Chương 222: Hai con đường
Khiêu Vũ
23/03/2013
“Á! Quái quỉ!”
Tiếp theo tiếng thét mắng đầy hoảng hốt, một chiếc xe ngựa, đang xiêu vẹo lăn bánh trên con đường gập ghềnh, đã đổ ập xuống vì trục xe không chịu nổi sức nặng mà nó phải mang.
Thùng xe đập xuống đường đánh ầm một tiếng, con ngựa kéo xe lập tức rên lên và quỵ gối chân trước xuống đến bật móng.
Binh lính của những chiếc xe sau kinh hô lên và nhanh chóng nhảy xuống khỏi chỗ ngồi.
Trước sau nêm chặt những xe là xe nên chiếc xe đổ này lập tức gây ùn tắc…
Đây là quận Awes ở phía đông bắc của đế đô Aosiji Liya, một trong những khu hành chính ít ỏi còn chịu sự lãnh đạo trực tiếp của trung ương.
Quận Awes là một vùng có nhiều núi, dư thừa củi đốt.
Con đường dẫn thẳng tới Đế đô này đi quanh các sườn núi, vốn đã hơi gập ghềnh, hơn nữa lại vừa chịu một trận mưa to nên lại càng trở nên lầy lội khó đi. Trận mưa này còn làm cho con đường bình thường đã xấu nay lại còn tắc ở mấy chỗ bị sạt lở.
Vào lúc này, một đơn vị quân đội đang hành quân kéo dài đến mấy dặm trên con đường hẹp này.
Dựa theo cờ xí và trang phục của đoàn quân thì đơn vị này ngoài quân phòng vệ bản địa của quận Awes thì còn có quân phòng vệ của ít nhất là ba quận nữa. Tất cả hợp thành một quân đoàn hỗn hợp có quân số lên đến trên hai vạn.
Tuy đã hết sức giảm nhẹ trang phục để hành quân nhưng với qui mô trên hai vạn quân thì quân nhu mang theo cũng hề ít ỏi, đường lại khó đi nên tốc độ của họ cũng không thể nhanh được.
Binh đoàn hỗn hợp này lại chỉ toàn là bộ binh nên đã bắt đầu hỗn loạn.
Một viên sĩ quan thét lên thật to nhằm chỉ huy đám binh lính khiêng chiếc xe đổ vứt sang một bên đường nhưng lúc này đa số họ đã quá mệt mỏi đến không chịu nổi nên mặc cho viên sĩ quan ra sức quát tháo cũng không đạt kết quả gì.
Phần lớn binh sĩ trên mặt đầy bùn và mồ hôi, hai mắt thất thần, chẳng còn chút sức lực nào.
Ở phía sau hàng quân lại dậy lên tiếng ồn ào, vài kỵ binh cỡi mấy con chiến mã, vẹt đám lính sang hai bên, tiến đến.
Một trung niên với dáng người cao lớn nhảy xuống khỏi ngựa. Dù khắp nơi đều lầy lội nhưng áo giáp trên người hắn vẫn sáng choang và rực rỡ ánh vàng, chỉ có mái tóc là dính bệt trên trán vì bị ướt. Một vết sẹo lớn gần như chia khuôn mặt sắt đá của hắn làm đôi.
Đám lính chung quanh lập tức yên lặng hẳn. Hiển nhiên là có nhiều người đã nhận ra gã trung niên này từ bộ khải giáp trên người và tướng mạo của hắn.
Adelike quát to: “Các binh sĩ, đã xảy ra chuyện gì?”
Viên sĩ quan lúc trước, trán đã toát mồ hôi, vừa nghe xong đã nôn nóng quát lên theo bản năng: “Không liên quan gì đến ngươi! Chúng ta đang vội!”
Khi quay người lại, nhận ra Adelike đang uy nghiêm đứng đó, hắn lập tức biến sắc thở dồn: “A… Đại nhân! Ta không nghĩ là ngài…”
“Làm tốt lắm, chàng trai!” Adelike bước nhanh đến, bất chấp bùn đất bắn đầy lên giày. Hắn vỗ mạnh vào vai viên sĩ quan rồi xoay người nhảy lên thùng xe, nhìn đám binh lính đờ đẫn, đầy vẻ mỏi mệt đang chen chúc ở chung quanh.
Adelike bỗng cười lên ha hả. Tiếng cười của hắn tràn đầy nội lực vang ra rất xa khiến mọi người đều im phăng phắc.
“Các chàng trai của ta! Những chiến sĩ của ta! Các ngươi đều biết ta là Adelike! Là tướng quân của các ngươi! Là quân vụ phó đại thần!
Ta biết mọi người đều rất mệt mỏi! Trên thực tế, ngay cả ta cũng mệt đến chết gục mất! Nếu nơi này mà có một cái giường và thêm một chiếc gối nữa thì ta sẽ ngủ mất trước khi đếm được đến mười! Cho dù đích thân Hoàng đế đến đá vào mông ta cũng không đánh thức được! Ha ha!”
Nghe đến những lời cuối, bọn lính chung quanh cũng không kìm nổi mà bật cười to.
“Ai cũng mệt muốn chết! Bây giờ cho dù có những cô nàng xinh đẹp thoát y 100% trước mặt các ngươi cũng chỉ sợ các ngươi cũng chẳng có sức mà làm gì được, đúng không?!
Tốt lắm, ta muốn nói với các ngươi một điều khiến cho chúng ta ai cũng phấn chấn hẳn lên! Phía trước chúng ta… Đúng! Chỉ ngay trước mắt chúng ta thôi! Chỉ cần vượt qua triền núi trước mặt là chúng ta đến được bình nguyên! Ai có thể nói cho ta biết ở đó có gì không? Hả?!”
Adelike, hai mắt lấp loáng như có điện, nhìn lướt qua những người bên cạnh rồi chỉ vào viên sĩ quan kia: “Ngươi nói xem!”
“Là… là Đế đô… là Aosiji Liya, thưa đại nhân!” Viên sĩ quan khẩn trương, lắp bắp trả lời.
“Đúng vậy! Là đế đô! Là Aosiji Liya!” Adelike lớn tiếng quát: “Ngươi biết có gì đang chờ chúng ta ở đó không?”
“Ơ... Là quân lệnh… là mệnh lệnh của Bệ hạ, còn có…”
“Bậy bạ! Toàn là thứ vô nghĩa!” Adelike vừa cười vừa mắng một câu rồi đạp một cú mạnh vào viên sĩ quan. Hắn hét lên trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người chung quanh:
“Ông đây mặc xác cái thứ quân lệnh gì gì kia! Cũng như cái lệnh triệu tập *** của Bệ hạ! Nhưng ta có thể nói với các ngươi rằng ở Aosiji Liya có thứ mà các ngươi đang mong muốn! Có trang phục khô ráo! Có giường ngủ ấm áp! Có canh thịt nóng hổi! Lại còn có những đồng vàng lấp lánh nữa! Hơn nữa, ta cam đoan… Những cô nàng ở Aosiji Liya còn ‘bốc’ hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều!!
Bây giờ hãy nói cho ta biết: Các ngươi có muốn ăn canh thịt không?”
“Muốn!” Tiếng trả lời ở chung quanh vẫn còn yếu xìu.
“Mẹ nó! Trả lời lớn lên cho ta xem nào! Dù ông đây cũng chưa ăn trưa nhưng giọng ta còn to hơn các ngươi nhiều!
Nói cho ta biết! Các ngươi có muốn những đồng vàng rực rỡ đổ đầy trên mặt bàn của hoàng cung để khao thưởng chúng ta không?”
“Muốn!” Tiếng trả lời đã lớn hơn rất nhiều.
“Còn nữa! Các ngươi có muốn ngủ với những cô nương nóng bỏng của Aosiji Liya không?!”
“Muốn!!!” Tiếng hò la đột nhiên trở nên vang dội! Không ít binh sĩ còn cả gan đứng trong đám đông gào lên: “Tướng quân! Đó là mộng ước của ta đó!... Muốn!... Muốn!... Ha ha!”
“Được! Vậy hãy ra sức làm việc cho ta!! Trước tiên là dẹp cái xe ngựa này đi! Sau đó thì nhanh chân tiến lên! Adelike ta hứa với các ngươi, khi tới được Đế đô sẽ thực hiện toàn bộ những gì ta đã nói!!”
Adelike nhảy xuống khỏi chiếc xe ngựa trong tiếng reo hò tở mở và không khí phấn chấn của quân sĩ. Hắn vung tay hô lên một tiếng, lập tức đám binh lính ùa vào như một đàn kiến, lập tức nhấc bổng chiếc xe đổ vứt sang bên đường!
Adelike bước ra khỏi đám đông - với vô số quân sĩ đang hoan hô hắn - tay hắn liên tục vỗ vai hết người này đến người khác rồi lại lên ngựa, tiến lên phía trước cùng với đám sĩ quan tùy tùng.
“Đại nhân… Những lời ngài vừa nói… dường như hơi không phù hợp với thân phận của…”
Một tên sĩ quan phụ tá cẩn thận nhắc hắn.
“Đồ ngu!” Adelike nhìn gã sĩ quan trẻ đang ở bên cạnh này. ( Bọn sĩ quan phụ tá quanh hắn đều tốt nghiệp Học viện quân sự của Đế quốc ra!) Hắn hừ một tiếng rồi hạ giọng nói:
“Ngươi định nói với họ những gì? Sự vinh quang của người quân nhân hay lòng trung thành với Bệ hạ? Hay quân lệnh như sơn? Bọn lính đó phần lớn chỉ là nhà nông mới buông cái cuốc xuống không lâu! Chúng còn viết không nổi tên của mình! Cả đời không đi khỏi quê nhà quá một trăm dặm! Thế thì ngươi nói với chúng những điều nghiêm trang đó khác gì đánh rắm!”
Hắn hít vào một hơi thật sâu và nhìn những thanh niên - xuất thân từ Học viện quân sự của Đế quốc - đang ở quanh mình. Bọn họ đều còn trẻ, nhiệt huyết sôi trào, giàu tinh thần trọng nghĩa và mong muốn đảm nhận những sứ mệnh cao cả của Đế quốc thân yêu, căm ghét những điều ti tiện, trong đầu đầy ắp những lý tưởng và tinh thần hiến dâng.
Vị tướng nói thật nhẹ nhàng:
“Các ngươi nếu còn muốn đi theo ta thì hãy mở mắt thật to ra mà học hỏi! Trước tiên các ngươi phải hiểu được quân sĩ của mình! Phải thông cảm với bọn họ thì mới có đủ tư cách lãnh đạo họ được! Hiểu chưa?”
Ánh mắt của Adelike khiến các sĩ quan trẻ phải cúi đầu xuống vì xấu hổ. Mấy viên sĩ quan
- thấy bọn lính chung quanh đang phấn chấn hẳn lên - đều thay đổi sắc mặt và ngẫm nghĩ cẩn thận về câu nói vừa rồi của vị tướng.
Lời hứa của Adelike rất nhanh chóng được đám binh lính truyền tai nhau, lan rộng trong đơn vị khiến cho tốc độ hành quân nhanh hẳn lên. Điều này cũng làm bọn sĩ quan ngấm ngầm bội phục.
Adelike hai mắt đỏ ngầu, gân máu nổi đầy trong mắt. Là người chỉ huy cao nhất của binh đoàn, suốt ba ngày nay hắn chỉ ngủ được không quá hai tiếng, lại chỉ ngủ trên lưng ngựa! Đến bây giờ hắn đã mệt mỏi đến cùng cực.
Hắn hiểu rõ trách nhiệm trên vai mình nặng nề đến mức nào! Đội quân hỗn tạp này, vừa được hắn điều ra từ mấy quận quanh đây, phải nhanh chóng tiến được về Đế đô! Đến Aosiji Liya!
Cơn thịnh nộ lần này của Bệ hạ khiến cho Đế quốc gần như sụp đổ mà hắn lại cần phải bảo vệ cho được Đế đô!
Adelike đã dốc hết khả năng của mình để điều động về đây tất cả những đơn vị tinh nhuệ nhất của quân phòng vệ ở các quận chung quanh nhưng dưới mắt hắn, đội quân này không đủ tư cách nhận hai chữ ‘tinh nhuệ’!
Vì quân bộ đã bị bọn quân phiệt khống chế, nhiều năm qua quân phí luôn bị thiếu hụt khiến cho việc trang bị cho quân phòng vệ ở các địa phương không được quan tâm.
Cái binh đoàn hỗn tạp mà hắn đang có trong tay đã gần như là toàn bộ quân đội còn có thể dùng được ở vùng phụ cận của Đế đô.
Hắn đã dùng hết mọi biện pháp để… lùa đám quân sĩ này - gần như là mục đồng xách roi lùa dê vậy! - không ngừng tiến tới, thế nhưng suốt ba ngày qua họ cũng chỉ đi được hơn trăm dặm. Tốc độ này đã là hết mức rồi!
Nhiều khi Adelike cứ nhớ đến lúc hắn còn là thống soái của binh đoàn thép của Đế quốc - Binh đoàn kỵ binh Luodeliya, một đơn vị dũng cảm kiên cường và chưa hề biết sợ hãi điều gì.
Hắn tin rằng chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức binh đoàn kỵ binh Luodeliya sẽ anh dũng xông lên.
Thế nhưng hắn cũng biết rất rõ rằng hiện giờ bản thân mình đang lãnh đạo một đội quân ô hợp vừa được gom lại từ ba quận chứ không phải binh đoàn kỵ binh mười ba, đơn vị tinh nhuệ nhất Đế quốc và tốc độ hành quân thế này đã vượt xa mức huấn luyện gian khổ nhất của đám binh sĩ kia.
Hắn cưỡi ngựa tiến thẳng về phía trước, dọc đường không ngớt miệng khuyến khích quân sĩ của mình đến mức khản cả giọng, thậm chí nước bọt hắn phun ra và nước uống hắn uống vào đều lẩn khuất những sợi máu nhỏ!
“Chó chết thật! Lúc này mà có gã Mập kia ở đây thì tốt biết mấy!” Adelike hạ giọng chửi một câu.
“Ngài nói gì, thưa tướng quân?” Tên sĩ quan phụ tá bên cạnh nghi hoặc hỏi.
“Ta…” Adelike hít vào một hơi dài rồi nhìn thẳng về phía trước. “ Ta đang nhớ đến một người bạn già, hắn cực giỏi chuyện hành quân nhanh chóng!”
****
Dĩ nhiên là Ruhr không biết được Adelike đang nhớ đến hắn!
Trên thực tế gã Mập này cũng đang vò đầu bứt tai với tấm bản đồ trước mặt.
“Mẹ nó!” Ruhr hạ giọng chửi thề.
Binh đoàn mười ba cũng đang gặp rắc rối. Bọn họ cũng phải tiến ngay về Đế đô nhưng vấn đề là nơi họ đóng quân lại ở quá xa và trên đường về Aosiji Liya còn phải đi xuyên qua hai quận ‘đang nằm trong tay địch’!
Cái gọi là ‘nằm trong tay địch’ chính là ‘thuộc về một quân khu’ nào đó!
Cứ như bình thường, tổng đốc quân khu không hề công nhiên làm phản thì khi đại quân đi qua, hắn cũng chỉ nhiều nhất là cử một ít quân đóng dọc đường nhằm ‘giám sát’ binh đoàn của trung ương này mà thôi.
Thế nhưng hiện nay thì tin tức từ Đế đô đã lan ra… Cho dù Ruhr đã nhận được tin thông qua ma pháp trận nhưng cũng không dám chắc là tổng đốc của các quân khu này có biết được biến cố đã xảy ra ở Đế đô hay chưa. Dù sao thì tình báo của đám tổng đốc quân phiệt cũng đã được cài cắm ở đó hàng chục năm nay, chỉ sợ một ngọn cỏ lay động cũng không qua được mắt bọn họ!
Cục diện bây giờ là hoàng thất và đám quân phiệt đã hoàn toàn đối đầu với nhau, thế thì khi hắn dẫn quân tiến vào địa bàn của họ liệu có gặp sự ngăn chặn quyết liệt của đối phương hay không?
Sức chiến đấu của binh đoàn mười ba tuy rằng hùng mạnh nhưng với lộ trình kéo dài ngàn dặm, qua vô số thành trấn, sông ngòi, thậm chí là địa bàn quân sự trọng yếu thì…
“Gấp rút hành quân với thành phần tinh nhuệ nhất. Tập trung chiến mã và binh lực của hai kỳ đoàn chủ lực cùng với hậu cần vừa đủ cho họ, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng, nhanh chóng tiến thẳng về Đế đô.”
Đây là đề nghị của hoàng tử Garcia.
Hơn nữa, vị hoàng tử này hiển nhiên cũng không hề ngu ngốc về mặt quân sự. Hắn đưa ra đề nghị này sau khi đã cân nhắc cẩn thận, thậm chí còn tính toán rất kỹ: Dưới tình huống hành quân gấp, mỗi kỵ binh phải mang theo bao nhiêu lương thực và trang bị nhằm vừa bảo đảm tốc độ hành quân vừa giữ được sức chiến đấu để không gặp nguy hiểm.
Các tướng lãnh và sĩ quan phụ tá trong gian lều đều rất ngạc nhiên:
Không lẽ chỉ ở cạnh Ruhr một thời gian không lâu mà vị hoàng tử điện hạ của chúng ta đã học được phong cách hành sự của vị tướng quân ‘Thỏ’ này rồi sao?!
Tuy nhiên, điều khiến cho họ càng thêm kinh ngạc lại chính là:
Người am hiểu nhất về chuyện hành quân gấp rút hay nói khác đi là người ‘am hiểu nhất về chuyện trốn chạy’ - Ruhr - lại phản đối đề nghị này, cái đề nghị phù hợp nhất với phong cách của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.