Chương 10: Yêu Ma Quỷ Quái Và Sĩ Phu Chia Thiên Hạ (1)
Vĩnh Hằng Chi Hỏa
19/09/2023
Trịnh Huy nói:
- Người đi lại trên con đường này không giàu cũng quý, không thể biết cửa hàng nhà ai dựa vào công hầu quan lớn nào nên phải hết sức cẩn thận. Bây giờ không giống ngày xưa, Dạ vệ chúng ta phải cong đuôi mà làm người. Thanh Nhàn, cậu trẻ tuổi nhất, cũng hành động theo cảm tính nhất, nhưng ông anh này có lời khuyên cậu, khu đông Thần Đô nước sâu, rồng nằm hổ ngồi*, không phải nơi người trẻ tuổi như cậu có thể tùy tiện ngang ngược.
*Long bàn hổ cứ: ý chỉ thế đất hiểm yếu
Lý Thanh Nhàn thở dài, nói:
- Đội trưởng Trịnh, ngài cứ yên tâm, trong nửa năm ở Dạ vệ, tôi đã dần suy nghĩ ra ý vị trong đó rồi. Nếu tôi không tiến bộ vậy thì sống cũng quá uổng phí rồi.
Trịnh Huy thở dài:
- Cậu đến thật không phải lúc, năm đó nhìn thấy bộ cẩm y này cho dù là trên tam phẩm cũng không dám đối đầu trực diện, bây giờ lại đi đến bước đường không bằng cả Binh mã ty, haizz...
Sáng sớm, trên con đường Vạn Bình, con đường được lát đá xanh, chỉ có lác đác vài người đi đường, hoa lầu tửu quán vẫn đóng kín cửa, chỉ có vài quán bán hàng đã mở rộng cửa.
Một nhóm bốn người đi đến đâu cũng có chưởng quầy và tiểu nhị chủ động chào hỏi, tươi cười chào anh Trịnh hắc.
Có vài người quen biết còn đưa cho họ ít đồ ăn, bình thường Trịnh Huy đều không nhận nhưng hôm nay lại cầm ít đậu phộng, bánh rán, bánh hoa quế và ít đồ ăn vặt. Hàn An Bác không ăn vặt nên ông ấy chia cho Lý Thanh Nhàn và Vu Bình.
Vu Bình mừng rỡ cười híp mắt thành một đường thẳng, cậu ta sung sướng chẳng biết trời đất gì nữa nhưng vẫn không quên cảm ơn Lý Thanh Nhàn:
- Cậu bị bệnh mấy ngày nên đều nhờ phúc của cậu đấy.
Lý Thanh Nhàn liếc nhìn đồ ăn vặt trong tay cậu ta, hỏi:
- Anh không thích ăn bánh hoa quế à?
Vu Bình cẩn thận sờ lớp vỏ bên ngoài bánh hoa quế:
- Là quá thích ăn nên không nỡ, muốn giữ lại ăn từ từ.
Một lát sau, bốn người đi ngang qua cửa hàng tơ lụa Lưu Ký Phong Tường.
Trước cửa có hai người đàn ông to cao vạm vỡ toàn thân mặc đồ đen tuyền đứng thẳng tắp, ánh mắt bọn họ lạnh lùng nhìn bốn người một lát mới quay sang đi.
Đi mấy bước, Trịnh Huy khẽ nói:
- Bảng hiệu trước cửa Lưu Ký không còn, bên dưới có một đóa hoa hồng đỏ, chắc là Ma môn mới ấn lên, đáng thương cho lão Lưu.
Hàn An Bác thở dài, lắc lắc đầu.
Sáng sớm, đường Vạn Bình vắng ngắt, đi đến gần cuối đường, mọi người chợt ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Trịnh Huy khịt khịt mũi mấy cái thật mạnh rồi nhìn về phía Hoa Hải lâu.
Bên trong tòa lầu gỗ ba tầng khí thế, các tiểu nhị đang lau chùi mấy cái đèn lồng đỏ lớn treo lơ lửng.
Ba chữ Hoa Hải lâu trên bảng hiệu dưới góc phải rõ ràng là đề tự của danh tướng khai quốc Từ Tử Bình.
Không giống với những nhà khác, ngọn cờ treo trước cửa là loại hai màu đỏ vàng được khâu một bên, chỉ có cửa tiệm từng được Hoàng thượng ghé thăm mới được dựng một ngọn cờ như vậy.
Trước lâu, hai ngọn cờ nhẹ nhàng bay bổng bềnh, bên trái có viết "Xuân hạ thu đông bốn mùa ủ rượu", bên phải là "Say rồi kẻ đông tây người nam bắc".
Trịnh Huy bất giác liếc nhìn Lý Thanh Nhàn, nói:
- Lần trước cậu nói chờ bao giờ cậu lên thập phẩm hoặc tôi lên cửu phẩm thì sẽ mua cho tôi một vò rượu Hoa Hải, đừng có quên đấy.
Lý Thanh Nhàn nói:
- Nếu thật sự có ngày đó, dù phải cầm thanh Dạ đao này tôi cũng sẽ mua cho ngài một vò.
- Được, tôi chờ đấy.
- Đám võ tu cửu phẩm như chúng ta uống mấy loại rượu Hoàng đó cũng chẳng biết thưởng thức, phải uống rượu mạnh Hoa Hải mới đúng! Chỉ tiếc là nó quá đắt!
Trịnh Huy nói.
Lý Thanh Nhàn chợt nhớ cha Lý Cương Phong thỉnh thoảng cũng uống rượu Hoàng. Đại Tề có rất ít rượu mạnh, dù có thì sản lượng cũng cực nhỏ.
Đi đến cuối đường Vạn Bình, Trịnh Huy dừng lại trước cửa hàng quần áo Triệu Ký.
- Kiểm tra vũ khí.
Bốn người đồng thời rút đao ra kiểm tra xem có chỗ hổng hay rách không.
Trịnh Huy lấy một cái còi trúc trong dây lưng từ sườn bên phải ra:
- Mang hết còi báo đi chưa?
Lý Thanh Nhàn cũng cầm còi báo đã cố định bằng vải trên đai lưng từ sớm đối xứng với ngọc bội hươu hạc văn.
- Chia binh làm hai đường, có việc thổi còi! Thanh Nhàn, chúng ta đi.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đột ngột xông tới trước mặt bọn họ, trên nóc xe có cắm lá cờ thêu một chữ "Dạ" màu trắng dừng ngay trước mặt bọn họ.
Đằng sau xe ngựa có bốn binh lính Dạ vệ cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
- Tuần phố?
Rèm cửa bằng lụa mỏng màu trắng đục mở ra từ giữa, một người đàn ông trung niên có ba sợi râu thò đầu ra, trên người mặc quan phục cẩm y.
Ánh mắt bốn người Lý Thanh Nhàn chợt sững lại, trước ngực quan phục của người nọ thêu một con cọp uy phong lẫm liệt, xung quanh được tô điểm bằng kim tuyến.
Chính thất phẩm!
- Người đi lại trên con đường này không giàu cũng quý, không thể biết cửa hàng nhà ai dựa vào công hầu quan lớn nào nên phải hết sức cẩn thận. Bây giờ không giống ngày xưa, Dạ vệ chúng ta phải cong đuôi mà làm người. Thanh Nhàn, cậu trẻ tuổi nhất, cũng hành động theo cảm tính nhất, nhưng ông anh này có lời khuyên cậu, khu đông Thần Đô nước sâu, rồng nằm hổ ngồi*, không phải nơi người trẻ tuổi như cậu có thể tùy tiện ngang ngược.
*Long bàn hổ cứ: ý chỉ thế đất hiểm yếu
Lý Thanh Nhàn thở dài, nói:
- Đội trưởng Trịnh, ngài cứ yên tâm, trong nửa năm ở Dạ vệ, tôi đã dần suy nghĩ ra ý vị trong đó rồi. Nếu tôi không tiến bộ vậy thì sống cũng quá uổng phí rồi.
Trịnh Huy thở dài:
- Cậu đến thật không phải lúc, năm đó nhìn thấy bộ cẩm y này cho dù là trên tam phẩm cũng không dám đối đầu trực diện, bây giờ lại đi đến bước đường không bằng cả Binh mã ty, haizz...
Sáng sớm, trên con đường Vạn Bình, con đường được lát đá xanh, chỉ có lác đác vài người đi đường, hoa lầu tửu quán vẫn đóng kín cửa, chỉ có vài quán bán hàng đã mở rộng cửa.
Một nhóm bốn người đi đến đâu cũng có chưởng quầy và tiểu nhị chủ động chào hỏi, tươi cười chào anh Trịnh hắc.
Có vài người quen biết còn đưa cho họ ít đồ ăn, bình thường Trịnh Huy đều không nhận nhưng hôm nay lại cầm ít đậu phộng, bánh rán, bánh hoa quế và ít đồ ăn vặt. Hàn An Bác không ăn vặt nên ông ấy chia cho Lý Thanh Nhàn và Vu Bình.
Vu Bình mừng rỡ cười híp mắt thành một đường thẳng, cậu ta sung sướng chẳng biết trời đất gì nữa nhưng vẫn không quên cảm ơn Lý Thanh Nhàn:
- Cậu bị bệnh mấy ngày nên đều nhờ phúc của cậu đấy.
Lý Thanh Nhàn liếc nhìn đồ ăn vặt trong tay cậu ta, hỏi:
- Anh không thích ăn bánh hoa quế à?
Vu Bình cẩn thận sờ lớp vỏ bên ngoài bánh hoa quế:
- Là quá thích ăn nên không nỡ, muốn giữ lại ăn từ từ.
Một lát sau, bốn người đi ngang qua cửa hàng tơ lụa Lưu Ký Phong Tường.
Trước cửa có hai người đàn ông to cao vạm vỡ toàn thân mặc đồ đen tuyền đứng thẳng tắp, ánh mắt bọn họ lạnh lùng nhìn bốn người một lát mới quay sang đi.
Đi mấy bước, Trịnh Huy khẽ nói:
- Bảng hiệu trước cửa Lưu Ký không còn, bên dưới có một đóa hoa hồng đỏ, chắc là Ma môn mới ấn lên, đáng thương cho lão Lưu.
Hàn An Bác thở dài, lắc lắc đầu.
Sáng sớm, đường Vạn Bình vắng ngắt, đi đến gần cuối đường, mọi người chợt ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Trịnh Huy khịt khịt mũi mấy cái thật mạnh rồi nhìn về phía Hoa Hải lâu.
Bên trong tòa lầu gỗ ba tầng khí thế, các tiểu nhị đang lau chùi mấy cái đèn lồng đỏ lớn treo lơ lửng.
Ba chữ Hoa Hải lâu trên bảng hiệu dưới góc phải rõ ràng là đề tự của danh tướng khai quốc Từ Tử Bình.
Không giống với những nhà khác, ngọn cờ treo trước cửa là loại hai màu đỏ vàng được khâu một bên, chỉ có cửa tiệm từng được Hoàng thượng ghé thăm mới được dựng một ngọn cờ như vậy.
Trước lâu, hai ngọn cờ nhẹ nhàng bay bổng bềnh, bên trái có viết "Xuân hạ thu đông bốn mùa ủ rượu", bên phải là "Say rồi kẻ đông tây người nam bắc".
Trịnh Huy bất giác liếc nhìn Lý Thanh Nhàn, nói:
- Lần trước cậu nói chờ bao giờ cậu lên thập phẩm hoặc tôi lên cửu phẩm thì sẽ mua cho tôi một vò rượu Hoa Hải, đừng có quên đấy.
Lý Thanh Nhàn nói:
- Nếu thật sự có ngày đó, dù phải cầm thanh Dạ đao này tôi cũng sẽ mua cho ngài một vò.
- Được, tôi chờ đấy.
- Đám võ tu cửu phẩm như chúng ta uống mấy loại rượu Hoàng đó cũng chẳng biết thưởng thức, phải uống rượu mạnh Hoa Hải mới đúng! Chỉ tiếc là nó quá đắt!
Trịnh Huy nói.
Lý Thanh Nhàn chợt nhớ cha Lý Cương Phong thỉnh thoảng cũng uống rượu Hoàng. Đại Tề có rất ít rượu mạnh, dù có thì sản lượng cũng cực nhỏ.
Đi đến cuối đường Vạn Bình, Trịnh Huy dừng lại trước cửa hàng quần áo Triệu Ký.
- Kiểm tra vũ khí.
Bốn người đồng thời rút đao ra kiểm tra xem có chỗ hổng hay rách không.
Trịnh Huy lấy một cái còi trúc trong dây lưng từ sườn bên phải ra:
- Mang hết còi báo đi chưa?
Lý Thanh Nhàn cũng cầm còi báo đã cố định bằng vải trên đai lưng từ sớm đối xứng với ngọc bội hươu hạc văn.
- Chia binh làm hai đường, có việc thổi còi! Thanh Nhàn, chúng ta đi.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đột ngột xông tới trước mặt bọn họ, trên nóc xe có cắm lá cờ thêu một chữ "Dạ" màu trắng dừng ngay trước mặt bọn họ.
Đằng sau xe ngựa có bốn binh lính Dạ vệ cầm chuôi đao, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
- Tuần phố?
Rèm cửa bằng lụa mỏng màu trắng đục mở ra từ giữa, một người đàn ông trung niên có ba sợi râu thò đầu ra, trên người mặc quan phục cẩm y.
Ánh mắt bốn người Lý Thanh Nhàn chợt sững lại, trước ngực quan phục của người nọ thêu một con cọp uy phong lẫm liệt, xung quanh được tô điểm bằng kim tuyến.
Chính thất phẩm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.