Liệp Quốc

Chương 179: Chính là bọn chúng!!!

Khiêu Vũ

23/03/2013



Tuy rằng trời đã tối, thế nhưng đám mã tặc ở xung quanh đều đã đốt lửa trại khiến cho cả một vùng bình nguyên sáng như ban ngày. Hơn một nghìn mã tặc bao vây lấy đám người của Hạ Á, trong đêm tối nhìn những đống lửa trại của đối phương xếp thành hàng giống như một con rắn to lớn nằm ở đường chân trời.

Từ khi mới bắt đầu đến giờ, đám người Hạ Á đã đánh lui ba lần công kích của mã tặc.

Trong số ba lần công kích của mã tặc, chỉ có lần thứ nhất là tạo cho đám người Hạ Á tổn thương cùng áp lực lớn nhất. Bọn mã tặc này giống như bày ong vỡ tổ bắt đầu vọt tới, lần công kích thứ nhất có hơn hai trăm người xung phong, Hạ Á đứng trên thùng xe nhìn đám địch nhân đang xông tới, nhưng trái lại hắn làm ra một cái quyết định khó có thể tưởng tượng nổi !

Hắn ra lệnh cho đám cung thủ người Landisi không được bắn dù chỉ một tiễn !

Kết quả đám mã tặc rất nhẹ nhàng chạy tới gần trận địa, bởi vì xung quanh chỉ chừa lại một lỗ thủng nhỏ cho nên mỗi lần tấn công đám mã tặc cũng không thể tràn vào với số lượng lớn, chỉ có thể chen chúc đi qua lối hẹp tấn công vào trong, đám mã tặc còn lại thì bỏ ngựa nỗ lực leo qua thùng xe, kết quả bị những võ sĩ dong binh đoàn Tê Giác Lửa đứng chờ phía sau thùng xe dùng trường mâu đâm chết từng tên từng tên, chỉ có một ít mã tặc dũng mãnh thành công vọt vào phía trong trận địa, thế nhưng lại bị bọn xa phu đang chờ nãy giờ vung loạn kiếm chém chết.

Ở lỗ thủng của trận địa tranh đoạt mới là quan trọng nhất. Thế nhưng có mãnh nam như Hạ Á tồn tại, một mình hắn chắn giữ ngay cửa ngõ, tay trái lăng chùy, tay phải hỏa xoa, nếu có mã tặc vọt tới thì Hạ Á là người đầu tiên ngăn cản, một chùy đập ngã chiến mã sau đó một xoa đâm chết địch nhân, cứ dễ dàng như thế giết hơn bảy, tám tên mã tặc định vọt vào. Kết quả xác người, xác ngựa hầu như che chắn toàn bộ lối vào, mà về sau bọn mã tặc càng lúc càng tấn công quyết liệt vào lỗ thủng. Hạ Á mang theo Hawk cùng vài người dong binh Tê Giác Lửa bảo vệ vững chắc lỗ thủng !

Đám mã tặc giằng co hơn 15 phút thì rút lui, để lại hơn sáu mươi cái thi thể.

Phía Hạ Á thì chết bốn người võ sĩ của dong binh đoàn Tê Giác Lửa, bị thương tám người, còn đám xa phu được võ trang thì chết tám người.

Mà lần tấn công thứ nhất là tổn thất nhiều nhất, lần tấn công thứ hai cũng đã mềm yếu không còn quyết liệt như lần đầu. Đám mã tặc hình như đã mất đi dũng khí, chỉ là dưới sự thúc dục mạnh mẽ của đám thủ lĩnh, bọn họ mới tiếp tục tấn công. Hơn nữa, lần này mục tiêu chính của bọn họ không phải là lỗ thủng của trận địa-- hình như cả bọn đều sợ tên sát thần Hạ Á - đại bộ phận mã tặc đều xuống ngựa, nỗ lực vượt qua thùng xe chui vào trong. Nhưng lần này Hạ Á đã chuẩn bị trước, tháo ra không ít thanh gỗ trên xe ngựa sau đó cột vào một thanh chủy thủ trở thành trường mâu đơn giản, đám dong binh đứng ở phía sau thùng xe, cứ một người leo lên thì đâm ngã một người. Đám mã tặc không thể tiến công vào trong, rất nhanh liền rút lui, để lại một số thi thể.

Mà đợi công kích thứ ba thì đám mã tặc phải chờ hơn một canh giờ mới tổ chức tấn công.

Nếu như nói đợt công kích thứ hai là mềm yếu, như vậy đợt công kích thứ ba chính là làm cho có lệ. Tuy rằng đợt công kích thứ ba có hơn ba trăm mã tặc tham gia, thế nhưng hơn ba trăm người này đều đã rất sợ hãi, chỉ ra sức hò hét nhưng tốc độ xung phong rõ ràng là rất chậm.

Hình như tất cả mọi người không chịu liều mạng, cố ý rơi lại ở phía sau. Kếu gào đương nhiên là lớn thế nhưng lại chạy rất chậm, đợt công kích thứ ba chỉ giằng co trong chốc lát thì đám mã tặc đã lập tức lập tức giải tán.

Lúc này, sĩ khí của mọi người bên trong trận địa cực kỳ cao ! Vốn mọi người bị hơn một nghìn mã tặc bao vây, trong lòng đều tràn ngập sợ hãi, thế nhưng hồi chiều Hạ Á biểu diễn một hồi xông trận, võ dũng hơn người của hắn đã đánh tan khí thế của mã tặc. Sau đó còn đánh lùi liên tục các đợt tấn công, càng khiến cho mọi người bên trong trận địa tin tưởng thêm vài phần: cứ theo tình thế này, bảo vệ trận địa cơ bản là không thành vấn đề.

Nhất là, trái ngược với sự tấn công loạn như bầy ong vỡ tổ đám mã tặc, người bên trong trận địa được Hạ Á phân công rất cẩn thận. Ba mươi người hộ vệ Landisi được Hạ Á coi như là đội dự bị, dong binh Tê Giác Lửa thì coi như là lực lượng chiến đấu chính, mà đám xa phu mã phu được võ trang thì xem như là phụ trợ tác chiến. Phân công rất rõ ràng, mọi người đều có nhiệm vụ chính xác của bản thân, trong lúc chiến đấu so với đám mã tặc tấn công loạn không hề có mục tiêu, đám người của Hạ Á rõ ràng có tổ chức hơn nhiều lắm.

Sau đợt tấn công thứ ba bị đẩy lùi, mãi cho tới lúc bầu trời tối đen, đám mã tặc hình như cũng không còn hứng thú tiếp tục tấn công.

Lúc này, Hawk đối với Hạ Á đã bội phục sát đất. Tên đoàn trưởng trẻ tuổi này, trong ba đợt tấn công hắn cũng đã chém chết tám chín tên mã tặc, bất quá hắn quá lỗ mãng, có một lần đám mã tặc đang rút lui, hắn trực tiếp chạy ra khỏi lỗ thủng của trận địa, kết quả suýt nữa bị địch nhân vây quanh, may là Hạ Á lao ra cứu hắn mang về.

Trên người Hawk bị vài vết thương nhẹ, nhất là trước ngực bị một mã tặc nào đó đâm trúng một kiếm, may là có giáp ngực của hắn ngăn cản, đem lưỡi kiếm đánh lệch đi một chút, thế nhưng vẫn để lại một vết thương sâu cở ngón tay.

Sau khi băng bó đơn giản, Hawk đi tới bên cạnh Hạ Á, nhìn Hạ Á đang đứng trên thùng xe quan sát đám mã tặc ở xa xa, Hawk ho khan một tiếng:

- Đại nhân...

- Hử? - Hạ Á quay đầu lại, trên mặt của hắn vẫn cố ý không chịu lau đi vết máu, tùy ý cười cười, phảng phất như mang theo vài phần mùi vị dữ tợn.

Nhìn tên dong binh trẻ tuổi đã bị bản thân thu phục, Hạ Á cười nói:

- Đám hỗn tạp này trong thời gian ngắn sẽ không tấn công, trước hết cứ bảo mọi người nghỉ ngơi một chút đi.

Hawk có chút khó hiểu, Hạ Á cười cười nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Nếu như đối phương là một đội quân chính quy, như vậy đừng nói là một nghìn người, chỉ cần một tiểu đoàn với ba trăm chiến binh, chúng ta chắc chắn không thể thủ được. Những người ở đây tính luôn ta, còn có ngươi, hơn nữa còn có hai người thuộc hạ Shaerba cùng Philip... ( Hạ Á trực tiếp bỏ qua Tatara )... tổng cộng chỉ có bốn người có thể đánh nhau. Nhưng trong một trận chiến chân chính, vũ kỹ cá nhân không có tác dụng quá lớn, mặc cho kiếm kỹ của ngươi cao minh tới đâu, trong loạn chiến, rất có khả năng một thanh kiếm không biết từ nơi nào đâm tới, thế là dể dàng lấy đi mạng của ngươi. Chiến tranh chân chính là phải biết phối hợp, vài người hợp thành một tiểu đội, phối hợp tác chiến, kết thành đội hình, là có thể chống lại địch nhân đông gấp mấy lần. Nhưng chúng ta ở đây... dong binh đoàn của ngươi, sức chiến đấu cá nhân quả thật không tồi, thế nhưng gặp phải quân đội chính quy mà nói, chỉ có thể cầm chắc thất bại.

Dừng một chút, Hạ Á nở một nụ cười khinh thường chỉ vào đám người ở xa xa:

- Bất quá, đám mã tặc này càng tệ hơn ! Nhân số tuy rằng nhiều, thế nhưng lại chia thành bảy tám nhóm người, không chịu nghe hiệu lệnh của nhau, đều tự mình tác chiến! Trong lúc tấn công thì rối tung rối mù, lúc lui quân thì càng chia năm rẽ bảy! Hơn nữa, bọn gia hỏa kia vì tiền mà tới, ở trên Dã Hỏa nguyên này, các mã tặc đoàn đều muốn bảo tồn thực lực của chính mình. Nếu không, cho dù chịu tổn thất lớn để cướp đoạt tài vật của chúng ta, nhưng khi đó thực lực của bọn họ đã yếu đi, chỉ sợ cũng khó tránh khỏi bị cướp ăn cướp ! Ha ha ! Bọn gia hỏa kia đắn đo nhiều lắm, đương nhiên sẽ không liều mạng chiến đấu, như thế sẽ kéo dài thời gian. Tâm đã không đồng nhất tự nhiên sẽ không có sức chiến đấu. Cho nên, ta từ sớm đã rất tự tin, chúng ta tuy rằng ít người thế nhưng nhất định sẽ thủ được!

Hawk tâm phục khẩu phục, hắn tuy rằng đã làm dong binh nhiều năm, kinh nghiệm chém giết cũng nhiều, thế nhưng đối với chiến thuật sách lược trong quân đội hắn lại dốt đặc cán mai. Ba lần chiến đấu trong buổi chiều hôm nay, Hạ Á không những thể hiện ra vũ dũng cá nhân, mà còn có tài chỉ huy cao minh, đem một đám ô hợp dong binh cùng xa phu dễ dàng đánh lui tiến công của mã tặc.

- Nếu như đối phương là quân chính quy, chỉ cần hai cái tiểu đoàn, ta cũng không dám tử thủ, mà sớm đã mang theo người để lại hàng hóa bỏ trốn. - Hạ Á cười cười tự giễu, liền sau đó hắn đổi giọng - Hơn nữa, càng thần kỳ chính là, trong lần xông trận buổi chiều của ta, vận khí của ta lại quá tốt, có thể gặp và giết chết thủ lĩnh của đoàn Cossack! Đám mã tặc này đều là do Cossack triệu tập đến, nếu như thủ lĩnh của đoàn Cossack vẫn còn, như vậy có thể dựa vào cương vị chỉ huy chiến dịch, nói không chừng có thể dẹp loạn tranh caãi trong nội bộ của đám mã tặc. Nhưng hiện tại thì... bọn họ ngay cả một đội đoàn kết nhiều tinh anh cũng không có. Buổi chiều lại chết nhiều người như vậy, chỉ sợ buổi tối nội bộ của bọn họ sẽ không ngớt đấu khẩu, còn đâu tâm tư để lập tức tiến công. Hừ...

- Đại nhân, ta chịu phục rồi. - Hawk thở dài, lại hỏi - Như ngài nó, chúng ta đã cấp cho bọn gia hỏa kia một bài học, hiện tại thì chúng ta cũng không còn sợ bọn họ. Chỉ cần cố thủ đến khi sĩ khí của chúng tan vỡ, bọn họ sẽ tự nhiên rời đi. Như vậy, chúng ta sẽ tiếp tục tử thủ sao?

Hạ Á cười hắc hắc, sờ sờ cằm:

- Chỉ tử thủ thì làm thế nào đã nghiền!

Hắn dùng ánh mắt ra hiệu một chút:

- Chúng ta vẫn còn một đội quân đầy đủ sức lực chưa từng xông trận đây.

Ánh mắt của Hawk sáng lên:

- Ngài đang nói... đám hộ vệ của thương đoàn Jialun-Si?

Ba mươi người võ sĩ Landisi kia, suốt cả buổi chiều đều bị Hạ Á hạ lệnh lệnh cưỡng chế ở trong trung tâm của xa trận, chưa từng bắn ra dù chỉ một tiễn! Hiện tại xem ra, chỉ sợ Hạ Á vẫn còn quỷ kế khác!

- Tiếp tục nghỉ ngơi thêm một canh giờ, sau đó nhìn ông đây dùng diệu kế phá mã tặc! - Hạ Á cười hắc hắc, sờ sờ cằm.

Hawk tuy rằng trong lòng vô cùng hiếu kỳ, thế nhưng mắt thấy Hạ Á đã nói như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh, dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi.

Tới rồi thời gian đã định trước, Hạ Á bỗng nhiên nhảy dựng lên, sau đó triệu tập võ sĩ Landisi.

Những người Landisi đều là hộ vệ của thương hội Jialun-Si, bọn chúng đều là cung thủ, suốt buổi chiều Hạ Á không có dùng tới bọn họ, những người này trong lòng đã có vài phần uất nghẹn. Chỉ là thủ lĩnh thương hội đã hạ lệnh, tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của Hạ Á, mới miễn cưỡng trấn an mọi người. Lúc này mắt thấy Hạ Á triệu tập mọi người, những người này đều sôi nổi hẳn lên, cả đám đều mang theo bộ dáng thùng thuốc súng sắp nổ - dù sao lòng người đều là như thế - nếu như tình huống nguy hiểm mà nói, những người này chưa hẳn sẽ có dũng khí như vậy. Thế nhưng mắt thấy đám mã tặc này không có nguy hiểm nhiều lắm, suốt buổi chiều bị đánh cho vài lần chạy trối chết-- loại chuyện đánh chó rơi xuống nước, ai không muốn làm?

- Các ngươi đều là người Landisi, nghe nói người Landisi các ngươi rất có sở trường về bắn tiễn, không biết bản lĩnh của cách ngươi như thế nào !? - Hạ Á cố ý dùng ngôn ngữ kích tướng.

- Đại nhân, bọn ta đều là cung thủ lão luyện. - Một tên đội trưởng hộ vệ không phục hét lớn - Bọn ta có còn vài anh em đều là người từng trải qua quân ngũ! Coi như là cung thủ nhất đẳng cũng chưa chắc hơn được bọn họ!

- Được. - Hạ Á gật đầu, liền sau đó chọn ra bảy tám người cung thủ tương đối hoàn mỹ, nhân số tuy rằng ít một chút, nhưng dù sao những người Landisi này đều là hộ vệ cho thương đoàn, cung thủ ưu tú chân chính cũng không nhiều, có thể chọn ra bảy tám người đều là những người đã từng trải qua quân ngũ của quân đội Landisi.

Nhìn đám mã tặc ở phía đối diện một chút, lúc này đám mã tặc ở đối diện hình như đã an tĩnh hơn rất nhiều, mà trong đội ngũ chỉ còn lại từng đống từng đống lửa trại đang lóe sáng.

- Thấy rõ rồi chứ, bắn vào chỗ những đống lửa trại kia cho ta ! Không cần phải bắn chính xác, chỉ cần bắn về phía những đống lửa trại là tốt rồi !

Đám cung thủ Landisi vui vẻ nhận lệnh, bảy tám người xuất ra trường cung quen dùng của người Landisi -- loại trường cung này của Landisi có đặc điểm chính là tầm bắn xa và kình lực lớn ! Dựa theo truyền thống, một cung thủ hợp cách sử dụng trường cung, thân mình yêu cầu phải cao hơn 1m75, thân cao như vậy mới đảm bảo có cánh tay đủ dài để triển khai trường cung. Mà trường cung chính quy đều giống nhau là có chiều cao trên 1m80 !

Lúc người Landisi triển khai trường cung, dáng người sẽ thoáng ngã về phía sau, dùng lực cánh tay và thắt lưng để kéo cung, cần phải huấn luyện liên tục nhiều năm mới có thể luyện ra một cung thủ trường cung ưu tú-- cho nên, nghe nói có rất nhiều cung thủ trường cung bởi vì quanh năm phải sử dụng tư thế này để kéo cung mà mắc phải một căn bệnh nghề nghiệp: biến dạng cột sống.



(DG : Landisi là quốc gia xây dựng trên nền mẫu nước Anh (Bristish). Thời trung cổ nước Anh có một binh chủng nổi tiếng gọi là Longbowmen, những người này sử dụng trường cung rất cao, tầm bắn rất xa và có lực công phá mạnh, thời đó là một binh chủng rất kinh khủng, sau này súng ra đời thay thế cho loại binh chủng này)

Bảy tám cung thủ người Landisi được chọn ra hiển nhiên là đạt đủ điều kiện sử dụng trường cung, bọn họ dựa theo phân phó của Hạ Á, triển khai trường cung...

Ở xa xa, đám mã tặc vẫn còn đang nghỉ ngơi, từng đoàn từng đoàn mã tặc tựa hồ cũng không còn tự tin để tiến công, mà thủ lĩnh của các đoàn đều tập trung một chỗ. Quả nhiên đúng như Hạ Á suy đoán, bọn họ đang đấu khẩu không ngớt. Có vài bộ lạc bởi vì tiến công ban ngày nên tổn thất nhân số, hô to gọi nhỏ bảo tiến công, nhưng những người còn lại đều không muốn tổn thất thực lực, không chịu phái người của mình xung phong tấn công. Chỉ đẩy công việc này cho người khác, cả bọn đều có suy tính ở trong lòng, cho nên nhân số tuy rằng đông đảo, thế nhưng lại không hề có sức chiến đấu.

Mắt thấy đám thủ lĩnh đấu khẩu không dứt, người bên dưới tự nhiên sẽ không có tâm tư ham chiến, buổi tối trên bình nguyên Dã Hỏa nguyên vô cùng lạnh, cả bọn đều nhóm lên từng đống từng đống lửa trại, tất cả mọi người đều xúm lại xung quanh đống lửa cùng nhau sưởi ấm.

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh xé gió 'vèo vèo' bay tới!

Mã tặc môn vẫn còn đang ngây người, chỉ có một ít mã tặc giàu kinh nghiệm mới bỗng nhiên biến sắc, liền nhào người hướng về phía bên cạnh, cùng lúc kinh hô :

- Cung tiễn! Cung tiễn! ! !

Phốc phốc phốc phốc ...

Liên tiếp vài tiếng xuyên thấu vang lên, đám mã tặc vốn đang tập trung xung quanh đống lửa, nhất thời có ba bốn người bị tiễn từ trên trời bắn trúng! Trường cung của người Landisi thường hay dùng tiễn có trọng lượng rất nặng, hơn nữa đầu tiễn còn được bọc thép ! Từ rất cao rơi xuống mang tràn đầy lực lượng công phá! Nhất thời mấy tên mã tặc bị trúng tiễn đều bị bắt xuyên người cắm trên mặt đất!

Đám mã tặc bị một đợt mưa tiễn bỗng nhiên kéo tới làm cho ngây người !

Cũng không chờ cho bọn họ hồi phục lại tinh thần, bầu trời lại truyền tới âm thanh xé gió! Ở bên cạnh một đống lửa trại nhất thời lại có thê vài mã tặc bị trúng tiễn, có người trúng tiễn còn không chết lăn qua lăn lại trên mặt đấy kêu la. Âm thanh kêu gào thảm thiết lan truyền trong đêm tối càng trở nên đặc biệt chói tai!

Toàn bộ đội ngũ mã tặc nhất thời đều bị kinh động.

Phía Hạ Á bắn tổng cộng sáu bảy đợt tiễn, đám mã tặc mới phát hiện ra mục tiêu của đối phương, từng đám từng đám mã tặc tranh nhau hô to gọi nhỏ:

- Mục tiêu của bọn họ chính là ánh lửa! Ngu xuẩn! Mau mau dập tắt đống lửa!

Đám mã tặc rối loạn, cả bọn đều rất sợ sẽ trở thành con quỷ không may tiếp theo, đám gia hỏa tự cho là "thông minh" rốt cuộc đã tìm ra sơ hở của đối phương: Trong đêm tối, tập kích bằng cung tiễn nhất định phải có tầm nhìn mới được, chỉ cần dập tắt các đống lửa trại, cung thủ của đối phương không nhìn thấy ánh sáng, như vậy đám tiễn chết tiệt kia sẽ không tìm tới bản thân! !

Vì vậy, đám mã tặc đem từng đống lửa trại tiêu diệt, chạy qua chạy lại trên đất dập tắt tàn lửa, còn có mã tặc trong lúc vội vàng luống cuống liền cởi quần tiểu thẳng vào trong đống lửa.

Rất nhanh, trong đêm tối, Hạ Á mắt thấy từng đống từng đống lửa trại bị dập tắt, dần dần biến thành một mảnh đen tối, mơ hồ còn có âm thanh chửi bậy vang lên ầm ĩ.

Lúc này mới xuất hiện thủ lĩnh mã tặc quản thúc thủ hạ, mắt thấy đám thủ hạ đã dập tắt toàn bộ lửa trại liền ra lệnh cho bọn họ lại lần nữa đốt lửa trại lên, thế nhưng đám mã tặc thủ hạ e sợ bản thân trở thành mục tiêu cho cung thủ của đối phương, làm gì bằng lòng châm lửa? Sau một phen đấu khẩu, đám mã tặc thủ lĩnh cũng không có cách nào quản thúc thụ hạ, chỉ có thể hạ lệnh: Rút lui về phía sau! Chỉ cần thoát khỏi tầm bắn của cung thủ đối phương là được!

Trong bóng tối lại không dám châm lửa, đám đầu lĩnh mã tặc bắt đầu bị xua đuổi, yêu cầu mọi người đều phải lui về phía sau, nhưng lại không có ánh lửa soi sáng, trong đêm tối, cả bọn đều kêu loạn, ngươi chen ta lấn, có người trong bóng tối không tìm được đồng bạn, có người trong bóng tối giẫm đạp lên nhau, thậm chí còn có mã tặc trong bóng tối không thể tìm thấy ngựa của bản thân, bắt đầu lớn tiếng cãi lộn.

Tai nghe thấy từ xa xa truyền tới tiến mắng chửi loạn xạ của đám mã tặc, Hạ Á cười ha ha, bỗng nhiên liền nhảy dựng lên:

- Tới lúc đánh giặc rồi!

- Ai còn có thể cử động nhanh có lên ngựa ngay cho ông!

Vào buổi chiều Hạ Á đã làm tốt công tác chuẩn bị, bên trong xa trận vốn còn hơn ba mươi con nữa, cùng lúc tập trung toàn bộ ngựa kéo xe ngựa chạy chậm tổng cộng cũng được hơn năm mươi con. Toàn bộ người của dong binh Tê Giác Lửa đều bị hắn tụ tập lại, hơn nữa còn có võ sĩ Landisi, chọn ra hơn năm mươi người có thuật cưỡi ngựa tương đối tốt.

- Ta chỉ có hai mệnh lệnh đối với các ngươi ! Thứ nhất, trong lúc xông trận trong bóng tối các ngươi không cần sợ không nhìn thấy rõ đường ! Chỉ cần theo ta, đi theo ngay phía sau ta là được! Ta xông vào hướng nào các ngươi cứ xông theo hướng đó! Thứ hai... Trong lúc tác chiến mọi người không được mở miệng nói chuyện, cả bọn phải liều mạng kêu 'ouke ouke' cho ta ! Hiểu rõ rồi chút ! Trong bóng tối chúng ta rất khó phân biệt được ai là địch ai là người nhà ! Cho nên toàn bộ đều phải hô to 'ouke ouke' ! Không được dừng quát to ! Cho nên, chỉ cần các ngươi phát hiện người trước mặt không kêu 'ouke ouke', vậy nhất định là mã tặc! Trực tiếp cho một đao là được ! ! !

Hạ Á ra lệnh xong, mọi người xoay người lên ngựa, cầm theo vũ khí, ở trong bóng tối, Hạ Á cùng Shaerba đi đầu, mang theo đội ngũ tiến về phía đám mã tặc đang kêu loạn ở xa xa.

Đám mã tặc vừa kêu loạn vừa mới nhổ trại lui về phía sau, người hô ngựa hý. Trong bóng tối dọn trại luôn về phía sau, coi như là quân đội chính quy cũng phải loạn một hồi huống chi một đám mã tặc vốn đã mất đi đoàn kết?

Mà đám người Hạ Á lúc xông trận càng yên lặng, cố ý thả chậm tốc độ ngựa, dựa theo bóng tối vô cùng cẩn thận tiếp cận đối phương. Mà bản thân đám mã tặc đã rối loạn, càng không nghĩ tới đối phương chỉ với vài chục người lại dám xung phong tấn công bọn họ.

Kết quả, đám người Hạ Á chạy được một khoảng, chỉ còn cách đội ngũ mã tặc không tới năm mươi thước mới bị phát hiện! !

- Người Landisi ! Giương cung! Bắn ! !

Hạ Á ra lệnh một tiếng, ba mươi người Landisi đang ở trên ngựa lập tức giương cung lấp tiễn ! Đây cũng là mệnh lệnh Hạ Á sắp đặt trước ! Ba mươi cung thủ cùng lúc bắn tiễn nhất thời một đợt mua tiễn bao phủ trên đầu đám mã tặc, trong bóng tối lại truyền tới tiếng kêu la loạn chửi.

- Cung tiễn tập kích! !

- Mẹ nó! Mọi người tản ra! !

- Mau tản ra! Tập trung một chỗ để làm bia nhắm sao! ! Tản ra! ! ! Nhanh ! !

- Mẹ nó! Ngươi đụng ta làm gì !

- Hỗn đản! Đứa nào mới đạp vào chân ông!

- Bà nó ! Ngươi cướp ngựa của ta làm gì ! !

Mắt thấy khoảng cách đã gần, Hạ Á cũng không tiếp tục ẩn dấu hành tung, bỗng nhiên liền hét lớn một tiếng:

- Bỏ cung!!

Các võ sĩ Landisi nghe theo mệnh lệnh đều ném cung xuống mặt đất-- dù sao lát nữa quay lại nhặt cũng chưa muộn.

- Theo ông đây ! Tiến công ! ! Ouke ouke ! !

Hạ Á đi đầu là gương, chạy nhanh về phía đám mã tặc đang ẩn hiện trong bóng tối, năm mươi kỵ sĩ phía sau cũng cùng lúc kêu to "ouke ouke ", theo sau Hạ Á ra sức tông thẳng vào đội ngũ mạ tặc!

Trong lúc nhất thời, chợt nghe thấy trong bóng tối vang lên tiếng va chạm 'binh binh bang bang', âm thanh chém giết vang lên không dứt, còn có tiếng rống 'ouke ouke' liên tục không dừng.

Nói về kỹ thuật cưỡi ngựa thì đám thủ hạ của Hạ Á thực sự không được điêu luyện, nhiều người bất quá chỉ có thể điều khiển ngựa chạy nhanh mà thôi, thậm chí coi như là không ít mã tặc cũng có thuật cưỡi ngựa hoàn mỹ hơn nhiều so với thủ hạ của Hạ Á.

Nhưng vấn đề là trong bóng tối, đám mã tặc đang bị hỗn loạn, bỗng nhiên lại có kẽ địch tập kích ! Hơn nữa trước khi tập kích còn bắn ra một đợt mưa tiễn khiến cho đám mã tặc loạn càng thêm loạn ! Trong đêm tối, ngươi nhìn không thấy ta, ta nhìn không thấy ngươi, ngay cả khuôn mặt của đồng bạn bên cạnh còn nhìn không rõ ! Chỉ nghe thấy một đám người đang xông giết vào trong đội ngũ!

Không nhìn rõ tình cảnh xung quanh, chỉ nghe thấy vô số âm thâm kêu la thảm thiết, trường hợp như vậy... Đừng nói là mã tặc, coi như là quân đội chính quy cũng chỉ có một con đường toàn bại!

Đám mã tặc gầm rú điên cuồng, có người dứt khoát chạy trối chết ra bốn phía, có người trong đêm tối không thấy rõ kẻ địch, trong một mảnh kêu gào giết chốc, chỉ có thể xung đao chém loạn ra xung quanh ! Kết quả chỉ cần một người bắt đầu chém lung tung, trong đêm tối không rõ thấy tình huống như thế này, mọi người vì muốn bảo vệ mạng sống, cũng chỉ có thể bắt đầu chém giết lung tung!

Trong hoàn cảnh rối loạn của mã tặc, hơn năm mươi người của Hạ Á dễ dàng chen lẫn vào trong đội ngũ của đám mã tặc, xung phong chém giết thẳng một đường, đông đảo các dong binh cũng không còn lo lắng, miệng liên tục rống to "ouke". Bất luận người bên cạnh là ai, chỉ cần không kêu 'ouke' thì bọn họ sẽ thẳng thắn tặng cho một đao !

Chỉ trong chốc lát, đội ngũ mã tặc liền rất nhanh bị tan vỡ ! Chạy loạn ra bốn phía, tự chém giết lẫn nhau ! Mã tặc bị giết trong tay của đám người Hạ Á tính ra cũng không nhiều lắm, thế nhưng đại bộ phận mã tặc bị chết đều là do trong đêm tối không phân biệt được ta, tự mình chết giết lẫn nhau, còn có chạy loạn giẫm đạp lên nhau...



Hạ Á dẫn theo năm mươi người, hắn chạy ở trước nhất, trời sinh hắn đã có cặp mắt nhìn trong đêm, trong đêm tối hắn vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, có hắn làm dẫn đầu, Hạ Á liên tục gào thét, đám dong binh đều nhận ra giọng nói của hắn, chỉ cần xông thẳng theo âm thanh của Hạ Á là được.

Hạ Á mang theo người dễ dàng đâm xuyên qua đội ngũ của đối phương! Một cái chiến thuật đâm xuyên đội hình kẻ địch rất cơ bản của sách giáo khoa quân sự!

Chém giết xuyên qua đội hình địch, Hạ Á nhìn lại đám người ở phía sau, người phía sau luôn miệng kêu to 'ouke ouke' xem ra nhân số đã giảm đi một ít, thiếu mất vài người, có lẽ đã bị vây trong loạn quân.

Bất quá ở phía sau, đội ngũ mã tặc cũng đã hoàn toàn rối loạn! Mà kỳ diệu nhất chính là lúc Hạ Á dẫn theo người xông trận, trong đám mã tặc cũng có một ít người khôn khéo, nhận ra địch nhân ở trong bóng tối luôn mồm kêu to 'ouke ouke', vì để bảo vệ tính mạng bọn họ cũng bắt trước gọi theo, cố gắng không trở thành mục tiêu cho vũ khí của địch nhân. Đã có người thông minh nghĩ ra cách như vậy, đương nhiên sẽ có một ít mã tặc thông minh hơn, cũng nhận ra kẻ địch luôn kêu to "ouke", như vậy cũng tốt, phàm là kẻ nào kêu 'ouke', ông đây liền chém một đao!

Trong lúc nhất thời, người nào kêu ouke, đều phải chém ! Không kêu ouke, cũng phải giết ! Tình cảnh này... Trong lúc này đừng nói là thủ lĩnh mã tặc, coi như là chiến thần Heisiting cũng không cách nào quản thúc được đám thủ hạ mã tặc đã bị phát điên ở trong bóng tối !

- Tiếp tục xông phá một lần nữa ! Các ngươi có dám hay không! - Hạ Á cười to, chỉ vào cái tổ ong đang bị vỡ - Lần này chúng ta thay đổi ám hiệu ! Mọi người hô to 'tác tác' ! Nhớ kỹ ! Đừng có hô sai ! Hô sai bị người trong nhà chém trúng thì đừng có trách !

Hơn năm mươi thủ hạ đều giương kiếm hô to :

- Tác tác!!!

Trận chiến kéo dài hơn một canh giờ, Hạ Á mang theo người xông phá ba lần, trong đêm tối, thị lực của hắn là tốt nhất, vài lần mắt thấy có vài đám mã tặc miễn cưỡng tụ tập lại, Hạ Á liền mang theo người xông tới.

Kết quả không được một canh giờ, đám mã tặc hoàn toàn tan vỡ!

Đội ngũ không cách nào có thể tập trung, từng đám từng đám mã tặc thi nhau hò hét:

- Muốn giữ mạng thì chạy đi thôi!!!

Một trận oanh động vang lên, đám mã tặc liền tan tác chim muôn!

Hạ Á cười ha ha, dẫn theo người qua lại truy sát trên chiến trường, tiêu diệt các đám mã tặc rời rạc. Đợi tới lúc đối phương hoàn toàn chạy tán lạn ra bốn phía, lúc này Hạ Á mới ra lệnh mọi người dừng lại, châm đuốc lên.

Hiện tại có ánh lửa chiếu rọi, mọi người mới phóng mắt nhìn lại, cả đám đồng bạn đầy người đều là máu tươi, đều mệt mỏi thở hồng hộc, bất quá nhìn đám mã tặc ở xung quanh... Trên mặt đất là vô số tử thi, hiển nhiên đại bộ phận căn bản là do chết giết lẫn nhau.

Tính sơ một tý, chỉ sợ trong trận tập kích đêm này có ít nhất hơn hai trăm mã tặc bị thiệt mạng ! Mà trên chiến trường còn có không ít người bị thương, còn có một ít tên nhát gan nằm dưới đất giả chết, sau khi thu dọn chiến trường cùng lúc bắt giữ tù binh chí ít cũng có trên một trăm người !

Hạ Á dẫn năm mươi kỵ binh nhẹ tập kích ban đêm, tiêu diệt hai trăm, bắt tù binh hơn một trăm! ! Chiến tích như vậy nhất thời khiến cho sĩ khí của đám dong binh Tê Giác Lửa bạo tăng!

Hạ Á mỉm cười, như trái lại Shaerba ở bên cạnh thở dài, xem ra có vẻ không thỏa mãn, thấp giọng nói:

- Những người này rõ ràng là đồ vô dụng... Nếu như năm mươi người này đổi thành... Ài, không nói tới kỵ binh Luodeliya của chúng ta, coi như là đổi lại thành quân chính quy bình thường, chiến tích lần này chí ít phải tăng lên gấp đôi.

- Đánh thắng là được. - Hạ Á lắc đầu, liếc mắt kéo Shaerba sang một bên, hạ thấp giọng nói - Đừng nói nhiều, những người này, ông đây dự định thu phục để dành về sau sử dụng đấy!

※※※※※

Trong bóng tối, đám mã tặc không mai chạy trốn tán loạn, bất quá mọi người đều có chung một tâm lý, trong bóng tối nếu như không nhìn thấy được đường, như vậy cứ thẳng thắn chạy về hướng có tiếng động nhiều nhất.

Kết quả chạy hơn một canh giờ đám mã tặc mới dừng lại tập trung binh mã, nhóm mã tặc chạy về hướng này cũng không có nhiều, chỉ hơn ba bốn trăm người, nhưng mà đội ngũ tán loạn, còn có không ít người vốn không cùng bộ lạc với bản thân.

Trong lúc nhất thời mọi người đều dừng lại nghỉ ngơi, cả đám còn chưa hoàn hồn, miễn cưỡng tập trung đội ngũ một chút. Mấy tên thủ lĩnh mã tặc đều giận sôi trong lòng, mắt thấy lần này đi săn dê béo, nhưng lại bị tổn thất thê thảm, ở trên vùng đất mạnh được yếu thua như Dã Hỏa nguyên, thực lực biểu trưng cho tất cả ! Lần này bộ lạc của bản thân bị hao tổn nguyên khí, chỉ sợ lúc quay về, có thể tiếp tục sinh tồn hay không cũng là một vấn đề!

Sau một phe tranh luận cùng mắng chửi, rốt cục cũng miễn cưỡng thu gom được thủ hạ, ba bốn trăm người tụ tập cùng một chỗ, châm lên vài ngọn đuốc, cuối cùng mọi người mới thoáng an tâm một chút.

Mấy tên thủ lĩnh mã tặc đang muốn phát người đi ra xung quanh tập trung thành viên đã tán loạn thì bỗng nhiên nghe thấy ở phía xa xa truyền tới một trận vó ngựa gấp gáp!

Âm thanh này nhất thời khiến cho đám mã tặc chim sợ cành cong kinh hoàng không ngớt, may là từ rất xa, dựa theo ánh sáng có thể thấy, một đám người ở xa xa đang chạy tới, trên tay cũng có cầm theo đuốc, trái lại soi sáng rất rõ ràng cả một vùng.

Đám người này trên dưới hai trăm kị sỹ, từ quần áo trên người bọn họ nhìn qua hẳn cũng là mã tặc, trang phục loang lổ hỗn tạp, vũ khi trên tay cũng không đồng nhất, chỉ là trong lúc bôn ba, đội hình của đối phương lại nghiêm chỉnh một cách thần kỳ.

Chạy ở phía trước là một chiến mã hùng tráng, trên lưng chiến mã là một người cao to uy mãnh, một tay cầm thiết chùy, một tay nắm dây cương, sau lưng còn mang theo một thanh búa to bản!

Ở rất xa, đám mã tặc phát hiện người tới là 'bạn cùng nghề' chứ không phải là Hạ Á, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao phía bản thân có hơn ba trăm người, coi như là gặp phải 'bạn cùng nghề' cũng không sợ đối phương nảy sinh ý định cướp ăn cướp, liền có mã tặc kêu lên:

- Người ở đối diện có lai lịch như thế nào!!!

Hai trăm kỵ sĩ ở rất xa liền dừng lại, hai bên nhìn nhau một chút, đối phương nghe thấy lời kêu gọi của bên này, từ rất xa cũng ném tới một câu:

- Bọn ta là người ở núi phía nam ! Người đang hành nghề ở đối diện thuộc về ngọn núi nào?

Vừa nghe những lời này, rốt cuộc cũng xác định là bạn 'cùng nghề', trong lòng đám mã tặc càng yên tâm, bên này liền có vài người lớn tiếng đe dọa đối phương:

- Người đối diện nghe rõ đây ! Bọn ta là liên hiệp sáu bộ lạc lớn ở khu vực phía nam Dã Hỏa nguyên, đang cùng nhau hợp tác làm ăn ! Các ngươi rảnh rỗi thì mau đi chỗ khác chơi ! ! Đừng có tự mình tìm phiền toái !

Để phô trương thanh thế, ở bên này không ít mã tặc liền nói ra tên của bộ lạc:

- Bộ lạc Ma Sơn Pha Lão Can Tử có mặt tại đây! (bộ lạc cướp đường ở núi Ma Sơn Pha)

- Bộ lạc Tây Vọng Cốc Độc Nhãn Lang có mặt ở nơi này!!! (bộ lặc sói một mắt ở cốc Tây Vọng)

- Huynh đệ của Du Tử Hà cũng ở đây! (sông Du Tử)

- Còn có mã tặc đoàn Cossack của bọn ta! Không muốn gặp phải phiền phức thì cút ngay!

Vốn đối phương nghe thấy đám mã tặc bên này lần lượt nói ra tên bộ lạc, vẻ mặt mang theo vài phần hứng thú, còn định dựa theo quy củ của nghề mã tặc chuẩn bị rời đi. Nhưng không nghĩ tới, vừa nghe thấy mã tặc đoàn "Cossack", đối phương liền bỗng nhiên trở nên kích động ! !

Trong lúc nhất thời, hơn hai trăm kỵ sĩ đều bỗng nhiên cao hứng hét lớn, mọi người đều giơ cao mã tấu trong tay:

- Tìm được rồi tìm được rồi ! Mẹ nó, chạy hơn nửa buổi tối cuối cùng cũng tìm được!!!

Đám mã tặc ở bên này đều ngạc nhiên: "Tìm được? Lời nói có ý gì?"

Cũng có người nhìn về phía mã tặc đoàn Cossack: chẳng lẽ các ngươi còn liên lạc với người của ngọn núi khác tới đây liên hợp làm ăn? Nhưng người của đoàn Cossack cũng trơ mắt ra nhìn nhau, liền có người la lớn dò xét:

- Người đối diện, chẳng lẽ cũng là tới đây liên hợp làm ăn hay sao?

Lời này vừa nói ra, thủ lĩnh uy mãnh của đối phương bỗng nhiên liền phát hỏa!

- Liên hợp cái con mẹ của ngươi á ! ! ! Các anh em ! Chính là bọn vương bát đản này ! Chém chết mẹ bọn chúng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook