Liệp Quang

Chương 44

Mỹ bảo

28/07/2020

"Chắc Thánh chủ đang muốn giữ nguyên xã hội loài người như vầy thôi mà."

Để xử lý vết thương cho hai tên bảo tiêu xui xẻo của Daniel, cả đám người không thể không tìm đến một quán rượu nghỉ chân ở gần đó dưới sự dẫn dắt của cha xứ Adway.

Quán rượu ở khu 96 hiển nhiên sẽ có những điểm khác biệt so với quán rượu trong nội thành, mấy tên còn ở trong này giữa lúc ban ngày ban mặt cũng chẳng đứng đắn mấy đâu. Nếu không phải vì có cha xứ Adway ở đây, đám công tử tiểu thư vừa tới đây chưa được năm phút đồng hồ là đã bị đám lang sói này hợp lực tấn công rồi.

"Đương nhiên là ta không hề theo cậu tới đây đâu nhé Leon." Daniel miễn cưỡng bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ thận trọng và kiêu ngạo lúc trước, "Tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng hứng thú với khu Hạ thành nên chỉ muốn tìm cơ hội tới xem thử thôi."

"Vậy chắc đây cũng là hiệu ứng Thánh quang mà cậu đã mang đến đó, cha xứ Mitchell." Cha xứ Adway phụ Ian xử lý vết thương cho bảo tiêu, không nhịn được mà chê cười, "Sau khi cậu xuất hiện, mấy tiểu thư thiếu gia quý tộc xưa nay luôn xem thường khu dân nghèo này lại đột nhiên để bọn tôi ở trong lòng hết."

Leon nhướng mày lên, đang định mở miệng lại bị ánh mắt sắc bén của Ian ngăn cản.

"Ngài không thể vừa mong rằng tầng lớp thượng lưu sẽ nghe thấy âm thanh của chúng ta, nhưng khi bọn họ đi xuống khu này thì lại không cho bọn họ vào cửa như thế đâu cha xứ Adway." Ian ung dung mỉm cười trong lúc nhanh nhẹn băng đầu cho bảo tiêu. Chỗ này không có máy trị liệu, bọn họ chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để cầm máu và băng bó vết thương thôi.

"Dù người ở phía trên đi xuống nơi này vì mục đích gì đi chăng nữa, ít nhất bọn họ cũng đã tới nơi rồi." Ian bắt đầu xử lý vết thương cho tên bảo tiêu thứ hai, "Chỉ cần bọn họ đến, bọn họ tất nhiên sẽ nhìn thấy và nghe được. Dù chỉ có một phần trăm vấn đề là sẽ thu hút được lực chú ý của bọn họ, nhưng kiểu nào thì chúng ta cũng đã tiến thêm một bước trên con đường thành công rồi mà. Ngài thấy sao?"

"Tôi cảm thấy chuyện viết bản thông báo của giáo đường cũng có thể giao cho cậu đảm nhiệm rồi đấy cha xứ Mitchell." Adway quấn cánh tay bị thương của một tên bảo tiêu thành một cái kén nhộng, "Cha xứ nào cũng sẽ lừa dối người khác hết, mà phần lớn chúng ta cũng không tin vào lời mình nói. Nhưng cậu thì khác."

Gã ngoảnh đầu nói với Leon: "Có một người thầy dạy thần học giỏi chuyện giảng đạo và đọc kinh vào lỗ tai của cậu như thế, cậu chẳng những không chạy đi mà còn quấn lấy hắn cả ngày nữa chứ. Tôi cảm thấy cậu bị PTSD rồi đó nhóc con. Chuyên khoa tâm thần của bệnh viện thủ đô công lập mới là nơi mà cậu nên tới nhé."

"Thân là sứ giả của Thần mà lại không có lòng kiên trì và tín nhiệm đối với con dân của Thần như vậy, được Thánh quang che chở mà lại biến thành tội lỗi trong mắt ngài. Ngài thật sự là giáo sĩ chứ không phải đảng dị đoan à?" Leon vui cười phản kích.

Tang Hạ huýt sáo một tiếng.

"Leon." Ian ôn nhu nhắc nhở.

"Thất lễ rồi, cha xứ Adway." Leon nghĩ một đằng nói một nẻo mà xin lỗi.

Adway cười cười, dĩ nhiên không hề phản bác.

"Leon, cậu đến tìm cha xứ Mitchell hả?" Daniel bắt được trọng điểm.

"Leon theo ta đi khảo sát đời sống thôi." Tang Hạ lập tức nói, "Ngược lại là ngươi đó, chạy tới nơi này làm gì hả?"

"Cũng chỉ có cái thứ như ngươi mới phải viết luận văn à?" Daniel phản bác, "Ta cũng tới điều tra xã hội để viết một bản báo cáo chứ bộ."

Tang Hạ cười nhạo: "Ta nhớ rằng ngươi là sinh viên hệ thanh nhạc của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia Bách Hoa mà nhỉ? Một người học ca hát như ngươi còn phải đi điều tra xã hội à? Điều tra tiếng kêu của mấy con gà ở khu 96 có khác gì so với khu 4 của ngươi không chắc?"

Khách khứa trong quán rượu cười phá lên.

Daniel tức đến mức cả gương mặt tuấn tú cũng xanh biến, châm biếm ngược lại: "Vậy ngươi đến khảo sát cái gì? Định mở chi nhánh cho bà mẹ già ở khu 96 đấy hả?"

Khách khứa càng cười lớn hơn nữa, tiếng huýt sáo xoáy bay cả trần nhà.

"Chậc chậc, các tiểu thư và thiếu gia của khu 4 ơi..." Cha xứ Adway giơ hai chân lên và kêu người hầu rượu mang tới cho gã một ly bia mật ong.

Xuất thân của Tang Hạ vẫn luôn là điểm yếu của cô, nhưng cô đã luyện nên một cơ thể kim cương bất diệt sau khi luôn bị người khác công kích về chuyện này rồi. Bị Daniel vạch trần xuất thân trước mặt mọi người mà cô cũng không hề thấy tức chút nào cả, trái lại còn mỉm cười một cách ngọt ngào nữa.

"Mẹ ta công thành danh toại nên đã sớm rời khỏi giang hồ, ngươi phải đổi lại người cung cấp lý lịch sơ lược rồi đấy. Còn mẹ của ngươi ——"

Tang Hạ chỉ tới một con gà mái đang mổ rác bên lề đường ngoài cửa sổ của quán rượu: "Mẹ ngươi đang gọi ngươi về nhà ăn cơm đấy, Daniel!"

Khách khứa trong quán rượu cười đến nỗi nghiêng trái ngã phải, ngay cả người hầu rượu cũng đang liều mạng đập bàn.

Người khác mà dùng cái từ "kê lão" này trên người Omega thì chính là lời nhục mạ nghiêm trọng, Omega có thể chửi rủa đối phương thậm tệ một cách công khai. Nhưng nếu Omega dùng với nhau thì sẽ là vũ khí công kích xé nát.

"Quả thực quá thất lễ!" Daniel giận tím mặt, "Ta là công tước Winston cao quý, người thừa kế thứ bảy của gia tộc Leicester, cháu đời thứ ba của nguyên soái đế quốc..."

"... cháu đời thứ ba của nguyên soái đế quốc Ngân Tinh, cháu ngoại đời thứ tư của công chúa Jia Linna, bla bla bla." Tang Hạ bổ sung giùm cậu, "Ta đề nghị ngươi ghi lại danh hiệu và gia phả của mình rồi để trong vòng tay luôn đi, đụng phải người khác thì cứ mở theo vòng tuần hoàn nhé. Khoa học kỹ thuật sẽ đơn giản hoá cuộc đời của ngươi đấy."

"Ngươi cái thứ..." Daniel tức giận đến mức cả người run cầm cập, xém nữa là bị trúng gió luôn rồi, "Ngươi cái thứ đàn bà không biết xấu hổ này!"

"Đến cùng là ai không biết xấu hổ hả?" Tang Hạ vỗ mạnh lên bàn một cái như búa sắt, lôi Leon đang xem trò vui ở bên cạnh tới đây, bóp mặt của anh nhắm thẳng về phía Daniel.

"Ngươi cái con gà lẳng lơ này nhìn kỹ cho ta, đây là bạn trai của bà! Những kẻ quý tộc các ngươi có nhiều tài phú và đặc quyền nhất cả nước, thừa kế nắm quyền, cao cao tại thượng. Mấy thứ dân thường như bọn ta có cực khổ phấn đấu đời đời kiếp kiếp cũng vẫn phải khúm núm với các ngươi, bây giờ ngay cả đàn ông cũng phải chịu để các ngươi cướp đi nữa hả? Ta nói cho ngươi biết, Leon anh ấy sống là người của ta, chết rồi vẫn là người của ta. Dù ta đem anh ấy đi thiêu thì cũng sẽ không để lại cho ngươi một miếng tro nào hết! Đây, chính là tôn nghiêm của đám "con gái bình dân" bọn ta!"



Tiểu thư Tang Hạ mặc đồ rực rỡ ỷ vào chuyện "không có danh hiệu" này mà lắc mình biến thành một người phát ngôn cho những cô "con gái bình dân"!

Daniel trợn mắt ngoác mồm.

Người say rượu cao giọng khen hay, ngay cả trận bóng đang trực tiếp cũng chẳng thèm xem mà dồn dập vỗ tay cho Tang Hạ.

"..." Leon không hiểu sao mình sẽ bị đốt thành tro lại cảm thấy áp lực hơi lớn.

Adway huýt sáo một tiếng, muốn cụng ly với Ian.

Ian mặt không thay đổi liếc gã một cái.

"Leon!" Daniel tức giận đến hai mắt đầy nước, đau thương mà tố cáo: "Ta thấy Tang Hạ hôn môi với tên Jock trong đội bóng đá trường các cậu đó! Cô ta đã sớm phản bội cậu rồi!"

"Ớ..." Khách khứa cả quán thở dài, bị thu hút bởi tình tiết quanh co trong bộ phim truyền hình này.

Leon nhìn về phía Tang Hạ.

Tang Hạ nói khoác mà không biết ngượng: "Trong mắt của Jock có bụi nên em thổi giúp anh ấy một chút thôi mà."

"Được." Leon lập tức lựa chọn tin tưởng cô.

"Haiz..." Mọi người liền thở dài, nghĩ thầm thằng nhóc Alpha này có tài có sắc nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đội nón xanh. Thực sự không hiểu nổi cuộc sống của bọn người có tiền mà.

"Được rồi." Ian thổi còi ngăn cản trước khi mọi chuyện tiến xa thêm một bước nữa và kéo đề tài quay về quỹ đạo, "Tiểu thư Hughes thực sự tới để khảo sát. Con đang viết một bài luận văn có liên quan đến chế độ cải cách tích phân phải không Tang Hạ?"

"Đúng vậy ạ." Tang Hạ hiểu ý, lập tức trở về chuyện chính, "Đây là bài luận văn cuối kỳ của con, thảo luận về sự xung đột giữa chế độ tích phân và nguyên tắc công bằng trong pháp luật. Đây cũng là một đề tài thảo luận sốt nhất mấy năm gần đây ạ."

"Điều này chắc cũng không có gì để thảo luận hết." Leon rốt cuộc cũng tìm được một đề tài thích hợp để mình lên tiếng, "Phân chia tài nguyên trong xã hội bằng tích phân vốn được xây dựng dựa trên sự kỳ thị nghề nghiệp. Nếu không có đủ tích phân, mọi người căn bản sẽ không vào được bệnh viện và trường học tốt. Nếu ngay cả hai quyền lợi cơ bản nhất là giáo dục và chữa bệnh này cũng không được bảo đảm thì còn gì là bình đẳng nữa?"

Daniel cũng tham gia: "Thế nhưng quốc gia có trường và bệnh viện công lập cơ mà. Sự chênh lệch giàu nghèo là một điều sẽ mãi mãi tồn tại trong xã hội loài người. Những gia tộc lớn tích lũy tài phú, chiếm được những tài nguyên chất lượng tốt, kẻ yếu chỉ có thể nằm hoài ở tầng dưới thôi. Nếu một người không hề tạo ra tài phú có giá trị cho xã hội mà lại muốn được hưởng cùng tổng số tài nguyên với người có công đóng góp thì chẳng phải sẽ không công bằng với người đã đóng góp à?"

"Ngươi nói đóng góp ý là bảo đi thu tích phân đó hả?" Tang Hạ châm chọc lại, "Nhưng tiêu chuẩn tích phân đã được thông qua luôn bị chỉ trích mà. Tích phân tích luỹ từ việc lao động chân tay chỉ bằng một phần mười của những người lao động trí óc thôi."

Daniel nói: "Chúng ta đang sống trong một thời đại cơ giới trí năng cao, máy hầu hạ có thể thay thế phần lớn sức người lao động. Lao động chân tay bằng con người quả thực đã trở thành một lực lượng sản xuất cực kỳ, cực kỳ rẻ tiền. Muốn có được tích phân cao thì phải nỗ lực học tập và đi làm một vài công việc không dễ bị thay thế bởi máy hầu hạ."

"Không có tích phân, bọn họ cũng chỉ có thể đi học trường công thôi." Leon bảo, "Lúc làm luận văn cho lớp xã hội vào học kỳ rồi, ta đã từng điều tra, chất lượng giáo dục ở trường công của đế quốc đã giảm xuống 15% so với năm mươi năm trước. Giáo viên dần biến mất, thiết bị dạy học cũ kỹ đã lạc hậu, tài liệu giảng dạy cũng quá hạn —— đặc biệt là điều cuối cùng. Các cậu cũng biết đó, so với trường tư thục thì dù bây giờ kiến thức trong sách giáo khoa của trường công có được cải cách như thế nào thì cũng sẽ lạc hậu hơn ba mươi năm mà?"

Daniel có chút á khẩu mà không trả lời lại được.

Leon lạnh lùng nói: "Thoạt nhìn thì trông chẳng sao cả, nhưng ba mươi năm, bây giờ mọi người cũng đã có thể sống tới hai trăm tuổi, nhưng ba mươi năm này vừa vặn là thời gian kể từ lúc sinh ra mà một người cần được dạy hết những điều cơ bản. Điều này có nghĩa là học thức của tất cả những người học ở trường công đều sẽ lạc hậu hơn ba mươi năm so với những người học trong trường tư. Bọn họ mãi mãi đấu không lại trường tư và mãi mãi cũng chỉ có thể làm những công việc hỗ trợ thiên về thể lực mà thôi!"

Cả quán rượu yên lặng.

"Ngài xem," Ian nhẹ giọng nói với cha xứ Adway, "Bọn họ đến rồi thì sẽ nhìn thấy và nghe được, bọn họ cũng sẽ ghi tạc ở trong lòng."

Adway còn nâng ly bia đã uống sạch nhìn ba người trẻ tuổi đang tranh luận, gò má trầm mặc trông vẫn mạnh mẽ và sắc bén.

Không chỉ có gã mà tất cả mọi người trong quán rượu cũng đang lặng lẽ lắng nghe cuộc tranh luận này...

"Không chỉ vậy thôi đâu!" Tang Hạ đáp, "Hệ thống tích phân còn hạn chế sự lưu động của các tầng lớp cũng như ngăn chặn người ở tầng lớp dưới cùng có cơ hội vươn lên nữa. Tại sao ngoài tiền lương ra, chúng ta còn phải đối phó với tích phân nữa vậy? Tại sao chúng ta còn tạo ra pháp luật để giữ gìn cái hệ thống này thế? Loài người chúng ta rời khỏi trái đất mẫu tinh, phiêu bạc mười nghìn năm, lập nên một đế quốc khổng lồ ở một tinh vực mới, cũng chế tạo ra cơ giáp và tàu vũ trụ dễ như xếp gỗ mà vẫn không thể để thị trường kinh tế đứng ra làm chủ à?"

"Chúng ta toàn là những kẻ hưởng thụ lợi ích từ hệ thống tích phân này thôi."

"Điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể nghi ngờ nó cơ mà? Không thể không nói rằng chế độ này là một thứ dư thừa và nó được thiết lập ra chuyên để giữ chân xã hội của chúng ta trong một tòa kim tự tháp thôi. Tôi biết, tất cả xã hội đều là kim tự tháp, nhưng xã hội của chúng ta lại càng đặc biệt hơn nữa."

"Chúng ta là một đất nước chuyên chế phong kiến, chúng ta còn có Hoàng đế, chế độ dân chủ và bình đẳng của chúng ta cũng chỉ là tương đối thôi. Đương nhiên công cuộc giữ gìn chế độ tích phân sẽ mang lại lợi ích cho giai cấp đặc quyền rồi."

"Nếu nói tới thời kỳ đại khai hoang khi tài nguyên của xã hội bị thiếu thốn và là một nơi mạnh thắng yếu thua thì còn hiểu được, nhưng xã hội của chúng ta đã phát triển tới ngày hôm nay rồi. Thời nguyên thủy ở địa cầu cổ cũng có những đất nước văn minh và dân chủ tương đương như thế, tại sao chúng ta lại không làm được?"

"Mọi người, tôi nghĩ rằng mọi người đã quên mất một vấn đề: Nguồn gốc của tích phân." Daniel nói, "Tích phân bắt nguồn từ giáo lí. Thánh chủ đã đưa ra quy định về sự cao thấp giữa các công việc trước rồi, tổ tiên của chúng ta chỉ đang tạo ra pháp luật và hệ thống tích phân ngoài tiền lương ra dựa theo nguyện vọng của ngài ấy thôi."

"À há!" Tang Hạ đáp, "Ngươi đừng có lừa ta đi chỉ trích giáo lí nhé. Thánh chủ cũng không thể quản được chuyện chúng ta đặt ra luật dân sự như thế nào mà, đây toàn là nguyện vọng của chính người đời thôi!"

"Ngược lại, Thánh chủ và tuỳ tùng của ông ta cũng là những kẻ nhận được lợi ích thôi." Không ngoài dự đoán của Ian, Leon lập tức nã pháo với Tòa thánh, "Chúng ta căn bản không cần phải thảo luận về chuyện hệ thống chào đời ra sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện phải tiêu diệt nó bằng cách nào thôi."



"Bắt đầu từ bước lập ra pháp luật thôi." Daniel nói, "Chuyện hủy bỏ chế độ tích phân luôn được nhắc đến trong dự thảo nghị quyết hằng năm đấy, nhưng mỗi lần đều sẽ bị bắn bỏ. Cậu cũng không thể ném bay đĩa bánh đã đưa tới tay người ta, người đời toàn ích kỷ hết mà. Giống như ngươi vậy đó, Tang Hạ, ngươi chịu cởi quần áo và châu báu trên người mình ra và đưa cho mọi người trong quán rượu này à?"

Tang Hạ mỉm cười đầy khiêu khích với Daniel: "Hai chúng ta có thể thi xem ai cởi nhanh hơn đấy. Ngươi cởi bao nhiêu ta sẽ cởi bấy nhiêu."

"Liên bang Atlantis đã hủy bỏ chế độ tích phân rồi." Leon lại dẫn đề tài về đường cũ.

"Nhưng nhìn kết cục của bọn họ thử xem. Cuộc khủng hoảng kinh tế quốc nội mà bọn họ đang gặp phải đã quậy chính phủ tới mức sắp phá sản rồi kìa."

"Bọn họ thua trận vì đã bỏ đạo đấy!"

"Nếu Thánh chủ mạnh như thế thì tư tưởng của ngài ấy nhất định sẽ chính xác." Daniel tức giận nói, "Chắc Thánh chủ đang muốn giữ nguyên xã hội loài người như vầy thôi mà. Tất cả những thứ này chính là ý đồ của Thần hết đấy!"

Ba người rơi vào một bầu không khí tẻ ngắt.

Một lúc lâu sau Leon mới mở miệng: "Không có gì là không thể thay đổi hết. Pháp luật, chế độ và tín ngưỡng. Ngôi sao cũng có thể bị hủy diệt, vũ trụ cũng có thể sụp xuống mà, dù sao sự thay đổi của xã hội loài người cũng chỉ là một hạt muối bỏ biển thôi."

"Cải cách chính trị hả?" Tang Hạ hoảng hốt nói nhỏ, "Đây là một cuộc cải cách hoàn toàn từ trên xuống dưới đó."

Ánh mắt của Leon đang lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Ian của anh, hai ánh nhìn ôn nhu tụ hợp với nhau ở giữa không trung.

"Ta vẫn sẽ câu nói đó," thanh niên tóc vàng bình tĩnh bảo, "Nếu không đủ mạnh để cùng nhau lập ra quy luật của xã hội nhằm đối chọi với giai cấp thống trị thì bất kỳ cuộc cải cách nào cũng chỉ là một lời nói suông mà thôi. Cho nên chúng ta phải làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ trước đã."

"Được rồi, các tiểu thư và tiên sinh." Cha xứ Adway đứng dậy, "Một màn biện luận vô cùng đặc sắc! Cảm ơn các ngài đã đưa ra nhiều lời nói làm cho người ta tỉnh ngộ như thế... một vài câu trong đó có thể sẽ khiến chúng ta bị theo dõi bởi Cục Tình báo Đặc biệt đấy. Nói chung, chúng ta có thể tiếp tục đi tham quan rồi chứ?"

Những người trẻ tuổi kia đứng dậy, cầm áo khoác lên và chuẩn bị rời đi.

"Xin chờ một chút." Người hầu rượu bắt chuyện, "Tôi muốn mời ba vị trẻ tuổi này uống một ly. Tôi thích màn biện luận vừa rồi của mọi người."

Bọn Leon đưa mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn đối với ý tốt bất thình lình này. Dù sao lúc bọn họ tiến vào quán rượu trước đó, lòng thù địch ở khắp nơi cũng sắp đông lại thành lưỡi kiếm mà đâm tới ấy chứ.

"Cảm ơn." Leon nâng ly trước.

Daniel thấy thế cũng uống một hơi cạn sạch.

"Há, ngươi uống thiệt đó hả?" Tang Hạ kinh hãi đến biến sắc, "Nơi này là khu 96, uống rượu là sẽ mang thai đó!"

Daniel khẽ buông tay ra, ly rượu ầm một cái rơi xuống bàn. Mặt cậu tái mét, theo bản năng sờ lên bụng mình.

Mấy người trong quán rượu đều cười đến nỗi lăn lộn đầy đất.

"Tang Hạ..." Ian bất đắc dĩ.

Tang Hạ nâng ly rót rượu vào trong miệng, cười lớn trốn ra khỏi cửa.

Hôm đó, ba vị khách trẻ dùng bữa tối ở tu viện Thánh Miro xong mới lên đường trở về.

"Ta có thể tham quan ký túc xá của em không?" Leon ăn uống no đủ rồi lại dây dưa không chịu đi.

"Không thể." Ian từ chối thẳng thừng, "Con nên trở về rồi. Sau khi trời tối, nơi này sẽ không an toàn hơn nữa đấy. Hơn nữa sau này đừng chạy tới khi chưa báo trước và cũng đừng kéo Tang Hạ chạy đi khắp nơi nữa nhé."

"Nếu cái tên Adway kia làm khó dễ em thì em phải nói cho ta biết đó." Leon nói.

"Cha xứ Adway là một người đứng đắn." Ian nghiêm túc bảo.

Leon nhún vai rồi nhanh chân bước khỏi cửa lớn. Tang Hạ và Daniel đã leo lên phi toa và đang đứng bên cạnh cửa.

"Đúng rồi." Leon bỗng nhiên quay đầu lại, con ngươi màu xanh xa xôi nhìn sang, "Buổi chiều ngày mai, năm giờ."

"Cái gì cơ?" Ian đầu óc mơ hồ.

"Ta tới đón em rồi chúng ta sẽ cùng đi đón năm mới!" Tay của Leon đẩy lên cạnh cửa một cái rồi nhảy vào trong phi toa.

Ian hậu tri hậu giác: "Ta còn chưa đồng ý nữa mà..."

Nhưng phi toa đã bay lên, cái đầu chợt chẳng thấy đâu, vừa nháy mắt mà đã biến mất giữa đường ray và ánh đèn rậm rạp trên bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook