Liệp Quốc

Chương 133: Khen ngợi của hoàng đế

Khiêu Vũ

23/03/2013



"Ân, ngươi nói ngươi chưa từng chính thức học qua vũ kỹ, cũng không có học qua quân lược của quân đội." Hoàng đế thoáng trầm ngâm một chút.

"Không có." Hạ Á thản nhiên nói: "Vũ kỹ của ta là do săn thú cùng chẻ củi lung tung mà luyện thành vài chiêu, bất quá chỉ là dựa vào khí lực hơn người mà thôi. Trong lúc chiến tranh, cũng đơn giản là 'liều mạng' mới đạt thành bộ dáng này."

"Hừ, dám can đảm liều mạng, cũng là rất hiếm thấy." Hoàng đế bỗng nhiên cảm khái một câu, sau đó thở dài: "Tên gia hỏa như ngươi, thật ra rất thích hợp ở lại trong kỵ binh đoàn Luodeliya."

Hạ Á nhất thời vui vẻ, nếu như có thể tiếp tục ở lại trong kỵ binh đoàn Luodeliya, thật đúng là đã thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

"Bất quá... Ta có một an bài khác đối với ngươi." Câu nói tiếp theo của hoàng đế, liền khiến cho Hạ Á thất vọng.

Kangtuosi cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, trong lòng thoáng suy tư một hồi.

Nguyên bản Kangtuosi đối với tên tiểu tử này cũng không có coi trọng lắm, bất quá chỉ dùng hắn để tạo cơ hội đá bay vài tên trong quân bộ, giảm bớt vây cánh bên trong quân bộ của phe quân phiệt, đối với tên tiểu tử này, dù sao hắn cũng lập được công lao, bản thân tiếp kiến hắn một chút, coi như là ra hiệu cho phe quân phương biết : chuyện tình lần này các ngươi làm ra, hoàng đế rất là chú trọng !

Mà sau đó, tùy tiện khen ngợi và khuyến khích vài câu, nếu như tên tiểu tử này đúng là có chút bản lĩnh, như vậy sẽ điều hắn về binh đoàn trung ương do hoàng thất nắm giữ. Còn nếu như là một tên gia hỏa gặp phải vận may, thì thẳng thắn đưa hắn cho quân bộ rút giận, đấu tranh vừa mới chuyển sang giai đoàn mới, hi sinh tiểu tử này, coi như là xoa dịu quan hệ đang có chút cứng ngắc đối với phía quân phiệt.

Bất quá hiện tại xem ra thì... Tiểu tử này thực sự khiến cho đại đế Kangtuosi có vài phần hứng thú.

Không có học qua vũ kỹ, cũng không có học qua quân lược, một tên tiểu tử quê mùa cư nhiên có thể lập được đại công, hơn nữa biểu hiện lại kiệt xuất. Mà hiếm thấy nhất chính là, Hạ Á bày ra một loại tính cách thuần hậu không hề ngụy tạo, lại có lòng dũng cảm không ngại liều mạng, rất hợp với khẩu vị của hoàng đế.

Cũng như nghe được những lời chửi mắng tên Bangfuleite luôn làm cho bản thân đau đầu...

Nguyên lai các an bài trước đây, hình như lúc này có chút không thích hợp. Tên tiểu tử này đúng là nhân tài khó gặp, mà càng hiếm thấy chính là bối cảnh của hắn, nếu bồi dưỡng tốt, nhất định sẽ trở thành một người tâm phúc trung thành với hoàng thất.

Ân, khó khăn duy nhất chính là... Hình như đứa con không nên thân của mình, rất là đang hận không thể giết chết tên tiểu tử này.

Nghĩ tới đây, Kangtuosi bỗng nhiên vận chuyển ý định trong đầu nhiều lần, cố ý cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Hạ Á, ngươi hại chết Bangfuleite, tên gia hỏa kia lại là... À, là tâm phúc bên cạnh của con trai ta. Ngươi chẳng lẽ không sợ hắn trả thù sao!"

Nói xong, hoàng đế dùng ánh mắt đầy uy nghiêm, bao trùm lấy Hạ Á.

Hạ Á trong lòng cười nhạt, nghĩ thầm: Mịa, ngươi thật sự đem ông đây đối xử như là một kẻ thành thật ngu ngốc!? Vừa rồi ông đây kể ra làm thế nào để trừng trị tên mặt trắng, ngươi cười tươi như mặt nở hoa, ông đây không có ngốc, làm thế nào lại không nhìn ra ý tứ của ngươi, việc làm của ta rất hợp tâm ý của ngươi!

Hạ Á trong lòng đã có suy tính, lập tức liền lắc đầu, kêu lên một cách oan ức: "Bệ hạ! Cái chết của Bangfuleite cũng không thể đổ lỗi cho ta! Làm sao có thể nói là ta hại chết hắn? Bangfuleite rõ ràng là bị Heisiting giết chết, chính hắn tham muốn công lao, kết quả trở thành mục tiêu cho Heisiting tru sát, cùng ta không hề có quan hệ ! Thái tử có muốn hận, thì cũng chỉ có thể hận Heisiting mới đúng."

"Hừ, thế nhưng dù sao trước đó ngươi cũng đã nhiều lần vũ nhục đối với Bangfuleite, điều này là sự thật rõ ràng. Hiện tại thái tử đối với ngươi rất gai mắt, ngươi không có hối hận về những hành động mà bản thân đã làm sao?"

"Cái này thì..." Hạ Á do dự một chút, lần này hắn cũng không có đổ lỗi, thản nhiên nói: "Lần đó bọn ta bị người Odin vây khốn, Bangfuleite thân là người đứng đầu trong số những người bảo vệ doanh trại, thế nhưng lại hoảng sợ thất thố, nhiễu loạn lòng quân! Hừ ! Loại người ngu ngốc như hắn, thiếu chút nữa đã phá hỏng đại cuộc! Một khi lòng quân rối loạn, tất cả mọi người sẽ không có con đường sống! Ta mặc dù ở trong kỵ binh đoàn Luodeliya không lâu, thế nhưng những huynh đệ trong kỵ binh đoàn Luodeliya đều là những nam nhi vô cùng dũng cảm! Loại phế vật ngu xuẩn như hắn, ông đây vừa nhìn thấy thì đã nổi nóng ! Đánh hắn một trận, ta còn chưa hoàn toàn trút hết giận đây này! Đừng nói là hắn đã chết, coi như là sự việc được thay đổi hoàn toàn, hắn còn sống trở về, ta cũng hận không thể đánh què hai chân của hắn, xóa sạch răng trong miệng của hắn ! Cái loại tướng phế vật vô năng hại chết toàn quân này, thật sự là rất đáng đánh! Chết tiệt!"

Vẻ mặt của Kangtuosi đại đế lần này hoàn toàn hiện ra một nụ cười tươi.

Tốt ! Rất tốt! !

Trước lúc Hạ Á mở miệng thì hoàng đế đã định trước, nếu như tên tiểu tử này nói những lời thúi như rắm đại loại "vì nước tận trung, vì bê hạ tận lực, không dám vì tư phế công..." -- chỉ cần tiểu tử này dám nói như vậy, thì hắn sẽ lập tức bảo tên gia hỏa này cút xéo!

Thế nhưng trả lời của Hạ Á, trái lại khiến cho Kangtuosi đại đế sinh ra vài phần tán thưởng. Đại bộ phận thời gian lúc còn trẻ của hoàng đế đều là ở trong quân đội viễn chinh, biệt hiệu "kỵ thương đại đế", cũng là do hắn chém giết nửa đời trên trận mạc ở thiên nam địa bắc mới đạt được! Tận trong xương cốt, kỵ thương đại đế rất thích tính tình ngay thẳng dũng cảm của các võ tướng!

Mà lời nói của Hạ Á, vừa vặn lại thỏa mãn tính khí của kỵ thương đại đế.

Lúc này, dế nhũi trong mắt của hoàng đế, lại thêm một cái ưu điểm: ngay thẳng ! !

( đám người Tatara cùng Ruhr tiếp tục đập đầu vào tường... )

Tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới Hạ Á một hồi lâu, Hạ Á chỉ cảm thấy ánh mắt của vị hoàng đế này càng lúc càng cháy bỏng, không khỏi có chút sợ hãi trong lòng.

Mịa! Con trai thì thích nam thân, lão già này cũng không phải có cùng sở thích giống con trai của hắn chứ ! ! Mẹ nó, nếu như hắn có ý định như thế đối với bổn đại gia, bổn đại gia cùng lắm thì liều mạng, có chết cũng phải kéo theo lão già này!

Rốt cục, kỵ thương đại đế mỉm cười, thu hồi ánh mắt, vẻ mặt khôi phục lại uy nghiêm cùng lạnh lùng như bình thường: "Được rồi, ngươi có thể đi về."



"... Ách... A?" Hạ Á ngây ngẩn cả người.

Có thể đi về?

Phong thưởng đâu? Phong thưởng của ông mày đâu ? Còn an bài ông mày như thế nào... sao không chịu nói?

Chạy tới đế đô, kể cho hoàng đế nhà ngươi một đống chuyện, chọc cho ngươi cười ha ha, như thế là xong ? !

Bất quá vẻ mặt của Hạ Á biểu hiện cũng không nhiều lắm, chỉ thoáng có chút kinh ngạc, liền sau đó gật đầu, hắn cũng không có quỳ xuống, mà trực tiếp làm ra một cái nghi thức chào đấm ngực của quân đội, quay đầu đang muốn rời đi...

"Chờ một chút."

Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng, Hạ Á quay đầu lại, thì thấy vẻ mặt của Kangtuosi đại đế mang theo một nụ cười, vươn tay chụp lấy cái chân đèn cắm nến bằng vàng ròng cực lớn đang ở trên bàn ném về phía Hạ Á: "Ta đã nói, cái này là phần thưởng dành cho ngươi. Đi mua một bộ đồ mới đi! Ha ha! Trong tất cả những người ta tiếp kiến qua, ngươi là người ăn mặc nghèo túng nhất, tiểu tử, ngươi rất nghèo sao!?"

Hạ Á mở hai tay tiếp lấy chân đèn, chật vật ôm nó vào trong lòng, vừa chụp được, trong lòng liền vui vẻ: Nặng thật ! Tính toán trước đây của ta đã sai, thứ này phải nặng trên dưới mười cân! !

Lúc đi ra khỏi phòng ăn, tên sứ giả cung đình đang đứng chờ bên ngoài cửa nhìn thấy Hạ Á ôm theo chân đèn thường hay đặt trên bàn ăn của hoàng đế, không khỏi há to miệng, chỉ vào Hạ Á: "Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi ..."

Hạ Á hướng về hắn nhe răng cười: "Hoàng đế ban thưởng cho ta."

Sứ giả nuốt nước bọt òng ọc, tròng mắt xoay chuyển, nhất thời bộ dáng kiêu căng liền biến mất, thay vào đó là một bộ mặt rất khách khí, ánh mắt có vài phần nịnh hót: "Thì ra là thế! Hạ Á tướng quân, xem ra hoàng đế bệ hạ xem trọng ngài a! Sau này thăng chức phát tài, tiền đồ vô lượng..."

Ai, ta vốn cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tử nhà quê đạp phải cứt chó, không nghĩ tới lại được bệ hạ trọng dụng, chỉ sợ tên tiểu tử này về sau sẽ có thành tựu không nhỏ, nói không chừng tương lai sẽ là tướng lĩnh có thực quyền trong quân đội... Thái độ trước đây của bản thân đối với hắn quả thật là bất thiện, phải nghĩ biện pháp mau chóng cùng hắn hòa hoãn mới được.

Hạ Á tướng quân? Dế nhũi vừa nghe xưng hô này, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Trên đường tiễn Hạ Á ra khỏi cung, tên sứ giả hoàng cung chủ động tiếp cận Hạ Á, nói vòng vo một hồi, mới hỏi vấn đề chính: "Hạ Á tướng quân, không biết bệ hạ đã phong thưởng chức vụ gì cho ngài? Ta ở trong hoàng cung đã nhiều năm, còn chưa thấy qua hoàng đế trực tiếp ban thưởng cho ai, ngài chẳng lẽ trực tiếp được điều vào trong quân bộ hay sao?"

Hạ Á trái lại cũng không giấu diếm: "Không có, bệ hạ hỏi ta việc gì, thì ta trả lời thứ đó, sau đó bệ hạ ban thưởng cho ta vật này, về phần chức vị cùng phong hàm, thực ra người không có nói."

Tên sứ giả này suy nghĩ một hồi lâu, sắc mặt càng trở nên cung kính.

Hắn đã phục vụ trong hoàng cung nhiều năm, quen thuộc tính tình của kỵ thương đại đế, hoàng đế đã ban thưởng trực tiếp như vậy, đương nhiên là sẽ trọng dụng tên tiểu tử này. Bệ hạ không có nói ra sẽ phong thưởng chức vị, trái lại chỉ sợ rằng hoàng đế rất coi trọng hắn, vẫn còn đang tỉ mỉ suy nghĩ mới sau đó mới đưa ra quyết định! Hơn nữa một khi quyết định, nội dung phong thưởng chắc chắn sẽ không hề đơn giản! !

Thẳng một mạch đưa tiễn Hạ Á ra khỏi hoàng cung, lúc đi tới cổng ngoài cung điện, Hạ Á nhúng người nhảy lên ngựa, tên sứ giả cung đình ở bên cạnh liền nhiệt tình mời Hạ Á lên xe ngựa để đưa tiễn, thế nhưng Hạ Á cười cười, thản nhiên nói: "Đa tạ ý tốt của ngài, bất quá, ta thân là quân nhân, đế quốc danh tướng công tước Minasi đại nhân đã từng nói qua... Quân nhân, không ngồi xe!"

Tên sứ giả nghe xong, thần sắc cũng lộ ra vài phần cung kính.

Hạ Á một mình cưỡi ngựa trờ về nơi cư trú, khi tên sứ giả cung đình vừa trở vào, liền bị kỵ thương đại đế triệu hoán, tỉ mỉ hỏi vài câu, lúc tiểu tử kia rời đi đã nói những gì. Tên sứ giả thực chất cũng không biết dụng ý của hoàng đế, liền đem câu nói "quân nhân, không ngồi xe" thành thật khai báo.

Kangtuosi đại đế nghe xong, liền trầm mặc, qua một hồi sau, mới bỗng nhiên cười, phất tay ra hiệu cho tên sứ giả lui xuống.

Quân nhân không ngồi xe?

Đúng là một tên tiểu tử tốt, rất có vài phần khí phách. Hừ... Quân nhân thì phải chịu cực khổ tôi luyện, cái đám quý tộc quân phiệt, tự nhận là quân nhân, nhưng thật ra lại là quý tộc, còn đâu phong phạm của một người quân nhân! Chỉ sợ những ngày tháng thối nát sống trong tửu trì nhục sơn, nữ sắc son phấn (DG : rừng thịt hồ rượu - điển tích Trụ vương), đã sớm bào mòn xương cốt của bọn chúng! !

Tiểu tử này... đúng là khá thú vị đây.

Hiếm thấy nhất chính là, hắn không có bối cảnh... cũng không dễ dàng bị bọn nguyên lão viện đầu độc.

Nhớ tới những khổ tâm cải tổ của bản thân, thành lập học viện quân sự, bồi dưỡng ra một nhóm mới nhân quân, hình thành một hệ tướng lĩnh trung thành với hoàng thất, thế nhưng trong những người, đại thể là do đọc nhiều sách nên đâm ra lú lẫn, gần đây còn nghe nói có một vài tên, cùng nguyên lão viện suốt ngày bàn tán cái gì "dân chủ hạn chế hoàng quyền"... Thực sự khiến cho bản thân hắn căm hận không ngớt.

Tiểu tử này... Không đọc qua nhiều sách, không hiểu biết nhiều về mấy lão già trong nguyên lão viện, rất là vừa vặn!

Kangtuosi đại đế nghĩ tới đây, bỗng nhiên xoay đầu thoáng nhìn lại phía sau, ở trong góc phòng phía sau, cái tên nam tử trung niên kia vẫn đứng yên lặng như là một bóng ma.

"Ngươi nghĩ tiểu tử này như thế nào?"

Câu hỏi của hoàng đế cũng không được đáp lại, tên trung niên này vẫn im lặng lắc đầu, chỉ chỉ vào miệng bản thân.

"A... Ta cũng thật hồ đồ, việc này không nên hỏi ngươi." Kangtuosi đại đế cười, bộ dáng có vẻ rất ung dung.



Kangtuosi lại trầm tư một chút, bỗng nhiên cười ha ha, liền sau đó khuôn mặt hiện ra một tia quyết đoán: "Hừ, ta đã không quả quyết nhiều năm như vậy, cuối cùng mới dẫn tới cục diện như ngày hôm nay, lúc này thì còn gì để mà chần chừ! Lời nói của Kaweixier quả thực không sai, làm việc mà không có quyết đoán, thế thì tốt nhất là đừng làm !"

Nói xong, đại đế cầm lấy cây bút đang để trên bàn, rất nhanh viết xuống một đoạn công văn, sau đó dùng hồ dán lại, nhỏ lên một ít sáp nến, đem con dấu của hoàng đế ấn lên, lớn tiếng nói: "Người đâu!"

※※※

Lúc Hạ Á trở về tới nơi cư trú, Ruhr cũng đang chờ hắn trong nhà, cái tên thỏ tướng quân mập mạp này đã tới đây khoảng một giờ trước, Hạ Á vừa mới xuất hiện trước cửa nhà, Ruhr liền lập tức sốt ruột lôi hắn vào một gian phòng, không đợi Hạ Á ngồi xuống, liền trừng mắt nói: "Bệ hạ triệu ngươi vào cung? Thế nào? Người nói với ngươi những gì?"

Hạ Á cười hắc hắc, đem cái bao bố trong tay mở ra.

Ruhr vừa nhìn thấy, không khỏi biến sắc nói: "Di? Cái chân đèn bằng vàng ròng này hình như nhìn quen quen?"

Suy nghĩ một chút, mập mạp lập tức sợ hãi, kinh hô một tiếng: "Trời ạ! Đây là chân đèn đặt trên bàn ăn của hoàng đế, ta đã nhìn thấy vài lần!"

Mập mạp phảng phất như gặp quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á: "Cái... cái tên tên hỗn đản ngu ngốc nhà ngươi, cư nhiên dám trộm đồ trong hoàng cung? ! ! ! !"

Hạ Á giận dữ: "Nói bậy, ai nói ông đây ăn trộm ! Là hoàng đế già đã cho ta."

Ruhr sửng sốt, không khỏi há to miệng.

Thật ra thì, vua chúa mang một ít vật tùy thân cấp cho thủ hạ cũng không phải là chuyện hiếm thấy, bất quá phải là người nhận được tín nhiệm cùng thân cận với hoàng đế mới có được đặc ân này. Còn tên dế nhũi này thì... Hắn cũng được xem như là trong trường hợp trên?

Hạ Á cười ha ha, rất vui vẻ cảm nhận sự kinh hãi của mập mạp Ruhr, liền sau đó chậm rãi đem quá trình yết kiến hoàng thượng nói lại một lần, Ruhr càng nghe càng kinh hãi: tiểu tử này, cư nhiên chiếm được khen thưởng của kỵ thương đại đế?

"Mọi việc là như thế, bất quá mấy cái phong thưởng khác thì lại không có..." Hạ Á nhắc tới việc này thì có chút phiền muộn: "Mẹ nó, lẽ nào ông đây từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, chỉ là kể chuyện cho hoàng đế nghe? Kể xong chuyện, thì thưởng cho ta một cái chân đèn bằng vàng ròng?" Hắn 'hừ hừ' hai tiếng: "Đem cái này nấu chảy ra rồi đổi thành tiền, cũng đủ thù lao cho ta đi lại."

Ruhr thoáng suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên mập mạp cười to ha ha, bước tới bên cạnh Hạ Á, dùng sức đấm vào ngực hắn một cái: "Tiểu tử, chúc mừng ngươi! Lần này ngươi thật sự đạp phải một đống cứt chó rất lớn ! Bệ hạ không có lập tức ban thưởng cho ngươi, theo ta suy đoàn với tính cách của bệ hạ thì... Trước lúc bệ hạ triệu kiến ngươi, nhất định đã sớm an bài cho ngươi, dựa theo lẽ thường mà nói, nhất định sẽ nói liền cho ngươi biết. Chỉ bất quá sau khi gặp được ngươi, bệ hạ bỗng nhiên cải biến chủ ý, đối với ngươi sẽ có một cái an bài mới, cho nên bệ hạ cần cân nhắc một chút, mới có thể làm ra quyết định cuối cùng. Hơn nữa, dựa theo những gì ngươi nói, bệ hạ hình như rất thích ngươi, như vậy lần cải biến chủ ý này, nhất định là so với trước đây sẽ tốt hơn nhiều lắm."

Nói đến đây, Ruhr dùng sức lắc đầu: "Thật là không rõ, cái tên tiểu tử như ngươi thì có gì tốt cơ chứ." Nhìn một chút cái chân đèn cắm nến đang đặt trên bàn, mập mạp cười một cách ác ý: "Ngươi mau nói thật đi, thứ này có đúng hay không là trộm được!? Nếu như là ngươi trộm được, vậy thì mau chóng cuốn gối bỏ trốn đi !"

"Nói thúi quá!" Hạ Á cười hắc hắc, trừng mắt mập mạp: "Tên thỏ tướng quân nhà ngươi cả gan lắm, dám gọi khen thưởng của bệ hạ đối với ta là 'đạp phải cứt chó'! Theo những gì ngươi nói, vậy ai là cứt chó đây? Coi chừng ta tố giác ngươi, khiến cho hoàng đế bắt ngươi vào cung làm thái giám !"

Hai người hỉ hả vài câu, Ruhr đã biết hoàng đế rất thích Hạ Á, như vậy lúc này lo lắng cũng bằng thừa, liền cười nói: "Sáng nay ta đi tới học viện quân sự, kiếm tên chó điên tướng quân Green một chút, cái tên gia hỏa kia ngồi chơi trong học viện quân sự đã sớm buồn chán, cho nên đêm nay ta hẹn hắn cùng nhau đi nhậu, ngươi cũng đi cùng bọn ta đi."

Nói xong, mập mạp cố ý dùng hai mắt nhìn kỹ Hạ Á, cười cổ quái : "Ta xem tên tiểu tử nhà ngươi, bảo đảm là còn xử nam đây ! Đêm nay bổn tướng quân sẽ dẫn ngươi kiến thức một chút thế nào là nơi phong nguyệt của đế đô Aosiji Liya, ha ha ha ha!"

Hạ Á lập tức mặt đỏ -- cái thân phận xử nam này, vẫn là nhược điểm lớn nhất của Hạ Á, những việc khác, dế nhũi còn có thể phản kích mập mạp vài câu, duy nhất chỉ có cái yếu điểm này, bản thân cũng chỉ có thể im lặng để cho mập mạp làm trò.

Hai người nói đùa một hồi, nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, đang muốn rời khỏi nhà, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền tới một trận âm thanh.

"Hạ Á tướng quân! Hạ Á tướng quân, mời ngài mau ra nhận mệnh lệnh!"

Hai người đi ra khỏi nhà, Hạ Á cũng sửng sốt, nguyên lai người vừa tới chính là tên sứ giả hồi sáng đã dẫn hắn vào cung, bản thân mới vừa rời khỏi hoàng cung chưa được bao lâu, tên gia hỏa này rốt cuộc tìm tới đây để làm gì?

Tên sứ giả hoàng cung cười vô cùng sáng lạn, phấn trên mặt đều 'phốc phốc' rơi xuống mặt đất, mắt thấy Hạ Á đi ra, liền vội vàng khom lưng cười nói: "Hạ Á tướng quân, ta mang phong thưởng chính tay hoàng đế tự viết, mang tới cho ngài, mời ngài nhận lấy."

Nói xong, hắn đưa ra một quyển trục còn mới toanh, Hạ Á vừa mới cầm lấy, còn không có mở ra, Ruhr ở bên cạnh cũng đã kinh hô một tiếng: "Nhanh đến như vậy? !"

Mập mạp vươn tay chụp lấy quyển trục, sau đó đẩy Hạ Á sang một bên, Hạ Á chết lặng cả người, không biết chuyện gì đang xảy ra, mập mạp thở dài, từ trong ngực lấy ra một mai kim tệ, nhét vào trong tay của tên sứ giả, cười nói: "Được rồi, đa tạ ngươi đã đến đây một chuyến."

Tên sứ giả này rõ ràng là nhận thức được Ruhr, vội vàng mỉm cười khom người tiếp nhận, lúc rời đi, trong lòng hắn mắng thầm: mẹ nó, nguyên lai cái tên tiểu tử nhà quê cùng với tên gia hỏa Ruhr là người một phe, lẽ nào hắn cũng là đệ tử của công tước Minasi? Xem ra ta khách khí đối với hắn quả thực là chính xác, núp dưới trướng cây đại thụ như công tước Minasi, thăng chức quá nhanh cũng là một vấn đề sao !?

Chờ cho tên sứ giả rời đi, Hạ Á mới nhíu mày nhìn Ruhr: "Ngươi giật cái quyển trục phong thưởng để làm cái gì? Mau đưa cho ta xem thử."

Mập mạp trừng mắt, lập tức cười lạnh nói: "Ngươi hiểu văn tự bên trong viết gì sao? Cái tên tiểu tử không có kiến thức, mệnh lệnh do chính tay hoàng đế viết ra, chữ viết không phải văn tự phổ thông của Byzantine, mà là chữ tượng hình cổ của Byzantine, ngữ pháp cùng kết cấu câu, so với văn tự hiện tại là rất khác nhau, chỉ có quý tộc mới hiểu được những từ ngữ viết trong này, ta đưa cho ngươi, ngươi sẽ hiểu rõ được sao? Hay là phải cần bổn tướng quân đọc cho ngươi nghe!"

Liền sau đó mập mạp mở quyển trục ra, tuy rằng mập mạp đã chuẩn bị sẳn tâm lý, đoán trước hoàng đề phong thưởng lần này sẽ không bình thường, thế nhưng đọc xong văn tự bên trong, ngay cả mập mạp Ruhr cũng phải hít vào một hơi thật sâu, kinh hô một tiếng, ngẩng đầu nhìn kỹ Hạ Á, khuôn mặt rất cổ quái.

"Tên... Tên tiểu tử nhà ngươi, ta hiện tại rất hoài nghi, ngươi có đúng hay không là con rơi của bệ hạ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook