Chương 208: Ám sát.
Khiêu Vũ
23/03/2013
Cánh cửa thư phòng chợt mở ra và một tên thuộc hạ bước vào... Hắn cẩn thận đặt một cái ống nhỏ bằng đồng trước mặt El Salvador.
"Thưa đại nhân, đây là tin mật vừa nhận được."
El Salvador nghiêm mặt, phẩy tay rồi chờ cho tên thuộc hạ ra ngoài hẳn, hắn mới mở cái ống nhỏ bằng đồng ra.
Vì kiểu truyền tin này là do chim ưng đã được huấn luyện mang đến, nếu thư quá nặng hay quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sức mang của chim ưng, do đó mật thư thường cực kỳ ngắn gọn.
Sau khi mở ra, trên mặt giấy là một dãy các con số. El Salvador với tay lấy ra một quyển sách trên giá sách sau lưng - quyển 'Những yếu lĩnh của bộ binh Đế quốc' - rồi mở ra. Dựa theo những kí hiệu trên mật thư, hắn tìm ra những trang sách và những câu tương ứng để có được nội dung của bức mật thư.
Gấp sách lại, khoé môi của El Salvador nhếch lên một tia cười lạnh. "Hừ! Phải nói là trùng hợp! Vận may vẫn đứng về phía chúng ta. Bọn người Odin thật tham lam. Có điều lòng tham này lại vừa giúp cho chúng ta một việc lớn."
****
Trong lúc đó... "Hây, hây!" Một tiếng thét to hùng hậu. Vó ngựa tung bay, một đoàn người ngựa chạy vọt vào trong doanh trại, cuốn theo một cơn gió mạnh. Luồng gió hất những hạt tuyết li ti vào mặt người chiến sĩ đang đứng cạnh đó khiến hắn rát cả mặt... Nhưng người chiến sĩ khôi ngô này vẫn kiên trì đứng thẳng, mắt dõi theo đội kỵ sĩ áo đen vừa lướt qua với vẻ sùng kính.
Trên dưới một trăm kỵ sĩ như một dòng thép đen tuyền chảy qua, hướng thẳng vào trong doanh trại.
Doanh trại quân đội này kéo dài liên miên đến mấy dặm, là một điển hình của loại doanh trại của một quân đoàn hỗn hợp. Phía trước quân doanh là một cái hào vừa sâu vừa rộng rồi đến một bức tường vừa cao vừa dầy.
Một con sông nhỏ nằm sát bên trái của doanh trại hơi uốn mình thành hình cánh cung. Giờ này là buổi sớm mai, đang có không ít các chiến sĩ Odin, thân mặc áo da, tay cầm chùy sắt, phá băng trên mặt sông để lấy nước.
Ở đất nước xa xôi tận phương bắc này, đã gần ba tháng nay trời vẫn đầy tuyết, đất đóng thành băng. Cái lạnh ban đêm đã khiến nước trên mặt sông đóng thành một lớp băng vừa dầy vừa cứng. Mặc cho các chiến sĩ Odin mạnh mẽ kia dùng chùy sắt đập xuống, mặt băng cũng chỉ hiện lên vài vệt trăng trắng mà thôi.
Điều này khiến cho những chiến sĩ đi lấy nước gặp không ít phiền toái. Tuy nhiên người Odin đã quá quen với cuộc sống này, bọn họ cứ lập thành từng tổ hai ba người một, đập vỡ băng đóng trên mặt sông thành từng khối lớn rồi cứ thế cho vào thùng gỗ lớn mang về. Sau đó lại đến lượt từng đội kỵ binh đã ra ngoài luyện tập từ sáng sớm quay về, các chiến sĩ Odin và tuần lộc tụ tập ở bờ sông để uống nước. Cả người và tuần lộc đều mệt, thở hào hển không ngừng, từ mũi và miệng liên tục phả ra những làn khí trắng.
Cái thời tiết này khiến cho người ta lạnh đến nỗi răng đánh vào nhau lập cập nhưng đối với những người quanh năm sống ở phương bắc như người Odin thì lại trở thành quen thuộc. Thậm chí có vài gã đàn ông bặm trợn còn bỏ cả giáp da ra để lộ tấm thân trần, vạm vỡ như dã thú, trong cái giá lạnh phương bắc. Họ đứng bên bờ sông cười mắng lẫn nhau rồi vốc từng nắm tuyết lớn chà xát lên người cho đến lúc đỏ bừng. Trong khi họ tắm thì vũ khí đang vứt bên cạnh, nào búa chiến, nào chùy sắt cũng đã sớm đóng băng thành từng lớp trong suốt, họ cũng chẳng thèm để ý gì, cứ cầm lên rồi lắc nhẹ mấy cái khiến những mảnh băng rơi xuống rào rào.
Trong mắt người Byzantine ở phương nam, những con người bặm trợn này thật đúng là một lũ người man rợ thuở hồng hoang.
Trong khung cảnh như vậy ở bờ sông thì từ xa trong quân doanh lại truyền đến một hồi kèn trầm hùng kèm theo những tiếng nghe như tiếng leng keng và tiếng trống. Những âm thanh này truyền đến lập tức khiến cho tất cả các chiến sĩ Odin đều rúng động.
"Heisiting đã trở lại! Heisiting đã trở lại!!"
Trời sinh người Odin có bản tính dã man và thô lỗ, không câu nệ lễ tiết, cũng không xem thứ bậc cao thấp là quan trọng. Cho dù là một tên lính hạng bét cũng có thể gọi thẳng tên của tướng quân mà không kiêng kị gì. Mọi người cũng theo thói quen được truyền lại từ lâu này, không hề cho là có gì bất kính.
Đối với người Odin trời sinh đã bặm trợn và hào phóng thì chỉ cần tôn kính trong lòng là đủ, chẳng cần thiết phải khiêm tốn ngoài miệng.
Đội kỵ binh đen tuyền đó đi đến đâu là nơi đó dậy lên tiếng hoan hô: "Heisiting đã trở lại!", ngay cả những chiến sĩ ở tít trên cao của đài quan sát cũng phải bỏ nét nghiêm cẩn mà nổi trống reo hò.
Đội kỵ binh đen đó chạy thẳng sâu vào trong doanh trại. Khi đến tận một khu lều trại dầy dặc thì kỵ sĩ đi đầu bỗng thét lên một tiếng dài, giật cương khiến con ngựa nhấc hẳn hai chân trước, đứng thẳng như người, cất tiếng hí lên không dứt. Những kỵ sĩ còn lại đang phi ngựa rầm rập cũng đột ngột dừng hẳn lại, người ngựa đều thẳng tắp như được đóng đinh trên mặt đất.
Không ít những chiến sĩ Odin, mình khoác áo da, vây quanh lấy họ. Các kỵ sĩ nhấc những con thú săn được đang đặt trên yên vứt bừa xuống đất, mặc cho những chiến sĩ này nhấc chúng lên mang về.
Kỵ sĩ đi đi đầu xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng nhấc mũ giáp trên đầu ra, để lộ một khuôn mặt... Không phải vị võ thần của người Odin - Heisiting - thì còn ai vào đây?!
Trên mặt của Heisiting phủ đầy sương trắng, là mồ hôi vừa toát ra đã bị đông lại dưới những cơn gió lạnh, lông mi hắn cũng một màu trắng xoá. Hắn cười to một tiếng, nhấc tay lau qua khuôn mặt rồi cầm lấy ngọn chiến thương ba mũi đang dắt bên yên, bước đến trước cửa một gian lều lớn, dùng sức đâm xuống. "Phịch!" một tiếng, bùn đất văng tung toé, ngọn thương ba mũi đã đâm ngập vào trong đất đến một phần ba.
Một chiến sĩ Odin với thân thể hùng tráng như một con gấu bước đến trước mặt hắn, dùng cả hai tay giúp hắn cởi chiếc áo choàng da xuống. Heisiting cười ha hả: "Hôm nay vận may thật không tệ, cho ta được một con gấu tuyết! (1) Con vật này chạy trốn nhanh thật! Báo hại ta phải đuổi theo cả mười dặm mới bắt được. Nếu ta không vì tham bộ lông hoàn hảo của nó mà quyết bắt sống cho được thì chắc đã kịp về ăn sáng rồi!"
Quả nhiên sau tiếng thét to của Heisiting, hai gã kỵ binh đã chạy ra, tay nâng một tấm chăn dày (2). Bị trói cuộn tròn bên trong là một con gấu, trắng muốt từ đầu đến chân, vẫn đang nhe nanh trợn mắt gầm gào.
"Heisiting dũng cảm! Heisiting võ dũng!!" Chung quanh lại bùng lên tiếng hoan hô.
Heisiting cười ha hả, nói với người chiến sĩ hùng tráng kia: "Mang ngựa của ta xuống, cho nó ăn uống đầy đủ rồi tắm rửa sạch sẽ cho nó một chút. Nó đã chạy suốt đêm trong thời tiết quái quỉ này đến vã cả mồ hôi, đừng để nó bị cảm lạnh."
Nói xong hắn bước vào trong gian lều lớn giữa những tiếng hoan hô.
Gian lều này thực giống như một căn phòng lớn. Chung quanh là ba mươi sáu cây cột gỗ thô, nóc và vách lều đều được lợp và phủ bằng da thú thật dày, loại da tuần lộc và da trâu đã được thuộc kỹ, không sợ mưa tuyết.
Trong lều, trên mặt đất được phủ hơn mười tấm da, lông thật dày, mềm mại và ấm áp, một chút hơi lạnh cũng không có. Hai bên lều đặt sáu dĩa đèn, được châm đầy mỡ tuần lộc loại tốt nhất, lại còn được hoà thêm hương liệu khiến cho đèn lửa sáng ngời nhưng lại không hề có một chút khói đen nào.
Bước vào lều liền thấy ấm áp hẳn lên. Khoảng một chục người cởi trần, lộ ra tấm thân hùng tráng, qua qua lại lại. Họ giúp Heisiting cởi bỏ áo giáp trên người, thay bằng một tấm áo choàng đen rồi giúp hắn xoã mái tóc đang rối tung ra, lại có người dâng lên một cái chén bằng vàng, bên trong chứa đầy máu tuần lộc còn nóng hổi. Heisiting nhấc chén, uống một hơi cạn sạch. Máu tuần lộc vừa qua khỏi miệng, lập tức một luồng khí nóng từ bụng bùng lên xua tan hoàn toàn cái lạnh bên ngoài.
Một lát sau, từ bên ngoài bước vào lều hơn mười vị tướng lãnh với khải giáp đủ màu, sau đó lại có mấy gã người hầu đầu trọc lóc bước vào để bày ra các tấm đệm. Mọi người tùy tiện ngồi xuống chung quanh rồi im lặng nhìn Heisiting, chờ lệnh từ vị thủ lĩnh của mình.
Heisiting đứng ở kia, tóc tai tán loạn, chiếc áo khoác bằng da được phanh ra, để lộ lồng ngực rắn chắc. So với mười mấy vị tướng quân Odin trước mặt, người nào người nấy đều cao lớn vạm vỡ thì Heisiting thấp và ốm hơn rất nhiều. Có điều tất cả những người này đều dùng một ánh mắt sùng kính và thần phục nhìn Heisiting khiến hắn không nhịn được, trong lòng nổi lên một cỗ hào khí.
Đây là quân đoàn của ta!
"Chỉnh quân đã được một tháng, các ngươi nghỉ ngơi như vậy đủ chưa?" Heisiting nhấp nháy mắt, cười nhẹ.
Các tướng bên dưới lập tức nhao nhao cả lên:
"Đủ rồi! Đủ quá rồi!"
"Đúng, cả tháng nay xương cốt đều muốn đóng băng, nếu không được nhúc nhích vài cái thì chỉ sợ sẽ đông thành đá!"
"Ngày qua ngày chỉ biết ăn uống no đủ, thực là buồn muốn chết! Heisiting, ngài dẫn chúng ta đi chém giết thôi!"
"Đúng vậy, Hắc kỳ quân chúng ta chỉ ba ngày không được chém giết đã thấy ngứa ngáy khắp người! Ha ha ha!"
"Cứ thế này mãi thì chúng ta phát ốm mất, còn ra bộ dáng gì nữa!!"
Nhìn bọn thuộc hạ đang hăng hái kích động, Heisiting cười cười tỏ ý hài lòng rồi đột ngột đưa tay, cắt ngang sự ồn ào đó. Tất cả mọi người đều im bặt nhìn chăm chăm vào hắn... Đợi lệnh.
"Tốt! Nếu đã thấy đủ thì cũng nên nhúc nhích một chút thôi!" Ánh mắt Heisiting dần dần tỏ ra sắc bén như một mũi dao, hắn nhếch miệng cười lạnh. "Ở mãi trong cảnh băng tuyết này, thật chẳng có gì hứng thú! Các ngươi có dám đi săn với ta không?!"
Săn? Săn thú sao?!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác chưa hiểu gì.
"Heisiting, sao chúng ta lại đi săn? Hay là đánh lên đài nguyên phương bắc của bọn dã nhân đi? Họăc là đánh sang phía tây thu phục bọn man rợ ở đó?"
"Không phải những việc đó!" Heisiting gắt lên, ánh mắt hắn lại làm cho mọi người im bặt.
"Hướng bắc, hướng tây đều là băng tuyết ngập cả trời đất. Tuyết dầy đến nỗi tuần lộc của ta cũng chịu không đi được! Gió lạnh đến nỗi nứt cả da mặt, lộ cả thịt ra! Thở ra một hơi đã đông lại thành băng... Những nơi đó có gì thú vị đâu?!"
Ánh mắt mọi người bên dưới đều sáng bừng lên.
"Về phương nam!!" Heisiting cao giọng nói ra đáp án. "Phương nam ấm áp, đất đai mềm mại, tuần lộc của chúng ta có thể chạy băng băng, bọn người yếu ớt kém cỏi Byzantine chính là con mồi của người Odin chúng ta!! Các ngươi có dám đi săn với ta một cuộc hay không?!"
Hướng nam?! Byzantine?!
****
(1) Chỗ này bản Hán Việt ghi là 'nhất đầu tuyết chước', thuyhiubi tra mãi không biết là con gì nên chọn con gấu! :)
(2) Chỗ này bản Hán Việt ghi là 'nhất trương thiểm tử', thuyhiubi mạn phép chọn là tấm chăn! :)
Mong được sự chỉ giáo của các bậc cao nhân! Hic!
Các tướng lãnh Odin đang ở trong lều đều sợ đến ngây người.
Đánh Byzantine ở phương nam? Đúng là một chủ ý mê người nhưng cuộc săn này không thể là chuyện nhỏ!
Đế quốc Odin có cấu trúc khá rời rạc, dù xưng là đế quốc nhưng trong nội bộ còn không ít khu vực vẫn tồn tại hình thức bộ tộc, thậm chí ở những địa phương xa xôi còn có vài bộ tộc man rợ không tuân phục sự cai trị của Thần hoàng.
Do vậy trong đế quốc Odin, đôi khi một đội quân bỗng nhiên tự ý tiến quân ra ngoài đi săn - chém giết - cũng là do các đời Thần hoàng trước đã cho phép những hành vi như vậy.
Nhưng nếu là ở phương nam thì không chỉ đơn giản là một cuộc săn mà là phát động chiến tranh giữa hai Đế quốc!
"Sợ sao?" Heisiting nhướng mắt, cười lạnh, nhìn mọi người. "Ai trong các ngươi sợ thì lăn ra khỏi lều của ta rồi quẩy gói về thành Odin luôn! Hắc kỳ quân của ta không có chỗ cho kẻ khiếp nhược!"
Hắn vừa nói xong thì bên dưới các tướng lãnh Odin lập tức ồn ào hẳn lên.
"Sợ gì chứ! Chúng ta nào phải kẻ khiếp nhược! Người Odin sao lại sợ bọn cừu nhân Byzantine được!"
"Đúng vậy! Heisiting! Ngài đừng xem thường chúng ta! Chúng ta không hề khiếp nhược!"
Cuối cùng có người nói to: "Heisiting! Chúng ta không phải kẻ hèn nhát! Nhưng nếu là đi săn ở phương nam thì phải có lệnh của Bệ hạ, không thể tự tiện phát động chiến tranh!"
Heisiting cười ha hả rồi đột nhiên xoay nhanh người lại, bước đến trước một chiếc án (bàn dài và hẹp), lấy từ đó lên một thứ rồi quay đầu lại, ném nó lên mặt đất.
Khi thứ đó rơi vào mắt mọi người, lập tức làm họ nín bặt.
Đây là một tấm kim bài to cỡ lòng bàn tay, mặt trên có hình một cái đầu gấu đang há miệng nhe nanh, lấp lánh dưới ánh lửa trong lều.
"Kim bài của Bệ hạ!" Heisiting hừ một tiếng rồi quát lớn "Đây là kim bài của Bệ hạ! Ta vừa nhận được hôm qua! Bệ hạ đã ra lệnh cho chúng ta... Hướng nam!!!"
Lần này không còn nghi ngại gì nữa! Trong lều lập tức dậy lên tiếng hoan hô ầm ĩ. "Hướng nam! Hướng nam!! Hướng nam!!!" Lẫn trong tiếng hoan hô còn có tiếng quát tháo của các tướng lãnh Odin. "Giết chết kẻ thù Byzantine, đoạt lấy áo giáp và ngựa của chúng!!"
Đang nhìn mọi người reo hò hoan hô, Heisiting bỗng nhiên cất tay, vỗ xuống án khiến mọi người im lặng và trở nên nghiêm nghị.
"Ba ngày!!"
Heisiting thần tình linh hoạt sắc bén. "Ta chỉ cho các ngươi ba ngày!! Ba ngày sau, vào lúc giữa trưa, tuần lộc phải được ăn no, vũ khí phải sẵn sàng để chém giết!! Lần này chúng ta phải đi săn thú! Không cần mang trang bị nặng chỉ quần áo nhẹ mà xuất phát. Khi giết được bọn người Byzantine ở phương nam thì lo gì thiếu trang bị nặng nữa! Ba ngày sau vào lúc giữa trưa, toàn quân xuất phát, tiến về phương nam! Đến lúc đó kẻ nào lui về sau, lập tức chém đầu, bêu trước cột cờ!"
Tất cả các tướng lãnh Odin trong lều đều đứng nghiêm, chờ Heisiting nói xong thì cả mười mấy người đồng loạt hô to: "Hướng nam!!"
****
Trong lúc đó, Kekelan từ cửa sau bước vào, hắn liếc mắt một cái, lập tức có hai tên võ sĩ khép ngay cửa lại rồi hạ một tấm màn che bằng da dày xuống.
Vị quý nhân người Odin vừa cao lớn, anh tuấn lại vừa có chút âm nhu kia, trong giờ phút này, thần tình u ám, bước vào trong đại sảnh của chính mình, ngồi phịch xuống một chiếc ghế lớn. Hắn quơ tay nhấc cây thụ cầm lên, nhẹ nhàng chơi vài nốt nhạc nhưng do tâm tư không yên, rốt cục "Keng!" một tiếng, đứt mất một sợi dây đàn. Kekelan sắc mặt lại càng khó coi hơn, hắn ngẩng đầu nhìn một người đang ở trong phòng.
Weiya đang đứng đó, mái tóc màu tím của nàng được búi thành một búi phía sau, trên người đeo một cây cung lớn thật dài, chỉ mặc một bộ trang phục nhẹ bằng da, mặt vẫn được che đi phân nửa bởi chiếc mặt nạ thép.
"Ngươi phải đi sao?!" Kekelan nhíu mày, vẻ không hài lòng.
"Đã qua một trăm ngày rồi!" Giọng Weiya vẫn lãnh đạm như cũ, nửa khuôn mặt tuyệt đẹp vẫn không lộ ra chút tình cảm nào. "Việc của ta đã xong!"
"Chỉ sợ là chưa xong được!" Kekelan cười lạnh. "Ngươi có biết ta vừa nhận được tin gì không?"
Weiya vẫn yên lặng, thậm chí chẳng buồn liếc qua Kekelan.
Kekelan thở dài, thấp giọng nói: "Phụ hoàng vĩ đại của ta đã phái đại ca thân mến của ta rời khỏi thành Odin! Và nếu ta không đoán sai thì hắn sẽ đến gặp Heisiting."
Weiya vẫn không nói gì.
"Ngươi không hiểu ý ta sao?" Kekelan cười lạnh. "Ta còn nhận được tin là phụ hoàng vĩ đại của ta đã cho người mang đi một tấm kim bài! Nếu không có gì bất ngờ thì quân đoàn của Heisiting sẽ lập tức xuất quân! Ngươi nghĩ xem bọn chúng sẽ đi hướng nào bây giờ?"
Weiya rốt cục cũng mở miệng: "Ta còn nhớ là sứ đoàn của Odin vừa xuất phát chưa được mười ngày, hiện nay chắc vẫn đang trên đường đi. Chẳng lẽ người Odin các ngươi định một mặt hoà đàm, mặt khác lại đưa quân đánh lén?"
"Ta cũng không rõ," Kekelan cắn chặt răng. "nhưng lần xuất binh này, ta không hề được biết tí gì! Ngươi hiểu chưa? Phụ hoàng vĩ đại của ta không hề cho ta gặp mặt, cũng không cho ta nói câu nào! Quân đoàn của ta vẫn đang chỉnh quân ở phía đông!" Nhưng Weiya vẫn giữ vẻ lãnh đạm như cũ.
Kekelan bỗng như nổi giận. "Chẳng lẽ ngươi không hề lo lắng?!"
"Lo lắng cái gì? Lo rằng Thần hoàng đã biết chuyện của ngươi sao? Lo rằng hắn biết ngươi và bọn ta câu kết với nhau?"
"Hừ!" Kekelan hít một hơi thật sâu, rồi có vẻ đã bình tĩnh hơn, trên mặt lại lộ nét tươi cười. "Ta cũng như những người khác, ai cũng biết rõ phụ hoàng! Ngài không hề già nua lẩm cẩm tí nào. Mọi hoạt động của anh em ta ngài đều biết rất rõ. Nhưng theo truyền thống của người Odin thì ai mạnh hơn là người đó đúng! Vì tranh đoạt vị trí của kẻ mạnh mà phải dùng thủ đoạn thì ngài cũng chẳng trách cứ gì ta. Nhưng lần này đến với Heisiting... Ta cũng không muốn thấy đại ca mình lập được công lao! Chẳng lẽ các ngươi không lo về chuyện người Byzantine các ngươi bị đại bại hay sao?"
Weiya bỗng nhiên mỉm cười. Khi nàng cười, nửa khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng sáng bừng lên như một đoá hoa đang nở rộ nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng!
"Thực có lỗi với ngài, thưa điện hạ, giáo sư ra lệnh cho ta phải bảo vệ cho ngài được an toàn trong một trăm ngày, đến giờ thì nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, vả lại trước đây giáo sư cũng đã dặn ta không cần quan tâm đến những chuyện khác. Cho nên ta sẽ lập tức ra đi." Weiya nói đến đây thì giọng nàng trở nên lạnh lẽo. "Huống chi ta cần gì phải lo lắng cho người Byzantine? Người Byzantine đông lắm, chết bớt đi thì tốt hơn!"
****
Trong khi đó...
"Ta chỉ muốn biết, kế hoạch của ngươi lần này như thế nào?"
Trong ngôi nhà cũ của gia tộc Hoa tu líp ở ngoại thành, công tước Minasi, với vẻ mặt âm trầm, nói. "Ta hi vọng ngươi hiểu rõ chính mình đang làm gì, Kaweixier!"
Kaweixier đang đứng ở trong vườn hoa, hắn không trả lời câu hỏi của công tước Minasi mà lại hơi cúi người, nhẹ nhàng dùng mũi ngửi một bông hoa. "Con của ngươi làm việc không tệ, khu hoa viên này nghe nói là do Roddy chăm sóc, chậc, nhìn qua không ai nói là hoang phế. Này, giao toà nhà này cho thằng nhóc đó ngươi không hối hận chứ?"
Nét mặt của công tước Minasi đầy vẻ mệt mỏi, dường như ông đã già đi đến hơn mười tuổi. Ông nhìn chằm chằm Kaweixier với vẻ lạnh lùng: "Ngươi muốn nói gì?"
"Thưa công tước đại nhân, ta muốn nói là chẳng lẽ ngài mời ta đến đây chỉ để hỏi một câu đó thôi sao? Nếu chỉ có vậy, ngài chỉ cần cho người gửi thư cho ta là được."
Kaweixier nói xong, đưa tay vuốt ve đoá hoa rồi mới xoay người, cười nói: "Sao lại không có hoa tu líp nhỉ? Nơi này lẽ ra phải có thật nhiều hoa tu líp mới đúng!"
"Kaweixier!" Công tước Minasi bỗng nhiên nổi giận. "Ngươi là một thằng điên - ta vẫn thường nói vậy mà - ngươi đúng là một thằng điên! Ngươi vẫn thường làm chuyện điên rồ! Ngươi thích chơi trò nguy hiểm! Nhưng ta phải nhắc ngươi... Đây là một Đế quốc! Một Đế quốc! Không phải chỉ là một món đồ chơi cho ngươi nhào nặn!! Đây là một Đế quốc!!"
"Ta biết rất rõ điều đó!" Kaweixier vẫn bình thản. "Tin ta đi, ta còn hiểu rõ cái Đế quốc này hơn cả ngươi!" Nói xong Kaweixier bỗng nhiên lại mỉm cười. "Thưa công tước Minasi, ngài thấy ta đang làm gì? Thực tế là trong mấy chục năm nay, mọi hoạt động, mọi tâm tư của ta chỉ dồn vào một việc... Chà, đúng vậy, suốt mấy chục năm, ta chỉ làm duy nhất một việc..."
"Cái gì?" Công tước Minasi hít vào một hơi.
"Cũng như chúng ta, Bệ hạ cũng hiểu... à không, phải nói là hắn đã sớm hiểu được điều này nhưng lại không dám đối mặt với nó. Còn việc của ta chỉ là khiến cho hắn cuối cùng phải hạ quyết tâm để đối mặt với sự thực này! Vẻ mặt Kaweixier nghiêm túc hẳn lên, giọng hắn trầm xuống nhưng lại càng linh hoạt, sắc bén hơn. "Ngài muốn biết chuyện gì?
Sự thật sao?"
Công tước Minasi im lặng... "Đừng... Đừng nói ra nữa!"
"Không!" Kaweixier lắc đầu. "Sự thực là Đế quốc này kỳ thật nên diệt vong từ lâu rồi! Không, phải nói là nó PHẢI diệt vong mới đúng. Cái chúng ta lựa chọn là nó phải kết thúc trong danh dự, sau một hồi oanh liệt hầu có thể đảo ngược được số mệnh! Còn nếu chỉ để sống lây lất thì đáng tiếc là Bệ hạ của chúng ta đã không còn muốn thế nữa, ngài muốn có một kết cục rõ ràng. Đơn giản là như vậy!"
Công tước Minasi chấn động cả người, ông loạng choạng, phải quơ tay vịn lấy một thân cây bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững được.
"Chà, đừng vậy chứ, Minasi! Cái kiểu loạng choạng của ngươi khiến họ tưởng ta đánh ngươi thì sao?!" Kaweixier lạnh lùng nói. "Ngươi giật mình thật sao? Không, đừng làm vậy! Chẳng qua ngươi cũng như Bệ hạ đã hiểu rất rõ chuyện này từ lâu nhưng lại không chịu đối mặt với nó mà thôi! Kỳ thật ngươi hiểu rất rõ, trường kiếp nạn này không thể tránh được, đã tới lúc rồi! Thế nên chẳng phải ngươi đã quyết định lúc đó rồi sao? Ngươi đã cho Roddy ra khỏi đế đô, đúng không? Ta thấy trong lòng ngươi đã hiểu hết, biết hết nên ngươi mới đem đứa con trai duy nhất điều đi!"
Những lời của Kaweixier khiến công tước Minasi im tiếng, không nói được gì. Ông chỉ gắt gao nhìn chằm chặp Kaweixier nhưng khoé mắt lại không ngừng run rẩy.
"Ngươi hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ." Kaweixier như mỉm cười. "Chuyện này thực ra đã phải xảy ra từ cách đây mấy chục năm trước, khi toà nhà này còn có chủ. Chúng ta đã từng có cơ hội để kết thúc nó để có được kết quả như hôm nay... nhưng chúng ta đã không làm như vậy mà lại chọn cách để cho Đế quốc này tiếp tục sống lây lất. Nhưng đến nay thì kết cục này đã tới rồi! Đã vài chục năm qua, Kangtuosi bệ hạ vẫn không thành công. Sự thật đã chứng minh rằng sự lựa chọn của chúng ta ngày ấy là sai lầm. Giờ thì kết cục ấy đã đến, cho dù ngươi muốn hay không.
Vì vậy, thưa công tước Minasi đại nhân - người mà hơn mười năm qua Kaweixier này đã xem là bằng hữu - đây là lần cuối cùng ta gặp ngươi ở nơi này. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không đặt chân trở lại nơi này, dù chỉ một bước, và ngươi... tốt nhất cũng nên như vậy! Vì hiện nay nơi này đã thuộc về chủ của nó!"
Nhìn Kaweixier xoay người định đi, công tước Minasi bỗng run giọng nói: "Khoan! Từ từ đã."
Kaweixier dừng bước nhưng cũng không quay lại.
"Ngươi... nắm chắc được mấy phần?"
Kaweixier vẫn không quay đầu lại, hắn trả lời với giọng lạnh lùng: "Nắm chắc? Không! Ta chả nắm chắc được phần nào! Nhưng dù sao thì chúng ta cũng đã thua sạch từ mấy chục năm trước rồi! Có thể lây lất đến giờ thì dù có thắng hay thua chúng ta cũng chẳng mất mát gì, đúng không?! À mà Bệ hạ ngay từ đầu đã cho rằng ta thua rồi! Minasi, Bệ hạ còn hiểu được như vậy, lẽ nào ngươi lại không hiểu?!"
Nhìn theo Kaweixier đi ra cửa, công tước Minasi bỗng nhiên như đã bị mất hết khí lực! Ông đứng đó, thấp giọng thì thào mới chính mình:
"Ta phải giết hắn! Ta phải giết hắn! Lẽ ra ta phải giết thằng điên này từ mấy chục năm trước!"
****
Một lúc sau, một chiếc xe ngựa mộc mạc chậm rãi chạy lên chiếc cầu lớn. Khi nó đi qua Khải hoàn môn, đám vệ binh nơi đây cũng không dám ngăn trở, chỉ cung kính tránh ra nhường đường cho chiếc xe ngựa này từ từ đi qua.
Chiếc xe này chẳng có gì để người ta phải chú ý, thậm chí ngựa kéo xe cũng chỉ là loại bình thường nhưng bọn vệ binh ở cổng thành vẫn nhận ra nó và thực tế là không ít người ở Đế đô cũng vậy!
Bởi vì ai cũng biết chủ nhân của chiếc xe ngựa này là người mà cả Đế đô không ai dám trêu vào - gã sát tinh cô độc đó - Kaweixier!
Kaweixier lười biếng ngồi dựa vào thùng xe, trên đầu gối vẫn phủ một cái chăn như mọi khi, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đánh xe ngựa là một lão bộc đã theo hắn lâu năm, xe chạy cực kỳ ổn định.
Sau khi vào thành, khi đang đi trên một con đường không rộng lắm, chiếc xe ngựa bỗng chạy chậm lại rồi từ từ dừng hẳn.
"Sao vậy?" Đang ngồi trong xe, Kaweixier mở mắt ra.
"Thưa ông chủ, ở phía truớc có hai chiếc xe ngựa đụng nhau khiến đường bị kẹt, sợ là chúng ta phải đi đường vòng để về!" Người đánh xe trả lời từ bên ngoài.
Kaweixier trong mắt bỗng lộ vẻ tươi cười, hắn lập tức lắc lắc đầu. "Ôi! Thật sự là... Thật sự là..."
Bây giờ thì trên đường đã kẹt cứng, ngay phía trước là hai chiếc xe ngựa đang quấn vào nhau, gãy cả bánh xe, chẳng nhúc nhích gì được, hai gã đánh xe cũng xông vào nhau chửi bới ỏm tỏi, lại còn người bu lại xem vòng trong vòng ngoài.
Ngay sau đó, mấy cánh cửa sổ của những toà nhà ở hai bên đường bỗng nhiên mở ra. Từ bên trong khung cửa sổ xuất hiện mấy cây nỏ rất tinh xảo, nhắm thẳng vào cỗ xe của Kaweixier đang ở giữa đường!
Tiếng bật nỏ bị lẫn trong tiếng ồn ào. "Băng! Băng!" mấy tiếng, mấy mũi tên bắn thẳng vào thùng xe. Tuy nhiên thùng xe dù trông chỉ như mấy miếng ván gỗ bình thường nhưng lại chắc chắn hơn rất nhiều khiến mấy mũi tên lập tức văng ra. Người đánh xe biến sắc, quát lớn: "Ông chủ! Có thích khách!!" rồi nhảy dựng lên, thân hình già nua của hắn đột nhiên đứng thẳng lên; hắn rung cổ tay một cái, cây roi ngựa trở nên thẳng tắp, đánh thẳng vào hai mũi tên đang vút tới. "Bốp! Bốp!' hai tiếng, hai mũi tên đã gãy thành mấy đoạn!
Không ngờ một kẻ trông già nua như người đánh xe lại có thực lực đến vậy!
"Ông chủ! Đừng ra ngoài!" Lão đánh xe hét lớn một tiếng rồi nhảy lên nóc xe, cây roi trong tay múa tít thành một vòng tròn. Lại nghe thêm mấy tiếng lộp bộp liên tiếp, đã có mấy mũi tên nữa bị hắn đánh rơi.
Đột nhiên từ phía sau, một bóng người lao xuống, đầu trùm kín bởi một chiếc mũ da màu đen. Hắn đáp xuống nóc xe, vung thanh trường kiếm sáng ngời tấn công lão đánh xe. Lão đánh xe hét lớn một tiếng, cũng vung roi đánh sang. Hai người lập tức giằng co với nhau. gã trùm đầu võ công rất dũng mãnh, trường kiếm như một vầng hào quang chặt đứt chiếc roi ngựa thành nhiều mảnh nhỏ! Lão đánh xe vẫn vung quyền xông vào. Hai người đánh nhau, cùng rơi xuống khỏi xe.
Tiếp theo bỗng nghe đánh bùng một tiếng! Một mũi tên nỏ thật lớn bắn tới. Âm thanh này chỉ có thể phát ra từ một chiếc xe nỏ của quân đội!
"Ầm!" một tiếng, tên nỏ bắn trúng thùng xe làm nó vỡ toang ra khiến Kaweixier ở bên trong không còn chỗ nào ẩn thân được nữa!
Lại một người nữa nhảy lên nóc xe, giương một cây cung dài nhắm thẳng vào Kaweixier. Người này cũng trùm kín đầu bằng một chiếc mũ da, cây cung dài được kéo căng thành một hình tròn, đầu mũi tên lấp lánh ánh bạc!
Veo!
Sau tiếng rít gió, mũi tên bạc đã bắn tới trước mặt Kaweixier rồi ghim thẳng vào ngực hắn!
"Xoạt!"
Mũi tên bạc đâm vào ngực Kaweixier, xuyên qua thân người hắn rồi ghim chặt người được Hoàng đế của Đế quốc tín nhiệm nhất vào tấm ván của thùng xe!
Kaweixier như ngồi dựa vào vách xe, mặt tái nhợt. Hắn nâng tay cầm mũi tên trước ngực, từ đó máu đang bắn ra dữ dội nhưng mặt hắn không hề có một nét đau đớn nào. Hắn khép hờ mi mắt, nhìn mũi tên trước ngực, bỗng nhiên lại nở nụ cười:
"Chà, đúng là... một ý tồi tệ! Lại đi ám sát!"
Rồi hắn lập tức nhắm hai mắt lại.
Kẻ tâm phúc, người được Hoàng đế Đế quốc tín nhiệm nhất và cũng là người được cho là tể tướng thực sự của Đế quốc - Kaweixier- đã bị ám sát ngay trên đường phố của Đế đô Aosiji Liya!
Cái tin này như một trận cuồng phong, quét qua toàn bộ đại lục chỉ trong nháy mắt!
****
Trong khi toàn bộ đại lục đang ở vào thời điểm đầy giông tố đó, 'dế nhũi' của chúng ta còn ở tít trong rừng sâu, tay củi tay búa.
"Dóc tổ! Dóc tổ!" Meilin đứng bên cạnh hắn, cười lạnh. "Nếu ngươi có thể dùng búa đẽo ra một đoá hoa cúc thì ta mới tin vào chuyện của ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.