Chương 2
Vu Triết
02/03/2017
LOST-TV-SHOW
Chương 2: Hòn đảo bị lãng quên
Ngay lúc cửa được mở ra, nhiệt độ chợt giảm mạnh, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với AS-II và lạnh hơn rất nhiều so với khu chủ thành luôn luôn ấm áp, quần áo Sa Tả mặc trên người cũng không dày, hiện giờ cậu cảm thấy mình sắp bị đông cứng, lưu lượng máu trong người tựa hồ chảy chậm lại.
“Trưởng quan”, Ca Luân ngồi xổm giữa máy bay, “Chúng tôi không có đồ dùng gì cả sao? Vậy so với trực tiếp giết chết thì có gì khác nhau chứ?”.
Tên lính đang thả dây xuống phía dưới, nghe xong lời này liền quay đầu cười lạnh: “Trên đảo này người sống rất nhiều, mày sống không nổi là chuyện của mày”.
“Phía dưới có trạm cung cấp, mỗi người một phần quần áo, nhu yếu phẩm và đồ dùng hằng ngày”. Người sĩ quan đứng một bên lên tiếng: “Thực phẩm, nước uống đều có, chúc các cậu may mắn, nắm bắt thời gian đi, chúng tôi phải trở về địa điểm xuất phát”.
“Mau xuống”, thả xong dây, người nọ quay đầu liếc nhìn bọn họ, Sa Tả nhìn thấy một chút sợ hãi và lo lắng thoáng qua trên gương mặt hắn rồi biến mất, “Động tác nhanh lên một chút, đừng để tao phải đẩy xuống”.
Biểu tình chợt lóe lên khiến Sa Tả cảm thấy mơ hồ không yên.
Cậu nhìn ra bên ngoài, máy bay không dừng phía trên hòn đảo, mà còn cách hòn đảo một đoạn so với vị trí hiện tại của bọn họ, có thể nhìn thấy sóng biển không ngừng vỗ vào vách đá đen.
Đảo Liệp Lang lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, từ góc độ này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ của hòn đảo, vách đá không cao, mỏm đá màu đen không ngừng kéo dài về phía trung tâm hòn đảo, còn có thể nhìn thấy một ngọn núi cao vút nằm ở phía xa.
Hình dáng của ngọn núi rất kì lạ, dưới đáy rất rộng, càng lên cao càng thu hẹp, đỉnh núi bằng phẳng. Ngoại trừ một ít cây cối và cỏ dại, Sa Tả chưa nhìn thấy cảnh vật thiên nhiên nào khác, cậu liên tục so sánh với các dạng núi đã nhìn thấy trong tư liệu, cuối cùng cho ra kết luận.
Đây là một ngọn núi lửa.
Từ độ cao 150m, cậu không thể thấy rõ trên đảo có bất kỳ vật thể chuyển động nào, chỗ phía xa kia có hình thù rất kỳ quái, cây cối cao lớn vặn vẹo tựa như cánh tay người biến dạng, dưới bối cảnh âm u, những thứ này trông giống như những con quái vật chỉ có thể xuất hiện trong cơn ác mộng.
Sa Tả siết chặt tay, mảnh đất lưu đày này vượt ra khỏi toàn bộ kiến thức và kinh nghiệm cậu có được trong 26 năm qua, tựa hồ sắp phá tan giới hạn chịu đựng của cậu.
Hòn đảo này… khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tiếng mắng chửi và thúc giục đang vang lên không ngừng, cuối cùng Trình Khản nắm lấy sợi dây từ từ trượt ra khỏi máy bay. Sa Tả nhìn thân ảnh của anh ta dần dần hướng về phía dưới, ẩn vào làn sương mù bốc lên ngoài khơi.
“Người tiếp theo”.
Sa Tả nhìn mấy người bên cạnh đều đang do dự, cậu cúi người cầm lấy sợi dây, chân kẹp vào dây từ từ trượt xuống, phía dưới sợi dây bị trọng lượng cơ thể Trình Khản kéo căng, so với người đầu tiên Trình Khản mà nói thì cậu dễ dàng hơn một chút.
Thế nhưng gió rét thấu xương khiến cậu không chịu nổi.
Cậu nhìn xuống phía dưới, sương mù dày đặc khiến cậu không thấy rõ tình hình của Trình Khản, cậu vừa cẩn thận trượt xuống, vừa cúi đầu gọi một tiếng: “Trình Khản”.
“Tôi ở đây”, âm thanh từ phía dưới truyền lên, “Tôi biết cậu là người thứ hai, lạnh chết người, so với khu bình dân thì lạnh hơn nhiều”.
“Có thấy đất liền không?”. Sa Tả thấy rằng trượt dưới nhiệt độ như vậy vô cùng tốn sức, bốn phía sương mù bao quanh, tầm nhìn giới hạn, cậu lo lắng cho thể lực của mình, nhưng lo hơn cho mấy người phía trên, bọn họ không được trải qua rèn luyện trường kỳ, lại còn thiếu chất dinh dưỡng, có thể sẽ không chịu được mà ngã xuống đè trúng mình.
“Không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy nóc trạm cung cấp”. Lời của Trình Khản khiến cậu thấy bình tĩnh hơn.
Phía trên sợi dây rung động một hồi, có người nhanh chóng trượt xuống, Sa Tả ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi chân đã đến trước mặt cậu, cậu lập tức thả lỏng tay trượt nhanh xuống dưới một đoạn, ngẩng đầu hô to: “Chậm một chút! Muốn đụng ngã người phía dưới sao!”.
“Không giữ chặt được!”. Phía trên truyền đến giọng nói rã rời của Ca Luân.
Sa Tả nghe âm thanh liền biết Ca Luân không chống đỡ được bao lâu, cúi đầu nói với Trình Khản: “Anh mau xuống dưới, không thì chúng ta đều ngã chết!”.
“Cuối cùng cũng là tôi phải trượt nhanh”. Trình Khản nói một câu, tựa hồ tăng nhanh tốc độ, có thể nghe được trong gió rét âm thanh rin rít phát ra do găng tay ma sát với dây thừng.
Phía trên sợi dây lắc lưa kịch liệt, Sa Tả không nhìn thấy người phía trên, nhưng Ca Luân và Côn Bố nhìn qua rất gầy yếu, Côn Bố lại còn dễ khẩn trương. Sa Tả không có lòng tin vào thể lực của hai người kia, vì vậy cậu cũng tăng nhanh tốc độ, dây thừng và bao tay chà xát vào nhau khiến lòng bàn tay cảm thấy hơi nóng.
Qua một hồi, cậu nghe thấy tiếng giày đập vào tấm kim loại “bịch” một tiếng, chắc là Trình Khản đã đáp xuống mái nhà, cậu đang muốn hỏi tình hình thì đột nhiên trong không trung truyền đến tiếng thét chói tai.
Bốn người vẫn còn trên dây cùng dừng lại động tác.
Tiếng thét này kéo rất dài, giống như tiếng gào thét cuối cùng của một người sắp chết, lộ ra nỗi bi thương vô hạn, xuyên thủng tiếng sóng biển đập vào vách đá và tiếng động cơ máy bay, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ***g ngực.
Sa Tả cảm thấy căng thẳng, âm thanh này khiến cho lòng cậu lạnh ngắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến, phía trên đầu là chân của Ca Luân, vì thế cậu không nhìn thấy được gì, lúc cậu cúi đầu tiếp tục trượt xuống, một âm thanh sắc nhọn thê lương truyền đến.
Lần này âm thanh gần hơn, da đầu cậu căng cả lên.
“Trời ơi _____ đây là thứ gì vậy!”. Phía trên có người hoảng sợ la hét.
Sa Tả nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên cao, cách bọn họ chưa tới một trăm mét có một cái bóng màu đen khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện đang đến gần, trông như một con chim mở rộng hai cánh, tốc độ rất nhanh.
Song song lúc đó truyền đến tiếng gào to tựa như thân thể bị chọc thủng, bởi vì khoảng cách rất gần nên nó cực kì chói tai, khiến cho mọi người rùng cả mình.
Sa Tả không biết đó là gì, nhưng cậu biết trên không trung có thứ rất nguy hiểm.
Cậu không để ý những thứ khác, cũng không từ từ trượt xuống nữa, mà nhanh chóng nắm chặt dây, lập tức trượt thẳng xuống dưới.
Khi chân cậu vừa chạm đất, sợi dây chợt rung mạnh, cậu còn chưa kịp buông tay thì đã bị kéo một cái, cả người lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.
Có người ở sau lưng kéo lấy áo cậu, giọng nói của Trình Khản vang lên phía sau: “Ngồi xổm xuống”.
Sa Tả theo Trình Khản ngồi xổm xuống, mặc dù cậu không biết cái bóng đen khổng lồ đang lượn vòng trên không trung là gì, nhưng thời điểm này làm cho bản thân trở nên mờ nhạt không thể ngờ là cách làm chính xác.
“Mau nhảy xuống dưới… chúng tao phải thả dây… nhảy mau lên…”. Trên phi cơ có người lớn tiếng la to, âm thanh đứt quãng mang theo sợ hãi truyền đến.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”. Sa Tả ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái bóng đen lần thứ hai nhằm vào sợi dây thừng mà đâm vào, dây thừng bị đâm đến lung lay dữ dội, người ở phía trên đừng nói là trượt xuống, ngay cả việc bám chặt sợi dây cũng trở nên rất khó khăn.
“Đức Lạp Khố”. Trình Khản nói một câu, hướng về phía người kia la to, “Buông dây ra! Nhảy xuống hết đi! Mau nhảy xuống!”.
Song song với tiếng hô của Trình Khản, bóng đen rít lên một tiếng tiếp tục đâm mạnh vào sợi dây.
Ca Luân là người đầu tiên buông tay, hắn ngã xuống cách chỗ cậu chừng mười mét, tiếp theo là Côn Bố, có điều không phải gã tự mình buông tay, thật ra vì không thể bám chắc vào sợi dây thừng đang lung lay dữ dội cho nên mới bị ném xuống.
“Tôi không làm được _____ cao quá _____”. Người cuối cùng ở trên sợi dây hoảng sợ la to, nhưng không đợi hắn mở miệng lần nữa, sợi dây thừng đột nhiên buông lỏng, hắn thét một tiếng chói tai rồi ngã xuống từ trên không trung, người trên phi cơ đã thả sợi dây thừng.
Tim Sa Tả chùng xuống, ngã xuống như vậy, không chết thì cũng bị thương nặng.
Khốn nạn! Cho dù là phạm nhân thì cũng không thể đối xử như thế!
Người nọ mang theo tiếng thét chói tai rơi xuống, khi còn cách mái nhà chưa tới năm mét, Sa Tả liền quay mặt qua một bên, cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu khi cơ thể người va chạm với nền kim loại.
Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không hề xảy ra, cùng với tiếng rít như đến từ địa ngục truyền tới bên tai, một bóng đen lao xuống từ trên không trung, ngay khi người nọ sắp va phải mặt nền, trong nháy mắt bóng đen chặn ngang, ngậm người nọ trong miệng rồi bay vút lên cao.
Mọi người cùng nhau thét lên đầy kinh hãi, khi đã nhìn rõ bóng đen này, Sa Tả liền hít một hơi lạnh, theo bản năng tránh về phía sau.
Từ lâu AS đã không có động vật hoang dã, bình thường chỉ có thể nhìn thấy những chú chó con hoặc những chú mèo con đã trở thành xa xỉ phẩm. Loài thú như cơn ác mộng này Sa Tả chưa từng thấy qua, thậm chí không thể tưởng tượng trên thế giới sẽ còn loại sinh vật thế này.
Toàn thân nó màu đen, ngoại hình rất giống một con chim lớn, nhưng không có lông vũ, chỉ có lớp lông tơ ngắn như lông chó dính sát trên cơ thể, hai cánh mở to gần như rộng hơn loại dù nhảy thông thường, mỏ và móng vuốt của nó tựa như chim ưng, nhưng lại dài và to hơn, lóe lên hàn quang kinh người.
Sa Tả không thể tưởng tượng loài vật như vậy bay lên bằng cách nào, nhưng khi nó tha người nọ gần rơi xuống đất rồi bay về không trung thì có vẻ rất nhẹ nhàng.
Mặt người nọ chèn ngang miệng chim, bởi do quán tính lớn, cơ thể gần như bị bẻ cong 90 độ về phía sau, thốt ra tiếng thét đầy đau đớn.
Tiếng hét này duy trì không lâu, bởi vì con quái điểu bay đến giữa không trung, đột nhiên hất mạnh đầu, ném người nọ về dưới đất.
Lần này người nọ không còn phát ra bất cứ âm thanh gì, cơ thể đập mạnh vào sàn kim loại phát ra tiếng “Thịch” thật lớn, huyết dịch cả người Sa Tả gần như đóng băng tại thời điểm đó.
Máu phun ra tung tóe từ miệng mũi người nọ, văng đến trước mặt mấy người bọn họ, thậm chí còn văng đến trên mặt Sa Tả.
Quái điểu lần thứ hai đáp xuống, nó gậm lấy tay chân còn hơi đong đưa của người nọ, rồi sau đó ra sức nện mạnh xuống đất.
Cơ thể người nọ sau hai lần va đập mạnh không còn động đậy, khớp xương tựa hồ đã bể nát, cả người mềm nhũn như một bao tải chứa máu, dòng máu đỏ sậm bắt đầu tràn ra từ đầu người nọ, Sa Tả thậm chỉ có thể nhìn thấy hơi ấm nhè nhẹ bốc lên trong gió rét.
Chiếc máy bay đã quay đầu rời khỏi, dần dần biến mất trong màn sương mù dày đặc, xung quanh chỉ còn lại âm thanh đơn điệu của những con sóng biển đập vào vách đá.
Sa Tả chật vật giơ tay chà xát gương mặt mình, cảm giác toàn thân căng cứng, Ca Luân và Côn Bố núp ở một bên cũng im lặng, chỉ có hàm răng của Côn Bố không biết do sợ hay là do lạnh, chúng nó liên tục đánh vào nhau nghe lập cập, tăng thêm chút nhịp điệu cho cảnh tượng đẫm máu kia.
“Cái đó là Đức Lạp… Lạp gì?”. Sa Tả nhìn Trình Khản bên cạnh nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào quái điểu, cậu muốn hỏi anh ta nên làm gì tiếp theo thì quái điểu đã đáp xuống bên cạnh thi thể người nọ, chiều cao của nó thậm chí còn cao hơn so với một người đàn ông bình thường, móng vuốt khổng lồ đạp lên thi thể, cuống họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đáng sợ.
“Khố”. Trình Khản trả lời.
“Con Đức Lạp Khố này có tiếp tục tấn công người không?”. Sa Tả nhìn ra xung quanh, cậu không dám tạo ra tiếng động lớn, bởi vì cậu phát hiện Đức Lạp Khố tựa hồ không nhìn thấy bốn người đang nằm úp sấp trước mặt nó, có lẽ nó chỉ công kích các vật thể di động, bản năng khiến cậu duy trì sự bất động.
“Nó không nhìn thấy những thứ nằm ngoài phạm vi năm mét”, Trình Khản thấp giọng trả lời, “Nhưng đặc biệt hứng thú với vật thể di động”.
Nghe được lời của anh ta, bọn họ không dám cử động, Sa Tả nghi ngờ nhìn về phía Trình Khản, cậu không biết trong kho tài liệu có ghi chép về sinh vật trên đảo Liệp Lang hay không, nhưng tài liệu không thể tùy tiện kiểm tra, trông Trình Khản không giống với người có thân phận đặc biệt, làm sao anh ta biết rõ như vậy?
Nhưng sự nghi ngờ đối với Trình Khản không kéo dài quá lâu, khi nãy nhìn lướt qua xung quanh, sự chú ý của cậu đã bị cái nền kim loại thu hút, cậu kinh ngạc phát hiện trên cái nền này không có bất kì kiến trúc nào, hơn nữa ở đây không có bất kì thông đạo nào nối liền với hòn đảo trơ trọi kia, “Trạm cung cấp ở đâu?”
“Chờ”. Trình Khản trả lời rất ngắn gọn.
Đức Lạp Khố vẫn còn đứng cách bọn họ vài mét, lúc nói ra chữ chờ, trong lòng Trình Khản đang hi vọng, hi vọng lúc cửa trạm cung cấp mở ra thì Đức Lạp Khố đã bay đi, bằng không bọn họ sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.
“Trên mặt đất có cửa”, Trình Khản nói thật khẽ nhưng rất rõ ràng, “Lát nữa nó sẽ mở, nắm lấy thời gian rồi chạy vào, nếu như lúc cửa mở mà Đức Lạp Khố vẫn còn ở đây… vậy phải xem vận khí”.
Đức Lạp Khố đang đè chiến lợi phẩm của mình, nó cúi đầu dùng cái mỏ như một chiếc kéo thép dài gần nửa mét xé rách quần áo người nọ, ngay cả quần áo dính chặt vào cơ thể cũng xé rất nhẹ nhàng.
Loại âm thanh pha tạp da thịt bị kéo xé khiến người khác cảm thấy buồn nôn, Sa Tả biết sắc mặt mình lúc này nhất định rất khó nhìn, cậu dốc sức đè nén cảm giác muốn nôn mửa, chờ đợi cánh cửa trạm cung cấp mà Trình Khản nói rằng không biết khi nào mới mở ra.
Đức Lạp Khố không có ý định rời đi, xem chừng nó định chén mồi ở đây, vậy thì, Trình Khản nói xem vận khí…
Mặt nền kim loại sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp, nghe giống như các bánh răng khổng lồ chuyển động phát ra.
Tim Sa Tả thắt chặt, nhưng cậu không dám quay đầu lại, sợ rằng nếu như cậu cử động thì sẽ thu hút sự chú ý của Đức Lạp Khố, âm thanh này là cánh cửa đang mở ra sao?
“Chạy!”. Trình Khản đơn giản nói một câu rồi đứng phắt dậy.
Hành động của anh ta rất nhanh, không có thời gian cho việc suy nghĩ, Sa Tả lập tức đứng lên rồi xoay người bỏ chạy.
Ở giữa mặt nền lộ ra một vết nứt, trông như cửa vào của một tầng hầm, Trình Khản xông tới, khi cửa chưa mở ra hoàn toàn thì đã nhảy xuống.
Khi Sa Tả chuẩn bị nhảy xuống, Ca Luân phía sau lưng đột nhiên kêu một tiếng rồi ngã sấp trên mặt nền.
Sa Tả quay đầu nhìn, Đức Lạp Khố vốn đang chuyên tâm dùng bữa đã ngẩng đầu, trong nháy mắt Ca Luân ngã xuống, nó ngửa đầu phát ra một tiếng rít chói tai, cùng lúc vỗ cánh bay vút qua, móng vuốt của nó thoáng cái đè lên bắp chân Ca Luân.
Bởi vì khoảng cách quá gần, âm thanh này gần như đâm thủng màng nhĩ lỗ tai Sa Tả.
“Mặc kệ hắn đi!”. Trình Khản đã nhảy vào tầng hầm, lúc này lộ ra nửa đầu quát về phía Sa Tả.
Côn Bố nhanh chóng nhảy qua người Ca Luân, trượt ngã vào bên trong cửa, Sa Tả quay đầu chạy tiếp, tiếng rống tuyệt vọng của Ca Luân truyền đến: “Đừng bỏ tôi lại!”.
Cảnh tưởng máu me đầm đìa trước đó hiện lên trong mắt Sa Tả, người nọ không kịp kêu cứu, lúc đó không ai trong bọn họ có thể phản ứng, nhưng lúc này Ca Luân đang ở bên cạnh cậu, cách cửa trạm cung cấp chỉ còn vài bước, còn sống và chỉ bị đè xuống, thậm chí còn chưa bị thương.
Từ nhỏ đến lớn, chương trình giáo dục của Sa Tả không hề dạy về việc bỏ mặc bạn bè như thế này, cậu chỉ do dự trong chốc lát rồi lại quay người sang.
Lúc Sa Tả nhảy lên đá vào mắt Đức Lạp Khố, Trình Khản nhảy ra khỏi cửa trạm cung cấp.
Mục tiêu của Đức Lạp Khố là Ca Luân, nó không thèm để ý tới Sa Tả, vì thế khi mũi giày Sa Tả đá vào mắt nó khiến nó bị kinh động, nó rít một tiếng rồi vung mạnh cánh về phía Sa Tả.
Một lực lớn đập vào cánh tay ném văng Sa Tả ra xa, cậu bị trượt đi một đoạn lớn, ngã đến gần cửa trạm cung cấp.
“Mau xuống dưới!”. Trình Khản hô một tiếng, thừa dịp Đức Lạp Khố chấn kinh thả lỏng móng vuốt, anh kéo Ca Luân ra khỏi đó rồi ném hắn tới cửa trạm cung cấp.
Sa Tả nhảy vào cửa, không đợi cậu đứng vững, Ca Luân cũng theo đó rơi vào, Sa Tả ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa ra vào, thần kinh thắt chặt, cậu không dám nghĩ nếu Trình Khản không vào kịp thì bản thân phải làm gì bây giờ.
Mấy giây sau Trình Khản nhảy xuống, rất may không nhìn thấy Đức Lạp Khố, anh giơ tay vỗ vào cái nút phát sáng trên tường, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
“Xin lỗi”. Sa Tả dựa vào tường.
“Sa Tả”. Trình Khản kéo cổ áo cậu, dùng sức ấn mạnh cậu vào tường, đưa mặt đến gần, đôi mắt đầy giận dữ: “Nơi này là đảo Liệp Lang, không phải AS, cũng không phải mái ấm của cậu! Bất luận cậu muốn làm gì, trước tiên phải nghĩ xem bản thân có làm được hay không!”.
Sa Tả không lên tiếng, lực của Trình Khản rất mạnh, siết đến cậu muốn nói chuyện cũng không thể phát ra tiếng, kỳ thực lúc Trình Khản nhảy ra ngoài thì cậu đã bắt đầu hối hận về hành vi kích động của mình.
“Chỉ có lần này, lần sau nếu cậu tiếp tục chơi chủ nghĩa anh hùng”, Trình Khản nhìn chằm chằm vào cậu, buông lỏng tay, gằn từng chữ nói: “Cậu sẽ chết”.
Hết chương 2 Đăng bởi: admin
Chương 2: Hòn đảo bị lãng quên
Ngay lúc cửa được mở ra, nhiệt độ chợt giảm mạnh, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiều so với AS-II và lạnh hơn rất nhiều so với khu chủ thành luôn luôn ấm áp, quần áo Sa Tả mặc trên người cũng không dày, hiện giờ cậu cảm thấy mình sắp bị đông cứng, lưu lượng máu trong người tựa hồ chảy chậm lại.
“Trưởng quan”, Ca Luân ngồi xổm giữa máy bay, “Chúng tôi không có đồ dùng gì cả sao? Vậy so với trực tiếp giết chết thì có gì khác nhau chứ?”.
Tên lính đang thả dây xuống phía dưới, nghe xong lời này liền quay đầu cười lạnh: “Trên đảo này người sống rất nhiều, mày sống không nổi là chuyện của mày”.
“Phía dưới có trạm cung cấp, mỗi người một phần quần áo, nhu yếu phẩm và đồ dùng hằng ngày”. Người sĩ quan đứng một bên lên tiếng: “Thực phẩm, nước uống đều có, chúc các cậu may mắn, nắm bắt thời gian đi, chúng tôi phải trở về địa điểm xuất phát”.
“Mau xuống”, thả xong dây, người nọ quay đầu liếc nhìn bọn họ, Sa Tả nhìn thấy một chút sợ hãi và lo lắng thoáng qua trên gương mặt hắn rồi biến mất, “Động tác nhanh lên một chút, đừng để tao phải đẩy xuống”.
Biểu tình chợt lóe lên khiến Sa Tả cảm thấy mơ hồ không yên.
Cậu nhìn ra bên ngoài, máy bay không dừng phía trên hòn đảo, mà còn cách hòn đảo một đoạn so với vị trí hiện tại của bọn họ, có thể nhìn thấy sóng biển không ngừng vỗ vào vách đá đen.
Đảo Liệp Lang lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu, từ góc độ này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ của hòn đảo, vách đá không cao, mỏm đá màu đen không ngừng kéo dài về phía trung tâm hòn đảo, còn có thể nhìn thấy một ngọn núi cao vút nằm ở phía xa.
Hình dáng của ngọn núi rất kì lạ, dưới đáy rất rộng, càng lên cao càng thu hẹp, đỉnh núi bằng phẳng. Ngoại trừ một ít cây cối và cỏ dại, Sa Tả chưa nhìn thấy cảnh vật thiên nhiên nào khác, cậu liên tục so sánh với các dạng núi đã nhìn thấy trong tư liệu, cuối cùng cho ra kết luận.
Đây là một ngọn núi lửa.
Từ độ cao 150m, cậu không thể thấy rõ trên đảo có bất kỳ vật thể chuyển động nào, chỗ phía xa kia có hình thù rất kỳ quái, cây cối cao lớn vặn vẹo tựa như cánh tay người biến dạng, dưới bối cảnh âm u, những thứ này trông giống như những con quái vật chỉ có thể xuất hiện trong cơn ác mộng.
Sa Tả siết chặt tay, mảnh đất lưu đày này vượt ra khỏi toàn bộ kiến thức và kinh nghiệm cậu có được trong 26 năm qua, tựa hồ sắp phá tan giới hạn chịu đựng của cậu.
Hòn đảo này… khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Tiếng mắng chửi và thúc giục đang vang lên không ngừng, cuối cùng Trình Khản nắm lấy sợi dây từ từ trượt ra khỏi máy bay. Sa Tả nhìn thân ảnh của anh ta dần dần hướng về phía dưới, ẩn vào làn sương mù bốc lên ngoài khơi.
“Người tiếp theo”.
Sa Tả nhìn mấy người bên cạnh đều đang do dự, cậu cúi người cầm lấy sợi dây, chân kẹp vào dây từ từ trượt xuống, phía dưới sợi dây bị trọng lượng cơ thể Trình Khản kéo căng, so với người đầu tiên Trình Khản mà nói thì cậu dễ dàng hơn một chút.
Thế nhưng gió rét thấu xương khiến cậu không chịu nổi.
Cậu nhìn xuống phía dưới, sương mù dày đặc khiến cậu không thấy rõ tình hình của Trình Khản, cậu vừa cẩn thận trượt xuống, vừa cúi đầu gọi một tiếng: “Trình Khản”.
“Tôi ở đây”, âm thanh từ phía dưới truyền lên, “Tôi biết cậu là người thứ hai, lạnh chết người, so với khu bình dân thì lạnh hơn nhiều”.
“Có thấy đất liền không?”. Sa Tả thấy rằng trượt dưới nhiệt độ như vậy vô cùng tốn sức, bốn phía sương mù bao quanh, tầm nhìn giới hạn, cậu lo lắng cho thể lực của mình, nhưng lo hơn cho mấy người phía trên, bọn họ không được trải qua rèn luyện trường kỳ, lại còn thiếu chất dinh dưỡng, có thể sẽ không chịu được mà ngã xuống đè trúng mình.
“Không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy nóc trạm cung cấp”. Lời của Trình Khản khiến cậu thấy bình tĩnh hơn.
Phía trên sợi dây rung động một hồi, có người nhanh chóng trượt xuống, Sa Tả ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi chân đã đến trước mặt cậu, cậu lập tức thả lỏng tay trượt nhanh xuống dưới một đoạn, ngẩng đầu hô to: “Chậm một chút! Muốn đụng ngã người phía dưới sao!”.
“Không giữ chặt được!”. Phía trên truyền đến giọng nói rã rời của Ca Luân.
Sa Tả nghe âm thanh liền biết Ca Luân không chống đỡ được bao lâu, cúi đầu nói với Trình Khản: “Anh mau xuống dưới, không thì chúng ta đều ngã chết!”.
“Cuối cùng cũng là tôi phải trượt nhanh”. Trình Khản nói một câu, tựa hồ tăng nhanh tốc độ, có thể nghe được trong gió rét âm thanh rin rít phát ra do găng tay ma sát với dây thừng.
Phía trên sợi dây lắc lưa kịch liệt, Sa Tả không nhìn thấy người phía trên, nhưng Ca Luân và Côn Bố nhìn qua rất gầy yếu, Côn Bố lại còn dễ khẩn trương. Sa Tả không có lòng tin vào thể lực của hai người kia, vì vậy cậu cũng tăng nhanh tốc độ, dây thừng và bao tay chà xát vào nhau khiến lòng bàn tay cảm thấy hơi nóng.
Qua một hồi, cậu nghe thấy tiếng giày đập vào tấm kim loại “bịch” một tiếng, chắc là Trình Khản đã đáp xuống mái nhà, cậu đang muốn hỏi tình hình thì đột nhiên trong không trung truyền đến tiếng thét chói tai.
Bốn người vẫn còn trên dây cùng dừng lại động tác.
Tiếng thét này kéo rất dài, giống như tiếng gào thét cuối cùng của một người sắp chết, lộ ra nỗi bi thương vô hạn, xuyên thủng tiếng sóng biển đập vào vách đá và tiếng động cơ máy bay, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ***g ngực.
Sa Tả cảm thấy căng thẳng, âm thanh này khiến cho lòng cậu lạnh ngắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền đến, phía trên đầu là chân của Ca Luân, vì thế cậu không nhìn thấy được gì, lúc cậu cúi đầu tiếp tục trượt xuống, một âm thanh sắc nhọn thê lương truyền đến.
Lần này âm thanh gần hơn, da đầu cậu căng cả lên.
“Trời ơi _____ đây là thứ gì vậy!”. Phía trên có người hoảng sợ la hét.
Sa Tả nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên cao, cách bọn họ chưa tới một trăm mét có một cái bóng màu đen khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện đang đến gần, trông như một con chim mở rộng hai cánh, tốc độ rất nhanh.
Song song lúc đó truyền đến tiếng gào to tựa như thân thể bị chọc thủng, bởi vì khoảng cách rất gần nên nó cực kì chói tai, khiến cho mọi người rùng cả mình.
Sa Tả không biết đó là gì, nhưng cậu biết trên không trung có thứ rất nguy hiểm.
Cậu không để ý những thứ khác, cũng không từ từ trượt xuống nữa, mà nhanh chóng nắm chặt dây, lập tức trượt thẳng xuống dưới.
Khi chân cậu vừa chạm đất, sợi dây chợt rung mạnh, cậu còn chưa kịp buông tay thì đã bị kéo một cái, cả người lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.
Có người ở sau lưng kéo lấy áo cậu, giọng nói của Trình Khản vang lên phía sau: “Ngồi xổm xuống”.
Sa Tả theo Trình Khản ngồi xổm xuống, mặc dù cậu không biết cái bóng đen khổng lồ đang lượn vòng trên không trung là gì, nhưng thời điểm này làm cho bản thân trở nên mờ nhạt không thể ngờ là cách làm chính xác.
“Mau nhảy xuống dưới… chúng tao phải thả dây… nhảy mau lên…”. Trên phi cơ có người lớn tiếng la to, âm thanh đứt quãng mang theo sợ hãi truyền đến.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”. Sa Tả ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cái bóng đen lần thứ hai nhằm vào sợi dây thừng mà đâm vào, dây thừng bị đâm đến lung lay dữ dội, người ở phía trên đừng nói là trượt xuống, ngay cả việc bám chặt sợi dây cũng trở nên rất khó khăn.
“Đức Lạp Khố”. Trình Khản nói một câu, hướng về phía người kia la to, “Buông dây ra! Nhảy xuống hết đi! Mau nhảy xuống!”.
Song song với tiếng hô của Trình Khản, bóng đen rít lên một tiếng tiếp tục đâm mạnh vào sợi dây.
Ca Luân là người đầu tiên buông tay, hắn ngã xuống cách chỗ cậu chừng mười mét, tiếp theo là Côn Bố, có điều không phải gã tự mình buông tay, thật ra vì không thể bám chắc vào sợi dây thừng đang lung lay dữ dội cho nên mới bị ném xuống.
“Tôi không làm được _____ cao quá _____”. Người cuối cùng ở trên sợi dây hoảng sợ la to, nhưng không đợi hắn mở miệng lần nữa, sợi dây thừng đột nhiên buông lỏng, hắn thét một tiếng chói tai rồi ngã xuống từ trên không trung, người trên phi cơ đã thả sợi dây thừng.
Tim Sa Tả chùng xuống, ngã xuống như vậy, không chết thì cũng bị thương nặng.
Khốn nạn! Cho dù là phạm nhân thì cũng không thể đối xử như thế!
Người nọ mang theo tiếng thét chói tai rơi xuống, khi còn cách mái nhà chưa tới năm mét, Sa Tả liền quay mặt qua một bên, cậu không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu khi cơ thể người va chạm với nền kim loại.
Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không hề xảy ra, cùng với tiếng rít như đến từ địa ngục truyền tới bên tai, một bóng đen lao xuống từ trên không trung, ngay khi người nọ sắp va phải mặt nền, trong nháy mắt bóng đen chặn ngang, ngậm người nọ trong miệng rồi bay vút lên cao.
Mọi người cùng nhau thét lên đầy kinh hãi, khi đã nhìn rõ bóng đen này, Sa Tả liền hít một hơi lạnh, theo bản năng tránh về phía sau.
Từ lâu AS đã không có động vật hoang dã, bình thường chỉ có thể nhìn thấy những chú chó con hoặc những chú mèo con đã trở thành xa xỉ phẩm. Loài thú như cơn ác mộng này Sa Tả chưa từng thấy qua, thậm chí không thể tưởng tượng trên thế giới sẽ còn loại sinh vật thế này.
Toàn thân nó màu đen, ngoại hình rất giống một con chim lớn, nhưng không có lông vũ, chỉ có lớp lông tơ ngắn như lông chó dính sát trên cơ thể, hai cánh mở to gần như rộng hơn loại dù nhảy thông thường, mỏ và móng vuốt của nó tựa như chim ưng, nhưng lại dài và to hơn, lóe lên hàn quang kinh người.
Sa Tả không thể tưởng tượng loài vật như vậy bay lên bằng cách nào, nhưng khi nó tha người nọ gần rơi xuống đất rồi bay về không trung thì có vẻ rất nhẹ nhàng.
Mặt người nọ chèn ngang miệng chim, bởi do quán tính lớn, cơ thể gần như bị bẻ cong 90 độ về phía sau, thốt ra tiếng thét đầy đau đớn.
Tiếng hét này duy trì không lâu, bởi vì con quái điểu bay đến giữa không trung, đột nhiên hất mạnh đầu, ném người nọ về dưới đất.
Lần này người nọ không còn phát ra bất cứ âm thanh gì, cơ thể đập mạnh vào sàn kim loại phát ra tiếng “Thịch” thật lớn, huyết dịch cả người Sa Tả gần như đóng băng tại thời điểm đó.
Máu phun ra tung tóe từ miệng mũi người nọ, văng đến trước mặt mấy người bọn họ, thậm chí còn văng đến trên mặt Sa Tả.
Quái điểu lần thứ hai đáp xuống, nó gậm lấy tay chân còn hơi đong đưa của người nọ, rồi sau đó ra sức nện mạnh xuống đất.
Cơ thể người nọ sau hai lần va đập mạnh không còn động đậy, khớp xương tựa hồ đã bể nát, cả người mềm nhũn như một bao tải chứa máu, dòng máu đỏ sậm bắt đầu tràn ra từ đầu người nọ, Sa Tả thậm chỉ có thể nhìn thấy hơi ấm nhè nhẹ bốc lên trong gió rét.
Chiếc máy bay đã quay đầu rời khỏi, dần dần biến mất trong màn sương mù dày đặc, xung quanh chỉ còn lại âm thanh đơn điệu của những con sóng biển đập vào vách đá.
Sa Tả chật vật giơ tay chà xát gương mặt mình, cảm giác toàn thân căng cứng, Ca Luân và Côn Bố núp ở một bên cũng im lặng, chỉ có hàm răng của Côn Bố không biết do sợ hay là do lạnh, chúng nó liên tục đánh vào nhau nghe lập cập, tăng thêm chút nhịp điệu cho cảnh tượng đẫm máu kia.
“Cái đó là Đức Lạp… Lạp gì?”. Sa Tả nhìn Trình Khản bên cạnh nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào quái điểu, cậu muốn hỏi anh ta nên làm gì tiếp theo thì quái điểu đã đáp xuống bên cạnh thi thể người nọ, chiều cao của nó thậm chí còn cao hơn so với một người đàn ông bình thường, móng vuốt khổng lồ đạp lên thi thể, cuống họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đáng sợ.
“Khố”. Trình Khản trả lời.
“Con Đức Lạp Khố này có tiếp tục tấn công người không?”. Sa Tả nhìn ra xung quanh, cậu không dám tạo ra tiếng động lớn, bởi vì cậu phát hiện Đức Lạp Khố tựa hồ không nhìn thấy bốn người đang nằm úp sấp trước mặt nó, có lẽ nó chỉ công kích các vật thể di động, bản năng khiến cậu duy trì sự bất động.
“Nó không nhìn thấy những thứ nằm ngoài phạm vi năm mét”, Trình Khản thấp giọng trả lời, “Nhưng đặc biệt hứng thú với vật thể di động”.
Nghe được lời của anh ta, bọn họ không dám cử động, Sa Tả nghi ngờ nhìn về phía Trình Khản, cậu không biết trong kho tài liệu có ghi chép về sinh vật trên đảo Liệp Lang hay không, nhưng tài liệu không thể tùy tiện kiểm tra, trông Trình Khản không giống với người có thân phận đặc biệt, làm sao anh ta biết rõ như vậy?
Nhưng sự nghi ngờ đối với Trình Khản không kéo dài quá lâu, khi nãy nhìn lướt qua xung quanh, sự chú ý của cậu đã bị cái nền kim loại thu hút, cậu kinh ngạc phát hiện trên cái nền này không có bất kì kiến trúc nào, hơn nữa ở đây không có bất kì thông đạo nào nối liền với hòn đảo trơ trọi kia, “Trạm cung cấp ở đâu?”
“Chờ”. Trình Khản trả lời rất ngắn gọn.
Đức Lạp Khố vẫn còn đứng cách bọn họ vài mét, lúc nói ra chữ chờ, trong lòng Trình Khản đang hi vọng, hi vọng lúc cửa trạm cung cấp mở ra thì Đức Lạp Khố đã bay đi, bằng không bọn họ sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.
“Trên mặt đất có cửa”, Trình Khản nói thật khẽ nhưng rất rõ ràng, “Lát nữa nó sẽ mở, nắm lấy thời gian rồi chạy vào, nếu như lúc cửa mở mà Đức Lạp Khố vẫn còn ở đây… vậy phải xem vận khí”.
Đức Lạp Khố đang đè chiến lợi phẩm của mình, nó cúi đầu dùng cái mỏ như một chiếc kéo thép dài gần nửa mét xé rách quần áo người nọ, ngay cả quần áo dính chặt vào cơ thể cũng xé rất nhẹ nhàng.
Loại âm thanh pha tạp da thịt bị kéo xé khiến người khác cảm thấy buồn nôn, Sa Tả biết sắc mặt mình lúc này nhất định rất khó nhìn, cậu dốc sức đè nén cảm giác muốn nôn mửa, chờ đợi cánh cửa trạm cung cấp mà Trình Khản nói rằng không biết khi nào mới mở ra.
Đức Lạp Khố không có ý định rời đi, xem chừng nó định chén mồi ở đây, vậy thì, Trình Khản nói xem vận khí…
Mặt nền kim loại sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp, nghe giống như các bánh răng khổng lồ chuyển động phát ra.
Tim Sa Tả thắt chặt, nhưng cậu không dám quay đầu lại, sợ rằng nếu như cậu cử động thì sẽ thu hút sự chú ý của Đức Lạp Khố, âm thanh này là cánh cửa đang mở ra sao?
“Chạy!”. Trình Khản đơn giản nói một câu rồi đứng phắt dậy.
Hành động của anh ta rất nhanh, không có thời gian cho việc suy nghĩ, Sa Tả lập tức đứng lên rồi xoay người bỏ chạy.
Ở giữa mặt nền lộ ra một vết nứt, trông như cửa vào của một tầng hầm, Trình Khản xông tới, khi cửa chưa mở ra hoàn toàn thì đã nhảy xuống.
Khi Sa Tả chuẩn bị nhảy xuống, Ca Luân phía sau lưng đột nhiên kêu một tiếng rồi ngã sấp trên mặt nền.
Sa Tả quay đầu nhìn, Đức Lạp Khố vốn đang chuyên tâm dùng bữa đã ngẩng đầu, trong nháy mắt Ca Luân ngã xuống, nó ngửa đầu phát ra một tiếng rít chói tai, cùng lúc vỗ cánh bay vút qua, móng vuốt của nó thoáng cái đè lên bắp chân Ca Luân.
Bởi vì khoảng cách quá gần, âm thanh này gần như đâm thủng màng nhĩ lỗ tai Sa Tả.
“Mặc kệ hắn đi!”. Trình Khản đã nhảy vào tầng hầm, lúc này lộ ra nửa đầu quát về phía Sa Tả.
Côn Bố nhanh chóng nhảy qua người Ca Luân, trượt ngã vào bên trong cửa, Sa Tả quay đầu chạy tiếp, tiếng rống tuyệt vọng của Ca Luân truyền đến: “Đừng bỏ tôi lại!”.
Cảnh tưởng máu me đầm đìa trước đó hiện lên trong mắt Sa Tả, người nọ không kịp kêu cứu, lúc đó không ai trong bọn họ có thể phản ứng, nhưng lúc này Ca Luân đang ở bên cạnh cậu, cách cửa trạm cung cấp chỉ còn vài bước, còn sống và chỉ bị đè xuống, thậm chí còn chưa bị thương.
Từ nhỏ đến lớn, chương trình giáo dục của Sa Tả không hề dạy về việc bỏ mặc bạn bè như thế này, cậu chỉ do dự trong chốc lát rồi lại quay người sang.
Lúc Sa Tả nhảy lên đá vào mắt Đức Lạp Khố, Trình Khản nhảy ra khỏi cửa trạm cung cấp.
Mục tiêu của Đức Lạp Khố là Ca Luân, nó không thèm để ý tới Sa Tả, vì thế khi mũi giày Sa Tả đá vào mắt nó khiến nó bị kinh động, nó rít một tiếng rồi vung mạnh cánh về phía Sa Tả.
Một lực lớn đập vào cánh tay ném văng Sa Tả ra xa, cậu bị trượt đi một đoạn lớn, ngã đến gần cửa trạm cung cấp.
“Mau xuống dưới!”. Trình Khản hô một tiếng, thừa dịp Đức Lạp Khố chấn kinh thả lỏng móng vuốt, anh kéo Ca Luân ra khỏi đó rồi ném hắn tới cửa trạm cung cấp.
Sa Tả nhảy vào cửa, không đợi cậu đứng vững, Ca Luân cũng theo đó rơi vào, Sa Tả ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa ra vào, thần kinh thắt chặt, cậu không dám nghĩ nếu Trình Khản không vào kịp thì bản thân phải làm gì bây giờ.
Mấy giây sau Trình Khản nhảy xuống, rất may không nhìn thấy Đức Lạp Khố, anh giơ tay vỗ vào cái nút phát sáng trên tường, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
“Xin lỗi”. Sa Tả dựa vào tường.
“Sa Tả”. Trình Khản kéo cổ áo cậu, dùng sức ấn mạnh cậu vào tường, đưa mặt đến gần, đôi mắt đầy giận dữ: “Nơi này là đảo Liệp Lang, không phải AS, cũng không phải mái ấm của cậu! Bất luận cậu muốn làm gì, trước tiên phải nghĩ xem bản thân có làm được hay không!”.
Sa Tả không lên tiếng, lực của Trình Khản rất mạnh, siết đến cậu muốn nói chuyện cũng không thể phát ra tiếng, kỳ thực lúc Trình Khản nhảy ra ngoài thì cậu đã bắt đầu hối hận về hành vi kích động của mình.
“Chỉ có lần này, lần sau nếu cậu tiếp tục chơi chủ nghĩa anh hùng”, Trình Khản nhìn chằm chằm vào cậu, buông lỏng tay, gằn từng chữ nói: “Cậu sẽ chết”.
Hết chương 2 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.