm vấn đề này nữa, chuyển đổi nói:“Tôi đếm đến 3, cả hai liền nhảy ra.”
“Ok.”
Đạo tặc thấy Diệp Từ đồng ý, chậm rãi đếm số, Diệp Từ hít thở sâu, cô đánh giá cảnh vật xung quanh, Cô vừa tìm vị trí an toàn để rơi xuống, vừa nghĩ cách lát nữa dùng để đối phó đạo tặc kia.
Không phải cô nhân cơ hội gì, mà vì đối với người không cùng trận doanh với mình dù có hợp tác với nhau. Có điều thành ý của hai bên quá đơn bạc, không ai có thể vượt qua khỏi lợi ích. Trò chơi giống như xã hội, thậm chí còn có thể xem đây là một xã hội thu nhỏ, mà trong xã hội thì loại người nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Diệp Từ lặng lẽ đánh dấu đạo tặc, như thế thì lát nữa nếu có biến cô sẽ có thể nhanh chóng xử lý người nọ.
Đương nhiên, đạo tặc kia chắc hẳn cũng sẽ làm như vậy.
“Một… hai… ba.”
Ba tiếng đếm vừa dứt, cả người Diệp Từ lập tức lui nhanh về sau như một viên đạn được bắn khỏi nòng súng, sau đó rơi xuống điểm mà cô đã chọn ban nãy. Bên tai cô liền vang lên hai tiếng nổ mạnh, sau đó nào là đá vụn, mảnh thuốc nổ, bụi mù… bay tứ tán khắp nơi. Diệp Từ vốn tự tin vào độ nhảy cảm của mình nhưng lúc này cũng chỉ có thể chịu thua, căn bản không thể tránh được, hay nói đúng hơn là không có chỗ an toàn mà trốn, cột máu của cô bắt đầu giảm xuống.
Lúc Diệp Từ đứng chuẩn xác trên chỗ an toàn, Diệp Từ lập tức nằm xuống, các vụn đá bắn ra liên tục. Tuy bị ngăn trở một ít, nhưng vẫn khiến Diệp Từ bị thương. Cô vội vàng lấy bình tăng máu ra uống, cột máu tăng lên từ từ, nếu không cứ tiếp tục sẽ lật thuyền trong mương .
Các vụn đá, mảnh thuốc nổ bay tán loạn một lúc rồi biến mất, thay vào đó là từng cơn tro bụi thổi ào ào khắp bốn phương tám hương, lượng bụi dày đặt này khiến tầm nhìn của Diệp Từ giảm xuống đến 50%, cô không thể nhìn thấy rõ những thứ ở xa nữa, nên không cách nào có thể xác định được vị trí của đạo tặc kia một cách chính xác.
Cũng may ban nãy cô đã đánh dấu đạo tặc, nên giờ chỉ cần tập trung một lúc là có thể tìm được vị trí của hắn một cách đại khái.
Chẳng qua với khoảng cách 43m và tầm nhìn hạn chế như lúc này, thật sự có chút khó khăn, tên bắn ra rất dễ bị gió thổi lệch hướng. Diệp Từ lấy Liệt Bì Gia Tốc Nỏ ra, kiểm tra tốc độ gió một chút, sau đó bắn một mũi tên về phía đạo tặc.
Hiện giờ có gió lớn, tầm bắn 43m có chút xa, mũi tên có thể bị gió thổi làm lệch khỏi mục tiêu. Diệp Từ dùngLiệt Bì Gia Tốc Nỏ, xem xét độ gió, sau đó điều chỉnh góc độ bắn về phía Đạo tặc.
Đạo tặc đứng đối diện cũng đáp trả một tên, Diệp Từ nghe thấy tiếng xé gió, lập tức hiểu được đối phương cũng bắt đầu hành động. Cô dựa vào thanh âm, phán đoán phương hướng của đối phương, sau đó trốn chạy rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt, mũi tên nọ lấy tốc độ cao bắn vào nơi Diệp Từ lẫn trốn.
Chiến đấu trong màn sương khói, ngoại trừ cảm giác, còn cần có sự hiểu biết nhất định về thao tác.
Là một trong những chức nghiệp trong hệ chiến đấu, Đạo tặc và Thợ Săn đều có thuốc tính cơ bản giống nhau, mẫn cảm cao, cảm giác cao, cân bằng tuyết đối. Trong tình huống thế này, kinh nghiệm chiến đấu của hai bên là điều kiện tiên quyết để giành thắng lợi.
Diệp Từ hiển nhiên chiếm thượng phong, tuy Đạo tặc cũng rất giỏi, có điều chỉ tham gia game Vận Mệnh gần 4 tháng, kỹ thuật chiến đấu sao có thể so với người đã rèn luyện nhiều năm như Diệp Từ.
Vì thế, người nọ đã bại lộ sơ hở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.