Chương 229: Dưới lòng đất!
Khiêu Vũ
23/03/2013
Hạ Á gật đầu, hắn xoay núm đến vị trí ‘trăng khuyết’.
Lần này cửa mở, bên trong vẫn là một cái khoang nhỏ trống rỗng như cũ.
Hạ Á càng sốt ruột, hắn thử liên tiếp sáu lần, lần nào khi cửa mở cũng chỉ là một không gian khép kín, nhỏ hẹp và trống rỗng chẳng có gì cả!
“Thế này là sao?”
Đã đi đến cuối đường, tốn biết bao công sức mới mở được cánh cửa khốn kiếp này nhưng bên trong lại chỉ là một căn phòng nhỏ trống trơn?!
Ý của Liou Liou là đây không thể là một cái kho vì căn phòng kia quá nhỏ, mỗi bề chỉ chừng một thước, chẳng chứa được gì. Vả lại đi cả quãng đường dài như vậy thì nhà kho hẳn là phải rất quan trọng, không thể chỉ là một căn phòng nhỏ xíu!
“Và quan trọng nhất là bọn người của Galin đã biến đi đâu?!” Hạ Á sốt ruột, đi qua đi lại.
“Bình tĩnh đi, nhóc!” Giọng Dora lại vang lên trong đầu hắn. “Tỉnh táo lại và dùng cái đầu mà suy nghĩ chút đi! Nóng nảy lúc này chẳng ích gì!”
Suy nghĩ!...
Hạ Á hít một hơi thật dài.
Thôi được… Trước tiên ta giả sử… À, không phải giả sử nữa mà là chắc chắn! Chắn chắn đây là một công trình của bọn địa tinh thời xa xưa. Bọn chúng lại là một chủng tộc có nền văn minh rất cao…
Lối đi… Cánh cửa… Có lẽ… Bên trong cửa cũng không đơn giản như chúng ta tưởng! Hay là đây chính là một ma pháp truyền tống trận?! Một thiết bị dùng để vận chuyển người và vật?
Hạ Á chợt động tâm, hắn nhìn thẳng Tatara: “Tatara, ngươi là ma pháp sư vậy có biết gì về ma pháp trận không? Ma pháp truyền tống trận?”
Tatara sáng mắt lên: “A! Rất có thể… Có lẽ căn phòng nhỏ trong đó là một ma pháp trận! Sau khi ngươi vào và cửa đóng lại thì ma pháp trận này sẽ khởi động và chuyển ngươi sang một nơi khác! Nhưng thưa ông chủ, ta cũng không hiểu biết nhiều về ma pháp trận vì đây là một lĩnh vực mà chỉ những ma pháp sư cao cấp mới có thể nắm được. Ma pháp trận đòi hỏi phải hiểu rất sâu về ma pháp, phải tinh thông ít nhất là vài hệ ma pháp khác nhau, phải nắm vững việc bài xích và dung hợp của các loại ma pháp… thế mới thực hiện được kỹ thuật cao cấp này. Ta chỉ biết là để xây dựng được ma pháp trận cần phải cung cấp cho nó rất nhiều ma lực, hơn nữa thao tác cũng rất tinh vi, lại thêm…” Nói đến đây, vẻ mặt Tatara trở nên đau khổ: “Có một điều mà ta không thể hiểu nổi là tất cả các loại ma pháp đều có tính bài xích rất cao với kim loại nhưng cánh cửa này lại được làm từ tinh thiết! Mà tinh thiết là kim loại tinh túy nhất… Thế nên chuyện này về mặt lý luận của ma pháp thì hoàn toàn không thể xẩy ra!”
Dừng một chút, Tatara nói thêm: “Tuy nhiên về suy đoán của ngài, rằng đây là một truyền tống trận, thì ta thấy rất có lý. Có lẽ…”
“Chúng ta hãy tự vào đó thử nghiệm xem sao!” Hạ Á thở dài.
Hắn đứng thẳng người lên, nhìn vào mắt mọi người, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi nói: “Chúng ta không thể vào hết được. Có trời mới biết chuyện gì sẽ xẩy ra. Nếu vào hết mà ra không được thì mọi người đều bị giam hết bên trong! Ta cần phải có người ở lại bên ngoài, nếu vạn nhất xảy ra chuyện thì cũng còn cơ hội để cứu những người kia! Đây là cơ hội sống còn!”
Mọi người ở bên cạnh, không kể Hạ Á và Tatara, thì còn lại vị nữ vu y Liou Liou và mười chiến sĩ dùng giáo. Galin và mấy chiến sĩ dùng búa đã biến mất sau cánh cửa rồi. Vấn đề hiện nay là Liou Liou phải đi với hắn và Tatara vì chỉ có nàng là biết tiếng Byzantine.
“Liou Liou, ngươi phải đi với ta vì nếu không ta sẽ không thể trao đổi với những người Zhaku khác được!” Hạ Á thở dài, hắn bắt đầu hối hận vì đã để Atae quay về.
“Lưu lại hai người, còn những người khác cùng đi với chúng ta!”
Hạ Á Liou Liou bàn bạc chốc lát rồi quyết định như vậy. Liou Liou lấy ra một cái đồng hồ cát để tính thời gian.
“Lật qua lại ba lần là tương đương với một canh giờ của người Byzantine” Liou Liou giải thích như vậy.
Phần còn lại thì rất đơn giản. Nếu như sau cánh cửa đúng là một truyền tống trận thì mọi người còn phải dùng đến cánh cửa này để về.
“Hai ngươi đứng đây để giữ cửa. Ta cần các ngươi cứ mỗi canh giờ lại mở cửa một lần. Nhớ là vặn cái núm này đến vị trí ‘trăng đỏ’. Đừng làm sai nhé! Mỗi canh giờ lại mở cửa một lần!”
Hạ Á, thông qua Liou Liou, ra lệnh cho hai chiến sĩ Zhaku được lưu lại.
Ngay sau đó Hạ Á xoay cái núm đến vị trí ‘trăng đỏ’ một lần nữa. Khi cánh cửa mở ra, hắn là người đầu tiên bước vào, không hề do dự. Theo sau hắn là Tatara và vị nữ vu y cùng với tám chiến sĩ dùng giáo. Mười mấy người đứng chen chúc nhau trong căn phòng hẹp.
Khi cánh cửa khép lại, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ khẩn trương, ngoại trừ Liou Liou vì trên mặt nàng mang chiếc mặt nạ quỉ. Tuy nhiên ánh mắt lấp loáng của nàng cũng cho thấy chút ít lo lắng trong lòng.
Cuối cùng khi cửa đã đóng hoàn toàn thì đột nhiên họ thấy dưới chân như hơi rung động. Việc này xẩy ra chỉ trong vài nhịp thở. Mọi người đều có một cảm giác kì diệu, rõ ràng họ đang đứng trong căn phòng nhỏ này nhưng lại thấy như…
“Ông chủ, ta thấy hơi choáng váng…” Mặt của Tatara trắng hẳn ra.
Hạ Á cũng thấy như hắn đang…Bay!
Hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì cửa đã mở ra!
Ngay lập tức có người kêu lên. Hạ Á khoát tay: “Im nào!”
Khi cửa đã mở ra hết…
“Ra! Ra mau!”
Hạ Á cũng bước ra trước tiên. Khi mọi người đã ra hết, nhờ ánh sáng từ cây gậy phép của vị nữ vu y mà họ nhìn thấy chung quanh nơi này, không ít người đều vô ý thức mà có cùng một hành động: Thở ra một hơi dài!
****
“Ngươi…Trời đất!”
“Thủ lĩnh, ta hỏi được hết rồi!”
Một người đàn ông chạy ào vào quán rượu, trên người hắn mặc một bộ giáp da, mồ hôi dầu tươm đầy đầu, nét mặt đầy vẻ kiêu dũng, bên hông còn đeo một thanh mã đao.
Hắn vừa đặt chân vào quán đã la lớn, mục tiêu của hắn rõ ràng là bọn người ngồi ở cái bàn tít trong góc xa của quán.
Buổi sáng, khách trong quán rất ít. Ở sau quầy, gã Chột, trùm đầu bằng một cái khăn của bọn cướp biển, đang dùng khăn lau một chén rượu. Sau khi lau xong cái chén gã lại há miệng, gỡ ra một chiếc răng vàng và dùng khăn lau đi lau lại rồi gắn trả vào miệng. Hắn bất mãn làu bàu một câu, mắt nhìn nhìn đám người kia.
Gã Chột có lý do để bất mãn: Mới sáng sớm gã đã bị dựng dậy bởi tiếng đập cửa ầm ĩ. Bình thường gã không bán buổi sáng. Thói quen này của gã bất cứ ai trong Dã Hoả trấn cũng biết nhưng đám người này rõ ràng là từ nơi khác đến. Căn cứ vào trang phục của họ thì hoặc họ là một đội lính đánh thuê mới đến, hoặc là một đám mã tặc đến Dã Hoả trấn để dò la tin tức…
Hừ, lính đánh thuê hay mã tặc, bất kể là loại nào thì Dã Hoả trấn cũng không thiếu! Nhưng khi thấy đồng vàng mà bọn người này ném ra thì gã Chột liền mở cửa cho bọn họ vào uống rượu.
Bọn người lạ này chi xài rất rộng rãi. Cái tên mới xông vào này hiển nhiên là mới nghe được tin tức gì nên mới quay về.
Đám người trong bàn lập tức hò reo ầm ĩ, lại có kẻ cười nói: “Ha ha! Ngươi đến chậm quá khiến thủ lĩnh sốt cả ruột!”
“Đúng vậy! Thủ lĩnh đã hỏi đến tám lần sao ngươi chưa quay về!”
Cả đám còn đang cười nói ồn ào thì một tiếng quát ồm ồm vang lên: “Im hết đi cho ta!”
Một dáng người hùng tráng lập tức đứng lên. Khí thế oai phong lẫm liệt của hắn so với đám đàn ông dũng mãnh chung quanh chẳng khác chi hạc đứng giữa bầy gà!
Cái tên khốn này… Đúng rồi! Nàng chẳng phải ai xa lạ, chính là vị ‘Mãnh nam đại tỷ’ - Nội Nội!
Nội Nội nhìn qua đám thủ hạ rồi bất giác lại nhìn chằm chằm vào gã Chột đang bận rộn ở sau quầy rượu sau đó mới cau mày nói: “Dò hỏi được gì rồi? Nói luôn ra đi, đừng nói nhảm nữa!”
Cái tên vừa chạy về, trước tiên cầm ngay một chén rượu trên bàn, cũng chẳng cần biết của ai, uống liền một hơi rồi mới thở phào, cười nói: “Thủ lĩnh! Xem ra ý trung nhân của ngài có danh tiếng rất lớn trong Dã Hoả trấn này đó!”
Hắn đang cười chợt nhận ra ánh mắt không hài lòng của Nội Nội bèn không dám lỗ mãng nữa mà nói tiếp với vẻ nghiêm chỉnh: “Trong Dã Hoả trấn có không ít người biết tới tên hắn! Xem ra hắn sinh trưởng ở đây. Trước đây không lâu, hắn đã từng lấy từ đây một số lớn lính đánh thuê rồi cùng họ đi vào Dã Hoả nguyên. Chính là lúc chúng ta gặp hắn trước đây.”
“Toàn là tin cũ rích!” Nội Nội lắc đầu. “Những điều này chúng ta biết cả rồi, vả lại cũng đã gặp được hắn trên Dã Hoả nguyên. Điều ta cần biết là hắn rốt cuộc đã về hay chưa? Tại sao đã lâu mà vẫn không có tin gì của hắn?”
“Không biết!” Cái tên đi hỏi tin kia lắc đầu: “Hắn và đoàn lính đánh thuê đều chưa quay về. Tuy nhiên trước đây mấy hôm lại có mấy tên khốn kiếp mang theo một đám tù binh quay về nhưng chúng chỉ đi ngang qua đây để đến quận Moll. Chắc chắn là hắn và đội quân của hắn chưa về! Ta đã đi khắp các nơi mà bọn lính đánh thuê hay tập trung trong trấn để hỏi. Tin này không sai đâu.”
Nội Nội nhíu chặt đôi mày.
Đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay về, không biết hắn có gặp phải chuyện phiền phức gì không?
“Có tin nói là bọn họ muốn tới lãnh địa của địa tinh nên phải đi qua Dã Hoả nguyên. Ta nghĩ hắn cũng không gặp chuyện gì xấu đâu. Lũ địa tinh kia chỉ bắt nạt được kẻ yếu thôi. Bọn họ là một đoàn lớn, có nhiều lính đánh thuê theo hộ tống đến vậy. Lũ địa tinh chỉ nghe tiếng thôi đã lo chạy cho xa rồi!” Hán tử kia thấy vẻ mặt lo lắng của Nội Nội liền khẩn trương an ủi mấy câu.
Nội Nội lắc đầu: “Còn tin tức gì khác không?”
Gã đi lấy tin cười cười: “Tin về ý trung nhân của ngài thì không nhưng lại có không ít chuyện thú vị về nội tình đế quốc Byzantine. Gần đây nhất đã xẩy ra chuyện rất lớn! Nghe nói Hoàng đế và các tổng đốc quân khu đã bắt đầu chống đối nhau. Tổng đốc Armenia đã dấy binh, quân của hắn đã tiến sát biên giới các khu vực trực thuộc đế đô, đối mặt với quân đội trung ương của đế quốc đang bảo vệ Aosiji Liya! Hơn nữa còn có không ít tổng đốc ở các nơi cũng đã khởi binh, thậm chí có vài tổng đốc còn cho quân tấn công các quận chung quanh… Sự việc lần này đúng là không nhỏ đâu!”
Nội Nội hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường: “Ta không quan tâm đến đế quốc Byzantine! Chúng ta đang ở Dã Hoả nguyên, chuyện ở Byzantine chẳng dính dáng gì đến chúng ta cả. Ta chỉ muốn biết chuyện của Hạ Á… Cái tên này cuối cùng không biết đã chạy đến tận đâu rồi?”
Ở đàng xa, sau quầy rượu, gã Chột khi nghe thấy hai tiếng “Hạ Á”, được thốt ra từ bọn người kia, chợt ngây ra mất một lúc. Gã bất giác hướng con mắt bịt da về phía họ. Tuy vậy gã cũng chẳng lên tiếng, lại lập tức cúi đầu tiếp tục lau cái chén rượu trong tay.
Vừa lúc đó bỗng nhiên cửa quán bị đẩy ra và một cơn gió từ ngoài cuốn vào cùng với một bóng người đang chậm rãi bước qua cánh cửa.
Gã Chột ngửng đầu lên và ngay lập tức phải sửng sốt.
Người đang đi vào là một phụ nữ với chiếc áo choàng đen quấn quanh người phủ đầy bụi, trên giày cũng bùn đất lấm lem, hiển nhiên là đã bôn ba một quãng đường dài.
Người phụ nữ này có mái tóc màu tím, vô cùng bắt mắt. Dáng người cân đối và cao lớn như ẩn như hiện sau lớp áo choàng của nàng lập tức khiến cho gã Chột, vì là đàn ông, không nhịn được phải dán mắt vào đó.
Có điều sau khi gã thấy được thứ mà nàng đeo trên lưng thì lập tức cẩn thận thu ngay ánh mắt lại!
Người phụ nữ này đeo sau lưng một cây cung rất lớn, gã Chột đã ở Dã Hoả trấn nhiều năm, thấy qua vô số võ sĩ nhưng chưa hề thấy người nào dùng một cây cung lớn đến vậy. Cánh cung còn được mài bén, hiển nhiên không phải để trang trí mà là để dùng khi cận chiến! Màu sắc của dây cung cho thấy nó cũng không phải loại thông thường. Do đó để giương được cây cung này nhất định phải rất mạnh.
Người có thể dùng thứ vũ khí lạ lùng này hiển nhiên phải là cao thủ!
Gã Chột lập tức tỏ vẻ hiếu khách: “Xin mời ngài vào, thưa quí khách. Ngài dùng vài chén chứ?”
Khi gã nhìn thấy mặt của đối phương lập tức ngẩn ngơ. Trên mặt người phụ nữ này mang một chiếc mặt nạ sắt che mất nửa khuôn mặt. Nửa kia lộ ra một làn da trắng nõn, mịn màng với vẻ đẹp dịu dàng, hiển nhiên là một trang tuyệt sắc.
Đáng tiếc một khuôn mặt đẹp như vậy mà lại che đi mất một nửa.
Gã Chột thầm tiếc rẻ, thở dài.
“Thức ăn, Đồ uống. Phải nóng nhé.”
Nàng bước đến trước quầy, đặt mạnh xuống đó một đồng vàng. Gã Chột liếc qua liền hơi sững sờ vì đây không phải là tiền Byzantine mà là tiền Odin!
Rõ ràng vị khách này từ đế quốc Odin mà đến.
Tuy nhiên ở Dã Hoả trấn tiền vàng của Odin cũng không hiếm.
Gã Chột cầm ngay lấy, đưa vào miệng cắn thử rồi tỏ ra hớn hở: “Ngài yên tâm, ở đây có toàn thứ tốt nhất. Sáng nay vừa có canh thịt rất ngon, là thịt dê hầm nhừ. Cam đoan ngài sẽ vừa lòng.”
Người phụ nữ này, không nghi ngờ gì, dĩ nhiên là Weiya!
Weiya hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn gã Chột ở phía sau quầy, hạ giọng nói: “Trong trấn làm sao mua được ngựa? Ngựa của ta đã mệt nhoài. Ta cần hai con khoái mã thật tốt. Tiền không thành vấn đề, mua được trước trưa nay là tốt nhất.”
Gã Chột ngẩn người ra, cười khổ nói: “Chuyện này… Chợ bán ngựa ở gần cổng thành, thưa ngài.”
“Ta biết!” Weiya hừ một tiếng.”Nhưng hôm nay không họp chợ, ta biết chợ bán ngựa ba ngày mới họp một lần nhưng ta không chờ được. Ta muốn đi ngay hôm nay!” Vừa nói, nàng vừa đặt thêm một đồng vàng nữa lên quầy.
Con mắt duy nhất của gã Chột sáng bừng lên, hắn nhanh chóng chộp lấy đồng vàng nhét vào người: “Ngài gặp may rồi, thưa nữ sĩ, trong chuồng ngựa của ta vừa vặn có hai con vừa có được tháng trước từ hai tên lính đánh thuê thiếu tiền thua bạc. Tuy nhiên chúng không thể chuộc lại được nữa vì hai gã xui xẻo đó nghe nói đã chết khi gặp phải mã tặc trên đường theo hộ vệ một thương đội đi đến Odin. Ta đang lo không biết phải làm sao với hai con ngựa, chúng khiến ta tốn không ít lương thực.”
Gã chột lập tức đưa Weiya đi thẳng vào sâu trong quán, vén lên một cái rèm để tiến vào nhà sau. Khi đi ngang cái bàn trong cùng, ánh mắt lạnh lùng của Weiya đảo qua bọn người Nội Nội. Ánh mắt lăng lệ của nàng khiến Nội Nội cũng phải kinh động.
Vài tên mã tặc, thấy trang phục lạ kì của Weiya và bước đi khập khiễng của nàng, đang lớn gan muốn mở miệng huýt sáo hoặc buông lời trêu chọc nhưng Nội Nội đã khoát tay:
“Câm miệng!”
Nội Nội chăm chú nhìn theo Weiya đến khi nàng khuất sau bức rèm mới lạnh lùng nhìn mấy tên thuộc hạ nói: “Cẩn thận đó! Người phụ nữ này là một cao thủ lợi hại! Chớ gây phiền toái vô ích.”
Weiya theo gã Chột vào nhà trong đến chuồng ngựa. Gã không nói dối, trong chuồng đúng là có hai con ngựa nhưng Weiya vừa nhìn qua đã nhíu mày ra vẻ không vừa ý.
Đây là hai con ngựa bình thường đã xếp loại tồi, hơn nữa lại có một con đã già khú. Nhưng gã Chột cũng phải chịu vì hai con ngựa này là tiền gán nợ thua bạc của hai tên lính đánh thuê bình thường. Ai mà đòi hỏi hai kẻ như vậy có được ngựa tốt cơ chứ?!
Nhưng Weiya nhìn sang chuồng ngựa bên kia lập tức sáng mắt lên: “Mấy con kia là của ai?”
Gã Chột ngẩn người ra. Khi hiểu được ý nàng, hắn bèn nói với vẻ khó khăn: “Mấy con này là của mấy vị khách trong kía!”
Weiya gật đầu. Mấy con ngựa này thấy ngay là loại chiến mã không tồi.
Khi Nội Nội và mấy tên mã tặc thủ hạ đang ăn uống thì Weiya bước vào. Nàng khập khiễng bước đến trước bàn của họ rồi đứng đó với vẻ lạnh lùng.
Ngay lập tức đám mã tặc im bặt rồi ngẩng đầu nhìn Weiya với vẻ dò hỏi.
Bộp! Một đồng vàng được đập lên bàn.
“Đồng vàng này đủ mua năm con ngựa nhưng ta chỉ lấy hai con!” Weiya lạnh lùng nói.
Nội Nội và đám mã tặc hiểu ngay ý của người phụ nữ này nhưng không ai nói gì. Tất cả đều nhìn về thủ lĩnh của họ - Nội Nội.
Nàng hừ một tiếng. Nội Nội kiêu dũng của chúng ta đã thấy bực mình, nàng cười lạnh:
“Chúng ta không đi buôn ngựa!”
Weiya trầm ngâm một chút rồi lại lấy thêm một mớ tiền vàng nữa đặt lên bàn: “Đây là giá tối đa của ta đó!”
Hiện giờ trên bàn đã có ít nhất là hai mươi đồng vàng. Số tiền này đúng là không nhỏ khi dùng để mua ngựa của bất cứ ai. Nói cho cùng nếu là loại chiến mã đã được huấn luyện cũng phải được ít nhất là bảy tám con.
Đáng tiếc là Weiya lại gặp phải Nội Nội, một đại tiểu thư đầy cá tính.
“Ta đếm tới mười cho ngươi cầm lấy tiền rồi cút đi!” Nội Nội nhíu mày.
Weiya không thay đổi nét mặt: “Ta không muốn các ngươi bị thương đâu!”
Lời nói này quả là hết sức càn quấy!
Nội Nội hừ một tiếng, sát khí đã nổi lên. Một tên mã tặc bèn kêu lên: “Này cô bé, đừng gây phiền phức, ta xem ngươi…”
Tên này còn chưa nói xong, cả người lẫn ghế đã bay tuốt ra ngoài rồi rơi xuống đánh bịch ở góc phòng!
Lần này cả đám mã tặc đều la ầm lên nhưng tên đầu tiên đặt tay lên chuôi đao đã bay vù cả người ra ngoài!
Thậm chí chẳng ai thấy được động tác của Weiya!
“Ngừng tay lại hết!” Nội Nội đập bàn đánh ầm một tiếng, quát lớn.
Cả đám mã tặc đều ngồi hết xuống, có điều ánh mắt mọi người đều lộ vẻ hung dữ nhìn Weiya chằm chằm. Người phụ nữ này đúng là rất quái dị nhưng bọn họ cũng không chịu khuất phục. Tất cả bọn họ đều nhìn vào đại tiểu thư Nội Nội, thủ lĩnh của mình, với vẻ hết sức tin tưởng vào thực lực của nàng.
“Ta không muốn nhiều lời.” Nội Nội trừng mắt nhìn Weiya, nàng đặt một thanh trọng kiếm lên bàn, tay đặt lên vỏ kiếm, cười lạnh: “Ngươi muốn ngựa đúng không? Nếu thắng được ta thì những con ngựa phía sau kia ngươi tha hồ mà lựa!”
Đám mã tặc kia nghe xong liền lập tức tản ra.
Weiya nhìn Nội Nội đăm đăm. Đối thủ trước mặt hiển nhiên là có khí thế rất lớn, dù chưa động thủ nhưng hiển nhiên là thực lực không tồi.
Khoé miệng Weiya giật giật, ánh mắt thoáng nhìn ra phía sau: “Đây là lời hứa của ngươi sao?”
Nội Nội nhấc thanh trọng kiếm lên: “Lời ta đã nói nhất định phải giữ đúng!”
“Ta muốn con ngựa ô và con ngựa hồng!”
Weiya vẫn nói lạnh nhạt nhưng lời của nàng lại khiến cho Nội Nội phải giận dữ bật cười: Con ngựa ô chính là ngựa của nàng còn con ngựa hồng là của một tên thủ lĩnh khác, cả hai đều là loại thượng đẳng.
Con mụ mặt sắt này sao lại càn rỡ đến vậy?!
“Ôi, lại sắp đánh nhau rồi!” Gã Chột lập tức trốn vào sau quầy và thở dài.
Đã mở quán rượu ở Dã Hoả trấn, nơi dân tình kiêu dũng, cái cảnh chỉ vì một lời không hợp đã dẫn đến so đao tỉ kiếm gã thấy đã nhiều. Theo kinh nghiệm, gã bèn cất hết chai lọ trên quầy rồi khom người núp sau quầy rượu, chỉ ló ra con mắt.
Vào lúc này, một cánh cửa nhỏ thông từ quầy rượu vào nhà bếp bỗng mở ra. Một phụ nữ cao lớn bước ra đứng cạnh gã Chột, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Gã chột hơi xoay đầu lại, nói nhỏ: “Còn chuyện gì nữa? Muốn đánh nhau!”
Người phụ nữ này mở to mắt ra nhìn. Đây là một mụ sồn sồn đúng chuẩn, eo to vì béo phì, tay chân thô kệch. Mụ mặc một chiếc áo vải thô ngắn, tóc rối tung, nước da ngăm đen thô ráp nhưng trên mặt lại hồng hào khoẻ mạnh vì trải qua một thời gian dài lao động. Tuổi mụ vào khoảng bốn mươi.
Không nghi ngờ gì nữa, mụ sồn sồn này đúng là bà cô Sophia. (Không nghi ngờ gì nữa, đúng là thím của ta rồi!)
Người phụ nữ này dù nhìn đi nhìn lại cũng là một phụ nữ hết sức bình thường, ngay mặt mũi cũng thuộc loại ‘không thể nhận ra trong đám đông’.
Mụ và gã Chột cùng ngồi xổm sau quầy rượu nhìn vào.
Song phương lúc này đã kiếm bạt cung giương, hết sức căng thẳng.
“Ta thấy bọn họ rất chịu chi, chút nữa chắc sẽ đập đi không ít thứ để chúng ta được nhận bồi thường!” Sophia nhếch mép cười. (À, thím ta lại cười ha hả!)
Đang vừa cười vừa nói, nụ cười trên mặt mụ bỗng cứng lại. Ánh mắt ngạc nhiên của mụ nhìn chằm chằm vào Nội Nội, tay cầm trọng kiếm, đang đứng thẳng tắp ở đàng kia! Chính xác mà nói thì bà cô Sophia này nhìn chằm chằm vào cổ tay Nội Nội!
Trên cổ tay Nội Nội, đang có một chiếc vòng tay với hình dạng đặc biệt!
Chiếc vòng này chính là nỗi khổ lớn nhất trong lòng nàng! Nó lại không cách gì tháo ra được! Là chiếc vòng tay bị nguyền rủa bởi Meilin!
Lúc này sắc mặt Sophia trở nên cổ quái và ánh mắt mụ bỗng nhiên tràn ngập hứng thú. “Ôi! Xem nào… Ta có nhìn lầm không? Ta đã nhìn thấy cái gì? Thứ này đã bao năm rồi chưa hề thấy đó.”
Nói xong bà mập sồn sồn này bỗng nở nụ cười, trông rất vui vẻ.
****
“Ông chủ, ta không nhìn lầm chứ?!” Tatara mắt mở trừng trừng, miệng há hốc, nước miếng ứa ra. Hắn bất giác sờ tay vào miệng: “Ông chủ, ngài véo ta một cái xem ta có nằm mơ không?!”
Nhưng chính Hạ Á cũng chưa kịp hoàn hồn!
Trên thực tế, mọi người, kể cả Hạ Á đều đang nín thở nhìn chằm chặp vào cảnh tượng trước mắt vì nó quá sức ấn tượng.
Nơi đây là một hang động vĩ đại với cái trần có hình vòm cung cao đến mấy chục mét và diện tích lớn không thể tả. Ít nhất, theo Hạ Á đã liếc qua, cũng kéo dài cỡ một khu phố!
Ở cạnh một khung cửa lớn là một tấm biển vừa cao vừa rộng. Tấm biển này hiển nhiên là bằng kim loại, có điều không hiểu tại sao mà trên mặt hoàn toàn không có một vết rỉ sét. Trên tấm biển cũng có những hoa văn ngoằn ngoèo, rõ ràng là văn tự của loài địa tinh chết bằm kia.
Những người khác đang rúng động vì khung cảnh trước mặt nhưng Hạ Á thì không! Mắt hắn nhìn đăm đăm vào hàng chữ của bọn địa tinh thời xa xưa trên tấm biển kia. Bởi vì nội dung của nó là:
Khu Sáng Tạo Thần!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.