Chương 183: Bộ lạc của Thiên Công
Khiêu Vũ
23/03/2013
Qua một đêm sát khí bốc đến tận trời khiến sáng hôm sau, mặt trời buổi sáng bỗng đỏ như máu.
Hạ Á vừa đứng đón mấy ngọn gió, vừa cảm khái nhìn mặt trời, bỗng cười thầm trong lòng: Máu của bọn địa tinh màu xanh, nếu nói về sát khí thì mặt trời phải có màu xanh mới đúng!
Nghĩ tới đây, Hạ Á vừa thở dài than thở mấy câu, lại đã nghe tiếng Dora khinh bỉ nói: "Chỉ có lũ con người các ngươi mới thích làm ra vẻ mơ màng như vậy. Chiến tranh là chiến tranh, giết chóc là giết chóc, bọn người các ngươi lại cứ dùng lời lãng mạn che dấu những nỗi khổ đau. Chẳng lẽ che đậy như vậy thì chuyện máu me, tàn ác sẽ trở thành tốt đẹp hay sao?"
Hạ Á lắc đầu. "Hừ! ngươi đừng có luôn mồm 'con người các ngươi' như vậy, đâu phải ai cũng thích dối trá."
Ngừng lại một chút, Hạ Á nói nhỏ: "Chỉ là ta hơi cảm khái, ta còn nhớ ngươi đã từng nói là hàng vạn năm trước, chính địa tinh mới là bá chủ của thế giới nhưng sao bây giờ..."
"Nền văn minh cũng như một bó đuốc mà nhiên liệu là những người ưu tú. Tiêu diệt hết bọn tinh anh, văn minh ắt sẽ lụi tàn. Cứ theo như vậy thì tấn thảm kịch đang treo lơ lửng trên đầu bọn con người các ngươi. Xem ra các ngươi hiện nay còn chưa được như địa tinh ngày đó. Ít nhất địa tinh cũng còn ngoan cường sống sót đến giờ chứ như bọn con người các ngươi bây giờ mà gặp thảm hoạ như vậy chắc trở thành khỉ vượn trên cây hết!"
"Ta không tranh luận với ngươi về mấy giả thiết vô bổ đó. Ta chỉ cảm thấy quái lạ là sao một chủng tộc từng làm chúa tể đại lục mà đến nay lại trở thành một bọn ngu xuẩn, đến nỗi chỉ vì một xe lương thực mà chém giết lẫn nhau!"
Dora nghe xong cũng không nói tiếng nào nũa.
Tới trưa, bọn địa tinh lại xuất hiện. Lần này số lượng đã giảm đến hơn phân nửa, lại trông rất thê thảm, tên nào cũng đầy máu me trên người, trông như ác quỷ. Chúng vẫn sợ sệt, tụm năm tụm ba ở xa xa nhìn tới.
"Số lượng ít đi rất nhiều!" Hawk đứng cạnh Hạ Á thấp giọng hỏi: "Nhiều nhất chỉ chừng bảy tám trăm, ngài có muốn ta mang người ra chém giết một trận? Với số lượng đó chúng chẳng thể uy hiếp được chúng ta bao nhiêu, xông ra giết thêm chừng hai ba trăm tên là khỏi lo lắng gì nữa." Hawk nghiến răng, tay nắm chặt cây búa.
Hạ Á liếc Hawk một cái nhưng không trả lời, ánh mắt hắn lướt qua mọi người, dừng lại ở Philip. "Ngươi thấy sao Philip? Đây là biện pháp của ngươi, làm gì tiếp bây giờ?"
Philip sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: "Hawk đề nghị cũng đúng. Hiện giờ bọn chúng ít đi nhiều, bằng vào thực lực của chúng ta có thể giết sạch chúng dễ dàng. Nhưng đừng làm vậy!"
Hạ Á cười cười, mắt như có thâm ý, nhìn thẳng Philip: "Theo ý của ngươi thì để chúng lại làm gì?"
Philip cũng cười với Hạ Á: "Đại nhân, chúng ta còn phải đến bộ lạc của Thiên Công, do đó bọn địa tinh này còn dùng được. Dù sao cũng chỉ tốn thêm một ít lương thực mà thôi, đối với chúng ta cũng chẳng mất mát gì."
Hạ Á sáng mắt lên nhìn hắn: "Không ngờ ngươi tính xa đến vậy!"
Philip cười, có điều ánh mắt vẫn âm trầm: "Đã là thuộc hạ của ngài đương nhiên phải vì ngài lo liệu. Ta lưu chúng lại cũng vì muốn đưa Thiên Công về nắm lại bộ lạc của hắn. Vạn nhất lúc đó đối phương không chịu tuân phục thì với mấy trăm tên địa tinh này cũng có thể xem như vật hi sinh lúc phải dùng vũ lực."
"Vậy ý ngươi là?"
"Cho chúng gia nhập đội ngũ chúng ta!" Philip nói ra điều khiến ai cũng phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.
Thu nhận chúng? Thu nhận bọn địa tinh này?
"Đại nhân, ngài đã đáp ứng cho ta ba xe lương thực, ta mới dùng hơn một xe, phần còn lại cứ để ta dùng tiếp trong bước tiếp theo này." Philip không hề tỏ vẻ kiêu căng, cũng không xiểm nịnh.
Mọi người phía sau cũng không ai phản đối hắn dù vẫn có người chưa phục. Ngay cả Shaerba đối với gã độc ác Philip vẫn phải hơi kiêng dè, chỉ đứng trợn mắt nhìn Philip, không nói tiếng nào.
Chuyện sau đó thì rất đơn giản.
Bọn địa tinh sau một đêm chém giết lẫn nhau, đến sáng liền mang từng đống từng đống thi thể đến chờ Philip giao dịch.
Philip vẫn như cũ đưa một xe lương thực và hai mươi người hộ vệ tiến ra. Bọn lính đánh thuê này nào phải chưa từng thấy máu nhưng lúc nhìn thấy trên mặt đất la liệt hàng trăm, hàng ngàn thi thể địa tinh xanh lè, cái bị xẻ làm mấy mảnh, cái bị băm vụn, cái bị xé nát... cũng phải rùng mình.
Philip ra lệnh cho bọn hộ vệ bịt mũi miệng bằng một mảnh vải rồi mỗi người một kiếm, cắt hết đầu của đám thi thể này, sau đó đổ hết cả xe lương thực ra lấy bao để đựng đầu!
Có người không kìm được liền thắc mắc không biết lấy đám đầu địa tinh này để làm gì nhưng Hạ Á chỉ ra lệnh cho họ cứ làm theo ý Philip.
Chặt hết mấy trăm cái đầu, cho vào bao tải, chất lên xe ngựa xong, giữa mùi máu tanh sặc sụa, không ít lính đánh thuê mặt xanh như tàu lá.
Philip chỉ đứng một bên, cười lạnh quát: "Sợ cái gì? Cứ xem như các ngươi làm đồ tể mổ heo thôi! Bọn địa tinh này không phải giống người, cứ xem như gia súc là được!"
Dù mất một xe lương thực nhưng đối với số địa tinh còn lại này cho dù ăn ít cũng chỉ tối đa là được hai ngày! Chúng dường như thấy chưa đủ vẫn còn lần chần đứng đó chưa chịu giải tán.
Philip cười gian ác tiến đến, cùng đám địa tinh hoa tay múa chân la hét một lúc lâu. Cuối cùng chúng há mồm trợn mắt sửng sốt đến nửa ngày rồi hoan hô rầm trời.
Philip còn nhờ Hạ Á mời Sipan, đội trưởng của thương đội Jialun-Si đến giúp quản lý bọn địa tinh. Gã nay là chuyên quản đám nô lệ, thật đúng người đúng việc.
Cứ như lời Philip thì cũng chẳng cần huấn luyện lũ địa tinh này trở thành một đội quân làm gì, chỉ cần tập hợp thành đội ngũ, xếp hàng đứng trước mặt bộ lạc của Thiên Công cũng đủ làm rúng động cả bộ lạc!
Còn cái giá để thu phục đám địa tinh cũng khá rẻ. Philip ra dấu với bọn chúng một hồi rồi gọi Thiên Công ra phiên dịch. Cuối cùng đạt được là: Chỉ cần bọn chúng tuân lời Thiên Công thì ngày nào cũng được ăn no!
Đối với địa tinh thì lương thực của loài người đúng là cao lương mỹ vị! Cơm thơm, thịt trâu, thịt dê càng thơm! So với thịt đồng loại thì tốt hơn nhiều.
Mà điều kiện bọn người này đưa ra hầu như không thể chối từ: Không cần chém giết hay làm gì nguy hiểm chỉ theo bọn họ đến nơi cần đến là ngày nào cũng có ăn! So với lúc lang thang như chó đói trên Dã Hoả nguyên thì đúng là một trời một vực!
Rồi hai xe rác được đổi lúc trước cũng phát huy tác dụng.
Philip cho chúng lựa trong đó ra thứ gì dùng được thì để chúng dùng. Dù toàn là đồ đồng nát sắt rỉ nhưng sau đó thí ít ra tên nào cũng có 'vũ khí', 'trang bị' chứ không còn chỉ có gậy gộc suông. Đội quân địa tinh trên Dã Hoả nguyên này xem ra đã có vẻ 'tinh nhuệ'!
Đến khi Thiên Công xuất hiện trước mặt chúng thì đang nhốn nháo, chúng lập tức im phăng phắc.
Cái tên Thiên Công trên Dã Hoả nguyên cũng như Heisiting đối với dân Odin vậy! Uy vọng cao vời!
Khi chúng biết tên địa tinh cao lớn hơn hẳn đồng loại đứng trước mặt mình là lãnh chúa Thiên Công, uy danh lừng lẫy, cả đám liền câm như hến không dám lỗ mãng.
Theo thời gian qua, dù Thiên Công chưa khỏi hẳn bệnh nhưng ít ra cũng không có vấn đề gì nữa. Chỉ với thân hình cao lớn đã đủ doạ người. Hơn nữa, Hạ Á cố ý lấy lòng, ra lệnh cho bọn lính đánh thuê phải khách khí với Thiên Công khiến cho bọn địa tinh trở nên ảo tưởng: Hoá ra đám người này đều là thủ hạ của lãnh chúa Thiên Công?
Lãnh chúa Thiên Công thật vĩ đại, ngay cả bọn võ sĩ nhân loại mạnh mẽ này cũng phải phục tùng ngài!
Ngày nào cũng được ăn no. Có một thủ lĩnh vĩ đại đến thế. Lại có đồng minh là những võ sĩ nhân loại hùng mạnh. Những chuyện như vậy ai lại từ chối.
Cứ như vậy, mấy trăm tên địa tinh này, có Philip và Thiên Công làm chủ, được sắp xếp thành mấy đội, mỗi đội trăm tên với vũ khí trang bị đầy đủ, trở thành một đội quân thứ hai chậm rãi đi phía sau mọi người.
Thật tình thì Hạ Á không muốn đi cùng với bọn địa tinh! Đám địa tinh trên Dã Hoả nguyên này thật khó ngửi. Tụ tập đến mấy trăm tên cả đời không tắm lại một chỗ, cái mùi này đủ làm một người khoẻ mạnh chết tươi luôn!
Cứ theo hướng đông bắc của Dã Hoả nguyên mà đi, chẳng bao lâu đã tới con sông dài mà Hạ Á đã đi qua lần trước. Lại đi dọc sông lên hướng bắc, thế đất dần dần cao lên, mặt đất cũng trở nên xốp hơn. Rõ ràng là đất bên bờ sông trải qua bao năm tháng được nước sông bồi bổ đã tốt hơn một ít so với những nơi khác. Đã thỉnh thoảng thấy được những mảng rừng, tuy cây cối còn thưa thớt, thấp bé nhưng so với lúc trước chỉ có sỏi đá khô cằn thì đã tốt lên nhiều.
Đi thêm hai ngày nữa, vào lúc giữa trưa, thì đến nơi.
Ngay trước mắt , dọc theo bờ tây của con sông là một vùng đất dốc hình bán cung, dài khoảng hai ba dặm, xen lẫn những mảng thực vật nhỏ, nửa vàng nửa xanh. Theo lời Thiên Công, bộ lạc của hắn ở trong một thung lũng giữa vùng đất dốc này, một vùng đất màu mỡ trời cho, ngược hẳn với chung quanh.
Đến nay, bệnh của Thiên Công đã bớt được quá nửa, sức lực cũng hồi phục được năm sáu phần. Hắn đã có thể dùng một cây búa lớn cùng đám lính đánh thuê luyện tập, dù vẫn còn phải thở hổn hển và mồ hôi toát ra đầm đìa.
Sau hơn nửa năm xa quê, lúc này Thiên Công phấn khích đến không kìm được, nhảy tưng tưng trên xe ngựa, hướng về phía trước mà hô to: "Ouke! Ouke!" liên tục.
Đoàn xe tiến lên rất nhanh, họ đã có thể thấp thoáng thấy được một bức tường cao đang chắn ngang lối vào thung lũng, hiển nhiên là được chính bọn địa tinh dựng nên. Tuy bức tường chỉ cao hơn một thước, chỉ cần một người khoẻ mạnh bình thường cố sức một chút đã có thể vọt qua dễ dàng nhưng đối với bọn địa tinh có vóc dáng nhỏ bé thì đây cũng đã là một công trình phòng thủ khá tốt.
Nhìn thấy từ xa có một đoàn xe lớn tiến lại, trên mặt tường liền có mấy bóng địa tinh xuất hiện. Chúng kinh hoảng khi thấy có người đến nên cứ kêu thét "Ouke! Ouke!" ỏm tỏi.
Trên bức tường có một cánh cửa lớn bằng các thân cây ghép lại. Bọn địa tinh nhanh chóng đóng cửa lại rồi cấp báo vào trong.
Lúc đoàn xe vừa ngừng lại trước lối vào thung lũng, đã nghe một loạt tiếng ồn ào và tiếng bước chân từ bên trong vọng ra. Hạ Á đứng trên thùng xe trông thấy có đến hai ba trăm tên chiến sĩ địa tinh đang trong thung lũng chạy ra. Bọn chiến sĩ địa tinh trong bộ lạc của Thiên Công xem ra tinh nhuệ hơn rất nhiều so với đám địa tinh lang thang. Bọn chúng dù vẫn thấp bé nhưng khá rắn rỏi, hiển nhiên là thường ngày được ăn no mặc ấm. Vũ khí của chúng cũng đã được 'kim loại hoá', hoàn toàn không thấy tên nào cầm gậy gỗ.
Thậm chí Hạ Á tinh mắt nên còn thấy rõ có một nhóm nhỏ địa tinh không ngờ lại cầm cả cung tên!
Dù cung tên chúng dùng nhỏ hơn rất nhiều so với của con người, nhìn chỉ như một món đồ chơi con nít, nhưng Hạ Á, mắt sáng như sao, đã nhận thấy chất lượng số cung tên này cũng không tồi. Một số cánh cung còn được bọc bằng da thú loại tốt, nhưng mũi tên thì hơi hỗn tạp, không ít mũi tên đang được giương lên kia chỉ là xương thú mài nhọn mà thành.
Bộ lạc của Thiên Công không ngờ lại có được cả một đội cung thủ. Quả nhiên không như các bộ lạc bình thường khác.
Mấy trăm chiến sĩ trong bộ lạc chạy lên đứng trên bờ tường, cảnh giác nhìn ra ngoài.
Khi Thiên Công từ sau đoàn xe tay cầm búa lớn tiến ra, đứng đối diện với bọn chiến sĩ trên tường la lối một hồi. Bọn chúng khi thấy Thiên Công đều xôn xao cả lên.
Một số địa tinh cất cao giọng gào lên "Ouke! Ouke!" làm tình thế rối cả lên. Một số lại chạy xuống bên dưới, chuẩn bị mở cửa.
Nhưng lại có một nhóm địa tinh khác nhanh chóng tiến đến giết sạch bọn muốn mở cửa rồi cấp tốc chạy lên trên tường la hét, đàn áp, dập tan cảnh hỗn loạn trên đó.
"Xem ra bọn chúng không muốn mở rộng cửa đón Thiên Công rồi!" Hạ Á cười nói.
Một tên địa tinh được bảo vệ bởi một đám võ sĩ địa tinh nhanh chóng từ trong thung lũng tiến ra. Vừa trông thấy hắn, Hạ Á suýt bật cười. Cái tên đang được võ sĩ bao quanh này chắc là lãnh chúa mới của bộ lạc rồi!
Dĩ nhiên hắn cũng là địa tinh nhưng vẻ ngoài của hắn cũng khiến cho người ta thán phục.
Bọn người bên ngoài, kẻ cưỡi ngựa, kẻ đứng trên thùng xe, khi thấy tên thủ lĩnh địa tinh kia không ít người lộ vẻ kỳ quái. Shaerba thì
gãi đầu liên tục, miệng lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, đây mà là địa tinh sao? Heo mới đúng!"
Tên thủ lĩnh địa tinh kia có đặc điểm lớn nhất là... Béo ú!
Thực ra thì Hạ Á chưa hề thấy một tên địa tinh nào như thế này.
Bình thường thì cho đến nay, bọn địa tinh sống trên vùng đất Dã Hoả nguyên khô cằn và khan hiếm lương thực này, ngoài vóc dáng nhỏ bé trời sinh ra, đa số đều rất gầy ốm vì thiếu ăn quanh năm. Đa số bọn chúng chỉ để cho người ta một ấn tượng duy nhất: Một bọn da xanh, thấp bé, gầy còm.
Nhưng với tên khốn này, ai dám bảo nó là địa tinh!
So chiều cao thì hắn cao hơn những tên địa tinh bình thường đến nửa cái đầu, chỉ hơi thấp hơn Thiên Công một chút. Còn về thể hình thì có gom bốn tên địa tinh lại cũng không bằng một phần của hắn!
Từ xa đã thấy hắn mặc một chiếc áo bào da thú đủ màu, không biết phải dùng đến bao nhiêu da thú mới may được. Khi hắn đi, dưới lớp da thú, toàn bộ những khối mỡ trên người hắn rung rinh, rung rinh... Cứ như một tảng thịt đi... à mà không, lăn đến!
Địa tinh vốn đã thấp bé, chân lại ngắn, nên dưới tấm thân béo ú không dễ gì thấy được chân hắn. Còn cổ thì hình như trời sinh hắn ra đã không có cổ, thay vào đó là ba khối thịt béo núc, xanh mượt dưới cằm. Trên mặt thì hết khối mỡ này chồng lên khối mỡ khác khiến cho đôi mắt bé tí của hắn gần như không thấy đâu. Còn eo? Không có eo! Nhìn hắn tròn vo như một quả cầu.
Hắn được một đám địa tinh vây quanh, đi lên bờ tường. Nhìn thấy Thiên Công bên ngoài liền lớn tiếng la hét gì đó, tức thì đám địa tinh phía sau liền vung vũ khí lên hét theo.
Thiên Công ở bên ngoài hiển nhiên vô cùng tức giận, liên tục hét lớn "Ouke! Ouke!"
"Gọi Thiên Công về đi!" Hạ Á lắc đầu. "Xem ra giải quyết nhẹ nhàng không được rồi. Đành phải dùng đao kiếm nói chuyện!"
Shaerba nghe xong liền chạy ra phía trước, kéo Thiên Công quay về. Thiên Công vẻ mặt giận dữ, đứng trước mặt hắn la lối nhặng xị. Hạ Á chỉ tủm tỉm cười chờ hắn nói xong mới hỏi: "Tiếng người... nói!... Rốt cuộc... sao?"
"Bên trong... thủ lĩnh... đệ đệ... của ta!" Thiên Công nói xong ai cũng hiểu ngay.
Shaerba nhịn không được cười nói: "Mẹ kiếp, đúng là cùng ăn một loại gạo mà trăm người khác nhau cả trăm! À mà không, bọn này không phải là người. Nhưng mà, mẹ kiếp, anh em ruột mà khác nhau dữ vậy? Thiên Công, em ngươi có phải là heo biến ra không?"
Thiên Công giận dữ than: "Bộ lạc... ta... đoạt lại. Đệ đệ... ta... không tốt... giết!"
Hạ Á cười ha hả: "Nếu vậy khỏi cần nói nhiều. Chơi luôn!"
Sau khi gọi Philip cho bọn địa tinh của hắn xung phong. Hạ Á đứng trên thùng xe nhìn vào bên trong, chợt "Ủa!" một tiếng.
"Trong thung lũng có người?"
Mọi người nghe vậy liền nhao nhao nhảy lên thùng xe nhìn lại.
Quả nhiên! Trong thung lũng, ngay phía sau bọn địa tinh có một nhóm nhỏ người đang đứng. Bọn họ đứng tách ra xa hẳn bọn địa tinh, vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Tuy ở khá xa nhưng nhìn họ cao hẳn hơn bọn địa tinh chung quanh, hiển nhiên là người rồi!
Bọn người này mặc áo choàng da thú, màu sắc sặc sỡ, làn da có màu nâu đỏ trông rất khoẻ mạnh, nổi bật lên trong đám địa tinh thấp bé. Bọn họ cũng không đông, chỉ khoảng hai ba chục người nhưng nhìn bộ dáng mạnh mẽ, thiện chiến, tinh thần vững vàng. Người nào cũng có giáo ngắn bén nhọn giắt sau lưng, tay cầm cung tên. Bọn họ nhìn ra, bọn Hạ Á nhìn vào, song phương ánh mắt chạm nhau.
Hạ Á cảm thấy trong ánh mắt bọn người này chỉ rõ ra họ là người tốt hoặc ít ra cũng không có bao nhiêu địch ý.
"Họ chính là người Zhaku!" Tiếng của Philip vang lên bên tai Hạ Á. "Năm đó khi ta gặp người Zhaku, họ cũng ăn mặc như thế này."
Hạ Á nghe Philip nói xong lại càng yên tâm. Xem ra Thiên Công không nói sai, bộ lạc của nó và người Zhaku quả là có quan hệ.
"Chà! Ngon rồi, hôm nay đánh hạ bọn bộ lạc này, lại gặp được người Zhaku thì vàng có trước mắt rồi. A ha! Lại còn có Ma vẫn hương dụ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.