Liệp Quốc

Chương 152: Cuối cùng cũng gặp lại!

Khiêu Vũ

23/03/2013



Theo xe ngựa đi một mạch về phía tây, phương hướng xem ra chuẩn bị rời khỏi thành, trong lòng Hạ Á có chút nghi hoặc, giục ngựa chạy nhanh về phía trước, cùng xe ngựa chạy song song, mở miệng hỏi : "Ách... Xin hỏi, công tước đại nhân muốn ta rời khỏi thành sao?"

Tên xa phu tên Roddy mỉm cười, lớn tiếng nói: "Không sai, là ở ngoại thành, ra khỏi cửa thành đi về phía nam, đi khoảng một giờ là tới." Dừng một chút, nhìn thoáng qua Hạ Á, cười nói: "Nơi đó là biệt viện của công tước, bình thường, công tước đều ở trong biệt viện tĩnh dưỡng."

Hạ Á gật đầu, chỉ là thoáng cau mày nói: "Nhìn thời gian hiện tại còn ra khỏi thành mà nói, chỉ sợ sau khi gặp mặt công tước, ta cũng không thể vào lại trong thành trước khi trời tối."

Cửa thành Aosiji Liya vào buổi tối đều sẽ đóng lại, trừ phi có công văn đặc biệt mới có thể ra vào, nhưng Hạ Á làm gì có loại công văn đó? Trời đã gần tối mà còn ra khỏi thành, chỉ sợ đêm nay phải ngủ ngoài thành.

"Ha. Nam tước đại nhân lo lắng việc này?" Roddy cười nói: "Biệt viện có rất nhiều phòng, còn lo lắng không có chỗ cho ngài nghỉ ngơi? Xin yên tâm cứ theo sau ta, tới địa phương đó đương nhiên sẽ có an bài."

Rốt cục, đi qua một cổng thành to lớn ở phía tây, trải qua cây cầu bắc ngang con kênh đào nhân tạo, tiếp tục đi về phía nam, đi qua một rừng cây, đường sá hai bên càng lúc càng vắng, sắc trời cũng dần dần tối đen, chỉ còn thấy ánh đèn dầu của một vài thôn xóm ở xa xa, ngoài những thứ đó ra, đại bộ phận khung cảnh xung quanh là một mảnh đen kịt.

Theo một con đường mòn dẫn về phía nam, địa thế càng ngày càng trở nên bằng phẳng. Từ rất xa, đã có thể nhìn thấy một ngọn đồi, ở giữa ngọn đồi là tòa kiến trúc trang viên. Ngọn đồi nọ cũng không cao, địa hình giống như một ngọn núi nhỏ bị cắt bằng đỉnh, dọc theo đường mòn là có thể đi lên ngọn đồi, bên trên ngọn đồi là một vùng đất bằng phẳng khuôn viên khoảng chừng trăm bước chiều ngang, mà xung quanh tòa trang viên này lại là một mảnh vườn đầy hoa.

Đứng ở trên ngọn đồi nhìn về hướng xa xa, có thể nhìn thấy biển rộng mêm mông, ngọn đồi này chỉ cách bờ biển chỉ vài trăm thước, mơ hồ trong gió còn mang theo hương vị của biển cả.

Dừng ngựa ở trước cổng tòa trang viên, Hạ Á ngước nhìn tòa kiến trúc trước mặt trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Nếu như nói nơi này là nơi tĩnh dưỡng của công tước đại nhân, nhưng lúc này trời đã tối, nhìn sang xung quanh bốn phía, bên trong trang viên là một mảnh đen kịt - lẽ nào công tước tiết kiệm tới mức không đốt đèn vào buổi tối?

Hơn nữa, bên ngoài tòa trang viên này, vắng vắng lạnh lạnh, hoa cỏ xung quanh cũng có chút héo úa, đừng nói cánh cửa trang viên có một chút bụi, ngay cả bậc thang trước cửa cũng đã bám một tầng rêu xanh... Chẳng lẽ vị công tước này, ngay cả người làm vườn hay quét dọn hằng ngày cũng không có?

Cửa của trang viên rất quạnh quẽ, đừng nói là thị vệ hộ vệ, ngay cả người hầu dắt ngựa cho khách cũng không có!

Quạnh quẽ rách nát như vậy, làm sao giống như nơi ở của công tước quyền cao chức trọng của đế quốc?!

Hạ Á vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời trong lòng có chút cảnh giác, tay đặt lên chuôi kiếm, mắt nhìn chằm chằm tên gọi là Roddy.

Nhưng Roddy nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp bước nhảy lên bậc cầu thang, hướng về cánh cửa cố sức đập một cái, lớn tiếng kêu lên: "Ê, mở cửa mở cửa, ta đã trở về! Người cũng đã mời tới!"

Lời quát gọi này không có tới nửa phần quy củ của gia nhân người giàu có, đừng nói là người của công tước, chỉ sợ ngay cả tiểu quý tộc của vùng hẻo lánh, cũng không có người hầu nào dám can đảm kêu gọi như thế !

Nghi hoặc trong lòng của Hạ Á càng lúc càng sâu, hai mắt đã híp lại thành một đường.

'Chi nha' một tiếng, cửa của trang viên mở ra, từ bên trong lò ra một cái đầu, một trung niên nữ tử thần sắc bảo thủ nghiêm cẩn nhìn về phía Roddy một chút, thoáng chau mày, sau đó mới mở rộng cửa, lạnh lùng nói: "Tại sao giờ này mới về?"



Roddy lắc lắc đầu: "Ở cửa thành bị kẹt mấy thương đội quá cảnh, phải xếp hàng một hồi." Nói xong, quay đầu chỉ một ngón tay về phía Ha Á: "Ài, vị này là khách mời, nam tước Hạ Á đại nhân."

Nói xong, Roddy hướng về phía Hạ Á chấp chấp tay, cười nói: "Nam tước đại nhân, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, xin mời ngài vào trong."

Nữ nhân bên trong vẫn bảo thủ nghiêm cẩn, dùng ánh mắt dò xét nhìn Hạ Á một chút, sau đó dường như có chút không vui lách người sang một bên tránh lối đi vào.

Hạ Á nhìn vào bên trong nhà, vài ngọn đèn lờ mờ, vắng vắng lạnh lạnh - trong lòng có chút do dự: địa phương này có quá nhiều điểm đáng ngờ, tên Roddy kia nói nơi này là biệt việt của công tước, những lời này chỉ sợ là lừa thần gạt quỷ! Đường đường công tước của đế quốc, làm sao có khả năng ở tại loại địa phương này... Hừ!

Lẽ nào... có kẻ thù nào đó, lừa gạt bản thân mình, đem mình tới đây?

Nhưng hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía trên trước cửa biệt viện là một cái huy chương, hoa văn bên trên huy chương nhìn có vẻ rất lâu đời, màu sắc bên trên huy chương bằng kim loại đại bộ phận đã phai, thế nhưng đồ án bên huy chương, không thể nghi ngờ chính thị là huy hiệu của gia tộc Minasi!

Huy hiệu của gia tộc Minasi, Hạ Á cũng đã từng thấy qua ở chỗ của Ruhr, cái này không thể làm giả. Hơn nữa cái huy chương treo trên cửa cũng đã rất lâu năm, cũng không phải ngụy trang mà thành.

Được rồi... Nơi này tuy rằng có chút cổ quái, thế nhưng Hạ Á cuối cùng hít sâu vào một hơi, cắn chặt răng, nhìn thoáng qua tên Roddy, sau đó cất bước đi lên bậc thang bước vào trong.

Cho dù như thế nào, đã đi tới địa phương này, là phúc hay họa, là họa thì cũng tránh không khỏi.

Nếu như thực sự có người thiết lập cạm bẫy ở nơi này, bản thân đã đi tới trước cửa, hiện tại muốn quay đầu bỏ chạy, cũng đã không còn kịp. Người ta đã tính tới việc thiết lập cạm bẫy, lẽ nào lại không tính tới việc bản thân bỏ chạy? Lúc này có bỏ chạy, cũng không còn ý nghĩa, chi bằng liều lĩnh, đi vào trong xem thử đến tột cùng là việc gì sẽ xảy ra!

Thuận tay sờ sờ chuôi kiếm, còn lại một tay đưa vào trong ngực, trong lòng Hạ Á có chút hối hận.

Hắn tưởng tới gặp công tước Minasi, cũng không cần phải mặc vảy rồng hộ thân, hỏa xoa của hắn cũng không có mang theo, hiện tại hắn chỉ mang cầm theo trường kiếm bình thường, trên người cũng bất quá là một kiện áo vải võ sĩ.

Trong lòng đã quyết định liều lĩnh, Hạ Á liền bước nhanh lên các bậc thang, hướng vào trong cửa mà đi.

Thần sắc của nữ nhân lạnh lùng ở bên cạnh chợt lóe lên, Hạ Á nhìn thấy rõ hình dáng của đối phương, nữ nhân này mặt một bộ áo khoác dài màu đen, kiểu dáng rất cũ kỹ và bảo thủ, nhìn giống như là y phục của nữ tu sĩ trong giáo hội, hơn nữa cùng với vẻ mặt nghiêm khắc của nữ nhân này - nàng thật sự sẽ không là một nữ tu sĩ đấy chứ?

Nữ nhân này cầm theo một cái giá nến, hướng về Hạ Á lạnh lùng phán một câu: "Đi theo ta, đừng loạn đi."

Nhìn nữ nhân này hướng vào trong đại sảnh, Hạ Á cũng chỉ có thể đuổi theo. Mới đi được hai bước, cánh cửa phía sau 'chi nha' một tiếng, chậm rãi khép lại.

Đại sảnh này thật là trống trải, bất quá có chút mùi vị cổ xưa, không khí có mùi mục nát cùng bụi bậm, ở giữa đại sảnh là vài cái ghế bành rõ ràng rất ít được lau chùi, bên trên còn phủ một lớn vải bố màu trắng dùng để ngăn chặn bụi bặm. Trái phải hai bên là hai cầu thang dẫn lên lầu hai.

Đại sảnh cũng không đốt đèn, chỉ là nương theo ánh sáng của ngọn nến trong tay nữ nhân kia, miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy đại khái khung cảnh chung quanh, đại sảnh này rất cao, không gian trống rỗng cao vút, cầu thang trái phải hai bên đều có rào chắn, mà xung quanh đại sảnh còn cắm một vài cây trụ đèn bằng kim loại cao tới đầu người, chỉ là rất hiển nhiên, chân đèn đã sớm bị rỉ sắt. Dưới chân là một tấm thảm mềm thượng đẳng, bất quá mỗi bước giẫm lên, rõ ràng đều toát ra một ít bụi.

Nghi hoặc trong lòng của Hạ Á càng lúc càng nhiều, cảnh giác được đặt ở mức cao nhất, một tay gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, bước chân nặng nề, theo sát phía sau nữ nhân kia, trong lòng đã làm ra một chủ ý, một khi xảy ra biến cố, trước tiên hắn sẽ bắn lấy nữ nhân trước mặt làm con tin!



Nữ nhân kia đi trước dẫn đường, cũng không chút nào quan tâm tới cử động của Hạ Á, nàng cũng không dẫn Hạ Á đi lên cầu thang hai bên, mà là trực tiếp đi vào giữa hai cầu thang, đi vào sâu phía trong đại sảnh, đi qua một cái cửa vòm...

Khi hai người rời khỏi đại sảnh, đi vào một cái hành lang, tới cuối cùng của hành lang, nữ nhân rốt cục dừng chân, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Á, hình như có chút bất mãn, cau mày nói: "Ngươi theo sát ta như thế để làm gì."

Hạ Á không đáp, chỉ là lạnh lùng nhìn đối phương.

Thần sắc của nữ nhân hiện lên một tia chán ghét, sau đó vươn tay đẩy cánh cửa ở cuối hành lang: "Thôi, vào trong đi."

Hạ Á hướng đầu qua cửa nhìn một chút, sau đó bước qua cửa mới hai bước, nữ nhân kia ở bên trong cánh cửa bỗng nhiên bổ sung một câu: "Đừng ở trong đó lâu quá! Nhanh chóng một chút rồi còn đi ra!"

Nói xong, nàng cư nhiên đem cánh cửa đóng lại!

Hạ Á sửng sốt một chút, giờ khắc này, tim hắn lập tức đập nhanh!

Bên ngoài cửa, nơi này là một vườn hoa. Rất hiển nhiên, trang viên này bố trí phòng ốc theo hình tròn, cái vườn hoa này nằm chính giữa trang viên, liếc mắt nhìn qua, diện tích cũng đủ rộng, có hơn một trăm bước chiều ngang, dưới chân là bùn đất mềm mại, trong vườn hoa trồng từng hàng từng hàng bụi cây, còn có một vài cây sồi xanh trồng rất bất quy tắc và ít được chăm sóc, tại xung quanh vườn hoa, trên mặt đất còn trồng các loài hoa nhỏ, chỉ là tại thời điểm này, cũng không có hoa tươi nở rộ, mà là một mảnh héo úa, đại đa số bùn đất trong vườn hoa đều có màu đen, nằm lõa lồ ra giữa trời.

Hạ Á liếc mắt nhìn xung quanh một chút, thoáng có chút yên tâm, địa thế khu này cũng không quá phức tạp, những cây sồi xanh cũng không quá nhiều, nếu như là phục kích mà nói, nơi này thực sự không thể giấu nhiều phục binh.

Lúc này trong lòng Hạ Á đã xác định, người chờ hắn ở nơi này chắc chắn không phải là công tước Minasi! Bản thân hắn chỉ sợ đã bị người ta lừa gạt mang tới đây.

Hắn dứt khoát không tiếp tục khách khí, tay phải nhẹ nhàng rút trường kiếm ra, chậm rãi đi vào chính giữa vườn hoa, sau đó nhìn xung quanh một chút, lạnh lùng nói: "Ê! Có ai còn sống không! Lên tiếng đi! Rốt cuộc là ai muốn gặp ta, lừa ta tới nơi quái quỷ này làm gì?"

Hắn hô liên tiếp vài lần, nhìn bốn phía một hồi, rốt cuộc ánh mắt rơi vào cây sồi xanh có đường kính to nhất - trong vườn hoa này, nơi có thể ẩn giấu người, cũng chỉ có thể là cây sồi xanh kia!

Quả nhiên, ngay khi Hạ Á ngưng thần nhìn kỹ, cây sồi xanh kia bỗng nhiên thoáng có chút rung động, bụi gai bên cạnh cây sồi hình như bị cái gì đó kinh động, thoáng đong đưa, từ sau cây sồi quả nhiên xuất hiện một cái thân ảnh.

Dưới ánh sáng sao trời, thân ảnh nọ cao gầy, từ xa nhìn lại, người này cao không kém bản thân hắn.

Hạ Á bước tới vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy hai tay của người kia đang sát vào nhau, phảng phất như đang cầm dụng cụ nhóm lửa, 'soẹt' một tiếng, một đốm lửa xuất hiện.

Người nọ cầm lấy một chân đèn cắm nến, cẩn thận đem cây nến thắp lên, dưới ánh sáng của ngọn nến, một khuôn mặt rất quen thuộc, mang theo bộ dáng tươi cười nhìn về phía Hạ Á. Khuôn mặt nọ mơ hồ có chút kích động, trong ánh mắt vừa oán vừa buồn, khóe miệng lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, đôi mắt trong sáng, mang theo hai ánh nến đang nhảy múa.

"Ê, dế nhũi, ngươi không nhận ra ta sao?"

Hạ Á vừa nhìn thấy hình dạng của đối phương, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, liền sau đó là mừng như điên.

"Hả? Ngươi... Kẻ đáng thương?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook