Chương 32
Vu Triết
02/03/2017
71adbfa0d546cba7a80917bb95ccce42-d567slc
Chương 32: Giải mã kí ức
Sa Tả nhìn Naga nặng nề ngã lên lớp đá lạnh như băng trên mặt đất, cả người giống như hoàn toàn mất đi sức lực.
Sa Tả chưa từng gặp qua tình huống này, cũng không nghĩ nó sẽ xảy ra, Naga giống như một sự hiện diện lớn mạnh không gì không làm được, thời gian ở cùng với Naga, cậu hoàn toàn không phải lo lắng có gặp nguy hiểm hay không, Naga đối với cậu mà nói là một sự chống đỡ mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại, người này lại không chút dấu hiệu nào ngã xuống trước mặt cậu.
“Naga!”. Sa Tả bỏ mặc tất cả, vội vã nhào tới, lật lại Naga đang nằm sấp trên mặt đất, sau đó xốc cái mũ của hắn lên.
Hai mắt Naga nhắm nghiền, khóe miệng rỉ máu, điều này nói rõ thời điểm hắn ngã xuống hoàn toàn không có sức lực, tay Sa Tả run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng Naga: “Naga, anh làm sao vậy, anh nghe thấy tôi nói không!”.
Tiếng gió thổi vù vù xung quanh, Naga không có bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy!”. Sa Tả vô cùng luống cuống, nếu là bị thương hay gì đó… thì cậu… ít nhất… cũng có một phương hướng, tình huống hiện tại khiến cậu thậm chí không dám tùy tiện di chuyển Naga.
Naga vẫn còn hít thở, rất đều đặn, nhịp tim cũng không có gì bất thường, Sa Tả cởi quần áo Naga rồi kiểm tra cơ thể hắn, cũng không có chỗ nào lạ. Cậu cẩn thận dùng tay sờ lên người Naga, xương cốt vẫn bình thường, cậu quyết định trước tiên chuyển Naga đến chỗ ẩn náu.
Cậu không biết nơi nào là an toàn, nhưng cho dù là ở giữa hai tảng đá thì so ra cũng tốt hơn ở trên mảnh đất trống này.
Coi như không chạm phải người của tòa thành, vạn nhất những dã thú kia xuất hiện cũng đủ khiến người khác đau đầu.
Sa Tả hít một hơi, cẩn thận ôm Naga lên, cậu phát hiện cũng không vất vả như trong tưởng tượng… Đúng vậy, Sa Tả, bây giờ mày không còn là Sa Tả trước kia.
Có lẽ với khả năng của cậu bây giờ, kỳ thực cũng không cần lo lắng về người của tòa thành chăng?
Không, Sa Tả ôm Naga đến phía sau tảng đá rồi nhẹ nhàng đặt xuống, người của tòa thành có súng, cậu chỉ biết sức mạnh của mình tăng lên không ít và trí nhớ tựa như thiết bị ghi hình, nhưng đừng nói là đạn, cho dù là nỏ cầm tay thì cậu cũng không đủ tốc độ để né tránh.
Tiếp theo nên làm gì bây giờ, Sa Tả không có chủ ý, coi như cậu quay về Tự Do thành tìm mục sư và Trình Khản, cũng không thể để Naga một mình ở lại nơi này, hiện tại Naga đã hoàn toàn mất đi nhận thức, lẳng lặng nằm bên cạnh cậu, yếu ớt không gì sánh được, bất kỳ kẻ nào cũng có thể lấy mạng của hắn.
Sa Tả cắn môi, ở nơi này canh giữ một hồi, vẫn có hô hấp, vẫn có nhịp tim, lấy năng lực của Naga, khẳng định là còn có cách.
Vào lúc Sa Tả đang cau mày nghĩ biện pháp, cậu nghe được vài tiếng “tít tít” rất nhỏ, rất giống với âm thanh nhắc nhở trên thiết bị báo giờ.
Âm thanh mang hơi thở văn minh hiện đại khiến Sa Tả cảnh giác, lập tức phán đoán nơi khởi nguồn, nhưng rất nhanh cậu kinh ngạc phát hiện nó phát ra từ trên người Naga.
Trong đầu cậu lóe lên hình ảnh vật kim loại giống như vòng tay nằm trên cổ tay Naga, còn có cụm từ “bí mật” kia của Naga.
Cậu kéo tay Naga rồi đẩy tay áo của hắn lên cao, cái vòng kim loại rộng cỡ lòng bàn tay lộ ra ngoài, vật này dán sát vào cổ tay của Naga, nhìn qua giống như liền một chỗ với da vậy.
Vật này liên tục phát ra tiếng “tít tít”, Sa Tả nhìn thấy trên bề mặt bên trong cổ tay có một điểm sáng nhỏ màu xanh lá, nhịp nhàng nhấp nháy theo âm thanh.
Micro sao? Phản ứng đầu tiên của Sa Tả chính là cái này, cậu hướng về phía vật kia gọi một tiếng: “Này!”.
Nhưng cậu không được đáp lại, điểm sáng tiếp tục nhấp nháy đều đặn, vài phút sau phát ra tiếng “Tít” thật dài rồi biến mất.
Xung quanh trở về yên lặng, Sa Tả nắm tay Naga, ngồi xổm bên cạnh hắn, cái này không phải là micro, có lẽ là loại thiết bị giám sát nào đó? Vào lúc cơ thể Naga xuất hiện biến hóa thì nó sẽ tự khởi động?
Sau đó thì sao?
“Naga”. Sa Tả nằm sấp ghé vào tai Naga, khẽ kêu một tiếng.
“Ừ”. Naga vẫn lặng lẽ nằm đó, nhưng lại đột nhiên lên tiếng.
“Naga!”. Sa Tả thật không ngờ Naga lại trả lời, cậu càng thêm hoảng sợ, “Anh tỉnh rồi?”.
Cậu nhanh chóng kéo mũ Naga xuống, che lại ánh sáng: “Anh có thể cử động không? Có khó chịu ở đâu không?”.
Naga giơ tay rờ lên khóe miệng của mình, ngồi dậy từ dưới đất: “Không có việc gì”.
“Sao anh đột nhiên té xỉu thế này?”. Sa Tả cau mày, “Cái ‘bí mật’ trên tay anh vừa mới kêu, còn có ánh sáng nữa”.
Naga nhìn xuống cổ tay mình, lại nhấc mũ lên nhìn Sa Tả, trong mắt có hơi nghi hoặc: “Cậu thấy sao?”.
“Tôi?”. Sa Tả không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn vỗ vài cái lên người, lại nhảy lên tại chỗ: “Tôi rất khỏe, không có vấn đề gì hết, làm sao vậy?”.
“Chúng ta đi tìm Trình Khản”, Naga giơ tay đặt bên mép, huýt một tiếng sáo, từ nơi rất xa truyền đến tiếng rít của Đức Lạp Khố, “Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta”.
“Chuyện gì?”. Sa Tả theo Naga lên xe, cậu ôm chặt lấy hắn, Naga đột nhiên ngất xỉu rồi lại hoàn hảo tỉnh dậy, loại cảm giác mất đi rồi có lại khiến cậu muốn ôm hắn không nỡ buông tay.
“Thứ này”, Naga quơ quơ cánh tay, “Tôi đã mang nó từ khi còn nhỏ, Trình Khản nói có thể khiến tôi không bị những người kia theo dõi, còn có thể tránh bị khống chế”.
Tiếng rít của Đức Lạp Khố vẫn truyền đến từ phía xa nhưng không hề xuất hiện bên cạnh bọn họ, Naga khởi động xe, lái xe đi về hướng tiếng kêu Đức Lạp Kho truyền đến.
Sa Tả vùi mặt trên lưng hắn, trong đầu nhanh chóng chuyển động, không bị theo dõi, tránh khỏi khống chế?
Đây là thiết bị phát sóng che đậy!
Có thể giúp Naga không bị lần theo dấu vết, cũng sẽ không bắt được bất kỳ tần số thông tin nào trong vũ trụ.
Đây là phương pháp khống chế vật thí nghiệm của sở nghiên cứu sao? Trình Khản từng là thành viên của sở nghiên cứu, vì sao anh ta lại muốn Naga né tránh kiểm soát của bọn họ?
Nếu như có thể ngắt kết nối, vậy thì tình huống vừa rồi của Naga nhất định là bị thông tin nào đó tác động, sau đó té xỉu…
Nếu là nhằm vào vật thí nghiệm, vậy tại sao mình không có chuyện gì?
“Vì sao tôi không bị gì hết? Có phải anh muốn hỏi điều này hay không?”. Sa Tả đặt cằm lên vai Naga, ghé vào tai hắn đón gió hét to.
“Đừng hét, tôi nghe được”. Naga nghiêng đầu.
“Anh làm sao tỉnh lại?”.
“Thứ này sẽ tự động điều chỉnh mức độ”.
“Mức độ gì?”.
“Không biết, tôi không hiểu”. Naga thành thật trả lời, Trình Khản từng nói với hắn về cách thức hoạt động của nó, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu Trình Khản đang nói gì.
Naga chưa từng tiếp thu giáo dục, lại trưởng thành trong hoàn cảnh bán nguyên thủy, hắn có thể nói ngôn ngữ thông dụng nhưng lại không biết một chữ, nhận thức duy nhất của hắn đối với thứ này là nó có thể giúp hắn không tiếp tục bị đám người kia quấy rầy hành hạ.
“Mức độ che đậy chăng?”. Sa Tả tự nhủ.
Vấn đề này xác thực chỉ có mỗi Trình Khản có thể trả lời, chỉ là còn phải xem anh ta có bằng lòng trả lời hay không.
…
Trình Khản hiếm khi có khoảng thời gian giống như bây giờ, đứng trên vách đá sát biển, không nghĩ đến gì cả, chỉ là hít thở gió biển, ngắm biển đến xuất thần.
Kiệt Tu ngồi trên tảng đá bên cạnh, cúi đầu ngắm nghía con dao trong tay, cậu cũng đồng dạng có rất ít khoảng thời gian nhàn hạ thế này, sau trận chiến lần trước, bọn họ mất đi rất nhiều đội viên, mỗi lần bổ sung thêm người mới đều phải đòi hỏi thời gian huấn luyện rất dài, ngày hôm nay, nếu không phải Trình Khản gọi cậu thì có thể cậu vẫn còn ở trong sân huấn luyện.
“Cơ thể anh gần đây thế nào rồi?”. Kiệt Tu cắm con dao trở lại vào giày.
“Còn có thể”. Trình Khản nhắm mắt cảm giác một hồi, cảm thấy cũng không tốt lắm, mỗi một lần tỉnh lại, cảm giác của anh lại càng kém hơn, lần sau càng khó chịu hơn lần trước, không còn bao nhiêu thời gian, anh nhẹ nhàng nắm lấy tóc Kiệt Tu: “Không cần lo lắng”.
“Em cảm thấy không tốt lắm”. Kiệt Tu thở dài, người đàn ông duy nhất cậu có thể tin tưởng vô điều kiện này, vĩnh viễn không bao giờ nói với cậu toàn bộ sự thật.
“Cảm thấy gì?”. Trình Khản ngồi vào bên cạnh Kiệt Tu, nhìn đứa nhóc ở trước mặt anh bình thường sẽ vì thả lỏng mà vẻ mặt mang theo một chút trẻ con.
“Trực giác, lần này anh lại đi, không biết còn có thể gặp lại anh hay không”.
“Sẽ”, Trình Khản mỉm cười ôm vai cậu, vỗ vỗ, “Có điều có thể lâu một chút, lúc gặp lại anh, có lẽ em đã lớn xấp xỉ anh rồi”.
“Đến tột cùng là cái gì chống đỡ anh nhiều năm như vậy?”. Kiệt Tu không biết toàn bộ câu chuyện của Trình Khản, nhưng cậu biết Trình Khản vẫn luôn cố chấp với một mục tiêu.
“Sửa chữa sai lầm”, Trình Khản ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, “Một khi sai lầm xảy ra rồi, muốn uốn nắn lại có lẽ phải cần mấy thế hệ nỗ lực”.
Trên bầu trời truyền đến tiếng rít của Đức Lạp Khố, Kiệt Tu ngẩng đầu nhìn, từ xa có thể nhìn thấy bóng đen của nó, “Naga tìm anh sao?”.
“Ừ, em về trước đi”. Trình Khản đứng lên, nếu không có chuyện quan trọng, Naga sẽ không xuất hiện để tìm anh, anh cúi đầu chạm nhanh vào trán Kiệt Tu.
Kiệt Tu không nói gì, đứng lên nhảy lên chiếc xe máy phía sau, “Mấy hôm nay mục sư vẫn không ra khỏi phòng, lúc đi tìm ông ta, em thấy ông ta đang xem tài liệu về thiết bị đọc, em nghĩ… tạm thời đừng để Sa Tả quay lại Tự Do thành”.
“Anh đã biết”. Trình Khản nhíu mày, mục sư quá sốt ruột rồi.
Sau khi Kiệt Tu rời đi chừng hai phút, Trình Khản nhìn thấy xe Naga.
Naga vẫn cho xe chạy đến trước mặt anh, đến khi đầu bánh xe chạm vào chân anh thì mới dừng lại, tiếp đó không hề xuống xe mà chỉ giơ tay lên: “Vang lên”.
“Lúc nào?”. Lòng Trình Khản trầm xuống, đi tới kéo lấy tay hắn.
“Nửa tiếng trước”. Sa Tả xuống xe, trả lời.
“Chắc chắn chứ?”. Trình Khản nhìn Sa Tả.
“Chắc chắn”. Sa Tả gật đầu, cậu không biết vì sao mình có thể khẳng định như vậy, nhưng cậu cảm giác rằng thời gian này sẽ không sai.
Trình Khản không nói gì nữa, ngón tay trái đặt lên đồ vật trên cổ tay Naga, thứ trên cổ tay phát ra âm thanh rất nhỏ, lớp kim loại bên ngoài trượt mở, lộ ra một màn hình hiển thị nhỏ.
Sa Tả tới gần nhìn thoáng qua, thứ này tinh vi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, nó không đơn giản là một thiết bị phát sóng, trên màn hình chằng chịt những ký hiệu chữ và số xem không hiểu, những nội dung này nhanh chóng khắc sâu vào đầu cậu, thứ này còn có thể ghi lại biến hóa của Naga, hơn nữa Trình Khản chỉ dùng ngón tay là có thể mở, mà nó lại không có vùng đọc dấu vân tay, cách giải thích duy nhất chính là, Trình Khản đã cấy cảm biến vào ngón tay của mình.
Trong vài phút sau đó, Sa Tả nhìn thấy một tổ hợp số liên tục xuất hiện trong đầu, cậu khó chịu lắc đầu.
Một cái tên chẳng biết tại sao nhảy ra từ trong đầu cậu, cậu có hơi nghi ngờ nói ra: “Bàng Ca”.
Naga và Trình Khản cùng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, Sa Tả ngẩn người, cậu không thấy rõ mặt Naga, nhưng chút giật mình trong mắt Trình Khản cậu có thể thấy rõ ràng, Trình Khản rõ ràng có hơi bất ngờ.
Mọi người im lặng vài giây, khóe miệng Trình Khản kéo lên nụ cười nhạt: “Có thể giải mã?”.
Hai chữ giải mã khiến Sa Tả sửng sốt, cậu giải mã? Mấy tổ hợp kí hiệu chữ và số này có chút kì lạ nhưng không phải số liệu trực tiếp, mà là mật mã cần phá giải.
“… Tôi không biết, tôi chỉ là… không biết làm thế nào… nghĩ tới Bàng Ca”. Sa Tả nhìn lại màn hình, những ký hiệu này làm cậu thấy rất quen, hình như đã gặp qua ở nơi nào.
Cậu cau mày, bỗng nhiên nhớ lại, lúc cậu tỉnh lại từ trong hôn mê rồi phát hiện trí nhớ mình có biến hóa, trong đầu đã từng xuất hiện những ký hiệu này, chúng xen lẫn giữa vô số chi tiết và kí ức vụn vặt, cậu nhìn chằm chằm Trình Khản: “Những thứ này là gì?”.
“Mật mã do tôi thiết lập”, Trình Khản lại dùng ngón tay đè lên vòng tay, màn hình biến mất dưới lớp kim loại đang đóng lại, “Chỉ có tôi mới hiểu được những thứ đó”.
“Vậy tôi làm sao có thể giải mã nó chứ!”. Sa Tả cảm thấy hơi đau đầu, cậu xoa bóp huyệt thái dương.
“Trong não của cậu có thông tin tôi cấy ghép vào, có quan hệ với ký ức của tôi”. Trình Khản xoay người nhìn ra khơi xa, chuyện có chút nằm ngoài dự liệu, mỗi một chuyện đều nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh không nghĩ tới Bàng Ca sẽ mất kiểm soát, cũng thật không ngờ Sa Tả có thể đem những thứ kia dung nhập vào trong trí nhớ của mình.
“Ý anh là gì?”. Hai mắt Sa Tả trợn tròn, “Trong đầu tôi có ký ức của anh hả?”.
“Không, không phải ký ức hoàn chỉnh, chỉ là một số thông tin mã hóa mà thôi, sẽ không ảnh hưởng hay tổn thương đến cơ thể cậu”.
Sa Tả hồi lâu không nói ra lời, cậu không nghĩ rằng cậu không chỉ không phải là con của ba mẹ, mà còn là một vật thí nghiệm xót xa, ngay não bộ cũng từng bị động tay động chân.
“Chuyện đó sau này tôi sẽ giải thích với cậu”. Trình Khản nói xong nhìn qua Naga, “Cậu dẫn cậu ta tới…”.
“Cậu ta vừa rồi không có việc gì”. Naga vẫn trầm mặc lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, hắn không nghe được rõ ràng, những nội dung cách quá xa tri thức của hắn.
“Không có cảm giác gì cả sao?”. Trình Khản nhìn Sa Tả.
“Không có”.
“Tôi đã biết”. Trình Khản mỉm cười, nụ cười có chút thoải mái, nhưng nhiều hơn là cay đắng.
Từ tính ổn định mà nói, Sa Tả quả nhiên là vật thí nghiệm thành công duy nhất của bọn họ.
Nhưng cũng vì điểm này, Sa Tả sẽ có nguy hiểm rất lớn.
“Naga”, Trình Khản suy nghĩ, “Muộn chút nữa cậu mang Sa Tả đến căn nhà kia của tôi, đừng để bất kỳ kẻ nào phát hiện, phải đảm bảo Sa Tả an toàn”.
“Được”. Naga trả lời, cũng không hỏi nhiều, có hỏi hắn cũng không hiểu.
“Hiện tại đừng quay về Tự Do thành, đi nơi nào cũng được”, Trình Khản cúi đầu xoa bóp ấn đường, “Tôi cần chút thời gian để chuẩn bị”
“Vì sao không thể quay về Tự Do thành?”. Sa Tả khó hiểu.
“Nơi đó không an toàn nữa”.
“Vậy tại sao phải đến chỗ của anh, có thể nói cho tôi biết lý do không?”.
“Sa Tả”, Trình Khản ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Không phải cậu muốn quay về AS sao?”.
Hoàn chương 32 Đăng bởi: admin
Chương 32: Giải mã kí ức
Sa Tả nhìn Naga nặng nề ngã lên lớp đá lạnh như băng trên mặt đất, cả người giống như hoàn toàn mất đi sức lực.
Sa Tả chưa từng gặp qua tình huống này, cũng không nghĩ nó sẽ xảy ra, Naga giống như một sự hiện diện lớn mạnh không gì không làm được, thời gian ở cùng với Naga, cậu hoàn toàn không phải lo lắng có gặp nguy hiểm hay không, Naga đối với cậu mà nói là một sự chống đỡ mạnh mẽ.
Nhưng hiện tại, người này lại không chút dấu hiệu nào ngã xuống trước mặt cậu.
“Naga!”. Sa Tả bỏ mặc tất cả, vội vã nhào tới, lật lại Naga đang nằm sấp trên mặt đất, sau đó xốc cái mũ của hắn lên.
Hai mắt Naga nhắm nghiền, khóe miệng rỉ máu, điều này nói rõ thời điểm hắn ngã xuống hoàn toàn không có sức lực, tay Sa Tả run rẩy, nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng Naga: “Naga, anh làm sao vậy, anh nghe thấy tôi nói không!”.
Tiếng gió thổi vù vù xung quanh, Naga không có bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
“Anh rốt cuộc làm sao vậy!”. Sa Tả vô cùng luống cuống, nếu là bị thương hay gì đó… thì cậu… ít nhất… cũng có một phương hướng, tình huống hiện tại khiến cậu thậm chí không dám tùy tiện di chuyển Naga.
Naga vẫn còn hít thở, rất đều đặn, nhịp tim cũng không có gì bất thường, Sa Tả cởi quần áo Naga rồi kiểm tra cơ thể hắn, cũng không có chỗ nào lạ. Cậu cẩn thận dùng tay sờ lên người Naga, xương cốt vẫn bình thường, cậu quyết định trước tiên chuyển Naga đến chỗ ẩn náu.
Cậu không biết nơi nào là an toàn, nhưng cho dù là ở giữa hai tảng đá thì so ra cũng tốt hơn ở trên mảnh đất trống này.
Coi như không chạm phải người của tòa thành, vạn nhất những dã thú kia xuất hiện cũng đủ khiến người khác đau đầu.
Sa Tả hít một hơi, cẩn thận ôm Naga lên, cậu phát hiện cũng không vất vả như trong tưởng tượng… Đúng vậy, Sa Tả, bây giờ mày không còn là Sa Tả trước kia.
Có lẽ với khả năng của cậu bây giờ, kỳ thực cũng không cần lo lắng về người của tòa thành chăng?
Không, Sa Tả ôm Naga đến phía sau tảng đá rồi nhẹ nhàng đặt xuống, người của tòa thành có súng, cậu chỉ biết sức mạnh của mình tăng lên không ít và trí nhớ tựa như thiết bị ghi hình, nhưng đừng nói là đạn, cho dù là nỏ cầm tay thì cậu cũng không đủ tốc độ để né tránh.
Tiếp theo nên làm gì bây giờ, Sa Tả không có chủ ý, coi như cậu quay về Tự Do thành tìm mục sư và Trình Khản, cũng không thể để Naga một mình ở lại nơi này, hiện tại Naga đã hoàn toàn mất đi nhận thức, lẳng lặng nằm bên cạnh cậu, yếu ớt không gì sánh được, bất kỳ kẻ nào cũng có thể lấy mạng của hắn.
Sa Tả cắn môi, ở nơi này canh giữ một hồi, vẫn có hô hấp, vẫn có nhịp tim, lấy năng lực của Naga, khẳng định là còn có cách.
Vào lúc Sa Tả đang cau mày nghĩ biện pháp, cậu nghe được vài tiếng “tít tít” rất nhỏ, rất giống với âm thanh nhắc nhở trên thiết bị báo giờ.
Âm thanh mang hơi thở văn minh hiện đại khiến Sa Tả cảnh giác, lập tức phán đoán nơi khởi nguồn, nhưng rất nhanh cậu kinh ngạc phát hiện nó phát ra từ trên người Naga.
Trong đầu cậu lóe lên hình ảnh vật kim loại giống như vòng tay nằm trên cổ tay Naga, còn có cụm từ “bí mật” kia của Naga.
Cậu kéo tay Naga rồi đẩy tay áo của hắn lên cao, cái vòng kim loại rộng cỡ lòng bàn tay lộ ra ngoài, vật này dán sát vào cổ tay của Naga, nhìn qua giống như liền một chỗ với da vậy.
Vật này liên tục phát ra tiếng “tít tít”, Sa Tả nhìn thấy trên bề mặt bên trong cổ tay có một điểm sáng nhỏ màu xanh lá, nhịp nhàng nhấp nháy theo âm thanh.
Micro sao? Phản ứng đầu tiên của Sa Tả chính là cái này, cậu hướng về phía vật kia gọi một tiếng: “Này!”.
Nhưng cậu không được đáp lại, điểm sáng tiếp tục nhấp nháy đều đặn, vài phút sau phát ra tiếng “Tít” thật dài rồi biến mất.
Xung quanh trở về yên lặng, Sa Tả nắm tay Naga, ngồi xổm bên cạnh hắn, cái này không phải là micro, có lẽ là loại thiết bị giám sát nào đó? Vào lúc cơ thể Naga xuất hiện biến hóa thì nó sẽ tự khởi động?
Sau đó thì sao?
“Naga”. Sa Tả nằm sấp ghé vào tai Naga, khẽ kêu một tiếng.
“Ừ”. Naga vẫn lặng lẽ nằm đó, nhưng lại đột nhiên lên tiếng.
“Naga!”. Sa Tả thật không ngờ Naga lại trả lời, cậu càng thêm hoảng sợ, “Anh tỉnh rồi?”.
Cậu nhanh chóng kéo mũ Naga xuống, che lại ánh sáng: “Anh có thể cử động không? Có khó chịu ở đâu không?”.
Naga giơ tay rờ lên khóe miệng của mình, ngồi dậy từ dưới đất: “Không có việc gì”.
“Sao anh đột nhiên té xỉu thế này?”. Sa Tả cau mày, “Cái ‘bí mật’ trên tay anh vừa mới kêu, còn có ánh sáng nữa”.
Naga nhìn xuống cổ tay mình, lại nhấc mũ lên nhìn Sa Tả, trong mắt có hơi nghi hoặc: “Cậu thấy sao?”.
“Tôi?”. Sa Tả không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn vỗ vài cái lên người, lại nhảy lên tại chỗ: “Tôi rất khỏe, không có vấn đề gì hết, làm sao vậy?”.
“Chúng ta đi tìm Trình Khản”, Naga giơ tay đặt bên mép, huýt một tiếng sáo, từ nơi rất xa truyền đến tiếng rít của Đức Lạp Khố, “Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta”.
“Chuyện gì?”. Sa Tả theo Naga lên xe, cậu ôm chặt lấy hắn, Naga đột nhiên ngất xỉu rồi lại hoàn hảo tỉnh dậy, loại cảm giác mất đi rồi có lại khiến cậu muốn ôm hắn không nỡ buông tay.
“Thứ này”, Naga quơ quơ cánh tay, “Tôi đã mang nó từ khi còn nhỏ, Trình Khản nói có thể khiến tôi không bị những người kia theo dõi, còn có thể tránh bị khống chế”.
Tiếng rít của Đức Lạp Khố vẫn truyền đến từ phía xa nhưng không hề xuất hiện bên cạnh bọn họ, Naga khởi động xe, lái xe đi về hướng tiếng kêu Đức Lạp Kho truyền đến.
Sa Tả vùi mặt trên lưng hắn, trong đầu nhanh chóng chuyển động, không bị theo dõi, tránh khỏi khống chế?
Đây là thiết bị phát sóng che đậy!
Có thể giúp Naga không bị lần theo dấu vết, cũng sẽ không bắt được bất kỳ tần số thông tin nào trong vũ trụ.
Đây là phương pháp khống chế vật thí nghiệm của sở nghiên cứu sao? Trình Khản từng là thành viên của sở nghiên cứu, vì sao anh ta lại muốn Naga né tránh kiểm soát của bọn họ?
Nếu như có thể ngắt kết nối, vậy thì tình huống vừa rồi của Naga nhất định là bị thông tin nào đó tác động, sau đó té xỉu…
Nếu là nhằm vào vật thí nghiệm, vậy tại sao mình không có chuyện gì?
“Vì sao tôi không bị gì hết? Có phải anh muốn hỏi điều này hay không?”. Sa Tả đặt cằm lên vai Naga, ghé vào tai hắn đón gió hét to.
“Đừng hét, tôi nghe được”. Naga nghiêng đầu.
“Anh làm sao tỉnh lại?”.
“Thứ này sẽ tự động điều chỉnh mức độ”.
“Mức độ gì?”.
“Không biết, tôi không hiểu”. Naga thành thật trả lời, Trình Khản từng nói với hắn về cách thức hoạt động của nó, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu Trình Khản đang nói gì.
Naga chưa từng tiếp thu giáo dục, lại trưởng thành trong hoàn cảnh bán nguyên thủy, hắn có thể nói ngôn ngữ thông dụng nhưng lại không biết một chữ, nhận thức duy nhất của hắn đối với thứ này là nó có thể giúp hắn không tiếp tục bị đám người kia quấy rầy hành hạ.
“Mức độ che đậy chăng?”. Sa Tả tự nhủ.
Vấn đề này xác thực chỉ có mỗi Trình Khản có thể trả lời, chỉ là còn phải xem anh ta có bằng lòng trả lời hay không.
…
Trình Khản hiếm khi có khoảng thời gian giống như bây giờ, đứng trên vách đá sát biển, không nghĩ đến gì cả, chỉ là hít thở gió biển, ngắm biển đến xuất thần.
Kiệt Tu ngồi trên tảng đá bên cạnh, cúi đầu ngắm nghía con dao trong tay, cậu cũng đồng dạng có rất ít khoảng thời gian nhàn hạ thế này, sau trận chiến lần trước, bọn họ mất đi rất nhiều đội viên, mỗi lần bổ sung thêm người mới đều phải đòi hỏi thời gian huấn luyện rất dài, ngày hôm nay, nếu không phải Trình Khản gọi cậu thì có thể cậu vẫn còn ở trong sân huấn luyện.
“Cơ thể anh gần đây thế nào rồi?”. Kiệt Tu cắm con dao trở lại vào giày.
“Còn có thể”. Trình Khản nhắm mắt cảm giác một hồi, cảm thấy cũng không tốt lắm, mỗi một lần tỉnh lại, cảm giác của anh lại càng kém hơn, lần sau càng khó chịu hơn lần trước, không còn bao nhiêu thời gian, anh nhẹ nhàng nắm lấy tóc Kiệt Tu: “Không cần lo lắng”.
“Em cảm thấy không tốt lắm”. Kiệt Tu thở dài, người đàn ông duy nhất cậu có thể tin tưởng vô điều kiện này, vĩnh viễn không bao giờ nói với cậu toàn bộ sự thật.
“Cảm thấy gì?”. Trình Khản ngồi vào bên cạnh Kiệt Tu, nhìn đứa nhóc ở trước mặt anh bình thường sẽ vì thả lỏng mà vẻ mặt mang theo một chút trẻ con.
“Trực giác, lần này anh lại đi, không biết còn có thể gặp lại anh hay không”.
“Sẽ”, Trình Khản mỉm cười ôm vai cậu, vỗ vỗ, “Có điều có thể lâu một chút, lúc gặp lại anh, có lẽ em đã lớn xấp xỉ anh rồi”.
“Đến tột cùng là cái gì chống đỡ anh nhiều năm như vậy?”. Kiệt Tu không biết toàn bộ câu chuyện của Trình Khản, nhưng cậu biết Trình Khản vẫn luôn cố chấp với một mục tiêu.
“Sửa chữa sai lầm”, Trình Khản ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, “Một khi sai lầm xảy ra rồi, muốn uốn nắn lại có lẽ phải cần mấy thế hệ nỗ lực”.
Trên bầu trời truyền đến tiếng rít của Đức Lạp Khố, Kiệt Tu ngẩng đầu nhìn, từ xa có thể nhìn thấy bóng đen của nó, “Naga tìm anh sao?”.
“Ừ, em về trước đi”. Trình Khản đứng lên, nếu không có chuyện quan trọng, Naga sẽ không xuất hiện để tìm anh, anh cúi đầu chạm nhanh vào trán Kiệt Tu.
Kiệt Tu không nói gì, đứng lên nhảy lên chiếc xe máy phía sau, “Mấy hôm nay mục sư vẫn không ra khỏi phòng, lúc đi tìm ông ta, em thấy ông ta đang xem tài liệu về thiết bị đọc, em nghĩ… tạm thời đừng để Sa Tả quay lại Tự Do thành”.
“Anh đã biết”. Trình Khản nhíu mày, mục sư quá sốt ruột rồi.
Sau khi Kiệt Tu rời đi chừng hai phút, Trình Khản nhìn thấy xe Naga.
Naga vẫn cho xe chạy đến trước mặt anh, đến khi đầu bánh xe chạm vào chân anh thì mới dừng lại, tiếp đó không hề xuống xe mà chỉ giơ tay lên: “Vang lên”.
“Lúc nào?”. Lòng Trình Khản trầm xuống, đi tới kéo lấy tay hắn.
“Nửa tiếng trước”. Sa Tả xuống xe, trả lời.
“Chắc chắn chứ?”. Trình Khản nhìn Sa Tả.
“Chắc chắn”. Sa Tả gật đầu, cậu không biết vì sao mình có thể khẳng định như vậy, nhưng cậu cảm giác rằng thời gian này sẽ không sai.
Trình Khản không nói gì nữa, ngón tay trái đặt lên đồ vật trên cổ tay Naga, thứ trên cổ tay phát ra âm thanh rất nhỏ, lớp kim loại bên ngoài trượt mở, lộ ra một màn hình hiển thị nhỏ.
Sa Tả tới gần nhìn thoáng qua, thứ này tinh vi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, nó không đơn giản là một thiết bị phát sóng, trên màn hình chằng chịt những ký hiệu chữ và số xem không hiểu, những nội dung này nhanh chóng khắc sâu vào đầu cậu, thứ này còn có thể ghi lại biến hóa của Naga, hơn nữa Trình Khản chỉ dùng ngón tay là có thể mở, mà nó lại không có vùng đọc dấu vân tay, cách giải thích duy nhất chính là, Trình Khản đã cấy cảm biến vào ngón tay của mình.
Trong vài phút sau đó, Sa Tả nhìn thấy một tổ hợp số liên tục xuất hiện trong đầu, cậu khó chịu lắc đầu.
Một cái tên chẳng biết tại sao nhảy ra từ trong đầu cậu, cậu có hơi nghi ngờ nói ra: “Bàng Ca”.
Naga và Trình Khản cùng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, Sa Tả ngẩn người, cậu không thấy rõ mặt Naga, nhưng chút giật mình trong mắt Trình Khản cậu có thể thấy rõ ràng, Trình Khản rõ ràng có hơi bất ngờ.
Mọi người im lặng vài giây, khóe miệng Trình Khản kéo lên nụ cười nhạt: “Có thể giải mã?”.
Hai chữ giải mã khiến Sa Tả sửng sốt, cậu giải mã? Mấy tổ hợp kí hiệu chữ và số này có chút kì lạ nhưng không phải số liệu trực tiếp, mà là mật mã cần phá giải.
“… Tôi không biết, tôi chỉ là… không biết làm thế nào… nghĩ tới Bàng Ca”. Sa Tả nhìn lại màn hình, những ký hiệu này làm cậu thấy rất quen, hình như đã gặp qua ở nơi nào.
Cậu cau mày, bỗng nhiên nhớ lại, lúc cậu tỉnh lại từ trong hôn mê rồi phát hiện trí nhớ mình có biến hóa, trong đầu đã từng xuất hiện những ký hiệu này, chúng xen lẫn giữa vô số chi tiết và kí ức vụn vặt, cậu nhìn chằm chằm Trình Khản: “Những thứ này là gì?”.
“Mật mã do tôi thiết lập”, Trình Khản lại dùng ngón tay đè lên vòng tay, màn hình biến mất dưới lớp kim loại đang đóng lại, “Chỉ có tôi mới hiểu được những thứ đó”.
“Vậy tôi làm sao có thể giải mã nó chứ!”. Sa Tả cảm thấy hơi đau đầu, cậu xoa bóp huyệt thái dương.
“Trong não của cậu có thông tin tôi cấy ghép vào, có quan hệ với ký ức của tôi”. Trình Khản xoay người nhìn ra khơi xa, chuyện có chút nằm ngoài dự liệu, mỗi một chuyện đều nằm ngoài dự liệu của anh.
Anh không nghĩ tới Bàng Ca sẽ mất kiểm soát, cũng thật không ngờ Sa Tả có thể đem những thứ kia dung nhập vào trong trí nhớ của mình.
“Ý anh là gì?”. Hai mắt Sa Tả trợn tròn, “Trong đầu tôi có ký ức của anh hả?”.
“Không, không phải ký ức hoàn chỉnh, chỉ là một số thông tin mã hóa mà thôi, sẽ không ảnh hưởng hay tổn thương đến cơ thể cậu”.
Sa Tả hồi lâu không nói ra lời, cậu không nghĩ rằng cậu không chỉ không phải là con của ba mẹ, mà còn là một vật thí nghiệm xót xa, ngay não bộ cũng từng bị động tay động chân.
“Chuyện đó sau này tôi sẽ giải thích với cậu”. Trình Khản nói xong nhìn qua Naga, “Cậu dẫn cậu ta tới…”.
“Cậu ta vừa rồi không có việc gì”. Naga vẫn trầm mặc lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, hắn không nghe được rõ ràng, những nội dung cách quá xa tri thức của hắn.
“Không có cảm giác gì cả sao?”. Trình Khản nhìn Sa Tả.
“Không có”.
“Tôi đã biết”. Trình Khản mỉm cười, nụ cười có chút thoải mái, nhưng nhiều hơn là cay đắng.
Từ tính ổn định mà nói, Sa Tả quả nhiên là vật thí nghiệm thành công duy nhất của bọn họ.
Nhưng cũng vì điểm này, Sa Tả sẽ có nguy hiểm rất lớn.
“Naga”, Trình Khản suy nghĩ, “Muộn chút nữa cậu mang Sa Tả đến căn nhà kia của tôi, đừng để bất kỳ kẻ nào phát hiện, phải đảm bảo Sa Tả an toàn”.
“Được”. Naga trả lời, cũng không hỏi nhiều, có hỏi hắn cũng không hiểu.
“Hiện tại đừng quay về Tự Do thành, đi nơi nào cũng được”, Trình Khản cúi đầu xoa bóp ấn đường, “Tôi cần chút thời gian để chuẩn bị”
“Vì sao không thể quay về Tự Do thành?”. Sa Tả khó hiểu.
“Nơi đó không an toàn nữa”.
“Vậy tại sao phải đến chỗ của anh, có thể nói cho tôi biết lý do không?”.
“Sa Tả”, Trình Khản ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Không phải cậu muốn quay về AS sao?”.
Hoàn chương 32 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.