Liệp Quốc

Chương 113: "Tay sai" Tatara

Khiêu Vũ

23/03/2013



Rõ ràng mùa đông sẽ rất nhanh qua đi, thế nhưng khí trời bỗng nhiên biến hóa, một trận mưa tuyết che phủ hoàn toàn miền bắc đế quốc Byzantine, trận mưa tuyết kéo dài hơn ba ngày, tuyết rơi phủ kín cả đường đi, không ít địa phương bị cách ly hoàn toàn. Hàng hóa không cách nào lưu thông làm cho vật giá ở những nơi bị cách li liền tăng đột biến, khí trời đông lạnh giá rét này, giá lương thực tăng cao khiến cho không ít gia đình nghèo khó càng bị tăng thêm áp lực về kinh tế.

Thế nhưng những việc này, đối với giới quý tộc thì phảng phất như không có chuyện gì lớn. Một trận mưa tuyết phủ xuống, các quý tộc vội vàng tổ chức đủ loại yến hội, cưỡi ngựa đạp tuyết đi săn thú, thưởng thức cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp, còn các quý phụ cùng các tiểu thư quý tộc thì vô cùng thích thú nhân cơ hội này mà khoe ra những bộ y phục bằng lông cừu xinh đẹp và mới nhất của bản thân.

Hạ Á cùng mấy người trong thương đội Jialun-Si cũng bị vấn đề tắc đường này làm cho liên lụy, bọn họ đang bị cô lập bên trong thành Meirica thủ phủ quận Armenia.

Quận Armenia cách thủ đô đế quốc Aosiji Liya rất gần, trên phương diện hành chính, nó cũng không thuộc về phạm vi quản hạt của trung ương, mà là thuộc về một quân khu Tema. Do thủ phủ thành Meirica và sáu thành thị nhỏ xung quanh cùng với hơn vài chục cái thôn trang nhỏ tập hợp lại tạo thành một cái quân khu, quận Armenia có hơn năm mươi vạn nhân khẩu. Hơn nữa, từ vị trí địa lý mà xem, quận Armenia cách thủ đô đế quốc Aosiji Liya là gần nhất, thành Meirica cũng là thành trì lớn thứ ba của đế quốc, còn từ 46 quân khu Tema mà nhìn, thực lực của quân khu quận Armenia cũng là đứng trong hàng ngũ ba quân khu đứng đầu.

Quân khu Armenia cũng là quân khu chế độ Tema được thành lập trong nhóm đầu tiên, mà tổng đốc hiện tại nắm giữ Armenia chính là tướng quân Hughes, một nhân vật có địa vị cao của phe quân phương, quân khu Armenia tại hơn 70 năm trước đã rơi vào trong tay của gia tộc hắn, sau đó cũng không để cho người ngoài nhúng tay vào, hiện tại đã truyền thừa được ba đời.

Trải qua hơn bảy mươi năm quản lý, cũng giống như các quân khu hùng mạnh khác trong đế quốc, Armenia hiển nhiên giống như là một quốc gia nằm trong đế quốc, trong tay tổng đốc tướng quân Hughes không chỉ có hơn 5 vạn nông binh được kê khai cho chính phủ, mà quan trọng hơn là, hắn đã phát triển một lực lượng quân đội chính quy trực thuộc riêng mình hắn, một binh đoàn với quân lực đạt trên 2 vạn người-- đương nhiên, cái binh đoàn này không hề tồn tại bên trong danh sách quân đội của đế quốc, nó y nhiên lấy danh nghĩa chỉ là "một binh đoàn nông binh của một chiến khu nào đó"-- đại bộ phận quân khu đều dùng chiêu thức này.

Có thể nói thế này, nếu như chỉ nói bên trong đế quốc, trong số rất nhiều quân khu, cái quân khu nào khiến cho hoàng đế quan tâm nhất ? Như vậy quân khu Armenia chắc chắn sẽ đứng ở vị trí hàng đầu !

Bởi vì khoảng cách đối với thủ đô Aosiji Liya trực thuộc hoàng thất thật sự quá gần ! !

Khu vực trung ương trực thuộc hoàng thất đế quốc là lấy Aosiji Liya làm trung tâm, cộng thêm sáu thành trì bảo vệ xung quanh, cùng với chu vi khoảng một nghìn ki-lô-mét. Mà từ thành Meirica xuất phát, lấy tốc độ hành quân gấp của quân đội, trong tình huống mọi việc đều thuận lợi, thì chỉ tối đa trong ba ngày, là có thể đóng quân ngay bên cạnh thành Aosiji Liya ! !

Hơn nữa những quân khu dưới chế độ Tema, đám quân phiệt này cùng với hoàng thất trung ương không có cùng lập trường, tình huống như thế, làm thế nào khiến cho lịch đại hoàng đế có thể an tâm?

Quân khu Armenia có một vùng quặng mỏ hàm lượng sắt cực cao, quặng sắt này là được phát hiện vào 60 năm trước, kết quả của việc phát hiện này là trực tiếp mang tới sự phồn vinh cho gia tộc Hughes ! ! Có ruộng đất, có nhân khẩu, hơn nữa còn giàu quặng mỏ, khiến cho thực lực của quân khu Armenia hầu như chỉ trong thời gian ngắn liền tăng lên gấp vài lần! Thậm chí còn có một câu nói, bộ binh của quân khu Armenia, áo giáp trang bị so với binh đoàn thường quy của đế quốc đều tốt hơn nhiều lắm !

Địa phương này là nơi sản xuất ra áo giáp cùng vũ khí tốt nhất trên toàn đế quốc Byzantine! Mả sản lượng cũng kinh người. Bởi vì có nhiều ưu thế như vậy, cho nên mỗi đời tổng đốc của quân khu Armenia, bên trong phe phái quân phiệt của đế quốc, đều là nhân vật nắm giữ quyền hành rất cao. Các loại áo giáp vũ khí mà Armenia sản xuất ra, thường xuyên bán cho các quân khu quân phiệt khác, cho nên nó cũng trở thành lực lượng hạch tâm của đảng phái quân phiệt.

※※※

Đương nhiệm tổng đốc Hughes, ngay cả bên trong lực lượng của phe quân phiệt cũng là bài danh mười người có quyền hành đứng đầu, nhân vật như vậy, hiển nhiên sẽ không đi xu nhịn một tiểu nhân vật như Hạ Á.

Mặc dù Hạ Á đi vào trong quận Armenia mới hai ngày, thế nhưng ba đời gia tộc Hughes đã kinh doanh ở trong quận Armenia, mạng lưới giám sát đầy rẩy khắp nơi cũng đã sớm phát hiện nhân vật đang làm mưa làm gió này đang ở trong địa phương của họ. Lúc đi vào trong thành Meirica, Hạ Á đã đưa ra văn kiện thông hành thì cũng đã bại lộ thân phận của hắn.

Bất quá khi tin tức đưa tới phủ của tổng đốc, tổng đốc Hughes cũng không có ý muốn gặp mặt người "anh hùng của đế quốc" này. Nhưng mà sau đó, mật thám bên trong thành Meirica cũng đã nhận được một mệnh lệnh từ tổng đốc : đừng trêu chọc vào tên gia hỏa kia, để hắn thuận lợi quá cảnh là được.

Đáng tiếc chính là, bởi vì trời đổ một trận mưa tuyết lớn, đám người Hạ Á lại phải tiếp tục ở trong thành Meirica thêm vài ngày.

Cảnh tuyết ở bên ngoài thành làm cho đám quý tộc thích thú hưởng thụ, thế nhưng cảnh sắc ở trong thành lại là một phen trái ngược.

Tuyết đọng trên đường bị xe ngựa giẫm đạp, biến thành một vùng lầy lội màu đen, nhìn dơ bẩn không chịu nổi, nơi nơi đều biến thành từng vũng bùn do tuyết tan ra, thỉnh thoảng còn có vài xe ngựa chạy ngang qua, bánh xe cán vào vũng bùn làm nước bùn văng tung té trúng vào người đi đường.

Giá cả lương thực đã tăng lên một cách chóng mặt, mặc dù tổng đốc đại nhân đã hạ lệnh đem lương thực dự trữ toàn bộ tung ra, còn hạ lệnh cấm các thương nhân lương thực đầu cơ tích trữ, thế nhưng giá bánh mỳ cũng tăng lên 40%, loại có thịt thì cũng đã tăng giá gấp hai lần-- Armenia tuy rằng có rất nhiều quặng sắt, thế nhưng bản thân nó không phải là khu vực có sản lượng lương thực lớn, chăn nuôi cũng không có phát triển mạnh. Phần lớn lương thực của quân khu là phải mua từ bên ngoài.

Nói tóm lại, ba đời tổng đốc gia tộc Hughes đối với việc kinh doanh của thành Meirica coi như là thành công, chí ít trong thành cũng không có nhiều người ăn xin phải chết đói hoặc lạnh chết.

Thế nhưng, bởi vì bị tuyết ngăn đường, bị nhốt trong thành Armenia không chỉ có đám người Hạ Á, mà còn có không ít thương đội đang buôn bán đi qua khu vực này-- Mà nếu chỉ có đám thương buôn, thì mọi việc cũng sẽ rất bình thường, vì những thương nhân xa nhà dù sao cũng tính là rất biết an phận. Thế nhưng lúc này bên trong thành Meirica, còn tụ tập một lượng lớn dong binh cùng võ sĩ.

Bởi vì đầu mùa xuân tới, bên trong đế đô Aosiji Liya, sẽ diễn ra một hồi giác đấu xem như là đại hội chào mừng năm mới, toàn bộ lãnh thổ của đế quốc Byzantine, chỉ cần là ngươi Byzantine, đồng thời phải là võ sĩ có đẳng cấp, đều có thể báo danh tham gia đại hội.

Đây là đại hội truyền thống có từ ngàn năm qua của đế quốc Byzantine, truyền thuyết kể rằng lúc đế quốc vừa được thành lập, tổ chức đại hội như thế này, vừa vặn xem như là tinh thần thượng võ của đế quốc, mấy lần đại hội giác đấu sớm nhất, chẳng qua là để cho một nhóm nhỏ võ sĩ báo danh tiến hành một hồi luận võ, cuối cùng sẽ chọn ra một vài người có chiến tích xuất sắc, được phép ra mắt hoàng đế bệ hạ, đồng thời sẽ nhận được một mai huy chương cùng với một số tiền thưởng khá lớn, thậm chí cũng đã từng có người sau khi thành danh trong các trận thi đấu, liền được tuyển vào làm thị vệ bên trong hoàng cung.

Mà trải qua trăm nghìn năm lịch sử đế quốc, đại hội này không chỉ được bảo tồn, mà còn mở rộng ra gấp trăm lần.



Hiện tại nội dung thi đấu, nguyên bản thi đấu cá nhân từ sơ khai vẫn được giữ lại, cùng lúc còn phát triển thêm đoàn thể tác chiến, hai bên thi đấu không còn là thi đầu từng cá nhân, mà là đoàn thể cùng nhau thi đấu ! Bên trong đấu trường, trước mắt hơn vạn người cùng nhau hò hét cổ vũ, hai đoàn thể cùng nhau thi đấu, các loại võ sĩ khác nhau hợp thành một đội, võ sĩ cận chiến, kiếm sĩ, phủ binh (Axeman), thậm chí là cung thủ, thích khách. . . vân vân, lúc này tỷ thí không còn đơn thuần là võ dũng cá nhân, mà còn phải kết hợp kỹ xảo tác chiến của đồng đội.

Trong một hồi tỷ thí, bên phía thất bại thường là bị thương thảm hại thậm chí có trường hợp toàn đội bị đồ sát ! Thế nhưng bên thắng cũng được ban thưởng cực kỳ kinh người !

Mà ngoại trừ đối kháng giữa người với người, còn có đối kháng giữa người và dã thú vô cùng ác liệt !

Trâu điên, sư tử, cọp, báo, sói đói. . . Sau này càng ngày càng phát triển, còn đem cả ma thú vào trong đấu trường, cùng với các võ sĩ báo danh tiến hành đối kháng cá nhân !

Mà quy tắc của thi đấu cũng rất là tàn nhẫn đầy máu tanh! Trước lúc thi đấu, tất cả mọi người báo danh đều phải ký giấy sinh tử, mà một khi bước vào đấu trường, trận đấu bắt đầu, đương lúc cửa của đấu trường đóng lại, thì liền sau đó là cục diện ngươi sống ta chết ! Chỉ có người chiến thắng sống sót, mới có thể yêu cầu mở ra cửa đấu trường, kết thúc trận đánh ! !

Cho tới mấy năm gần đây, trình độ máu tanh trong các trận giác đấu thậm chí khiến cho người xem phải run rẩy.

Một ít tù phạm cũng được cho phép tham gia vào giác đấu, mà một khi thắng đủ số trận cần thiết, vô luận là người đó đã từng phạm phải trọng tội gì, đều có thể thu được lệnh đặc xá do chính tay đại thẩm phán của đế quốc tự viết ! Miễn trừ tất cả hành vi phạm tội của người này!

Mà cũng có một vài nô lệ, nếu như có thể chiến thắng trong các trận giác đấu thịnh trọng này, cũng sẽ giành lại được thân phận tự do của mình!

Tới rồi hiện tại, bên trong đế quốc đã xuất hiện những đoàn thể lấy việc thi đấu giác đấu làm kế sinh nhai, những đoàn thể này chiêu mộ các võ sĩ dũng cảm thành lập một tổ chức, ngày thường thì khắc khổ luyện tập, đến lúc mùa xuân đầu năm thì tiến về đế đô tham gia đại hội giác đấu, một khi thắng lợi thì là danh lợi cùng thu, mà một khi thất bại. . . thì bất quá biến thành một cổ thi thể nằm lại trên đấu trường, chờ binh sĩ kéo quăng ra ngoài mà thôi.

Cũng có một vài tổ chức buôn bán nô lệ, từ các nơi chọn ra một ít nô lệ cường tráng, tiến hành huấn luyện võ sĩ, sau đó báo danh dự thi, một khi thắng lợi, tổ chức buôn lậu sẽ đạt không ít tiền thưởng, mà bản thân nô lệ cũng sẽ đạt được tự do.

Tóm lại, bởi vì đại hội giác đấu có từ thời cổ xưa này mà dẫn sinh ra rất nhiều ngành nghề, thế nhưng nó cũng trở thành cội nguồn phát sinh tội ác. . .

※※※

Lúc này cách ngày tổ chức thi đấu giác đấu đầu xuân tại đế đô Aosiji Liya còn không tới một tháng thời gian, không ít võ sĩ đoàn thể quá cảnh đang bị mưa tuyết tắc nghẽn nhốt lại ở trong thành Meirica, những võ sĩ trời sinh bưu hãn này cư trú tại các lữ điếm trong thành, sau khi ăn no rượu say, nhìn đường bị tuyết che lấp, ngày thi đấu thì đã gần kề, không cách nào phát tiết tức giận trong lòng, đương nhiên sẽ bắt đầu sinh sự gây hấn.

Có một ít đoàn thể nhiều năm tham gia giác đấu, trong mấy lần đại hội trước đã tích kết không ít thù hận, càng tích càng nhiều, lúc này gặp nhau tại đây, liền lập tức cừu nhân gặp mặt mắt đặc biệt hồng. . .

Còn có vài người nguyên bản không có cừu hận, chỉ bất quá từng nghe qua danh khí của võ sĩ đoàn thể đối phương, cũng khó tránh được có người bụng dạ nham hiểm, nhân cơ hội này hạ độc thủ, giết chết đối thủ cạnh tranh. . .

Cho nên, trong mấy ngày này, trị an trong thành Meirica hầu như là trở nên hỗn loạn, binh sĩ tuần tra bận bịu lui tới cả ngày, đánh lộn đánh loạn, thậm chí gây hấn báo thù liên tiếp xảy ra.

Mặc dù binh sĩ tuần tra đã tận lực trấn áp, thế nhưng những võ sĩ đoàn thể cùng dong binh đoàn trên đao dính toàn máu huyết chỉ biết bán mạng để mưu sinh này, đối mặt với sự chấn nhiếp của đám binh sĩ thật sự là không có nghĩa lý gì cả, thậm chí còn có mấy cái võ sĩ đoàn đặc biệt bưu hãn, cùng binh sĩ duy trì trật tự đánh nhau một trận, sau đó điên cuồng ly khai khỏi thành Meirica.

Dù sao ngoài thành cũng là bốn bề phủ tuyết, đám binh sĩ trong thành cũng không có truy đuổi theo quá xa, đến lúc thoát hẳn thì tìm một cái thôn làng nhỏ mà cư trú, chờ khí trời trở nên tốt hơn thì lại tiếp tục lên đường.

※※※

Hạ Á cùng đám người Guluo ở tại lữ điếm trong thành đã hai ngày, lúc trời chạng vạng, bọn họ đang ở dưới lầu bên trong đại sảnh của lữ điếm dùng bữa uống rượu, mới ăn được chốc lát, chợt nghe thấy bên cạnh truyền tới một trận quát mắng, liền sau đó là âm thanh chén dĩa vỡ vụn, ở xa xa là hai nhóm võ sĩ rõ ràng là đang cách bàn chửi quát nhau vài câu, rất nhanh 'hô lạp' một tiếng hai bên liền đứng lên, rút đao múa kiếm nhào vào nhau.

"Ai, đã là lần thứ ba trong ngày." Hạ Á thở dài, hắn cầm bình rượu lên uống hai hớp, bình tĩnh ngồi nhìn hai bên giao chiến.

Ông chủ lữ điểm và đám tiểu nhị đã sớm sợ hãi mà chui vào phía sau quầy hàng, tên chủ lữ điểm ngó đầu ra khỏi quầy nhìn hai nhóm đang đánh nhau, cơ thịt trên mặt run run, nghe thấy âm thanh chén dĩa vỡ nát, còn có âm thanh của chiếc bàn bị đập gãy, trong lòng hắn không ngừng đau đớn, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể núp ở phía sau quầy mà cầu khẩn.

Đám người Landisi cũng đã sớm co cụm lại thành một đoàn, đem đám người thủ lĩnh Guluo vây ở chính giữa, cảnh tượng này mấy ngày nay đã không ít lần xảy ra, mọi người cũng không còn chút nào kinh hoảng, chỉ là đứng ở rất xa bảo trì khoảng cách.

Ngày đầu tiên nhìn thấy vài trận đánh như thế này, Hạ Á còn có chút hiếu kỳ mà quan sát, bất quá nhìn liên tục ba ngày, lúc này cũng không có hứng thú, bất quá vẫn còn chút lý do để hắn quan chiến chính là:

Những võ sĩ bên trong mấy đội ngũ kia, thật sự là tàng long ngọa hổ, trong đó không ít tên có vũ kỹ cường hãn cùng những chiêu số độc đáo!

Bản thân Hạ Á biết rất rõ thực lực hiện tại của mình, bản lĩnh lớn nhất hiện tại của bản thân chính là phi hồng sát khí cùng long thứ, phi hồng sát khí còn có thể làm là chiến lực sử dụng lâu dài, thế nhưng long thứ thì chỉ sử dụng được một lần, trên cơ bản là một lần đánh ra toàn bộ sức lực, nếu như không giết được đối phương, thì bản thân hắn cũng xong đời .

Còn trên phương diện chiêu số, hắn duy nhất chỉ biết một bộ "phá sát thiên quân" do cái lão già chết bầm kia dạy cho hắn ! Bộ vũ kỹ này đương nhiên là cực kỳ lợi hại, thế nhưng Dora ở trong mặt dây chuyền nói cho Hạ Á biết, bộ phá sát thiên quân này tuy rằng lợi hại, thế nhưng đây rõ ràng là một kỹ xảo dành cho quần chiến! Nói cách khác, bộ vũ kỹ này phi thường thích hợp dùng trên chiến trường để tàn sát. Mà nếu như là một đánh một, thì chỉ đủ xài đối với một đối thủ bình thường, nếu như gặp phải cường địch, loại vũ kỹ dành cho quần chiến này quả thực có chút không đủ.



Trong phá sát thiên quân, chiêu thức quần sát mạnh nhất, một khi thi triển ra, liên kích sẽ bao trùm một phạm vi lớn, nếu gặp phải trường hợp một đối một, với tốc độ của chiêu thức này, cùng lực công và phòng ngự đều có không ít khuyết điểm.

Nguyên bản Hạ Á cũng không thèm để ý, thế nhưng Dora nói một câu liền khiến hắn tín phục.

"Nếu như ngươi đường đường chính chính học qua một loại vũ kỹ lợi hại, như vậy lần sau có gặp phải Heisiting, ngươi chí ít cũng có thể chống đỡ hắn vài hiệp ! Bằng không lấy bản lĩnh hiện tại của ngươi, ngay cả lúc bạo phát phi hồng sát khí, ngươi cũng sẽ bị hắn giết chết chỉ trong vài giây. Cho dù ngươi thi triển long thứ, cũng bất quá làm hắn bị thương một chút mà thôi, gặp phải hắn thì ngươi chết là cái chắc."

Thế nhưng vũ kỹ. . . Bản thân hắn làm gì đã học qua?

Trước giờ gặp phải địch nhân, Hạ Á đều là dựa vào tố chất thân thể cường hãn, lấy phản ứng bản năng nhanh nhẹ, lực lượng, tốc độ để chống lại đối phương, nếu như gặp phải đối thủ bình thường, hắn đương nhiên là chiếm thượng phong rất lớn-- đối với điều này, đánh giá của Dora rất hà khắc: "Ngươi căn bản là đánh loạn không theo chiêu số gì cả, chỉ là dùng mạnh ăn hiếp yếu mà thôi. Thực sự gặp phải cao thủ, người ta chỉ cần nhìn là phát hiện ra ngay nhược điểm của ngươi, một kiếm đưa ra là đủ cho ngươi nằm xuống vĩnh viễn!"

Nhưng mà vũ kỹ chân chính, cũng không biết là phải học từ nơi nào . . . Dora tuy rằng nhìn giống như rất thông thái, hiểu biết cũng rất là nhiều, thế nhưng nàng dù sao cũng là một con rồng, vũ kỹ của loài người, nàng thật sự là không biết.

Về phần những người mà hắn quen biết, đám bạn hữu Shaerba, vũ kỹ còn không bằng Hạ Á ! Còn những tên lợi hai thì. . . Heisiting là đứng đầu, bất quá Heisiting có khả năng sẽ nhận bản thân hắn làm đồ đệ sao?

Vũ kỹ của tướng quân Adelike có thể tính là không tầm thường, bất quá muốn hắn dạy cho bản thân Hạ Á, cũng là không thể được, dù sao người ta vẫn còn phải dẫn binh. Lúc này nhìn đám võ sĩ đánh lộn, Hạ Á bỗng nhiên liền sinh ra vài phần ý định học trộm.

Lúc trước hắn ở trong Dã Hỏa trấn đã từng nhìn thấy đám dong binh đánh nhau, thế nhưng đám dong binh kia dù sao cũng là xuất thân từ đường phố! Còn những tên võ sĩ đang ở trước mặt, đều là xuất thân từ võ sĩ chân chính! Quanh năm không ngừng rèn luyện vũ kỹ, mà mục tiêu duy nhất chính là giác đấu ! Bên trong những người này, đại thể đều thuần phục vũ kỹ, nhìn liền vài ngày, cư nhiên cũng phát hiện có những cao thủ đặc biệt cao cường!

Bỏ qua chiến đấu liều mạng mà nói, chỉ đơn thuần trên phương diện kỹ xảo, sợ rằng tùy tiện lôi ra một tên trong đám này, nhất định cũng sẽ mạnh hơn bản thân hắn không ít.

Đang nhìn người của hai bên sáp vào nhau, bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng gầm dữ, liền thấy một võ sĩ mặc trên người một bộ giáp da màu đen nhảy dựng lên, cánh tay quét ngang, một đạo kiếm quang bắn ra ngoài, nhất thời nhìn thấy đối phương bưng lấy yết hầu, máu tươi từ trong khe tay chảy ra, ngã quỵ xuống đất.

Trên lưỡi kiếm của võ sĩ giáp đen này lóng lánh một mảnh ánh sáng đấu khí, hiển nhiên là đã đạt tới tiêu chuẩn của trung giai võ sĩ, mà kiếm kỹ cũng có vẻ tàn nhẫn và thâm độc, kiếm ảnh liên miên, cổ tay chỉ cần nhẹ nhàng run lên, liền có thể giũ ra một đoàn kiếm ảnh, khiến cho người ta không rõ đâu là thật đâu là giả, mỗi một kiếm đâm ra, luôn luôn trúng vào những điểm yếu hại trên người địch nhân, mũi kiếm lúc nào cũng đâm trúng vào những cái khe trên áo giáp của đối phương, không tới một hồi, trước mặt hắn đã ngã xuống năm sáu đối thủ.

Một kiếm kỹ xảo diệu như thế khiến cho Hạ Á động tâm không ngớt, hắn nhịn không được liền cầm lấy cái nĩa ở trên bàn ăn múa lại những chiêu số vừa rồi, nhưng mà đương nhiên bản lĩnh giũ ra kiếm ảnh thực thực ảo ảo vừa rồi, là cần phải phối hợp với kỹ xảo ở cổ tay, trong lúc nhất thời làm sao hắn có thể học được, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn chằm chằm động tác của người kia.

Mắt thấy một địch nhân cầm búa vung búa chém xuống, võ sĩ giáp đen kia liền tung ra một kiếm, đánh lệch đi lưỡi búa đang chém xuống, thuận theo thế kiếm lướt tới cán búa của đối thủ, một đạo máu tươi bay ra, ba ngón tay của đối phương liền bị cắt đứt ! Liền sau đó là một kiếm đâm xuyên ngực của người câm búa!

Nhìn đến đây, Hạ Á nhịn không được buột miệng thốt lên một tiếng : "Hay ! ! !"

Một tiếng này vừa thốt ra, nguyên bản một mình võ sĩ áo đen kia đã thắng dễ dàng một đám võ sĩ đối phương, hơn mười đối thủ đã bị hắn đánh ngã, vừa lúc nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi, vị võ sĩ áo đen kia bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, một khuôn mặt tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Hạ Á.

Hành động vừa rồi của Hạ Á thực sự có chút coi không được. Người khác đang đánh nhau sống chết, còn Hạ Á thì được một đám võ vĩ Landisi lưng đeo cung tiễn vây quanh, hắn ngồi giống như là một vị đại gia, bốn bề yên tĩnh, trong tay còn bưng một bình rượu, lại còn chê khen. . .

Tên võ sĩ áo đen kia nặng nề 'hừ' một tiếng, cầm theo kiếm chậm rãi đi tới, mũi kiếm vẫn đang rơi xuống từng giọt máu tươi, đi tới trước mặt Hạ Á còn cách khoảng bảy tám bước mới dừng lại, lúc này bên cạnh hắn cũng đã tập trung khá nhiều đồng bạn, tất cả đều hướng về phía Hạ Á trợn mắt nhìn, còn bẻ bẻ cổ tay, giống như là đang chuẩn bị đánh nhau lần nữa .

"Vị các hạ này, xem ra cũng là một võ sĩ." Võ sĩ giáp đen cười nhạt, ánh mắt quét qua đám người Landisi: "Nhưng mà ta nghe nói giác đấu đầu năm không có cho người ngoại quốc tham gia thì phải? Ngươi là người của võ sĩ đoàn nào, nhìn ngươi rất là lạ mặt a."

Hạ Á buông bình rượu trong tay xuống, thở dài, cười nói: "Ta đã xem ba ngày liền, trận đánh lúc nãy là đặc sắc nhất! Kiếm kỹ của ngươi thực sự rất lợi hại!"

Sắc mặt của võ sĩ áo đen lập tức trầm xuống, trong lòng đầy tức giận hét lớn nói: "Đặc sắc? Nguyên lai bọn ta đánh nhau chết sống, tại trong mắt của các hạ lại giống như là một tuồng hài kịch? !"

Hạ Á gãi gãi đầu: "Cái này. . . Ta đang dùng bữa ngon lành, bản thân các ngươi lại muốn đánh nhau, lẽ nào ta đang ở bên cạnh cũng không được xem sao? Chẳng lẽ vừa thấy các ngươi đánh nhau, ông đây cũng phải lấy tay che mắt lại à? Các ngươi cũng không phải là nữ nhân cởi truồng, có cái gì xấu hổ mà không thể cho người khác xem?"

Hắn thốt ra những lời này, liền khiến đối phương nhất thời nghẹn lời, dế nhũi nói tuy rằng vô lễ, bất quá lại khiến cho người ta không các nào trả lời: trước công chúng, là các ngươi tự mình đánh nhau, chẳng lẽ lại không cho người khác nhìn sao?

Võ sĩ giáp đen hiển nhiên không phải là loại người am hiểu chửi lộn, hắn dứt khoát chém ngang kiếm một cái, lạnh lùng nói: "Tên của ta gọi là Afuleika, đoàn trưởng của võ sĩ đoàn 'nanh sói' ! Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng là một võ sĩ, có lẽ ngươi đến đế đô cũng là muốn tham gia giác đấu, nếu như ngươi chưa từng nghe qua tên của ta, như vậy hôm nay ta cũng không ngại để lại cho ngươi một ấn tượng khó quên ! Báo tên của ngươi đi, võ sĩ ! Để ta lĩnh giáo một chút, bãn lĩnh của ngươi có xứng đáng với bộ mặt cuồng ngạo kia hay không!"

Hạ Á còn chưa kịp nói, Tatara đang ở bên cạnh cũng đã nhảy dựng lên -- lúc này chính là lúc biểu hiện lòng trung thành, Tatara làm thế nào có thể buông tha cho cơ hội này? Hơn nữa đối phương tuy rằng hung hãn, thế nhưng ma pháp sư biết rõ bản lĩnh của chủ nhân hắn ! Không cần sợ hãi, cáo mượn oai hùm, lại không có nguy hiểm, thời khắc này, đối với một người có chức nghiệp "tay sai" như Tatara mà nói, thật sự là cơ hội tốt trời ban a!

"Con mắt chó của ngươi bị mù à !" Ma pháp sư vỗ bàn đứng dậy, thế nhưng lại là đứng sau lưng Hạ Á không dám bước ra, chỉ vào tên võ sĩ giáp đen Afuleika hét lớn nói: "Đại nhân của bọn ta làm sao có khả năng cùng loại thân phận võ sĩ như các ngươi ! Buồn cười ! Đại nhân của bọn ta là dũng tướng trong quân đội, cái đám võ sĩ các ngươi lấy đâu ra tư cách để khiêu chiến? Hanh hanh ! Khiêu chiến đại nhân của bọn ta? Ta xem ra các ngươi chán sống rồi ! Ngươi có biết đại nhân của bọn ta là ai không! Ngươi cho rằng biết sử dụng đấu khí là không coi ai ra gì ? Kiếm kỹ của ngươi so với Heisiting của Odin cao hơn sao ! Hanh hanh, ngay cả Heisiting cũng bị đại nhân ta trực diện đánh cho bị thương mà chạy trối chết ! Ngươi so với Heisiting còn lợi hại hơn sao? Cư nhiên dám đi khiêu chiến với đại nhân của bọn ta ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook