Liệp Quốc

Chương 235: Động rắn

Khiêu Vũ

23/03/2013



Hạ Á bỗng phát hiện, cái thằng mặt trắng A Đạt kia dường như luôn luôn có biện pháp để nhét cả cái tủ đứng vào miệng mình, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú của hắn lại còn như cái gai thường trực đâm vào mắt mình nữa, mà bản thân lại moi không ra biện pháp hữu hiệu nào để dìm hàng cái thằng chết tiệt này.

Đợi tới khi đàn kiến tản đi hết, tất cả mọi người lại vượt sông lần nữa, nhưng vì lý do an toàn nên lần này không ai dám rời khỏi bờ sông quá xa.

Mọi người đốt lên một đống lửa lớn, một khi đã biết được cái loại Phệ Kim nghĩ đáng sợ này vốn sợ hãi tất cả các thứ ánh sáng thì nhóm lửa lại trở thành lựa chọn an toàn nhất lúc này rồi.

Quây quần chung quanh đống lửa tí tách dễ chịu, mọi người đều tranh thủ hong lại quần áo cho khô, ngọn lửa ấm áp cùng với ánh lửa gây cho mọi người một ít cảm giác an toàn hiếm có từ khi bắt đầu thâm nhập lòng đất.

Hai người Dát Lâm cùng nữ vu y Liễu Liễu vừa có một trận cãi cọ kịch liệt, có thể dễ dàng nhìn ra được tâm tình Dát Lâm khi đó rất kích động, người thủ lĩnh của các Trát Khố chiến sĩ này tranh cãi khá to tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất mãn cùng tức giận, nhưng hay cái là sau khi giải quyết xong mâu thuẫn hắn lại ngay lập tức có thể trưng ra cái bộ dáng lạnh nhạt điềm đạm mọi khi. Hạ Á mặc dù do không hiểu tiếng Trát Khố của hai người nên tự nhiên cũng không biết nội dung hai người bọn họ tranh luận khi đó, nhưng chỉ bằng chi tiết là lúc Dát Lâm to tiếng tranh luận thì không ngừng nhìn về phía A Đạt hắn cũng có thể xác nhận: vấn đề người Trát Khố cãi nhau có liên quan tới A Đạt!

Rõ ràng hiện giờ, người Trát Khố đối với việc A Đạt xuất hiện tại đây có một chút nghi ngờ cũng với không hài lòng.

Hạ Á tuy biết A Đạt vốn là khách quý của Trát Khố bộ lạc, hơn nữa tựa hồ hắn còn cùng với đại tù trưởng có giao tình cá nhân khá sâu, cái cô bé Tố Linh kia. . . đã nói A Đạt là thầy dạy của nàng, hàng năm đều tới rồi ở lại trong bộ tộc Trát Khố một đoạn thời gian. Từ đó xem ra quan hệ của A Đạt với Trát Khố bộ tộc là tương đối thân mật.

Nhưng cho dù có quan hệ thân mật mấy đi nữa thì việc người ngoài như A Đạt xuất hiện tại cái địa phương là cấm địa của người Trát Khố này thì vẫn như cũ khiến người Trát Khố sinh lòng ngờ vực sâu sắc. Điểm này, Hạ Á từ ánh mắt nữ vu y Liễu Liễu là có thể nhìn ra rõ ràng, nữ vu y này tựa hồ đối với A Đạt cũng không có thật sự nhiệt tình, thậm chí có đôi lúc ngẫu nhiên ánh mắt nàng liếc về phía A Đạt còn mang theo nét âm lãnh.

Dát Lâm cùng nữ vu y cãi nhau một hồi cũng không đâu vào đâu, rốt cuộc Hạ Á đành ra mặt chấm dứt tranh chấp của bọn họ, rồi theo yêu cầu của Hạ Á thì Dát Lâm từ từ kể lại hành trình của đám người bọn hắn sau khi tách đoàn với mọi người.

Dát Lâm kể lại vẫn bằng thứ tiếng đế quốc bập bẹ nên hắn nói hết sức giản dị, theo đó thì sau khi hắn cùng đám thủ hạ tiến vào cái cánh cửa lớn thần bí kia thật ra cũng không có tới cái địa phương cất giữ số lượng lớn "Tiêu bản" mà bọn Hạ Á từng đi qua.

Đám người Dát Lâm sau khi tiến vào cái cánh cửa có bảng xoay kia thì được đưa tới một cái “Kho hàng”.

Kho hàng là từ mà Dát Lâm dùng, theo miêu tả của hắn thì đó là một huyệt động ngầm chứa đầy các loại đồ vật này nọ gì gì đó, một cái phòng cực kỳ rộng lớn kín như bưng, bên trong chồng chất xếp đống rất nhiều các thứ kim loại hình thù kỳ quái. Sau khi nghe Dát Lâm tả tỉ mỉ hơn về các thứ nọ, Hạ Á lập tức hai mắt sáng rực!

Thông qua miêu tả của Dát Lâm cùng với suy đoán của chính Hạ Á, cái "Kho hàng" kia hẳn là chứa chồng chất số lượng lớn vũ khí !!! Là vũ khí của viễn cổ địa tinh tộc!!!

( Ma đạo pháo? Ma hỏa? Còn có những thứ khác? )

Trừ mấy thứ đó ra, Dát Lâm lại nói thêm rằng ở chỗ kia còn xếp hàng đống một lượng lớn các tảng đá kỳ quái, ngay cả hắn cũng không làm cách nào biết được mấy tảng đá đó rốt cuộc là cái gì. Bất quá thông qua lời tả lại của hắn thì thật ra Đa Đa La đưa ra một khả năng khá hợp lý.

"Rất có thể đó đều là những quả Ma pháp cầu." Ma pháp sư của chúng ta nhíu mày khổ tư: "Nghe nói rằng hình như phần lớn Ma pháp cầu một khi Ma lực tiêu hao hầu như không còn thì chính là biến thành như vậy."

Đa Đa La nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một thứ đồ vật này nọ, đó là một quả Ma pháp nhẫn Phong hệ đã hao hết ma lực, mặt trên có một khối thủy tinh nhỏ. Dát Lâm nhìn qua lập tức liền xác nhận: chính là loại đồ vật này! Hắn còn nói trong cái "Kho hàng" kia, loại thủy tinh này chồng chất như núi!

Sau khi Dát Lâm cùng người của hắn tiến vào cái kho hàng kia xong thì phản ứng cũng không khác biệt gì đám Hạ Á, bọn họ không thể quay lại theo đường cũ nên cũng chỉ đành tìm đường khác để đi ra. May là bọn họ tìm được một phiến cửa khác trong kho hàng ( phiến cửa kia đang mở ), sau đó thông qua đó đi một mạch ra ngoài, vượt qua một thông đạo ngầm dài dằng dặc. Tới cuối cùng thì ở đầu kia của thông đạo đã bị sập từ lâu mà có lẽ là bởi trong biết bao năm tháng đằng đẵng này đã xảy ra động đất hoặc là biến cố nào đó, tóm lại tại nơi đó bọn họ phát liệt một cái rãnh nứt ra từ vụ sập, sau khi nhảy vào cái rãnh nọ thì trực tiếp lọt vào cái địa phương quỷ quái này.

"Ta không hiểu, lúc trước hai nhóm người chúng ta đi vào cùng một cái cửa, cùng xoay cái kim của bảng xoay tới vị trí Xích Nguyệt, vậy vì sao mà chúng ta lại đi tới những nơi khác nhau chứ?"

Hạ Á thở dài ra vẻ buồn rầu lắm, nhưng Dế Nhũi giảo hoạt của chúng ta lại đem ánh mắt ngây thơ vô tình mà như cố ý hướng về phía A Đạt đảo một vòng.

A Đạt hừ một tiếng. . . Hắn lạnh lùng liếc Hạ Á một cái, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã muốn hỏi thì cứ hỏi toạc ra cho xong. Nguyên nhân vì sao ta có mặt ở đây chắc chắn ta sẽ không nói cho ngươi biết, trừ cái đó ra thì ta cũng sẽ không ngại mà chia xẻ một vài thông tin khác với ngươi đâu."

Hạ Á lập tức phấn chấn tinh thần hẳn lên. Dù sao, hắn đối với con rồng mang hình người này vẫn rất khâm phục, sự lợi hại của cái gã A Đạt này thì ngay ở lần đầu tiên hai người gặp nhau đã được thể hiện đầy đủ rồi.

A Đạt cầm một cây gậy gỗ châm vào đống lửa rồi đi tới bờ sông, bắt đầu vẽ lên trên mặt đất mấy thứ.

“Đầu tiên ngươi nên biết, chúng ta hiện tại đang ở trong một huyệt động dưới lòng đất, địa phương này là do một cái chủng tộc cường đại viễn cổ kiến tạo ra...”, nói tới đây, A Đạt liếc qua Hạ Á một cái rồi mới nói: "Ngươi nhìn cũng không kinh ngạc gì, xem ra ngươi đã biết điều này rồi hả?"

“. . . Phải, là viễn cổ Địa tinh chứ gì?” Hạ Á gục gặc đầu.

"Không sai." A Đạt thu lại ánh mắt nói tiếp: "Hiện ta có thể giải đáp nghi vấn đầu tiên của ngươi rồi đây. Cửa vào các phía ở rìa ngoài cùng của nơi này đều có được một chút trang bị đặc thù, ngươi cũng đã thấy cái bảng xoay trên cửa rồi chứ, thông qua các ký tự khác nhau có thể đem người truyền tống đến các địa phương khác nhau."

"Nhưng chúng ta đều đã chuyển tới vị trí Xích Nguyệt.", Hạ Á lập tức miêu tả sơ qua cách mình làm khi trước.

A Đạt lại lần nữa liếc xéo Hạ Á một cái, thở dài "Aizzz... ta thực không thể hiểu nổi con người các ngươi, cái chủng tộc trí tuệ có hạn này. . . nữa".

Bất quá hắn vẫn tiếp tục giải đáp nghi vấn của Hạ Á.

"Ngươi lúc trước đoán cũng đúng, cái Xích Nguyệt kia chính là một ký tự, là một loại số đếm của viễn cổ địa tinh, căn cứ theo phép tính lịch của viễn cổ địa tinh thì bọn họ đem ngày thứ ba của từng tháng gọi là ngày Xích Nguyệt. Cho nên Xích Nguyệt trong viễn cổ địa tinh tộc coi như là đại biểu cho con số 3. Lần đầu tiên ngươi xoay kim chuyển tới Xích Nguyệt chính là mở lối đi tới kho hàng số 3! Nói cách khác, bọn Dát Lâm tiến vào chính là kho hàng số 3... Chỗ này ngươi hiểu chứ?"

Hạ Á gật đầu.

"Nhưng là, khi ngươi lần nữa đem kim chuyển tới Xích Nguyệt thì ngươi đã phạm vào một sai lầm! Ngươi chưa đem bộ đếm trở về 0! Cho nên, khi ngươi đem kim quay lại chỗ cũ rồi sau đó xoay tiếp tới Xích nguyệt, tương đương với ngươi là mở lối đi số 3 với 3! Hai cái 3! Ngươi hiểu chưa?"

Hạ Á ngây ra: "Về 0? Làm sao để về 0?"

"Rất đơn giản, đợi tới sau khi ngươi mở ra một lối đi xong thì không cần động chạm gì vào cái bảng đó nữa, qua chốc lát nó sẽ tự động khôi phục đến vị trí cũ, đây gọi là để nó về 0 đấy."

Hạ Á mở to hai mắt nhìn: "Sao ngươi biết mấy thứ này?"

"Ta chính là biết." A Đạt nhơn nhơn nói, cái giọng điệu kênh kiệu khi trả lời của hắn vẫn như cũ là cái giọng khiến người khác giận đến nghiến trẹo quai hàm.

Hạ Á trong lòng hết sức cố kiềm chế không cho thằng này một cái tát, vểnh mũi hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn lại cái thằng chết tiệt trước mặt này: "Vậy ngươi đối với địa phương này hiểu rõ được bao nhiêu?"

A Đạt nở nụ cười gian xảo, hắn nói như đánh đố: "So với của ngươi đích còn nhiều."

Hai người đứng bên bờ sông nói chuyện, sau A Đạt quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Trát Khố đang quây quanh đống lửa, giống như do dự một chút rồi hắn thấp giọng nói: "Được rồi, Hạ Á, mặc dù gặp được ngươi ở đây cũng không nằm trong kế hoạch của ta, bất quá ta cho rằng ngươi có lẽ có thể cung cấp một ít trợ giúp cho ta."

"Ách?"

"Hừ, ngươi cùng đám người Trát Khố tới đây là vì cái Thánh Xà kia của bọn chúng chứ gì?" A Đạt tươi cười nhơn nhơn mang theo nét đùa cợt: "Điểm ấy cũng không khó đoán, thái độ của người Trát Khố đối với cái Thánh Xà kia của chúng ta rất hiểu. Xem ra lần trước gặp ngươi, ngươi còn chỉ là một gã Liệp ma nhân, lần này, ngươi lại làm cái trò lính đánh thuê rồi hả? Ngươi hẳn nhận ủy thác của đám người Trát Khố để giúp bọn hắn giết chết cái con rắn kia chứ gì?"

Phán đoán trên cơ bản không có gì sai mấy, Hạ Á cũng cũng không có ý phủ nhận, hắn nhìn A Đạt hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì đây?"

"Chúng ta có thể hợp tác." A Đạt cười hớn hở, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho Hạ Á có chút sợ hãi trong lòng: "Nếu các ngươi tự mình đi lung tung ở trong này, ta có thể cam đoan các ngươi cho dù tới tới lui lui mấy tháng cũng đừng hòng tìm được cái con rắn kia nổi, nhưng ta có thể giúp các ngươi tìm đường."

"Ngươi muốn được cái gì?"

"Trứng rắn." A Đạt cười tủm tỉm: "Mười quả trứng rắn, yêu cầu của ta cũng không cao đi."

Sự tình tới nước này, Hạ Á có hai lựa chọn.

Một, đem cái thằng đáng ghét này tóm lại, sau đó hung hăng tra khảo, trực tiếp moi từ mồm hắn ra tất cả các thông tin mình cần! Nhưng nhớ lại quá khứ khi gặp A Đạt lần trước thì...! Cái con rồng hình người này tuyệt đối là kẻ có trí tuệ đứng top 3 trong những người Hạ Á gặp được từ trước tới giờ. Lần đầu tiên gặp hắn là khi hắn bị mấy gã Ma pháp sư chôn sống dưới đất! Kết quả là gì? Mấy gã Ma pháp sư chôn sống hắn lại bị hắn dẫn đường vào núi để săn rồng, kết quả toàn quân bị diệt. Hơn nữa, còn cả Đóa Lạp cùng hắn có cừu oán nữa! Đóa Lạp so với hắn cường đại hơn nhiều như vậy, nhưng A Đạt lại nhẫn nhịn nhiều năm, ẩn núp ở gần ngọn núi Đóa Lạp ở. . . rồi sau khi đem hết thảy toàn bộ chung quanh thăm dò rõ ràng lại cố ý thả ra tin đồn về Đóa Lạp để cho mấy tên Ma pháp sư đi làm vật hi sinh. . .

Cuối cùng, Đóa Lạp đã chết. Mà gã A Đạt này còn nhởn nhơ!

Cho nên, Hạ Á trực tiếp sổ toẹt ý niệm cùng A Đạt trở mặt trong đầu.

Vậy thì lựa chọn thứ hai rất đơn giản...

"OK, chúng ta hợp tác.", sắc mặt Hạ Á có chút không tình nguyện nói: "Bất quá ta nói rõ ràng trước, nếu lần này ngươi lại chơi ta giống lần trước kiểu gạt ta mở đường, đi trên cái mặt đầm lầy phun lửa ấy. . . Nếu ngươi còn dám làm như thế, ta sẽ trước tiên vặn gãy cổ ngươi rồi làm gì thì làm."

"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi an toàn còn sống." A Đạt nhìn lại đám người Trát Khố, hắn cười cười: "Ta còn cần ngươi bảo hộ ta nữa mà. Đám người Trát Khố tuy hiện không động thủ với ta, nhưng ta dám cam đoan một khi chúng ta từ nơi này thoát ra ngoài, việc đầu tiên của bọn họ sẽ là bắt ta đem về trong bộ lạc. Dù sao, ta cũng đã tự tiện xông vào cấm địa của bọn họ. Tới lúc đó ta cần ngươi bảo hộ an toàn của ta."

Hai tròng mắt Hạ Á đảo láo liên: "Thành giao!"



Hai kẻ này trên mặt đều lộ vẻ tươi cười thân thiết, nhưng bên trong đều mang một bụng ý đồ xấu xa.

Nghỉ ngơi ước chừng hai canh giờ thì Hạ Á đứng dậy tuyên bố mọi người chuẩn bị tiếp tục hành động.

"Chúng ta có người dẫn đường mới." Hạ Á chỉ vào A Đạt: "Hắn có thể dẫn chúng ta tới chỗ Thánh Xà."

A Đạt đứng bên cạnh Hạ Á, sắc mặt bình tĩnh, không thèm để ý những ánh mắt nghi hoặc của đám người Trát Khố ném tới mà trực tiếp dùng tiếng Trát Khố lạnh lùng nói: "Ta không định lãng phí thời gian đi giải thích nghi vấn trong lòng các ngươi, ta chỉ cam đoan rằng ta có thể giúp các ngươi tìm được tới chỗ con rắn kia, ta biết nó ở chỗ nào. Cho nên nếu có vấn đề gì khác thì chờ chúng ta sau khi ra ngoài mới thảo luận lại đi."

Dát Lâm không nói gì mà liếc nhìn nữ vu y, Liễu Liễu nhìn chằm chằm A Đạt một hồi mới gật gật đầu: "Được, cứ như vậy đi!"

"Trước tiên, mọi người đem đồ đạc trên người sửa sang lại một chút đã! Đem tất cả đồ kim loại vứt lại hết! Toàn bộ vứt lại!" Đây chủ yếu là Hạ Á nói với đám người Dát Lâm.

Chuyện này cũng không có ai phản đối, bởi vì Liễu Liễu đã có nhắc nhở đám người Dát Lâm rằng nếu trên người có mang theo kim loại thì ở khu vực này sẽ gặp sự tấn công của đàn Phệ Kim nghĩ. Hơn nữa chỉ cần là còn ở trong rừng thì người Trát Khố chắc chắn sẽ không thiếu vũ khí, rất nhanh sau đó mọi người đã tước ra được một đống mâu gỗ, thậm chí Dát Lâm còn kiếm về mấy khối đá hình tấm sắc cạnh từ bãi sông rồi dùng dây thừng cột chặt vào một đầu của côn gỗ để chế ra mấy cây rìu đá.

Đợi tới khi ném toàn bộ đồ kim loại vào trong lòng sông thì mọi người lại đợi thêm trong chốc lát.

Rốt cục, tới khi bước qua canh giờ thứ ba thì từ đỉnh chóp bên trên huyệt động hiện lên một mảng hồng quang. Mảng hồng quang này nhanh chóng tụ lại tại khối thủy tinh cầu thật lớn nọ, sau đó thủy tinh cầu tỏa bừng lên ánh sáng rực rỡ, giống như một quả cầu lửa hừng hực bùng cháy để đem cả hầm ngầm chiếu sáng rọi!

"Tốt lắm! Hiện trời đã sáng! Chúng ta xuất phát thôi, phương hướng là xuyên qua sườn ngọn núi kia." Hạ Á chỉ về phía trước, vừa nhìn theo hướng tay hắn chỉ thì mọi người lập tức biến sắc.

"Không cần lo lắng, hiện ở trong này xem như là ban ngày rồi, tập tính của Phệ Kim nghĩ chính là sẽ không rời ổ trong điều kiện có ánh sáng ban ngày trừ phi có đồ vật kim loại thu hút. Chỉ cần chúng ta đem đồ kim loại trên người vứt sạch thì kể cả đi đến dưới sườn núi cũng sẽ không gặp phải chúng nhào ra đâu. Đương nhiên trừ phi chính ngươi nhảy xổ vào trong ổ kiến, khặc khặc khặc!"

Hạ Á ra vẻ dũng cảm cười to vài tiếng.

Tối qua hắn vừa mới cứu mạng cả đám người Trát Khố của Dát Lâm cho nên tất cả mọi người đối với hắn quả thực có vài phần hảo cảm, dưới dự cổ vũ của Hạ Á thì đám người Trát Khố này cũng cố moi ra được mấy phần dũng khí, to giọng cổ vũ lẫn nhau vài câu rồi nhất loạt xuất phát.

Lúc đi trong rừng cây cũng không gian nan lắm nhưng khi tới gần sườn của ngọn núi kia thì mọi người vẫn có chút khẩn trương, ngay cả kẻ được cho là có lá gan lớn nhất như Hạ Á mà sắc mặt cũng nhịn không được có chút khác thường. Lúc này không ngờ A Đạt lại thành thật đi ở đầu đoàn người, xem ra thằng này quả thật có nắm chắc.

Khi đang vòng qua sườn núi thì mọi người thấy được một cảnh khiến cho tóc gáy con người ta phải bắt tay nhau mà dựng ngược hết cả lên!

Chỗ vách núi cao tới mấy chục thước này không ngờ toàn bộ lại là một cái ổ kiến vĩ đại, Hạ Á thậm chí còn ngờ rằng có khi cả ngọn núi này đều đã bị đàn kiến đục rỗng rồi ấy chứ!

Trên mặt ngoài của sườn núi có thể dễ dàng thấy được từng đống từng đống các ụ đất trồi lên khỏi mặt đất. Mỗi một ụ đất đều cao tới hơn hai thước, mà cả bề mặt sườn núi thì cứ khoảng vài chục bước chân là lại có một ụ như vậy.

Theo sự nhắc nhở của Hạ Á, mọi người đều hết sức chú ý để không làm kinh động mấy ụ đất này khi đi qua, lại càng không được táy máy chạm vào chúng. Thậm chí mỗi người đều theo bản năng mà bước ngắn lại rón ra rón rén.

Tới khi an toàn vượt qua được sườn núi nọ thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay chính Hạ Á cũng không ngoại lệ.

Xuyên qua rừng cây đi tới phía bên kia của huyệt động thì thấy vách núi nơi này bóng loáng giống như thủy tinh, thỉnh thoảng hắt lên những tia sáng phản chiếu long lanh gợi cho người ta liên tưởng tới một mặt hồ lăn tăn gợn sóng dưới nắng chiều lấp lánh.

Ngay phía dưới vách núi này là một cái thông đạo! Chỉ tiếc rằng thông đạo này cũng đã bị phá hủy, vô số đá tảng không hiểu vì lý do gì sụp xuống đã phủ kín thông đạo không chừa lại một khe hở nào.

"Làm sao đi tiếp đây?" Hạ Á nhìn về phía A Đạt hỏi.

"Dưới nước." A Đạt quả quyết nói: "Ở chỗ này thông đạo tuy rằng đã bị phá hỏng, nhưng đừng có bỏ qua con sông trong huyệt động này đấy! Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Con sông này là có dòng chảy, bởi vì nếu là nước lặng mà nói thì trải qua thời gian cả vạn năm lại cộng thêm nơi này mỗi ba canh giờ một sẽ dẫn phát hỏa nguyên tố trong nham thạch ngầm nóng chảy để chiếu sáng thì hẳn con sông đã sớm bị nướng khô queo mất rồi! Để con sông có thể bảo trì trạng thái này qua vạn năm mà không khô cạn thì chỉ có một cách giải thích duy nhất là dòng chảy của nó phải lưu động. Ở dưới nước chắc chắn là có một mạch nước ngầm."

Nói xong, A Đạt chỉ vào con sông trước mặt: "Dòng nước chỗ này có hai đầu, một gọi là đầu vào, cái còn lại có thể gọi là đầu vào nước. Chúng ta đang đứng trước đầu vào nước, nhưng phải cẩn thận vì theo ta được biết thì phía trong đầu vào nước này có một ma pháp trận đang vận hành, nguyên tắc của nó là cứ mỗi ba canh giờ sẽ phát động một loại ma pháp để đem nước của một mạch nước ngầm bên ngoài chảy ngược vào đây để luôn luôn duy trì lượng nước cố định cho huyệt động này. Vào cái lúc nước chảy ngược vào ấy thì áp lực của dòng chảy cực kỳ mạnh mẽ, vậy nên chúng ta cần phải nhắm đúng giờ gian mà dòng chảy bình thường mới có thể lặn xuống nước để đi sang bên kia. À, ta đã tính qua, đại khái cần thời gian khoảng một khắc( cỡ 15 phút ) để có thể lặn vượt qua dòng nước ngầm chỗ này để đến đầu bên kia."

Hạ Á phát cáu lên: "Một khắc? Bố khỉ! Ngươi coi chúng ta là cái gì thế hả? Cá chắc? Ngươi thấy chúng ta có thể lặn dưới nước tới một khắc thời gian mà không cần hô hấp sao hả? !"

A Đạt nở nụ cười rạng rỡ, bình thản nhìn Hạ Á, lẳng lặng chờ Hạ Á cáu gắt xong, cái thằng đểu cáng này mới làm ra vẻ thân thiện nói: "Ngươi cảm thấy được ta sẽ làm mấy cái chuyện thừa hơi sao? Vì sao ngươi không nghĩ thêm một chút rằng nếu như ta đã có thể đưa ra được thời gian lặn dưới nước chuẩn xác đến như vậy thì hẳn là ta đã phải tự mình làm thử rồi chứ gì nữa."

"Ừ nhỉ...!", nhất thời ánh mắt Hạ Á sáng lên. Hắn biết rằng cái thằng A Đạt này tuy lúc trước khi bị biến thành hình người thì không biết trâu bò cỡ nào nhưng ít nhất thì hiện giờ nó đang ở trong lốt người, hơn nữa còn là một cái lốt người bình thường chả có thực lực gì mấy nữa. Nếu ngay cả thằng này mà còn có thể lặn xuống nước vượt qua một khắc thời gian thì mình còn ngại cái con khỉ gì nữa.

A Đạt moi từ trong lồng ngực ra một thứ đồ vật gì đó, nhìn qua thì thấy đây là một hạt châu tròn xoe nhìn giống như một viên ngọc trai nhưng màu sắc đã hơi vẩn đục, ngắm tới nghía lui cũng chả có gì đặc biệt mấy. Nhưng ngay khi Đa Đa La vừa nhìn thấy thứ này thì hắn lập tức liền rối rít xuýt xoa: "Tị Thủy châu! Trời ạ! Đây hẳn là Tị Thủy châu rồi!"

"Thấy chưa, Hạ Á? Đến người hầu của ngươi cũng còn có kiến thức hơn so với ngươi nữa." A Đạt vẫn như cũ bâng quơ một câu xỏ xiên Hạ Á. Hạ Á căm tức lườm Đa Đa La một cái, Ma pháp sư đáng thương của chúng ta lập tức rụt cổ lại lắp bắp: "Cái đó vốn là khi còn học tập ở trong Ma pháp học viện thì có một bữa Viện trưởng đại nhân của Ma pháp học viện tới giảng bài cho chúng ta, hôm đó ông ấy cũng có đem ra cho chúng ta xem một bảo bối tượng tự như thế này! Thứ này chính là Ma pháp đạo cụ cao cấp của Thủy hệ !! Ơ mà lạ quá nhỉ, Đạt Nhĩ Văn tiên sinh... cái thứ trong tay ngài sao cùng với cái ta nhìn thấy năm đó giống nhau đến thế không biết, so dài đọ rộng đều y như đúc vậy!"

A Đạt cười cười: "Đa Đa La tiên sinh đáng yêu ơi, ngươi không có nhìn lầm tí nào đâu... Đây đúng là cái quả Tị Thủy châu năm đó ngươi nhìn thấy đấy."

Đa Đa La há hốc mồm ngây ngẩn, lát sau mới nuốt nước bọt lầu bầu: "Sao có thể như vậy được? Viện trưởng đại nhân đem cái thứ này nâng như trứng, hứng như sao, làm sao ngươi có thể có được nó chứ?"

"Nếu ta nói là hắn tặng cho ta, ngươi tin hay không hả?" A Đạt tựa hồ không định tiếp tục để ý tới thầy trò Hạ Á nữa mà tới đứng ở bên dòng nước, khẽ nhún vai làm ra một cái kiểu tư thế “Xin mời” rất quý tộc, hắn cười rạng rỡ: "Ai muốn đi trước với ta nào?"

Phải nói là cái đồ Tị Thủy châu này mặc dù nhìn qua chả có gì bắt mắt nhưng tới khi Hạ Á tận mắt thấy nó phát huy tác dụng thì hắn mới thật sự rung động. Đoàn người theo A Đạt nhảy vào trong nước xong căn bản là không cảm thấy đến một giọt nước!

Tị Thủy châu ngay khi tiếp xúc với nước thì lập tức như có một cỗ lực lượng vô hình lấy A Đạt làm trung tâm nở ra chung quanh, sau đó dưới nước xuất hiện một không gian đường kính khoảng năm sáu thước không có tới một phân tử H2O nào cả! Giống như có một vách tường vô hình đem dòng nước toàn bộ chắn bên ngoài. Hạ Á đứng bên cạnh A Đạt, ở sâu trong làn nước hít một hơi thật dài, tò mò nhìn chằm chằm chung quanh tới cả nửa ngày.

"Thần kỳ không?" A Đạt nheo nheo mắt.

". . . Ừ."

"Thích không?"

". . . À."

"Muốn chứ?" A Đạt thở dài.

". . . , hả?"

A Đạt tươi cười nhìn Hạ Á: "Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ đem tặng nó cho ngươi, dù sao sau này ta cũng không cần thứ này nữa làm gì."

Hạ Á lập tức cảnh giác nhìn thằng kia: "Ngươi muốn chơi cái trò gì đây?"

A Đạt thở dài, bộ dáng ra vẻ có chút bất mãn: "Hạ Á, nói đi nói lại thì dường như chúng ta cũng có thể coi là bạn bè cũ. Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem xem, lần trước khi chúng ta hợp tác thì ta có hại ngươi chút nào không nhỉ?"

"Đương nhiên là có."

A Đạt hừ lạnh: "Hừ? Hại ngươi? Ta hại ngươi cái gì hả? Ngươi lấy được long cốt, long lân, còn cả long huyết! Ngươi chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy chẳng lẽ không phải là nhờ ta chỉ điểm sao?"

Hạ Á tắt đài.

Năm sáu thước không gian khô ráo chứa gần hai mươi người trong đoàn mặc dù hơi có chút chen vai thích cánh nhưng cũng miễn cưỡng có chỗ cất bước. Mọi người gắt gao quây quần chung quanh A Đạt chậm rãi bước đi trong làn nước.

Quả nhiên đúng như lời A Đạt đã nói, dưới mặt nước quả thật có một lối đi theo mạch nước ngầm, lối đi của mạch nước ngầm vô cùng rộng rãi, vách tường chung quanh nhờ dòng nước hàng năm cọ rửa mà trở nên trơn nhẵn bóng loáng, tuy rằng ánh sáng không chiếu nổi tới chỗ này nhưng nhờ nữ vu y Liễu Liễu thắp sáng pháp trượng của nàng nên hoàn toàn đủ để ánh sáng để mọi người đi đường.

Lối đi dưới nước này vô cùng ngoằn ngoèo, quanh co khúc khuỷu, hết đoạn rẽ này lại tới đoạn khác, sau khi đi dưới nước khoảng chừng một khắc ( A Đạt tính toán thời gian cực kỳ chuẩn xác! ) thì phía trước mọi người đột nhiên sáng hẳn lên!

Tới khi đoàn người trồi lên khỏi mặt nước thì thấy quả thật họ đã rời khỏi huyệt động lúc trước để xuất hiện ở một địa phương khác.

Hài cốt!

Cái huyệt động mà bọn họ có mặt lúc này khắp nơi đều chồng chất từng bộ từng bộ hài cốt lạnh lẽo!

Không khí chỗ này vô cùng ẩm thấp, lại tràn ngập mùi tanh tưởi khó mà tả nổi khiến ngay khi thò đầu khỏi mặt nước thì ai cũng không nhịn nổi phải dùng tay bịt mũi lại. Thậm chí khi bọn họ còn chưa lên tới trên bờ thì đã có mấy người Trát Khố nhịn không được nằm ở trên mặt nước nôn thốc nôn tháo! Sắc mặt Hạ Á cũng tái nhợt, trong lồng ngực nhộn nhạo cuộn lên từng cơn từng cơn ghê tởm khiến hắn phải mím môi mím lợi mới nhịn được nổi.

"ĐCM! Mùi chó gì thế?"



"Ngươi không thấy sao?" A Đạt cười lạnh, chỉ vào đống hài cốt lăn lóc khắp huyệt động mỉa mai: "Đó, là nó đó!"

Khi Liễu Liễu giơ cao pháp trượng đi lên bờ thì nhờ vào ánh sáng từ cây trượng tỏa ra mà mọi người có thể thấy rõ ràng tình huống ghê tởm trên mặt đất. Ai cũng không nhịn được mà biến sắc!

Không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ hài cốt ở đây đều là của nhân loại! Trăm phần trăm là nhân loại! ! Bởi vì dựa vào hình dạng hài cốt cùng với đặc điểm của xương sọ thì ai cũng có thể khẳng định chắc chắn!

Khiến Hạ Á càng khiếp sợ hơn chính là đống hài cốt này nhìn qua cũng thấy rằng chúng mới nằm đây chưa lâu lắm! Có rất nhiều xương cốt thậm chí còn chưa hoàn toàn khô ráo!

Hơn nữa, tất cả hài cốt nhìn qua đều rất tinh tế cân đối.

"Là xà nữ."

Liễu Liễu đang giơ cao cây pháp trượng bỗng nhiên trầm giọng nói.

Xà nữ? !

Hạ Á chấn động trong lòng! Hắn lập tức liên tưởng tới vận mệnh bi thảm của nhóm cô gái bị chọn làm xà nữ trong bộ tộc Trát Khố...

"Những cô gái sau khi bị loại ra từ quá trình chọn lựa Xà nữ tàn khốc trong tộc sẽ được đưa tới để làm đồ ăn cho Thánh Xà cùng đám rắn con khác! Mà cho dù có được chọn làm Xà nữ đi nữa thì cũng sẽ phải phục vụ chăm sóc cho Thánh xà lúc nó ấp trứng, sau lại tiếp tục phải phụ trách chăm lo hầu hạ rắn con, nhưng cuối cùng rồi cũng tới một ngày họ lại sẽ trở thành thức ăn mà thôi."

"Mọi người cẩn thận!" Hạ Á gằn giọng cảnh báo.

Nếu nơi này đã xuất hiện nhiều hài cốt như vậy thì chỉ sợ...

Không cần tới Hạ Á nhắc nhở mà theo ánh sáng tỏa ra từ cây trượng trong tay Liễu Liễu thì mọi người đã có thể nhìn khá rõ các vách tường bao quanh huyệt động này rồi! Trên các vách tường lỗ chỗ chi chít từng cái từng cái động nhỏ sâu hút! Ngay khi mọi người lên bờ đầy đủ thì ngay lập tức từ trong các động nhỏ này truyền ra một đợt lao xao...

Trong cảnh tranh tối tranh sáng ở chỗ này có thể thấy lờ mờ rằng có khi có tới hơn mười cái động trên vách tường đã nhô ra một cái đầu hình tam giác! Từng con rắn từ trong động trườn ra ngoài, có con mở mồm nhe nanh, có con lè lưỡi khuya khoắng, từng cặp từng cặp mắt xanh mượt lạnh lẽo đảo qua đảo lại trên thân đám người Hạ Á ở bên dưới!

Rất nhanh, có không ít con rắn chui ra khỏi động, từng con từng con chậm rãi theo vách tường trườn xuống, số lượng ít nhất cũng có tới hai ba mươi em!

Đám rắn này hình thể có lớn có nhỏ, nhưng cũng khá may mắn là không có con nào to như con Hạ Á lúc trước nhìn thấy ở trong Địa tinh bộ lạc. Con lớn nhất ở đây cũng chỉ dài tới có năm sáu thước mà thôi, mà Hạ Á thấy con nhỏ nhất cũng chả to hơn mấy con rắn bình thường mình vẫn ngâm rượu là mấy, chỉ to cỡ như cổ tay hắn mà thôi.

Một lúc thấy nhiều rắn chui ra như vậy khiến đoàn người kinh hô lên một chặp.

Dát Lâm thét to vài tiếng, theo sự chỉ huy của hắn thì đám người Trát Khố rất nhanh chóng phân công nhau làm thành một thế trận phòng ngự hình tròn, tay nắm chắc mâu gỗ cảnh giác nhìn chằm chằm đàn rắn đang bao quanh họ.

Mâu gỗ tua tủa chĩa ra khiến dường như đàn rắn cũng cảm thấy được địch ý của đoàn người, nhất thời bọn chúng cũng không có lập tức tiến vọt tới gần họ mà chậm rãi bò nhích lại gần từng chút từng chút một, có con còn ngóc đầu nhứ nhứ thử táp không khí về phía đoàn người nhưng còn chưa đợi tới khi đầu mâu đâm tới đã rụt trở về.

Vòng vậy của đàn rắn càng ngày càng gần, Hạ Á cầm hỏa xoa trong tay đứng một bên ấm ức quát tướng lên: "A Đạt, ngươi có cách gì thì nói phéng ra luôn đi?"

Quay đầu nhìn lại, Hạ Á mới phát hiện A Đạt đã chạy đi đâu mất tiêu từ đời tám hoánh nào rồi.

Nhìn quẩn nhìn quanh, đập vào mắt là một màn khiến hắn tức ói máu!

Thằng khốn nạn A Đạt kia thế mà không có ở trong trận hình của người Trát Khố lập ra, thằng này lại đang ngồi rung đùi ở một vách tường cách đó khá xa! Chiễm chệ ngồi ngay cạnh đàn rắn, A Đạt ung dung thoải mái tựa vào trên vách tường, nghe Hạ Á gọi mình thì thở dài nói: "Ngu xuẩn, hỏi ta làm cái gì, không phải các ngươi tới đây để giết đám rắn này sao? Đừng nói với ta là các ngươi không có kế hoạch từ trước mà cứ hùng hục xông vào đây nhé?"

Đàn rắn cứ trườn qua trườn lại ngay bên cạnh A Đạt vậy mà tựa hồ như không hề có ý định công kích thằng này.

Hạ Á chợt sực tỉnh, nhớ tới một chuyện trọng yếu!

Đồng loại! !

Mấy con rắn này đều là Đạt Mạn Đức Lạp Tư cấp thấp! Mà A Đạt tuy rằng đang ở trong lốt người nhưng dù sao linh hồn của thằng này cũng là rồng chính hiệu! Cho nên đám Đạt Mạn Đức Lạp Tư cấp thấp đạt này do không có trí tuệ là mấy nên chỉ theo bản năng mà căn cứ vào cảm ứng để phân biệt, rồi nhận luôn A Đạt làm đồng loại!

Chính mình lúc trước cũng không phải đã gặp phải cảnh này sao!

"Dát lâm! !" Hạ Á hô to: "Không nên động thủ vội! Mọi người lui về phía sau! Tới gần ta! Mọi người tới gần ta! !"

Liễu Liễu lập tức la lên mấy tiếng với Dát Lâm, mà Dát Lâm lúc này đã căng thẳng tới đầy đầu mồ hôi, nghe được vậy liền chỉ huy đám chiến sĩ Trát Khố tụ lại về phía Hạ Á, trận thế càng lúc càng nhỏ lại.

"Không thể giết rắn ở chỗ này được, làm vậy Thánh Xà sẽ rất nhanh tỉnh lại!" Liễu Liễu lo lắng nói vội vào tai Hạ Á, rồi sau đó nữ vu y một tay giơ Pháp trượng lên cao, tay còn lại bỗng nhiên nhanh nhẹn vén vạt của chiếc áo trường bào vu sư đang mặc lên, nhất thời một bên đùi tròn xoe trơn bóng thơm ngon lộ ra! Trong cái cảnh tranh tối tranh sáng lúc này thì đường cong vẽ nên từ vòng 3 xuống tới một bên chân dài trở nên tràn đầy vẻ gợi cảm mời gọi, nhưng bản thân nàng dường như cũng chả thèm quan tâm mình trong mắt người khác có bao nhiêu hấp dẫn. Ngay tại chỗ mẩy nhất trên đùi nàng có buộc một vòng dây da, mà trên vòng dây da này có cắm chi chít một loạt những ống trúc tinh xảo chỉ to khoảng ngón tay trỏ.

Liễu Liễu thoăn thoắt rút ra một cái ống trúc rồi cắn vỡ lớp vỏ bọc ở một đầu rồi dốc từ bên trong ra một giọt chất lỏng xanh biếc rỏ xuống đỉnh cây pháp trượngcủa nàng !

Nữ vu y đập mạnh cây trượng xuống đất đánh phịch một tiếng, một đống lửa xanh biếc từ đó bùng lên rồi nhanh chóng tản ra xung quanh!

Tiếng lửa lép bép, ánh sáng xanh biếc theo đống lửa mà lan ra tứ phía, mà đàn rắn lúc này lại giống như cực kỳ e sợ ngọn lửa này nên đều tản tránh ra!

Nữ vu y bắt đầu lớn tiếng ngâm nga cái gì đó, tiếng Trát Khố của nàng tràn đầy vẻ nhịp nhàng tựa như đang đọc một bài vè lắng đọng lòng người nào đó, nhất thời đống lửa xanh biếc nọ bùng lên theo hình một cây trụ lớn rồi trong chớp mắt lại vỡ tan thành vô số đốm lửa màu xanh biếc bắn ra bốn phía chung quanh!

Không ít đốm lửa màu xanh biếc sau khi văng ra thì trúng vào trên thân một em rắn nào đó, em này lập tức vặn vẹo quay cuồng, ngoác miệng phì phà phì phò tựa như đang chịu sự đau đớn cực kỳ thống khổ, đám rắn ở xa hơn thấy vậy cũng rất nhanh quay đầu trườn thẳng ra xa hơn nữa.

Ánh mắt nữ vu y bắt đầu hằn lên một nét thống khổ, nhưng nàng không dừng lại tới nửa nhịp mà nhanh chóng rút ra tiếp một cái ống trúc rồi cắn mở, lần này bên trong là một giọt chất lỏng đỏ tươi. Lúc này nữ vu y không ngờ lại hung hăng cắn ngay ngón tay của mình một miếng, vài giọt máu tươi đỏ chảy ra, cùng chất lỏng đỏ tươi kia trộn cùng một chỗ.

Oanh! !

Pháp trượng lại đập trên mặt đất, ánh sáng xanh biếc tràn ngập quanh huyệt động chợt biến thành một loại ánh sáng kỳ lạ, trong xanh có điểm thêm chút ánh đỏ lấm tấm giống như những giọt máu đào! !

Ánh sáng mang hai loại màu sắc yêu dị này cực kỳ nhanh chóng nở rộ, đem cả đàn rắn đang tán loạn trong huyệt động bao trùm lên, vài con rắn yên lặng nằm đơ ngay lập tức, lại có con vặn vẹo thêm được vài cái rồi mới dừng.

Ánh mắt của nữ vu y càng ngày càng dâng tràn nét thống khổ, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập hẳn, Hạ Á có thể thấy rõ ràng trên cổ nàng đã tràn đầy mồ hôi, mồ hôi giống như dòng suối từ của mặt nạ nơi mặt tràn xuống chiếc cần cổ xinh đẹp của nàng!

Hào quang càng lúc càng lớn, nở rộ rồi lại lan tỏa, chỉ trong chớp mắt đã cơ hồ đem cả huyệt động bao trùm!

Rốt cục, cả đàn rắn chung quanh đều nằm im dưới lực lượng thần kỳ mà nữ vu y gọi về, mấy con rắn này cũng chưa chết hẳn mà giống như tiến vào một trạng thái hôn mê nào đó, hoặc có thể nói đơn giản là chúng đều đã hôn mê nhưng từng con từng con nằm chết cứng dưới mặt đất như đá, đến cả hô hấp cũng không hoạt động.

"Nhanh! Thuốc mê của ta nhiều nhất chỉ có thể duy trì thời gian một khắc." Liễu Liễu nói xong câu này thì bỗng nhiên thân mình nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống mặt đất, nàng hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn chằm chằm Hạ Á cất giọng khàn khàn nói: "Tới phần ngươi! Ta đã làm tất cả những gì ta có khả năng làm rồi! Sau đây là tới phiên ngươi!"

Hạ Á nhìn nữ vu y, thấy ánh mắt của nàng tựa như đã mất đi sức sống thì thấp giọng nói: "Ngươi...."

"Đi giết Thánh xà đi!" Liễu Liễu lắc đầu: "Giờ ta chỉ có thể ngồi một chỗ ở đây! Nếu các ngươi không thể quay lại, ta cũng sẽ chết ở chỗ này mà thôi."

A Đạt đứng dậy, hắn đeo vào cái vẻ mặt quái dị liếc nữ vu y một cái, bỗng nhiên hạ giọng lẩm bẩm: "Thật thú vị... loại pháp thuật này của người Trát Khố hình như là lấy sinh mệnh lực để làm đòn bẩy thi triển, hẳn là một loại sinh mệnh ma pháp đi?"

Đa Đa La vốn thính tai nên nghe được những lời này, không khỏi cũng liếc liếc nữ vu y vài cái.

A Đạt lập tức quay sang Hạ Á: "Tốt lắm, cửa thứ nhất các ngươi đã thoải mái vượt qua, bất quá phía sau ngươi cũng nên ra sức một chút, chả lẽ ngươi hi vọng tìm thấy con Thánh xà ở trên vách tường của cái động rắn này sao hả? Giờ chúng ta tiến vào thêm chút nữa mới có thể nói là tới ổ của nó."

Hạ Á nhìn mấy cái động rắn chi chít trên vách tường, hắn nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm trong lòng rồi chạy nhanh vách tường, tay bám chân đạp leo lên. Hạ Á vốn thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn, rất nhanh đã leo tới một cái cửa động gần nhất, không chần chừ mà cúi đầu chui vào.

Động rắn này tuy rằng không quá rộng rãi nhưng một người lớn vẫn có thể miễn cưỡng đi lọt, những người khác ở phía dưới thấy Hạ Á làm vậy thì cũng theo sự dẫn dắt của Dát Lâm mà leo lên một lượt.

"Ta tạm thời không thể hoạt động." Liễu Liễu bỗng nhiên nhìn về A Đạt gằn từng chữ: "Đạt Nhĩ Văn tiên sinh, nếu ngươi là thật sự coi người Trát Khố là bằng hữu, tới đây xin cho chúng ta thấy được lập trường của ngươi đi!"

Nàng chỉ dùng tiếng Trát Khố nói riêng với A Đạt, thằng này nghe xong cũng nhìn về phía nữ vu y tươi cười: "Ta có thể cam đoan với ngươi, ít nhất ta cũng không phải là kẻ địch của người Trát Khố."

Nói xong, A Đạt đi tới bên cạnh Đa Đa La, vỗ một cái vào mông Ma pháp sư của chúng ta nham nhở nói: "Không leo lên nổi à? Không phải ngươi còn đem theo cái thảm bay kia sao? Bay lên là được. . . À, ta cũng không thích leo trèo nên làm phiền ngươi mang theo ta cùng bay tới đó đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook