Chương 247: Khi dễ ngươi (2)
Khiêu Vũ
20/06/2015
Mắt thấy Hạ Á biến mất trong làn nước, hai người đầu tiên là nhìn nhau sững sờ, tiếp đó là tiếng Dolly khóc thét lên nức nở. Nàng thật nhanh nhào tới bờ sông, Atae phía sau vội vàng chạy tới, liều mạng ôm lấy Dolly, dùng sức giữ chặt.
Dolly vừa giãy dụa, vừa vùng vẫy tay chân loạn xạ, tiếng khóc thê lương bén nhọn: "Buông ra! Buông ra mau! Hắn rơi xuống nước rồi...! Hắn... Hu.. Hu..."
Atae vận dụng hết sức lực bản thân mới miễn cưỡng giữ được Dolly.
Đang lúc Dolly còn khóc lóc thảm thiết thì bỗng nhiên mặt nước sông lại tuôn trào bọt khí cuồn cuộn, thân hình Hạ Á vặn vẹo thống khổ từ trong dòng nước chợt lao lên, nhô khỏi mặt nước. Toàn thân hắn bốc khói xanh mù mịt, cánh tay nắm hỏa xoa đâm vào một khối trụ cầu còn sót lại, lấy đó làm điểm tựa phóng mình lên rồi chật vật ngã nhào bên bờ sông. Vừa chạm đất, hắn lập tức thống khổ lăn qua lăn lại vài vòng rồi nằm im co quắp run rẩy.
Giờ phút này, Hạ Á toàn thân y phục đều đã bị ăn mòn sạch sẽ, ngay cả đầu tóc cũng nham nhở chỗ có chỗ không. Nặng nề nhất là phần da thịt, toàn thân đều là da tróc thịt bong, nhiều chỗ chẳng khác nào bị nướng chín rồi xé nát, sâu đến tận xương...
Dolly bổ nhào đến bên người Hạ Á định ôm lấy hắn, Atae phía sau hoảng quá vội hét lớn: ""Đừng đụng vào hắn! Hiện tại không thể đụng vào hắn!"
Nghe vậy, Dolly nhất thời sửng sờ một chút, Atae nhân cơ hội đó xông lên túm lấy Dolly: "Hắn bị thương rất nặng! Ngươi đè lên sẽ càng khiến hắn bị thương nặng thêm!"
Khuôn mặt Dolly ngập tràn nước mắt: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Thấy Hạ Á bị cháy sạch, khắp người thương tổn, nàng chỉ biết quỳ gối bên người Hạ Á cất tiếng khóc nức nở.
Atae dùng sức cắn cắn đôi môi, sau đó tháo từ trên người xuống một cái túi da chứa nước. Hắn cũng quỳ gối bên người Hạ Á, chậm rãi đổ nước từ trong túi da lên khắp người Hạ Á một cách nhẹ nhàng, thật cẩn thận giúp Hạ Á rửa sạch đám nước sông hủ thực (axit) đọng lại trên người.
Một túi nước dung tích chỉ có hạn, Atae chừa lại một chút nước, sau đó nhìn Dolly nói: "Y phục!"
Dolly sửng sốt, lập tức cởi cái áo khoác của mình ra đưa cho Atae. Atae dùng áo đó quấn chặt lấy hai cánh tay của mình rồi nhẹ nhàng nâng đầu Hạ Á lên.
Từ trên chiếc áo khoác chậm rãi bốc lên từng làn khói xanh biếc.
Atae dùng sức ôm lấy Hạ Á, sau đó đưa túi nước sát miệng hắn: "Ngươi uống một chút đi!"
Hạ Á miễn cưỡng mở mắt ra, trên mặt hắn cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhìn qua vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Hắn gắng gượng mở mồm ra, uống một chút nước rồi thều thào đứt quãng: "Không có chuyện gì.... Ta không chết được đâu!" Nói xong, Hạ Á lại nằm xuống đất.
Quả nhiên Hạ Á nói không sai, hắn nằm xuống chưa được vài phút thì thân thể đã có biến hóa. Dolly vốn đang khóc thảm thiết bên cạnh cũng dần dần dừng lại....
Một vài nơi thương thế trên người Hạ Á bắt đầu từng điểm từng điểm khép lại, các phần thịt bị chát khét thi nhau rớt xuống từng mảng như rắn lột da, huyết nhục bên trong cơ thể không ngừng ngọ nguậy sinh trưởng...
Phần da mặt của hắn khép lại trước tiên, chỉ chốc lát đã hồi phục được bốn năm phần. Hạ Á sau khi nằm nghỉ chốc lát liền cố gắng ngồi dậy, cắn răng chống chọi với cái đau xé da cắt thịt, quá trình này mặc dù cực kỳ thống khổ nhưng có thể gia tốc thương thế khép lại.
Khuôn mặt Hạ Á mặc dù vẫn còn dữ tợn nhưng ít nhất đã không còn đáng sợ như trước nữa, thậm chí ngay cả chân mày cùng đầu tóc đã có vài điểm mọc dài ra.
Nhìn thấy Hạ Á khôi phục thần kỳ như thế, Dolly liền dừng khóc, một lần nữa vui mừng nở nụ cười.
Hạ Á tuy vậy vẫn không có nửa điểm nào gọi là nhẹ nhõm, thấy thương thế trên người đang khép lại với tốc độ càng lúc càng nhanh thì vẻ trầm trọng trên gương mặt càng nhiều hơn, giãy giụa đứng lên nói: "Không xong! Mau! Chúng ta đi mau!"
"Ngươi đó, chớ có lộn xộn, thương thế của ngươi rất nặng, cứ nằm một lát đi. Mà thương thế sao có thể khép lại được như thế? Đây là ma pháp sao?" Dolly đi tới định đỡ lấy Hạ Á, lại bị hắn dùng sức đẩy ra, tàn bạo quát: "Đừng lề mề như bà đẻ nữa. Đi mau! Chúng ta đi mau! Không còn kịp nữa đâu, thứ mắc dịch kia đã đuổi tới nơi."
"Hạ Á tiên sinh, ngươi...." Atae cảm nhận được sự nôn nóng của Hạ Á.
"Đi mau! Bằng không sẽ không kịp nữa đâu!" Hạ Á dùng hỏa xoa chống đỡ thân thể của mình, khập khà khập khiễng đi về phía bậc thang.
Nhưng vừa lúc đó, sự bất an trong lòng Hạ Á đã ứng nghiệm. Một chuỗi tiếng cười lành lạnh từ phía sau chợt truyền tới: "Hừ hừ, con mồi nhỏ đáng thương, xem ra tốc độ trốn chạy của ngươi vẫn là không đủ nhanh nha... Ồ, ngươi lại vừa tìm được hai người đồng bạn nữa sao?"
Hạ Á quay phắt đầu lại, nhìn thấy bên kia bờ sông có hai thân ảnh đang đứng. Người thứ nhất đứng ở ven sông, vóc người thon dài cao ngất, đôi tai nhọn hoắt, tóc dài phất phới, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tà mị, chẳng phải là Đạt Mạn Đức Lạp Tư ở dưới hình thái Tinh Linh chứ còn ai nữa. Phía sau Đạt Mạn Đức Lạp Tư, người có thần sắc uể oải lạnh nhạt đích thị là con hàng Ada.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư cười lạnh một tiếng, thò tay túm lấy tóc Ada, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, hưu một tiếng liền lăng không phóng sang bờ bên này, dễ dàng rơi xuống trước mặt Hạ Á.
Nó lập tức giơ chân đá vào ngang hông Hạ Á. Hạ Á ăn một cước này, nhất thời lộn nhào về phía sau năm bước.
Hạ Á nằm trên mặt đất, đau đến nhe răng, cười khổ nói: "Được rồi, vẫn bị ngươi đuổi theo tới nơi... Ta cũng biết ngươi đã đến rồi... Hừ, ta cảm giác được tốc độ thương thế khép lại khá nhanh, liền biết ngay là ngươi đang ở gần đây... Quên đi, xem ra ta vẫn không thể nào chạy trốn được..."
Đạt Mạn Đức Lạp Tư trong ánh mắt lóe ra lửa giận, từng bước từng bước tiến tới Hạ Á.
Hạ Á đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên phóng mình trỗi dậy, hỏa xoa đâm nhanh về phía trước. Đạt Mạn Đức Lạp Tư hừ một tiếng, nhích bước sang bên cạnh, sau đó lại tung một cước đạp Hạ Á nằm dài trên đất lần nữa. Sau cú đạp đó hắn lại dẫm chân vào tay Hạ Á, mũi chân nghiền mạnh, chà xát vài cái. Chỉ nghe ken két vài tiếng là xương tay Hạ Á đã vỡ vụn.
Hạ Á đau quá, hét lớn thảm thiết.
Dolly đứng bên cạnh bèn hét lớn nhào tới, thế nhưng Đạt Mạn Đức Lạp Tư chỉ cần đảo mắt một cái là cả người Dolly liền phảng phất như đụng vào một bức tường vô hình vậy, sau đó bị phản chấn hất văng ra ngoài.
Atae cố gắng đỡ lấy nàng, kết quả là cả hai người cùng bị chấn ngã chỏng gọng trên mặt đất, Atae nhất thời "ụa" lên một tiếng, miệng phun ra một búng máu tươi.
"Con bà nó dốt! Nhưng như thế mới thú vị...! Ta thích con mồi giãy giụa, giằng co trước khi chết. Như thế mới có ý tứ..."
Đạt Mạn Đức Lạp Tư chậm rãi cúi người, trong ánh mắt của nó tràn đầy căm tức: "Con bà nó tức! Ngươi cút đi thì thôi, đằng này lại còn phát động cơ quan tự hủy! Ngươi đã phá hủy hang ổ của ta rồi, ngươi có biết hay không hả?"
"Tự... Tự hủy?" Hạ Á nằm ở nơi đó, mặc dù đau đến nhăn cả mặt nhưng lại bỗng nhiên cười như điên: "Ha ha ha ha! Thì ra là tự hủy! Ha ha ha ha! Rất tốt! Rất tốt! Ha ha ha!"
"Rầm..."
"Rất tốt? Ngươi lại còn nói rất tốt?" Đạt Mạn Đức Lạp Tư lại đạp một cước vào lồng ngực của Hạ Á. Nhất thời tiếng cười của Hạ Á biến thành tiếng hét thảm, xương sườn nơi ngực bị gãy mất vài chiếc, ngay cả lồng ngực cũng bị hõm xuống.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư hung ác: "Rất thống khổ có phải không? Yên tâm, dù sao thì ngươi chết cũng không được. Ta sẽ giúp ngươi cẩn thận thưởng thức tư vị thống khổ! Từng chút từng chút thưởng thức!"
Nó ngẩng đầu nhìn dòng sông, bỗng nhiên dữ tợn cười lên: "Trên người của ngươi lúc này bỏng khắp nơi, chắc hẳn là do bị nước sông ăn mòn. Như vậy nếu thử lại lần nữa sẽ ra sao? Ta rất muốn biết khi ngươi bị hủ thực rớt hết huyết nhục toàn thân, sau đó lại từng chút một phục hồi thì tư vị hưởng thụ đó sẽ như thế nào?"
Nói xong, nó một cước đem Hạ Á đá bay ra ngoài. Mắt thấy Hạ Á sẽ phải rơi xuống trong dòng nước, Dolly nằm trên mặt đất nhất thời hét rầm lên...
Nhưng vừa lúc đó, ngay sát na thân hình Hạ Á ở sát mặt nước thì một đoàn bạch quang đột nhiên bắn tới, quấn quanh thân thể của hắn, sau đó nhẹ nhàng kéo về.
"Phần phật.."
Cả người Hạ Á bay vút ra ngoài, một lần nữa rơi vào trên bờ, lăn hai vòng trên mặt đất, vừa vặn lăn tới chân Dolly. Dolly hét nhỏ một tiếng, ôm lấy Hạ Á mà lệ rơi đầy mặt.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư bỗng nhiên biến sắc, nó vểnh tai nghe ngóng, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng: "Người nào?"
Phía bên bờ sông đối diện, có hai người đang lẳng lặng đứng. Một người mặc trường bào nữ, gương mặt bị chiếc mạng đen che kín, chỉ lộ ra đôi mắt sáng như sao. Nàng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ngạo.
Đứng bên cạnh nàng, chính là Tatara gầy yếu hèn mọn.
Tiếng quát hỏi của Đạt Mạn Đức Lạp Tư truyền đến, người đàn bà kia chỉ cười lạnh, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá nhẹ vào mông Tatara.
Tatara lập tức ưỡn ngực, bộ dáng cáo mượn oai hùm rống lớn: "Gia hỏa đối diện nghe cho kỹ! Chủ nhân nhà ta uy chấn đại lục, danh dương thiên hạ, gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, là đệ nhất thiên tài từ cổ chí kim, đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất Ma Đạo Sư, ma quỷ nghe đến tên người liền run rẩy, thần linh gặp nàng lập tức đến lấy lòng, nàng chính là tin vui của cái thế giới này, là dẫn đạo giả của thế giới ma pháp, là người khai sáng cả một hệ thống ma pháp, vĩ đại nhất, duy nhất chí cao vô thượng, là thiên tài trong thiên tài, kỳ tích trong kỳ tích... Uy! Ngươi còn không mau quỳ xuống nghênh đón - MERLIN ĐẠI NHÂN..ÂN...ÂN....!"
Tatara một hơi hô xong, ngẩng đầu ưỡn ngực, còn cố ý nặng nề "Hừ" một tiếng, nhưng ngay sau đó lại quay đầu, trên mặt lập tức làm ra bộ dạng vô cùng nhún nhường quyến rũ: "Cái kia... Đại nhân, ta nói có đúng không?"
Merlin ánh mắt đảo lộn: "Coi như ngươi biết cách vuốt mông ngựa, nhưng từ ngữ ngươi dùng lại có chút xưa cũ rồi"
"Dạ dạ... dạ phải..." Tatara gật đầu như gà mổ thóc: "Ta dĩ nhiên là phải cập nhật ngôn ngữ hiện đại hơn, sau này chắc chắn ta sẽ biểu hiện tốt hơn bây giờ thưa đại nhân..."
Bờ bên kia, Đạt Mạn Đức Lạp Tư: "......................."
Merlin đưa tay bắt lấy Tatara, tung người nhảy lên. Chỉ thấy quang mang chợt lóe thì thân ảnh của hai người đã biến mất tại chỗ, trong chớp mắt lại xuất hiện đột ngột trước mặt Đạt Mạn Đức Lạp Tư.
Chiêu thuấn gian di động của Merlin nhất thời làm cho khóe mắt Đạt Mạn Đức Lạp Tư khẽ nhích động.
Merlin nhẹ nhàng vung tay, ném tên ma pháp sư đáng thương ra ngoài: "Tránh ra! Ngươi chỉ được cái tội vướng chân vướng tay!'
Đa Đa La đáng thương lăn cù mèo ra ngoài, nhưng vẻ mặt vẫn ngọt ngào cười say đắm: "Dạ dạ dạ, đại nhân, ta đây cút ngay ra xa một chút!"
Đạt Mạn Đức Lạp Tư thần sắc ngưng trọng, cẩn thận ngó chừng Merlin, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi là ai?"
Nó đã cảm thấy nữ nhân trước mặt này mơ hồ phát ra một cỗ khí tức cường đại, mà trình độ cường đại đó đủ để tạo thành uy hiếp đối với nó.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư thật cẩn thận lui về phía sau hai bước, hít một hơi thật dài: "Ngươi là cường giả từ bên ngoài tới? Tại sao lại tới hang ổ của ta?"
"Sào huyệt của ngươi?" Merlin ánh mắt híp lại, ngập tràn hứng thú ngó chừng Đạt Mạn Đức Lạp Tư một lúc lâu: "Tinh Linh không giống... Loài người cũng không giống... Hừ hừ, còn có một chút khí tức của yêu khí... Ừ, ngươi nói nơi này là sào huyệt của ngươi? Địa phương này cũng được lắm nha, ta rất thích nơi này, ngươi tặng nó cho ta có được hay không?"
"Cáp... cáp..."
Đạt Mạn Đức Lạp Tư điên cuồng cười: "Đồ cuồng ngạo! Nhân loại ti tiện mà cũng dám ngạo mạn với người tôn quý như ta đây!"
Merlin giơ tay lên, trong mắt ngập tràn ý tứ cười cợt...
Đây là một loại khí tức nguy hiểm! Datara liền nhận ra ngay nụ cười đó là dấu hiệu cho biết vị Merlin đại nhân sắp trở nên điên cuồng.
"Ngươi nói ' ti tiện'?" Merlin giọng nói có chút cổ quái, ngữ khí của nàng ngược lại càng thêm chân thành: "Rốt cuộc ai là đồ ti tiện sẽ biết ngay thôi!"
Đạt Mạn Đức Lạp Tư nheo mắt: "Con bà nó gấu! Ngươi là cứu binh do con mồi nhỏ của ta mời đến sao? Ngươi cũng là một cường giả rất có thực lực! Hừ hừ..."
Merlin thở dài, nét cười trong ánh mắt của nàng biến mất, thay vào đó là quang mang nóng giận: "Cứu binh? Đừng nói những lời nhàm chán đó nữa. Ta có thể không hứng thú làm cứu binh cho người khác, thế nhưng không hiểu sao khi gặp cảnh ngươi khi dễ người của ta như vậy, ta đây thật là khó chịu ở trong lòng a..."
"Người của ngươi?"
Merlin gật đầu, nhẹ nhàng hất cằm về phía Hạ Á đang nằm trên mặt đất, nói hời hợt: "Đúng đấy. Chính là cái tên gia hỏa bất thành khí kia. Nói ra thì thực là rất đúng lúc, cái đồ không ra gì bị ngươi khi dễ kia từ ý tứ nào đó mà nói thì.... Ta đây được coi như là.... dưỡng mẫu của hắn!"
"Dưỡng.... dưỡng mẫu?"
Merlin vừa nói ra những lời này, những người khác ở bên cạnh - kể cả Tatara cũng đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Ngay cả Hạ Á nằm ở nơi đó cũng không ngậm miệng lại nổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Merlin.
Merlin nhẹ cúi đầu xuống, sau đó thong thả giơ cánh tay phải lên chộp hờ hững vào không trung trước mặt. Trong tay nàng nhất thời xẹt lên một tia chớp chói lọi, tia chớp đó trong nháy mắt lại ngưng kết thành hình, biến ảo thành một cây gậy nho nhỏ.
Nếu nói đó là vũ khí thì thứ đồ chơi này lại vừa tròn vừa không sắc bén, nếu nói là ma pháp trượng thì lại quá ngắn ngủn bởi nó chỉ dài hơn cây bút lông ngỗng một tí xíu.
Nhưng chỉ cần là thứ ở trong tay của Merlin thì Đạt Mạn Đức Lạp Tư nhất thời lập tức cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.
Đó chính là bản năng cảm nhận nguy hiểm mà cường giả mới có. Chỉ có khi gặp phải người cùng cấp bậc với mình hoặc là dưới tình huống lực lượng của đối phương thừa sức uy hiếp mình, mới sinh ra cảm thụ như vậy.
Merlin nắm trong tay cây gậy ngắn, nhẹ nhàng run lên. Trên người nàng nhất thời liền tỏa ra một vầng quang mang màu bạc dịu dàng lóng lánh, ánh mắt của nàng híp lại thành một cái khe rất nhỏ: "Ta vốn cũng không phải là thích đánh nhau, thế nhưng cái thứ người không ra người, rắn không ra rắn, tinh linh không ra tinh linh như ngươi lại dám khi dễ con nuôi của ta... Như vậy ta cũng đành phải khi phụ ngươi một trận thôi."
Merlin cười híp mắt: "Thuận tiện hỏi ngươi một vấn đề nho nhỏ. À, ừ... Ngươi... Thích con ếch không?"
Dolly vừa giãy dụa, vừa vùng vẫy tay chân loạn xạ, tiếng khóc thê lương bén nhọn: "Buông ra! Buông ra mau! Hắn rơi xuống nước rồi...! Hắn... Hu.. Hu..."
Atae vận dụng hết sức lực bản thân mới miễn cưỡng giữ được Dolly.
Đang lúc Dolly còn khóc lóc thảm thiết thì bỗng nhiên mặt nước sông lại tuôn trào bọt khí cuồn cuộn, thân hình Hạ Á vặn vẹo thống khổ từ trong dòng nước chợt lao lên, nhô khỏi mặt nước. Toàn thân hắn bốc khói xanh mù mịt, cánh tay nắm hỏa xoa đâm vào một khối trụ cầu còn sót lại, lấy đó làm điểm tựa phóng mình lên rồi chật vật ngã nhào bên bờ sông. Vừa chạm đất, hắn lập tức thống khổ lăn qua lăn lại vài vòng rồi nằm im co quắp run rẩy.
Giờ phút này, Hạ Á toàn thân y phục đều đã bị ăn mòn sạch sẽ, ngay cả đầu tóc cũng nham nhở chỗ có chỗ không. Nặng nề nhất là phần da thịt, toàn thân đều là da tróc thịt bong, nhiều chỗ chẳng khác nào bị nướng chín rồi xé nát, sâu đến tận xương...
Dolly bổ nhào đến bên người Hạ Á định ôm lấy hắn, Atae phía sau hoảng quá vội hét lớn: ""Đừng đụng vào hắn! Hiện tại không thể đụng vào hắn!"
Nghe vậy, Dolly nhất thời sửng sờ một chút, Atae nhân cơ hội đó xông lên túm lấy Dolly: "Hắn bị thương rất nặng! Ngươi đè lên sẽ càng khiến hắn bị thương nặng thêm!"
Khuôn mặt Dolly ngập tràn nước mắt: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Thấy Hạ Á bị cháy sạch, khắp người thương tổn, nàng chỉ biết quỳ gối bên người Hạ Á cất tiếng khóc nức nở.
Atae dùng sức cắn cắn đôi môi, sau đó tháo từ trên người xuống một cái túi da chứa nước. Hắn cũng quỳ gối bên người Hạ Á, chậm rãi đổ nước từ trong túi da lên khắp người Hạ Á một cách nhẹ nhàng, thật cẩn thận giúp Hạ Á rửa sạch đám nước sông hủ thực (axit) đọng lại trên người.
Một túi nước dung tích chỉ có hạn, Atae chừa lại một chút nước, sau đó nhìn Dolly nói: "Y phục!"
Dolly sửng sốt, lập tức cởi cái áo khoác của mình ra đưa cho Atae. Atae dùng áo đó quấn chặt lấy hai cánh tay của mình rồi nhẹ nhàng nâng đầu Hạ Á lên.
Từ trên chiếc áo khoác chậm rãi bốc lên từng làn khói xanh biếc.
Atae dùng sức ôm lấy Hạ Á, sau đó đưa túi nước sát miệng hắn: "Ngươi uống một chút đi!"
Hạ Á miễn cưỡng mở mắt ra, trên mặt hắn cũng là một mảnh huyết nhục mơ hồ, nhìn qua vô cùng dữ tợn và đáng sợ. Hắn gắng gượng mở mồm ra, uống một chút nước rồi thều thào đứt quãng: "Không có chuyện gì.... Ta không chết được đâu!" Nói xong, Hạ Á lại nằm xuống đất.
Quả nhiên Hạ Á nói không sai, hắn nằm xuống chưa được vài phút thì thân thể đã có biến hóa. Dolly vốn đang khóc thảm thiết bên cạnh cũng dần dần dừng lại....
Một vài nơi thương thế trên người Hạ Á bắt đầu từng điểm từng điểm khép lại, các phần thịt bị chát khét thi nhau rớt xuống từng mảng như rắn lột da, huyết nhục bên trong cơ thể không ngừng ngọ nguậy sinh trưởng...
Phần da mặt của hắn khép lại trước tiên, chỉ chốc lát đã hồi phục được bốn năm phần. Hạ Á sau khi nằm nghỉ chốc lát liền cố gắng ngồi dậy, cắn răng chống chọi với cái đau xé da cắt thịt, quá trình này mặc dù cực kỳ thống khổ nhưng có thể gia tốc thương thế khép lại.
Khuôn mặt Hạ Á mặc dù vẫn còn dữ tợn nhưng ít nhất đã không còn đáng sợ như trước nữa, thậm chí ngay cả chân mày cùng đầu tóc đã có vài điểm mọc dài ra.
Nhìn thấy Hạ Á khôi phục thần kỳ như thế, Dolly liền dừng khóc, một lần nữa vui mừng nở nụ cười.
Hạ Á tuy vậy vẫn không có nửa điểm nào gọi là nhẹ nhõm, thấy thương thế trên người đang khép lại với tốc độ càng lúc càng nhanh thì vẻ trầm trọng trên gương mặt càng nhiều hơn, giãy giụa đứng lên nói: "Không xong! Mau! Chúng ta đi mau!"
"Ngươi đó, chớ có lộn xộn, thương thế của ngươi rất nặng, cứ nằm một lát đi. Mà thương thế sao có thể khép lại được như thế? Đây là ma pháp sao?" Dolly đi tới định đỡ lấy Hạ Á, lại bị hắn dùng sức đẩy ra, tàn bạo quát: "Đừng lề mề như bà đẻ nữa. Đi mau! Chúng ta đi mau! Không còn kịp nữa đâu, thứ mắc dịch kia đã đuổi tới nơi."
"Hạ Á tiên sinh, ngươi...." Atae cảm nhận được sự nôn nóng của Hạ Á.
"Đi mau! Bằng không sẽ không kịp nữa đâu!" Hạ Á dùng hỏa xoa chống đỡ thân thể của mình, khập khà khập khiễng đi về phía bậc thang.
Nhưng vừa lúc đó, sự bất an trong lòng Hạ Á đã ứng nghiệm. Một chuỗi tiếng cười lành lạnh từ phía sau chợt truyền tới: "Hừ hừ, con mồi nhỏ đáng thương, xem ra tốc độ trốn chạy của ngươi vẫn là không đủ nhanh nha... Ồ, ngươi lại vừa tìm được hai người đồng bạn nữa sao?"
Hạ Á quay phắt đầu lại, nhìn thấy bên kia bờ sông có hai thân ảnh đang đứng. Người thứ nhất đứng ở ven sông, vóc người thon dài cao ngất, đôi tai nhọn hoắt, tóc dài phất phới, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ tà mị, chẳng phải là Đạt Mạn Đức Lạp Tư ở dưới hình thái Tinh Linh chứ còn ai nữa. Phía sau Đạt Mạn Đức Lạp Tư, người có thần sắc uể oải lạnh nhạt đích thị là con hàng Ada.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư cười lạnh một tiếng, thò tay túm lấy tóc Ada, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, hưu một tiếng liền lăng không phóng sang bờ bên này, dễ dàng rơi xuống trước mặt Hạ Á.
Nó lập tức giơ chân đá vào ngang hông Hạ Á. Hạ Á ăn một cước này, nhất thời lộn nhào về phía sau năm bước.
Hạ Á nằm trên mặt đất, đau đến nhe răng, cười khổ nói: "Được rồi, vẫn bị ngươi đuổi theo tới nơi... Ta cũng biết ngươi đã đến rồi... Hừ, ta cảm giác được tốc độ thương thế khép lại khá nhanh, liền biết ngay là ngươi đang ở gần đây... Quên đi, xem ra ta vẫn không thể nào chạy trốn được..."
Đạt Mạn Đức Lạp Tư trong ánh mắt lóe ra lửa giận, từng bước từng bước tiến tới Hạ Á.
Hạ Á đang nằm trên mặt đất bỗng nhiên phóng mình trỗi dậy, hỏa xoa đâm nhanh về phía trước. Đạt Mạn Đức Lạp Tư hừ một tiếng, nhích bước sang bên cạnh, sau đó lại tung một cước đạp Hạ Á nằm dài trên đất lần nữa. Sau cú đạp đó hắn lại dẫm chân vào tay Hạ Á, mũi chân nghiền mạnh, chà xát vài cái. Chỉ nghe ken két vài tiếng là xương tay Hạ Á đã vỡ vụn.
Hạ Á đau quá, hét lớn thảm thiết.
Dolly đứng bên cạnh bèn hét lớn nhào tới, thế nhưng Đạt Mạn Đức Lạp Tư chỉ cần đảo mắt một cái là cả người Dolly liền phảng phất như đụng vào một bức tường vô hình vậy, sau đó bị phản chấn hất văng ra ngoài.
Atae cố gắng đỡ lấy nàng, kết quả là cả hai người cùng bị chấn ngã chỏng gọng trên mặt đất, Atae nhất thời "ụa" lên một tiếng, miệng phun ra một búng máu tươi.
"Con bà nó dốt! Nhưng như thế mới thú vị...! Ta thích con mồi giãy giụa, giằng co trước khi chết. Như thế mới có ý tứ..."
Đạt Mạn Đức Lạp Tư chậm rãi cúi người, trong ánh mắt của nó tràn đầy căm tức: "Con bà nó tức! Ngươi cút đi thì thôi, đằng này lại còn phát động cơ quan tự hủy! Ngươi đã phá hủy hang ổ của ta rồi, ngươi có biết hay không hả?"
"Tự... Tự hủy?" Hạ Á nằm ở nơi đó, mặc dù đau đến nhăn cả mặt nhưng lại bỗng nhiên cười như điên: "Ha ha ha ha! Thì ra là tự hủy! Ha ha ha ha! Rất tốt! Rất tốt! Ha ha ha!"
"Rầm..."
"Rất tốt? Ngươi lại còn nói rất tốt?" Đạt Mạn Đức Lạp Tư lại đạp một cước vào lồng ngực của Hạ Á. Nhất thời tiếng cười của Hạ Á biến thành tiếng hét thảm, xương sườn nơi ngực bị gãy mất vài chiếc, ngay cả lồng ngực cũng bị hõm xuống.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư hung ác: "Rất thống khổ có phải không? Yên tâm, dù sao thì ngươi chết cũng không được. Ta sẽ giúp ngươi cẩn thận thưởng thức tư vị thống khổ! Từng chút từng chút thưởng thức!"
Nó ngẩng đầu nhìn dòng sông, bỗng nhiên dữ tợn cười lên: "Trên người của ngươi lúc này bỏng khắp nơi, chắc hẳn là do bị nước sông ăn mòn. Như vậy nếu thử lại lần nữa sẽ ra sao? Ta rất muốn biết khi ngươi bị hủ thực rớt hết huyết nhục toàn thân, sau đó lại từng chút một phục hồi thì tư vị hưởng thụ đó sẽ như thế nào?"
Nói xong, nó một cước đem Hạ Á đá bay ra ngoài. Mắt thấy Hạ Á sẽ phải rơi xuống trong dòng nước, Dolly nằm trên mặt đất nhất thời hét rầm lên...
Nhưng vừa lúc đó, ngay sát na thân hình Hạ Á ở sát mặt nước thì một đoàn bạch quang đột nhiên bắn tới, quấn quanh thân thể của hắn, sau đó nhẹ nhàng kéo về.
"Phần phật.."
Cả người Hạ Á bay vút ra ngoài, một lần nữa rơi vào trên bờ, lăn hai vòng trên mặt đất, vừa vặn lăn tới chân Dolly. Dolly hét nhỏ một tiếng, ôm lấy Hạ Á mà lệ rơi đầy mặt.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư bỗng nhiên biến sắc, nó vểnh tai nghe ngóng, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng: "Người nào?"
Phía bên bờ sông đối diện, có hai người đang lẳng lặng đứng. Một người mặc trường bào nữ, gương mặt bị chiếc mạng đen che kín, chỉ lộ ra đôi mắt sáng như sao. Nàng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, trong ánh mắt tràn đầy lãnh ngạo.
Đứng bên cạnh nàng, chính là Tatara gầy yếu hèn mọn.
Tiếng quát hỏi của Đạt Mạn Đức Lạp Tư truyền đến, người đàn bà kia chỉ cười lạnh, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá nhẹ vào mông Tatara.
Tatara lập tức ưỡn ngực, bộ dáng cáo mượn oai hùm rống lớn: "Gia hỏa đối diện nghe cho kỹ! Chủ nhân nhà ta uy chấn đại lục, danh dương thiên hạ, gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, là đệ nhất thiên tài từ cổ chí kim, đệ nhất mỹ nữ, đệ nhất Ma Đạo Sư, ma quỷ nghe đến tên người liền run rẩy, thần linh gặp nàng lập tức đến lấy lòng, nàng chính là tin vui của cái thế giới này, là dẫn đạo giả của thế giới ma pháp, là người khai sáng cả một hệ thống ma pháp, vĩ đại nhất, duy nhất chí cao vô thượng, là thiên tài trong thiên tài, kỳ tích trong kỳ tích... Uy! Ngươi còn không mau quỳ xuống nghênh đón - MERLIN ĐẠI NHÂN..ÂN...ÂN....!"
Tatara một hơi hô xong, ngẩng đầu ưỡn ngực, còn cố ý nặng nề "Hừ" một tiếng, nhưng ngay sau đó lại quay đầu, trên mặt lập tức làm ra bộ dạng vô cùng nhún nhường quyến rũ: "Cái kia... Đại nhân, ta nói có đúng không?"
Merlin ánh mắt đảo lộn: "Coi như ngươi biết cách vuốt mông ngựa, nhưng từ ngữ ngươi dùng lại có chút xưa cũ rồi"
"Dạ dạ... dạ phải..." Tatara gật đầu như gà mổ thóc: "Ta dĩ nhiên là phải cập nhật ngôn ngữ hiện đại hơn, sau này chắc chắn ta sẽ biểu hiện tốt hơn bây giờ thưa đại nhân..."
Bờ bên kia, Đạt Mạn Đức Lạp Tư: "......................."
Merlin đưa tay bắt lấy Tatara, tung người nhảy lên. Chỉ thấy quang mang chợt lóe thì thân ảnh của hai người đã biến mất tại chỗ, trong chớp mắt lại xuất hiện đột ngột trước mặt Đạt Mạn Đức Lạp Tư.
Chiêu thuấn gian di động của Merlin nhất thời làm cho khóe mắt Đạt Mạn Đức Lạp Tư khẽ nhích động.
Merlin nhẹ nhàng vung tay, ném tên ma pháp sư đáng thương ra ngoài: "Tránh ra! Ngươi chỉ được cái tội vướng chân vướng tay!'
Đa Đa La đáng thương lăn cù mèo ra ngoài, nhưng vẻ mặt vẫn ngọt ngào cười say đắm: "Dạ dạ dạ, đại nhân, ta đây cút ngay ra xa một chút!"
Đạt Mạn Đức Lạp Tư thần sắc ngưng trọng, cẩn thận ngó chừng Merlin, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ngươi là ai?"
Nó đã cảm thấy nữ nhân trước mặt này mơ hồ phát ra một cỗ khí tức cường đại, mà trình độ cường đại đó đủ để tạo thành uy hiếp đối với nó.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư thật cẩn thận lui về phía sau hai bước, hít một hơi thật dài: "Ngươi là cường giả từ bên ngoài tới? Tại sao lại tới hang ổ của ta?"
"Sào huyệt của ngươi?" Merlin ánh mắt híp lại, ngập tràn hứng thú ngó chừng Đạt Mạn Đức Lạp Tư một lúc lâu: "Tinh Linh không giống... Loài người cũng không giống... Hừ hừ, còn có một chút khí tức của yêu khí... Ừ, ngươi nói nơi này là sào huyệt của ngươi? Địa phương này cũng được lắm nha, ta rất thích nơi này, ngươi tặng nó cho ta có được hay không?"
"Cáp... cáp..."
Đạt Mạn Đức Lạp Tư điên cuồng cười: "Đồ cuồng ngạo! Nhân loại ti tiện mà cũng dám ngạo mạn với người tôn quý như ta đây!"
Merlin giơ tay lên, trong mắt ngập tràn ý tứ cười cợt...
Đây là một loại khí tức nguy hiểm! Datara liền nhận ra ngay nụ cười đó là dấu hiệu cho biết vị Merlin đại nhân sắp trở nên điên cuồng.
"Ngươi nói ' ti tiện'?" Merlin giọng nói có chút cổ quái, ngữ khí của nàng ngược lại càng thêm chân thành: "Rốt cuộc ai là đồ ti tiện sẽ biết ngay thôi!"
Đạt Mạn Đức Lạp Tư nheo mắt: "Con bà nó gấu! Ngươi là cứu binh do con mồi nhỏ của ta mời đến sao? Ngươi cũng là một cường giả rất có thực lực! Hừ hừ..."
Merlin thở dài, nét cười trong ánh mắt của nàng biến mất, thay vào đó là quang mang nóng giận: "Cứu binh? Đừng nói những lời nhàm chán đó nữa. Ta có thể không hứng thú làm cứu binh cho người khác, thế nhưng không hiểu sao khi gặp cảnh ngươi khi dễ người của ta như vậy, ta đây thật là khó chịu ở trong lòng a..."
"Người của ngươi?"
Merlin gật đầu, nhẹ nhàng hất cằm về phía Hạ Á đang nằm trên mặt đất, nói hời hợt: "Đúng đấy. Chính là cái tên gia hỏa bất thành khí kia. Nói ra thì thực là rất đúng lúc, cái đồ không ra gì bị ngươi khi dễ kia từ ý tứ nào đó mà nói thì.... Ta đây được coi như là.... dưỡng mẫu của hắn!"
"Dưỡng.... dưỡng mẫu?"
Merlin vừa nói ra những lời này, những người khác ở bên cạnh - kể cả Tatara cũng đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
Ngay cả Hạ Á nằm ở nơi đó cũng không ngậm miệng lại nổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Merlin.
Merlin nhẹ cúi đầu xuống, sau đó thong thả giơ cánh tay phải lên chộp hờ hững vào không trung trước mặt. Trong tay nàng nhất thời xẹt lên một tia chớp chói lọi, tia chớp đó trong nháy mắt lại ngưng kết thành hình, biến ảo thành một cây gậy nho nhỏ.
Nếu nói đó là vũ khí thì thứ đồ chơi này lại vừa tròn vừa không sắc bén, nếu nói là ma pháp trượng thì lại quá ngắn ngủn bởi nó chỉ dài hơn cây bút lông ngỗng một tí xíu.
Nhưng chỉ cần là thứ ở trong tay của Merlin thì Đạt Mạn Đức Lạp Tư nhất thời lập tức cảm thấy một tia khí tức nguy hiểm.
Đó chính là bản năng cảm nhận nguy hiểm mà cường giả mới có. Chỉ có khi gặp phải người cùng cấp bậc với mình hoặc là dưới tình huống lực lượng của đối phương thừa sức uy hiếp mình, mới sinh ra cảm thụ như vậy.
Merlin nắm trong tay cây gậy ngắn, nhẹ nhàng run lên. Trên người nàng nhất thời liền tỏa ra một vầng quang mang màu bạc dịu dàng lóng lánh, ánh mắt của nàng híp lại thành một cái khe rất nhỏ: "Ta vốn cũng không phải là thích đánh nhau, thế nhưng cái thứ người không ra người, rắn không ra rắn, tinh linh không ra tinh linh như ngươi lại dám khi dễ con nuôi của ta... Như vậy ta cũng đành phải khi phụ ngươi một trận thôi."
Merlin cười híp mắt: "Thuận tiện hỏi ngươi một vấn đề nho nhỏ. À, ừ... Ngươi... Thích con ếch không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.