Liệp Quốc

Chương 12: Hạ Á cướp đường

Khiêu Vũ

23/03/2013



Bốn người mạo hiểm đi tới chổ cắm trại của Hạ Á, lập tức dừng bước.

Đi trước là cái tên tóc vàng kiếm sĩ sắc mặt hơi đổi, lập tức khoát tay, vẻ mặt cảnh giác nói lớn: "Dừng lại! Nơi này có người đã tới!"

Trong tiếng nói của hắn mang theo vài phần lạnh lùng ngạo khí, một đôi con ngươi màu lam xoay vòng, nhìn mặt đất xung quanh một chút : "Nơi này có vết tích đánh nhau, ân, nhìn!"

Hắn đưa tay chỉ vào xa xa trên mặt đất là cái xác tàn của con cự lang nọ, chỉ là da lông bị lột mất, xương cốt cũng đã phân giải thành một đống thịt nát.

Sau đó hắn bước nhanh tới trước đám tro của đống lửa đã tàn, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay sờ sờ đám tro lửa, sau đó đứng lên, mang theo một tia kiêu căng cùng đắc ý, nhìn đám đồng bạn sau đó đưa ra một quyết định dứt khoát: "Hừ, đống lửa đã lạnh, người đã đi xa."

Hạ Á ở trên cây nghe thấy, trong lòng có chút nghi hoặc: di, người này nói hình như không có đúng a.

Thấy đống lửa đã lạnh, liền nói lên người đã đi xa? Nếu những lời này đặt ở rừng núi thông thường thì có thể không sai, thế nhưng. . . Ở đây là trên Dã Hỏa nguyên a! !

Nếu như là cắm trại ở trong rừng núi thông thường, mọi người sẽ đem lửa trại đốt nguyên đêm, dùng ngọn lửa để xua đuổi dã thú không dám tới gần.

Thế nhưng tại trên Dã Hỏa nguyên, nếu là người mạo hiểm có kinh nghiệm phong phú thì chắc chắn sẽ không làm như vậy. . . Bởi vì ma thú không có sợ lửa! !

Khi trời tối, nếu như ngươi dám ở trên Dã Hỏa nguyên đốt một đống ngọn lửa mà nói, quả thực là ngươi thông báo cho các ma thú lân cận rằng : đến đây đi!Nơi này đang có bửa ăn phong phú dành cho bọn mi!

Cho nên tối hôm qua Hạ Á trước khi đi ngủ liền đem đống lửa dập tắt.

Hiện tại cái tên tóc vàng kiếm sĩ này đưa tay sờ, nếu mà còn nóng thì đúng là gặp quỷ rồi.

Nếu như lấy Hạ Á có nhiều năm kinh nghiệm sống ở hoang dã, đi phán đoán rằng có hay không có người đã đi qua đây, hoặc người kia đã đi bao lâu, thì có rất nhiều biện pháp. Tỷ như nhìn vết tích thảm cỏ, cây cối bị đạp xung quanh, kiểm tra sương sớm ở trên gốc cỏ, thậm chí kiểm tra xung quanh có hay không có người lưu lại chất bài tiết. . .

Vẻn vẻn dựa vào sờ một chút tro tàn của đống lửa mà phán đoán. . . Hình như chỉ có những người ngây thơ trong tiểu thuyết của người hát rong mới làm như vậy . . .

"Ha ha ha ha!" Cái tên to con hùng tráng lập tức phát ra một trận cuồng tiếu hồn hậu, khen: "Ge Li, quả nhiên là người rất cẩn thận."

Tên kiếm sĩ được gọi là Ge Li có chút đắc ý, nhưng cố ý làm ra bộ dáng cao ngạo: "Hừ, tại dã ngoại sinh tồn, đương nhiên phải hiểu một ít kỹ xảo, cái này không tính là gì."

Lúc này, bên cạnh người mang áo choàng dài màu đen chạy tới xung quanh, khom lưng nắm lên một xấp dầy bột phấn khô từ trên mặt đất lên: "Đây là cái gì thế?"

Nhãn thần của hắn nhìn về phía mấy người đồng bạn, kiếm sĩ tóc vàng cùng tên to con xúm lại thành một đám. Ba người tranh luận một trận, hình như đều có chút nhận thức không rõ, cái tên kiếm sĩ tóc vàng được gọi là Ge Li mắt thấy đồng bạn đều đang nhìn mình, cố ý trầm ngâm một chút, bộ dạng rất chắc chắn nói: "Đại khái đây là dược tề của người cấm trại ở đây đã dùng qua, a, đúng rồi! Ta xem đây nhất định là thuốc bột dùng để xua đuổi muỗi. Ta đã từng gặp qua thứ này."

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua cái tên mặc áo choàng đen kia: "Pháp sư các hạ, ngài là người có học thức uyên bác, xin hỏi ta nói có đúng không?"

Pháp sư?

Cái tên mặc áo choàng da quả thật là một ma pháp sư?

Tên pháp sư lùn ốm kia trầm ngâm chốc lát, nhấc nắm bột phấn lên, đưa lên mũi hít một hơi sâu, hình như còn không dám chắc chắn. . .

Hạ Á núp ở trên cây nhíu mày, nghĩ thầm thứ đó có gì đáng xem chứ, đây là phân và nước tiểu của "tiễn trư" (con nhím).

"Tiễn trư" cũng là một loại cấp thấp ma thú, tuy rằng lực sát thương của từng con không tính là lớn, nhưng chúng là ma thú sống theo bầy, gặp phải địch nhân, sẽ có thói quen tất cả cùng tấn công. Mà như thế, coi như là ma thú lợi hại cũng không dám trêu chọc bọn chúng.

Phân và nước tiểu của "tiễn trư" có mùi rất đặc biệt, tối hôm qua Hạ Á Lôi Minh ở chỗ này rãi một ít, là vì để các ma thú nghe thấy được mùi này sẽ cho rằng nơi này là địa bàn của "tiễn trư" mà không dám tới gần, buổi tối khi bọn họ ngủ sẽ an toàn hơn.

Trên Dã Hỏa nguyên rất nhiều người đều có thể làm như vậy, bất kỳ người mạo hiểm nào chỉ cần có một chút kinh nghiệm tại dã ngoại đều có thể liếc mắt là nhận ra.

Nhưng chuyện quái dị lại xảy ra.

Phía dưới bốn người mạo hiểm trang bị hoàn mỹ, tụ cùng một chỗ, xem qua xem lại nửa ngày đều không thể đưa ra kết luận, tên kiếm sĩ thì nói là thuốc bột đuổi muỗi, tên to con thì nói là tro than.



Về phần tên "pháp sư" kia, cư nhiên suy nghĩ một chút lúc, dùng một đầu ngón tay chấm một cái, sau đó đưa vào miệng mút mút. . .

( nôn! ! )

Hạ Á vừa nhìn chuyện này, suýt nữa thì từ trên cây ngã xuống.

Tên "pháp sư" kia cẩn thận nhấm nháp một hồi, ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí quyền uy thấp giọng nói: "Hừ, cái này có gì để tranh luận, rõ ràng đây là gia vị dùng để nấu ăn mà người cắm trại vứt bỏ, ân, còn có chút mằn mặn."

Hạ Á: ". . ."

Nhìn bộ dáng tên "pháp sư" chép miệng nhấm nháp, Hạ Á chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, tay chân có chút run rẩy, cuống họng có chút buồn nôn, cơ hồ sẽ nôn mửa tại chổ.

Thấy "pháp sư" thông thái đã phán đoán ra, cái tên to con đem chiến phủ cắm trên mặt đất, lớn tiếng cười nói: "Không biết là tên ngu nào cư nhiên lại đem đồ gia vị quăng loạn. Vừa lúc gia vị của chúng ta đã dùng hết, hôm nay không cần phải gặm tiếp món thịt nướng không có gia vị nữa!"

Hắn thuận tay đem một tảng đá nhặt lên hướng trong rừng ném đi.

Âm thanh "phác lạp lạp" vang lên, một đám chim trên cây bị tảng đá làm kinh sợ, nhất thời cùng lúc bay lên. Tên to con ha ha cười: "Hảo một đám súc sinh, Masha, mau bắn hạ vài con, vừa lúc coi như là bửa cơm trưa!"

Kiếm sĩ tóc vàng bên cạnh cũng vỗ tay cười nói: "Đúng vậy, Masha, ngươi chính là được mọi người công nhận là "tân ám nguyệt nữ thần" (1) mà, nhanh cho chúng ta kiến thức một chút tài bắn cung thần kỳ của ngươi đi!"

Nữ cung thủ được gọi là Masha rụt rè cười, mang theo một tia ngạo khí, rất nhanh tháo trường cung xuống rút ra một mũi tên lông ưng, cất bước hạ gối, kéo cung cài tên-- tư thế cực kỳ đẹp, hơn nữa, lúc nàng kéo cung, đã đem thân trường cung bằng sắt màu đen kéo thành hình tròn như trăng tròn! Hạ Á núp ở trên cây thoáng nhìn thấy, nhất thời tim đập mạnh!

Thật là lợi hại! Thân cung bằng sắt như thế, coi như là tráng hán (nam tử to lớn) bình thường cũng không nhất định sẽ kéo được! Cánh tay của nữ cung thủ này có lực kéo thật là mạnh a! !

Không chỉ như thế, Masha còn cười ngạo nghễ, ngẩng cằm lên, giọng nói hào hùng: "Nhìn, ta sẽ bắn trúng mắt trái con chim nhỏ thứ ba ở chính giửa nhất!"

Phong tháu như thế, thật là làm lòng người vở òa!

Hạ Á trong lòng đang khâm phục, chợt nghe thấy dây cung giao động 'ong' lên một tiếng , một mũi tên nhọn tại không trung vẻ ra một đạo đường cong duyên dáng . . .

Bá! ! !

Chính xác thì rất chính xác . . . Thế nhưng lấy ánh mắt của Hạ Á xem ra, hình như có chút gì đó kỳ quặc?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, nhất thời hiểu rõ chỗ nào không đúng!

Chính xác thì chính xác, thế nhưng lực đạo quá kém, một tên bắn ra có phần hơi yếu đuối!

Như vậy lực đạo, nếu như bắn chim sẽ hoặc chim trĩ các loại thì đã đủ. Nhưng đàn chim trước mắt này, trên Dã Hỏa nguyên có một cái tên là "sơn nhạn", trời sinh tính tình hung mãnh, so với phổ thông dã thú "liêu ưng" không khác gì nhau.

Quả nhiên, tên của vị "nữ thần xạ thủ" này vọt tới một con "sơn nhạn" ở trên không, nó kêu một tiếng giống như kinh thường, thân thể giữa không trung vừa chuyển, hướng mỏ về thân mũi tên đang bay tới một cách yếu ớt mổ một cái, đem mũi tên đánh rớt.

Xong, nó còn cố ý hướng về Masha kêu lên vài tiếng.

"Nữ thần xạ thủ" nhất thời trương ra một bộ mặt tử sắc, nàng tận lực làm ra bộ dáng trấn định, ngoài miệng tìm cho mình một lý do: "Khá lắm súc sinh! Ta cố ý không muốn lấy mạng ngươi, nhưng ngươi cư nhiên dám trêu tức ta. . ." Trở tay lần nữa rút ra một mũi tên bắn tới.

Hưu!

Lần này "sơn nhạn" xoay người một cái liền dễ dàng né tránh. . .

"Nữ thần xạ thủ" không còn kiên nhẫn! Nàng thẹn quá thành giận, đem tám mũi tên còn lại rút hết ra, cũng không quản ít nhiều, một hơi toàn bộ bắn tới!

Hạ Á núp ở trên cây, cách đàn chim khoảng hai mươi mấy bước, hắn vốn trong lòng chờ mong xem tài bắn cung của "nữ thần xạ thủ" này, thế nhưng không nghĩ tới nữ cung thủ lần này phát giận, đem toàn bộ tên bắn loạn ra, trong đó có một mũi tiến về cây tùng nơi Hạ Á đang ẩn núp, Hạ Á còn không có phản ứng nhiều, thì mũi tên quẹt qua chóp mũi của hắn! !

Hắn đang hảo hảo thưởng thức, đâu nghĩ đến sẽ lọt vào hoàn cảnh bị "tập kích" ? Hắn căn bản không có bất kỳ phòng bị, làm sao nghĩ tới vị "thần xạ thủ" này lại có thể "ăn rùa" như thế?

Lúc mũi tên bay qua chóp mũi hắn, Hạ Á thậm chỉ cả người xuất ra mồ hôi lạnh! Ngay cả đầu thị huyết cuồng lang nọ còn chưa giết được hắn, thế nhưng cái nữ nhân này bắn loạn chỉ thiếu một chút là lấy đi cái mạng của hắn!



Hạ Á rét lạnh!

Mẹ nó, tài bắn cung như thế mà cũng dám tự xưng là "ám dạ nữ thần"? !

&%#*%! Bắn một chim mà lệch tới bảy tám thước-- nếu như nói nàng là "ám dạ nữ thần" thì ông đây chính là chiến thần Achilles (2) rồi ! !

. . .

Masha mệt đến thở hồng hộc, nàng buông cung xuống hồng hộc thở dốc, vẻ mặt đỏ lên, cũng không biết vì mệt hay là do xấu hổ và giận dữ.

Đám đồng bạn bên cạnh đều ngẩn ngơ, rất nhanh tóc vàng kiếm sĩ Ge Li định thần trở lại, ho khan một tiếng, đi tới bên người Masha, vỗ vỗ vai của nàng, vẻ mặt yêu thương, ôn nhu an ủi nói: "Masha, không cần bận tâm, ngươi. . . Ách, ngươi chỉ là đi đường quá mệt mỏi, khí lực không còn nhiều, chỉ vô tình thất bại mà thôi."

Masha cúi đầu uất ức nói: "Cũng không tại sao, thường ngày ta bắn chim sẽ thì rất chính xác. . ."

Tóc vàng kiếm sĩ trừng mắt liếc tên cao to: "Ni Guer, đều tại ngươi xuất ra chủ ý!"

Tên cao to Ni Guer ngượng ngùng cười, hình như cái tên tóc vàng kiếm sĩ này là thủ lĩnh trong bốn người, hắn cũng không dám phản bác, chuyển đầu nhìn vị pháp sư, dời đi trọng tâm câu chuyện: "Bidaerduo pháp sư, ngươi nhìn xem nơi này rất nhanh sẽ tới chổ cần đến chứ? Cái tên gian thương ở chợ đen không phải đã nói sư thú thường hay hoạt động xung quanh đây sao?"

Tên pháp sư kia cười hắc hắc, cũng không nói, từ trước trong ngực lấy ra một tấm bản đồ bằng da dê, lại xuất ra một cái la bàn, cẩn thận xem một chút, nhìn nhìn địa hình xung quanh, đưa tay hướng về hướng đông, trong lòng mười phần chắc chắn nói: "Ân, ngay ở chổ kia."

Hạ Á núp trên cây, trong lòng thở dài: "Ngu ngốc, ngược rồi! Là phía tây mới đúng. . . Các ngươi nếu dám hướng đông mà đi, thì ngay đêm nay có thể nhìn thấy khuôn mặt khả ái của địa tinh."

Lúc này, hắn buông lỏng tay che miệng kẻ đáng thương ra, sau đó hai tay hắn hoạt động một chút, vỗ vỗ khuôn mặt kẻ đáng thương, thấp giọng cười nói: "Ê, chúng ta tạm thời không thể đi, có việc cần làm."

"Ách? việc gì?" Kẻ đáng thương mặt đỏ lên thấp giọng hỏi nói.

"Phía dưới. . . bốn con dê béo a." Hạ Á sờ sờ cằm: "Xem ra, ý trời đã định, Hạ Á ta ngày hôm nay nhất định phải làm một lần nghiệp dư cường đạo."

Nói xong, hắn đem kẻ đáng thương hướng chạc cây để xuống: "Tự mình ngồi chắc, đừng có rơi xuống."

Sau đó hắn thả người thì từ trên cây nhảy xuống phía dưới.

Bốn vị cao nhân kia đang thương lượng gì đấy, bỗng nhiên thấy một người từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt bọn họ, cả bọn đều cả kinh!

"Người nào!"

Kiếm sĩ tóc vàng Ge Li lập tức rút trường kiếm ra, đuôi kiếm đem khảm một viên hồng bảo thạch, kiếm phong sắc bén, lại còn được rèn toàn bộ từ bạc.

"Ha ha! !" Hạ Á cố ý cười to hai tiếng, đem mái tóc dài màu đen tràn ngập mùi cuồng dã vung lên, trong tay huy động lưỡi búa to đầy rỉ sét, hít một hơi thật sâu, ưỡn cao ngực, trừng mắt quát:

"Núi này. . . Ách, núi này không phải do ta mở! Cây này. . . Ân, mẹ nó cây này cũng không phải ta trồng! Nếu muốn đi qua nơi này, phải lưu lại tiền mãi lộ!" (3) Nói đến đây, trên mặt cố ý gặng ra một tia hung ác: "Chỉ cần hé răng nói ra nửa lời, hừ hừ-- quản sát bất quản mai! "(chỉ giết không cần chôn)

Hạ Á căng thẳng khuôn mặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm -- những lời thoại trên là do hắn nghe được từ người ngâm thơ rong, bản thân đem học thuộc lòng đã lâu không có đọc lại, ân, hẳn là nhớ không lầm chứ.

Bốn vị cao thủ sắc mặt cổ quái nhìn cái tên cường đạo bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống này :

Một thân mặc rách rách nát nát áo choàng tùy thời đều có thể làm trưởng lão Cái Bang, một thanh rỉ sét búa nát . . . Ân? Trên người còn quấn băng vải?

Buồn cười nhất chính là, băng vải tại trước ngực còn buộc một nơ con bướm đẹp tinh xảo . . .

(1) Ám nguyệt nữ thần : chính là Artemis trong thần thoại Hy Lạp, nàng là 1 trong 12 vị thần trên đỉnh olympus. Là nữ thần bảo hộ cho săn bắt, biểu tượng của nàng chính là vầng trăng và vòng nguyệt quế, vũ khí của nàng là một thanh cung bạc và ống tên vàng.

(2) Chiến thần Achilles : có mẹ là thần biển Thetis và cha là vua của Hy Lạp Pes, lúc Achilles vừa sinh ra được tiên đoán sẽ bị chết trong trận chiến, vì thế muốn con sống lâu Thetis đã cầm mắc cá chân của con mình nhúng cả thân mình Achilles vào sông Styx, vì thế cả người Achilles trở thành mình đồng da sắt, sau đó được nhân mã Cheiron dạy cho kỷ năng chiến đấu, Achilles trở thành người nhanh nhẹn, khỏe mạnh và dũng cảm nhất thế giới. Nhưng khi cuộc chiến thành Troy nỗ ra, Achilles bị Paris dưới sự giúp sức của thần Apollo dùng mũi tên thần bắn vào gót chân, nơi yếu hại duy nhất của Achilles. Achilles chết và được người đời xưng tụng là chiến thần do ông giúp đở Hy Lạp tiêu diệt nhiều quái vật cũng như anh hùng của quân đội bên địch.

Achilles là nhân vật truyền thuyết, là một vị tướng có thật ngoài đời được "thần hóa". Xem phim "Troy" do Brad Pitt đóng vai Achilles để biết thêm chi tiết.

(3) Đây là bài thơ nổi tiếng của giới cường đạo 此山是我开, 此树是我栽, 要打此路过, 留下买路财 - thử sơn thị ngã khai, thử thụ thị ngã tài, yếu đả thử lộ quá, lưu hạ mãi lộ tài. - tạm dịch là : núi này do ta mở, cây này do ta trồng, đường này muốn đi qua, lưu lại tiền mãi lộ. Có một vài dị bản đổi núi thành đường, dù sao ta cũng không phải học giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook