Chương 63
Mỹ bảo
28/07/2020
"Mỗi lần anh đưa mắt nhìn người này thêm một chút, anh sẽ lại cảm thấy mình yêu hắn thêm một phần nữa."
"Lúc trước khi bọn ta bị gọi về đế đô gấp đó, cha đã nghi là cơ thể của Hoàng đế bị gì rồi. Khi tới đế đô và gặp mặt Hoàng đế, cha càng xác định mối nghi trong lòng hơn nữa."
Đại hội pháo hoa đã kết thúc nhưng đám tiệc tùng điên cuồng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Leno nhìn đèn đuốc bên dưới ngọn núi rồi nói với một tông giọng êm tai.
Nhưng Ian đã có chút uể oải rồi. Hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện vượt qua giới hạn của cơ thể. Một khi tinh thần thanh tĩnh lại, nỗi ủ rũ cũng không kịp chờ mà dâng lên, mắt khép lại tới mức không mở ra nổi.
"Nếu không ta đưa em về lại tu viện nhé?" Leon thấy đau lòng.
"Không sao đâu." Ian dần dựa người lên vai của Leon, "Đã đồng ý sẽ vượt qua đêm nay với ngươi rồi mà. Nơi này rất thoải mái... ngươi nói tiếp đi."
Leon không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Song cha tra xét bằng một vài đường dây và xác nhận suy đoán của mình. Hoàng đế đã bị bệnh hai hay ba năm gì rồi, khi bệnh tình càng ngày càng nặng, cuối cùng ổng cũng quyết định bí quá hóa liều mà đi làm giải phẫu trái phép."
"Tin này có thể tin được không?" Ian hỏi, "Ta còn tưởng rằng mấy đường dây ngầm ở đế đô của cha ngươi đã bị Hoàng đế diệt sạch rồi chứ."
"Cha bảo mình có một gián điệp khá đáng tin cậy." Leon nói, "Ta cũng không biết rõ đối phương cho lắm. Luôn là một mình cha tiếp xúc với người đó. Đối phương nói cho bọn ta biết rằng tất cả bắp thịt và thần kinh trên người Hoàng đế đang bị hoại tử rồi, chẳng mấy chốc nữa là cơ thể của ổng sẽ bại liệt thôi, chết vì nghẹt thở hoặc là nội tạng bị suy. Mà đầu óc của ổng lại chẳng có vấn đề gì hết."
"Cho nên ổng muốn đổi một thể xác khác." Ian ngồi dậy, cau mày.
Bản thân kỹ năng cấy ghép đại não đã khá hoàn thiện, loài người đã làm thí nghiệm trên người của vô số động vật rồi. Mà đây trước sau gì vẫn là một cuộc giải phẫu bị ban ủy viên đạo đức và giáo đình nghiêm cấm. Cũng chỉ có hoàng thất với quyền thế ngút trời mới lớn gan làm bậy như thế thôi.
"Đúng vậy." Leon nắm tay Ian, lẳng lặng động viên hắn, "Ta chỉ là một trong những người được bọn họ chọn ra để quyên tặng thôi. Ta vốn chẳng có mặt trong danh sách đâu. Nhưng sau khi Hoàng thái tử Raphael phát hiện con thứ Andrew của Lewis là lựa chọn quyên tặng hàng đầu, gã đi tìm thứ thay thế ở khắp nơi ngay, rồi lại tìm được ta đấy."
Ian mơ hồ tức giận: "Nếu Hoàng đế cấy ghép đầu óc của mình vào cơ thể của Andrew thật —— mặc kệ chuyện này có hoang đường đến cỡ nào —— thì rất có thể là ổng sẽ truyền ngôi cho Lewis, để tương lai Andrew có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ổng cũng có thể trở thành Hoàng đế lần thứ hai."
"Không sai." Leon cười mỉa, "Vậy nên ta là vị cứu tinh của Hoàng thái tử. Gã dùng hết bản lĩnh cả người ra để lôi kéo cả nhà bọn ta, khích lệ và nhắc đến ta trước mặt Hoàng đế là để Hoàng đế chọn ta chứ không chọn Andrew thôi."
"Đây là lý do tại sao ngươi lại giả bộ thành một đứa ranh con đó hả?"
"Một nửa thôi." Leon cười cợt, khóe mắt lóe lên nét bướng bỉnh, "Đúng là ta cố ý đó. Nhưng cái tính ranh con này là ta đã có từ lúc mới sinh ra rồi nhé Ian. Đây là một trong những nhân cách cực có mị lực của ta đấy. Em phải hiểu rõ điều này hơn người khác chứ."
"..." Ian nhớ lại cái bộ dáng không chịu gò bó khi còn bé của Leon, hoàn toàn không thể nào phản bác.
"Vậy hôm nay tại sao ngươi lại xé đi lớp ngụy trang thế?" Ian lo lắng, "Các ngươi có cách đối phó rồi sao?"
"Đúng thế." Leon mỉm cười, "Cha nói bọn ta đã chơi trò lá mặt lá trái với một nhà hoàng thất quá lâu rồi, chuyện này cần phải có một kết cục. Ông ấy cảm thấy thời cơ đã chín muồi, bọn ta đã bị động đủ rồi, nên chủ động ra tay thôi."
Ian nhìn về phía Leon.
Góc nghiêng của thanh niên tuấn tú như tước, xương mũi cao thẳng, góc giữa môi và cằm trông kiên cường như lưỡi dao vừa tra khỏi vỏ. Lúc anh không cợt nhả này nọ, luồng sát ý lạnh lùng đó sẽ lộ ra, khiến cho lòng người vừa thấy kính sợ lại vừa thấy hâm mộ.
Vào lúc này, trên người Leon bày ra vẻ kiên nghị, thận trọng cũng như dã tâm, mọi thứ đều vượt xa tuổi thật của anh.
"Ta có thể giúp gì cho ngươi không?" Ian thấy hơi hổ thẹn.
Sau khi hắn bị Tổng giáo chủ Hạ Lợi thất sủng và rời ngay khỏi Friel, tài nguyên trong tay cũng rất thiếu thốn. Vì thân phận thấp kém nên ngay cả giúp Leon bọn họ tranh thủ một chút ủng hộ từ phía giáo đình cũng chẳng làm được nữa.
"Em đã giúp tôi rất nhiều rồi mà!" Leon kinh ngạc, "Em đã cho ta Asura đó Ian!"
Ánh đèn trong buồng lái hơi lóe lên ngay.
"Nó cũng đồng ý nữa kìa." Leon cười rộ lên, "Hệ thống ngôn ngữ của nó cũng đang thăng cấp nên không thể nói chuyện, vậy cũng chỉ có thể nghẹn chết nó thôi."
Ian cũng cười theo: "Cũng đúng, ta cũng chỉ có thể kêu gọi một chút Thánh quang cho ngươi và cứu đượ cái mạng nhỏ của ngươi vào thời khắc mấu chốt thôi. Cứ xem như ta là lá bài giữ mạng của ngươi vậy."
Leon kéo bàn tay của Ian lại rồi tỉ mỉ nghiên cứu đường nét trên lòng bàn tay của hắn: "Bây giờ ngươi có thể kêu gọi Thánh quang không? Kêu gọi thế nào vậy? Kiểu lóe lên chùm sáng trên lòng bàn tay ấy hả?"
"Đương nhiên là không rồi! Cái ngươi nói là hiệu ứng của phim truyền hình thôi!" Ian rụt tay lại, "Thánh quang chỉ có thể kêu gọi bằng linh hồn thôi. Hơn nữa cũng chẳng phải kiểu gọi ngài ấy là ngài ấy nhảy tới liền đâu. Đến nay, ta cũng mới gọi được ngài ấy hai lần thôi."
Trong trí nhớ của Ian, từ khi ra đời, bản thân hắn đã là một đứa trẻ may mắn được Thần che chở rồi.
Rõ ràng là sinh ra trong doanh trại của dân chạy nạn nhưng lại may mắn được Tổng giáo chủ mang về giáo đình nuôi nấng. Từ nhỏ đến lúc, cuộc sống của hắn cũng rất bình thường, nhưng cũng khá bình yên.
Lúc học tiểu học, nhà trường có tổ chức một chuyến tham quan. Xe buýt đưa đón của trường xảy ra trục trặc, rơi xuống từ đường trên không rồi lăn lộn vài vòng. Mọi thầy trò đều bị tổn thương dưới những mức độ khác nhau, chỉ có Ian là ngay cả một miếng da cũng không bị gì thôi.
Còn có một lần, có một loại căn bệnh ác tính hoành hành ở Cylin, gần như mọi người bên cạnh Ian cũng bị lây bệnh hết, thậm chí có hai đứa bạn học chết vì bệnh nữa. Nhưng Ian không phân ngày đêm mà chăm sóc bệnh nhân lại chẳng hề nhảy mũi một cái nào cả.
"Thần luôn đang che chở cho ta." Ian nói, "Mà ta chỉ có thể báo đáp lại ngài ấy bằng tín nhiệm và tình yêu của mình thôi."
Nhưng luồng sức mạnh thần bí này vẫn luôn không hề hiện hình, mãi đến lúc Ian và Leon bị vây dưới biển sâu đó. Họ một người thiếu dưỡng khí nên bị hôn mê, người còn lại thì mất quá nhiều máu, sinh mạng của cả hai đều đang hấp hối.
Chùm sáng đó xuất hiện trong đầu của Ian lần đầu tiên.
"Nơi này là phần mộ của cậu." Tia sáng nói với Ian, "Nơi này là không gian ý thức của loài người, nơi mà họ có thể thoát khỏi ràng buộc của thời gian. Chuyện xảy ra ở đây có thể là một phần nghìn giây khi chớp mắt một cái, nhưng cũng có thể là hàng triệu năm."
Ian hỏi: "Ngài là Thánh quang mà Thánh chủ đã ban tặng cho ta sao?"
"Có thể nói là vậy." Tia sáng nói, "Chỉ là tôi không thể đi ra quá lâu đâu. Hắn đang săn giết chúng ta đấy."
"Hắn là ai?"
Tia sáng cũng không trả lời: "Tôi luôn nhìn cậu, Ian."
"Thì ra là ngài!" Cuối cùng thì nỗi hoang mang trong lòng dài đến hai mươi năm của Ian cũng có lời giải thích rồi, "Là ngài luôn che chở cho ta!"
"Chăm sóc để trưởng thành một cách khỏe mạnh và an toàn là mệnh lệnh mà tôi nhận được. Tôi phải dõi theo cậu với điều kiện tiên quyết là không quấy rầy cuộc sống bình thường của cậu cũng như giúp đỡ và cứu chữa tính mạng của cậu lúc cậu đối mặt với bất cứ mối đe dọa nào. Tính mạng của cậu cao hơn tất cả mọi thứ."
"Là ai đã truyền đạt mệnh lệnh này cho ngươi vậy?" Ian càng hoang mang hơn.
Tia sáng: "Tôi nhất định phải ẩn núp bản thân, cậu cũng cần phải trốn đi nữa. Sức mạnh của chúng ta còn quá yếu, mà lính gác lại chưa đủ mạnh!"
""Lính gác" là ai?"
Tia sáng: "Cơ sở ngầm của "hắn" đông đảo và nằm ở khắp mọi nơi. Đã hơn bốn nghìn năm rồi nhưng hắn chưa từng buông tha cho việc tìm cậu. Một khi tìm được cậu, hắn sẽ hoàn toàn hủy diệt cậu, mà tôi cũng sẽ bị hắn nuốt chửng."
"Tại sao lại là ta?" Ian đã không theo kịp tư duy của đối phương nữa rồi.
"Vì cậu là ánh sáng của hi vọng." Ánh sáng màu trắng trả lời như vậy, giọng nam cứng nhắc bỗng xoay một vòng, "Theo tiếng địa cầu cổ, cái tên "Ian" này có nghĩa là "lễ vật đến từ Thần" đấy."
Câu nói này tràn đầy ngữ khí ôn nhu và lòng thương yêu, tươi sáng một cách dị thường. Mặc dù tông giọng giống nhau y như đúc, nhưng nó tuyệt đối không phải là tiếng điện tử của bản thân ánh sáng màu trắng mà lại là một đoạn ghi âm của con người!
"Ngươi... các ngươi là ai?" Ian khiếp sợ.
Ánh sáng màu trắng vẫn dùng giọng nam đó mà nói: "Cậu là tia hi vọng tốt đẹp nhất mà tôi có thể để lại cho loài người."
Ian không biết ánh sáng màu trắng này đã dùng cách gì để khởi động bộ cơ giáp trong chiếc tàu đắm cũng như giúp hắn và Leon thoát khốn. Sau khi xác nhận chỉ số an toàn của Ian đã trở lại giá trị bình thường, ánh sáng màu trắng mới ẩn vào trong phần mộ tối mờ.
"Ít nhất hãy nói cho ta tên của ngươi chứ." Cuối cùng Ian vẫn khẩn cầu.
"Quang Kỷ." Ánh sáng màu trắng nói, "Đây là cái tên mà hắn đã đặt cho ta."
Ian suy đoán rằng có ít nhất hai người là "hắn" trong miệng của Quang Kỷ.
Một kẻ đang đuổi giết Quang Kỷ, thậm chí là bao gồm cả Ian. Mà tên còn lại thì hẳn là người đã truyền đạt mệnh lệnh với Quang Kỷ để nó bảo vệ Ian.
"Đây là một sức mạnh mà ta không dám sử dụng quá tùy tiện." Ian nói với Leon, "Đến nay ta vẫn chưa biết cái người đang săn giết chúng ta trong miệng Quang Kỷ là ai hết. Nhưng ta cảm thấy có lẽ Quang Kỷ không phải là "Thánh quang". Nó giống như một cái... hệ thống cận vệ hơn? Một cái bàn tay vàng không được xài tới một cách tùy tiện?"
Leon nói: "Tại sao ta lại cảm thấy tia sáng này tựa như một con thú cưng nhỏ nói chuyện như có bị chút bệnh thần kinh vậy nhỉ? Nó đánh giá ta thế nào?"
"Nó khen ngươi rất mạnh mẽ, nói rằng ngươi sẽ trở thành một tên Alpha hoàn mỹ."
"Há!" Leon đổi giọng ngay luôn, "Một tia sáng rất có phẩm vị và tầm nhìn xa rộng. Mặc dù chưa từng gặp gỡ nhưng ta đã bắt đầu thích nó rồi đấy!"
Ian: "..."
Leon nói: "Nói chung, nó trợ giúp chúng ta thì đã là một chuyện tốt rồi."
"Đúng vậy." Ian đồng ý, "Có lẽ phải đợi đến lúc sau này khi ta đủ mạnh là sẽ có thể sử dụng nó một cách quanh minh chính đại thôi."
"Nó không giúp được em thì cũng chẳng sao hết." Leon chợt mỉm cười rồi đan ngón tay với Ian, đôi mắt trông như nửa đêm nhìn thẳng vào trong lòng của người mình yêu.
"Ta sẽ bảo vệ cho em, Ian. Dùng cả tính mạng của ta."
Ghế dựa đơn trong buồng lái mở ra và trở thành một chiếc ghế nằm. Ian uể oải hết chịu nổi, cuối cùng vẫn bị Leon ôm vào trong ngực, hai người cùng chen trên chiếc ghế này.
"Ngủ một tí đi." Leon trùm áo choàng lên người Ian rồi tự mình ôm lấy hắn.
Dỡ xuống mối tâm sự và lại đặt mình vào trong một lồng ngực ấm áp thoải mái, dù là đỉnh núi tuyết cao ngất ngưởng cũng chẳng thể làm cho hắn cảm thấy an toàn hơn vị trí này được.
Ian gần như vừa nhắm mắt lại là đã rơi vào mộng đẹp.
Lúc trời sắp sáng, Leon tỉnh dậy trước.
Ian đang gối đầu lên lồng ngực của Leon, cánh tay vòng qua eo của anh, ngủ rất say sưa.
Trong ánh bình minh mỏng manh, khuôn mặt của Ian trông trơn bóng và dịu dàng chẳng khác gì ngọc đẹp, vẻ mặt khoan thai khi ngủ khiến cho một trận thủy triều dâng lên trong lòng người.
Tình yêu buông thả của người trẻ tuổi ùa ra vào đúng lúc này.
Leon chỉ muốn hôn Ian thật mãnh liệt, đặt hắn dưới thân, làm càn mà đòi lấy. Anh muốn thưởng thức đôi môi mà mình đã mơ tưởng mấy năm đó, muốn giữ lấy cơ thể gầy gò nhưng mềm mại này trong lòng bàn tay rồi cảm nhận từng cơn run rẩy và nhiệt độ trên mỗi tấc da thịt này.
Gần như chỉ mới nghĩ chút vậy thôi mà Leon đã phát hiện mình cứng lên rồi. Nhưng anh không dám làm ra bất cứ cử động nhỏ nào hết, anh chỉ có thể dùng một khoảng cách không tới một tấc để nhìn chăm chú vào người mà anh đã yêu mấy năm một cách tham lam mà lại vô vọng thôi.
Người đời toàn nói rằng tình yêu có chu kỳ, dopamine sẽ không phân bố điên cuồng mãi mãi được. Đến một lúc nhất định, tình yêu sẽ dần hạ nhiệt, mọi người sẽ khôi phục lý trí.
Nhưng vậy thì tại sao mỗi lần anh đưa mắt nhìn người này thêm một chút, anh sẽ lại cảm thấy mình yêu hắn thêm một phần nữa đây?
"Nếu em thật sự là lễ vật mà Thần đã cho ta, vậy em cũng nên hoàn toàn thuộc về ta mới phải chứ..."
Ian hơi nhúc nhích, hắn mở mắt ra nhưng chỉ thấy ánh bình minh khoác lên triền núi, mâu mỏng trên trời nhuộm hết màu hoa tường vi lộng lẫy, đẹp tới mức chấn động lòng người.
"Đẹp quá..." Ian cảm thán, sâu sắc cảm thấy đi chuyến này không uổng.
"Đúng vậy." Leon nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mỉm cười của người trong lòng, "Đẹp quá."
*
"Ngày Kỷ Nguyên" kết thúc, phồn hoa hạ màn, cuộc sống của mọi người lại trở về với quỹ đạo.
Cuộc sống của xã hội thượng lưu vẫn xa hoa trụy lạc như trước, dân bần dưới tầng chót vẫn lao động như giun dế vì một ngày ba bữa.
Không ít người cũng để ý đến rằng thời gian lộ diện của Felix IV càng ngày càng ít. Thái tử và Hoàng tử Lewis thay phiên nhau có mặt trong một vài trường hợp vốn cần Hoàng đế phải đứng ra.
Một cơn bão có thể thay đổi cục diện chính trị của của đất nước đang dần ngưng tụ và thành hình ở Cung Elysees.
Nhưng Ian lại không nghĩ tới là một tiểu cha xứ chưa được nhiều người biết đến như mình cũng sẽ bị cuốn vào giữa cơn bão này.
Ngày thứ ba sau hôm thi đấu vào Ngày Kỷ Nguyên, lúc Ian đang phân chia bánh mì cứu tế trong khu thì lại bị đồng sự tìm gấp về tu viện.
Một ngự lệnh đến từ Cung Elysees triệu cha xứ Ian Mitchell tiến cung hầu hạ và giảng kinh cho thành viên của hoàng thất ngay hôm đó!
"Lúc trước khi bọn ta bị gọi về đế đô gấp đó, cha đã nghi là cơ thể của Hoàng đế bị gì rồi. Khi tới đế đô và gặp mặt Hoàng đế, cha càng xác định mối nghi trong lòng hơn nữa."
Đại hội pháo hoa đã kết thúc nhưng đám tiệc tùng điên cuồng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Leno nhìn đèn đuốc bên dưới ngọn núi rồi nói với một tông giọng êm tai.
Nhưng Ian đã có chút uể oải rồi. Hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện vượt qua giới hạn của cơ thể. Một khi tinh thần thanh tĩnh lại, nỗi ủ rũ cũng không kịp chờ mà dâng lên, mắt khép lại tới mức không mở ra nổi.
"Nếu không ta đưa em về lại tu viện nhé?" Leon thấy đau lòng.
"Không sao đâu." Ian dần dựa người lên vai của Leon, "Đã đồng ý sẽ vượt qua đêm nay với ngươi rồi mà. Nơi này rất thoải mái... ngươi nói tiếp đi."
Leon không thể làm gì khác hơn là nói tiếp: "Song cha tra xét bằng một vài đường dây và xác nhận suy đoán của mình. Hoàng đế đã bị bệnh hai hay ba năm gì rồi, khi bệnh tình càng ngày càng nặng, cuối cùng ổng cũng quyết định bí quá hóa liều mà đi làm giải phẫu trái phép."
"Tin này có thể tin được không?" Ian hỏi, "Ta còn tưởng rằng mấy đường dây ngầm ở đế đô của cha ngươi đã bị Hoàng đế diệt sạch rồi chứ."
"Cha bảo mình có một gián điệp khá đáng tin cậy." Leon nói, "Ta cũng không biết rõ đối phương cho lắm. Luôn là một mình cha tiếp xúc với người đó. Đối phương nói cho bọn ta biết rằng tất cả bắp thịt và thần kinh trên người Hoàng đế đang bị hoại tử rồi, chẳng mấy chốc nữa là cơ thể của ổng sẽ bại liệt thôi, chết vì nghẹt thở hoặc là nội tạng bị suy. Mà đầu óc của ổng lại chẳng có vấn đề gì hết."
"Cho nên ổng muốn đổi một thể xác khác." Ian ngồi dậy, cau mày.
Bản thân kỹ năng cấy ghép đại não đã khá hoàn thiện, loài người đã làm thí nghiệm trên người của vô số động vật rồi. Mà đây trước sau gì vẫn là một cuộc giải phẫu bị ban ủy viên đạo đức và giáo đình nghiêm cấm. Cũng chỉ có hoàng thất với quyền thế ngút trời mới lớn gan làm bậy như thế thôi.
"Đúng vậy." Leon nắm tay Ian, lẳng lặng động viên hắn, "Ta chỉ là một trong những người được bọn họ chọn ra để quyên tặng thôi. Ta vốn chẳng có mặt trong danh sách đâu. Nhưng sau khi Hoàng thái tử Raphael phát hiện con thứ Andrew của Lewis là lựa chọn quyên tặng hàng đầu, gã đi tìm thứ thay thế ở khắp nơi ngay, rồi lại tìm được ta đấy."
Ian mơ hồ tức giận: "Nếu Hoàng đế cấy ghép đầu óc của mình vào cơ thể của Andrew thật —— mặc kệ chuyện này có hoang đường đến cỡ nào —— thì rất có thể là ổng sẽ truyền ngôi cho Lewis, để tương lai Andrew có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ổng cũng có thể trở thành Hoàng đế lần thứ hai."
"Không sai." Leon cười mỉa, "Vậy nên ta là vị cứu tinh của Hoàng thái tử. Gã dùng hết bản lĩnh cả người ra để lôi kéo cả nhà bọn ta, khích lệ và nhắc đến ta trước mặt Hoàng đế là để Hoàng đế chọn ta chứ không chọn Andrew thôi."
"Đây là lý do tại sao ngươi lại giả bộ thành một đứa ranh con đó hả?"
"Một nửa thôi." Leon cười cợt, khóe mắt lóe lên nét bướng bỉnh, "Đúng là ta cố ý đó. Nhưng cái tính ranh con này là ta đã có từ lúc mới sinh ra rồi nhé Ian. Đây là một trong những nhân cách cực có mị lực của ta đấy. Em phải hiểu rõ điều này hơn người khác chứ."
"..." Ian nhớ lại cái bộ dáng không chịu gò bó khi còn bé của Leon, hoàn toàn không thể nào phản bác.
"Vậy hôm nay tại sao ngươi lại xé đi lớp ngụy trang thế?" Ian lo lắng, "Các ngươi có cách đối phó rồi sao?"
"Đúng thế." Leon mỉm cười, "Cha nói bọn ta đã chơi trò lá mặt lá trái với một nhà hoàng thất quá lâu rồi, chuyện này cần phải có một kết cục. Ông ấy cảm thấy thời cơ đã chín muồi, bọn ta đã bị động đủ rồi, nên chủ động ra tay thôi."
Ian nhìn về phía Leon.
Góc nghiêng của thanh niên tuấn tú như tước, xương mũi cao thẳng, góc giữa môi và cằm trông kiên cường như lưỡi dao vừa tra khỏi vỏ. Lúc anh không cợt nhả này nọ, luồng sát ý lạnh lùng đó sẽ lộ ra, khiến cho lòng người vừa thấy kính sợ lại vừa thấy hâm mộ.
Vào lúc này, trên người Leon bày ra vẻ kiên nghị, thận trọng cũng như dã tâm, mọi thứ đều vượt xa tuổi thật của anh.
"Ta có thể giúp gì cho ngươi không?" Ian thấy hơi hổ thẹn.
Sau khi hắn bị Tổng giáo chủ Hạ Lợi thất sủng và rời ngay khỏi Friel, tài nguyên trong tay cũng rất thiếu thốn. Vì thân phận thấp kém nên ngay cả giúp Leon bọn họ tranh thủ một chút ủng hộ từ phía giáo đình cũng chẳng làm được nữa.
"Em đã giúp tôi rất nhiều rồi mà!" Leon kinh ngạc, "Em đã cho ta Asura đó Ian!"
Ánh đèn trong buồng lái hơi lóe lên ngay.
"Nó cũng đồng ý nữa kìa." Leon cười rộ lên, "Hệ thống ngôn ngữ của nó cũng đang thăng cấp nên không thể nói chuyện, vậy cũng chỉ có thể nghẹn chết nó thôi."
Ian cũng cười theo: "Cũng đúng, ta cũng chỉ có thể kêu gọi một chút Thánh quang cho ngươi và cứu đượ cái mạng nhỏ của ngươi vào thời khắc mấu chốt thôi. Cứ xem như ta là lá bài giữ mạng của ngươi vậy."
Leon kéo bàn tay của Ian lại rồi tỉ mỉ nghiên cứu đường nét trên lòng bàn tay của hắn: "Bây giờ ngươi có thể kêu gọi Thánh quang không? Kêu gọi thế nào vậy? Kiểu lóe lên chùm sáng trên lòng bàn tay ấy hả?"
"Đương nhiên là không rồi! Cái ngươi nói là hiệu ứng của phim truyền hình thôi!" Ian rụt tay lại, "Thánh quang chỉ có thể kêu gọi bằng linh hồn thôi. Hơn nữa cũng chẳng phải kiểu gọi ngài ấy là ngài ấy nhảy tới liền đâu. Đến nay, ta cũng mới gọi được ngài ấy hai lần thôi."
Trong trí nhớ của Ian, từ khi ra đời, bản thân hắn đã là một đứa trẻ may mắn được Thần che chở rồi.
Rõ ràng là sinh ra trong doanh trại của dân chạy nạn nhưng lại may mắn được Tổng giáo chủ mang về giáo đình nuôi nấng. Từ nhỏ đến lúc, cuộc sống của hắn cũng rất bình thường, nhưng cũng khá bình yên.
Lúc học tiểu học, nhà trường có tổ chức một chuyến tham quan. Xe buýt đưa đón của trường xảy ra trục trặc, rơi xuống từ đường trên không rồi lăn lộn vài vòng. Mọi thầy trò đều bị tổn thương dưới những mức độ khác nhau, chỉ có Ian là ngay cả một miếng da cũng không bị gì thôi.
Còn có một lần, có một loại căn bệnh ác tính hoành hành ở Cylin, gần như mọi người bên cạnh Ian cũng bị lây bệnh hết, thậm chí có hai đứa bạn học chết vì bệnh nữa. Nhưng Ian không phân ngày đêm mà chăm sóc bệnh nhân lại chẳng hề nhảy mũi một cái nào cả.
"Thần luôn đang che chở cho ta." Ian nói, "Mà ta chỉ có thể báo đáp lại ngài ấy bằng tín nhiệm và tình yêu của mình thôi."
Nhưng luồng sức mạnh thần bí này vẫn luôn không hề hiện hình, mãi đến lúc Ian và Leon bị vây dưới biển sâu đó. Họ một người thiếu dưỡng khí nên bị hôn mê, người còn lại thì mất quá nhiều máu, sinh mạng của cả hai đều đang hấp hối.
Chùm sáng đó xuất hiện trong đầu của Ian lần đầu tiên.
"Nơi này là phần mộ của cậu." Tia sáng nói với Ian, "Nơi này là không gian ý thức của loài người, nơi mà họ có thể thoát khỏi ràng buộc của thời gian. Chuyện xảy ra ở đây có thể là một phần nghìn giây khi chớp mắt một cái, nhưng cũng có thể là hàng triệu năm."
Ian hỏi: "Ngài là Thánh quang mà Thánh chủ đã ban tặng cho ta sao?"
"Có thể nói là vậy." Tia sáng nói, "Chỉ là tôi không thể đi ra quá lâu đâu. Hắn đang săn giết chúng ta đấy."
"Hắn là ai?"
Tia sáng cũng không trả lời: "Tôi luôn nhìn cậu, Ian."
"Thì ra là ngài!" Cuối cùng thì nỗi hoang mang trong lòng dài đến hai mươi năm của Ian cũng có lời giải thích rồi, "Là ngài luôn che chở cho ta!"
"Chăm sóc để trưởng thành một cách khỏe mạnh và an toàn là mệnh lệnh mà tôi nhận được. Tôi phải dõi theo cậu với điều kiện tiên quyết là không quấy rầy cuộc sống bình thường của cậu cũng như giúp đỡ và cứu chữa tính mạng của cậu lúc cậu đối mặt với bất cứ mối đe dọa nào. Tính mạng của cậu cao hơn tất cả mọi thứ."
"Là ai đã truyền đạt mệnh lệnh này cho ngươi vậy?" Ian càng hoang mang hơn.
Tia sáng: "Tôi nhất định phải ẩn núp bản thân, cậu cũng cần phải trốn đi nữa. Sức mạnh của chúng ta còn quá yếu, mà lính gác lại chưa đủ mạnh!"
""Lính gác" là ai?"
Tia sáng: "Cơ sở ngầm của "hắn" đông đảo và nằm ở khắp mọi nơi. Đã hơn bốn nghìn năm rồi nhưng hắn chưa từng buông tha cho việc tìm cậu. Một khi tìm được cậu, hắn sẽ hoàn toàn hủy diệt cậu, mà tôi cũng sẽ bị hắn nuốt chửng."
"Tại sao lại là ta?" Ian đã không theo kịp tư duy của đối phương nữa rồi.
"Vì cậu là ánh sáng của hi vọng." Ánh sáng màu trắng trả lời như vậy, giọng nam cứng nhắc bỗng xoay một vòng, "Theo tiếng địa cầu cổ, cái tên "Ian" này có nghĩa là "lễ vật đến từ Thần" đấy."
Câu nói này tràn đầy ngữ khí ôn nhu và lòng thương yêu, tươi sáng một cách dị thường. Mặc dù tông giọng giống nhau y như đúc, nhưng nó tuyệt đối không phải là tiếng điện tử của bản thân ánh sáng màu trắng mà lại là một đoạn ghi âm của con người!
"Ngươi... các ngươi là ai?" Ian khiếp sợ.
Ánh sáng màu trắng vẫn dùng giọng nam đó mà nói: "Cậu là tia hi vọng tốt đẹp nhất mà tôi có thể để lại cho loài người."
Ian không biết ánh sáng màu trắng này đã dùng cách gì để khởi động bộ cơ giáp trong chiếc tàu đắm cũng như giúp hắn và Leon thoát khốn. Sau khi xác nhận chỉ số an toàn của Ian đã trở lại giá trị bình thường, ánh sáng màu trắng mới ẩn vào trong phần mộ tối mờ.
"Ít nhất hãy nói cho ta tên của ngươi chứ." Cuối cùng Ian vẫn khẩn cầu.
"Quang Kỷ." Ánh sáng màu trắng nói, "Đây là cái tên mà hắn đã đặt cho ta."
Ian suy đoán rằng có ít nhất hai người là "hắn" trong miệng của Quang Kỷ.
Một kẻ đang đuổi giết Quang Kỷ, thậm chí là bao gồm cả Ian. Mà tên còn lại thì hẳn là người đã truyền đạt mệnh lệnh với Quang Kỷ để nó bảo vệ Ian.
"Đây là một sức mạnh mà ta không dám sử dụng quá tùy tiện." Ian nói với Leon, "Đến nay ta vẫn chưa biết cái người đang săn giết chúng ta trong miệng Quang Kỷ là ai hết. Nhưng ta cảm thấy có lẽ Quang Kỷ không phải là "Thánh quang". Nó giống như một cái... hệ thống cận vệ hơn? Một cái bàn tay vàng không được xài tới một cách tùy tiện?"
Leon nói: "Tại sao ta lại cảm thấy tia sáng này tựa như một con thú cưng nhỏ nói chuyện như có bị chút bệnh thần kinh vậy nhỉ? Nó đánh giá ta thế nào?"
"Nó khen ngươi rất mạnh mẽ, nói rằng ngươi sẽ trở thành một tên Alpha hoàn mỹ."
"Há!" Leon đổi giọng ngay luôn, "Một tia sáng rất có phẩm vị và tầm nhìn xa rộng. Mặc dù chưa từng gặp gỡ nhưng ta đã bắt đầu thích nó rồi đấy!"
Ian: "..."
Leon nói: "Nói chung, nó trợ giúp chúng ta thì đã là một chuyện tốt rồi."
"Đúng vậy." Ian đồng ý, "Có lẽ phải đợi đến lúc sau này khi ta đủ mạnh là sẽ có thể sử dụng nó một cách quanh minh chính đại thôi."
"Nó không giúp được em thì cũng chẳng sao hết." Leon chợt mỉm cười rồi đan ngón tay với Ian, đôi mắt trông như nửa đêm nhìn thẳng vào trong lòng của người mình yêu.
"Ta sẽ bảo vệ cho em, Ian. Dùng cả tính mạng của ta."
Ghế dựa đơn trong buồng lái mở ra và trở thành một chiếc ghế nằm. Ian uể oải hết chịu nổi, cuối cùng vẫn bị Leon ôm vào trong ngực, hai người cùng chen trên chiếc ghế này.
"Ngủ một tí đi." Leon trùm áo choàng lên người Ian rồi tự mình ôm lấy hắn.
Dỡ xuống mối tâm sự và lại đặt mình vào trong một lồng ngực ấm áp thoải mái, dù là đỉnh núi tuyết cao ngất ngưởng cũng chẳng thể làm cho hắn cảm thấy an toàn hơn vị trí này được.
Ian gần như vừa nhắm mắt lại là đã rơi vào mộng đẹp.
Lúc trời sắp sáng, Leon tỉnh dậy trước.
Ian đang gối đầu lên lồng ngực của Leon, cánh tay vòng qua eo của anh, ngủ rất say sưa.
Trong ánh bình minh mỏng manh, khuôn mặt của Ian trông trơn bóng và dịu dàng chẳng khác gì ngọc đẹp, vẻ mặt khoan thai khi ngủ khiến cho một trận thủy triều dâng lên trong lòng người.
Tình yêu buông thả của người trẻ tuổi ùa ra vào đúng lúc này.
Leon chỉ muốn hôn Ian thật mãnh liệt, đặt hắn dưới thân, làm càn mà đòi lấy. Anh muốn thưởng thức đôi môi mà mình đã mơ tưởng mấy năm đó, muốn giữ lấy cơ thể gầy gò nhưng mềm mại này trong lòng bàn tay rồi cảm nhận từng cơn run rẩy và nhiệt độ trên mỗi tấc da thịt này.
Gần như chỉ mới nghĩ chút vậy thôi mà Leon đã phát hiện mình cứng lên rồi. Nhưng anh không dám làm ra bất cứ cử động nhỏ nào hết, anh chỉ có thể dùng một khoảng cách không tới một tấc để nhìn chăm chú vào người mà anh đã yêu mấy năm một cách tham lam mà lại vô vọng thôi.
Người đời toàn nói rằng tình yêu có chu kỳ, dopamine sẽ không phân bố điên cuồng mãi mãi được. Đến một lúc nhất định, tình yêu sẽ dần hạ nhiệt, mọi người sẽ khôi phục lý trí.
Nhưng vậy thì tại sao mỗi lần anh đưa mắt nhìn người này thêm một chút, anh sẽ lại cảm thấy mình yêu hắn thêm một phần nữa đây?
"Nếu em thật sự là lễ vật mà Thần đã cho ta, vậy em cũng nên hoàn toàn thuộc về ta mới phải chứ..."
Ian hơi nhúc nhích, hắn mở mắt ra nhưng chỉ thấy ánh bình minh khoác lên triền núi, mâu mỏng trên trời nhuộm hết màu hoa tường vi lộng lẫy, đẹp tới mức chấn động lòng người.
"Đẹp quá..." Ian cảm thán, sâu sắc cảm thấy đi chuyến này không uổng.
"Đúng vậy." Leon nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mỉm cười của người trong lòng, "Đẹp quá."
*
"Ngày Kỷ Nguyên" kết thúc, phồn hoa hạ màn, cuộc sống của mọi người lại trở về với quỹ đạo.
Cuộc sống của xã hội thượng lưu vẫn xa hoa trụy lạc như trước, dân bần dưới tầng chót vẫn lao động như giun dế vì một ngày ba bữa.
Không ít người cũng để ý đến rằng thời gian lộ diện của Felix IV càng ngày càng ít. Thái tử và Hoàng tử Lewis thay phiên nhau có mặt trong một vài trường hợp vốn cần Hoàng đế phải đứng ra.
Một cơn bão có thể thay đổi cục diện chính trị của của đất nước đang dần ngưng tụ và thành hình ở Cung Elysees.
Nhưng Ian lại không nghĩ tới là một tiểu cha xứ chưa được nhiều người biết đến như mình cũng sẽ bị cuốn vào giữa cơn bão này.
Ngày thứ ba sau hôm thi đấu vào Ngày Kỷ Nguyên, lúc Ian đang phân chia bánh mì cứu tế trong khu thì lại bị đồng sự tìm gấp về tu viện.
Một ngự lệnh đến từ Cung Elysees triệu cha xứ Ian Mitchell tiến cung hầu hạ và giảng kinh cho thành viên của hoàng thất ngay hôm đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.