Chương 32
Mỹ bảo
28/07/2020
"Đêm hôm ấy, người thiếu niên mơ thấy một giấc mộng kiều diễm."
Bóng đêm dần phủ đầy, mấy thiếu niên đã ăn thịt nướng no nê, sau khi xơi xong bánh ngọt, cuối cùng cả đám cũng tận hứng và tạm biệt đi về nhà.
Leon vừa lau miếng kem bơ trên tóc vừa tìm kiếm trong nhà lớn.
"Keng..."
Lỗ tai của cậu nhạy bén nghe được một âm thanh bé nhỏ.
"Leng keng..."
Tiếng nhạc thanh tịnh như nước suối từ trên không chảy xuống hang núi nhỏ, tạo nên từng làn sóng trong đầm nước
Thiếu niên đẩy cánh cửa được khép lại một nửa của thư phòng ra rồi khẽ đi vào.
Trong thư phòng chỉ có vài chiếc đèn bàn mờ nhạt. Bóng dáng gầy gò mà cậu đã tìm gần nửa ngày kia đang ngồi trước đàn dương cầm.
Nắp đàn dương cầm cổ đã được dỡ lên hoàn toàn, bảng cộng hưởng và dây đàn lộ ra. Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài của cha xứ trông trắng nõn như đá tinh vân, chúng chậm rãi mà liên tục ấn lên phím đàn, vừa cầm một chiếc cờ lê hiệu chỉnh âm thanh vừa xoay trục lên dây.
Leon không quấy rầy tới Ian. Cậu ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, thái độ ngoan ngoãn mà chuyên tâm xem Ian điều chỉnh đàn dương cầm.
"Ta hỏi công tước là ta có thể điều chỉnh âm thanh của đàn dương cầm hay không, ngài ấy đồng ý rồi." Ian cười cười với Leon, vừa nghiêng tai lắng nghe, chú ý tới một chỗ sai be bé trong âm vực, "Chơi vui không, thiếu gia của ta?"
"Ta cảm thấy khách khứa còn vui nhiều hơn ta nữa." Leon mất hết cả hứng, "Cái gọi là tổ chức sinh nhật cũng chỉ là tìm cớ tổ chức một buổi tiệc đứng thôi. Mà ta lại chẳng có một chút hứng thú gì với mấy thứ tiệc đứng hết."
Ian cười: "Ngày này của mười ba năm trước, con đã được sinh ra trên thế giới này như một vì sao vừa sáng lên vậy. Với sự tồn tại của con, sinh mệnh của rất nhiều người sẽ có điểm thay đổi và càng trở nên tốt đẹp cũng như đặc sắc hơn nữa. Ta vẫn cảm thấy điều này rất đáng để tổ chức một buổi tiệc đứng chúc mừng một chút đó chứ."
"Nhưng ta cũng có thể mang tới nỗi thống khổ cho người khác mà." Leon nói, "Ngài luôn nhìn thấy mặt tốt của ta thôi Ian."
"Ngoại trừ bản thân ánh sáng ra, tất cả mọi vật đều có mặt tối của nó." Ian nói, "Chỉ cần chúng ta cố gắng sinh trưởng nhưng vẫn luôn hướng về ánh sáng là được rồi."
Leon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của cha xứ, thấy hắn khép hờ đôi mắt và chăm chú lắng nghe rồi điều chỉnh âm luật.
"Đây là đàn dương cầm của ba ba ta."
Ian kinh ngạc nhìn lại về phía Leon.
Leon nói: "Thực ra đây là chiếc đàn dương cầm mà tổ tiên nhà ông ấy đã truyền lại, bà cố của ông ấy là một người diễn tấu đàn dương cầm hơi có danh tiếng. Sau khi ba ba rời đi thì để nó lại cho ta. Nghe nói là một món đồ cổ vô cùng đáng giá đấy."
"Đây là chiếc đàn dương cầm Venus do một bậc thầy tự tay chế tạo ra mà. Cả thế giới chỉ có tám cái thôi, giá trị không nhỏ đâu." Ian hỏi, "Con biết đánh đàn chứ?"
"Ba ba đã dạy cho ta một chút, nhưng lâu lắm rồi chưa có chơi."
Trên thực tế, từ khi cha đẻ rời đi, Leon cũng chưa từng đụng tới chiếc đàn dương cầm này nữa.
Công tước chuyển nó từ dinh thự nhỏ về Parthenon rồi để nó ở trong thư phòng, lâu lâu sẽ nhìn vật nhớ người các kiểu, nhưng cũng không đụng tới nó. Bản thân công tước cũng không chơi đàn, công tước phu nhân càng xem chiếc đàn dương cầm này như không khí.
Chiếc đàn dương cầm này đã không cất tiếng rất nhiều năm rồi, mãi đến tận tối nay.
Ian cảm thán: "Đàn dương cầm quý giá như vậy lại không có ai chơi thì chẳng khác nào một người đẹp tuyệt thế nhưng không có người đến yêu vậy, thực sự quá phí của trời rồi."
Leon đi tới một bên của cây đàn và khẽ chạm lên nắp đàn, cậu nói: "Ta còn chưa thấy quà sinh nhật của mình đâu."
Ian đã chỉnh âm gần xong, hắn ngồi trước đàn dương cầm, ngẫu hứng đánh lên một bản nhạc chúc mừng sinh nhật.
"Hộp quà nằm ở bên kia. Sao mà ta lại quên mất thứ quan trọng như thế cho được đây?" Hắn đưa mắt nhìn về phía khay trà.
Leon cầm chiếc hộp hình chữ nhật lên rồi ước chừng phân lượng trong tay.
"Là gì thế? Giày thể thao hả?"
Ian cười, ca khúc chúc mừng sinh nhật biến thành một bản nhạc thong thả trên đầu ngón tay, trọng âm dần trở nên mạnh mẽ.
"Bảng quang tử gì đó?" Leon vội vàng kéo miếng gói đồ ra như một con cún vừa ngửi thấy mùi thịt xương, "Hay là máy chơi game cha luôn không chịu mua cho ta kia?"
Ian vẫn cười như trước, lông mày đẹp đẽ nhướng lên một cái, trong sóng mắt tràn ngập vẻ trêu đùa nhưng cứ chẳng trả lời gì hết.
"Thứ gì đây?" Leon lấy một quả cầu bằng kim loại màu đen bạc từ trong hộp ra. Quả cầu nặng trịch, bên ngoài phủ kín hoa văn.
"Là máy chơi game loại mới hả?"
"Có lẽ không phải kiểu game trong suy nghĩ của con đâu." Tiếng đàn của Ian xoay một phát biến thành một bài hành khúc sôi nổi.
"Đi tới chỗ nào đó có khoảng trống rồi thử nút lệnh kia chút đi." Hắn lớn tiếng nói với Leon giữa tiếng đàn.
Trong bụng Leon toàn là sự nghi ngờ, cậu ôm quả cầu kim loại đi tới giữa thư phòng, ngón tay nhấn lên màn hình một cái.
Quả cầu tít một tiếng rồi khởi động, ánh sáng màu xanh bay tới đủ hướng, quả cầu trôi lơ lửng.
Leon buông tay ra và lùi về sau hai bước.
Quả cầu kim loại nhanh chóng rã ra, nó biến hình rồi dựng lại trước mắt cậu, kim loại ký ức đa chiều mở rộng, thể tích bành trướng gấp mấy chục lần. Không tới mười giây sau, một quả cầu biến hình thành một buồng lái cơ giáp với kết cấu phức tạp.
Ngay sau đó thì vù một tiếng, một vệt sáng màu xanh phủ lấy toàn bộ buồng lái và tạo nên một màn hình toàn góc cùng với một phiên bản có màn sáng thao tác đa năng.
Leon trợn mắt ngoác mồm, cậu kinh ngạc tới mức không nói được nên lời.
"Khoang huấn luyện mô phỏng màn ảnh toàn tức của cơ giáp quân dụng, "Con Thoi" đời thứ ba." Ian cao giọng nói, hành khúc vui thích tung bay trong thư phòng, "Hình như là cái tên này, dài quá nên rất khó nhớ. Ta chiếm được nó thông qua một chút quan hệ đấy. Nếu như người khác hỏi tới, con tuyệt đối không được báo tên của ta ra đâu nhé."
"Chuyện này... nó... ta ta ta..." Leon lắp bắp, kích động tới mức run rẩy cả người như một cái máy hầu hạ đang gặp trục trặc chương trình.
"Thứ này không phải là cơ giáp tác chiến, nó chỉ là một chiếc máy mô phỏng thôi, cũng không trái với lệnh cấm cơ giáp đối với cha con." Ian đáp, "Không vào thử một lần hả? Nếu có vấn đề về chất lượng gì thì nó vẫn đang ở trong thời kỳ bảo hành đấy."
Leon như vừa tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, gần như dùng hết cả tay chân để bò vào trong khoang huấn luyện luôn.
Dây thần kinh của cơ giáp tự giác đưa tới và kết nối với người lái. Hệ thống nhanh chóng quét qua Leon, điều chỉnh mọi hình thức thao tác dựa theo thể trạng đặc biệt của cậu. Cùng lúc đó, nó mở cửa sổ pop-up ra để người lái chọn mẫu máy và hình thức chiến đấu.
Ian vừa cười híp mắt chơi đàn tiếp vừa nghe Leon hô to gọi nhỏ một cách hưng phấn ở bên kia.
"Mẫu máy nào cũng có hết luôn! Từ máy dành cho người mới bắt đầu đơn giản nhất cho tới cái mới nhất... đây là "Phá Sao Số 7" á? Tháng trước vừa mới tuyên bố thôi mà nơi này đã có rồi nè! Quá đỉnh rồi đấy!"
Ngón tay của Ian chạy nhảy thật nhanh trên phím đàn, tiếng đàn linh động lượn lờ trong thư phòng rồi bay ra ngoài, rải rác ở mỗi góc tường trong nhà lớn.
Tiếng hoan hô trong căn phòng lại chợt biến mất.
Ian ngừng lại, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn sang.
Leon chui ra khỏi khoang huấn luyện, nở nụ cười với hắn: "Ta rất thích, thật đó. Chỉ là có lẽ cha sẽ không cho ta dùng cái này quá sớm đâu."
"Yên tâm, ta đã nói với công tước rồi." Ian vẫy tay về phía cậu, "Mặc dù huấn luyện thân thể là rất quan trọng nhưng nếu trong tương lai con muốn thi vào trường quân đội, không có kinh nghiệm thao tác cơ giáp nhất định thì sẽ không thi nổi đâu. Cho nên ngài ấy đã đồng ý để ta đưa khoang huấn luyện này cho con rồi. Ngài ấy sẽ để huấn luyện viên của con đưa ra một bảng kế hoạch huấn luyện thích hợp dành cho con nhé."
Leon đi tới, sóng vai ngồi trên ghế chơi đàn dương cầm với Ian, không chớp mắt nhìn hắn trong chốc lát rồi đột nhiên giơ tay ôm lấy hắn thật chặt.
"Haiz..." Ian giơ tay lên xoa xoa quả đầu lông xù đang dán lên cổ mình. Mái tóc còn dính chút kem bơ của thiếu niên tỏa ra một chút vị ngọt.
"Đúng rồi." Ian nói, "Lúc ta chỉnh âm thì có phát hiện ra vài bản nhạc phổ trong cây đàn dương cầm này đấy."
Leon nhìn mấy tờ giấy đã ố vàng trong tay Ian mà giật mình: "Đây là mấy bản nhạc phổ của ba ba ta... thì ra ông ấy để ở trong cây đàn."
Cậu lật bản nhạc phổ lên, không khỏi mỉm cười: "Toàn là mấy bài hát cổ xưa mà ông ấy thích thôi. Ba ba là một người cuồng nhạc xưa, thích thể loại nhạc cổ điển và rock chậm của địa cầu cổ lắm. Ta nhớ khi còn bé, lúc cả nhà còn ở trong biệt thự nhỏ ấy, sau khi dùng cơm tối xong, cả nhà sẽ ngồi xuống một chỗ. Ba ba sẽ đánh đàn, cha và ông ấy sẽ hát cùng với nhau..."
"Thì ra công tước cũng hay hát nữa hả?" Ian khó thể tưởng tượng nổi.
"Ta biết, không tưởng tượng ra nổi phải không?" Leon bĩu môi, "Nhưng thật ra giọng nam trầm của cha ta dễ nghe lắm đó nhé."
Trong đêm yên tĩnh, căn nhà thật sự ấm áp. Vào lúc này, công tước Oran đã rời xa khỏi danh lợi xa hoa và tình huống tranh giành quyền thế vẫn chỉ là một người chồng cũng như một người cha của đứa con mình mà thôi.
"Nghe cũng rất yêu thương mà." Ian nói.
"Đúng vậy." Leon nhớ lại, "Khi đó hai người còn rất yêu nhau, cha cơ bản vẫn luôn ở bên bọn ta. Tất cả mọi người sống rất vui vẻ. "Thân ái", cha luôn gọi ba ba như vậy đấy, "thân ái". Khi đó, cha cũng sẽ gọi ta là "sư tử con". Lúc đó ta còn rất nhỏ, ông ấy vẫn chưa nghiêm khắc với ta như bây giờ đâu."
"Ta tin rằng công tước vẫn rất yêu con, Leon. Bây giờ cũng như trước đây thôi." Ian nói.
Leon cúi đầu cười cười: "Ta nhớ bài hát kia tên là <Cuộc Sống Tương Lai>, chỉ hát bằng ngôn ngữ địa cầu cổ thôi. Đó có lẽ là vài câu ngôn ngữ địa cầu cổ sớm nhất mà ta đã học được đấy."
Ian tìm ra bài hát Leon vừa nhắc đến trong đống bản nhạc phổ rồi để lên chỗ gác. Hắn nhìn lướt qua bản nhạc phổ rồi đơn giản ghi nhớ giai điệu vào trong lòng, ngón tay nhấn xuống phím đàn.
Giai điệu như nước chảy mây trôi vang lên trên đầu ngón tay, chẳng khác nào phép thuật đang thúc giục cây mọc thêm dây leo và hoa nở rộ hơn nữa vậy.
Mặc dù thường ngày cha xứ trẻ chỉ chơi nhạc cổ điển và mấy bản cho dàn đồng ca của nhà thờ, nhưng những ngón tay đã được Thần hôn lên đang đánh lên một bản tình ca cổ xưa, chẳng những không hiện ra chút vẻ trúc trắc nào mà còn thoải mái hơn rất nhiều nữa.
Leon nghiêng đầu nhìn chằm chằm lên gò má của thanh niên, dưới âm thanh nhẹ nhàng của giai điệu, cậu cất lên bản tình ca mà cha và ba đã từng hát cho mình nghe không biết bao nhiêu lần rồi.
"Nếu như tôi mất đi em, tôi cũng như đã mất đi hết tất cả.
Nếu như không có em ở bên người, con đường đi về phía trước sẽ là hướng nào đây?
Tôi cũng sẽ không tiếp tục lưu luyến những thứ đã mất đi nữa, bởi vì em đã lấp đầy tất cả những chỗ trống của tôi rồi.
Cuộc sống tương lai, tôi và em, cuộc sống tương lai.
Ở ngay phía trước đây, có thể trông thấy rất rõ ràng."
Giọng nói vẫn chưa tiến vào thời kỳ vỡ giọng của thiếu niên nghe vào mới trong sáng thế nào ấy, lúc hát lên một ca khúc thong thả và đẹp đẽ như vầy lại chẳng khác nào có một cánh tay đang xoa nhẹ trong lòng, làm cho người ta không ngừng sung sướng được.
Ian kìm lòng không đậu mà cất lên tiếng hát cùng với Leon.
"Chúng ta từng lạc lối trong bão gió, chúng ta từng mất đi tin tức của nhau.
Nếu như không thể mang em trở lại bên cạnh, tôi có thể ngừng tìm kiếm như thế nào đây?
Ôi Thần ơi, xin ngài hãy thắp sáng ánh sáng của em ấy, trao hi vọng đến cho đám người đang yêu nhau này.
Cuộc sống tương lai, tôi và em, cuộc sống tương lai.
Ở ngay phía trước đây, có thể trông thấy rất rõ ràng..."
Tiếng hát của thanh niên và thiếu niên hòa lẫn vào nhau một cách vi diệu, mang theo sự cộng hưởng hài hòa, đèn sáng trong thư phòng xuyên qua khe cửa rồi tung bay ra đến hành lang tối tăm.
Tiếng hát đó ôn nhu như nước, tình nồng bay ra bốn phía tựa như người tình đã bôn ba qua bao nhiêu sông núi nhưng vẫn chưa từng già đi, người ấy đặc biệt đi ngang qua buổi đêm yên tĩnh sau đợt huyên náo vừa rồi, bước ra từ nơi sâu thẫm nhất của miền ký ức và gõ vang cánh cửa trái tim.
Trong hành lang, công tước Oran tựa lên cạnh cửa trong bóng tối, điếu thuốc ánh lên tí lửa giữa hai đầu ngón tay.
Ở một nơi xa xôi, trên các tinh cầu khác, nạn đói và bệnh tật bừa bãi lan tràn, chiến hạm nổ tung trong từng đốm lửa đạn.
Dân chạy nạn trốn trong thuyền đen, bỏ lại nhà cửa để trốn khỏi quê hương. Khi tới được đích đến, người sống lên bờ, người chết ở lại nơi chứa hàng.
Mà giữa đêm thu mát mẻ như nước trong căn nhà lớn của trang viên nguy nga lộng lẫy này, thiếu niên vẫn có thể an ổn ngồi bên cạnh người mà mình ái mộ và hát lên một bản tình ca cổ xưa cùng với hắn.
Mãi đến rất nhiều năm sau đó, trong "cuộc sống tương lai", Leonardo III đã đăng cơ xưng đế đang sống một mình trong cung Eden lâu đời nổi tiếng. Chiếc đàn dương cầm cổ mà anh trân trọng này vẫn được đặt trước cửa sổ sát đất trong phòng tiếp khách.
Hoàng đế bệ hạ thỉnh thoảng sẽ đánh đàn, nhưng phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ ngồi trước đàn dương cầm một lát.
Tự hỏi việc nước, việc quân, hoặc anh chỉ đang tưởng niệm về tiếng hát vào một buổi tối trong quá khứ nào đó thôi.
Mà đêm hôm ấy, người thiếu niên mơ thấy một giấc mộng kiều diễm.
Trong mộng, Leon phát hiện mình bị Ian ôm lấy, cậu cảm thấy bản thân như đang bồng bềnh giữa biển sâu u ám.
Tiếng đàn mông lung mà kỳ ảo rồi trở về trong hư không.
Cái ôm của Ian ấm áp như vậy, mạnh mẽ như vậy, nó xua đuổi đi mọi cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi, dùng ánh sáng trắng nhẹ dịu dàng phủ lấy hai người bọn họ, ngăn cách tất cả nguy hiểm ở bên ngoài.
Leon cảm nhận được cảm giác mãn nguyện và an toàn không gì sánh bằng. Mỗi dây thần kinh của cậu cũng đang mở ra, ngọn lửa vui sướng nhỏ nhắn kia nhảy nhót dưới đuôi. Cậu ngửi thấy mùi cỏ xanh nhàn nhạt tỏa ra từ bên gáy của Ian, sau đó cậu cũng ôm thật chặt lấy đối phương.
Cơ thể gầy gò mà mềm mại kia, mỗi đường nét đều dán chặt vào người cậu. Mà Ian vẫn dịu hiền và yên tĩnh như vậy, hắn cứ ôm cậu như thế mà lẳng lặng bồng bềnh giữa biển.
Điều này làm cho Leon sinh ra lòng tham, cậu muốn ôm hắn chặt thêm một chút và lại chặt thêm một chút nữa...
Khi ánh nắng sáng sớm rơi xuống khuôn mặt của Leon, đánh thức cậu dậy từ trong giấc mộng ngọt ngào, thiếu niên không thể không chật vật vọt ngay vào trong phòng tắm để đi đổi chiếc quần pijamas đã bị ướt.
Năm 14740 lịch mới, tháng mười lịch Sao Friel, nhất định là một mùa thu rối loạn.
Ba hôm sau ngày sinh nhật thứ mười ba của Leon, trang bị duy trì sự sống của Giáo hoàng Francis VII tắt ngúm, ông lão một trăm chín mươi sáu tuổi này nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Bên cạnh chiếc giường có chứa hài cốt chưa lạnh đi đó, ba vị tổng giáo chủ luôn đấu tranh cho ngôi vị Giáo hoàng đã bắt đầu tranh đoạt mũ quý của ông ta như mấy con kền kền rồi.
Bóng đêm dần phủ đầy, mấy thiếu niên đã ăn thịt nướng no nê, sau khi xơi xong bánh ngọt, cuối cùng cả đám cũng tận hứng và tạm biệt đi về nhà.
Leon vừa lau miếng kem bơ trên tóc vừa tìm kiếm trong nhà lớn.
"Keng..."
Lỗ tai của cậu nhạy bén nghe được một âm thanh bé nhỏ.
"Leng keng..."
Tiếng nhạc thanh tịnh như nước suối từ trên không chảy xuống hang núi nhỏ, tạo nên từng làn sóng trong đầm nước
Thiếu niên đẩy cánh cửa được khép lại một nửa của thư phòng ra rồi khẽ đi vào.
Trong thư phòng chỉ có vài chiếc đèn bàn mờ nhạt. Bóng dáng gầy gò mà cậu đã tìm gần nửa ngày kia đang ngồi trước đàn dương cầm.
Nắp đàn dương cầm cổ đã được dỡ lên hoàn toàn, bảng cộng hưởng và dây đàn lộ ra. Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài của cha xứ trông trắng nõn như đá tinh vân, chúng chậm rãi mà liên tục ấn lên phím đàn, vừa cầm một chiếc cờ lê hiệu chỉnh âm thanh vừa xoay trục lên dây.
Leon không quấy rầy tới Ian. Cậu ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, thái độ ngoan ngoãn mà chuyên tâm xem Ian điều chỉnh đàn dương cầm.
"Ta hỏi công tước là ta có thể điều chỉnh âm thanh của đàn dương cầm hay không, ngài ấy đồng ý rồi." Ian cười cười với Leon, vừa nghiêng tai lắng nghe, chú ý tới một chỗ sai be bé trong âm vực, "Chơi vui không, thiếu gia của ta?"
"Ta cảm thấy khách khứa còn vui nhiều hơn ta nữa." Leon mất hết cả hứng, "Cái gọi là tổ chức sinh nhật cũng chỉ là tìm cớ tổ chức một buổi tiệc đứng thôi. Mà ta lại chẳng có một chút hứng thú gì với mấy thứ tiệc đứng hết."
Ian cười: "Ngày này của mười ba năm trước, con đã được sinh ra trên thế giới này như một vì sao vừa sáng lên vậy. Với sự tồn tại của con, sinh mệnh của rất nhiều người sẽ có điểm thay đổi và càng trở nên tốt đẹp cũng như đặc sắc hơn nữa. Ta vẫn cảm thấy điều này rất đáng để tổ chức một buổi tiệc đứng chúc mừng một chút đó chứ."
"Nhưng ta cũng có thể mang tới nỗi thống khổ cho người khác mà." Leon nói, "Ngài luôn nhìn thấy mặt tốt của ta thôi Ian."
"Ngoại trừ bản thân ánh sáng ra, tất cả mọi vật đều có mặt tối của nó." Ian nói, "Chỉ cần chúng ta cố gắng sinh trưởng nhưng vẫn luôn hướng về ánh sáng là được rồi."
Leon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của cha xứ, thấy hắn khép hờ đôi mắt và chăm chú lắng nghe rồi điều chỉnh âm luật.
"Đây là đàn dương cầm của ba ba ta."
Ian kinh ngạc nhìn lại về phía Leon.
Leon nói: "Thực ra đây là chiếc đàn dương cầm mà tổ tiên nhà ông ấy đã truyền lại, bà cố của ông ấy là một người diễn tấu đàn dương cầm hơi có danh tiếng. Sau khi ba ba rời đi thì để nó lại cho ta. Nghe nói là một món đồ cổ vô cùng đáng giá đấy."
"Đây là chiếc đàn dương cầm Venus do một bậc thầy tự tay chế tạo ra mà. Cả thế giới chỉ có tám cái thôi, giá trị không nhỏ đâu." Ian hỏi, "Con biết đánh đàn chứ?"
"Ba ba đã dạy cho ta một chút, nhưng lâu lắm rồi chưa có chơi."
Trên thực tế, từ khi cha đẻ rời đi, Leon cũng chưa từng đụng tới chiếc đàn dương cầm này nữa.
Công tước chuyển nó từ dinh thự nhỏ về Parthenon rồi để nó ở trong thư phòng, lâu lâu sẽ nhìn vật nhớ người các kiểu, nhưng cũng không đụng tới nó. Bản thân công tước cũng không chơi đàn, công tước phu nhân càng xem chiếc đàn dương cầm này như không khí.
Chiếc đàn dương cầm này đã không cất tiếng rất nhiều năm rồi, mãi đến tận tối nay.
Ian cảm thán: "Đàn dương cầm quý giá như vậy lại không có ai chơi thì chẳng khác nào một người đẹp tuyệt thế nhưng không có người đến yêu vậy, thực sự quá phí của trời rồi."
Leon đi tới một bên của cây đàn và khẽ chạm lên nắp đàn, cậu nói: "Ta còn chưa thấy quà sinh nhật của mình đâu."
Ian đã chỉnh âm gần xong, hắn ngồi trước đàn dương cầm, ngẫu hứng đánh lên một bản nhạc chúc mừng sinh nhật.
"Hộp quà nằm ở bên kia. Sao mà ta lại quên mất thứ quan trọng như thế cho được đây?" Hắn đưa mắt nhìn về phía khay trà.
Leon cầm chiếc hộp hình chữ nhật lên rồi ước chừng phân lượng trong tay.
"Là gì thế? Giày thể thao hả?"
Ian cười, ca khúc chúc mừng sinh nhật biến thành một bản nhạc thong thả trên đầu ngón tay, trọng âm dần trở nên mạnh mẽ.
"Bảng quang tử gì đó?" Leon vội vàng kéo miếng gói đồ ra như một con cún vừa ngửi thấy mùi thịt xương, "Hay là máy chơi game cha luôn không chịu mua cho ta kia?"
Ian vẫn cười như trước, lông mày đẹp đẽ nhướng lên một cái, trong sóng mắt tràn ngập vẻ trêu đùa nhưng cứ chẳng trả lời gì hết.
"Thứ gì đây?" Leon lấy một quả cầu bằng kim loại màu đen bạc từ trong hộp ra. Quả cầu nặng trịch, bên ngoài phủ kín hoa văn.
"Là máy chơi game loại mới hả?"
"Có lẽ không phải kiểu game trong suy nghĩ của con đâu." Tiếng đàn của Ian xoay một phát biến thành một bài hành khúc sôi nổi.
"Đi tới chỗ nào đó có khoảng trống rồi thử nút lệnh kia chút đi." Hắn lớn tiếng nói với Leon giữa tiếng đàn.
Trong bụng Leon toàn là sự nghi ngờ, cậu ôm quả cầu kim loại đi tới giữa thư phòng, ngón tay nhấn lên màn hình một cái.
Quả cầu tít một tiếng rồi khởi động, ánh sáng màu xanh bay tới đủ hướng, quả cầu trôi lơ lửng.
Leon buông tay ra và lùi về sau hai bước.
Quả cầu kim loại nhanh chóng rã ra, nó biến hình rồi dựng lại trước mắt cậu, kim loại ký ức đa chiều mở rộng, thể tích bành trướng gấp mấy chục lần. Không tới mười giây sau, một quả cầu biến hình thành một buồng lái cơ giáp với kết cấu phức tạp.
Ngay sau đó thì vù một tiếng, một vệt sáng màu xanh phủ lấy toàn bộ buồng lái và tạo nên một màn hình toàn góc cùng với một phiên bản có màn sáng thao tác đa năng.
Leon trợn mắt ngoác mồm, cậu kinh ngạc tới mức không nói được nên lời.
"Khoang huấn luyện mô phỏng màn ảnh toàn tức của cơ giáp quân dụng, "Con Thoi" đời thứ ba." Ian cao giọng nói, hành khúc vui thích tung bay trong thư phòng, "Hình như là cái tên này, dài quá nên rất khó nhớ. Ta chiếm được nó thông qua một chút quan hệ đấy. Nếu như người khác hỏi tới, con tuyệt đối không được báo tên của ta ra đâu nhé."
"Chuyện này... nó... ta ta ta..." Leon lắp bắp, kích động tới mức run rẩy cả người như một cái máy hầu hạ đang gặp trục trặc chương trình.
"Thứ này không phải là cơ giáp tác chiến, nó chỉ là một chiếc máy mô phỏng thôi, cũng không trái với lệnh cấm cơ giáp đối với cha con." Ian đáp, "Không vào thử một lần hả? Nếu có vấn đề về chất lượng gì thì nó vẫn đang ở trong thời kỳ bảo hành đấy."
Leon như vừa tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, gần như dùng hết cả tay chân để bò vào trong khoang huấn luyện luôn.
Dây thần kinh của cơ giáp tự giác đưa tới và kết nối với người lái. Hệ thống nhanh chóng quét qua Leon, điều chỉnh mọi hình thức thao tác dựa theo thể trạng đặc biệt của cậu. Cùng lúc đó, nó mở cửa sổ pop-up ra để người lái chọn mẫu máy và hình thức chiến đấu.
Ian vừa cười híp mắt chơi đàn tiếp vừa nghe Leon hô to gọi nhỏ một cách hưng phấn ở bên kia.
"Mẫu máy nào cũng có hết luôn! Từ máy dành cho người mới bắt đầu đơn giản nhất cho tới cái mới nhất... đây là "Phá Sao Số 7" á? Tháng trước vừa mới tuyên bố thôi mà nơi này đã có rồi nè! Quá đỉnh rồi đấy!"
Ngón tay của Ian chạy nhảy thật nhanh trên phím đàn, tiếng đàn linh động lượn lờ trong thư phòng rồi bay ra ngoài, rải rác ở mỗi góc tường trong nhà lớn.
Tiếng hoan hô trong căn phòng lại chợt biến mất.
Ian ngừng lại, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn sang.
Leon chui ra khỏi khoang huấn luyện, nở nụ cười với hắn: "Ta rất thích, thật đó. Chỉ là có lẽ cha sẽ không cho ta dùng cái này quá sớm đâu."
"Yên tâm, ta đã nói với công tước rồi." Ian vẫy tay về phía cậu, "Mặc dù huấn luyện thân thể là rất quan trọng nhưng nếu trong tương lai con muốn thi vào trường quân đội, không có kinh nghiệm thao tác cơ giáp nhất định thì sẽ không thi nổi đâu. Cho nên ngài ấy đã đồng ý để ta đưa khoang huấn luyện này cho con rồi. Ngài ấy sẽ để huấn luyện viên của con đưa ra một bảng kế hoạch huấn luyện thích hợp dành cho con nhé."
Leon đi tới, sóng vai ngồi trên ghế chơi đàn dương cầm với Ian, không chớp mắt nhìn hắn trong chốc lát rồi đột nhiên giơ tay ôm lấy hắn thật chặt.
"Haiz..." Ian giơ tay lên xoa xoa quả đầu lông xù đang dán lên cổ mình. Mái tóc còn dính chút kem bơ của thiếu niên tỏa ra một chút vị ngọt.
"Đúng rồi." Ian nói, "Lúc ta chỉnh âm thì có phát hiện ra vài bản nhạc phổ trong cây đàn dương cầm này đấy."
Leon nhìn mấy tờ giấy đã ố vàng trong tay Ian mà giật mình: "Đây là mấy bản nhạc phổ của ba ba ta... thì ra ông ấy để ở trong cây đàn."
Cậu lật bản nhạc phổ lên, không khỏi mỉm cười: "Toàn là mấy bài hát cổ xưa mà ông ấy thích thôi. Ba ba là một người cuồng nhạc xưa, thích thể loại nhạc cổ điển và rock chậm của địa cầu cổ lắm. Ta nhớ khi còn bé, lúc cả nhà còn ở trong biệt thự nhỏ ấy, sau khi dùng cơm tối xong, cả nhà sẽ ngồi xuống một chỗ. Ba ba sẽ đánh đàn, cha và ông ấy sẽ hát cùng với nhau..."
"Thì ra công tước cũng hay hát nữa hả?" Ian khó thể tưởng tượng nổi.
"Ta biết, không tưởng tượng ra nổi phải không?" Leon bĩu môi, "Nhưng thật ra giọng nam trầm của cha ta dễ nghe lắm đó nhé."
Trong đêm yên tĩnh, căn nhà thật sự ấm áp. Vào lúc này, công tước Oran đã rời xa khỏi danh lợi xa hoa và tình huống tranh giành quyền thế vẫn chỉ là một người chồng cũng như một người cha của đứa con mình mà thôi.
"Nghe cũng rất yêu thương mà." Ian nói.
"Đúng vậy." Leon nhớ lại, "Khi đó hai người còn rất yêu nhau, cha cơ bản vẫn luôn ở bên bọn ta. Tất cả mọi người sống rất vui vẻ. "Thân ái", cha luôn gọi ba ba như vậy đấy, "thân ái". Khi đó, cha cũng sẽ gọi ta là "sư tử con". Lúc đó ta còn rất nhỏ, ông ấy vẫn chưa nghiêm khắc với ta như bây giờ đâu."
"Ta tin rằng công tước vẫn rất yêu con, Leon. Bây giờ cũng như trước đây thôi." Ian nói.
Leon cúi đầu cười cười: "Ta nhớ bài hát kia tên là <Cuộc Sống Tương Lai>, chỉ hát bằng ngôn ngữ địa cầu cổ thôi. Đó có lẽ là vài câu ngôn ngữ địa cầu cổ sớm nhất mà ta đã học được đấy."
Ian tìm ra bài hát Leon vừa nhắc đến trong đống bản nhạc phổ rồi để lên chỗ gác. Hắn nhìn lướt qua bản nhạc phổ rồi đơn giản ghi nhớ giai điệu vào trong lòng, ngón tay nhấn xuống phím đàn.
Giai điệu như nước chảy mây trôi vang lên trên đầu ngón tay, chẳng khác nào phép thuật đang thúc giục cây mọc thêm dây leo và hoa nở rộ hơn nữa vậy.
Mặc dù thường ngày cha xứ trẻ chỉ chơi nhạc cổ điển và mấy bản cho dàn đồng ca của nhà thờ, nhưng những ngón tay đã được Thần hôn lên đang đánh lên một bản tình ca cổ xưa, chẳng những không hiện ra chút vẻ trúc trắc nào mà còn thoải mái hơn rất nhiều nữa.
Leon nghiêng đầu nhìn chằm chằm lên gò má của thanh niên, dưới âm thanh nhẹ nhàng của giai điệu, cậu cất lên bản tình ca mà cha và ba đã từng hát cho mình nghe không biết bao nhiêu lần rồi.
"Nếu như tôi mất đi em, tôi cũng như đã mất đi hết tất cả.
Nếu như không có em ở bên người, con đường đi về phía trước sẽ là hướng nào đây?
Tôi cũng sẽ không tiếp tục lưu luyến những thứ đã mất đi nữa, bởi vì em đã lấp đầy tất cả những chỗ trống của tôi rồi.
Cuộc sống tương lai, tôi và em, cuộc sống tương lai.
Ở ngay phía trước đây, có thể trông thấy rất rõ ràng."
Giọng nói vẫn chưa tiến vào thời kỳ vỡ giọng của thiếu niên nghe vào mới trong sáng thế nào ấy, lúc hát lên một ca khúc thong thả và đẹp đẽ như vầy lại chẳng khác nào có một cánh tay đang xoa nhẹ trong lòng, làm cho người ta không ngừng sung sướng được.
Ian kìm lòng không đậu mà cất lên tiếng hát cùng với Leon.
"Chúng ta từng lạc lối trong bão gió, chúng ta từng mất đi tin tức của nhau.
Nếu như không thể mang em trở lại bên cạnh, tôi có thể ngừng tìm kiếm như thế nào đây?
Ôi Thần ơi, xin ngài hãy thắp sáng ánh sáng của em ấy, trao hi vọng đến cho đám người đang yêu nhau này.
Cuộc sống tương lai, tôi và em, cuộc sống tương lai.
Ở ngay phía trước đây, có thể trông thấy rất rõ ràng..."
Tiếng hát của thanh niên và thiếu niên hòa lẫn vào nhau một cách vi diệu, mang theo sự cộng hưởng hài hòa, đèn sáng trong thư phòng xuyên qua khe cửa rồi tung bay ra đến hành lang tối tăm.
Tiếng hát đó ôn nhu như nước, tình nồng bay ra bốn phía tựa như người tình đã bôn ba qua bao nhiêu sông núi nhưng vẫn chưa từng già đi, người ấy đặc biệt đi ngang qua buổi đêm yên tĩnh sau đợt huyên náo vừa rồi, bước ra từ nơi sâu thẫm nhất của miền ký ức và gõ vang cánh cửa trái tim.
Trong hành lang, công tước Oran tựa lên cạnh cửa trong bóng tối, điếu thuốc ánh lên tí lửa giữa hai đầu ngón tay.
Ở một nơi xa xôi, trên các tinh cầu khác, nạn đói và bệnh tật bừa bãi lan tràn, chiến hạm nổ tung trong từng đốm lửa đạn.
Dân chạy nạn trốn trong thuyền đen, bỏ lại nhà cửa để trốn khỏi quê hương. Khi tới được đích đến, người sống lên bờ, người chết ở lại nơi chứa hàng.
Mà giữa đêm thu mát mẻ như nước trong căn nhà lớn của trang viên nguy nga lộng lẫy này, thiếu niên vẫn có thể an ổn ngồi bên cạnh người mà mình ái mộ và hát lên một bản tình ca cổ xưa cùng với hắn.
Mãi đến rất nhiều năm sau đó, trong "cuộc sống tương lai", Leonardo III đã đăng cơ xưng đế đang sống một mình trong cung Eden lâu đời nổi tiếng. Chiếc đàn dương cầm cổ mà anh trân trọng này vẫn được đặt trước cửa sổ sát đất trong phòng tiếp khách.
Hoàng đế bệ hạ thỉnh thoảng sẽ đánh đàn, nhưng phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ ngồi trước đàn dương cầm một lát.
Tự hỏi việc nước, việc quân, hoặc anh chỉ đang tưởng niệm về tiếng hát vào một buổi tối trong quá khứ nào đó thôi.
Mà đêm hôm ấy, người thiếu niên mơ thấy một giấc mộng kiều diễm.
Trong mộng, Leon phát hiện mình bị Ian ôm lấy, cậu cảm thấy bản thân như đang bồng bềnh giữa biển sâu u ám.
Tiếng đàn mông lung mà kỳ ảo rồi trở về trong hư không.
Cái ôm của Ian ấm áp như vậy, mạnh mẽ như vậy, nó xua đuổi đi mọi cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi, dùng ánh sáng trắng nhẹ dịu dàng phủ lấy hai người bọn họ, ngăn cách tất cả nguy hiểm ở bên ngoài.
Leon cảm nhận được cảm giác mãn nguyện và an toàn không gì sánh bằng. Mỗi dây thần kinh của cậu cũng đang mở ra, ngọn lửa vui sướng nhỏ nhắn kia nhảy nhót dưới đuôi. Cậu ngửi thấy mùi cỏ xanh nhàn nhạt tỏa ra từ bên gáy của Ian, sau đó cậu cũng ôm thật chặt lấy đối phương.
Cơ thể gầy gò mà mềm mại kia, mỗi đường nét đều dán chặt vào người cậu. Mà Ian vẫn dịu hiền và yên tĩnh như vậy, hắn cứ ôm cậu như thế mà lẳng lặng bồng bềnh giữa biển.
Điều này làm cho Leon sinh ra lòng tham, cậu muốn ôm hắn chặt thêm một chút và lại chặt thêm một chút nữa...
Khi ánh nắng sáng sớm rơi xuống khuôn mặt của Leon, đánh thức cậu dậy từ trong giấc mộng ngọt ngào, thiếu niên không thể không chật vật vọt ngay vào trong phòng tắm để đi đổi chiếc quần pijamas đã bị ướt.
Năm 14740 lịch mới, tháng mười lịch Sao Friel, nhất định là một mùa thu rối loạn.
Ba hôm sau ngày sinh nhật thứ mười ba của Leon, trang bị duy trì sự sống của Giáo hoàng Francis VII tắt ngúm, ông lão một trăm chín mươi sáu tuổi này nuốt xuống hơi thở cuối cùng.
Bên cạnh chiếc giường có chứa hài cốt chưa lạnh đi đó, ba vị tổng giáo chủ luôn đấu tranh cho ngôi vị Giáo hoàng đã bắt đầu tranh đoạt mũ quý của ông ta như mấy con kền kền rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.