Liệp Quốc

Chương 52: Cờ trên thành lại thay đổi

Khiêu Vũ

23/03/2013



Kẻ đáng thương vừa tính rời đi, bỗng nhiên chợt nhớ, khi bản thân mình rời đi, sẽ để lại duy nhất Tatara ở bên cạnh dế nhũi, cái tên ma pháp sư hèn mọn này hơn phân nửa là sẽ nói bí mật về thân phận của mình cho dế nhũi biết.

Thế là, kẻ đáng thương dẫn luôn cả Tatara đi theo-- Vẻ mặt của Tatara vô cùng kinh hỉ ! Chí ít, đi theo vị công chúa xinh đẹp này, so với đi chung với tên tiểu tặc đụng chút là đánh là chửi thì tốt hơn gấp trăm lần a.

Kết quả, tên dế nhũi tham tiền liền nhận lấy một kim tệ, đem tên ma pháp sư đầy tớ này bán cho kẻ đáng thương.

Bỏ qua một bên việc ma pháp sư làm đầy tớ... Một kim tệ, chỉ sợ trong lịch sử trăm ngàn năm qua của đại lục, là giá trị thấp nhất của một vị ma pháp sư.

Hạ Á cũng không biết rằng chính mình lại phá nhiều kỷ lục đến như thế.

Bởi vì hành trang của Hạ Á quá lớn, cho nên, trước khi Qipu rời đi, liền đem toàn bộ ngựa của ám dạ ngự lâm kỵ sĩ cấp hết cho Hạ Á. Sau khi cùng kẻ đáng thương, còn có đoàn kỵ binh của Qipu vẫy tay chào tạm biệt, hắn mang theo toàn bộ chiến lợi phẩm, đi thẳng một đường hướng về nhà.

※※※

"Đúng rồi, Qipu thúc thúc, ngươi làm thế nào tìm được ta?"

Adeline ngồi trên ngựa có chút hiếu kỳ liền hỏi.

Sắc mặt Qipu có chút buồn cười: "Như thế này, mấy ngày trước chúng ta có gặp một tên địa tinh, tên địa tinh kia cư nhiên biết ngôn ngữ loài người, hơn nữa, nó còn tự xưng nó là địa tinh quý tộc gì đó, ta diễn tả tướng mạo của ngươi một chút, nó nói nó đã từng thấy qua ngươi, còn nói ngươi đi cùng với một người đi về ngọn núi ở phía bắc, bảo rằng chúng ta chỉ cần đi theo con sông hướng về phía bắc là có thể tìm thấy, kết quả, chúng ta đi dọc theo con sông, quả nhiên là tìm thấy ngươi."

"Địa tinh?" Adeline có chút kinh ngạc: "Cái tên địa tinh kia đâu? Các ngươi đã làm gì hắn?"

"Thật vất vả mới tìm được một tên biết rõ sự tình. Ta liền hạ lệnh trói nó lại mang theo, vừa lúc tìm được ngươi, ta bảo thủ hạ thả nó ở lại dã ngoại."

※※※

Hạ Á ngồi ở trên lưng ngựa. Miệng ngâm nga một bài hát dân gian. Thỉnh thoảng xoay người nhìn lại phía sau. Hơn hai mươi con ngựa xếp thành hàng dài nối đuôi nhau. Những con ngựa này đều là chiến mã đã được huấn luyện. Dùng dây thừng cột từng con từng con lại với nhau, bảo đảm sẽ không chạy loạn. Hạ Á đại gia mang theo đoàn ngựa thồ. Trên lưng mỗi con đều có một bao hành lý lớn. Trong đầu không ngừng mơ tưởng.

Nhớ lại lúc bản thân hắn đi vào trong Dã Hỏa nguyên. Toàn thân trống trơn. Mà hiện tại thì trong ngực mang theo hơn hai trăm kim tệ. Thân mặc 'long lân giáp'. Tay cầm thần khí ( hỏa xoa ). Còn có hơn hai mươi con gia súc. Đem theo gần nửa con rồng mang về nhà...

Nếu như mỗi lần đi mạo hiểm đều có thể thu hoạch phong phú như thế này. Như vậy Hạ Á đại gia chỉ cần làm hai ba chuyến. Là đã có thể về hưu dưỡng lão...

Chỉ có một việc không có hoàn mỹ chính là... Lúc này, bên cạnh không có người tiền hô hậu ủng, gần đây nhất hắn còn dẫn theo mười mấy tên tác tác địa tinh, còn có kẻ đáng thương, A Đạt, Tatara, Aokesi, những tên thú vị này thỉnh thoảng còn có thể cùng hắn đấu võ mồm hoặc nói chuyện phiếm.

Nhưng hiện tại chỉ còn có mình hắn cô đơn trên bình nguyên, nghĩ tới cũng có chút buồn chán...

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên từ xa xa trên bình nguyên truyền tới một tiếng sói tru, sau đó là một tiếng hét thê thảm.

Hạ Á trong lòng khẽ động, tiếng kêu thảm kia, mơ hồ có chút quen tai.

Hắn phóng ngựa thoáng chạy nhanh về phía trước, liền nhìn thấy một thân ảnh bé nhỏ đang chạy vội về hướng này, da màu xanh, khuôn mặt xấu xí, chính xác là một con địa tinh!

Mà nhìn kỹ quần áo của tên kia... Phi ! Đây không phải là tên vương phi đã bỏ trốn sao !

Vương phi vừa chạy vừa thở hồng hộc, phía sau mông là vài con sói đã đói tới xanh cả mắt.

Hạ Á vừa nhìn thấy Aokesi, nhất thời hàm răng có chút ngứa, nhớ tới cái tên gia hỏa này cư nhiên dám phản bội và bỏ trốn, bất quá sau đó hắn bình tĩnh suy nghĩ kỹ thì thấy địa tinh thật sự không có nhiều lắm lòng trung thành, lúc này nhìn thấy vương phi tiên sinh bị sói đói truy đuổi một cách đáng thương, hắn không khỏi mỉm cười.



Aokesi chạy một cách trói chết, mông của nó đã bị cắn mất một miếng thịt lớn, máu tươi chảy đầm đìa, đau đớn không ngừng kêu la, từ rất xa nhìn thấy đội kỵ mã, nhìn kỹ thì thấy, ngồi ở hàng đầu chính là vị Hạ Á đại gia, nó dường như thấy được cứu tinh, lập tức chạy vội tới, ra sức vẫy tay hô cứu mạng.

"Chủ nhân! Ouke! Ouke! Chủ nhân! Cái mông, tư cơ! Chủ nhân, cứu mạng!"

Hạ Á nhảy tới vài cái, một cước đem một con sói đang gắt gao bám theo sau Aokesi đá bay, dưới quái lực của hắn, đầu của con sói nọ liền bị đá nát, hai con sói còn lại vừa thấy Hạ Á hung hãn như vậy, vội kêu thảm một tiếng, quay đầu cúp đuôi bỏ chạy.

Hạ Á đi tới trước mặt Aokesi, vuốt cằm cười hắc hắc. Aokesi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại thấy ánh mắt của Hạ Á, nhớ tới việc bản thân mình chạy trốn trước đây, sắc mặt không khỏi biến thành màu đất.

"Được rồi, tác tác của ta, đây là lần thứ hai ngươi rơi vào trong tay ta." Hạ Á nhẹ nhàng đá một cái làm Aokesi ngã lăn, chỉ vào xác của con sói gần đó: "Còn đứng đó làm gì? Mau đem thức ăn mang về đây."

Tên địa tinh giảo hoạt kia giống như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, biết được vị chủ nhân này hình như đã tha thứ cho nó. Thế nhưng trên mặt nó vẫn làm ra một bộ dáng sợ hãi, khập khà khập khiễng vác lấy xác của con sói kia, gia nhập đội kỵ mã của Hạ Á.

※※※※

"Nhà" của Hạ Á, thật ra nằm trên một ngọn núi cách Dã Hỏa trấn khoảng chừng bảy tám dặm. Bởi vì khoảng cách so với Dã Hỏa trấn khá gần, cho nên trên ngọn núi này cũng không có ma thú, dầu rằng trước đây cũng có ma thú, thế nhưng cũng đã bị người săn ma ở lân cận giết hết. Thậm chí mấy năm gần đây, ngay cả lang cũng rất ít thấy xuất hiện trên núi này.

Khi Hạ Á về tới nhà, căn nhà hai gian tàn tạ kia vẫn kiên cường chưa có đổ xuống, lúc hắn rời khỏi nơi này, tiện tay dùng một miếng ván chặn cửa vào, hiện tại vẫn không có dấu hiệu bị mở ra-- ở cái nơi quỷ quái này, chỉ sợ cho dù có mở rộng cửa, cũng chưa chắc là sẽ có đạo tặc vào thăm viếng.

Lúc này Hạ Á mang theo một đội kỵ mã cùng với một đống khổng lồ chiến lợi phẩm về tới trước cửa nhà, hắn cảm giác được trong lòng có chút tĩnh mịch. Hắn phi thân xuống ngựa, đầu tiên hắn chạy một mạch ra sau núi, tìm phần mộ của lão gia hỏa, mộ phần hoàn hảo không bị hư tổn gì, chỉ có chữ viết trên tấm bia mộ mà hắn dựng trước đây lúc này đã không còn rõ, dù sao nó cũng làm từ gỗ, trải qua nhiều ngày mưa to gió lớn, tránh không khỏi có phần mục nát.

Hạ Á thở dài, sờ sờ mộ bia: "Chờ thêm hai ngày, ta sẽ nhanh chóng tìm một phiến đá làm thành một mộ bia khác cho lão."

Nhìn hàng chữ "mộ của lão gia hỏa" do hắn tự khắc trên tấm bia, Hạ Á ngưng thần một chút, thấp giọng lẩm bẩm: "Ê, lão gia hỏa, lão cuối cùng là có lai lịch ra sao a..."

※※※

Tiếp theo hắn bắt đầu dàn xếp mọi việc, đầu tiên là Hạ Á đi ra phía sau núi tìm một cái sơn cốc, đốn vài cây đại thụ đem hai đầu của sơn cốc bịt kín lại, tạo thành một cái bãi chăn ngựa tự nhiên, đem hơn hai mươi con ngựa của hắn thả vào, bên trong sơn cốc dù sao cũng có cỏ và cây, lại túm Aokesi đem tới : "Công việc nuôi ngựa ta giao cho ngươi! Nếu như mất một con ngựa, ta chặt đứt một tay của ngươi ! Mất bốn con, thì chặt hai tay hai chân, còn nếu như mất năm con..."

Nói đến đây, Hạ Á làm ra một khuôn mặt độc ác liếc mắt nhìn hạ khố của tên địa tinh, Aokesi nhất thời cảm thấy cái "chổ đó" bị lạnh run, vội vàng ưỡn ngực làm ra một cái động tác bảo đảm.

Tên địa tinh lúc này đã quyết định không bỏ trốn, bây giờ nó có chạy về bình nguyên màu đỏ, thì cũng bất quá lại là một tên địa tinh lang thang, tùy thời đều gặp nguy hiểm hoặc chết đói. Ở tại chổ này, dựa vào vị chủ nhân hùng mạnh, còn có thể được ăn uống no đủ... Chỉ cần hắn vâng lời thì sẽ không bị đánh đập.

Hạ Á đem tên địa tinh quẳng vào sau núi làm tên nuôi ngựa, bản thân hắn thì đi vào trong căn nhà cũ, tìm tòi cả nửa ngày trời, một mạch đem hết tất cả những thứ khi còn sống lão gia hỏa từng dùng qua tập chung lại rồi nhìn một lần, sau đó liếp tục tìm lại một lần nữa, hắn chỉ hy vọng là sẽ tìm được manh mối quan trọng nào đó.

Hắn lục soát cực kỳ tỉ mỉ, nhưng trong căn nhà cũ nát này không có nhiều lắm đồ vật, tìm đúng một ngày một đêm, hắn cũng không có tới một điểm thu hoạch.

Đóng sách vàng úa của lão gia hỏa, sớm đã bị hắn lục tung, rất nhiều nội dung hắn đã thuộc nằm lòng, nếu như trong đó có manh mối gì, thì năm đó hắn đã phát hiện được, không cần đợi tới bây giờ.

Về phần di vật của lão gia hỏa... Thì càng không có gì để tìm tòi. Lúc lão chết, cũng chỉ có một chiếc giường cùng chiếc chăn mỏng, trên người thì mặc một bộ quần áo bằng vãi bố được may vào hai năm trước.

Trước đây Hạ Á cho rằng lão chỉ là tên khoác lác, thế nhưng sau lần mạo hiểm này, theo nhận định của Hạ Á thì chắc chắn lão gia hỏa là một kỳ nhân quy ẩn giang hồ!

Bằng không, sợi dây chuyền trên cổ mình, hỏa xoa, còn có cái gì 'phá sát thiên quân', làm thế nào để giải thích?

Lão gia hỏa nếu như thật sự là một vũ kỹ cao thủ, như vậy vì sao lại không chịu dạy cho ta? Ta nói gì cũng là con nuôi duy nhất của lão a. Một thân đầy bản lĩnh lại không chịu truyền cho ta, mang tất cả đi theo xuống mồ, như thế chẳng phải là lãng phí sao?

Vê phần hắn từng nói hắn là một tướng quân... Hạ Á cũng không có chút hoài nghi.

Nội dung trong đống sách cũ này, hắn cũng đã từng nghi ngờ, thế nhưng hiện tại cũng đã khác.



Trước mặt là một đống đồ vật đã bị hắn bới tung, Hạ Á ngay cả một điểm thu hoạch cũng không có, không khỏi ôm đầu thở dài.

Ngày hôm sau, công việc của Hạ Á bắt đầu lu bù lên, hắn lấy ra toàn bộ vảy rộng lột được từ trên người Dora, trong phòng ngủ của hắn đào một cái hầm, đem tất cả vảy ném vào trong đó.

Da rồng lột được trước đó, đầu tiên bị hắn cắt thành vài miếng lớn, tiếp theo dùng diêm tiêu (nitrat kali - KNO3) chà qua một lần, treo ở bên ngoài phơi nắng cho khô. Còn xương rồng, mấy cái xương cứng rắn này, có người nói nó là một ma pháp tài liệu thượng đẳng, cũng bị hắn ném vào trong hầm. Sau đó là một chiếc răng rồng bén nhọn, hắn nâng trong tay thưởng thức một hồi lâu.

Răng rồng thật to và cứng, chân răng to bằng một vòng eo của Hạ Á, hàm răng mang hình răng cưa bén nhọn, Hạ Á từng thử đem một thanh kiếm của ám dạ ngự lâm kỵ sĩ đập vào một chiếc răng, chiếc răng này cư nhiên còn cứng hơn kiếm của kỵ sĩ. Xem ra có thể mang nó mài thành vũ khí, bất quá, A Đạt từng nói qua, chỉ có người lùn mới có công nghệ rèn đúc này.

Hạ Á thở dài, cũng thuận tay ném toàn bộ răng rồng vào hầm.

Dùng tổng cộng vài ngày thời gian, Hạ Á rốt cục cũng đem tất cả chiến lợi phẩm xử lý tốt, hắn cuối cùng nhận ra, hiện tại mình cũng chỉ có thể sử dụng được da rồng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng phải đem da rồng tới Dã Hỏa trấn tìm một thợ may.

Nhưng Hạ Á biết rất rõ người trong Dã Hỏa trấn là hạng người nào. Nói không chừng trong một tửu quán đông nghịt người đều là bị đế quốc truy nã ! Tùy tiện kiếm một thợ may, chỉ sợ là một tên đạo tặc trá hình đây.

Hắn có chút lo lắng khi đem da rồng giao cho người khác làm thành áo khoác.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Á nhịn không được thở dài: "Trong nhà tốt nhất là nên có một nữ nhân a."

Bỗng nhiên trong lòng khẽ động, Hạ Á nhất thời nhớ tới một việc.

Nói tới nữ nhân... Hạ Á bỗng nhiên nhớ lại, hiện tại bản thân hắn đã là một người giàu có, có mấy trăm kim tệ trong người, cũng xem như là một tiểu địa chủ.

Trong Dã Hỏa trấn không có người tốt! Trong Dã Hỏa trấn muốn mua cái gì cũng có, chỉ cần đến khu chợ đen !

Hơn nữa... Trong Dã Hỏa trấn còn có một cái gọi là 'phố son phấn' ! Nghe nói đây chính là thiên đường của nam nhân a. Lúc trước bản thân mình nghèo xơ xác, hiện tại thì...

Túi tiền đầy, nam nhân liền rất tự tin a.

Còn có... cháu gái của Sofia đại thẩm...

Nam nhân thường bị tiền làm cho hư hỏng, những lời lẽ này @&%$ thật là chí lý!

Hạ Á đã động tâm! Trong lúc nhất thời, áo khoác da rồng hay bất cứ cái gì trong đầu đều bị hắn ném đi... Hắn vỗ đầu một cái, trở về phòng cầm túi kim tệ bỏ vào trong ngực, đem hỏa xoa cắm vào đai lưng, đóng cửa nhà, đi xuống núi hướng thẳng về phía Dã Hỏa trấn.

Trong ngực có tiền, dế nhũi cảm thấy mười phần tự tin, chân bước như bay, tinh thần sảng khoái.

※※※

Tính ra thì Hạ Á cũng không phải hoàn toàn thay đổi, chỉ bất quá phàm là nam nhân, từ nghèo đói bỗng nhiên trở nên phát đạt, mà trùng hợp hắn lại là một tên tiểu xử nam, như vậy cho dù là bất kỳ kẻ nào lọt vào tình huống này, chỉ sợ cũng sẽ nổi lên tâm tư giống như Hạ Á hiện giờ.

Trong lòng tràn đầy kích động, Hạ Á chạy một mạch tới Dã Hỏa trấn, dù còn cách rất xa, thế nhưng hắn nhìn thấy cổng thành đã không còn mở rộng như xưa, mà hiện tại đã đóng bớt một cánh, cũng không còn thấy những tên dong binh võ sĩ canh giữ cửa trước đây, thay vào đó là một đội bộ binh tay cầm kiếm và thuẫn, từ bộ bì giáp bọn họ mặc, hiển nhiên không phải là cái loại xuất thân từ dong binh đoàn.

Bất quá rất nhanh, hắn đã nhìn thấy rõ lá cờ đang treo ở trên tường thành.

Trên lá cờ kia có một cái huy hiệu: hai thanh trường kiếm giao nhau hình thành một cái chữ thập nằm nghiêng, quấn quanh là một cái vòng hoa Iris (hoa diên vỹ), bên trên cái chữ thập nghiêng còn có một con hùng ưng uy phong lẫm lẫm.

Hạ Á tuy rằng không có đi du lịch nhiều nước, thế nhưng liếc mắt cũng nhìn ra, đây chính là ưng kỳ - lá cờ của quân đội chính quy Byzantine đế quốc!

"Lẽ nào ta mới rời đi có vài ngày, Dã Hỏa trấn lại một lần nữa đổi chủ?" Hạ Á có chút ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook