Liệp Quốc

Chương 107: Dũng mãnh ra đi

Khiêu Vũ

23/03/2013



Nữ nhân trong lòng mong muốn đã lâu, cư nhiên bị người khác trêu trọc? !

Lần phát hỏa này của Hạ Á, quả nhiên so với tất cả mọi lần trước đây đều lợi hại hơn nhiều!

Cái gì gọi là giận không chịu nổi ? Chính là trạng thái lúc này của Hạ Á.

Chỉ thấy dế nhũi nhất thời nổi giận đùng đùng, hai mắt trừng trừng, hét lớn một tiếng, xoay người sang chổ khác, không để ý tới gậy gỗ đang ở bên cạnh đập xuống, hai tay giương ra, mỗi tay bắt lấy cổ của mỗi tên binh sĩ, hung hăng đem hai người đập vào nhau, sau đó ném xuống đất, một cước đá cái ghế lật ngược ra, bẻ lấy hai cái chân ghế sau đó nhảy vào trong đoàn người.

Công phu của hắn là loại gì !? Tuy rằng không có sử dụng phi hồng sát khí, thế nhưng phá sát thiên quân là loại thích hợp cho quần chiến nhất, hơn nữa thân thể hắn được máu rồng cường hóa, những gậy gộc trong tay đám binh sĩ làm sao có thể làm tổn hại tới một sợi lông của hắn?

Qua lại mấy lần, hơn phân nửa binh sĩ liền bị Hạ Á đánh cho nằm sấp xuống đất. Hạ Á la hét xông qua đánh lại, khí lực của hắn giống như là ma thú, làm sao mất tên binh sĩ uống say gây sự này có thể chống lại hắn?

Mất cái khách quen trong quán rượu nhìn thấy có cường viện, nhất thời tình huống đảo ngược, chỉ trong chốc lát, tất cả binh sĩ đều bị đập cho nằm lăn ra đất.

Tức giận trong lòng Hạ Á còn chưa tiêu tán hết, chạy tới cái lỗ hổng bên tường, đem tên sĩ quan đang say xỉn kia kéo ra, nặng nề ném lên mặt đất, giơ nửa đoạn gậy gỗ trong tay liên tục đập xuống, tên sĩ quan này nhất thời bị đánh cho đầu u máu chảy, không ngừng kêu la cầu xin tha thứ.

Lúc này đám binh sĩ mắt thấy Hạ Á giống như là hung thần ác sát, đều bị dọa cho tỉnh rượu, nhìn thấy tên sĩ quan đang bị đánh u đầu, tuy rằng thường ngày cũng có vài người tâm phúc, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Hạ Á, làm sao còn dám tiến tới?

Hạ Á đánh ra vài gậy, sau đó ném gậy gỗ đi, túm tên kia kéo lên, hét lớn nói: "Nói! Vừa rồi ngươi dùng tay nào để sờ soạng cô nương kia ? !"

Tên sĩ quan kia vừa đau vừa sợ, nhất mực ngậm họng, không dám nói lời nào, Hạ Á trở tay tát liền hai cái, tên gia hỏa này trực tiếp phun ra mấy cái răng, hai mắt hiện lên hai ngôi sao vàng.

Mắt thấy tên sĩ quan không chịu nói, Hạ Á quay đầu trừng mắt nhìn một tên binh sĩ khác đang nằm trên đất: "Nói! Vừa rồi là ai sờ soạng nàng ! Đều đứng sang một bên cho ông!"

Trong đám này có vài tên sắc quỷ, mới vừa rồi chiếm vài cái tiện nghi trên người cô nương kia, chỉ là lúc này nào dám đứng ra thú tội? Cả đám nằm rạp trên đất không dám hé răng.

Một mắt mắng to, chỉ vào cái tên sĩ quan nói: "Chính là tên tiểu tử này! Hắn đã dùng tay phải sờ !"

Hạ Á cười lạnh 'hắc hắc' hai tiếng, nắm lấy tay phải người kia đặt lên bàn, một tay rất nhanh rút lấy hỏa xoa.

"Tốt ! Vậy thì đem cánh tay phải chặt đứt !"

Tên sĩ quan nọ nhất thời hồn phi phách tán! Hắn đâu nghĩ tới ở trong quán rượu trêu chọc một cô gái nhà quê lại gặp phải đại họa như thế này? Nguyên bản hắn câm miệng cố gắng chịu đựng, nghĩ thầm chịu đựng qua khỏi lúc này, sau này trở về dẫn theo người đến trả thù cũng không muộn.

Mắt thấy cái tên hung thần này giơ cao hỏa xoa lên, ánh mắt của hắn chỉ sợ là không phải đang đùa giỡn. . . Tên sĩ quan này liền run lên, vội vàng hét lớn: "Đừng! Đừng! Đừng chặt ! !"

Khuôn mặt hắn trắng bệch, thất thanh kêu lên: "Chú, chú của ta là tướng quân của binh đoàn 7 ! ! Ngươi không được làm bị thương ta! !"

"Nga?" Hạ Á sửng sốt một chút, quả nhiên hỏa xoa trong tay có chút chùn lại.

Hắn tỉ mỉ quan sát hai mắt của tên sĩ quan, đối phương nhìn thấy Hạ Á ngừng tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng Hạ Á lại cau mày : "Ân. . . cháu của tướng quân, cũng nên nể mặt một chút ."



Tên sĩ quan này nhất thời vui vẻ trong lòng: "Vậy. . . Có đúng hay không là nên thả ta ra?"

Hạ Á lắc đầu, nghiêm trang nói: "Như vậy đi. . . Ân, nguyên bản là chém hết cả cánh tay, nếu như là cháu trai của tướng quân mà nói, cấp cho tướng quân chút mặt mũi, vậy thì chém đứt cổ tay đi !"

Mọi người ở bên cạnh : "..."

Sắc mặt của tên sĩ quan nhất thời xám như đất, còn chưa kịp nói tiếp lời nào, thì hỏa xoa trong tay của Hạ Á đã hạ xuống!

Một tiếng hét thảm vang lên, một bàn tay kèm theo máu tươi rơi xuống dưới đất. . .

※※※

Ruhr mắng một tiếng, hắn đâu nghĩ tên dế nhũi này lại nghiêm khắc đến như vậy, nói chặt liền chặt, không chút nào nương tay! Vốn hắn hi vọng Hạ Á giáo huấn cho bọn gia hỏa này một bài học, để cho bọn họ ăn chút đau khổ, cho nên không có ngăn cản Hạ Á, đến lúc thấy Hạ Á giơ tay chém xuống, bàn tay đứt rời rơi xuống đất, hắn muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp !

Cái tên sĩ quan kia kêu thảm như là lợn thọc huyết, đau đến lăn qua lăn lại trên mặt đất, mấy tên binh sĩ bên cạnh cũng bị dọa cho mặt không còn chút máu.

Hạ Á đem hỏa xoa lau chùi, sau đó vắt vào lại bên hông, mắng nói: "Còn không nhau chóng cút ngay cho ông, muốn ở lại nơi này cho ông chặt tay sao!"

Mấy tên lanh lợi liền vội vàng bò dậy, ôm lấy cái tên sĩ quan kia, vội vàng chạy ra khỏi cửa, còn có một tên bước quay lại nhặt lấy bàn tay bị đứt, nhưng mà lúc chạy ra khỏi cửa, vì do quá hoảng sợ, cho nên đụng vào cái bàn ngã lăn ra đất. Đám binh sĩ hoảng sợ chạy vội ra cửa, còn không đợi những người này hoàn toàn chạy mất, bỗng nhiên Hạ Á hít vào một hơi, trương to cổ họng rống lớn một câu.

"Ông đây là thủ hạ của Ruhr tướng quân thuộc binh đoàn 6 ! Các ngươi có gan thì tìm hắn báo thù ! !"

Lời này vừa nói ra, thiếu chút nữa là làm cho Ruhr tức giận tới rớt hai tròng mắt đang trợn tròn ! !

Mập mạp tức giận tới mức muốn ối máu, mắng to một câu, vọt tới trước mặt Hạ Á, quát to: "Ngươi là tên tiểu tử hỗn đản, ngươi muốn hại chết ta sao? !"

Vẻ mặt của Hạ Á thản nhiên, trái lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Ruhr: "Vừa rồi lúc ta động thủ ngươi chỉ đứng bên cạnh mà nhìn, cũng không có ngăn cản ta đánh bọn tiểu tử kia, tên gia hỏa nhà ngươi giống như là đang đứng vỗ tay khuyến khích, ta cũng là làm theo ý tứ của ngươi mà thôi. . ."

Mập mạp nếu như ban nãy đi tới đây không có mang theo đao, chỉ sợ lúc này hắn đã thực sự rút đao chém chết cái tên dế nhũi này! !

( hừ, ông đây đánh nhau, ngươi đứng một bên xem vui, đấy là một chuyện không thể xảy ra! )

Không để ý tới vẻ mặt nghẹn khuất của mập mạp, Hạ Á xoay người đem một mắt đỡ dậy, sau đó bắt chuyện với từng người khách vừa mới trợ chiến, tửu quán đã bị đập thành một đống đổ nát, mọi người đều không thể tiếp tục uống rượu, đành phải cáo biệt rời đi.

Dế nhũi trái lại trong đầu còn có vài cái tâm tư khác, hắn nâng một mắt dậy, ân cần hỏi han, so với ngày thường còn tăng thêm ba phần nhiệt tình, chỉ là trong lúc hắn nói chuyện, con mắt của hắn nhịn không được thỉnh thoảng liếc về phía cánh cửa, nơi đang có cô nương đang bị dọa cho hoảng sợ-- may là một mắt chỉ có một con mắt, cũng không có chú ý tới thần sắc của Hạ Á, trái lại hắn làm ra bộ dáng vô cùng cảm kích, luôn miệng chửi mắng: "Cái đám hỗn đản Byzantine, không biết tới lúc nào mới chịu rút hoàn toàn ra khỏi Dã Hỏa trấn, con bà nó ! Ông đây hiện tại tuổi tác đã lớn, nếu như vào hai mươi năm trước khi ông còn tung hoành trên biển, thì đã sớm rút đao chém chết bà bọn nó !"

Hạ Á thuận miệng ứng phó vài câu, thế nhưng trong lòng đang tính toán làm sau để chuyển trọng tâm của câu truyện lên người của cô gái kia. Rốt cục, cô gái kia cũng chủ động chạy ra, trên mặt vẫn mang theo vẻ hoảng sợ như cũ, đưa ra một lọ thuốc cho một mắt thoa vào vết thương, thế nhưng nàng đối với Hạ Á phảng phất như vô cùng sợ hãi, không dám liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một cái. Dế nhũi trong lòng ngứa ngáy, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể xoa xoa bàn tay, không biết làm sao để mở lời.

Ngay đúng lúc này. . .

Một đứa bé chỉ cao tới đầu gối của dế nhũi từ trong cánh cửa phía sau quày bar chạy ra, đứa bé này giống như là vừa mới biết đi, tập tễnh chạy ra, chui đầu vào trong lòng của cô gái kia, trên mặt lộ ra vẻ đã bị dọa cho khóc dài.

Hạ Á vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời trong lòng phát giác ra có điều không ổn. . .

Quả nhiên!



Đứa bé kia mở miệng nói bập bẹ, lại ôm cháu gái của Sofia đại thẩm, lớn tiếng khóc: "Mẹ ơi mẹ. . ."

Trong nháy mắt này, trái tim của dế nhũi hoàn toàn tan nát. . .

※※※

Bản thân Hạ Á cũng không nhớ là mập mạp đã lôi hắn ra khỏi quán trong tình trạng ngây dại như thế nào, trước khi rời đi, một mắt còn nói vài lời cảm tạ, thế nhưng dế nhũi phảng phất như không nghe được gì, trong lòng hắn đang khóc không ra nước mắt.

( Xử nam! Xử nam a. . . )

Đem dế nhũi kéo ra khỏi quán rượu, mạp mập Ruhr là người tinh tế, làm sao lại không nhìn ra ý tứ của Hạ Á? Mập mạp nguyên bản bị Hạ Á chụp cho một cái án oan, đang rất tức giận, mắt thấy bộ dáng hồn siêu phách lạc của Hạ Á, nhất thời trong lòng cũng minh bạch vài phần.

Cái tên tiểu hỗn đản này, ngươi cũng có lúc không may! Hừ. . . Nhưng mà, con mắt của tiểu tử này có vấn đề hay sao? Cái loại gái nhà quê này, có gì mà phải bận tâm cơ chứ?

Nhịn không được hắn liền dùng một giọng hả hê hỏi Hạ Á, tâm lý của Hạ Á đang bị loạn, đem tâm tư thực sự của hắn nói thật ra, thế nhưng lại làm cho mập mạp cười đến suýt nữa ngã lăn ra đất.

Dế nhũi giận dữ: "Ruhr! Ngươi dám chế nhạo ta sao! Cho dù ngươi là tướng quân, cũng không được chà đạp sự tôn nghiêm của ta!"

Ruhr cố gắng nhịn cười, cơ nhục trên mặt run run, hạ giọng nói một cách kỳ quái: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi, quả thực là cực phẩm dế nhũi mà cả đời ông đây từng gặp qua ! Được rồi ! Ông đây hứa với ngươi một việc ! Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao! Cùng ông trở về đế đô, mấy cô nương giống như vừa rồi, tướng mạo như thế, ngươi muốn bao nhiêu, ông đây sẽ tìm cho ngươi bấy nhiêu!"

Nhất thời ánh mắt của Hạ sáng lên, nói cho cùng hắn đối với cháu gái của Sofia đại thẩm cũng không có cái gì gọi là yêu thương, bất quá chỉ là tâm tình mơ hồ của một thiếu niên mà thôi. Ruhr là một tên biết giữ lời, trong lòng của dế nhũi nhất thời có chút hy vọng, nhưng lập tức lại trở nên lo lắng: "Ngươi nói thật? Nhưng. . . Nhưng. . . Nhưng nữ nhân xinh đẹp như thế, thật sự không dễ gì tìm được. . ."

Nếu như không phải kỹ thuật cưỡi ngựa của Ruhr rất cao, chỉ sợ lúc này thực sự đã bị té lăn ra đất, dùng sức cắn chặt hàm răng, cả giận nói: "Hãy bớt sàm ngôn đi, ông đây đã hứa với ngươi, đương nhiên là có thể làm được! Bất quá. . . Ngươi vừa rồi cư nhiên dám vu oan ta, cái này thì tính sao đây !"

Hạ Á cười hắc hắc: "Có nạn cùng chịu, ngươi và ta cũng được xem như là vào sinh ra tử ở trên chiến trường, tuy rằng ngươi là tướng quân ta là tiểu binh, bất quá ta xem ra ngươi rất là dân dã, cho nên ta nguyện ý cùng ngươi kết làm bằng hữu. . ."

Mập mạp trợn tròn con mắt. . .

Con bà nó, chưa từng gặp qua tên nào vô sĩ như tên tiểu tử này! Rõ ràng bản thân ta là tướng quân, còn hắn là tiểu binh, mà cách nói của hắn, lại phảng phất như ta đang trèo cao mà kết bạn với hắn ! ?

Bất quá. . . Mập mạp trong lòng thở dài, nếu như những gì Adelike nói là sự thật, thân phận thật sự của tên tiêu tử này, bản thân mình cùng hắn kết làm bằng hữu. . . Tính cho cùng, đúng là bản thân mình trèo cao mới đi kết bạn với hắn. . .

Mập mạp lắc đầu, lớn tiếng nói: "Ông đây không cùng ngươi tranh luận ! Ngươi chém bay bàn tay của tên tiểu tử binh đoàn 7 kia, hiện tại Dã Hỏa trấn đang bị binh đoàn 7 tiếp quản phòng thủ, ngươi chém bàn tay của tên tiểu tử kia, vạn nhất người ta kéo tới đây báo thù, thật sự là mọi việc sẽ càng trở nên rối loạn, để tránh phiền phức, chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi thành !"

Hạ Á cũng là một tên giảo hoạt, vừa nghe có lý, lập tức gật đầu đáp ứng, liền sau đó mọi người trở về nơi ở của đội thân vệ của Ruhr, cưỡi ngựa không ngừng chạy ra khỏi thành, một đường hướng thẳng phía nam.

Hành trình của dế nhũi đi về đế quốc Byzantine, chính thức triển khai.

Nơi đến tiếp theo của hắn, chính là mảnh đất mà hắn trước giờ chưa từng đặt chân tới : đế quốc Byzantine.

Đây cũng là lần đầu tiên dế nhũi rời khỏi Dã Hỏa nguyên, về phần còn đường phía trước của hắn sẽ ra sao, thì còn chưa biết.

Thế nhưng cuộc đời anh dũng của dế nhũi, vừa mới bắt đầu. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook