Chương 11
Vu Triết
02/03/2017
1A4B
Chương 11: Tự Do thành
Tay của Sa Tả dùng tốc độ cực chậm nhấc vành nón lên, chậm đến mức cậu không biết mình có nhấc được chút nào hay không, nhưng đối với người tựa hồ có năng lực cảm quan siêu cường như Naga thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trong nhận thức của cậu, đây quả thật là một hành động không lịch sự, một loại hành vi vô học, nhưng hiện tại đây là đảo Liệp Lang, là thế giới của địa ngục, giáo dục hay tố chất tựa hồ là những thứ thừa thãi không ngừng bị cười nhạo.
Cậu không biết nhìn thấy mặt Naga có ít gì cho việc sống sót của cậu hay không, cậu chỉ muốn biết rõ người thần bí cứu mạng mình, người còn phải đem cậu đến Tự Do thành rốt cuộc là ai?
“Cậu nên nín thở”. Naga đột nhiên mở miệng nói một câu.
Sa Tả bị dọa lập tức rút mạnh tay về, cậu ngồi xuống chăn, sau đó còn nhích về sau một đoạn: “Anh còn thức?”.
“Cậu thở như gió”. Naga kéo vành nón xuống thấp hơn nữa, giọng nói rất lạnh, nhưng không hề tức giận.
“Chưa đến mức đó, tôi… không có ác ý gì đâu”. Sa Tả có chút ngượng ngùng, mặt đỏ rần, cậu xoay người về tấm chăn, “Tôi chỉ muốn nhìn xem mặt anh thế nào thôi”.
“Ngủ đi”.
“Ừ, ngủ ngon”.
Câu ngủ ngon theo thói quen của Sa Tả khiến Naga hơi nâng cằm, do dự một hồi mới mở miệng nói cùng một câu: “Ngủ ngon”.
…
Thời gian ngủ mỗi ngày của Thường Phi rất ngắn, chỉ có ba bốn tiếng đồng hồ, nhưng chất lượng giấc ngủ của hắn rất cao, nó có thể giúp hắn duy trì đầu óc tỉnh táo, cũng có thể duy trì đầy đủ thể lực.
Có điều đêm nay hắn không ngủ, hắn đang ngồi trong phòng họp vốn được cải tạo từ phòng giam. Bốn bức tường đều là đá đen, chỉ có một cửa sổ nhỏ. Gian phòng này cùng với phòng giam trước kia không có khác biệt lớn, chỉ có một cái bàn cũ kỹ, vài cái ghế, ngọn đuốc treo trên bốn bức tường khiến không gian vốn nhỏ bé, đè nén càng trở nên ngột ngạt.
Nhà tù này không biết từ lúc nào đã trở thành một tòa thành bóng tối, chủ nhân qua các thời kì đều không thay đổi bố cục chính của nó, chẳng qua chỉ lần lượt cải thiện một số công trình. Khi Bàng Ca trở thành chủ nhân nơi này, tất cả mọi thứ đều tạm dừng, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng Bàng Ca yêu cầu giữ nguyên kiến trúc ban đầu của nhà tù, không thực hiện thêm bất cứ thay đổi nào.
Có điều bởi vì nhân khẩu tăng nên xây dựng thêm rất nhiều tòa nhà, những tòa nhà được xây dựng sau này đều dựa theo thiết kế ban đầu của nhà tù, đá đen, ngoại trừ sinh tồn là quan trọng nhất thì không cần kiểu cách gì nữa.
Thường Phi chưa bao giờ có lời than phiền nào, trong kí ức ban đầu của hắn, nơi này chính là như vậy, đơn giản, tối tăm, áp lực, tất cả mọi người giãy dụa ở ranh giới sinh tồn.
Đến cả hi vọng cũng là màu đen, đây mới là thế giới mới của chúng ta.
Hắn ngồi đối diện với một người mặc chiếc áo dài màu tím sẫm, tóc tai bù xù chưa từng được cắt tỉa, người này cách hắn một cái bàn, hắn có thể ngửi được mùi cây cỏ nồng đượm trên người người này, đó là mùi vị lưu lại sau quanh năm tiếp xúc với đủ loại thực vật.
Người này gọi là Mogab, là tế ti của Bàng Ca, gương mặt già nua đầy các khe rãnh, có người nói ông ta đã sống rất lâu, lâu hơn so với bất kì kẻ nào trong thành, càng lâu hơn rất nhiều so với chủ nhân trẻ tuổi Bàng Ca.
Thường Phi cảm thấy ông ta là một con quái vật chân chính, không chết được nhưng cũng không còn sống.
“Còn ba ngày nữa”, Mogab đưa ngón tay vẽ trên mặt bàn, bởi do quanh năm chế tạo đủ loại chất thuốc từ thực vật nên móng tay dài bị nhuộm thành màu xanh sẫm, “Sẽ là thời điểm huyết dịch của hòn đảo này sôi sục nhất trong năm, ta đã chọn được tế phẩm, nhưng vẫn còn thiếu một thứ”.
“Thiếu cái gì?”. Thường Phi chống đầu nhìn Mogab.
Mỗi năm một lần, thời khắc long trọng nhất, điên cuồng nhất, khiến cho huyết dịch trong người sôi sục nhất tại thiên đường của Bàng Ca sẽ tới, đây là cơ hội duy nhất mà người trong thành có thể nhìn thấy Bàng Ca, bọn họ tựa như đang chờ đợi để quỳ lạy vị thần của Bóng Đêm, chờ đợi Bàng Ca hiện thân.
“Một người đàn bà, một người đàn bà đến từ Tự Do thành”. Đôi mắt đục ngầu của Mogab lóe lên tia sáng.
“Tôi đi chuẩn bị”. Thường Phi không thích ánh mắt của Mogab, nó tham lam, cuồng loạn và không có tín ngưỡng.
“Trong vòng ba ngày, Thường Phi”. Mogab chống bàn đứng lên, cơ thể của ông hơi nghiêng về phía hắn, “Đảo Liệp Lang sẽ có biến hóa lớn”.
Thường Phi không trả lời cũng không nhìn ông ta, hắn đứng lên đi ra khỏi phòng.
Biến hóa lớn? Mỗi năm Mogab đều nói như vậy, sẽ có biến hóa lớn. Thường Phi khinh thường cười lạnh, nếu như đảo Liệp Lang có biến hóa lớn thì nguyên nhân chỉ có thể là bóng tối của Bàng Ca sẽ chiếm cứ hòn đảo này, biến nơi này trở thành thiên đường bóng tối thật sự.
Bàng Ca ở tại nơi sâu nhất trong tòa thành, một ngôi nhà trơ trọi xây sát vách núi, cấm bất cứ kẻ nào bén mảng trong vòng ba trăm mét, cho dù là Thường Phi, nếu như không được cho phép thì bất kể ra sao đều bị giết chết không tha.
Hôm nay, Thường Phi không có chuyện cần phải gặp Bàng Ca, hắn lẳng lặng đứng ở đường giới tuyến vô hình nhìn ra ngôi nhà màu đen.
Không khí ngập tràn mùi nước biển, toàn bộ tòa thành đều bị mùi vị này bao quanh, nhưng chỉ có không khí tại nơi ở của Bàng Ca mới có thể cho hắn cảm giác khác biệt, không khí pha lẫn mùi hương đặc biệt trên người Bàng Ca.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác, đã rất lâu hắn không có cơ hội chạm vào Bàng Ca. Từ lúc 10 tuổi, tuy rằng hắn vẫn còn đặc quyền được ra vào phòng Bàng Ca nhưng lại không thể đến gần y, thậm chí đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy mặt của Bàng Ca.
Kí ức sau cùng là lúc Bàng Ca ngồi xổm trước mặt hắn, ngón tay lướt qua mặt hắn, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Từ hôm nay trở đi, cậu đã trưởng thành”.
Thường Phi xoay người, sải bước đi đến tụ điểm của đội săn bắn, trong vòng ba ngày, một người đàn bà đến từ Tự Do thành, thời gian rất gấp.
..
Rèm cửa sổ màu đen bị kéo lên một góc, thẳng đến khi thân ảnh Thường Phi biến mất nơi cuối đường mới nhẹ nhàng buông xuống.
“Chúng ta tiếp tục đề tài trước đó chứ?”. Phía sau có một giọng nói cất lên.
Bàng Ca xoay người, hình ảnh ba chiều của một người mặc đồng phục trắng đang nhìn y, y ngồi xuống ghế: “Tôi muốn thuốc, phải nhận được sau ngày cuồng hoan”.
“Không thành vấn đề”, người nọ gật đầu, “Nhưng chúng tôi vẫn còn cần người, tới đây sẽ có bước đột phá, đợt người lần trước cậu đưa tới không đủ”.
“Mỗi tháng tổng cộng có bao nhiêu người lên đảo?”. Bàng Ca ngửa đầu, chiếc mặt nạ màu vàng trên mặt lóe lên tia sáng tinh tế, “Người ở chỗ của tôi nếu hợp với yêu cầu thì tôi sẽ không tiếc đưa đến, tự mình đến Tự Do thành săn đi”.
“Bàng Ca, chúng ta đã có giao ước, hơn nữa Tự Do thành có thế lực phản đối, chúng tôi không thể ra mặt”, người nọ nhíu mày, “Không phải bên cậu mới bắt được hai phạm nhân mới sao?”.
“Việc này mà mấy người cũng biết”, Bàng Ca nâng tay, ngón tay nhẹ gõ lên mặt nạ phát ra tiếng kim loại vui tai, “Một chạy mất, còn người còn lại… không thể giao cho mấy người”.
“Tại sao?”.
“Dáng dấp cũng không tệ, người của tôi đã rất lâu không đụng qua ai, tôi phải giữ lại”.
“Người của cậu, chọn cho chúng tôi một người, cái người Thường…”. Người nọ kéo cổ áo, tựa hồ hơi khó chịu.
Bàng Ca không đợi người nọ nói hết câu thì đã cắt ngang: “Không, tướng quân, không được”.
“Bàng Ca, cậu muốn phá hủy giao ước của chúng ta sao!”.
“Thế nào?”. Bàng Ca đứng lên, dưới mặt nạ truyền đến tiếng cười, y giang hai cánh tay, trường bào phấp phới trong cơn gió biển lạnh giá thổi vào từ cửa sổ, “Giết tôi?”.
Người nọ nhìn y chằm chằm một hồi, xoay người bỏ đi, mấy giây sau, toàn bộ hình ảnh ba chiều biến mất.
…
Sa Tả cảm thấy mình căn bản chưa ngủ được bao nhiêu thì đã tỉnh giấc, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt đã khiến đồng hồ sinh học của cậu khởi động vào đúng sáu giờ sáng.
Có điều lúc cậu mở mắt ra thì bốn phía vẫn tối om, hoàn toàn không có một tia sáng, thiết bị chiếu sáng không biết đã tắt từ lúc nào. Bóng tối thăm thẳm khiến cậu thấy khẩn trương, cậu giơ tay quờ quạng xung quanh nhưng không đụng tới thứ gì, cậu thử gọi một tiếng: “Naga”.
Không ai đáp lại. Sa Tả do dự một hồi rồi ngồi dậy, vết thương ở mông và trên đùi có hơi đau nhưng không nghiêm trọng, tác dụng của loại cỏ gây tê Naga đưa cho cậu lúc trước vẫn chưa biến mất. Cậu thử di chuyển một đoạn về phía Naga ngồi, sau đó đưa tay sờ soạng, không có ai, tay cậu chạm trực tiếp vào đá.
“Naga!”. Sa Tả cất cao giọng, lại chuyển phương hướng, cậu tìm tòi về chỗ thiết bị chiếu sáng.
Qua hơn mấy phút, cậu cuối cùng cũng tìm được thiết bị chiếu sáng bên cạnh chỗ mình nằm ngủ, sau khi khởi động, luồng ánh sáng vàng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ trong sơn động nhỏ vẫn không có gì thay đổi, nhưng Naga không có ở đây. Sa Tả đứng lên, cầm thiết bị chiếu sáng đi ra cửa động.
Bên ngoài cửa động là lối đi hẹp dài, cậu chậm rãi đi ra ngoài, đi tới cái động lớn hơn một chút mà cậu nhìn thấy ngày hôm qua, không có ai, cậu tiếp tục rẽ trái đi tới phía ngoài, cậu nhớ kỹ khi Naga mang cậu đi vào thì xe máy đậu ở bên ngoài, nhưng nơi này bây giờ không có gì cả.
Nối tiếp Trình Khản lặng lẽ bỏ đi, bây giờ Naga cũng âm thầm rời đi?
Loại cảm giác này rất khó chịu, cậu cầm đèn đứng ngây tại chỗ, không biết phải làm gì.
Cậu không dám tùy tiện rời khỏi đây, hiện tại mà nói, nơi này rất an toàn, hơn nữa Naga còn nói phải dẫn cậu đến Tự Do thành, vậy thì ở đây chờ hắn là được rồi, nếu như hắn vẫn không trở lại thì đến lúc đói không chịu nổi thì hẳn nghĩ biện pháp khác.
Sa Tả quay lại cái động cậu ngủ, cẩn thận kiểm tra một lần, ngoại trừ không thấy bình nước ngày hôm qua cậu uống thì tất cả mọi thứ vẫn ở chỗ cũ, không có bất kì thay đổi nào.
Cậu rất tự tin với năng lực quan sát và trí nhớ của mình, ngay cả vị trí vách động có vết dao hay vết súng hay không cậu đều có thể phát hiện.
Cậu nằm lại trên tấm chăn, tay làm gối, mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh động, hiện tại cậu không muốn suy nghĩ gì cả, mặc dù chuyện cậu muốn suy nghĩ có rất nhiều.
Không bao lâu Sa Tả nghe thấy tiếng xe máy, cậu nhỏm người dậy tắt đèn chiếu sáng. Tiếng xe máy dừng ở trước cửa động, hẳn là Naga đã trở về.
Nhưng xuất phát từ cẩn thận, Sa Tả không lên tiếng.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến vào, sau đó, cậu nghe được giọng nói của Naga: “Đứng lên, xuất phát”.
Sa Tả mở đèn chiếu sáng, nhìn thấy Naga đang đứng trước mặt cậu, trên tay cầm bình nước ngày hôm qua, bên trong chứa đầy nước, còn có một lọ chất dinh dưỡng cô đặc, trong mỗi túi được phân phát cho phạm nhân đều có thứ này.
“Cám ơn”, Sa Tả cầm lấy, nghiêng bình uống một hơi, “Anh còn có chất dinh dưỡng nữa hả”.
“Ừ”, Naga lên tiếng, hắn mở một cái rương, lấy ra mấy bộ quần áo và một đôi giày ném tới phía sau tấm chăn, “Đồ phân phát cho phạm nhân lên đảo, giết người thì có”.
Sa Tả đang uống nước, khi nghe được câu nói hời hợt đó thì cậu liền bị sặc, lập tức ho khù khụ, trừng mắt nhìn dung dịch dinh dưỡng cầm trong tay, quả thật khó có thể tin được: “Anh giết người bởi vì muốn lấy chất dinh dưỡng?”.
“Cậu nghĩ sao”, khóe miệng Naga kéo lên một nụ cười mỉm, nhưng nhanh chóng thu lại, “Nhanh mặc vào”.
Sa Tả nhìn chằm chằm Naga một hồi, cầm lấy quần áo mặc vào, đây không phải chất liệu gì đặc biệt, áo được may từ lông, rất dày, quần và áo khoác đều làm từ da, cơ bản cùng một loại với quần áo Naga đang mặc.
Nhìn cậu mặc xong quần áo, Naga xoay người đi ra. Sa Tả đuổi theo, trong lòng còn đang sôi trào, đến tột cùng người này đang làm gì? Làm sao có thể giết người rồi còn nói chuyện ung dung như vậy!
Ngồi lên xe máy của Naga, Sa Tả vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Anh thực sự giết người để lấy dung dịch dinh dưỡng sao?”.
Naga khởi động xe nhưng không chạy, hắn im lặng một lát rồi mới chậm rãi quay đầu đối mặt với Sa Tả: “Không phải, tắt đèn đi”.
Sa Tả tắt đèn chiếu sáng, cậu không biết Naga nói thật hay giả, nhưng dưới tình huống này, bất luận là thật hay giả, cậu… ít nhất… cũng có thể tìm được sự an tâm.
Lúc này, Sa Tả không đợi Naga yêu cầu thì cậu đã tự mình nhắm mắt lại, cậu không thể đoán được người này, cũng không muốn có liên quan gì tới hắn, ví dụ như thấy được lối ra con đường bí mật của hắn, hiện tại cậu chỉ cần một chỗ có thể dừng chân, một chỗ có thể nương mình trên hòn đảo này.
Mặc dù cậu nhắm hai mắt, nhưng khi xe máy chạy trong đường hầm, cậu vẫn cảm thấy rõ rệt gió đột nhiên nổi lên, đôi mắt cảm nhận được phía trước có ánh sáng, có thể cảm thấy đường bắt đầu xốc nảy, tựa hồ có chút lầy lội, xe máy không chạy theo đường thẳng, hình như đang chọn đường chạy.
Đi được một hồi, cậu mới mở miệng hỏi: “Tôi có thể mở mắt được chưa?”.
“Ừ”.
Lúc mở mắt, Sa Tả nhìn thấy một khu rừng thưa thớt, so sánh với rừng cây cậu từng đi qua thì thực vật ở nơi này không thể gọi là cây cối, bất luận là thân cây hay cành cây, tất cả đều rất nhỏ, chúng trông như một bụi cây cao lớn, còn có những mảng lớn thứ gì đó tựa như dây leo mang theo sắc tím giữa sắc xanh biếc bò đầy dưới đất.
Điều khiến Sa Tả ngạc nhiên là toàn bộ khu rừng đều ngập trong nước, cậu có thể nhìn thấy những sợi dây leo trải dài dưới mặt nước, xung quanh bọn họ đều là nước, cho dù Naga rẽ qua nơi nào thì nơi đó cũng có nước.
Sa Tả chưa từng nhìn thấy tình cảnh như vậy nên có hơi căng thẳng, nếu là nước sâu thì xe Naga không thể nào chạy trên mặt nước, nhưng nếu là nước nông thì hắn không cần thiết phải đổi hướng xe chạy như vậy, nói cách khác, Naga đang lựa chọn những vùng nước nông có thể đi qua, hắn làm bằng cách nào?
“Đây là… chỗ nào?”. Sa Tả theo bản năng nắm chặt áo Naga.
“Đầm lầy”.
“Đầm lầy?”. Sa Tả nhanh chóng nhớ lại ấn tượng về đầm lầy, đầm lầy này lẽ nào không giống như trong tưởng tượng của cậu…
Naga không trả lời, trầm mặc lái xe, đối với việc vượt qua địa phương chưa từng có người sinh sống, hắn không cần phân biệt dưới mặt nước chỗ nào có bùn mà xe có thể chạy lên, tựa như những đường rãnh đọng lại sau khi nham thạch nóng chảy, đối với những thứ vẫn không thay đổi sau mấy chục năm, hắn đã rõ như lòng bàn tay.
Kể từ lúc bị những người đó dồn ép vào cái nơi được gọi là đầm lầy tử vong, qua hơn mười năm sống không bằng chết, nơi đây đã trở thành chỗ nương thân tốt nhất của hắn.
Vùng nước này bị những bụi cây cao to và dây leo chiếm đóng, diện tích đầm lầy không nhỏ, cộng thêm việc Naga không đi theo đường thẳng, đoán chừng bọn họ mất khoảng một giờ mới có thể chạy đến được nơi có đá vụn khô ráo.
Phía trước là một khe núi nhỏ, đường vẫn khó đi như cũ, hai bên là hai ngọn núi đá đen nhỏ, không cao, chúng trơ trọi không có gì, mặc dù núi không cao nhưng vẫn dễ dàng che khuất tầm nhìn của Sa Tả, vì thế lúc Naga chạy khỏi khe núi, khi một dải đất lớn bằng phẳng pha lẫn cát vàng và đá đen vụn tựa như đồng bằng hiện ra trước mắt Sa Tả thì cậu bị kinh hãi rồi.
Đảo Liệp Lang lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, trung tâm hòn đảo này rõ ràng không phải là ngọn núi lửa, ngọn núi lửa hẳn nằm gần bờ biển phía Đông, với vùng đất mênh mông trước mắt thì hoàn toàn không còn nhìn ra đây chỉ là một hòn đảo nhỏ như trong hình dung nữa rồi.
Trên mặt đất có rất nhiều đá đen thể tích không lớn nhưng lởm chởm sắc bén, những khe đá chồng chất không biết đã bị gió thổi mòn bao nhiêu năm, chỉ có những thứ nhìn như cát mịn ngoài bờ biển còn có thể chứng minh nơi đây vẫn là đảo Liệp Lang.
Sa Tả nhìn cảnh tượng trước mắt, qua rất lâu không thốt lên lời, thẳng đến đi Naga xuống xe kiểm tra lốp xe thì cậu mới khôi phục tinh thần, “Mặt đất như vậy sẽ cắt vỡ lốp xe đúng không?”.
“Một chiều có thể”, Naga đá vào bánh xe, sau đó nhảy lên xe, “Phải đổi bánh khác mới quay về được”.
Khi xe chạy trên đất đá, Sa Tả lắc lư điên cuồng gần như rơi xuống xe, cậu cuống cuồng bắt lấy tay Naga ngồi cho thật vững, không dám buông tay lần nữa.
“Eo”. Naga nói rất ngắn gọn, giật giật cánh tay.
Sa Tả nắm chặt cánh tay Naga như vậy hẳn là ảnh hưởng đến việc kiểm soát phương hướng của hắn, vì thế cậu đổi lại ôm eo.
Loại lắc lư đến đầu óc choáng váng, nảy lên nảy xuống khiến Sa Tả cảm thấy cổ của mình sắp bị gãy rời, vài lần cậu thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, thậm chí có chút buồn nôn. Cái đồng bằng đá này tựa như không có điểm kết thúc, không biết còn phải đi bao lâu nữa.
Sa Ta bị lăn qua lăn lại khoảng chừng nửa giờ, cậu rốt cuộc chịu không nổi nữa, bèn tựa trán vào lưng Naga, “Còn bao lâu mới đến vậy, xốc đến khó chịu muốn nôn quá”.
Naga không nói chuyện, hắn chạy nhanh về phía trước thêm 20 phút, sau đó dừng xe, nói một câu: “Đến rồi”.
Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu mở mắt, nhưng lập tức ngây ngẩn cả người, nơi này so với lúc trước không có gì khác nhau, vẫn là đá đen và cát vàng, cậu trừng mắt nhìn Naga: “Đến đâu rồi?”.
“Tự Do thành”. Naga ngồi trên xe chỉ chỉ về phía trước.
Sa Tả nhìn theo hướng ngón tay của hắn, ở chỗ rất xa, xa đến mức nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy được gì, chỗ đó có một bóng đen trông như một khu nhà thấp bé trải dài, so với tòa thành của Bàng Ca thì những cái bóng này hết sức nhỏ bé, cậu ngẩn người: “Đây là… Tự Do thành?”.
Hoàn chương 11 Đăng bởi: admin
Chương 11: Tự Do thành
Tay của Sa Tả dùng tốc độ cực chậm nhấc vành nón lên, chậm đến mức cậu không biết mình có nhấc được chút nào hay không, nhưng đối với người tựa hồ có năng lực cảm quan siêu cường như Naga thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trong nhận thức của cậu, đây quả thật là một hành động không lịch sự, một loại hành vi vô học, nhưng hiện tại đây là đảo Liệp Lang, là thế giới của địa ngục, giáo dục hay tố chất tựa hồ là những thứ thừa thãi không ngừng bị cười nhạo.
Cậu không biết nhìn thấy mặt Naga có ít gì cho việc sống sót của cậu hay không, cậu chỉ muốn biết rõ người thần bí cứu mạng mình, người còn phải đem cậu đến Tự Do thành rốt cuộc là ai?
“Cậu nên nín thở”. Naga đột nhiên mở miệng nói một câu.
Sa Tả bị dọa lập tức rút mạnh tay về, cậu ngồi xuống chăn, sau đó còn nhích về sau một đoạn: “Anh còn thức?”.
“Cậu thở như gió”. Naga kéo vành nón xuống thấp hơn nữa, giọng nói rất lạnh, nhưng không hề tức giận.
“Chưa đến mức đó, tôi… không có ác ý gì đâu”. Sa Tả có chút ngượng ngùng, mặt đỏ rần, cậu xoay người về tấm chăn, “Tôi chỉ muốn nhìn xem mặt anh thế nào thôi”.
“Ngủ đi”.
“Ừ, ngủ ngon”.
Câu ngủ ngon theo thói quen của Sa Tả khiến Naga hơi nâng cằm, do dự một hồi mới mở miệng nói cùng một câu: “Ngủ ngon”.
…
Thời gian ngủ mỗi ngày của Thường Phi rất ngắn, chỉ có ba bốn tiếng đồng hồ, nhưng chất lượng giấc ngủ của hắn rất cao, nó có thể giúp hắn duy trì đầu óc tỉnh táo, cũng có thể duy trì đầy đủ thể lực.
Có điều đêm nay hắn không ngủ, hắn đang ngồi trong phòng họp vốn được cải tạo từ phòng giam. Bốn bức tường đều là đá đen, chỉ có một cửa sổ nhỏ. Gian phòng này cùng với phòng giam trước kia không có khác biệt lớn, chỉ có một cái bàn cũ kỹ, vài cái ghế, ngọn đuốc treo trên bốn bức tường khiến không gian vốn nhỏ bé, đè nén càng trở nên ngột ngạt.
Nhà tù này không biết từ lúc nào đã trở thành một tòa thành bóng tối, chủ nhân qua các thời kì đều không thay đổi bố cục chính của nó, chẳng qua chỉ lần lượt cải thiện một số công trình. Khi Bàng Ca trở thành chủ nhân nơi này, tất cả mọi thứ đều tạm dừng, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng Bàng Ca yêu cầu giữ nguyên kiến trúc ban đầu của nhà tù, không thực hiện thêm bất cứ thay đổi nào.
Có điều bởi vì nhân khẩu tăng nên xây dựng thêm rất nhiều tòa nhà, những tòa nhà được xây dựng sau này đều dựa theo thiết kế ban đầu của nhà tù, đá đen, ngoại trừ sinh tồn là quan trọng nhất thì không cần kiểu cách gì nữa.
Thường Phi chưa bao giờ có lời than phiền nào, trong kí ức ban đầu của hắn, nơi này chính là như vậy, đơn giản, tối tăm, áp lực, tất cả mọi người giãy dụa ở ranh giới sinh tồn.
Đến cả hi vọng cũng là màu đen, đây mới là thế giới mới của chúng ta.
Hắn ngồi đối diện với một người mặc chiếc áo dài màu tím sẫm, tóc tai bù xù chưa từng được cắt tỉa, người này cách hắn một cái bàn, hắn có thể ngửi được mùi cây cỏ nồng đượm trên người người này, đó là mùi vị lưu lại sau quanh năm tiếp xúc với đủ loại thực vật.
Người này gọi là Mogab, là tế ti của Bàng Ca, gương mặt già nua đầy các khe rãnh, có người nói ông ta đã sống rất lâu, lâu hơn so với bất kì kẻ nào trong thành, càng lâu hơn rất nhiều so với chủ nhân trẻ tuổi Bàng Ca.
Thường Phi cảm thấy ông ta là một con quái vật chân chính, không chết được nhưng cũng không còn sống.
“Còn ba ngày nữa”, Mogab đưa ngón tay vẽ trên mặt bàn, bởi do quanh năm chế tạo đủ loại chất thuốc từ thực vật nên móng tay dài bị nhuộm thành màu xanh sẫm, “Sẽ là thời điểm huyết dịch của hòn đảo này sôi sục nhất trong năm, ta đã chọn được tế phẩm, nhưng vẫn còn thiếu một thứ”.
“Thiếu cái gì?”. Thường Phi chống đầu nhìn Mogab.
Mỗi năm một lần, thời khắc long trọng nhất, điên cuồng nhất, khiến cho huyết dịch trong người sôi sục nhất tại thiên đường của Bàng Ca sẽ tới, đây là cơ hội duy nhất mà người trong thành có thể nhìn thấy Bàng Ca, bọn họ tựa như đang chờ đợi để quỳ lạy vị thần của Bóng Đêm, chờ đợi Bàng Ca hiện thân.
“Một người đàn bà, một người đàn bà đến từ Tự Do thành”. Đôi mắt đục ngầu của Mogab lóe lên tia sáng.
“Tôi đi chuẩn bị”. Thường Phi không thích ánh mắt của Mogab, nó tham lam, cuồng loạn và không có tín ngưỡng.
“Trong vòng ba ngày, Thường Phi”. Mogab chống bàn đứng lên, cơ thể của ông hơi nghiêng về phía hắn, “Đảo Liệp Lang sẽ có biến hóa lớn”.
Thường Phi không trả lời cũng không nhìn ông ta, hắn đứng lên đi ra khỏi phòng.
Biến hóa lớn? Mỗi năm Mogab đều nói như vậy, sẽ có biến hóa lớn. Thường Phi khinh thường cười lạnh, nếu như đảo Liệp Lang có biến hóa lớn thì nguyên nhân chỉ có thể là bóng tối của Bàng Ca sẽ chiếm cứ hòn đảo này, biến nơi này trở thành thiên đường bóng tối thật sự.
Bàng Ca ở tại nơi sâu nhất trong tòa thành, một ngôi nhà trơ trọi xây sát vách núi, cấm bất cứ kẻ nào bén mảng trong vòng ba trăm mét, cho dù là Thường Phi, nếu như không được cho phép thì bất kể ra sao đều bị giết chết không tha.
Hôm nay, Thường Phi không có chuyện cần phải gặp Bàng Ca, hắn lẳng lặng đứng ở đường giới tuyến vô hình nhìn ra ngôi nhà màu đen.
Không khí ngập tràn mùi nước biển, toàn bộ tòa thành đều bị mùi vị này bao quanh, nhưng chỉ có không khí tại nơi ở của Bàng Ca mới có thể cho hắn cảm giác khác biệt, không khí pha lẫn mùi hương đặc biệt trên người Bàng Ca.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác, đã rất lâu hắn không có cơ hội chạm vào Bàng Ca. Từ lúc 10 tuổi, tuy rằng hắn vẫn còn đặc quyền được ra vào phòng Bàng Ca nhưng lại không thể đến gần y, thậm chí đã rất lâu rồi hắn chưa nhìn thấy mặt của Bàng Ca.
Kí ức sau cùng là lúc Bàng Ca ngồi xổm trước mặt hắn, ngón tay lướt qua mặt hắn, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Từ hôm nay trở đi, cậu đã trưởng thành”.
Thường Phi xoay người, sải bước đi đến tụ điểm của đội săn bắn, trong vòng ba ngày, một người đàn bà đến từ Tự Do thành, thời gian rất gấp.
..
Rèm cửa sổ màu đen bị kéo lên một góc, thẳng đến khi thân ảnh Thường Phi biến mất nơi cuối đường mới nhẹ nhàng buông xuống.
“Chúng ta tiếp tục đề tài trước đó chứ?”. Phía sau có một giọng nói cất lên.
Bàng Ca xoay người, hình ảnh ba chiều của một người mặc đồng phục trắng đang nhìn y, y ngồi xuống ghế: “Tôi muốn thuốc, phải nhận được sau ngày cuồng hoan”.
“Không thành vấn đề”, người nọ gật đầu, “Nhưng chúng tôi vẫn còn cần người, tới đây sẽ có bước đột phá, đợt người lần trước cậu đưa tới không đủ”.
“Mỗi tháng tổng cộng có bao nhiêu người lên đảo?”. Bàng Ca ngửa đầu, chiếc mặt nạ màu vàng trên mặt lóe lên tia sáng tinh tế, “Người ở chỗ của tôi nếu hợp với yêu cầu thì tôi sẽ không tiếc đưa đến, tự mình đến Tự Do thành săn đi”.
“Bàng Ca, chúng ta đã có giao ước, hơn nữa Tự Do thành có thế lực phản đối, chúng tôi không thể ra mặt”, người nọ nhíu mày, “Không phải bên cậu mới bắt được hai phạm nhân mới sao?”.
“Việc này mà mấy người cũng biết”, Bàng Ca nâng tay, ngón tay nhẹ gõ lên mặt nạ phát ra tiếng kim loại vui tai, “Một chạy mất, còn người còn lại… không thể giao cho mấy người”.
“Tại sao?”.
“Dáng dấp cũng không tệ, người của tôi đã rất lâu không đụng qua ai, tôi phải giữ lại”.
“Người của cậu, chọn cho chúng tôi một người, cái người Thường…”. Người nọ kéo cổ áo, tựa hồ hơi khó chịu.
Bàng Ca không đợi người nọ nói hết câu thì đã cắt ngang: “Không, tướng quân, không được”.
“Bàng Ca, cậu muốn phá hủy giao ước của chúng ta sao!”.
“Thế nào?”. Bàng Ca đứng lên, dưới mặt nạ truyền đến tiếng cười, y giang hai cánh tay, trường bào phấp phới trong cơn gió biển lạnh giá thổi vào từ cửa sổ, “Giết tôi?”.
Người nọ nhìn y chằm chằm một hồi, xoay người bỏ đi, mấy giây sau, toàn bộ hình ảnh ba chiều biến mất.
…
Sa Tả cảm thấy mình căn bản chưa ngủ được bao nhiêu thì đã tỉnh giấc, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt đã khiến đồng hồ sinh học của cậu khởi động vào đúng sáu giờ sáng.
Có điều lúc cậu mở mắt ra thì bốn phía vẫn tối om, hoàn toàn không có một tia sáng, thiết bị chiếu sáng không biết đã tắt từ lúc nào. Bóng tối thăm thẳm khiến cậu thấy khẩn trương, cậu giơ tay quờ quạng xung quanh nhưng không đụng tới thứ gì, cậu thử gọi một tiếng: “Naga”.
Không ai đáp lại. Sa Tả do dự một hồi rồi ngồi dậy, vết thương ở mông và trên đùi có hơi đau nhưng không nghiêm trọng, tác dụng của loại cỏ gây tê Naga đưa cho cậu lúc trước vẫn chưa biến mất. Cậu thử di chuyển một đoạn về phía Naga ngồi, sau đó đưa tay sờ soạng, không có ai, tay cậu chạm trực tiếp vào đá.
“Naga!”. Sa Tả cất cao giọng, lại chuyển phương hướng, cậu tìm tòi về chỗ thiết bị chiếu sáng.
Qua hơn mấy phút, cậu cuối cùng cũng tìm được thiết bị chiếu sáng bên cạnh chỗ mình nằm ngủ, sau khi khởi động, luồng ánh sáng vàng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Mọi thứ trong sơn động nhỏ vẫn không có gì thay đổi, nhưng Naga không có ở đây. Sa Tả đứng lên, cầm thiết bị chiếu sáng đi ra cửa động.
Bên ngoài cửa động là lối đi hẹp dài, cậu chậm rãi đi ra ngoài, đi tới cái động lớn hơn một chút mà cậu nhìn thấy ngày hôm qua, không có ai, cậu tiếp tục rẽ trái đi tới phía ngoài, cậu nhớ kỹ khi Naga mang cậu đi vào thì xe máy đậu ở bên ngoài, nhưng nơi này bây giờ không có gì cả.
Nối tiếp Trình Khản lặng lẽ bỏ đi, bây giờ Naga cũng âm thầm rời đi?
Loại cảm giác này rất khó chịu, cậu cầm đèn đứng ngây tại chỗ, không biết phải làm gì.
Cậu không dám tùy tiện rời khỏi đây, hiện tại mà nói, nơi này rất an toàn, hơn nữa Naga còn nói phải dẫn cậu đến Tự Do thành, vậy thì ở đây chờ hắn là được rồi, nếu như hắn vẫn không trở lại thì đến lúc đói không chịu nổi thì hẳn nghĩ biện pháp khác.
Sa Tả quay lại cái động cậu ngủ, cẩn thận kiểm tra một lần, ngoại trừ không thấy bình nước ngày hôm qua cậu uống thì tất cả mọi thứ vẫn ở chỗ cũ, không có bất kì thay đổi nào.
Cậu rất tự tin với năng lực quan sát và trí nhớ của mình, ngay cả vị trí vách động có vết dao hay vết súng hay không cậu đều có thể phát hiện.
Cậu nằm lại trên tấm chăn, tay làm gối, mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh động, hiện tại cậu không muốn suy nghĩ gì cả, mặc dù chuyện cậu muốn suy nghĩ có rất nhiều.
Không bao lâu Sa Tả nghe thấy tiếng xe máy, cậu nhỏm người dậy tắt đèn chiếu sáng. Tiếng xe máy dừng ở trước cửa động, hẳn là Naga đã trở về.
Nhưng xuất phát từ cẩn thận, Sa Tả không lên tiếng.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm tiến vào, sau đó, cậu nghe được giọng nói của Naga: “Đứng lên, xuất phát”.
Sa Tả mở đèn chiếu sáng, nhìn thấy Naga đang đứng trước mặt cậu, trên tay cầm bình nước ngày hôm qua, bên trong chứa đầy nước, còn có một lọ chất dinh dưỡng cô đặc, trong mỗi túi được phân phát cho phạm nhân đều có thứ này.
“Cám ơn”, Sa Tả cầm lấy, nghiêng bình uống một hơi, “Anh còn có chất dinh dưỡng nữa hả”.
“Ừ”, Naga lên tiếng, hắn mở một cái rương, lấy ra mấy bộ quần áo và một đôi giày ném tới phía sau tấm chăn, “Đồ phân phát cho phạm nhân lên đảo, giết người thì có”.
Sa Tả đang uống nước, khi nghe được câu nói hời hợt đó thì cậu liền bị sặc, lập tức ho khù khụ, trừng mắt nhìn dung dịch dinh dưỡng cầm trong tay, quả thật khó có thể tin được: “Anh giết người bởi vì muốn lấy chất dinh dưỡng?”.
“Cậu nghĩ sao”, khóe miệng Naga kéo lên một nụ cười mỉm, nhưng nhanh chóng thu lại, “Nhanh mặc vào”.
Sa Tả nhìn chằm chằm Naga một hồi, cầm lấy quần áo mặc vào, đây không phải chất liệu gì đặc biệt, áo được may từ lông, rất dày, quần và áo khoác đều làm từ da, cơ bản cùng một loại với quần áo Naga đang mặc.
Nhìn cậu mặc xong quần áo, Naga xoay người đi ra. Sa Tả đuổi theo, trong lòng còn đang sôi trào, đến tột cùng người này đang làm gì? Làm sao có thể giết người rồi còn nói chuyện ung dung như vậy!
Ngồi lên xe máy của Naga, Sa Tả vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Anh thực sự giết người để lấy dung dịch dinh dưỡng sao?”.
Naga khởi động xe nhưng không chạy, hắn im lặng một lát rồi mới chậm rãi quay đầu đối mặt với Sa Tả: “Không phải, tắt đèn đi”.
Sa Tả tắt đèn chiếu sáng, cậu không biết Naga nói thật hay giả, nhưng dưới tình huống này, bất luận là thật hay giả, cậu… ít nhất… cũng có thể tìm được sự an tâm.
Lúc này, Sa Tả không đợi Naga yêu cầu thì cậu đã tự mình nhắm mắt lại, cậu không thể đoán được người này, cũng không muốn có liên quan gì tới hắn, ví dụ như thấy được lối ra con đường bí mật của hắn, hiện tại cậu chỉ cần một chỗ có thể dừng chân, một chỗ có thể nương mình trên hòn đảo này.
Mặc dù cậu nhắm hai mắt, nhưng khi xe máy chạy trong đường hầm, cậu vẫn cảm thấy rõ rệt gió đột nhiên nổi lên, đôi mắt cảm nhận được phía trước có ánh sáng, có thể cảm thấy đường bắt đầu xốc nảy, tựa hồ có chút lầy lội, xe máy không chạy theo đường thẳng, hình như đang chọn đường chạy.
Đi được một hồi, cậu mới mở miệng hỏi: “Tôi có thể mở mắt được chưa?”.
“Ừ”.
Lúc mở mắt, Sa Tả nhìn thấy một khu rừng thưa thớt, so sánh với rừng cây cậu từng đi qua thì thực vật ở nơi này không thể gọi là cây cối, bất luận là thân cây hay cành cây, tất cả đều rất nhỏ, chúng trông như một bụi cây cao lớn, còn có những mảng lớn thứ gì đó tựa như dây leo mang theo sắc tím giữa sắc xanh biếc bò đầy dưới đất.
Điều khiến Sa Tả ngạc nhiên là toàn bộ khu rừng đều ngập trong nước, cậu có thể nhìn thấy những sợi dây leo trải dài dưới mặt nước, xung quanh bọn họ đều là nước, cho dù Naga rẽ qua nơi nào thì nơi đó cũng có nước.
Sa Tả chưa từng nhìn thấy tình cảnh như vậy nên có hơi căng thẳng, nếu là nước sâu thì xe Naga không thể nào chạy trên mặt nước, nhưng nếu là nước nông thì hắn không cần thiết phải đổi hướng xe chạy như vậy, nói cách khác, Naga đang lựa chọn những vùng nước nông có thể đi qua, hắn làm bằng cách nào?
“Đây là… chỗ nào?”. Sa Tả theo bản năng nắm chặt áo Naga.
“Đầm lầy”.
“Đầm lầy?”. Sa Tả nhanh chóng nhớ lại ấn tượng về đầm lầy, đầm lầy này lẽ nào không giống như trong tưởng tượng của cậu…
Naga không trả lời, trầm mặc lái xe, đối với việc vượt qua địa phương chưa từng có người sinh sống, hắn không cần phân biệt dưới mặt nước chỗ nào có bùn mà xe có thể chạy lên, tựa như những đường rãnh đọng lại sau khi nham thạch nóng chảy, đối với những thứ vẫn không thay đổi sau mấy chục năm, hắn đã rõ như lòng bàn tay.
Kể từ lúc bị những người đó dồn ép vào cái nơi được gọi là đầm lầy tử vong, qua hơn mười năm sống không bằng chết, nơi đây đã trở thành chỗ nương thân tốt nhất của hắn.
Vùng nước này bị những bụi cây cao to và dây leo chiếm đóng, diện tích đầm lầy không nhỏ, cộng thêm việc Naga không đi theo đường thẳng, đoán chừng bọn họ mất khoảng một giờ mới có thể chạy đến được nơi có đá vụn khô ráo.
Phía trước là một khe núi nhỏ, đường vẫn khó đi như cũ, hai bên là hai ngọn núi đá đen nhỏ, không cao, chúng trơ trọi không có gì, mặc dù núi không cao nhưng vẫn dễ dàng che khuất tầm nhìn của Sa Tả, vì thế lúc Naga chạy khỏi khe núi, khi một dải đất lớn bằng phẳng pha lẫn cát vàng và đá đen vụn tựa như đồng bằng hiện ra trước mắt Sa Tả thì cậu bị kinh hãi rồi.
Đảo Liệp Lang lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, trung tâm hòn đảo này rõ ràng không phải là ngọn núi lửa, ngọn núi lửa hẳn nằm gần bờ biển phía Đông, với vùng đất mênh mông trước mắt thì hoàn toàn không còn nhìn ra đây chỉ là một hòn đảo nhỏ như trong hình dung nữa rồi.
Trên mặt đất có rất nhiều đá đen thể tích không lớn nhưng lởm chởm sắc bén, những khe đá chồng chất không biết đã bị gió thổi mòn bao nhiêu năm, chỉ có những thứ nhìn như cát mịn ngoài bờ biển còn có thể chứng minh nơi đây vẫn là đảo Liệp Lang.
Sa Tả nhìn cảnh tượng trước mắt, qua rất lâu không thốt lên lời, thẳng đến đi Naga xuống xe kiểm tra lốp xe thì cậu mới khôi phục tinh thần, “Mặt đất như vậy sẽ cắt vỡ lốp xe đúng không?”.
“Một chiều có thể”, Naga đá vào bánh xe, sau đó nhảy lên xe, “Phải đổi bánh khác mới quay về được”.
Khi xe chạy trên đất đá, Sa Tả lắc lư điên cuồng gần như rơi xuống xe, cậu cuống cuồng bắt lấy tay Naga ngồi cho thật vững, không dám buông tay lần nữa.
“Eo”. Naga nói rất ngắn gọn, giật giật cánh tay.
Sa Tả nắm chặt cánh tay Naga như vậy hẳn là ảnh hưởng đến việc kiểm soát phương hướng của hắn, vì thế cậu đổi lại ôm eo.
Loại lắc lư đến đầu óc choáng váng, nảy lên nảy xuống khiến Sa Tả cảm thấy cổ của mình sắp bị gãy rời, vài lần cậu thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, thậm chí có chút buồn nôn. Cái đồng bằng đá này tựa như không có điểm kết thúc, không biết còn phải đi bao lâu nữa.
Sa Ta bị lăn qua lăn lại khoảng chừng nửa giờ, cậu rốt cuộc chịu không nổi nữa, bèn tựa trán vào lưng Naga, “Còn bao lâu mới đến vậy, xốc đến khó chịu muốn nôn quá”.
Naga không nói chuyện, hắn chạy nhanh về phía trước thêm 20 phút, sau đó dừng xe, nói một câu: “Đến rồi”.
Sa Tả thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu mở mắt, nhưng lập tức ngây ngẩn cả người, nơi này so với lúc trước không có gì khác nhau, vẫn là đá đen và cát vàng, cậu trừng mắt nhìn Naga: “Đến đâu rồi?”.
“Tự Do thành”. Naga ngồi trên xe chỉ chỉ về phía trước.
Sa Tả nhìn theo hướng ngón tay của hắn, ở chỗ rất xa, xa đến mức nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy được gì, chỗ đó có một bóng đen trông như một khu nhà thấp bé trải dài, so với tòa thành của Bàng Ca thì những cái bóng này hết sức nhỏ bé, cậu ngẩn người: “Đây là… Tự Do thành?”.
Hoàn chương 11 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.