Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới
Quyển 3 - Chương 143: Quyết định gì đi! (6)
Na Thì Yên Hoa
22/04/2016
Cô vừa đứng lên thì nghe hệ thống thông báo hết thời gian chiến đấu, kết quả đương nhiên là đội của Diệp Từ thắng. Diệp Từ muốn rời khỏi đội
ngũ, lại nghe thấy Lưu Niên ở phía sau quát to một tiếng: "Tiểu Công Tử "
Đây là cái xưng hô chết tiệt gì..
Tiểu Công Tử…
Khóe miệng Diệp Từ co rúm, ngay cả đôi mày cũng giật giật, cô nghiêng đầu đi, hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Niên, lớn tiếng nói: "Tôi tên là Công Tử U không phải Tiểu Công Tử "
"Ah, tôi biết mà, Tiểu Công Tử. Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ, đừng nên gặp mặt là chém chém giết giết có được hay không?" Lưu Niên từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ cát đất trên người, cười híp mắt nhìn Diệp Từ, mà lửa giận của Diệp Từ hiển nhiên một chút cũng không ảnh hưởng đến Lưu Niên.
"Đối mặt với kẻ thù Đại Lục, trừ chém giết ra, chẳng lẽ anh còn muốn tôi với anh uống rượu tâm sự sao”. Diệp Từ cười lạnh, hai cánh tay ôm trước ngực, nhướng mày, vô cùng khinh bỉ Lưu Niên về vấn đề này.
Lưu Niên giống như nhớ tới chuyện gì, sau đó anh gật đầu, thong thả đi tới bên cạnh Diệp Từ, vẻ mặt lúc này như hoa đào quyến rũ cười nói: "ừm, đề nghị này của cô cũng không tệ."
"Đề nghị?" Lông mày Diệp Từ càng nhướng cao hơn, Lưu Niên này nghe mình đề nghị cái gì!
"Được rồi, cứ quyết định như vậy." Lưu Niên vỗ tay một cái, sau đó cười rực rỡ, khom lưng nhìn về phía Diệp Từ, hơi thở ấm áp ấm áp của anh phả vào gương mặt lạnh lẽo của Diệp Từ, giống như đóm lửa nhỏ, khiến Diệp Từ có chút chột dạ."Lần sau chúng ta gặp mặt, đánh trước một hồi, nếu tôi đánh thắng cô, tôi sẽ mời cô uống rượu.”
Tên cặn bã này quyết định gì Diệp Từ cũng không để ý, cô để ý chính là... : "Cái gì mà anh đánh thắng tôi, Lưu Niên tôi cho anh biết, anh nhất định sẽ chết ở trên tay tôi."
Lưu Niên thở dài một hơi gật đầu, giống như vô đầu Tiểu Ngũ, vỗ Diệp Từ, sau đó bị Diệp Từ hung hăng dùng đoản kiếm quất một cái, anh mới vội vàng bỏ tay ra, bắt chước theo bộ dáng nhíu mày của Diệp Từ nói: "Được rồi, nếu cô kiên trì như vậy, lần sau gặp mặt, cô hãy cố gắng đánh bại tôi, sau đó cô đi uống rượu với tôi."
"Tôi vốn sẽ đánh bại anh" Diệp Từ cảm thấy tức giận khi giọng điệu Lưu Niên như không quan tâm đến chuyện này.
"Được rồi được rồi, cô đánh bại tôi." Lưu Niên híp mắt, nụ cười khóe miệng vẫn mang theo mị hoặc, xoay người lại, đi về phía bên kia, vừa đi vừa vẫy tay: "Quyết định vậy đi, Tiểu Công Tử, nhớ đi uống rượu với tôi đó."
Nhìn Lưu Niên vẫy tay, Diệp Từ chợt phát hiện, vừa rồi hình như cô tức giận không đúng chuyện. cô hình như đã quên một chuyện quan trọng...
Đúng vậy, vừa rồi Lưu Niên nói gì? Đi uống rượu với anh ta? Uống cái đầu anh..
Trong thời gian ngắn Diệp Từ cảm giác máu trong người mình đã dồn hết lên não, trên mặt cô còn lưu lại hơi thở ấm áp của Lưu Niên, bên tai còn nghe tiếng cười nhẹ của anh, nhưng cô giận đến cả người phát run, đứng yên đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu Niên, hồi lâu mới kêu to lên: "Lưu Niên anh đúng là tên tiện nhân, từ đầu đến chân đều tiện."
"Bye bye, Tiểu Công Tử" tâm tình của anh giờ rất tốt, nên cũng không quan tâm Công Tử U nói gì, chẳng qua tiêu sái vẫy tay nói tạm biệt.
Bởi vì, đã đến giờ truyền tống ra sân đấu.
Quả nhiên, khi Lưu Niên vừa nói xong, trước mắt Diệp Từ ánh sángg chợt lóe, nhìn đại sảnh sân thi đấu đã chật ních người. Cô đứng ở đó, ngực thật giống như bị một tảng đá đè lại, thở không ra hơi. Quá bực bội.
Diệp Từ, cô khi nào gặp phải chuyện như vậy?
Nếu đổi thành người khác sớm đã bị cô băm nát thịt vô số lần rồi nhưng hết lần này tới lần khác đối tượng lại là Lưu Niên, cô không có cách nào băm nát anh ta. Trong cái thế giới này khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Công Tử U xuất hiện tại sân thi đấu, dĩ nhiên cô không phải tới thi sắc đẹp. cô đến đây chiến đấu, có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, có người bắt đầu ý thức được, nếu có thể cùng tổ với đại thần Công Tử, không phải sẽ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi sao?
Cho nên, có không ít người sáp lại, bảy miệng tám lưỡi vây quanh Diệp Từ hỏi: "Công Tử U, có muốn cùng tổ đội hay không, chúng ta DPS"
"Công Tử, vào tổ của chúng tôi đi, trình độ đội ngũ chúng tôi cũng rất cao, chúng ta cùng nhau đánh phá kỹ lục."
"Công Tử U, đến tổ của chúng tôi, đến tổ chúng tôi đi, chúng tôi đã thắng liên tiếp hai mươi ba trận."
……
Những người này giống như con sáo líu ríu không ngừng bên tai Diệp Từ, khiến cho một bụng tức giận của Diệp Từ càng tăng lên. Cô ngẩng đầu, nhìn mấy người xungquanh, mặt đen lại, cô vẫn cố gắng giữ phong độ nói: "Xin lỗi, tôi không chiến đấu."
Đây là cái xưng hô chết tiệt gì..
Tiểu Công Tử…
Khóe miệng Diệp Từ co rúm, ngay cả đôi mày cũng giật giật, cô nghiêng đầu đi, hung dữ nhìn chằm chằm Lưu Niên, lớn tiếng nói: "Tôi tên là Công Tử U không phải Tiểu Công Tử "
"Ah, tôi biết mà, Tiểu Công Tử. Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ, đừng nên gặp mặt là chém chém giết giết có được hay không?" Lưu Niên từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ cát đất trên người, cười híp mắt nhìn Diệp Từ, mà lửa giận của Diệp Từ hiển nhiên một chút cũng không ảnh hưởng đến Lưu Niên.
"Đối mặt với kẻ thù Đại Lục, trừ chém giết ra, chẳng lẽ anh còn muốn tôi với anh uống rượu tâm sự sao”. Diệp Từ cười lạnh, hai cánh tay ôm trước ngực, nhướng mày, vô cùng khinh bỉ Lưu Niên về vấn đề này.
Lưu Niên giống như nhớ tới chuyện gì, sau đó anh gật đầu, thong thả đi tới bên cạnh Diệp Từ, vẻ mặt lúc này như hoa đào quyến rũ cười nói: "ừm, đề nghị này của cô cũng không tệ."
"Đề nghị?" Lông mày Diệp Từ càng nhướng cao hơn, Lưu Niên này nghe mình đề nghị cái gì!
"Được rồi, cứ quyết định như vậy." Lưu Niên vỗ tay một cái, sau đó cười rực rỡ, khom lưng nhìn về phía Diệp Từ, hơi thở ấm áp ấm áp của anh phả vào gương mặt lạnh lẽo của Diệp Từ, giống như đóm lửa nhỏ, khiến Diệp Từ có chút chột dạ."Lần sau chúng ta gặp mặt, đánh trước một hồi, nếu tôi đánh thắng cô, tôi sẽ mời cô uống rượu.”
Tên cặn bã này quyết định gì Diệp Từ cũng không để ý, cô để ý chính là... : "Cái gì mà anh đánh thắng tôi, Lưu Niên tôi cho anh biết, anh nhất định sẽ chết ở trên tay tôi."
Lưu Niên thở dài một hơi gật đầu, giống như vô đầu Tiểu Ngũ, vỗ Diệp Từ, sau đó bị Diệp Từ hung hăng dùng đoản kiếm quất một cái, anh mới vội vàng bỏ tay ra, bắt chước theo bộ dáng nhíu mày của Diệp Từ nói: "Được rồi, nếu cô kiên trì như vậy, lần sau gặp mặt, cô hãy cố gắng đánh bại tôi, sau đó cô đi uống rượu với tôi."
"Tôi vốn sẽ đánh bại anh" Diệp Từ cảm thấy tức giận khi giọng điệu Lưu Niên như không quan tâm đến chuyện này.
"Được rồi được rồi, cô đánh bại tôi." Lưu Niên híp mắt, nụ cười khóe miệng vẫn mang theo mị hoặc, xoay người lại, đi về phía bên kia, vừa đi vừa vẫy tay: "Quyết định vậy đi, Tiểu Công Tử, nhớ đi uống rượu với tôi đó."
Nhìn Lưu Niên vẫy tay, Diệp Từ chợt phát hiện, vừa rồi hình như cô tức giận không đúng chuyện. cô hình như đã quên một chuyện quan trọng...
Đúng vậy, vừa rồi Lưu Niên nói gì? Đi uống rượu với anh ta? Uống cái đầu anh..
Trong thời gian ngắn Diệp Từ cảm giác máu trong người mình đã dồn hết lên não, trên mặt cô còn lưu lại hơi thở ấm áp của Lưu Niên, bên tai còn nghe tiếng cười nhẹ của anh, nhưng cô giận đến cả người phát run, đứng yên đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu Niên, hồi lâu mới kêu to lên: "Lưu Niên anh đúng là tên tiện nhân, từ đầu đến chân đều tiện."
"Bye bye, Tiểu Công Tử" tâm tình của anh giờ rất tốt, nên cũng không quan tâm Công Tử U nói gì, chẳng qua tiêu sái vẫy tay nói tạm biệt.
Bởi vì, đã đến giờ truyền tống ra sân đấu.
Quả nhiên, khi Lưu Niên vừa nói xong, trước mắt Diệp Từ ánh sángg chợt lóe, nhìn đại sảnh sân thi đấu đã chật ních người. Cô đứng ở đó, ngực thật giống như bị một tảng đá đè lại, thở không ra hơi. Quá bực bội.
Diệp Từ, cô khi nào gặp phải chuyện như vậy?
Nếu đổi thành người khác sớm đã bị cô băm nát thịt vô số lần rồi nhưng hết lần này tới lần khác đối tượng lại là Lưu Niên, cô không có cách nào băm nát anh ta. Trong cái thế giới này khiến cho người ta cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Công Tử U xuất hiện tại sân thi đấu, dĩ nhiên cô không phải tới thi sắc đẹp. cô đến đây chiến đấu, có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, có người bắt đầu ý thức được, nếu có thể cùng tổ với đại thần Công Tử, không phải sẽ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi sao?
Cho nên, có không ít người sáp lại, bảy miệng tám lưỡi vây quanh Diệp Từ hỏi: "Công Tử U, có muốn cùng tổ đội hay không, chúng ta DPS"
"Công Tử, vào tổ của chúng tôi đi, trình độ đội ngũ chúng tôi cũng rất cao, chúng ta cùng nhau đánh phá kỹ lục."
"Công Tử U, đến tổ của chúng tôi, đến tổ chúng tôi đi, chúng tôi đã thắng liên tiếp hai mươi ba trận."
……
Những người này giống như con sáo líu ríu không ngừng bên tai Diệp Từ, khiến cho một bụng tức giận của Diệp Từ càng tăng lên. Cô ngẩng đầu, nhìn mấy người xungquanh, mặt đen lại, cô vẫn cố gắng giữ phong độ nói: "Xin lỗi, tôi không chiến đấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.