Chương 238: Tam bội tốc - Long Thứ
Khiêu Vũ
23/03/2013
Ngồi thảm bay phi trối chết tới cửa ra bên kia của huyệt động, lúc cả ba hạ xuống thì lại thấy đám người Trát Khố vẫn còn chờ trước lối đi. Hạ Á nhảy phóc xuống thảm bay giận giữ quát: "Khốn nạn! Sao các ngươi vẫn còn ở chỗ này hả?"
Nữ vu y Lộ Lộ lúc này vẫn đang được hai tên chiến sĩ Trát Khố đỡ giúp, nàng nghe vậy thì lạnh lùng nhìn Hạ Á: "Người Trát Khố, không có truyền thống bỏ lại đồng đội."
Hạ Á hừ một tiếng: "Đừng lảm nhảm, chạy mau! Chúng ta thất bại!"
Tiếng rống từ phía sau vọng lại càng lúc càng gần, thân thể cao lớn của Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã hiện ra trong tầm mắt mọi người, càn lướt qua đám cây cối mà tới.
"Mau ra khỏi đây! Từ đây chạy nhanh ra ngoài rồi lừa dẫn nó tới cái chỗ vực sâu có nham thạch nóng chảy phía trước đi!"
Đoàn người lại lần nữa theo thông đạo khi trước chạy ra ngoài, thông đạo này cũng không lớn cho lắm, so với thân hình của Đạt Mạn Đức Lạp Tư vẫn nhỏ hơn một chút nên có lẽ cũng có thể làm nó chậm lại phần nào.
Gần tới cuối thông đạo, đoàn người lại lần nữa trong thấy cái địa phương có ma pháp trận khi trước, Hạ Á bỗng hét lớn: "Từ từ! Mọi người mau nhặt lại vũ khí của mình đi đã! Lát nữa còn phải liều mạng!"
Lúc trước bởi mối đe dọa từ đàn kiến mà tất cả mọi người đều đã bỏ lại các loại vũ khí kim loại tại đây, giờ phút này khi họ chạy ngược trở ra thì đống vũ khí đó vẫn còn nằm chỏng chơ tại chỗ. Hạ Á bước vài bước đem Tụ khiếu cung cùng với ống đựng Phá giáp tiễn của mình nhặt lại, cũng đem cả cây dao găm nạm vàng đút vào ống quần, lúc này hắn mới vung tay lên: "Đi mau! Con kia quá khỏe nên cái thông đạo cũ này hẳn không chịu nổi lâu đâu!"
Hạ Á vừa mới dứt lời thì cả đám nghe "Ầm..." một tiếng vọng ra từ trong thông đạo! Nhất thời gạch đá vụn từ trên trần lả tả rơi xuống, mà vách tường của huyệt động cũng xuất hiện mấy vết rạn vỡ!
"Mau mau mau!" Hạ Á cao giọng hét.
Lúc này Đạt Mạn Đức Lạp Tư đang liên tục nhồi thân hình vĩ đại của nó vào thông đạo, khi thấy được bên trong thông đạo bắt đầu sụp đổ kèm theo từng tảng đá ngày một lớn rơi xuống thì tiếng gầm của nó càng lúc càng trở nên dữ tợn. Thông đạo này sụp đổ so với dự đoán của Hạ Á còn nhanh hơn! Cái con rắn khỉ gió này quá khỏe so với qui định!
Hạ Á hướng về phía sau liếc mắt một cái, chỉ thấy một cái đầu rắn thật lớn đã hung hăng "Chọc" vào trong thông đạo, tuy rằng thân thể khổng lồ còn chưa tiến vào nhưng sự va đập mạnh mẽ từ bên ngoài cũng đã đủ để khiến thông đạo run lên chằm chặp!
Theo tiếng cười cuồng vọng của Đạt Mạn Đức Lạp Tư, cái đầu của nó nhích sâu vào phía trong từng chút từng chút một...
Oanh! Lại thêm một tiếng nổ, hơn một nửa thân hình Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã xộc vào trong thông đạo, thân thể cồng kềnh tràn qua đem những tảng đá vừa rơi rải rác từ trên trần xuống toàn bộ nghiền thành những mảnh nhỏ!
"Nó vào rồi! Chạy mau! !"
Đoàn người rùng rùng dọc theo thông đạo chạy một mạch, nhưng mới chạy được hai bước thì Hạ Á bỗng phát hiện ra A Đạt bên cạnh đã không thấy đâu cả!
"Bố khỉ! Thằng kia đâu? !" Hạ Á nổi giận, quay đầu lại thì thấy A Đạt vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích!
Thằng này nhìn qua giống như là chả có ý định chạy trốn, hắn đứng ngẩn ra một chỗ nhìn về mấy cánh cửa cách đó không xa thông đi các thông đạo khác, nhìn như thằng mất hồn...
Mấy cánh cửa đó đều làm bằng thép ròng, nằm đó im ỉm khóa chặt các lối đi. Chỉ có duy nhất một cánh cửa để ngỏ thì chính là cánh cửa đi thông tới huyệt động có đàn Phệ kim nghĩ vừa rồi, cánh cửa mà lúc này con rắn kia đang ra sức chen vào, mà nó cũng sắp phá tung khung cửa hẹp mà vào tới nơi rồi... Vậy mà A Đạt lại đứng như thằng mất hồn ở đó, nhìn mấy cánh cửa khác đến ngây người...
Hạ Á điên tiết, quay đầu chạy ngược lại, kêu to: "A Đạt! Ngươi làm cái quái gì thế! Không muốn sống nữa à!"
A Đạt quay đầu lại, hét trả lại Hạ Á: "Ngươi chạy trước đi! Ta bỗng nghĩ ra một cách khác! ! Mau đi! !"
"Cái gì? !"
A Đạt tóm lấy cánh tay Hạ Á hấp tấp quát: "Nghe này! Ngươi nghĩ cách đem con quái này dụ tới chỗ vực sâu như kế hoạch lúc nãy! Nơi đó có địa hình thuận lợi để chặn nó lại! Ta cần khoảng 20 phút! Ta cam đoan sau 20 phút nhất định sẽ có mặt ở đó! Ta có một cách có lẽ có thể chơi xong thằng kia!"
Dứt lời, thằng này liền chạy vọt đến một cánh cửa gần đó, cũng không biết hắn mày mò kiểu gì mà lát sau chỉ thấy cánh cửa nặng nề bằng thép ròng nọ chợt mở ra! A Đạt nhanh nhảu lắc mình chui tọt vào! Sau đó cánh cửa nhanh chóng khép lại!
Hạ Á đờ người...
FUCK OFF! Thằng khốn này sẽ không lừa lừa bỏ lại cả đoàn, một mình trốn đi chứ? !
Chỉ có điều cánh cửa thép đóng vào mở ra chỉ trong chớp mắt, nhanh tới mức Hạ Á căn bản còn chả kịp níu A Đạt lại, huống hồ cho dù có thể đuổi vào theo thì hắn cũng không nỡ bỏ lại đám đồng bọn người Trát Khố.
"Khốn nạn! Con rồng khốn nạn!" Hạ Á cay cú chửi ầm lên, lại thấy đầu của Đạt Mạn Đức Lạp Tư đã gần sát, Hạ Á bèn không dám chậm trễ nữa mà nhanh chóng quay đầu chạy mất dép.
Trong thông đạo dài hun hút, đám người Trát Khố đã sớm chạy một mạch tới cuối đường, đang đứng chờ ở đó, thấy Hạ Á một mình hổn hà hổn hển chạy lại thì cả đám không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Oa! Lão gia, tiên sinh Đạt Nhĩ Văn đâu?" Đa Đa La vẻ mặt thảm thiết: "Sẽ không đến mức bị con quái kia khợp luôn rồi chứ?"
Hạ Á âm trầm: "Thằng khốn đó chạy mất rồi! Con mẹ nó...!"
Hạ Á trong lòng cực kỳ ức chế, nếu sớm biết thằng kia có thể mở ra những cánh cửa khác thì hẳn mọi người sẽ cùng theo hắn trốn ra theo đường khác rồi! Không như bây giờ phải chạy ngược lại theo đường cũ, tính đi tính lại thì chính là một cái đường chết a!
Hiện chỗ này đúng là lối vào của cái "Khu tiêu bản cơ thể sống" khi trước, trước mắt trải ra một rãnh vực sâu rộng lớn vô cùng, phía dưới một đoạn là thác nước đổ ầm ầm, mà dưới đó một đoạn khá xa lại là cả một dòng sông nham thạch nóng chảy đáng sợ!
Vấn đề lúc này là vốn nơi đây nguyên bản có một cây cầu, nhưng giờ cây cầu này đã hoàn toàn sụp đổ đi mất... hiện bị cả một khoảng rộng vực sâu như vậy chắn trước mặt khiến Hạ Á hết sức buồn bực, bất đắc dĩ đành phải kêu Đa Đa La lấy thảm bay ra dùng.
Thảm bay gánh nhiều người như vậy nên lúc bay lên không khỏi thất tha thất thểu, bất quá cũng may mà rốt cục không bị rớt xuống, sau đó thì mọi người cũng hữu kinh vô hiểm đáp được xuống bờ đối diện của vực sâu.
"Tập hợp lại!" Hạ Á hô hào khí thế: "Chúng ta dừng tại đây xem xem có thể liều với nó một phen hay không!"
Tất cả mọi người đều rõ ràng, tuy phía trước còn có một đoạn thông đạo nữa, nhưng cuối cùng thì cũng vẫn là đường cụt mà thôi! Cuối đường chính là một cánh cửa to bằng thép ròng, lúc trước sở dĩ có thể đi vào là vì có một tấm khiên kê vào đó nên lọt lại một khoảng hở... nhưng hiện giờ cánh cửa đó đã khép chặt lại rồi nên cho dù đoàn người có tiếp tục chạy thêm thì cũng tới đó là hết mà thôi.
"Lão gia, có khi con quái kia không có khả năng bay. Lòng vực rộng như vậy, chắc nó không qua được chứ?" Đa Đa La lảm nhảm cầu may.
Lời này của Đa Đa La khiến mọi người không khỏi ôm chút tâm lý chờ mong, nhưng Hạ Á lại tỉnh táo đoán thầm: con rắn quái vật kia lợi hại như vậy, chỉ có một cái vực sâu chỉ sợ ngăn không nổi nó rồi.
Rốt cục, từ sâu trong thông đạo đối diện lại truyền đến một tiếng nổ rền vang! Lần này thanh âm dồn dập vọng tới cực kỳ liên tục, rất nhanh sau đó thì thân hình đen thui khổng lồ nọ đã hiện ra trong tầm mắt mọi người, cái đầu thật lớn ngoe nguẩy vươn loạn đem thông đạo húc cho vỡ toác ra. Liền đó cái đầu kia mang theo tiếng rít gào chói tai thò ra khỏi cửa thông đạo, thân thể kềnh càng tuy vẫn nằm trong thông đạo nhưng cái cổ dài đã vươn dài ra, ngỏng lên để nâng cái đầu xấu xí lên cao nhìn xuống đoàn người ở bờ bên kia.
Cách một lòng vực rộng, cặp mắt rắn mang theo những tia nhìn ác độc chăm chăm soi về phía nhóm Hạ Á.
"Sao? Không chạy tiếp sao? Đám con mồi bé nhỏ của ta?"
Thanh âm cay độc ùng ùng như sóng lớn vỗ vào màng nhĩ mọi người, đoàn người lại lần nữa thấy như ngàn vạn mũi kim châm vào tai mình, một cơn lạnh lẽo thấu xương dựng ngược tóc gáy dâng lên.
"Lui lại! Lui lại! !" Hạ Á dang rộng sải tay ép mọi người lui về phía cửa thông đạo từng chút một.
Con quái ngoác mồm cười cuồng ngạo, vươn cao đầu từ trên cao nhìn xuống đám người nhỏ bé bên bờ đối diện.
Theo tiếng cười nhạo, cái đầu to đùng bỗng hung hăng vươn về phía trước!
"Công kích! ! !"
Hạ Á cao giọng hét, đám người Trát Khố vốn chuẩn bị sẵn nên theo tiếng rống của hắn thì hơn mười chiến sĩ Trát Khố đang xếp thành trận thế nửa vòng tròn đồng loạt phóng hơn mười cây mâu dài đầu bịt sắt ngọn xé gió phi về phía trước!
Đám chiến sĩ Trát Khố mỗi người đều là tinh nhuệ, mâu dài đầu bịt sắt nhọn phóng ra đã lóe lên ánh sáng... hiển nhiên là một loại lực lượng nào đó cùng loại với đấu khí để công kích!
Vốn hành động vừa rồi của Đạt Mạn Đức Lạp Tư chỉ để hù dọa là chính, lòng vực rộng lớn khiến công kích của nó căn bản không tới đám người bờ đối diện... ai ngờ mới vừa vươn đầu ra khoảng hai mươi thước thì đã hứng trọn hơn mười mũi mâu dài tua tủa hôn lên khắp mẹt!
Một tràng đinh đinh đang đang vang lên, đám mâu kia vừa chạm vào đầu Đạt Mạn Đức Lạp Tư thì toàn bộ đều bị văng ra tung tóe, thân thể con quái này quả nhiên cực kỳ cứng rắn! Hơn mười cây mâu dài bắn văng ra toàn bộ đều rơi tọt vào trong vực sâu.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư sằng sặc cười ngọa nghễ, nó ngoác miệng gầm thét: "Đám kiến nực cười, công kích của chúng bây quá yếu ớt rồi!"
Nói xong, nó mở lớn miệng phun ra một đoàn ánh sáng đen kịt!
"Chạy! ! !"
Hạ Á gào lên, mọi người đồng loạt hướng về bên trong thông đạo lùi vào, hơi thở màu đen kia vượt qua vực sâu rồi trực tiếp đập vào trên cửa thông đạo! Đoàn người đang nép ở trong thông đạo chợt nghe ầm ầm vang lên một tràng tiếng nổ giòn giã! Hơi thở này của Đạt Mạn Đức Lạp Tư mang theo lực phản chấn mạnh mẽ, cư nhiên trực tiếp đem cửa thông đạo đánh sụp tới một nửa! Hình ảnh như kiểu trực tiếp ở vách tường bên trên huyệt động "Bóc" rời ra một khối! Cửa vào của thông bị nó phun một ngụm này đã lõm sâu vào năm sáu thước! ! !
"Thấy chưa hả bọn kiến hôi kia, thế này mới gọi là công kích chứ! !" Đạt Mạn Đức Lạp Tư cười vang cuồng ngạo: "Giờ ta bắt đầu giết người đây!"
Nói xong, nó bỗng nhiên mở ra cái miệng lớn, rồi từ trong miệng chậm rãi hiện lên một đám khối khí màu xám kỳ quái!
Chỉ thấy từ trong khối khí lóe lên vài đốm sáng rồi dường như chỉ trong nháy mắt thì mấy đốm sáng này đã xuất hiện ở bên trong đoàn người bên kia bờ vực!
Hạ Á rõ ràng cảm thấy dường như bản thân đang bị một cỗ lực lượng vô hình đè nén lại! Loại cảm giác bị trói buộc này khiến hắn toàn thân căng thẳng, nhịn không được rống lớn một tiếng rồi trong nháy mắt bạo phát ra Phi Hồng sát khí. Sau đó Hạ Á mới thấy thân thể nhẹ đi, theo bản năng hướng về phía sau nhảy lui lại.
Cùng lúc đó, bốn năm người Trát Khố bên cạnh đó bỗng nhiên trên thân mỗi người xuất hiện một cái quang điểm. Mà theo đó thì Hạ Á chợt nghe được con rắn ở bờ bên kia nhẹ nhàng gầm lên một tiếng, rồi thân thể của năm người Trát Khố nọ bỗng nhiên không tự chủ được nhẹ nhàng bị kéo ra phía trước, nhẹ nhàng bay lên lơ lửng, chỉ một lát đã bay đến khoảng không trên vực sâu!
Trong tiếng cười cuồng ngạo của con Đạt Mạn Đức Lạp Tư, đột nhiên cái miệng nó bỗng phát ra một loại thanh âm kỳ quái. Mấy người Trát Khố nọ sau khi bị lôi đi thì vẫn đang ở giữa không trung liều mạng giãy dụa la hét nhưng hiển nhiên không mang đến tác dụng chút nào, Hạ Á vốn cũng muốn quay lại kéo bọn họ về nhưng do chậm một bước nên căn bản chụp vào không khí.
Âm thanh trong miệng Đạt Mạn Đức Lạp Tư phát ra giống như nhịp theo một loại tiết tấu kỳ lạ nào đó, chỉ thấy năm người bị bay ra ở giữa không trung giãy dụa vài cái rồi sau đó phát ra một tiếng rú đau đớn.
Bang bang bang bang phanh!
Năm tiếng vỡ thanh thúy vang lên, năm thân thể ở giữa không trung chợt hóa thành một đoàn huyết vụ, trực tiếp vỡ tung! Đồng thời, năm đoàn quang mang nhàn nhạt từ trong thân thể năm người nhanh chóng bay ra rồi giống như chịu sự dẫn dắt của một lực lượng nào đó mà nhanh chóng bắn thẳng tới chỗ Đạt Mạn Đức Lạp Tư, con rắn này há mồm hút một cái, chỉ nghe vù vù mấy tiếng thì năm cái quang đoàn đã bị nó trực tiếp hút vào!
Giữa không trung, năm cỗ thi thể vốn đã vỡ thành máu thịt bầy nhầy vô lực rơi xuống, biến mất trong thác nước dưới vực sâu.
Đám người Hạ Á sợ ngây người, nhìn chằm chằm Đạt Mạn Đức Lạp Tư đằng xa!
"Mẹ kiếp! Đây là cái loại ma pháp gì hả? !" Hạ Á tóm lấy Đa Đa La gào lên: "Đây là pháp thuật gì hả! !"
Đa Đa La thần sắc chật vật, nhưng ánh mắt mờ mịt đã cho thấy là hiển nhiên hắn cũng không biết.
"Linh hồn nhạc dạo! Một loại cấm chú."
Đóa Lạp trong đầu nói ra đáp án, âm thanh Đóa Lạp cũng mang theo một tia sợ hãi: "Xong rồi! Đây là cấm chú! Chúng ta không thể nào ngăn cản nổi! Thằng kia có thể cắn nuốt linh hồn! !"
Cắn nuốt linh hồn? !
Hạ Á sợ đến co cả cổ.
Đóa Lạp hoảng loạn giải thích: "Loại cấm chú này là một loại đáng sợ nhất của thuật nguyền rủa! Nó có thể thông qua cắn nuốt linh hồn mà bổ sung sinh mệnh lực cùng lực lượng hao tổn của bản thân chính mình! Linh hồn nhạc dạo, có thể trực tiếp khống chế tâm linh chúng ta rồi biến thành con rối của nó. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, một khi bị Linh hồn nhạc dạo của nó đích khống chế thì ngay cả một chút cơ hội đề phản kháng cũng không có!"
Đạt Mạn Đức Lạp Tư cười sằng sặc: "Mùi vị thơm ngon quá đi mất! Ha ha ha ha! Ta sẽ không giết chết các ngươi ngay lập tức đâu mà sợ! Các ngươi chính là món tráng miệng tốt nhất sau khi ta tỉnh lại mà! Lại đây đi, mấy món tráng miệng của ta!"
Nói xong, trong miệng nó lại hiện ra một khối khí màu xám.
Sắc mặt Hạ Á bỗng trầm xuống, đột ngột phóng nhanh ra ngoài, hắn đứng ở cửa thông đạo, cong thân tháo xuống Tụ khiếu cung!
Hạ Á nhanh chóng sải một bước rộng, vặn eo, rút ra năm mũi Phá giáp tiễn một lúc đặt lên trên dây cung rồi lập tức vươn vai cuộn lưng giang rộng thân hình, toàn thân vụt trở nên hùng vĩ sừng sững, ánh mắt vụt hóa thành một mảng màu đỏ!
Phi Hồng sát khí cuồn cuộn vận chuyển, nhất thời lực lượng bàng bạc từ trong thân thể hắn sôi trào!
Hạ Á thở hắt ra, dùng sức kéo Tụ khiếu cung, đem cây cung bảo bối này căng ra hết cỡ tựa như trăng tròn, rồi dường như còn chưa thấy đủ, hắn đột nhiên vặn eo thêm một chút rồi theo nương theo đà đó mà đem sức lực toàn thân tụ lại tại hai cánh tay, bỗng chốc cổ tay vừa lật, đem dây cung lại kéo ra thêm một chút! !
Tụ khiếu cung nhất thời phát ra một tràng tiếng răng rắc thanh thúy, cả cánh cung run rẩy! ! !
Hạ Á lại vẫn chưa hài lòng, giờ phút này mặt hắn đã đỏ tía như gà chọi, khóe mắt cũng đang run nhè nhẹ, chỗ đầu ngón tay nắm dây cung đã bị cứa đứt tóe ra máu tươi đầm đìa! Hắn ráng hít sâu một hơi... gân ở hai cánh tay chợt gồ hẳn lên, cổ tay lại lật đem dây cung kéo giãn ra thêm vài phần, cuối cùng Hạ Á còn ráng vươn thẳng lưng để tụ thế!
Năm mũi Phá giáp tiễn tề tụ trên dây cung nhất thời rực sáng tựa như đang bị nung chảy, Phi Hồng sát khí nở rộ quanh thân tên, liền thấy đầu mũi tên đã lập lòe tỏa sáng như năm vì sao màu máu! ! !
Lúc này Hạ Á giống như ôm một vầng trăng tròn đỏ rực trong lòng! !
Lát sau...
Oanh! ! !
Lấy thân thể Hạ Á làm trung tâm, hồng quang nở rộ hình thành một chiếc lồng rực rỡ đỏ thắm. Lực lượng toàn thân được Hạ Á dốc hết vào Tụ khiếu cung, rồi theo một tiếng gầm của hắn, thân cung vang lên tiếng rít gió lảnh lót rồi oanh lên một tràng rống giận chói tai!
Tiếng dây cung bung ra quả thật tựa như một con cự long đang sôi sục gầm gừ! Chỉ nghe một tiếng nổ đanh gọn vỡ tung ra, hồng quang bạo phát!
Theo tiếng nổ, năm mũi tên nhọn hóa thành năm dải sáng màu đỏ xé toang hang động mịt mờ!
Phi Hồng sát khí mạnh mẻ, Tụ khiếu cung cứng cỏi, hơn nữa Hạ Á lại còn đem hết toàn lực kéo dây cung căng ra hơn cực hạn thêm hai vòng nên đã đem lực lượng phát huy đỉnh của đỉnh! !
Mãn cung mãn huyền tam bội tốc xạ! ! (Căng cung căng dây bắn gấp 3 vận tốc)
Năm dải sáng màu đỏ xé toang không gian vút bay, cơ hồ chỉ một cái nháy mắt đã bắn thủng tan khối khí màu xám khủng bố nọ, lại tiếp tục vẽ lên năm đường thẳng rực rỡ như kẻ chỉ trực tiếp găm vào trên đầu của Đạt Mạn Đức Lạp Tư.
Cả cái đầu hùng vĩ của Đạt Mạn Đức Lạp Tư trong phút chốc đã bị hồng quang bao phủ, rồi có năm chỗ quang mang bỗng nở rộ, Phá giáp tiễn bằng hợp kim cứng cỏi vậy mà trực tiếp nổ tung, ngay cả thân hình Đạt Mạn Đức Lạp Tư cứng cỏi là thế mà cũng không chịu nổi đòn này, nhất thời toác ra năm lỗ máu.
Cả phần đầu run lên chằm chặp, Đạt Mạn Đức Lạp Tư phẫn nộ gầm rú một tràng, cái đầu cực lớn bị sức nổ ép tới bắn văng về phía sau rồi nện thật mạnh lên trên vách tường, nhất thời cả tòa huyệt động oanh động tựa như trời long đất lở, mặt đất cùng các vách tường vọng ra những tiếng vụn vỡ răng rắc!
Một cú bắn này của Hạ Á cơ hồ đã đem sức lực toàn thân của hắn rút sạch đi không còn chút nào. Lúc này hai tay Hạ Á buông lỏng, đem Tụ khiếu cung thả xuống đất, thân thể lảo đảo một chặp, cuối cùng hắn phải mạnh mẽ dùng sức cắn khóe môi một chút, sau đó nhanh chóng rút ra hỏa xoa. Hạ Á hai tay nắm chặt hỏa xa, trong miệng rống lên một tiếng gầm tựa dã thú!
Phi Hồng sát khí lại một lần nữa cuộn trào! Lần này trên cán hỏa xoa đã được gắn vào viên tinh thể kỳ lạ kia, nhất thời quang mang màu đỏ trở nên cực kỳ chói mắt, Hạ Á đứng thẳng tắp trước cửa động, cả người giống như một cây cột rừng rực lửa!
Mạnh mẽ phát động Phi Hồng sát khí, lại dưới trạng thái kiệt lực nên tiếng gầm rú trong miệng Hạ Á rất nhanh liền toát ra vẻ đau đớn, cơn đau xoắn cuộn từ sâu trong óc khiên hắn cảm thấy như đầu mình đang vỡ vụn ra từng mảnh! Lực lượng điên cuồng lại dũng mãnh sôi lên trong thân thể, nhưng lần này mũi và tai hắn đã rỉ ra máu tươi, tóc gáy cũng thấm ra từng giọt huyết châu! Toàn thân rỉ máu nhất thời khiến làn da hắn trở nên xanh lét! Từng mảng từng mảng máu tươi nhuộm quần áo hắn ướt sũng!
"Đa Đa La! ! !"
Hạ Á hét lớn một tiếng khiến Đa Đa La giật bắn người. Thân mình Hạ Á chợt lóe lên rồi hiện ra bên cạnh Đa Đa La: "Thảm! !"
Hắn phóng lên trên thảm bay, sau đó Đa Đa La nhanh chóng niệm lên chú ngữ, tấm thảm chở hai người phi lên, nhanh chóng lao về phía Đạt Mạn Đức Lạp Tư.
Hạ Á đứng ở trên thảm bay, Phi Hồng sát khí rừng rực tỏa hào quang chói mắt, Đa Đa La ngồi bên cạnh hắn chỉ cảm thấy toàn thân bị ép tới không thể động đậy, đành nỗ lực túm chặt lấy một góc phi thảm mà run lập cập.
Thảm bay rất nhanh đã bay đến khoảng không bên trên lòng vực sâu, dần tiếp cận Đạt Mạn Đức Lạp Tư. Giờ phút này cái đầu của con rắn đã ngoi lên trở lại, vừa rồi ăn trọn một kích kia của Tụ khiếu cung đã khiến đầu nó có năm chỗ nở hoa. Lúc này trong ánh mắt Đạt Mạn Đức Lạp Tư đang toát ra lửa giận điên cuồng, ngoác to miệng rít gào, tiếng rít mang theo một đoàn cuồng phong suýt chút nữa đã đem thảm bay đang tiếp cận trực tiếp thổi văng đi.
Hạ Á đứng trên thảm, hai tay nắm chặt hỏa xoa, không đợi đến khi thảm bay tiếp cận bờ bên kia thì đã quát lên một tiếng chói tai!
Được lắp tinh thể khiến hồng quang trên hỏa xoa so với bình thường đậm đặc hơn gấp mấy lần có dư! Hạ Á trong tay giống như đang cầm một dải lửa trời, tung người nhảy vọt lên, ở giữa không trung vặn người rồi cùng với hỏa xoa được nắm chắc trong tay, toàn thân giống như một dải sao chổi xẹt qua không trung, trực tiếp đánh vào thân hình Đạt Mạn Đức Lạp Tư! !
Oanh! ! !
Hồng quang trên hỏa xoa thượng trực tiếp xỏ xuyên qua da Đạt Mạn Đức Lạp Tư cắm tới! Lập tức hỏa xoa sắc bén đâm thẳng theo vào, trực tiếp xuyên qua lớp da kiên cố dẻo dai của Đạt Mạn Đức Lạp Tư, một vùng vảy rắn quanh đó cũng bị đập nát bét!
Hạ Á hai tay ghì chắc hỏa xoa, nhát đâm này của hắn cơ hồ ghim hỏa xoa vào lút tới tận chuôi! Hồng quang mãnh liệt bộc phát khiến vết đâm trong nháy mắt vỡ toác ra một miệng vết thương thật lớn! Hạ Á dồn sức nặng toàn thân nghiến răng đem hỏa xoa điên cuồng cắm xuống, lúc này sự sắc bén vô kiên bất tồi của hỏa xoa được phát huy tới mức tận cùng, càng lúc càng xẻ sâu vào thân rắn!
Một chuỗi âm thanh thanh thúy giòn giã vang lên, hỏa xoa trực tiếp cắt ra trên thân rắn một hố sâu phải tới ba thước. ! ! !
Lỗ thủng này ở ngay phía dưới của cái đầu Đạt Mạn Đức Lạp Tư, máu rắn tanh hôi văng tung tóe nhuộm đẫm toàn thân Hạ Á. Đạt Mạn Đức Lạp Tư trúng một đòn nghiêm trọng này, đau tới mức cả thân hình nhất thời oằn xuống, phát ra một tiếng tru thống khổ. Thân mình Hạ Á ở giữa không trung ra sức uốn éo, cả người lại nhảy vọt lên, thuận thế rút ra hỏa xoa, hạ xuống trên lưng con rắn! Hắn vừa rơi xuống thì ngã quỵ, hai đầu gối đập mạnh lên thân rắn, canh cách hai tiếng, Hạ Á đau tới tối tăm mặt mũi, thì ra trên vảy rắn vốn có những cây gai lởm chởm khiến hai đầu gối hắn nhất thời bị cắt phọt máu tươi đầm đìa, cảm giác tựa như đầu gối đã bị cắt nát hoàn toàn!
Hạ Á quỳ sụp một chỗ, toàn thân thấm đẫm máu tươi, cũng không phân biệt được là máu của hắn hay là máu của Đạt Mạn Đức Lạp Tư nữa, hắn kiên cường nâng tay giơ hỏa xoa lên cao, thét lớn một tiếng, lần này hồng quang bao quanh thân hắn trong nháy thu lại ngưng tụ trên hỏa xoa.
"Long... Thứ! ! ! !"
Oanh! !
Hồng quang xỏ xuyên qua thân hình, hỏa xoa lại một lần nữa mạnh mẽ cắm vào trên lưng rắn.
Đạt Mạn Đức Lạp Tư vốn đang giãy dụa sắp ngẩng cao đầu hòng phản kích, nhưng khi một kích cuối cùng này của Hạ Á nện trên lưng nhất thời khiến cho nó giống như bị một cỗ lực lượng vô hình trực tiếp ép tới lại lần nữa gục đầu xuống! Trên lưng nó lúc này một đoàn hồng quang bạo liệt dữ dội, dữ dội tới mức khiến cho huyết nhục của nó văng tứ tung, từng tảng lớn vảy rắn, da rắn , thịt rắn rồi có cả xương rắn văng khắp nơi! !
Tần số sóng âm thanh của tiếng Đạt Mạn Đức Lạp Tư gầm rú lần này phải cao gấp ba lần trước! Cả thân hình hùng vĩ giống như cũng không thể chịu nổi lực lượng khủng khiếp của cú đánh, chỉ nghe oanh một tiếng đã nện sầm vào trên mặt đất! ! Quay đầu nhìn lại trên lưng Đạt Mạn Đức Lạp Tư, chỗ vết thương vừa bị một kích Long Thứ toàn lực của Hạ Á kia đã rộng ngoác đến nỗi cả thân rắn cơ hồ có một phần tư khối lượng bị đánh văng ra rồi! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.