Chương 8: Canh Thịt Dê (2)
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
19/09/2023
Trịnh Huy khách sáo nói nhưng lại cười không ngậm được miệng:
- Nào có, nào có…
Vu Bình bĩu môi:
- Đội trưởng Trịnh, tôi cũng đã chiếm chỗ cho anh rồi sao không thấy anh khen thưởng tôi một bát canh thịt dê? Lần nào tới cũng chỉ mời canh thịt dê thập cẩm, ngài còn cần mặt mũi cường giả Cửu phẩm nữa không?
Trịnh Huy chẳng buồn nhìn Vu Bình mà đứng dậy lấy dầu ớt và bột tiêu trên bàn riêng:
- Sở trường của lão Trương là canh thịt dê thập cẩm.
Lý Thanh Nhàn liếc nhìn bảng giá dán trên tường, canh thịt dê thập cẩm năm văn tiền, canh thịt dê miếng mười lăm văn tiền.
Đội phó Hàn An Bác cầm đĩa gốm thô đựng đồ ăn lại đây, Lý Thanh Nhàn chợt bừng tỉnh. Hắn đứng dậy vội vàng nhận lấy, nói:
- Làm phiền đội phó Hàn.
Hàn An Bác mỉm cười phát đĩa:
- Không sao, không sao, ai lấy mà chẳng được.
Vu Bình thở dài nói:
- Lại còn không gọi bánh bao trắng không nhân cho tôi nữa chứ!
Trịnh Huy đẩy lọ dầu ớt và bột tiêu ra bàn, nói:
- Ai bảo miệng cậu kén thế làm gì, còn phải có bánh bao trắng không nhân phối với canh thịt dê miếng mới ăn, phối canh thịt dê thập cẩm không đúng vị thì không ăn, đáng đời!
Vu Bình tha thiết mong chờ nhìn Trịnh Huy:
- Chẳng thế! Chỉ có canh thịt dê miếng ngâm bánh bao không nhân chứ có ai bảo canh thịt dê thập cẩm ngâm bánh bao không nhân bao giờ? Bù cho tôi quả trứng vịt muối đi.
- Tưởng bở!
- Một cái thôi!
Ánh mắt Vu Bình dán chặt vào trứng vịt muối, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Trịnh Huy:
- Anh, chỉ một cái cũng không được à? Hơn nửa năm rồi em chưa được ăn, em đảm bảo trứng vịt muối hôm nay cực ngon luôn, bổ ra có thể phun dầu đầy mặt anh đấy.
Trịnh Huy bình tĩnh liếc Vu Bình:
- Trứng vịt muối mười lăm tháng trước cho chó ăn à?
- Gâu gâu!
Vu Bình vô cùng bình tĩnh.
Lý Thanh Nhàn bật cười.
Trịnh Huy tức đến bật cười, nói:
- Nếu cậu là con trai tôi, một ngày kiểu gì cũng bị đánh ba lần! Đợi bao giờ cậu gầy rồi lại ăn.
Vu Bình thở dài.
Trịnh Huy đột nhiên liếc mắt nhìn Lý Thanh Nhàn, lại nhìn chồng trứng vịt muối bên kia, sau đó quay đầu nói với Vu Bình:
- Đi chọn bốn quả đi, nếu không phun đầy mặt thì cậu trả tiền!
- Anh Trịnh thật thấu hiểu lòng người!
Vu Bình mừng rỡ ôm quyền rồi lập tức chạy đi chọn trứng vịt muối, sau đó cẩn thận từng li từng tí mang về bàn chi cho ba người.
- Đảm bảo cực kỳ nhiều dầu luôn!
- Bốn bát canh thịt dê thập cẩm, ba cái bánh bao trắng không nhân, hai cái cắt đôi đến đây...
Bốn người đang nhẹ nhàng gõ vỏ trứng, lão Trương khoảng sáu mươi tuổi và một người đàn ông trung niên trông khá giống ông ấy bưng khay đi ra, đến trước bàn mới cẩn thận đặt từng bát canh và bánh bao trắng không nhân xuống.
- Cảm ơn.
Lý Thanh Nhàn nói rồi nhẹ nhàng đẩy bát canh thịt dê thập cẩm nóng hổi tới trước mặt mình rồi vội vàng thu tay lại vì cái bát quá nóng.
Bên trong cái bát sứ thô màu trắng, nước canh màu trắng sữa, gan tim, dạ dày các loại được cắt gọn gàng đầy ụ lên thành một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh “núi” còn có rắc hành lá băm nhuyễn rơi lả tả xuống dưới, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Bát canh thịt dê thập cẩm này đầy ắp thật đấy.
Lý Thanh Nhàn liếc nhìn mấy bát canh trên bàn các vị khách khác thì thấy không bát nào được đầy như của bốn người họ.
Hai cha con đứng một bên nói:
- Trịnh gia ăn ngon miệng nhé.
Trịnh Huy vung tay lên:
- Ông bận thì cứ đi làm đi, đừng quan tâm chúng tôi.
- Vâng, ngài cứ ăn đi, có chuyện gì cứ gọi tôi.
Lão Trương nói xong thì rời đi.
Tay trái Trịnh Huy cầm bánh bao trắng không nhân, ngón trỏ và ngón cái tay phải kẹp sườn bánh bao ngắt lấy một miếng thả vào bát canh thịt dê thập cẩm, từng miếng từng miếng liên tiếp nhanh chóng được thả vào bát.
Hàn An Bác đổ nửa bát bánh bao cắt miếng vào bát canh thịt dê rồi để nửa còn lại sang một bên, sau đó cúi đầu ăn.
- Phí phạm của giời...
Vu Bình khẽ thì thầm, cậu ta đổ chút bột tiêu và múc một thìa ớt đổ vào bát rồi cúi đầu hít sâu một hơi, vừa cầm đũa khuấy vừa nói:
- Anh Hàn, canh thịt dê thập cẩm phải ăn với bột ớt và dầu ớt thì mới tăng mùi hương lên, anh ăn như thế cũng chẳng được đủ vị.
Hàn An Bác mỉm cười tiếp tục ăn canh thịt dê thập cẩm ngâm bánh bao không nhân, không thêm bột tiêu cũng chẳng thêm dầu ớt.
Lý Thanh Nhàn dựa theo cách ăn trước đây đổ cả bát bánh bao trắng cắt nhỏ vào bát canh thịt dê thập cẩm, sau đó rắc hồ tiêu và múc nửa thìa dầu ớt chuẩn bị đổ vào bát.
Hàn An Bác ngẩng đầu lên nói:
- Cậu vừa khỏi bệnh xong, để mấy ngày nữa hẵng ăn cay.
Trịnh Huy nói:
- Đúng đấy, mấy hôm nay đừng ăn cay, cũng đổ ít bột tiêu thôi.
Lý Thanh Nhàn thả thìa dầu ớt lại rồi bổ quả trứng vịt muối vừa bóc vỏ, dầu thơm béo ngậy vàng ruộm bên trong lập tức chảy ra.
Cắn thử một miếng, lòng đỏ trứng mềm mại nhẵn nhụi lập tức lan tỏa trong miệng, hương vị đậm đà hấp dẫn.
- Nào có, nào có…
Vu Bình bĩu môi:
- Đội trưởng Trịnh, tôi cũng đã chiếm chỗ cho anh rồi sao không thấy anh khen thưởng tôi một bát canh thịt dê? Lần nào tới cũng chỉ mời canh thịt dê thập cẩm, ngài còn cần mặt mũi cường giả Cửu phẩm nữa không?
Trịnh Huy chẳng buồn nhìn Vu Bình mà đứng dậy lấy dầu ớt và bột tiêu trên bàn riêng:
- Sở trường của lão Trương là canh thịt dê thập cẩm.
Lý Thanh Nhàn liếc nhìn bảng giá dán trên tường, canh thịt dê thập cẩm năm văn tiền, canh thịt dê miếng mười lăm văn tiền.
Đội phó Hàn An Bác cầm đĩa gốm thô đựng đồ ăn lại đây, Lý Thanh Nhàn chợt bừng tỉnh. Hắn đứng dậy vội vàng nhận lấy, nói:
- Làm phiền đội phó Hàn.
Hàn An Bác mỉm cười phát đĩa:
- Không sao, không sao, ai lấy mà chẳng được.
Vu Bình thở dài nói:
- Lại còn không gọi bánh bao trắng không nhân cho tôi nữa chứ!
Trịnh Huy đẩy lọ dầu ớt và bột tiêu ra bàn, nói:
- Ai bảo miệng cậu kén thế làm gì, còn phải có bánh bao trắng không nhân phối với canh thịt dê miếng mới ăn, phối canh thịt dê thập cẩm không đúng vị thì không ăn, đáng đời!
Vu Bình tha thiết mong chờ nhìn Trịnh Huy:
- Chẳng thế! Chỉ có canh thịt dê miếng ngâm bánh bao không nhân chứ có ai bảo canh thịt dê thập cẩm ngâm bánh bao không nhân bao giờ? Bù cho tôi quả trứng vịt muối đi.
- Tưởng bở!
- Một cái thôi!
Ánh mắt Vu Bình dán chặt vào trứng vịt muối, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Trịnh Huy:
- Anh, chỉ một cái cũng không được à? Hơn nửa năm rồi em chưa được ăn, em đảm bảo trứng vịt muối hôm nay cực ngon luôn, bổ ra có thể phun dầu đầy mặt anh đấy.
Trịnh Huy bình tĩnh liếc Vu Bình:
- Trứng vịt muối mười lăm tháng trước cho chó ăn à?
- Gâu gâu!
Vu Bình vô cùng bình tĩnh.
Lý Thanh Nhàn bật cười.
Trịnh Huy tức đến bật cười, nói:
- Nếu cậu là con trai tôi, một ngày kiểu gì cũng bị đánh ba lần! Đợi bao giờ cậu gầy rồi lại ăn.
Vu Bình thở dài.
Trịnh Huy đột nhiên liếc mắt nhìn Lý Thanh Nhàn, lại nhìn chồng trứng vịt muối bên kia, sau đó quay đầu nói với Vu Bình:
- Đi chọn bốn quả đi, nếu không phun đầy mặt thì cậu trả tiền!
- Anh Trịnh thật thấu hiểu lòng người!
Vu Bình mừng rỡ ôm quyền rồi lập tức chạy đi chọn trứng vịt muối, sau đó cẩn thận từng li từng tí mang về bàn chi cho ba người.
- Đảm bảo cực kỳ nhiều dầu luôn!
- Bốn bát canh thịt dê thập cẩm, ba cái bánh bao trắng không nhân, hai cái cắt đôi đến đây...
Bốn người đang nhẹ nhàng gõ vỏ trứng, lão Trương khoảng sáu mươi tuổi và một người đàn ông trung niên trông khá giống ông ấy bưng khay đi ra, đến trước bàn mới cẩn thận đặt từng bát canh và bánh bao trắng không nhân xuống.
- Cảm ơn.
Lý Thanh Nhàn nói rồi nhẹ nhàng đẩy bát canh thịt dê thập cẩm nóng hổi tới trước mặt mình rồi vội vàng thu tay lại vì cái bát quá nóng.
Bên trong cái bát sứ thô màu trắng, nước canh màu trắng sữa, gan tim, dạ dày các loại được cắt gọn gàng đầy ụ lên thành một ngọn núi nhỏ, trên đỉnh “núi” còn có rắc hành lá băm nhuyễn rơi lả tả xuống dưới, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Bát canh thịt dê thập cẩm này đầy ắp thật đấy.
Lý Thanh Nhàn liếc nhìn mấy bát canh trên bàn các vị khách khác thì thấy không bát nào được đầy như của bốn người họ.
Hai cha con đứng một bên nói:
- Trịnh gia ăn ngon miệng nhé.
Trịnh Huy vung tay lên:
- Ông bận thì cứ đi làm đi, đừng quan tâm chúng tôi.
- Vâng, ngài cứ ăn đi, có chuyện gì cứ gọi tôi.
Lão Trương nói xong thì rời đi.
Tay trái Trịnh Huy cầm bánh bao trắng không nhân, ngón trỏ và ngón cái tay phải kẹp sườn bánh bao ngắt lấy một miếng thả vào bát canh thịt dê thập cẩm, từng miếng từng miếng liên tiếp nhanh chóng được thả vào bát.
Hàn An Bác đổ nửa bát bánh bao cắt miếng vào bát canh thịt dê rồi để nửa còn lại sang một bên, sau đó cúi đầu ăn.
- Phí phạm của giời...
Vu Bình khẽ thì thầm, cậu ta đổ chút bột tiêu và múc một thìa ớt đổ vào bát rồi cúi đầu hít sâu một hơi, vừa cầm đũa khuấy vừa nói:
- Anh Hàn, canh thịt dê thập cẩm phải ăn với bột ớt và dầu ớt thì mới tăng mùi hương lên, anh ăn như thế cũng chẳng được đủ vị.
Hàn An Bác mỉm cười tiếp tục ăn canh thịt dê thập cẩm ngâm bánh bao không nhân, không thêm bột tiêu cũng chẳng thêm dầu ớt.
Lý Thanh Nhàn dựa theo cách ăn trước đây đổ cả bát bánh bao trắng cắt nhỏ vào bát canh thịt dê thập cẩm, sau đó rắc hồ tiêu và múc nửa thìa dầu ớt chuẩn bị đổ vào bát.
Hàn An Bác ngẩng đầu lên nói:
- Cậu vừa khỏi bệnh xong, để mấy ngày nữa hẵng ăn cay.
Trịnh Huy nói:
- Đúng đấy, mấy hôm nay đừng ăn cay, cũng đổ ít bột tiêu thôi.
Lý Thanh Nhàn thả thìa dầu ớt lại rồi bổ quả trứng vịt muối vừa bóc vỏ, dầu thơm béo ngậy vàng ruộm bên trong lập tức chảy ra.
Cắn thử một miếng, lòng đỏ trứng mềm mại nhẵn nhụi lập tức lan tỏa trong miệng, hương vị đậm đà hấp dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.