Liệp Quốc

Chương 149: Đại gia muốn ngủ một giấc

Khiêu Vũ

23/03/2013



Dairenni chật vật ngồi dậy, nàng thậm chí không nhớ được là do bản thân hoảng sợ nên té ngã, hay là bị tên ác ôn trước mặt xô ngã!

Hiện tại Dairenni 21 tuổi, cả đời nàng đều chưa từng chịu qua loại đối đãi vô lễ như thế này! Tên gọi hiện tại của nàng chính là: Dairenni Kelunma !

Kelunma! Đây là gia tộc hiển hách nhất toàn bộ đế quốc Byzantine! Là tiêu chí của hoàng tộc Byzantine!

Mà Dairenni đạt được cái tên này cũng chỉ là vài năm trước đây, từ lúc nàng trưởng thành liền được đã được gả vào hoàng thất, dùng thân phận thiên kiêu chi nữ kết hôn cùng với thái tử Garcia, khi nàng còn sống thì số phận nàng đã được định, nàng chính là thái tử phi, nếu như không có gì bất ngờ, tương lai nàng sẽ trở thành hoàng hậu!

Kỵ thương đại đế đã già mà hoàng hậu thì chết sớm do bệnh, Kangtuosi đại đế cũng không có sắc phong hoàng hậu mới, cho nên, từ danh nghĩa mà nói, Dairenni, hầu như là nữ nhân có địa vị cao quý nhất trong đế quốc Byzantine!

Hơn nữa, tất cả những cao quý này, cũng không hẳn hoàn toàn bởi vì nàng là thái tử phi ! Cho dù là trước lúc lấy chồng, nàng còn chưa mang họ của chồng (DG : phương tây, gái theo chồng, lấy họ chồng), thì họ của nàng cũng đã là rất hiễn hách: Minasi ! !

Nàng chính là con gái út của công tước Minasi ! Công tước Minasi mãi tới hơn bốn mươi tuổi mới có một người con gái, nàng liền được cưng chiều như ngọc ở trong tay! Nàng xuất thân là người của gia tộc quyền quý Minasi, cha của nàng nguyên lão có danh vọng rất lớn trong quân đội, cùng lúc cũng là thủ lĩnh tinh thần của ưng hệ, cho dù là phe phái quân phiệt, cũng không ít người lúc còn còn trẻ đều xuất thân là thuộc hạ của công tước Minasi, vị công tước già này chỉ cần nói một câu, bất luận là ưng hệ hay là phe phái quân phiệt, đều phải cấp cho hắn ba phần mặt mũi. Uy vọng như vậy, rốt cuộc hầu như có thể nói là người đứng đầu trong quân đội đế quốc. . .

Dairenni xuất thân trong một gia đình như vậy, hơn nữa sinh ra đã xinh đẹp động lòng người, trong giới quý tộc của đế quốc, nàng được công nhận là đệ nhất mỹ nhân. Từ lúc nàng còn chưa thành niên, cũng không biết có bao nhiêu con cháu quý tộc đều chân thành ái mộ nàng, xếp thành hàng dài như cá chép vượt sông, bất luận là con cháu quý tộc danh giá hay là quan quân hiển quý, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, đều là bị sự thanh lệ xinh đẹp của nàng làm cho khuynh đảo. Nàng có gia thể hiển hách, lại có cha là một người quyền cao chức trọng, ngay cả anh ruột của nàng, đều là anh tài kiệt xuất một đời mới nổi của quân đội đế quốc. Thường ngày, nàng đều được bao quanh trong vô số lời nịnh hót cùng ca tụng.

Hơn nữa, từ sau khi nàng được gả vào hoàng thất, người bên ngoài đều khẳng định rằng nàng là hoàng hậu tương lai, ngôn từ cử chỉ, càng thêm vài phân tôn kính.

Một nữ tử như vậy. . . Đừng nói là bị người ta khinh bạc, coi như là nói xấu sau lưng, cũng chưa từng nghe qua nửa câu!

Lúc này. . .

Lúc này. . .

Lúc này cư nhiên bị tên tướng lĩnh trẻ tuổi chết tiệt trước mặt, sờ ngực? ! ! !

Dairenni tức giận đến mức hai môi run run, nàng tuy rằng xinh đẹp vô song, không biết nhiều ít bao nhiêu huân quý trẻ tuổi đều xem nàng như người tình trong mộng, thế nhưng nàng từ nhỏ đã được công tước Minasi nghiêm khắc giáo dục, cho tới bây giờ đều là giữ mình cực kỳ đoan chính, cả đời này, cho dù là nằm mơ, cũng không nghĩ tới sẽ cho người nam nhân nào khác ngoài chồng nàng đụng vào người nàng!

Thế nhưng hôm nay khư khư ngay tại trong lâm viên hoàng gia, nàng một mình ở bên cạnh bờ hồ, vốn trong lòng đang mang đầy khổ tâm, trong đầu không biết chứa đựng nhiều ít bao nhiêu u oán ! Lại không nghĩ rằng, cư nhiên lại bị người khác trêu ghẹo? !

※※※

Hạ Á cũng ngây dại, hắn nhìn nữ tử đang ngã trên đất, trong lúc nhất thời cũng quên thu tay về, chỉ là mở rộng bàn tay, lật qua lật lại nhìn nhìn bàn tay của bản thân.

Ách. . . Hình như. . . vừa rồi ta sờ trúng cái không nên sờ. . .

Nếu là trước đây, Hạ Á còn có thể mù mờ không hiểu biết, thế nhưng lúc này, hắn dù sao cũng không còn xử nam, đối với chuyện nam nữ cũng có được một ít hiểu biết, hắn biết bản thân vừa rồi ra tay, quả thật có chút không đúng.

Mẹ nó. . . sờ soạng ngực của nữ nhân, có tính là lưu manh đùa bỡn người ta không nhỉ?

Dế nhũi dù sao cũng là tên giảo hoạt vô lại, hắn chuyển tròn hai mắt, liền làm ra một cái chủ ý: giả ngu! !

Nghĩ tới đây, Hạ Á lập tức thu tay về, vẻ mặt làm ra bộ dáng "lòng ta trong sáng như gương", ngạc nhiên nói: "Di? Tiểu thư, vì sao ngài lại té ngã?"

Hắn mang theo vẻ mặt thản nhiên bước tới, đưa tay ra định đỡ nữ tử kia đứng dậy.

"Đừng chạm vào ta!"

Giọng nói của Dairenni nhất thời tăng thêm vài phần hàn khí, khuôn mặt vốn lanh lợi đáng yêu lúc này bao phủ một tầng sương lạnh, cắn răng: "Không được chạm vào người ta!"

Nàng giãy dụa vài cái, miễn cưỡng đứng lên, liên tục lui về phía sau, mà con tuyết hồ kia rơi xuống mắt đất, nhìn thấy Hạ Á tới gần, con tiểu súc sinh này làm ra bộ dáng bảo vệ chủ nhân, nằm trên mặt đất, chặn ngay phía trước mặt Dairenni, thân mình cong lại, hướng về phía Hạ Á nhe răng đe dọa, thỉnh thoảng còn kêu lên "chíp chíp" rất chói tai.

Hạ Á bĩu môi, vươn ngang hai tay: "Vị tiểu thư này, vừa rồi trong lúc vô tình ta đã xô ngã ngài, cái này. . . quả thật là ta có lỗi. Ngài không bị thương cũng là tốt rồi, như vậy. . ."

". . ." Dairenni tức giận đến đỏ cả mặt, bất quá Hạ Á không đề cập tới chuyện sờ ngực, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm đi một phần, tính tình của nàng đoan trang, gặp phải loại chuyện như thế này, đương nhiên là không dám mở miệng, Hạ Á đã không đề cập tới, cũng khiến cho nàng bớt đi vài phần xấu hổ, chỉ là càng lúc nàng đối với tên tướng lĩnh trẻ tuổi này càng phát sinh nhiều ác cảm: người này tướng mạo có vẻ trung hậu, nhưng thật ra là một tên hỗn đản giảo hoạt! Mới vừa rồi chiếm tiện nghi của ta, hiện tại lại giả ngu!

Dairenni cũng không muốn cùng tên gia hỏa này nhiều lời, thân phận của nàng cao quý, cũng chẳng muốn hỏi tên của Hạ Á, nhìn trang phục của hắn, hơn phân nửa là người của ngự lâm quân, chờ khi quay về, cũng có thể điều tra ra hắn. . .

Hạ Á nhìn thấy sắc mặt của đối phương, cũng không muốn nói thêm điều gì, nhưng bỗng nhiên khom lưng, vươn tay chụp lấy con tuyết hồ, hướng về Dairenni gật đầu, xoay mình rời đi.

Mới đi được hai bước thì Dairenni giận dữ, chạy chậm vài bước đuổi theo: "Ngươi! Ngươi đứng lại!"

"?" Hạ Á quay đầu lại.

Sắc mặt của Dairenni đỏ lên, chỉ vào con tuyết hồ trong tay Hạ Á: "Ngươi trả lại cho ta!"

Hạ Á gãi gãi đầu: "Vị tiểu thư này, vừa rồi ta xô ngã người, quả thật là ta có lỗi, việc này ta cũng đã xin lỗi. Nhưng con tiểu súc sinh này là con mồi của ta, ta đã đuổi theo nó nửa ngày. . ."

"Ngươi. . ." Dairenni tức giận đến mức giậm chân: "Tên gia hỏa nhà ngươi không biết lý lẽ! Nó rõ ràng là vật nuôi của ta! Mau trả lại cho ta!"

Hạ Á cố ý cười: "Vật nuôi của ngươi?" Tròng mắt của dế nhũi xoay vòng, thật ra hắn căn bản cũng không thực sự muốn bắt con tuyết hồ này, bất quá đây chỉ là hành động cố ý, vẻ mặt của hắn cười cười, liền nói: "Được rồi, ta cũng không quản nó có đúng hay không là vật nuôi của ngươi, vừa rồi ta xô ngã ngươi, coi như là ta đem nó bồi thường cho ngươi-- ta đem nó cho ngươi, chuyện xảy ra vừa rồi, chúng ta coi như quên hết nhé!"

Nói xong, hắn nhướng mí mắt nhìn nữ nhân trước mặt.

Hạ Á cũng nhận ra, nữ nhân này hơn phân nửa là con cháu gia đình quý tộc nào đó, hơn nữa thoạt nhìn tính tình coi như là thành thật, không phải loại hà khắc giảo hoạt-- một cái chụp vừa rồi của bản thân, quả thật là tai hại, chỉ sợ sẽ mang tới tai họa ngầm, loại chuyện này bản thân không sợ, thế nhưng nhiều một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, có thể dàn xếp được thì nên dàn xếp.

Cho nên hắn tiếp tục giả dạng thô lỗ, mặc dù hắn đã giảo hoạt định trước sẽ "nhường" con mồi này cho đối phương, ép đối phương phải hứa quên đi chuyện vừa rồi-- loại con cháu quý tộc này luôn luôn coi trọng phong độ, mở miệng nói ra, đều là ít khi nuốt lời, huống chi nữ nhân này nhìn qua có vẻ rất thành thật.

Quả nhiên, trong lòng Dairenni cực kỳ hận dế nhũi, chỉ là tình cảnh của nàng có chút khó xử, người hầu bên cạnh đã sớm đuổi theo con ngựa bị hoảng sợ kia, bên cạnh nàng không còn một ai, lẻ loi một mình, mới bị tên hỗn đản Hạ Á khi dễ, cố ý muốn phát tác, thế nhưng đối phương lại không biết nàng là ai, còn muốn cướp đoạt con tuyết hồ cũng là con vật mà nàng yêu thương nhất.

Cố ý nói ra thân phận của bản thân nàng-- nàng cũng không bằng lòng! Một chụp vừa rồi, hai người đã giả vờ không có chuyện gì xảy ra, cũng đã khiến cho nàng quá xấu hổ, lúc này còn thông báo thân phận của nàng, chẳng phải càng thêm mất mặt?

Nghĩ tới nghĩ lui, Dairenni tức giận đến hai mắt đều ửng đỏ, cắn cắn môi: "Ngươi đưa con tuyết hồ cho ta, chuyện tình vừa rồi, coi như là không hề xảy ra."



Trong lòng Hạ Á thở phào nhẹ nhõm, vươn tay đặt con tuyết hồ xuống đất, hướng về vị nữ tử kia hành lễ, sau đó quay đầu vội vã rời đi.

Dairenni ở phía sau ôm lấy tuyết hồ, nhìn bóng lưng của Hạ Á rời đi, trong lòng không ngớt buồn bực.

Tâm tình lúc này của Hạ Á chính là hận không thể vội vã chạy nhanh về phía con ngựa, thế nhưng bản thân hắn dù sao cũng là đang giả ngu, cho nên phải giả bộ tới cùng, nếu như ba chân bốn cẳng chuồn nhanh, chẳng phải chứng minh rằng bản thân hắn đang chột dạ? Hắn chậm rãi bước tới bên cạnh con ngựa, xoay người lên ngựa, rồi lại chậm rãi xoay đầu ngựa, ở trên lưng ngựa hướng về nữ tử kia gật đầu nói: "Vị tiểu thư này, ở đây tuy rằng là lâm viên hoàng gia, thế nhưng lại thường có dã thú lui tới, ngài lẻ loi một mình, cần phải cẩn thận nhiều hơn."

"Hừ, không cần ngươi quan tâm, ta tự có người hầu, bọn họ sẽ lập tức quay trở lại đây." Dairenni ôm tuyết hồ, nhìn Hạ Á, tức giận đến mức tim đập như trống làng, bước chân lui về sau hai bước.

"Ân." Hạ Á cũng không muốn nói nhiều, ghìm cương một cái, đang muốn quay đầu. . .

Nhưng khư khư đúng lúc này, lỗ tai của Hạ Á run lên, mơ hồ nghe thấy âm thanh là lạ đang từ xa xa truyền tới ! Loại nhạy cảm như mãnh thú luyện được từ trong rừng núi của hắn lại trổi dậy! Vừa nghe thấy âm thanh cổ quái kia, trong lòng hắn bỗng nhiên thắt lại, một cổ cảm giác nguy hiểm dữ dội bao trùm lấy hắn, không kịp nói gì, sắc mặt của Hạ Á nhất thời biến đổi. . .

Vèo! !

Một âm thanh xé gió vô cùng lợi hại kéo tới !

Hạ Á quát to một tiếng, phi thân từ trên ngựa nhảy xuống mặt đất, người còn đang ở trên không trung, thì thấy một đạo ánh sáng màu đen đang phá không bay tới, mà mục tiêu, lại là nữ tử đang ôm tuyết hồ !

Trong nháy mắt, hai mắt của Hạ Á hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ, phi hồng sát khí được thi triển, nhất thời mọi chuyển động xung quanh điều trở nên chậm chạp! Lúc này trong mắt hắn nhìn thấy, một thanh tiễn thân mình màu đen đang chậm rãi bay tới, thậm chí đường bay của thanh tiễn hắn cũng có thể đoán được!

Phanh! !

Hạ Á giương rộng hai tay, thoáng cái đã nhào tới người của nữ nhân kia, nhất thời hai người lăn ngay ra đất! Mũi của thanh tiễn, hầu như bay xẹt qua mặt của Hạ Á ! Hắn thậm chí còn cảm giác được da mặt mơ hồ có chút đau rát !

Hai người lăn trên mặt đất, thân thể mềm mại của nữ tử kia nằm gọn trong lòng ngực của hắn, chỉ là lúc này Hạ Á còn đâu tâm tư để trải nghiệm tư vị kiều diễm này? Hắn lăn ngay ra đất, ôm theo nữ nhân kia lăn hơn ba vòng, chợt nghe thấy nữ nhân kia hét lên một tiếng đau đớn.

Sắc mặt Dairenni trở nên trắng bệch, trong lòng trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Á, trong đầu hiện lên một cái ý niệm: tên hỗn đản này, hắn muốn. . .

"Nằm sấp xuống, đừng có nhúc nhích!" Hạ Á quát một tiếng chói tai, trở tay rút bội kiếm bên hông ra, hôm nay hắn đi săn thú, trên người chỉ đeo theo bội kiếm bình thường, hỏa xoa vẫn còn treo trên yên ngựa chưa từng dùng tới, lúc này hắn nhảy dựng lên, hai mắt híp thành một đường thẳng, hàn quang lóe ra.

Nơi đứng vừa rồi của nữ nhân kia, là một thanh tiễn bằng sắt màu đen đã cắm hơn phân nửa thân tiễn xuống mặt đất ! Đuôi tiễn cũng không phải lông nhạn bình thường, mà là lông sắt đặc chế!

Trong lòng Hạ Á liền có phán đoán, có thể bắn ra tiễn sắt như thế này, thuật bắn cung của đối phương chắc chắn không phải chuyện đùa, thứ khác không nói, chỉ nói lực cánh tay của đối phương cũng đã bất phàm!

Dairenni té trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn, lúc này rốt cục cũng thấy rõ tình hình, vốn tưởng tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia bỗng nhiên nổi lên sắc tâm muốn phi lễ bản thân nàng, hiện tại nhìn thấy thanh tiễn cắm trên mặt đất, lại nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Á, bên trái khuôn mặt đã xuất hiện một vết cắt, vết thương mong mỏng đang chảy ra vài giọt máu tươi. Trong nháy mắt nàng liền nhận ra bản thân đã hiểu lầm vị tướng lĩnh trẻ tuổi này, mới vừa rồi không phải đối phương vồ ngã nàng, chỉ sợ lúc này bản thân nàng đã chết !

Hạ Á một tay cầm kiếm, khom nửa người xuống, nhìn giống như là một con mãnh thú, gắt gao nhìn chằm chằm cánh rừng ở xa xa.

Một tiễn vừa rồi là từ phương hướng kia xuất ra, cánh rừng ở xa xa vẫn như cũ là một mảnh vắng vẻ, gió thổi cây nghiêng, hoa cỏ ào ào rung động. . .

Trong lòng Hạ Á rất nhanh quyết đoán, híp mắt, quát lớn: "Là ai ! Dám cả gan ở trong lâm viên hoàng gia tiến hành ám sát !"

Một quát của hắn rất chói tai, cánh rừng đối diện không có đáp lại, liền sau đó Hạ Á bỗng nhiên nhìn thấy từ trong một mảnh xanh xanh của cánh rừng, xuất hiện một đạo ánh sáng màu đen chớp động ! Nhất thời ánh mắt của hắn cũng chớp động!

Vèo!

Lại một thanh tiễn phá không bay tới ! !

Mà lúc này, trên mũi của thanh tiễn còn mang theo một điểm ánh sáng màu đen, hiển nhiên là người bắn đã thi triển đấu khí ! Người ra tay ám sát nhất định không phải là bình thường !

Một tiễn này nói về lực lượng hay là độ chính xác đều là nhất đẳng! Mà Hạ Á lại đang đứng ở một vùng trống trải, không hề có công sự che chắn! Nếu như hắn muốn lách mình tránh né, như vậy thì quá dễ dàng, chỉ là phía sau hắn còn có một nữ tử mảnh mai đang nằm trên đất, nếu như bản thân hắn né tránh, chỉ sợ nữ tử kia sẽ không có con đường sống, đối phương chỉ cần phát thêm một tiễn, tiễn tiếp theo sẽ đơn giản lấy đi sinh mệnh của nữ tử kia!

Lúc này hai mắt của Hạ Á hiện rõ hai luồng ánh sáng màu đỏ, trong nháy mắt, một đoàn ánh sáng màu đen đang bay tới trước mặt, mũi tên từ từ hiện rõ và to dần trong mắt hắn, Hạ Á đột nhiên rống to một tiếng, hai tay nắm chặt trường kiếm, chém thẳng vào mũi tên. . .

"Biến đi ! ! !"

Một đạo ánh sáng màu đỏ mơ hồ bao phủ lấy trường kiếm! Dưới tác dụng của phi hồng sát khí, tinh thần lực của Hạ Á tập trung chưa từng có, trong khu vực khống chế của tinh thần lực, tất cả mọi hành động trong mắt hắn đều trở nên vô cùng chậm chạp ! Tuyệt kỹ như vậy, quả thật thiên địch của ám sát bằng tiễn ! Hơn nữa, trời sinh thân thể của Hạ Á cường hãn, lực lượng cùng mẫn tiệp đều là xuất sắc nhất đẳng, nếu không, đổi lại là người khác, ngay cả khi bạo phát tinh thần lực, có thể nhìn thấy quỹ tích của tiễn đối phương, thế nhưng cho dù nhìn thấy, động tác của thân thể cũng không theo kịp ý thức, thế thì cũng như không.

Mà trong nháy mắt, áo giáp toàn thân của Hạ Á phình to ra, phi hồng sát khí vận chuyển tới cực điểm, động tác của hắn liền phảng phất như ma quỷ! Lưỡi kiếm trong tay bổ thẳng vào mũi thanh tiễn!

Keng!

Một âm thanh vỡ vụn thanh thúy vang lên, lưỡi kiếm hầu như chuẩn xác tới từng phân bổ thẳng vào đỉnh mũi tiễn!

Lưỡi kiếm mang theo phi hồng sát khí sắc bén vô song, vốn chỉ là trường kiếm bằng tinh cương bình thường, nhưng lúc này giống như là lợi khí ! Vừa bổ xuống, lưỡi kiếm cùng mũi tiễn tiếp xúc, mũi tiễn bằng sắt chợt bị vỡ ra một miếng! Theo sau mảnh nhỏ của mũi tiễn bay ra, lưỡi kiếm thuận thế lướt sâu vào thân tiễn!

Chợt nghe kiến "roẹt" một tiếng va chạm kéo dài của sắt thép đụng nhau, lưỡi kiếm từ từ đi tới cuối thanh tiễn, cuối cùng hoàn toàn chẻ dọc thanh tiễn ra làm hai!

Uy lực của một tiễn này quả thực kinh người, ngay cả khi bị Hạ Á chẻ làm hai nửa, dư lực của hai phần tiễn vẫn như của không hề giảm, chỉ là phương hướng của thanh tiễn có chút thay đổi, trở thành hai mảnh bay qua trái phải hai bên, hầu như lướt sát qua sườn của Hạ Á! Mà khi hai mảnh tiễn cạ vào trong áo giáp sắt của Hạ Á, nhất thời phát ra âm thanh chói tai khiến cho người nghe phải tê cả răng !

Trong nháy mắt vừa rồi, thật sự là cực kỳ nguy hiểm ! Bản thân Hạ Á cũng đổ một trận mồ hôi lạnh, mới vừa rồi hắn thực sự quá mạo hiểm, thực lực của đối phương còn chưa nắm chắc, hắn liền dám trực tiếp đón nhận một tiễn ! May là phi hồng sát khí cường hãn, nếu không, hiện tại bản thân hắn đã bị một tiễn xuyên đầu!

Trong cánh rừng vắng vẻ ở xa xa, hiển nhiên đối thủ cũng bị hành động kinh người của Hạ Á làm cho chấn động.

Hạ Á thở hổn hển vài ngụm khẩu khí, không dám xoay người, từng bước lùi về bên cạnh Dairenni, cũng không quản ít nhiều, đưa tay về phía sau túm lấy nàng xách lên, thấp giọng nói: "Trốn ở sau lưng ta, đừng thò đầu ra ngoài!"

Cứ như thế từng bước từng bước lui về phía bên cạnh con ngựa, Hạ Á thấp giọng thúc giục: "Ngươi biết cưỡi ngựa chứ? Lên ngựa chạy ngay vào trong rừng! Vào trong rừng, có cây cối ngăn cản, sẽ không còn sợ bị tiễn bắn lén! Nhanh lên!"

Nói xong, Hạ Á vươn tay tháo Tụ Khiếu cung ở trên yên ngựa xuống, cùng lúc rút ra năm thanh tiễn cầm trong tay, trong đó có bốn thanh tiễn đuôi nhạn bình thường, cùng với một thanh phá ma giáp tiễn đặc chế!

Cầm lấy cung tiễn, Hạ Á hướng về nữ nhân ở sau lưng thấp giọng nói nhỏ: "Khi nào ta nói chạy ! Ngươi liền lập tức nhảy lên ngựa, cũng không cần quay đầu lại, mà là chạy thẳng vào rừng ! Có nghe thấy không !"

Lúc này sắc mặt của Dairenni đã tái nhợt, đôi mắt tràn đầy kinh hoảng, mà vừa rồi nàng bị Hạ Á vồ ngã ra đất, trong lúc lăn trên mặt đất, chân phải cũng đã bị trật, hiện tại đau đớn công tâm, nước mắt cũng đã chảy xuôi ra, cũng không dám nói thừa nửa lời, chỉ thấp giọng 'ân' một tiếng. Hiện tại, trong lòng nàng còn đầu nửa điểm căm tức Hạ Á? Toàn bộ giận dữ trước đây đều hóa thành cảm kích.

"Chạy! ! !"

Hạ Á bỗng nhiên hét lớn một tiếng, liền sau đó hắn búng người bay ngược về phía sau, người đang còn ở trên không, hốt nhiên kéo căn dây cung Tụ Khiếu, lúc này khí lực toàn thân của hắn toàn bộ tập trung ở hai tay, ánh mắt hiện ra ánh sáng màu đỏ, liền sau đó một đạo ánh sáng màu đỏ theo tay truyền vào trong cung Tụ Khiếu ! Dây cung vốn màu bạc trắng, lúc này phảng phất như nhuộm một chút màu đỏ tươi. . .



Bàn tay đang cầm năm thanh tiễn của Hạ Á liền khoát lên dây cung một thanh, hướng về phía cánh rừng xa xa ban nãy đã phát ra hai mũi tiễn đen, trong nháy mắt, cung Tụ Khiếu đã bị kéo tròn như trăng rằm!

Chợt nghe thấy dây cung phát ra tiếng ong ong, cánh cung bạo căng, hai mắt Hạ Á trừng trừng, hướng thẳng về cánh rừng xa xa rống to một tiếng!

Vèo vèo vèo vèo! !

Bốn thanh tiễn đuôi nhạn lần lượt hầu như đồng loạt bắn ra ! ! ! Bốn đạo nhuệ khí phá không bay ra, hướng thẳng về phía cánh rừng ở xa xa!

Thật ra Hạ Á cũng không biết cách bắn liên kích, bất quá hắn nhìn người khác sử dụng, lúc này liền dùng thử, hắn chỉ bất quá dựa vào khí lực cường đại, cùng với tụ khiếu cung cường hãn, một hơi bắn liên tục bốn thanh tiễn, lực lượng tuy rằng dư thừa, thế nhưng chính xác thì còn nhiều khuyết điểm !

Bốn thanh tiễn bay về cánh từng ở xa xa, thế nhưng hai thanh trong số đó ngay lúc bắn đã chệch phương hướng, lúc vọt tới, chỉ sợ chệch mục tiêu tới hơn mười bước. Còn lại hai thanh tiễn bay vào trong cánh rừng nọ, chợt nghe thấy 'phập' một tiếng, một thanh tiễn đã bắn trúng vào thân một cây đại thụ, mà còn lại một thanh thì bay sâu vào trong rừng.

Ngay lúc Hạ Á hét lên 'chạy', Dairenni cũng đã xoay người lên ngựa, chỉ là chân nàng đang bị trật, bước đi cũng có chút bất tiện, miễn cưỡng cố gắng hai lần mới có thể leo lên lưng ngựa, giật dây cương, ngồi trên lưng ngựa chạy về phía cánh rừng phía sau.

Thừa dịp Hạ Á bắn tiễn, ngựa cũng đã chạy nhanh được một khoảng, mà sau khi Hạ Á bắn tiễn, hắn liên tục chạy nhanh về phía sau, khó khăn lắm mới bảo trì chạy song song với chiến mã.

Dù sao hắn cũng không có ý định dùng tiễn bắn chết địch nhân, chỉ bất quá hù dọa đối phương, tranh thủ một ít thời gian chạy trốn mà thôi.

Quả nhiên, bốn tiễn của bản thân bắn ra, nơi đứng của đối phương cũng không xuất hiện phản ứng, đại khái chắc là do vội vàng né tránh. Chờ đến lúc phát hiện tiễn của Hạ Á không có bay chính xác, thì cũng đủ thời gian cho bọn Hạ Á chạy trốn!

Bất quá ngựa chạy nhanh về cánh rừng chỉ còn hơn mười thước, thì ở phía sau, xa xa bỗng nhiên lóe ra nửa cái thân ảnh!

Trong nháy mắt này, Hạ Á đã nhìn thấy rõ đối phương, mặc một thân trường bàu màu xanh, ngay cả đầu cũng mang một khăn trùm màu xanh! Y phục toàn thân màu xanh như vậy, thảo nào trốn trong rừng cây xanh ngắt liền không dễ dàng phát hiện!

Tên thích khách này có chút sốt ruột, mắt thấy mục tiêu đang muốn chạy vào rừng, bất chấp nhiều ít, chỉ có thể lộ ra thân mình ! Hạ Á thấy rõ đối phương, cầm trong tay một thanh cung to lớn, thanh trường cung nọ so với cung Tụ Khiếu của Hạ Á chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi, đối phương trong nháy mắt đã hoàn toàn kéo căng dây cung. . .

Lần này thì một đạo ánh sáng màu đen như thiểm điện bắn tới ! Ánh sáng màu đen trên thân tiễn giống như minh hỏa của địa ngục ! Hiển nhiên cũng là tuyệt chiêu cuối của đối phương ! Một tiễn như vậy, ngay cả Hạ Á vận dụng phi hồng sát khí để nhìn, dưới sự tập trung tinh thần lực cao độ, phảng phất như tốc độ của thanh tiễn cũng không giảm đi nhiều ít bao nhiêu!

Hạ Á cũng đang chờ giờ phút này ! !

Một tiễn này y nhiên cũng là hướng tới Dairenni đang ở trên ngựa, thân mình của Hạ Á đang ở giữa không trung, bỗng nhiên vặn eo một cái ! Cái vặn eo này chỉ diễn ra trong nháy mắt ! Ngoại trừ tên gia hỏa có thể chất nghịch thiên như hắn, sẽ không có ai có thể vặn ngược người về phía sau được như vậy! Sự mềm dẻo cùng lực bộc phát trong nháy mắt này, đều là do sự rèn luyện tàn ác của lão gia hỏa tạo thành!

Chỉ thấy thân mình của Hạ Á ở không trung, cư nhiên còn có thể lăng không chuyển đổi phương hướng, bỗng nhiên lộn người một cái, liền vọt lên lưng ngựa, ngồi ngay ở trước mặt của Dairenni ! Dừng ngực của bản thân ngăn chặn đường tiến của tiễn kia! !

Ong! !

Một đoàn thiểm điện màu đen chuẩn xác đâm vào ngực của Hạ Á ! Mũi tên mang theo hỏa khí màu đen trong nháy mắt liền xé tan giáp sắt bên ngoài của Hạ Á, hung hăng chui vào trong!

Hạ Á liền cảm giác được toàn thân chấn động! Lực lượng ẩn chứa trong tiễn thật là kinh người, khiến hắn cảm giác giống như bị thú hồn chiến sĩ của người Odin trực tiếp dùng thiết chùy nện thẳng vào ngực ! Hắn cảm giác được trước ngực tê rần, hai mắt tối sầm, một cổ ngòn ngọt từ trong cổ họng dâng trào lên!

May mắn là giờ phút cuối cùng, một miếng vảy rồng lót sát người, đã giúp hắn ngăn chặn một đòn trí mạng ! ! Ngay lúc mũi tiễn chạm vào vảy rồng, hầu như muốn xuyên thấu vảy rồng, thế nhưng vảy rồng bỗng nhiên hiện ra một điểm quang mang nhàn nhát, hỏa khí màu đen trên mũi tiễn trong nháy mắt trở nên ảm đạm dần, 'keng' một tiếng, liền bị vảy rồng đánh văng ra ! !

Hạ Á mạnh mẽ đem ngụm máu trong cổ họng nuốt xuống, vừa rồi hắn không ngừng thực hiện các động tác khó, cuối cùng thậm chí không ngại dùng thân đỡ tiễn, chính là chờ đợi giờ khắc này! !

Đối phương bắn ra một tiễn như thế, hiển nhiên cũng đã xuất ra toàn lực, mắt thấy động tác của đối phương lúc này dần dần bị trì hoãn.

Hạ Á ngồi trên lưng ngựa, dùng hết sức giương cung Tụ Khiếu ! Lần giương cung này, hắn cảm giác như ngực bị xé toạt ra, tim trầm xuống: bản thân dù sao cũng là bị thương! Một tiễn vừa rồi của đối phương quá là lợi hại ! Cho dù miếng vảy rồng lót sát người, cũng không hoàn toàn có thể ngăn cản!

Lúc này hắn bất chấp nhiều ý, đem dây cung Tụ Khiếu kéo căng hết cỡ, ngón tay đem mũi tiễn phá ma giáp cuối cùng đặt lên dây cung. . .

Ong! ! ! !

Âm thanh rung động của dây cung mãnh liệt chưa từng có, như một trận bão biển điên cuồng gào thét ! ! Dưới tác dụng của phi hồng sát khí, rốt cuộc cũng đem toàn bộ uy lực của Tụ Khiếu hoàn toàn thi triển ra ! Thanh phá ma giáp tiễn trước khi bay ra khỏi dây cung, còn mang theo một cổ ánh sáng màu đỏ, hầu như không phát ra âm thanh xé gió nào-- không, có thể nói, tốc độ của tiễn, đã vượt quá tốc độ âm thanh!

Tiễn bay tới trước, âm thanh tới sau ! !

Phá ma giáp tiễn hầu như không để lại bất kỳ hình bóng nào trên đường bay, dường như chỉ chợt lóe lên, liền xuất hiện ngay trước mặt của tên thích khách ! !

Tên thích khách kia không nghĩ tới một tiễn của Hạ Á lại có uy lực đến thế ! Muốn nhanh chóng né tránh cũng đã không kịp! Liền thấy một đạo ánh sáng màu đỏ đâm thẳng vào người tên thích khách-- tài bắn cung của Hạ Á dù sao cũng có chút yếu kém, một tiễn này không có trực tiếp bắn trúng điểm yếu hại, nhưng lại trực tiếp bắn trúng vào vai của đối phương !

Bất quá phi hồng sát khí hơn nữa còn có cung Tụ Khiếu, hợp lại tạo thành uy lực vô hạn!

Trong nháy mắt tiễn chạm vào vai của đối phương, chỉ thấy phá ma giáp tiễn bỗng nhiên toàn bộ vỡ tung ! 'Oanh' một tiếng, một đoàn máu tươi từ trên vai của người nọ phún ra! Thanh tiễn sắt hoàn toàn nổ tung, mảnh vỡ của thanh tiễn, trực tiếp đem vai của người nọ biến thành một đống thịt bầy nhầy! !

Tên thích khách nọ phát ra một tiếng thống khổ giống như tiếng tru của dã thú, xoay mình một cái liền ngã ra sau, lăn trên mặt đất vài vòng, nửa người đều là máu thịt mơ hồ, bỗng nhiên cố gắng bật mình đứng lên, hướng vào trong rừng chạy vài bước, lấy ra một kiện đồ vật hung hăng ném xuống đất, một đoàn ánh sáng màu lục bích hiện lên, mơ hồ mang theo ma pháp ba động, bóng người nọ ẩn trong ánh sáng ma pháp, chợt lóe lên rồi biến mất!

Hạ Á nhìn thấy thế liền căm tức trong lòng ! Hắn mạo hiểm lớn như vậy, cư nhiên còn để đối phương chạy thoát!

Lúc này hắn buông cung Tụ Khiếu xuống, bỗng nhiên liền cảm giác được một trận hư thoát, ở phía sau Dairenni kinh hô một tiếng: "Ê, ngươi. . ."

Hạ Á xoay người lại nhìn nữ tử này, thở hổn hển vài ngụm khẩu khí, còn chưa nói được tiếng nào, thì bụm máu đèn nén nãy giờ trong cổ họng dâng trào lên, một ngụm máu tươi nóng hừng hực, trực tiếp phun ngay vào mặt của Dairenni.

Dairenni hét lên một tiếng, mà thân thể của Hạ Á thì lảo đảo một cái, từ trên ngựa rớt xuống mặt đất, cũng may là mặt đất còn có một tầng cỏ mềm mại, Hạ Á rơi trên mặt đất, miễn cưỡng giãy dụa ngồi dậy, chỉ là hai tay bủn rủn vô lực, lúc này nếu như tiếp tục xuất hiện thêm một thích khách nào đó, hắn cũng chỉ có thể ngồi yên chờ chết.

Miễn cưỡng nhìn ngực của bản thân một chút, áo giáp tinh cương đã hoàn toàn bị phá hỏng, trước ngực xuất hiện một cái lỗ rất to ! Có thể thấy được một tiễn cuối cùng của đối phương ẩn chứa rất nhiều lực lượng!

Dùng sức đem áo giáp xé ra, từ bên trong ngực lấy ra một miếng vảy rồng, chỉ thấy bên trên miếng vảy rồng, vốn là một mảnh trơn nhẵn, thế nhưng lúc này ở chính giữa đã xuất hiện một vết lõm vào, mà ngay chính giữa của vết lõm, cư nhiên xuất hiện một lỗ thủng nhỏ bằng hạt gạo!

Hạ Á nhìn chằm chằm lỗ thủng nhỏ bằng hạt gạo vài lần, mới hít vào một hơi: "Nguy hiểm thật ! Mẹ nó ! Thiếu chút nữa thì đã bị bắn xuyên qua !"

Lúc này phi hồng sát khí đã đạt tới mức cực hạn, lực lượng phản phệ bắn đầu cắn trả, Hạ Á cảm giác được một trận mệt mỏi rã rời, sau đó liền giương rộng hai tay ngã ngay ra đất, thở dốc hồng hộc, khung cảnh trước mắt dần dần biến thành màu đen.

Dairenni cũng đã nhảy xuống ngựa, khẩn trương ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn, vị thiên kiêu chi nữ này, cả khuôn mặt đều dính máu do Hạ Á phun ra, khuôn mặt vốn thanh lệ lúc này nhìn qua có chút đáng sợ, nàng ra sức lau chùi mặt, nhưng càng lau càng thêm lem luốc, nước mắt đã lưng tròng, cũng không biết là do chân bị trật nên đau đớn hay là do nguyên nhân nào khác, nàng dùng sức lay động cánh tay của Hạ Á: "Ê, ngươi. . . Tướng quân, ngươi không sao chứ?"

Âm thanh của Hạ Á có vài phần suy yếu: "Đại gia không có việc gì. . . Chỉ là. . . Chỉ là, con mẹ nó, ta muốn ngủ một giấc. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook