Chương 67
Mỹ bảo
28/07/2020
"Hoàng đế đồng ý làm phẫu thuật rồi."
Ngay lúc Ian xoay người lần hai và đưa tay đẩy cửa, giọng nói của Hoàng đế lại đột ngột vang lên.
"Nếu cách kêu gọi Thánh quang của cậu là cầu nguyện thì hãy cầu nguyện cho ta đi, cha xứ."
"Đương nhiên là ta sẽ cầu nguyện cho ngài rồi, thưa Bệ hạ." Ian nghiêng mình bày ra tư thế hỏi thăm với Hoàng đế.
Nhưng lời tiếp theo của Hoàng đế lại khiến hắn thoáng như rơi vào trong hầm băng: "Nhưng hình như lời cầu nguyện của cậu chỉ có tác dụng khi bị đẩy vào bước đường cùng thôi. Vậy thì hãy cố gắng một lần vì ta nhé..."
Ian chợt cảm thấy không ổn, nhưng cơ thể còn chưa kịp phản ứng lại mà sau gáy đã truyền đến một cơn nhói nhẹ.
Trong phòng khách dưới lầu, bàn tay đang cầm bài của Leon chợt run lên.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía một nơi không biết tên, cảm giác như kim đâm trên lưng đó khiến anh cảm nhận được mình đang như một con sói ngửi thấy mùi uy hiếp, lông lá dựng thẳng lên như kim thép.
"Sao vậy Leon?" Daniel ngồi đối diện dịu dàng mỉm cười, "Chắc đang chuẩn bị chuồn đi hả?"
"Hình như Leon của chúng ta đang hơi buồn bực rồi đây mà." Tang Hạ cười dựa lên bả vai của Leon, "Bầu không khí ở nơi này cũng không quá tốt, mấy anh không ngửi thấy mùi gà hả?"
Người khác thì cười vui vẻ, mặt mày đủ kiểu. Khuôn mặt đang mỉm cười của Daniel lại xanh lên, dù biết mình có thân phận đàng hoàng nhưng lại không thể cãi nhau với Tang Hạ trước mặt mọi người nên đành phải nuốt sự khó chịu này xuống bụng.
"Sao còn chưa có tin gì nữa vậy?" Tang Hạ châm một điếu thuốc đưa tới rồi hỏi bên Leon như cả hai đang thân mật với nhau, "Liệu có "rơi vương miện" rồi không?"
"Rơi vương miện" là một từ dùng để đề cập đến chuyện Hoàng đế băng hà và quốc tang sau đó.
"Chắc chưa đâu." Leon cầm lấy điếu thuốc trong tay cô, anh cười lạnh bảo, "Mặc dù ổng không đáng sống tiếp, nhưng trước khi chưa thay chúng ta làm xong việc thì chiếc vương miện đó vẫn chưa thể rơi xuống được."
*
Quan hầu đứng đầu của Hoàng đế ôm lấy cơ thể đã mất đi tri giác của cha xứ với một vẻ mặt vô cảm, gã hạ thấp người với Hoàng đế rồi đi về phía một cánh cửa khác nằm ở phía Tây của phòng ngủ.
"Chăm sóc cậu ta cho tốt vào." Hoàng đế chỉ dặn dò một câu vào lúc cuối, "Người này là lá bài tẩy cuối cùng của ta."
Đợi đến khi người nọ đã rời đi, nửa ngày sau, Felix mới nhấn chuông lần nữa.
"Kêu Hoàng hậu đến đây."
Hoàng hậu Iris chạy gấp vào trong phòng ngủ với một khuôn mặt khóc đến nỗi sưng vù lên rồi nhào tới cạnh giường.
"Hức, Felix..." Hoàng hậu khàn giọng gọi, bà nắm lấy bàn tay vô lực của Hoàng đế, "Suýt chút nữa là ta đã đánh mất chàng rồi!"
Felix nhìn người vợ già với một vẻ mặt hờ hững. Lần phát bệnh này đã mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cơ thịt trên mắt của ông, ông đã không còn xác định được mục tiêu nữa, nhìn thứ gì cũng thấy mơ hồ.
"Nàng là một người phụ nữ lương thiện, Iris." Hoàng đế nói hàm hồ, "Không có năng lực, cũng không phải là một người mẹ ưu tú hay một người vợ giỏi giang. Nhưng ít ra, nàng là người duy nhất còn bày ra vài phần vô tư với ta."
Hoàng hậu lấy khăn che miệng trừng mắt một cách nghi ngờ, bà nghe không hiểu ý tứ trong lời này của chồng cho lắm. Bà là con gái của một gã nam tước, từ nhỏ đã được nuông chiều trong khuê phòng, quen cách sống phóng túng và những kỹ xảo để yêu đương này nọ, lúc học đại học cũng là ngành giám định nghệ thuật nữa.
Số mạng thiên vị cho bà, bà leo lên vị trí Hoàng hậu bằng sắc đẹp mà trưởng tử của Hoàng đế trong bụng mình. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, chỉ có tuổi tác của bà là tăng lên chứ đầu óc thì không, bộ não nhỏ tuổi lắc ầm lên trong óc bà.
"Ta phải cẩn thận thêm một chút lúc kén vợ chọn chồng mới đúng." Hoàng đế than thở, "Nhưng lúc đó ta cần gấp một trưởng tử để mẹ có thể chấp nhận mình. Mọi thứ đều là số mạng đang trêu đùa ta thôi... Bây giờ lời này cũng chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa. Ít nhất, nàng là một người phụ nữ lương thiện."
"Felix..." Hoàng hậu nghẹn ngào, "Chàng bị bênh đến nỗi hồ đồ luôn rồi. Chờ chàng tốt lên..."
"Ta sẽ không tốt lên nữa." Felix bảo, "Thời gian của ta đã không còn nhiều lắm."
"Đừng nói vậy mà." Hoàng hậu lại nghẹn ngào, "Giải phẫu..."
"Ta sẽ không làm giải phẫu đâu." Hoàng đế đưa mắt nhìn về phía ghế dựa trước cửa sổ, trong mắt chỉ có cái hồn quỷ đó chứ chẳng còn người nào nữa hết.
"Vương miện trên đầu này vốn là thứ mà ta đã trộm được, Iris. Nó đã nằm trên đầu ta gần một trăm năm rồi, chẳng có ngày nào mà ta không ngã xuống và cảm thấy cả người mình đau nhức, máu me đầm đìa cả. Cơ thể này của ta cuối cùng rồi cũng sẽ bị hỏng chắc là vì ta đã không chịu nổi nó thêm nữa. Đã đến lúc ta tháo nó xuống rồi..."
Hoàng hậu hoảng sợ, không biết nên nói gì mới phải, bà đành phải liều mạng rơi nước mắt để bù đắp sự thiếu hụt về mặt ăn nói của mình bằng biểu tình dồi dào này.
"Đây là một chiếc vương miện đã bị nguyền rủa. Dù đứa nào trong đám con của ta có được nó thì cũng sẽ chết không được tử tế thôi." Từng chữ Felix IV nhổ ra đều mang theo một luồng âm khí. "Số mạng là một sức mạnh đã thoát khỏi tầm tay của Thánh chủ. Nó mạnh mẽ ở chỗ là dù có trật đường ray bao xa và bao lâu, nó cũng có thể kéo nàng về lại trên con đường số mạng hết."
Hoàng hậu càng ngày càng trở nên mờ mịt và kinh hoàng.
"Nàng lui ra đi." Hoàng đế mỏi mệt nhắm mắt lại, ông không nói tiếp nữa.
Ngoài cửa, Hoàng tử Raphael vứt bác sĩ Hassan lại rồi nhào tới trước mặt mẹ trước một bước.
"Con kêu Anthony cản Lewis lại một lát rồi. Cha nói thế nào?"
Hoàng hậu Iris cúi đầu lưng đi khóe mắt sưng vù, sắc mặt đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Bà nói: "Hoàng đế đồng ý làm phẫu thuật rồi."
Raphael run mạnh cả người. Trong mắt của Hassan thoáng bắn ra một tia sáng cuồng nhiệt.
"Xin ngài hãy yên tâm về tôi, thưa Hoàng hậu Bệ hạ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm cuộc giải phẫu được thành công ạ! Vậy thì cơ thể quyên tặng phải.."
Hoàng hậu nhét chiếc khăn ướt nhẹp nước mắt vào trong túi, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm.
"Bá tước Willman." Giọng nói khàn khàn của Hoàng hậu bình tĩnh đến mức chẳng có một chút trập trùng nào cả.
Ba từ đơn giản này khẽ rơi xuống thảm trải nền dày trên sàn nhà, bùng lên một đợt sóng lớn lặng lẽ, xẹt qua đôi mắt chợt trở nên sắc bén của Raphael, phất qua khuôn mặt điên cuồng của bác sĩ Hassan rồi bao phủ cả tẩm cung này.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống ở đằng Tây, bầu trời đủ thứ màu, hai vệ tinh lớn ở trên trời Sao Đế Đô phơi ra đường nét mờ nhạt của ánh trăng màu xanh.
Đêm xuân long lanh sắp chiếm lấy cả bầu trời, ánh nắng quậy phá giữa ban ngày đang bị ép lùi lại từng bước.
Đám người trẻ tuổi trong phòng khách đã say mèm dưới thế tấn công "rượu và món ngon vô hạn" của hoàng gia. Nhưng chưa gì Leon đã nhận ra sự đổi thay ở bên ngoài rồi.
Từng người hầu và nữ quan vốn đứng ở chỗ làm việc trong tòa cung điện đã bắt đầu bước đi.
Họ lặng lẽ không tạo ra âm thanh, hành động có trật tự có thể sánh bằng máy hầu hạ. Họ kiểm tra mỗi căn phòng, đóng lại mọi cánh cửa sổ và kéo luôn rèm cửa lại. Sau khi xác nhận trong phòng không có ai thì mới khóa cửa lại.
Làm xong một loạt động tác này, phần lớn người trong đám lẳng lặng rời khỏi tẩm cung từ cửa hông.
Thay vào đó là một đám cấm vệ mang ủng chiến chân bước vững vàng hơn. Đám cấm vệ bảo vệ mỗi cửa ra vào của tẩm cung, chiếm lấy mỗi góc tường bí ẩn và phong tả cả cung điện này như một cái thùng sắt vậy.
Một tên quan hầu bước vào phòng bên nặc mùi tối tăm và tuyên bố với khách khứa rằng họ có thể tự mình xuất cung về nhà.
"Hoàng đế không cẩn thận té lộn mèo một cái." Quan hầu ung dung giải thích, "Cũng không có gì đáng lo lắm đâu, nhưng ngài ấy vẫn phải được kiểm tra đầy đủ. Làm các vị băn khoăn một lúc lâu như vậy, hoàng thất sẽ biếu quà đến mọi người để biểu thị lòng áy náy vào mấy hôm nữa."
Khách khứa đã nhớ nhà từ lâu và cũng chẳng muốn dính dáng gì tới chuyện của hoàng gia cả.
"Bá tước Willman." Quan hầu hành lễ với Leon, "Hoàng hậu mời ngài lên dùng bữa tối với các vị trưởng bối ạ."
Leon lập tức đứng dậy và đưa tay về phía bạn gái Tang Hạ.
"Xin lỗi, thưa bá tước đại nhân." Quan hầu nói, "Hoàng hậu chỉ mời một mình ngài thôi ạ. Rất xin lỗi, thưa tiểu thư."
Leon chỉ kinh ngạc trong một giây, sau đó anh thỏa hiệp ngay: "Vậy em về trước đi, thân mến."
Anh hôn lên mặt của Tang Hạ một cái, đưa mắt nhìn bạn gái một cách thâm tình và chân thành rồi mới xoay người rời khỏi phòng bên.
Tang Hạ đuổi mắt theo bóng lưng của Leon. Ngoài căn phòng còn có hai tên quan hầu đang chờ Leon, một trước hai sau cùng thanh niên bước vào thang máy.
"Hoàng thất rất hay xoi mói người yêu của con cháu. Hiển nhiên là họ không thích ngươi cho lắm rồi." Giọng nói của Daniel vang lên từ sau lưng Tang Hạ, "Leon là một vị bá tước. Nhưng ngươi vẫn chỉ là... nếu ta là ngươi, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ lại chút xem vị trí của mình có phù hợp với bản thân không đấy."
Tang Hạ liếc xéo Daniel, ánh mắt lướt qua khuôn mặt trắng nõn và tuấn tú của đối phương, cô rơi vào suy tư.
Từng vị khách trong đại sảnh rời đi, Tang Hạ và Daniel đứng bên cửa sổ không nhúc nhích gì, hai tên cấm vệ trông coi ở cửa đại sảnh đã nhìn cả hai vài lần với vẻ mặt vô cảm rồi.
Daniel thấy Tang Hạ không phản ứng lại, cậu còn tưởng rằng lời nói này của mình cuối cùng cũng chạm đến lòng cô rồi chứ.
Cậu không nhịn được mà khuyên nhủ chân thành: "Cứ coi như là vì suy nghĩ cho danh dự của Leon đi, ngươi cũng không nên quay lưng lại với hắn và ve vãn mấy tên Alpha kia chứ. Hơn nữa, ngươi căn bản không hiểu được đống quy củ và thủ đoạn của mấy gia đình quý tộc trong này đâu. Ngươi không biết rằng mấy người này kỳ thị mấy người con gái có thân phận như thế đến mức nào đâu. Ngươi sẽ không chịu nổi..."
"Cậu nói rất có lý nhỡ!" Tang Hạ chợt gật đầu nghiêm túc, giơ tay ôm lấy cánh tay của Daniel, "Cậu thực sự đã đánh thức tớ chỉ bằng một câu nói rồi, Daniel. Vậy mà tớ lại không biết cậu là một người thầy tốt bạn hiền như thế đâu đó!"
"Cũng đâu đến nỗi thầy tốt bạn hiền..." Daniel hoang mang bị Tang Hạ hơi kéo về phía cửa chính.
"Không đâu! Thật sự cậu không hổ là người bạn tốt nhất của tớ đó!" Tang Hạ vỗ vai cậu, "Tớ còn nhiều chuyện muốn... á? Daniel cậu bị sao vậy? Cậu thấy không thoải mái hả?"
Đề tài bẻ lái quá gắt, Daniel bày ra vẻ mặt không hiểu trăng sao gì.
Hai tay của Tang Hạ nắm lấy bờ vai của Daniel, cô kinh hoảng nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu run dữ dội quá vậy Daniel! Cuối cùng cậu bị làm sao thế?"
"Ta không có..." Daniel còn chưa nói xong mà hai đầu gối đã mềm nhũn, bập một tiếng ngã trên sàn nhà, cả người co giật, miệng sùi bọt mép.
"Trời ơi ——" Tiếng thét chói tai của Tang Hạ vang tận mây xanh, "Chứng động kinh của cậu ấy tái phát rồi! Gọi bác sĩ nhanh lên!"
Cấm vệ vội vàng chạy tới giữ phụ cơ thể đang co giật của Daniel.
"Xin mấy anh mau cứu cậu ấy với!" Tang Hạ khóc như mưa nhào vào lòng của một tên cấm vệ, hoảng sợ đến nỗi run rẩy cả người, "Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi đó. Cậu ấy còn trẻ như vậy mà, còn lại một xử nam nữa chứ, cậu ấy không thể chết được đâu!"
Tên cấm vệ kia là một Alpha trẻ tuổi vẫn chưa kết hợp với ai, bị một người con gái Omega với mùi hương thơm ngát như vậy quậy tới quậy lui trong ngực mà tốc độ vận chuyển của đại não bắt đầu chậm lại ngay.
"Xin ngài đừng sợ, thưa tiểu thư." Hắn cố gắng nhẹ giọng an ủi, "Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt vị huân tước đại nhân này ạ..."
"Nhưng mấy anh lại để cậu ấy nằm trên sàn nhà dơ bẩn như vậy hả?" Tang Hạ hu hu hu, "Chúng tôi cần một căn phòng! Cho chúng tôi một căn phòng đi!"
Dưới tình cảnh bị người con gái vừa khóc vừa quậy này hối thúc, đám cấm vệ không thể không chuyển Daniel đến ghế sa lông trong một căn phòng sinh hoạt nằm ở cách vách.
Cuối cùng Daniel cũng không còn co quắp một cách khủng khiếp nữa, nhưng cậu vẫn hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng tay chân vẫn nhúc nhích một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, trông cậu rất đáng thương. Tang Hạ chờ đợi sát ngay bên người Daniel một cách tự nhiên, không ai dám đuổi cô khỏi "người bạn thân" đang "bệnh nặng đến nỗi bất tỉnh" này cả.
Mà mấy bác sĩ đều đã bị hạn chế trên tầng cao nhất bởi một mệnh lệnh đặc biệt rồi, hiển nhiên không ai có thể đi xuống ngay được hết. Thái tử đã ra lệnh dọn sạch, tẩm cung đã bị phong tỏa, những tên bác sĩ hoàng gia khác cũng không thể nào đi vào.
"Hai tên Omega thôi mà." Cấm vệ dặn dò đồng nghiệp, "Trông coi bọn họ cho kỹ vào, đừng bước ra khỏi căn phòng này!"
Rối loạn ở tầng chót cũng không truyền tới tầng cao nhất.
Trong phòng ăn, người chờ Leon cũng không phải Hoàng hậu mà lại là Thái tử Raphael.
"Hoàng hậu và cha con đều đang ở bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ rồi." Thái tử Raphael nở một nụ cười đầy nét từ ái với đứa cháu của mình, "Ta nghĩ loay hoay suốt cả một buổi chiều chắc con cũng đã thấy đói. Ăn chút cơm tối trước đi, đợt lát nữa ta sẽ dẫn con đi thỉnh an Bệ hạ."
Leon nghe lời ngồi xuống và bắt đầu dùng cơm.
"Bệ hạ có bị gì nghiêm trọng không ạ?" Leon thân thiết hỏi.
Raphael nói thản nhiên: "Dù sao ông ấy cũng đã có tuổi rồi, té lộn mèo một cái cũng chẳng dễ chịu gì, cần phải an dưỡng một thời gian đã."
Nhưng cuối cùng ngài ấy đã té như thế nào ạ?" Leon uống một hớp rượu đỏ, "Lúc đó không phải cha xứ Mitchell đứng ngay bên cạnh ngài ấy sao? Đúng rồi, cha xứ đâu rồi ạ?"
Raphael chợt thấy sửng sốt. Gã cũng vừa nhận ra hình như sau khi đi vào gặp Hoàng đế, vị cha xứ không hề có độ tồn tại đó cũng không lướt ngang qua mặt mình nữa. Hoàng hậu Iris cũng không nhắc đến hắn. Nhưng...
"Hắn đang hầu cạnh bên Bệ hạ để cầu xin thần linh phù hộ cho ông ấy rồi." Raphael lập tức bình tĩnh lại, "Cha ta có bảo ông ấy đứng không vững."
"Đất đá của hoa viên có lúc cũng dễ bị trượt thật." Leon để ly rượu đỏ xuống rồi đỡ trán, "Xin lỗi thưa chú Raphael, có lẽ hôm nay con uống hơi nhiều rồi ạ."
"Không sao đâu." Raphael ngắm nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng trong tay, khóe mắt để ý từng hành động của thanh niên, "Đêm nay con và cha con có thể nghỉ ngơi ở trong cung..."
"Cảm ơn ạ..." Đầu của Leon càng ngày càng thấp rồi cuối cùng nằm nhoài lên bàn ăn luôn.
Tin tức tố mạnh mẽ mà lại tinh khiết trên người một tên Alpha trẻ tuổi vẫn chưa kết hợp khiến cơ thể của Raphael có chút tỏa nhiệt. Thậm chí tình nhân còn trẻ nhất của gã cũng nhỏ hơn Leon một tuổi nữa. Gã biết rõ Alpha ở cái tuổi này sẽ điên cuồng như thế nào ở trên giường.
"Thật là đáng tiếc quá đi..." Ngón tay trắng noãn của Raphael khẽ chạm lên đôi môi thấm rượu của Leon một chút, "Dù sao cũng là cháu ruột mà."
Raphael ngồi dậy. Hai tên cấm vệ lặng lẽ đi tới và kéo lấy cơ thể cao to vô lực của Leon.
"Bố trí cho đàng hoàng chút, càng giống thật thì càng tốt." Raphael lại cúi đầu nhìn kim đồng hồ bỏ túi, "Càng vội thì sẽ càng xảy ra nhiều sai lầm thôi!"
Ngay lúc Ian xoay người lần hai và đưa tay đẩy cửa, giọng nói của Hoàng đế lại đột ngột vang lên.
"Nếu cách kêu gọi Thánh quang của cậu là cầu nguyện thì hãy cầu nguyện cho ta đi, cha xứ."
"Đương nhiên là ta sẽ cầu nguyện cho ngài rồi, thưa Bệ hạ." Ian nghiêng mình bày ra tư thế hỏi thăm với Hoàng đế.
Nhưng lời tiếp theo của Hoàng đế lại khiến hắn thoáng như rơi vào trong hầm băng: "Nhưng hình như lời cầu nguyện của cậu chỉ có tác dụng khi bị đẩy vào bước đường cùng thôi. Vậy thì hãy cố gắng một lần vì ta nhé..."
Ian chợt cảm thấy không ổn, nhưng cơ thể còn chưa kịp phản ứng lại mà sau gáy đã truyền đến một cơn nhói nhẹ.
Trong phòng khách dưới lầu, bàn tay đang cầm bài của Leon chợt run lên.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía một nơi không biết tên, cảm giác như kim đâm trên lưng đó khiến anh cảm nhận được mình đang như một con sói ngửi thấy mùi uy hiếp, lông lá dựng thẳng lên như kim thép.
"Sao vậy Leon?" Daniel ngồi đối diện dịu dàng mỉm cười, "Chắc đang chuẩn bị chuồn đi hả?"
"Hình như Leon của chúng ta đang hơi buồn bực rồi đây mà." Tang Hạ cười dựa lên bả vai của Leon, "Bầu không khí ở nơi này cũng không quá tốt, mấy anh không ngửi thấy mùi gà hả?"
Người khác thì cười vui vẻ, mặt mày đủ kiểu. Khuôn mặt đang mỉm cười của Daniel lại xanh lên, dù biết mình có thân phận đàng hoàng nhưng lại không thể cãi nhau với Tang Hạ trước mặt mọi người nên đành phải nuốt sự khó chịu này xuống bụng.
"Sao còn chưa có tin gì nữa vậy?" Tang Hạ châm một điếu thuốc đưa tới rồi hỏi bên Leon như cả hai đang thân mật với nhau, "Liệu có "rơi vương miện" rồi không?"
"Rơi vương miện" là một từ dùng để đề cập đến chuyện Hoàng đế băng hà và quốc tang sau đó.
"Chắc chưa đâu." Leon cầm lấy điếu thuốc trong tay cô, anh cười lạnh bảo, "Mặc dù ổng không đáng sống tiếp, nhưng trước khi chưa thay chúng ta làm xong việc thì chiếc vương miện đó vẫn chưa thể rơi xuống được."
*
Quan hầu đứng đầu của Hoàng đế ôm lấy cơ thể đã mất đi tri giác của cha xứ với một vẻ mặt vô cảm, gã hạ thấp người với Hoàng đế rồi đi về phía một cánh cửa khác nằm ở phía Tây của phòng ngủ.
"Chăm sóc cậu ta cho tốt vào." Hoàng đế chỉ dặn dò một câu vào lúc cuối, "Người này là lá bài tẩy cuối cùng của ta."
Đợi đến khi người nọ đã rời đi, nửa ngày sau, Felix mới nhấn chuông lần nữa.
"Kêu Hoàng hậu đến đây."
Hoàng hậu Iris chạy gấp vào trong phòng ngủ với một khuôn mặt khóc đến nỗi sưng vù lên rồi nhào tới cạnh giường.
"Hức, Felix..." Hoàng hậu khàn giọng gọi, bà nắm lấy bàn tay vô lực của Hoàng đế, "Suýt chút nữa là ta đã đánh mất chàng rồi!"
Felix nhìn người vợ già với một vẻ mặt hờ hững. Lần phát bệnh này đã mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cơ thịt trên mắt của ông, ông đã không còn xác định được mục tiêu nữa, nhìn thứ gì cũng thấy mơ hồ.
"Nàng là một người phụ nữ lương thiện, Iris." Hoàng đế nói hàm hồ, "Không có năng lực, cũng không phải là một người mẹ ưu tú hay một người vợ giỏi giang. Nhưng ít ra, nàng là người duy nhất còn bày ra vài phần vô tư với ta."
Hoàng hậu lấy khăn che miệng trừng mắt một cách nghi ngờ, bà nghe không hiểu ý tứ trong lời này của chồng cho lắm. Bà là con gái của một gã nam tước, từ nhỏ đã được nuông chiều trong khuê phòng, quen cách sống phóng túng và những kỹ xảo để yêu đương này nọ, lúc học đại học cũng là ngành giám định nghệ thuật nữa.
Số mạng thiên vị cho bà, bà leo lên vị trí Hoàng hậu bằng sắc đẹp mà trưởng tử của Hoàng đế trong bụng mình. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, chỉ có tuổi tác của bà là tăng lên chứ đầu óc thì không, bộ não nhỏ tuổi lắc ầm lên trong óc bà.
"Ta phải cẩn thận thêm một chút lúc kén vợ chọn chồng mới đúng." Hoàng đế than thở, "Nhưng lúc đó ta cần gấp một trưởng tử để mẹ có thể chấp nhận mình. Mọi thứ đều là số mạng đang trêu đùa ta thôi... Bây giờ lời này cũng chẳng còn chút ý nghĩa gì nữa. Ít nhất, nàng là một người phụ nữ lương thiện."
"Felix..." Hoàng hậu nghẹn ngào, "Chàng bị bênh đến nỗi hồ đồ luôn rồi. Chờ chàng tốt lên..."
"Ta sẽ không tốt lên nữa." Felix bảo, "Thời gian của ta đã không còn nhiều lắm."
"Đừng nói vậy mà." Hoàng hậu lại nghẹn ngào, "Giải phẫu..."
"Ta sẽ không làm giải phẫu đâu." Hoàng đế đưa mắt nhìn về phía ghế dựa trước cửa sổ, trong mắt chỉ có cái hồn quỷ đó chứ chẳng còn người nào nữa hết.
"Vương miện trên đầu này vốn là thứ mà ta đã trộm được, Iris. Nó đã nằm trên đầu ta gần một trăm năm rồi, chẳng có ngày nào mà ta không ngã xuống và cảm thấy cả người mình đau nhức, máu me đầm đìa cả. Cơ thể này của ta cuối cùng rồi cũng sẽ bị hỏng chắc là vì ta đã không chịu nổi nó thêm nữa. Đã đến lúc ta tháo nó xuống rồi..."
Hoàng hậu hoảng sợ, không biết nên nói gì mới phải, bà đành phải liều mạng rơi nước mắt để bù đắp sự thiếu hụt về mặt ăn nói của mình bằng biểu tình dồi dào này.
"Đây là một chiếc vương miện đã bị nguyền rủa. Dù đứa nào trong đám con của ta có được nó thì cũng sẽ chết không được tử tế thôi." Từng chữ Felix IV nhổ ra đều mang theo một luồng âm khí. "Số mạng là một sức mạnh đã thoát khỏi tầm tay của Thánh chủ. Nó mạnh mẽ ở chỗ là dù có trật đường ray bao xa và bao lâu, nó cũng có thể kéo nàng về lại trên con đường số mạng hết."
Hoàng hậu càng ngày càng trở nên mờ mịt và kinh hoàng.
"Nàng lui ra đi." Hoàng đế mỏi mệt nhắm mắt lại, ông không nói tiếp nữa.
Ngoài cửa, Hoàng tử Raphael vứt bác sĩ Hassan lại rồi nhào tới trước mặt mẹ trước một bước.
"Con kêu Anthony cản Lewis lại một lát rồi. Cha nói thế nào?"
Hoàng hậu Iris cúi đầu lưng đi khóe mắt sưng vù, sắc mặt đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Bà nói: "Hoàng đế đồng ý làm phẫu thuật rồi."
Raphael run mạnh cả người. Trong mắt của Hassan thoáng bắn ra một tia sáng cuồng nhiệt.
"Xin ngài hãy yên tâm về tôi, thưa Hoàng hậu Bệ hạ. Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm cuộc giải phẫu được thành công ạ! Vậy thì cơ thể quyên tặng phải.."
Hoàng hậu nhét chiếc khăn ướt nhẹp nước mắt vào trong túi, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm.
"Bá tước Willman." Giọng nói khàn khàn của Hoàng hậu bình tĩnh đến mức chẳng có một chút trập trùng nào cả.
Ba từ đơn giản này khẽ rơi xuống thảm trải nền dày trên sàn nhà, bùng lên một đợt sóng lớn lặng lẽ, xẹt qua đôi mắt chợt trở nên sắc bén của Raphael, phất qua khuôn mặt điên cuồng của bác sĩ Hassan rồi bao phủ cả tẩm cung này.
Lúc này mặt trời đã lặn xuống ở đằng Tây, bầu trời đủ thứ màu, hai vệ tinh lớn ở trên trời Sao Đế Đô phơi ra đường nét mờ nhạt của ánh trăng màu xanh.
Đêm xuân long lanh sắp chiếm lấy cả bầu trời, ánh nắng quậy phá giữa ban ngày đang bị ép lùi lại từng bước.
Đám người trẻ tuổi trong phòng khách đã say mèm dưới thế tấn công "rượu và món ngon vô hạn" của hoàng gia. Nhưng chưa gì Leon đã nhận ra sự đổi thay ở bên ngoài rồi.
Từng người hầu và nữ quan vốn đứng ở chỗ làm việc trong tòa cung điện đã bắt đầu bước đi.
Họ lặng lẽ không tạo ra âm thanh, hành động có trật tự có thể sánh bằng máy hầu hạ. Họ kiểm tra mỗi căn phòng, đóng lại mọi cánh cửa sổ và kéo luôn rèm cửa lại. Sau khi xác nhận trong phòng không có ai thì mới khóa cửa lại.
Làm xong một loạt động tác này, phần lớn người trong đám lẳng lặng rời khỏi tẩm cung từ cửa hông.
Thay vào đó là một đám cấm vệ mang ủng chiến chân bước vững vàng hơn. Đám cấm vệ bảo vệ mỗi cửa ra vào của tẩm cung, chiếm lấy mỗi góc tường bí ẩn và phong tả cả cung điện này như một cái thùng sắt vậy.
Một tên quan hầu bước vào phòng bên nặc mùi tối tăm và tuyên bố với khách khứa rằng họ có thể tự mình xuất cung về nhà.
"Hoàng đế không cẩn thận té lộn mèo một cái." Quan hầu ung dung giải thích, "Cũng không có gì đáng lo lắm đâu, nhưng ngài ấy vẫn phải được kiểm tra đầy đủ. Làm các vị băn khoăn một lúc lâu như vậy, hoàng thất sẽ biếu quà đến mọi người để biểu thị lòng áy náy vào mấy hôm nữa."
Khách khứa đã nhớ nhà từ lâu và cũng chẳng muốn dính dáng gì tới chuyện của hoàng gia cả.
"Bá tước Willman." Quan hầu hành lễ với Leon, "Hoàng hậu mời ngài lên dùng bữa tối với các vị trưởng bối ạ."
Leon lập tức đứng dậy và đưa tay về phía bạn gái Tang Hạ.
"Xin lỗi, thưa bá tước đại nhân." Quan hầu nói, "Hoàng hậu chỉ mời một mình ngài thôi ạ. Rất xin lỗi, thưa tiểu thư."
Leon chỉ kinh ngạc trong một giây, sau đó anh thỏa hiệp ngay: "Vậy em về trước đi, thân mến."
Anh hôn lên mặt của Tang Hạ một cái, đưa mắt nhìn bạn gái một cách thâm tình và chân thành rồi mới xoay người rời khỏi phòng bên.
Tang Hạ đuổi mắt theo bóng lưng của Leon. Ngoài căn phòng còn có hai tên quan hầu đang chờ Leon, một trước hai sau cùng thanh niên bước vào thang máy.
"Hoàng thất rất hay xoi mói người yêu của con cháu. Hiển nhiên là họ không thích ngươi cho lắm rồi." Giọng nói của Daniel vang lên từ sau lưng Tang Hạ, "Leon là một vị bá tước. Nhưng ngươi vẫn chỉ là... nếu ta là ngươi, ta sẽ cẩn thận suy nghĩ lại chút xem vị trí của mình có phù hợp với bản thân không đấy."
Tang Hạ liếc xéo Daniel, ánh mắt lướt qua khuôn mặt trắng nõn và tuấn tú của đối phương, cô rơi vào suy tư.
Từng vị khách trong đại sảnh rời đi, Tang Hạ và Daniel đứng bên cửa sổ không nhúc nhích gì, hai tên cấm vệ trông coi ở cửa đại sảnh đã nhìn cả hai vài lần với vẻ mặt vô cảm rồi.
Daniel thấy Tang Hạ không phản ứng lại, cậu còn tưởng rằng lời nói này của mình cuối cùng cũng chạm đến lòng cô rồi chứ.
Cậu không nhịn được mà khuyên nhủ chân thành: "Cứ coi như là vì suy nghĩ cho danh dự của Leon đi, ngươi cũng không nên quay lưng lại với hắn và ve vãn mấy tên Alpha kia chứ. Hơn nữa, ngươi căn bản không hiểu được đống quy củ và thủ đoạn của mấy gia đình quý tộc trong này đâu. Ngươi không biết rằng mấy người này kỳ thị mấy người con gái có thân phận như thế đến mức nào đâu. Ngươi sẽ không chịu nổi..."
"Cậu nói rất có lý nhỡ!" Tang Hạ chợt gật đầu nghiêm túc, giơ tay ôm lấy cánh tay của Daniel, "Cậu thực sự đã đánh thức tớ chỉ bằng một câu nói rồi, Daniel. Vậy mà tớ lại không biết cậu là một người thầy tốt bạn hiền như thế đâu đó!"
"Cũng đâu đến nỗi thầy tốt bạn hiền..." Daniel hoang mang bị Tang Hạ hơi kéo về phía cửa chính.
"Không đâu! Thật sự cậu không hổ là người bạn tốt nhất của tớ đó!" Tang Hạ vỗ vai cậu, "Tớ còn nhiều chuyện muốn... á? Daniel cậu bị sao vậy? Cậu thấy không thoải mái hả?"
Đề tài bẻ lái quá gắt, Daniel bày ra vẻ mặt không hiểu trăng sao gì.
Hai tay của Tang Hạ nắm lấy bờ vai của Daniel, cô kinh hoảng nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu run dữ dội quá vậy Daniel! Cuối cùng cậu bị làm sao thế?"
"Ta không có..." Daniel còn chưa nói xong mà hai đầu gối đã mềm nhũn, bập một tiếng ngã trên sàn nhà, cả người co giật, miệng sùi bọt mép.
"Trời ơi ——" Tiếng thét chói tai của Tang Hạ vang tận mây xanh, "Chứng động kinh của cậu ấy tái phát rồi! Gọi bác sĩ nhanh lên!"
Cấm vệ vội vàng chạy tới giữ phụ cơ thể đang co giật của Daniel.
"Xin mấy anh mau cứu cậu ấy với!" Tang Hạ khóc như mưa nhào vào lòng của một tên cấm vệ, hoảng sợ đến nỗi run rẩy cả người, "Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi đó. Cậu ấy còn trẻ như vậy mà, còn lại một xử nam nữa chứ, cậu ấy không thể chết được đâu!"
Tên cấm vệ kia là một Alpha trẻ tuổi vẫn chưa kết hợp với ai, bị một người con gái Omega với mùi hương thơm ngát như vậy quậy tới quậy lui trong ngực mà tốc độ vận chuyển của đại não bắt đầu chậm lại ngay.
"Xin ngài đừng sợ, thưa tiểu thư." Hắn cố gắng nhẹ giọng an ủi, "Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt vị huân tước đại nhân này ạ..."
"Nhưng mấy anh lại để cậu ấy nằm trên sàn nhà dơ bẩn như vậy hả?" Tang Hạ hu hu hu, "Chúng tôi cần một căn phòng! Cho chúng tôi một căn phòng đi!"
Dưới tình cảnh bị người con gái vừa khóc vừa quậy này hối thúc, đám cấm vệ không thể không chuyển Daniel đến ghế sa lông trong một căn phòng sinh hoạt nằm ở cách vách.
Cuối cùng Daniel cũng không còn co quắp một cách khủng khiếp nữa, nhưng cậu vẫn hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng tay chân vẫn nhúc nhích một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, trông cậu rất đáng thương. Tang Hạ chờ đợi sát ngay bên người Daniel một cách tự nhiên, không ai dám đuổi cô khỏi "người bạn thân" đang "bệnh nặng đến nỗi bất tỉnh" này cả.
Mà mấy bác sĩ đều đã bị hạn chế trên tầng cao nhất bởi một mệnh lệnh đặc biệt rồi, hiển nhiên không ai có thể đi xuống ngay được hết. Thái tử đã ra lệnh dọn sạch, tẩm cung đã bị phong tỏa, những tên bác sĩ hoàng gia khác cũng không thể nào đi vào.
"Hai tên Omega thôi mà." Cấm vệ dặn dò đồng nghiệp, "Trông coi bọn họ cho kỹ vào, đừng bước ra khỏi căn phòng này!"
Rối loạn ở tầng chót cũng không truyền tới tầng cao nhất.
Trong phòng ăn, người chờ Leon cũng không phải Hoàng hậu mà lại là Thái tử Raphael.
"Hoàng hậu và cha con đều đang ở bên cạnh Hoàng đế Bệ hạ rồi." Thái tử Raphael nở một nụ cười đầy nét từ ái với đứa cháu của mình, "Ta nghĩ loay hoay suốt cả một buổi chiều chắc con cũng đã thấy đói. Ăn chút cơm tối trước đi, đợt lát nữa ta sẽ dẫn con đi thỉnh an Bệ hạ."
Leon nghe lời ngồi xuống và bắt đầu dùng cơm.
"Bệ hạ có bị gì nghiêm trọng không ạ?" Leon thân thiết hỏi.
Raphael nói thản nhiên: "Dù sao ông ấy cũng đã có tuổi rồi, té lộn mèo một cái cũng chẳng dễ chịu gì, cần phải an dưỡng một thời gian đã."
Nhưng cuối cùng ngài ấy đã té như thế nào ạ?" Leon uống một hớp rượu đỏ, "Lúc đó không phải cha xứ Mitchell đứng ngay bên cạnh ngài ấy sao? Đúng rồi, cha xứ đâu rồi ạ?"
Raphael chợt thấy sửng sốt. Gã cũng vừa nhận ra hình như sau khi đi vào gặp Hoàng đế, vị cha xứ không hề có độ tồn tại đó cũng không lướt ngang qua mặt mình nữa. Hoàng hậu Iris cũng không nhắc đến hắn. Nhưng...
"Hắn đang hầu cạnh bên Bệ hạ để cầu xin thần linh phù hộ cho ông ấy rồi." Raphael lập tức bình tĩnh lại, "Cha ta có bảo ông ấy đứng không vững."
"Đất đá của hoa viên có lúc cũng dễ bị trượt thật." Leon để ly rượu đỏ xuống rồi đỡ trán, "Xin lỗi thưa chú Raphael, có lẽ hôm nay con uống hơi nhiều rồi ạ."
"Không sao đâu." Raphael ngắm nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi mạ vàng trong tay, khóe mắt để ý từng hành động của thanh niên, "Đêm nay con và cha con có thể nghỉ ngơi ở trong cung..."
"Cảm ơn ạ..." Đầu của Leon càng ngày càng thấp rồi cuối cùng nằm nhoài lên bàn ăn luôn.
Tin tức tố mạnh mẽ mà lại tinh khiết trên người một tên Alpha trẻ tuổi vẫn chưa kết hợp khiến cơ thể của Raphael có chút tỏa nhiệt. Thậm chí tình nhân còn trẻ nhất của gã cũng nhỏ hơn Leon một tuổi nữa. Gã biết rõ Alpha ở cái tuổi này sẽ điên cuồng như thế nào ở trên giường.
"Thật là đáng tiếc quá đi..." Ngón tay trắng noãn của Raphael khẽ chạm lên đôi môi thấm rượu của Leon một chút, "Dù sao cũng là cháu ruột mà."
Raphael ngồi dậy. Hai tên cấm vệ lặng lẽ đi tới và kéo lấy cơ thể cao to vô lực của Leon.
"Bố trí cho đàng hoàng chút, càng giống thật thì càng tốt." Raphael lại cúi đầu nhìn kim đồng hồ bỏ túi, "Càng vội thì sẽ càng xảy ra nhiều sai lầm thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.