Liệp Quốc

Chương 146: Dế nhũi dương oai

Khiêu Vũ

23/03/2013



"Đây... Đây là, con mẹ nó, có ý gì?"

Hạ Á cũng ngây dại.

Chẳng biết tại sao, lại có người mang tới trước cửa nhà một phần hậu lễ lớn như vậy? Sau đó một câu cũng không nói, liền quay đầu rời đi, ngay cả một cái rắm cũng không thả.

Con mẹ nói, trong thiên hạ còn có loại chuyện kỳ lạ đến như thế?

Nhìn đống vàng chói mắt trên mặt đất, răng của Hạ Á có chút ngứa, hắn vươn tay nhéo nhéo má của bản thân.

Mà Afuleika ở bên cạnh, cũng ngây người một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hạ Á, cười khổ nói: "Xem ra, lời đồn đãi trước đây là sự thật... Ai, việc này ta cũng chỉ từng nghe nói qua, chưa từng tận mắt chứng kiến, lấy thân phận của ta, cũng không có tư cách tiếp xúc với chuyện này. Không nghĩ tới, ngày hôm nay lại tận mắt chứng kiến."

Hạ Á quay đầu sang: "Ngươi nói cái gì?"

Đầu tiên là Afuleika cười cười, sau đó hướng về Souleaterr ra hiệu, Souleaterr lập tức bước tới đem cổng lớn đóng lại, Afuleika mới ngồi chồm hổm xuống phía dưới, bắt lấy một miếng kim tệ, nhìn kỹ vài lần, yếu ớt thở dài: "Ta đánh sống đánh chết, trong đấu trường chảy không biết bao nhiêu máu, cũng không kiếm được ngần này tiền. Đại nhân, ngài bất quá chỉ ra mặt một chút, thì tiền tài ngùn ngụp kéo tới, ha ha... Nói tới chuyện này, thật làm cho người ta cảm thán a."

Hạ Á cười hắc hắc: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là đã biết rõ."

Afuleika cười gật đầu, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Trong truyền thuyết, hành động của những người vừa rồi là rất bình thường. Bọn họ tuy rằng không nói gì, thế nhưng ý tứ đã hoàn toàn biểu lộ ra. Huy hiệu vừa rồi ở trên chiếc xe ngựa, là huy hiệu của thương hội bọn họ, chỉ cần không phải đứa ngốc, đều biết được là do ai mang tiền tới ."

Hạ Á cau mày suy nghĩ một chút: "Ý của ngươi là... thương hội đảm nhiệm việc tổ chức cá cược trong đấu trường, mang lễ vật đến cho ông đây?"

"Không phải bọn họ thì còn ai vào đây?" Afuleika lắc đầu cười nói: "Cái này chỉ là thông lệ, cũng không phải lần đầu bọn họ làm chuyện này."

Sau đó thủ lĩnh nanh sói đoàn nhẫn nại giải thích: "Vài gia tộc đại thương hội của đế quốc, phát triển lâu đời, thâm căn cố đế, thực lực trong tay cũng không phải bình thường, ngay cả những đại nhân vật hay quý tộc cao cấp, nói không chừng đều có quan hệ công khai hoặc mờ ám với bọn họ. Thi đấu giác đấu đầu năm đã có từ thời khai quốc, phát triển tới ngày hôm nay rốt cục cũng trở thành truyền thống, quản lý việc tổ chức thi đấu, có thể dẫn đến bao nhiêu tiền tài? Có thể nói là doanh thu vô số a. Cho dù là doanh thu bán vé ngoài mặt đã như thế, bọn họ còn âm thầm xếp đặt kết quả, thu được không ít tiền tài từ việc cá cược-- Trước đây bọn họ cũng đã từng làm thế này. Ngày hôm nay ngài đã làm ra một hồi 'rối loạn' trên đấu trường, có lẽ bản thân ngài hiểu rõ đạo lý 'xếp đặt là vì lợi ích, mà rối loại cũng là vì lợi ích'. Mấy thương hội tổ chức thi đấu giác đấu vì muốn đại hội càng trở nên sôi động, cũng thường hay áp dụng vài phương pháp đặc thù, tỷ như để hấp dẫn chú ý của khán giả, khiến cho khán giả đặt cược và đại hội càng trở nên danh tiếng, thường thường họ dùng một ít biện pháp mà rất ít khán giả có thể nhận ra, như mời các cường giả tham gia thi đấu. Những cường giả chân chính này khác xa so với các võ sĩ bình thường bên trong đấu trường, những cường giả này mới là những cao thủ tuyệt đỉnh, nếu như có thể mời những người này tham gia thi đấu, vậy đại hội giác đấu năm đó sẽ đặc biệt sôi động, oanh chấn đại lục, mang tới doanh thu vô hạn."

Hạ Á lắc đầu: "Cường giả chân chính, làm sao có khả năng tham gia vào những trận đánh khuất nhục như thế này."

Trong lòng hắn không khỏi nhớ tới cường giả duy nhất mà hắn nhận thức được: Heisiting. Lấy tính tình kiêu ngạo như Heisiting, cho dù hắn nghèo túng đói rách, cũng sẽ không bước lên sân khấu để luận võ, làm trò hề cho bọn mua vé vào cổng!

Afuleika lắc lắc đầu: "Cường giả cũng là người, cường giả cho dù bản thân có trở nên cường đại, cũng không tránh khỏi có bạn bè, cha mẹ vợ con, người sinh tồn trên thế giới này, có rất nhiều việc bản thân không thể quyết định được. Nhất là một ít cường giả, tuy rằng thanh danh hiển hách, thế nhưng lại không có căn cơ của bản thân, ẩn cư thế ngoại -- mấy người này, mới là mục tiêu của bọn thương hội. Dùng danh lợi không được thì cưỡng bức, luôn luôn có một vài biện pháp khiến cho bọn cường giả phải hợp tác ! Nhất là một số cường giả nổi tiếng trước đây, thế nhưng lúc này đã về già, chỉ còn lại là một cái thùng rỗng, nhưng danh khí của cái thùng rỗng này, lại được thương hội coi trọng, những năm gần đây, ra cũng đã thấy không ít trường hợp như vậy: một ít cao thủ nổi tiếng trước đây, tuổi đã xế chiều, thế nhưng bỗng nhiên tham gia đại hội, nếu như vận khí tốt, thu được danh lợi cùng tiền tài, lại tiếp tục làm anh hùng về già, còn nếu như chết trên đấu trường, thì cùng lắm về với đất sớm hơn một chút..."

Dừng một hồi, Afuleika thấp giọng nói: "Ngay ba năm trước đây, có một vị kiếm sư trứ danh đại lục, thực lực đạt tới võ sĩ cấp chín, tuổi gần sáu mươi, sớm đã quy ẩn, nhưng bỗng nhiên tham gia đại hội năm đó ! Người này từ trước đã xem thường danh lợi, không biết bao nhiêu quý tộc chiêu mộ đều không khuất phục, thế nhưng lại tham gia thi đấu một cách kỳ diệu, làm cho người ta khó hiểu chính là, hắn dù sao cũng đã tuổi già sức yếu, thực lực đã giảm sút rất nhiều, kết quả trong một vòng đấu chính, hắn bị người khác đánh chết ngay trên đấu trường... Hoàn cảnh lúc đó thật sự bi thảm, khiến cho người ta thở dài a!"

Dừng một chút, Afuleika mới lần nữa thấp giọng nói: "Về sau ta nghe được một tin, vị kiếm sư già kia, có một đứa con trai duy nhất, nhưng thiên chất bình thường, lại bị một ít người dụ dỗ, ăn chơi trác táng, cuối cùng lâm vào đại họa ! Gây không ít phiền hà cho vị kiếm sư già, dưới áp bức của nhiều người, hắn vì muốn cứu con của hắn, nên phải tham gia thi đấu, mà trận thua cuối cùng, cũng là do hắn buộc phải nhường cho đối thủ thắng, để cho thương hội phía sau kiếm được không ít tiền cược, thế nhưng hắn không nghĩ tới, đối thủ của hắn lại gian ác đến như vậy, cư nhiên nhìn thấy bản thân hắn tỏ ra yếu thế, đối thủ liền âm thầm đánh lén, trực tiếp đánh trọng thương hắn, cuối cùng còn lấy luôn mạng của hắn! Mà con của hắn thật ra sau này cũng không bị giết, chỉ là lưu lạc trong khu vực dân nghèo ở phía nam đế đô, suốt ngày điên điên ngốc ngốc..."

Hạ Á nghe xong, liên tục cười nhạt, nhìn những kim tệ trên mặt đất, 'hừ' một tiếng: "Nga? Lẽ nào bọn gia hỏa kia đưa cho ta một đống tiền, cũng là đang hấp dẫn ta, muốn ta tham gia thi đấu giúp họ kiếm tiền?"

Afuleika cười ha ha : "Lấy danh khí của ngài, trên chiến trường đánh bị thương Heisiting của người Odin, loại danh khí này là có một không hai trong đế quốc ! Chỉ cần nghe tới tên của ngài, cũng đủ cho bọn họ động tâm. Chỉ bất quá theo ta xem ra, bọn họ cũng không phải là đang hấp dẫn ngài.

Ngài cùng vài vị kiếm sư trước đây là khác nhau, mấy vị kiếm sư kia chỉ là xuất thân bình dân, trời sinh tính khí kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu khuất phục trước giai cấp quý tộc, cho nên không có lực lượng chống lưng, dễ dàng bị bọn thương hội cưỡng ép... Nhưng ngài dù sao cũng là nam tước do chính tay bệ hạ sắc phong, lại còn là tướng lĩnh phòng giữ một quận, nắm quyền to trong tay, một đại nhân vật có thực quyền cả một quận, vươn tay ra lệnh, là có thể triệu tập trên vạn binh sĩ ! Mấy cái thủ đoạn của thương hội, cũng bất quá chỉ có thể cưỡng ép mấy cao thủ cô thân độc mã, mà đối với nhân vật có thực quyền mạnh mẽ như ngài, bọn họ chỉ dám kết giao, chắc chắn là không dám đụng chạm tới ngài."

Afuleika suy nghĩ một chút: "Cho nên, ta phỏng đoán một chút, lúc ngài xuất hiện trên sân thi đấu, đánh bại tên Philip kia, thì bọn họ cũng đã nhận ra ngài-- đại nhân không cần kinh ngạc, với thế lực của thương hội bọn họ, Aosiji Liya nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngài là nhân vật nổi tiếng như vậy, họ có nhận ra ngài cũng không lấy làm khó hiểu. Ta nghĩ kim tệ lần này đưa tới, cũng chỉ là muốn kết giao, cùng lúc xin ngài để yên cho bọn họ làm ăn."

"Có ý gì?"

"Tên Philip kia..." Afuleika thở dài: "Ta tuy rằng đối với việc này không hiểu rõ lắm, thế nhưng với nhân cách của Philip, ta có thể đoán được vài phần. Nhất định là Philip đã nhận được một số tiền mua chuộc khá lớn, người trong thương hội tổ chức giác đấu đã cùng Philip thông đồng, làm ra một ít dàn xếp trận đấu. Mà ngài bỗng nhiên xuất hiện, lại còn ngăn chặn, phế bỏ Philip, cũng đã trực tiếp phá hủy kế hoạch của bọn họ. Nếu như là người thường, chỉ sợ lần này ngài đã gặp đại họa ! Nhưng dù sao thân phận của ngài có chút đặc biệt, đám gia hỏa kia cũng không dám trêu vào tướng lĩnh thực quyền như ngài, cũng chỉ có thể năn nỉ ngài. Những miếng kim tệ này, mang một ý nghĩa rất đơn giản: thỉnh ngài đi chỗ khác chơi, đừng tiếp tục làm phiền bọn họ làm ăn, đưa tới một phần hậu lễ, rốt cục xem như là bịt miệng ngài. Có câu "nhận tiền của người, thì phải làm việc cho người". Ngài đã thu một phần hậu lễ lớn như vậy, đương nhiên cũng không được gây khó dễ cho bọn họ."

Hạ Á nghe đến đây, mới lập tức bừng tỉnh, trừng mắt nhìn Afuleika một chút, sau đó cười ha ha vài tiếng: "Thú vị ! Đúng là ,con mẹ nó, thú vị! Ông đây xem ra cũng chỉ là một tên nhà quê, những việc cong cong lượn lượn rắc rối như thế này, nếu như không có tay điêu luyện nhiều kinh nghiệm như ngươi giải thích, ta quả thực cũng sẽ không hiểu được thâm ý của những người kia."

Nói xong, nhìn đống kim tệ dưới đất, dế nhũi cười: "Con mẹ nó, cái này không phải là phí bảo hộ hay sao ! ! Được rồi ! Dù sao mấy ngày nay ông đây cũng có chút cao hứng, cũng không dự tính kiếm bọn họ gây chuyện phiền phức, đúng là tự nhiên lụm được của rơi. Hanh hanh... Xem ra sau này ông đây cần tiền, chỉ cần chạy tới đấu trường quậy một trận, sau đó về nhà ngồi chờ người mang tiền tới tặng."

Afuleika dở khóc dở cười: "Đại nhân... Điều này, những việc làm âm hiểm giảo trá này chỉ nên làm một lần mà thôi, không nên vì những ích lợi trước mắt mà kết thành thù hận..."

Hạ Á cười to, vỗ vỗ Afuleika: "Ta nói đùa thôi. Mấy loại tiểu nhân như bọn chúng, ông đây vừa thấy liền đã chạy xa."

※※※

Mấy ngày tiếp theo, Hạ Á thật sự nhàn tới mức buồn chán, hắn không còn bạn bè ở trong đế đô, tướng quân Adelike cùng mập mạp đều đã rời đi, Green cũng đã sớm tới quận Moll nhậm chức. Chỉ còn có một mình bản thân ở lại đế đô, thực sự là nhàn phát sợ.

Nhắc tới người quen... thật ra Kaweixier cũng được tính là một, thế nhưng dù cho dế nhũi ăn hết một trăm miếng mật gấu, hắn cũng không dám chọc vào lão già bí hiểm kia.

Mỗi ngày hắn ở trong biệt thự, cùng Shaerba và Katuo huấn luyện cho Tatara, đem tên ma pháp sư này thao luyện cho kêu trời gọi đất.

Cũng may lần này Tatara trái lại đã không còn lười nhác, ra sức khắc khổ, vốn là một thân ma pháp sư, mấy ngày nay liên tục sử dụng cung ngựa đao kiếm, rốt cục cũng có chút bộ dáng của võ sĩ.

Lúc này Tatara mặc một bộ giáp da may theo khổ người của hắn (áo giáp sắt mà nói, chỉ sợ Tatara không thể cử động.)

Mà Hạ Á coi như là hào phóng, trực tiếp tặng cho Tatara một miếng vảy rồng cho hắn hộ thân.

Thương cảm cho ma pháp sư, lên ngựa giương cung, xuống ngựa múa kiếm, vũ trang hạng nặng, thân mặc giáp da, nhìn giống như là một con rùa to lớn, còn đâu nửa điểm tiêu sái phiêu dật của ma pháp sư?

Shaerba cùng Katuo đều xuất thân là kỵ binh, tính tình nóng nẩy, lúc huấn luyện khó tránh khỏi có chút táo bạo.

"Ê ! Tatara! Ngươi mù hả! Tấm bia lớn như vậy, ngươi lại không bắn, ngươi bắn về phía ông đây làm cái gì! !"

Shaerba vội vàng mắng to, nguyên lai mới vừa rồi Tatara tập bắn thử một tiễn, tiễn không có bay trúng vào bia, thế nhưng lại suýt trúng vào người Shaerba cách bia hơn mười bước chân.

Hạ Á ở bên cạnh cười to, sau đó chỉ dạy cho Tatara một chút, Afuleika cũng tận tâm dạy Tatara một ít thân pháp cùng kiếm pháp mẫn tiệp của hắn.

Đương lúc mọi người đang ở sân sau huấn luyện cho tên ma pháp sư đáng thương, thì ở nhà trước Souleaterr bỗng nhiên chạy vào báo tin: có sứ giả hoàng cung tới truyền lệnh.

Hạ Á sửng sốt, sau đó dẫn theo mọi người đi ra sân trước, vừa nhìn, thì đã nhận ra người quen, chính thị là tên sứ giả hoàng cung trước đây đã dẫn bản thân Hạ Á đi vào hoàng cung.



Mọi người đều là chỗ quen biết, tên sứ giả hoàng cung lúc này cũng đặc biệt nhiệt tình, nửa điểm cũng không có kiêu căng, thậm chí còn thân thiện bắt tay ôm lấy Hạ Á, ngay cả lúc Hạ Á nhét một kim tệ vào tay hắn, hắn cũng sống chết không chịu nhận lấy.

"Nam tước Hạ Á đại nhân, ngài còn làm như vậy chính là vũ nhục ta rồi !" Bộ dáng của tên sứ giả có chút kêu oan: "Ta là làm việc cho bệ hạ, chứ đâu phải tới đây vì chút tiền thưởng này. Ta chính là muốn cùng ngài thật sự tương giao, kính trọng ngài như là một vị anh hùng hào kiệt, ngài còn tiếp tục đưa tiền cho ta, như thế là đã khinh thường ta!"

Hắn đương nhiên là đang giả bộ, nhưng Hạ Á cũng thẳng thắng thu tiền lại, cười ha ha.

"Lần này, bệ hạ quyết định ba ngày sau, cũng chính là ngày đầu xuân, ở lâm viên ngoại thành sẽ tiến hành một hồi săn bắn, đợt này rất nhiều thành viên trong hội đồng quý tộc được mời, còn có các tướng lĩnh thân tín tính ở đế đô, bệ hạ còn đặc biệt thêm ngài vào trong danh sách khách mời ! Nam tước Hạ Á đại nhân, chúc mừng ngài, đại hội săn bắn hằng năm, người có thể tham dự, đều là các trọng thần thân tín của bệ hạ, tuổi của ngài tuy rằng không lớn, thế nhưng mới vào đế đô thì đã bệ hạ ưu ái như vậy, tương lai đúng là tiền đồ vô lượng a! Từ lúc bệ hạ lên ngôi đã mấy chục năm, lấy tước vị nam tước cùng tuổi trẻ có thể tham gia đại hội săn bắn, có thể nói ngài là người đầu tiên !"

Tên sứ giả hoàng cung khen ngợi vài câu, sau đó lấy ra một huy chương bằng vàng: "Đây là huy chương thông hành của đại hội săn bắn, theo lệ, ngài có thân phận nam tước, chỉ có thể mang theo hai gã tùy tùng..." Nói tới đây, tên sứ giả cười cười, thấp giọng nói: "Lúc bệ hạ tuổi còn trẻ đã dùng võ chấn động quốc nội, thích nhất là anh hùng vũ dũng, lấy bản lĩnh của ngài, lần đại hội săn bắn sắp tới chính là nơi để cho ngài biểu diển, bệ hạ đương nhiên sẽ rất thích ! Cơ hội này rất hiếm có, ngài cũng nên thừa dịp trong hai ngày sắp tới mà rèn luyện thêm thuật bắn cung cưỡi ngựa a."

Sau đó tên sứ giả cung đình rời đi, Hạ Á cầm huy chương bằng vàng ở trong tay, sửng sốt một hồi.

Đại hội săn bắn ?

Chắc là dịp cho giới quý tộc tập trung lại với nhau, hoàng đế muốn mang theo một tên tiểu tử nhà quê như ta tới đó, hắn muốn gì đây?

Khi Hạ Á đi vào trong nhà, cùng mọi người thương lượng một chút. Đáng tiếc mấy người bên cạnh hắn, Shaerba cũng tốt, Katuo cũng tốt, đều là xuất thân bình dân, Afuleika tuy rằng nghe nhiều thấy nhiều, thế nhưng nơi nào lại tham gia qua tụ hội của giai cấp hạch tâm đế đô? Trong lúc nhất thời, thương lượng không có kết quả.

Tối hôm đó, trong bàn ăn bữa tối, trái lại Youliya - vợ góa của đầu bóng lưởng Kevin, nhìn ra tâm thần không yên của Hạ Á, sau khi hỏi vài câu, Hạ Á nói ra mọi chuyện, Youliya nghe xong, trầm tư một chốc, mới nói: "Hạ Á, hoàng đế coi trọng ngươi, ta tuy rằng không biết vì sao, thế nhưng nếu như đã coi trọng ngươi, thì ít nhiều gì bệ hạ cũng nhìn ra vài tính chất đặc biệt trên người ngươi, cho nên ta nghĩ, ngươi cũng không nên tận lực làm ra việc gì khác thường, bộ dáng trước đây của ngươi ra sao, đến lúc đó cứ làm ra bộ dáng đấy, đem bản tính vốn có của ngươi phơi bày ra, nói không chừng mới chính là biện pháp tốt nhất."

Hạ Á nghe xong, giật mình, cười to : "Không sai không sai ! Youliya, ngươi nói rất đúng! Ông đây có gì phải sợ ! Gọi ta đi thì ta sẽ đi, gọi ta uống rượu ăn thịt, ông đây sẽ để bụng đói mà chờ sẳn, gọi ta săn thú... Ha ha ha! Đó không phải là nghề nghiệp ban đầu của ta sao? Đám võ tướng kia, có thể cưỡi ngựa bắn cung tốt hơn ta, thế nhưng nói đến săn thú, người nào có thể lợi hại hơn ông đây? !"

Nói xong, hắn nhìn Youliya một chút, gần đây Youliya vẫn như cũ không mấy vui vẻ, thế nhưng trong bụng còn có hài tử, nên cũng phấn chấn vài phần, tuy rằng rất ít vui cười, nhưng ăn uống đã trở lại bình thường, khiến Hạ Á yên tâm không ít. Mặc kệ như thế nào, đầu bóng lưởng đối với hắn rất có tình nghĩa, mà Kevin cũng vì bản thân Hạ Á mà chết, bản thân hắn coi như là liều mạng, cũng phải bảo vệ an toàn cho hai mẹ con Youliya!

※※※

Ba ngày sau, cũng là ngày đại hội săn bắn đầu xuân, sáng sớm đã có một đội ngự lâm quân đi tới đón tiếp Hạ Á.

Hạ Á đưa ra huy chương bằng vàng kia, dẫn theo Shaerba cùng Katuo làm hai người tùy tùng, mặc một bộ đồ hoàn toàn mới, xuất phát đi theo đội ngự lâm quân.

Ngày hôm nay, Hạ Á mặc bộ giáp hoàn mỹ nhất của hắn, cũng chính là bộ giáp trước đây cắt xén được ở quân bộ lâm thời, cùng với ba con thượng đẳng chiến mã, mỗi người một con, giáp sắt được lau chùi sáng loáng, yên ngựa treo thanh hỏa xoa luôn luôn kỳ quái, lưng mang cung "Tụ Khiếu" do Guluo người Landisi biếu tặng, phía sau còn có một ống tên bằng da trâu đựng 20 mũi phá ma giáp tiễn!

Thể hình dế nhũi vốn cao to cường tráng, sau khi mặc áo giáp vào, vũ trang hạng nặng, mắt to mày rậm, đầu đầy tóc đen đơn giản bó thành một chùm, càng lộ vài phần khí phái hoang dã, hiên ngang ngồi trên tuấn mã cao to, tư động sinh uy, còn có một cổ nhàn nhạt sát khí hun đúc được từ trên chiến trường, lúc này nhìn hắn y hệt một gã võ tướng sát phạt quyết đoán!

Ngay cả Shaerba ở bên cạnh, tuy rằng cũng là một hán tử dũng mãnh, thế nhưng so với Hạ Á, phảng phất như còn thế một phần khí khái oai hùng. Katuo nhìn thoáng qua Hạ Á, bỗng nhiên thở dài.

Shaerba cau mày: "Ê, trùm buôn lậu, vì sao lại thở dài?"

Katuo cười cười, đấm Shaerba một cái: "Đầu trâu, ngươi xem bộ dáng hiện tại của Hạ Á có giống hay không bộ dáng năm xưa khi chúng ta gặp tướng quân Adelike! Lúc đó, tuổi tác của tướng quân còn trẻ, cũng có toàn thân sát khí oai hùng, làm cho ta nhìn thấy, liền nhịn không được trong lòng sinh ra vài phần kính sợ."

※※※

Đại hội săn bắn được tổ chức tại lâm viên ngoại thành Aosiji Liya, đây là sản nghiệp lâu đời của hoàng thất, cách thành Aosiji Liya gần nửa ngày lộ trình, cưỡi ngựa nhanh mà nói, cũng mất hai tiếng. Bên dưới một ngọn núi, là một mảnh rừng rậm, xung quanh dùng sông rạch tự nhiên tạo thành một vòng phòng hộ.

Dọc theo bờ sông xung quanh rừng, lúc này được canh phòng rất sâm nghiêm, chỉ trong một chốc lát, Hạ Á đã nhìn thấy ba đội ngự lâm quân cưỡi ngựa tuần tra qua lại, toàn bộ đều được vũ trang hạng nặng, vẻ mặt giống như đang sẳn sàng lâm trận!

Ở bên cạnh rừng rậm, một cái doanh trận đã được lập nên từ trước, bộ trí phảng phất như là trong quân đội, lều lớn chủ soái, quân trại kéo dài, ngự lâm quân đồn trú nơi này, doanh trận có thể dung nạp chí ít trên vài nghìn người. Hiển nhiên, lần này hoàng đế xuất hành, tình cảnh cũng không hề nhỏ.

Bên trong doanh trận, ở giữa là một cái sân rộng, xung quanh cấm các lá ưng kỳ đang tung bay, từng đội từng đội ngự lâm quân bảo vệ xung quanh, cái sân này, chính là nơi để cho đám quyền quý trong đợt săn bắt lần này tập hợp.

Hạ Á tuy rằng đã mặc một bộ giáp rất chói sáng, thế nhưng khi tới nơi này, nhìn thấy quần áo của đám quý tộc hay trọng tướng trong quân đội, một cái so với một cái càng thêm quý giá bắt mắt, một cái so với một cái càng thêm chói mắt, nhất thời hắn lại lần nữa biến thành một tên dế nhũi không hợp mắt.

Hắn mặc áo giáp chế tác theo phong cách quân đội, thế nhưng đứng ở nơi này, chẳng khác nào là một tên hộ vệ.

Tuổi hắn lại quá trẻ, mặc dù đứng ở nơi này, nhưng xung quanh cũng có không ít thanh niên quý tộc thân mặc cẩm bào anh tuấn thần dũng, làm gì có người chú ý đến Hạ Á? Ngay cả khi hắn đi qua trước mặt mọi người, mọi người cũng bất quá xem hắn là tướng lĩnh nào đó của ngự lâm quân mà thôi.

Người đứng trong sân, không phải hầu tước thì cũng là bá tước, còn có một vài người có thân phận công tước, đều trở thành trọng điểm chú ý của mọi người, một cái nam tước bé nhỏ như hắn, không người để ý tới, cũng không người bước tới hỏi thăm hắn là ai.

Thỉnh thoảng cũng có một ít thanh niên có tuổi xấp xỉ Hạ Á, cũng đều là người có thân phận cao quý, cử chỉ bất phàm, tụ tập lại một nhóm, không để ý tới những người bên cạnh.

Hạ Á đứng ở xa một bên lẳng lặng quan sát một hồi, cũng không nói gì, Shaerba cùng Katuo hai người mang thân phận tùy tùng nên đã sớm bị dẫn rời đi, bọn họ không có tư cách đứng ở chỗ này.

Đợi trong chốc lát, chợt nghe thấy tiếng còi hiệu vang lên, nhất thời tinh thần của mọi người chấn động!

Từ bên ngoài doanh trận vang lên một trận vó ngựa, một đội nhân mã đang vọt tới, đi đầu là một con chiến mã cao to toàn thân đen tuyền, hiển nhiên tuấn mã vạn con có một, chiến mã nọ đang tung vó chạy nhanh, nhưng yên ngựa lại cực kỳ bình ổn, đối mặt với đoàn người ở trong sân, trong ánh mắt của chiến mã, mơ hồ phát ra một cổ uy thế !

Trên lưng ngựa, chính là "kỵ thương đại đế" Kangtuosi !

Đại đế mang một cái áo choàng vải bông màu đen, cổ quấn một bộ da lông chồn dày, tuy rằng bên dưới áo choàng là một bộ giáp nhẹ, thế nhưng ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt mệt mỏi, bệnh trạng không cách nào che giấu được. Tuy rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn vẫn thành thạo như cũ, thế nhưng khi xuống ngựa, cũng phải cần có người trợ giúp.

Phía sau đại đế, là một thanh niên trẻ tuổi đầu đầy tóc vàng đang gắt gao theo sát hoàng đế, tướng mạo anh tuấn tràn đầy khí phái quý tộc, giở tay nhấc chân đều mang theo một cổ uy nghiêm cùng lễ nghi, mặc một bộ áo giáp kiểu dáng của thánh kỵ sĩ rất hoa lệ, tóc vàng tung bay, bao tay trắng như tuyết, chính thị là thái tử Garcia.

Phía sau thái tử, là một đội kỵ binh đầy người sát khí lạnh lẽo, Hạ Á vừa nhìn thấy đám kỵ binh này, bỗng nhiên trong lòng lạnh run!

Hắn làm sao không nhận ra, những kỵ binh này, chính là "ám dạ ngự lâm" mà bản thân hắn đã vài lần chạm trán trên Dã Hỏa nguyên ! Tử sĩ trung thành nhất đối với hoàng thượng!

Kỵ thương đại đế xuống ngựa, đứng ở trên đài cao, nhìn mọi người ở phía dưới, những người này rốt cục cũng là quý tộc thân cận với hoàng thất, còn có một ít tướng lĩnh ưng hệ nắm giữ thực quyền, đáng tiếc, thủ lĩnh tinh thần của ưng hệ, công tước Minasi, do tuổi già sức yếu, cho nên lần này không có tham gia đại hội.

Đại đế đứng ở trên đài, ánh mắt thoáng có chút giật mình, rõ ràng ở cuối cùng của đoàn người, chính là tên tiểu tử gần đây gây cho hắn rất nhiều hứng thú-- Hạ Á đứng ở ngoài cùng, bảo trì một khoảng cách với đám quý tộc ở phía trước, dù sao người ngoài cũng không để ý tới tên tướng lĩnh không bắt mắt này, cùng lắm cho rằng hắn chỉ là đoàn trưởng hay phó tướng gì đó của ngự lâm quân.

Nhìn Hạ Á đứng tách xa đám quý tộc, trái lại ánh mắt của đại đế sinh ra một tia thỏa mãn.

Tốt, tiểu tử này lần đầu tham gia đại hội, nhưng lại rất biết chừng mực, không luồn cúi kết giao, không tồi !

Hắng giọng vài tiếng, âm thanh khàn khàn của đại đế nói ra một câu ngắn gọn: "Hôm nay chúng ta cùng nhau săn bắn, thể lệ như cũ ! Các vị hãy nổ lực nhiều hơn, các thanh niên tuổi trẻ, nếu có biển hiện bắt mắt, ta cũng sẽ vui lòng ban thưởng ! Đi thôi ! Thổi lên làn gió võ dũng của người Byzantine!"

Đám thanh niên quý tộc bên dưới đã sớm săn tay áo lên, vừa nghe hoàng đế nói vậy, nhất thời ầm ầm hưởng ứng, nhiều người đã được trưởng bối trong gia tộc sớm căn dặn phải biểu hiện hết mình, lúc này hận không thể lập tức mọc ra hai cánh, tung ngựa biển hiện oai hùng vũ dũng trước mặt hoàng đế, kỹ áp toàn trường, làm ra một hồi danh tiếng.



Thái tử Garcia vẫn trầm mặc, đứng ở phía sau hoàng đế, duy trì dáng vẻ nghiêm túc.

Sau đó, một sĩ quan ngự lâm quân ở bên cạnh đài, huy vũ một lá ưng kỳ, tiếp theo là một hồi kèn lệnh, tuyên bố đại hội săn bắn bắt đầu!

Kangtuosi đại đế bước xuống đài, người hầu ở bên cạnh vội vàng đỡ hắn lên ngựa, giục ngựa hướng thẳng về phía rừng rậm, các quý tộc phía sau cũng nhanh chóng lên ngựa của bản thân, cùng đội ngũ tiến vào rừng.

Lúc này mọi người còn chưa tản ra, mà là theo sau kỵ thương đại đế, bởi vì dựa theo lệ cũ, tiễn đầu tiên trong cuộc đi săn, là phải do bản thân hoàng đế đích thân tự bắn!

Thâm nhập vào rừng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa xa xa ở xung quanh, sớm đã có ngự lâm quân ở xung quanh tiến hành dò xét, còn có một ít nài ngựa cầm trong tay một cuộn dây thừng, qua lại xua đuổi dã thú được nuôi trong rừng, đem một ít con mồi tận lực xua chạy về phía bản thân hoàng đế bệ hạ.

Việc xua đuổi này đương nhiên là có chủ ý, chủ ý chính là con mồi không được quá lớn, cũng không được quá nhỏ, nhìn không vừa mắt.

Nếu không, ngươi tùy tiện xua đuổi một con mãnh hổ về phía hoàng đế, vạn nhất bị thương bệ hạ, đó chính là một chuyện đáng chết. Mà nếu như ngươi đem tới một con thỏ nhỏ... Bệ hạ đích thân đi săn, đường đường một đại đế của quốc gia mà đi săn thỏ, cũng rõ ràng là khá mất mặt.

Cho nên, trong lần xua đuổi này, chỉ thấy vài con nai từ trong rừng chạy ra, dừng ở phía khoảng trống giữa rừng ở trước mặt đại đế, mấy con nai này có chút kinh hoàng nhìn đoàn người đang ở xa xa.

Kỵ thương đại đế hít một hơi thật sâu, vẫy tay một cái, người hầu ở bên cạnh vội vàng dâng tới một thanh trường cung màu vàng, đại đế ngưng thần kéo cung, 'ong' một tiếng, một tiễn bắn ra. Nhưng hắn dù sao cũng tuổi già sức yếu, mấy năm gần đây lại bệnh tật triền miên, sớm đã không còn phong thái của "kỵ thương đại đế" nam chinh bắc chiến thời còn trẻ.

Tiễn này bắn chệch hướng, 'phốc' một tiếng, cắm vào thân cây bên cạnh con nai, con nai nọ 'vù' một cái chạy xa sang bên cạnh.

Mọi người ở phía sau, mắt thấy hoàng đế bắn hụt, nhưng lại không dám mở miệng nói lời nào, chỉ là ngơ ngác nhìn nhau sau đó nhìn về phía hoàng đế.

Đúng lúc này, Garcia ở bên cạnh cười ôn hòa, người khác không dám mở miệng, nhưng hắn là thái tử, cũng nên giải khốn cho cha mình, Garcia cười cười phảng phất như không có chuyện gì xảy ra: "Cha quá khiêm nhượng rồi, bất tranh nhân tiền (không giành người đầu)... A, con nai này, hay là để con bắn thay người ! !"

Nói xong, thái tử tháo xuống thanh cung đang treo trên yên ngựa của hắn, vừa muốn giương cung, kỵ thương đại đế ở bên cạnh bỗng nhiên lắc đầu, dùng trường cung trong tay ngăn cản cánh tay của thái tử: "Không cần."

Hoàng đế bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn đoàn người ở phía sau, trong mắt hắn hiện ra một tia dị sắc : " Nam tước Hạ Á đến đây ! !"

? ? ? ! ! !

Mọi người cùng lúc sững sờ! Nam tước Hạ Á ? Bệ hạ đang gọi ai thế?

Nguyên lai Hạ Á bị gọi tới, hoàng đế cũng chỉ gọi phân nửa tên họ của hắn, mãi tới lúc này, các quý tộc tham dự đại hội săn bắn vẫn không biết hắn là ai !

Hạ Á nghe hoàng đế kêu tên mình, đầu tiên cũng ngây người, liền sau đó giục ngựa đi xuyên qua đoàn người, ở trên ngựa làm ra một cái nghi thức chào quân đội: "Bệ hạ, Hạ Á có mặt."

Hoàng đế nhìn Hạ Á một chút, Hạ Á mặc một thân trang phục đầy bản sắc võ tướng, áo giáp rực rỡ nhưng cũng không xa hoa, trong lòng hoàng đế càng thích, chỉ là nét mặt vẫn thản nhiên : "Ta nghe nói ngươi rất vũ dũng, ngay cả Heisiting của Odin cũng bị thương dưới tay của ngươi ! Tốt lắm!"

Nói xong, hắn chỉ một ngón tay vào con nai đang ở xa xa, giọng nói của bệ hạ tăng thêm vài phần trầm trọng, lúc này khuôn mặt của hắn rốt cục cũng không biết là đang mang biểu dáng tâm tình nào, nhưng mà ánh mắt trở nên sáng rực không gì sánh được, khí thế mơ hồ mang theo một cổ uy nghiêm, nhìn chằm chằm Hạ Á:

"Nam tước Hạ Á ! Con nai kia, ta ban thưởng cho ngươi ! ! !"

※※※

Ong! ! !

Câu nói này của kỵ thương đại đế, nhất thời làm cho mọi người ồ lên!

Hoàng đế ngăn cản thái tử bắn thay, còn cư nhiên mang vinh quang này cấp cho... Ân, Hạ Á?

Chính là võ tướng đánh bại Heisiting trong truyền thuyết ? !

Lúc này, những người hữu tâm liền bị chấn động!

Cử động này của bệ hạ, rõ ràng chính là ban cho Hạ Á cơ hội dương oai ! ! Những lời này, lại là từ chính miệng của bệ hạ phát ra, như vậy về sau, phân lượng của tên Hạ Á kia...

Trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt, tâm tình phức tạp, đều đặt lên người vị tướng lĩnh còn trẻ tuổi.

Sắc mặt của Hạ Á không thay đổi, lẳng lặng nhìn hoàng đế, từ trong ánh mắt của hoàng đế nhìn ra một tia kiên quyết, Hạ Á chậm rãi gật đầu: "Vâng ! Tuân lệnh !"

Hoàng đế cười ha ha : "Làm cho đẹp mắt một tý ! Chớ để ta thất vọng!"

Ánh mắt của Hạ Á sáng lên, liếc mắt thật sâu nhìn hoàng đế, sau đó tháo cung Tụ Khiếu từ trên lưng xuống ! Nhìn thấy tạo hình của cây cung, nhất thời làm cho ánh mắt của hoàng đế sáng lên! Hắn là hoàng đế võ dũng, liếc mắt là có thể nhìn ra thanh cung này bất phàm! Ngay cả những người quan trọng trong quân đội tham gia đại hội săn bắn lần này, vốn đều là người trong ưng hệ, nhìn thấy Hạ Á, cũng biết hắn là người một nhà, lúc này đều dùng ánh mắt cổ vũ nhìn về phía hắn.

Hạ Á cầm cung trên tay, cũng không lấp tiễn, quát lớn một tiếng, giục ngựa chạy thẳng về phía con nai!

Con nai nọ đang ở xa xa vẫn còn đứng yên ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Á giục ngựa chạy tới, nhất thời tung vó bỏ chạy, Hạ Á ngồi trên lưng ngựa, cố ý phô trương, kéo dây cung nhẹ nhàng buông ra một cái...

Ong! ! !

Ở giữa không khí, nhất thời xuất hiện một đạo kình khí ! Chợt nghe 'xoẹt' một tiếng, bụi cỏ trước mặt con nai liền bị kình khí xé tan ! Ngọn cỏ tung bay ! Con nai nọ hoảng sợ bỏ chạy sang hướng khác, Hạ Á đã vọt tới gần, lại lần nữa rung động dây cung! !

Bụi cỏ bên trái của con nai cũng bị kình khí xé rách, lần này nó không cách nào chạy trốn, Hạ Á đã vọt tới bên cạnh nó ! Chỉ thấy dế nhũi ngồi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng khom lưng, nghiêng cơ thể sang một bên, vươn tay bắt lấy sừng con nai, với khí lực của hắn, một tay cũng có thể đem con nai xách lên, hắn tiện tay ném con nai xuống đất, nhất thời chân nai đã bị hắn ném gãy nằm rạp dưới đất !

Hiện tại đàn nai cũng đã chạy tán loạn, lúc này Hạ Á mới rút ra một thanh phá ma giáp tiễn, đặt lên dây cung, ngưng thần nhìn thẳng...

Liền thấy một con nai đực to lớn nhất đàn, đang chạy nhanh ra sau một thân cây đại thụ...

Hạ Á thở sâu, hai tay rung lên! Cung Tụ Khiếu nhất thời bị hắn kéo căng thành hình trăng tròn! ! !

Ong! ! ! !

Âm thanh phá không này, ngay cả mọi người đang ở xa xa đều có thể nghe được rất rõ! ! Liền thấy một đạo ánh sáng màu đen bay ra, ánh sáng màu đen nọ trực tiếp xuyên thủng qua hai cây đại thụ trước mặt ! Thân cây xuất hiện một cái lỗ to như quả trứng gà!

Luồng ánh sáng màu đen bay xuyên qua hai cây đại thụ, trực tiếp đâm vào thân con nai đực to lớn nọ, con nai đực bị sức mạnh của thanh tiễn đánh bay thân mình lên cao, vọt thẳng về phía đoàn người, thế nhưng lúc rơi xuống mặt đất, lại là ngay trước đầu ngựa của kỵ thương đại đế! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook