Liệp Quốc

Chương 60: Thăng chức

Khiêu Vũ

23/03/2013



Khi đám tàn quân trinh sát này trở về tới nơi đóng quân của kỵ binh binh đoàn, trên mặt mọi người mới lộ ra một tia nhẹ nhõm.

Tin tức tình báo mang về, theo quy định sẽ được chính tay tiểu đội trưởng đưa lên cho tướng quân, cho nên Hạ Á bị Kevin mang trở về nơi ở của đội thân vệ.

Nhìn những kỵ binh đã cùng mình chung vai chiến đấu mấy ngày qua lặng lẽ rời đi, Hạ Á trong lòng có chút buồn phiền-- trong hai ngày trở về doanh trại, dọc đường đi hầu như bọn họ không nói lời nào, một cổ giận dữ vô hình kịch liệt đốt cháy trong lòng Hạ Á, hơn nữa càng đốt càng mạnh.

Hướng về đám trinh sát kỵ binh rời đi, Hạ Á nhìn kỹ bóng lưng của vị tiểu đội trưởng kia...

Hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân hắn có chút may mắn.

Chí ít, lúc lão gia hỏa chết cũng là nằm trên giường, mà thi thể còn được chính tay hắn chôn cất. Còn con của vị tiểu đội trưởng này-- để tranh thủ trở về, bọn họ thậm chí còn không có thời gian để chôn cất thi thể !

※※※

Hạ Á cùng Kevin cũng không có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ vừa tới đội thân vệ để báo cáo nhiệm vụ, sau đó quay về lều, hai người còn chưa kịp đem giáp trên người tháo ra, thì đã có người tới truyền lệnh: tướng quân muốn gặp bọn họ, ngay bây giờ.

Lần thứ hai đi tới lều lớn của tướng quân, Hạ Á lập tức cảm giác được bầu không khí có chút không bình thường. Ở trước cửa lều, số lượng thân binh của đội thân vệ làm công tác hộ vệ đã tăng gấp đôi, vẻ mặt của mọi người đều mang một cổ căng thẳng trước lúc chiến tranh.

Đang lúc chờ triệu kiến, Hạ Á cùng Kevin đều đứng ở ngoài lều, thì nghe được từ bên trong truyền đến âm thanh kêu la phẫn nộ, ngay sau đó là một trận tranh cãi dữ dội.

Sau một lát, mấy vị tướng lãnh từ trong lều lớn đi ra, Hạ Á nhận ra một trong số đám người đó là Batele trung đoàn trưởng trung đoàn 3 mà lần trước hắn đã gặp qua, mấy người còn lại cũng đều là trung đoàn trưởng cùng các tướng lĩnh của các trung đoàn trực thuộc kỵ binh binh đoàn 13.

Khi bảy tám người bước ra, vẻ mặt của mọi người đều khác nhau, có vẻ mặt sầu lo, có vẻ mặt chẳng hề để ý, có người thì hai mắt giống như phun hỏa. Khi bọn họ đi ngang qua, Kevin lập tức kéo Hạ Á, hai người lui về phía sau tránh đường, đấm ngực hành lễ.

Chờ cho những người này đi khá xa, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Á, Kevin mới nói: "Đây nhất định là hội nghị trước chiến tranh, vẻ mặt mọi người khác thường là do tranh giành ai làm tiên phong-- đây là việc thường hay diễn ra. Nhìn thần sắc của trung đoàn trưởng Batele, đại khái quân tiên phong lần này chắc là do hắn nắm giữ."

Vào trong lều lớn, bức địa đồ treo trên tường lúc này đã bị vẽ loạn cả lên, chi chít các ký hiệu quân sự được đánh dấu khắp nơi, hơn nữa những cái ký hiệu này còn được vẽ với các màu sắc khác nhau.

Hạ Á vừa nhìn thấy tấm địa đồ dường như đã hoàn toàn thay đổi này, bỗng nhiên ngây người, vô thức nhìn đi nhìn lại nhiều lần...

Đây chẳng lẽ là địa đồ ký hiệu quân sự? Hạ Á nhớ rất rõ trong sách của lão gia hỏa cũng có vài cuốn chuyên giảng thuật về những thứ này, lúc hắn còn bé rất thích quậy phá, đã từng lấy một tấm địa đồ của Dã Hỏa nguyên sau đó dùng mấy ký hiệu quân sự này vẽ loạn trên đó.

Ân, ký hiệu hình vuông là đại biểu cho nơi đóng quân của phe ta, hình tròn là biểu thị cho các công trình hậu phương, đường chấm đứt này đại biểu cho tuyến vận chuyển từ hậu cần.

Còn mấy cái hình tam giác có nghĩa là các ngọn núi cao thấp, hình lõm là biểu trưng cho địa hình vùng trũng. Trên địa đồ còn vẽ các lá cờ màu xanh ở một số khu vực, đây là biểu thị cho khu vực an toàn đã do thám qua.

Mà một số vẽ hình mũi nhọn, có nghĩa là nơi đã từng cùng địch nhân giao chiến vài trận quy mô nhỏ.

Hạ Á xem đến độ có chút xuất thần, mãi tới lúc Kevin đang ở bên cạnh kéo hắn một cái, hắn mới hồi phục tinh thần. Hạ Á ngẩng đầu lên, thì thấy Adelike tướng quân trương ra một khuôn mặt đầy hứng thú nhìn hắn.



Vẻ mặt vị tướng quân ương ngạnh này thoáng hồng, trán có chút mồ hôi, trong tay hắn cầm thanh chủy thủ màu vàng, tùy ý đem một trang giấy dày cắt thành từng khối từng khối nhỏ.

Hắn nhìn Hạ Á, động tác trong tay cũng không có dừng lại, nhìn một hồi lâu, thậm chí làm cho da đầu Hạ Á có chút tê dại, Adelike tướng quân mới thu hồi ánh mắt dọa người kia lại.

"Ngươi xem hiểu các ký hiệu trên địa đồ quân sự này?" Adelike đã thấy được bộ dáng vừa rồi của Hạ Á khi nhìn vào địa đồ.

Hạ Á do dự một chút: "Biết được vài thứ.". Kevin bên cạnh cũng có chút hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn Hạ Á. Hạ Á hít vào một hơi: "Ta đã đọc qua một ít sách viết về thứ này."

"Tốt." Adelike gật đầu, nhặt lên một cây bút làm bằng than quăng cho Hạ Á: "Vẽ lên địa đồ, tọa độ mà nhóm của ngươi đã đụng độ phải người Odin cho ta xem."

Hạ Á cầm bút than, không có do dự, đi tới bảng đồ xác định chính xác tọa độ, sau đó vẻ lên một cái ký hiêu mũi nhọn, suy nghĩ một chút, liền vẽ thêm một cái ký hiệu vòng tròn nhỏ ở bên cạnh... Động tác cuối cùng này làm cho ánh mắt của Adelike lập tức lộ ra một vẻ hài lòng.

Cái ký hiệu cuối cùng mà Hạ Á vẽ, tại trong ký hiệu quân sự của Byzantine chính là biểu thị cho quân trinh sát tiền trạm của địch nhân.

"Xem ra thực sự ngươi hiểu biết những thứ này." Adelike cười cười, hắn thu hồi ánh mắt, cắm thanh chủy thủ lên trên bàn, sắc mặt nghiêm túc : "Kết quả hành động lần này của các ngươi ta đã biết. Làm cũng không tồi..."

Mắt của hắn nhìn chằm chằm Hạ Á: "Một mình ngươi giết chết sáu tên 'kẻ săn người ở băng nguyên' ?"

"... Là năm." Hạ Á suy nghĩ một chút, giọng nói rất thản nhiên: "Ta giết chết năm, còn một tên bị ta đánh bị thương, sau đó Kevin giết chết."

Tướng quân gật đầu, hắn đứng dậy bước ra khỏi bàn, đi tới trước mặt Hạ Á, vóc người của vị tướng quân ương ngạnh này khá khôi ngô, lúc đứng trước mặt Hạ Á, Hạ Á cảm giác được kẻ đứng trước mặt không phải là con người, mà là một con sư tử-- vua sư tử!

Ánh mắt của Adelike sáng ngời, nhìn Hạ Á: "Đứng thẳng người, ngẩng đầu cao lên !"

Sau đó bàn tay thô ráp của tướng quân đặt lên ngực Hạ Á, đem một mai huy chương đeo vào đó : "Đây là quân hàm của ngươi."

Giọng nói của hắn rất nghiêm túc: "Nguyên bản ngươi chỉ là một binh nhì, bất quá xét thấy sự xuất sắc của ngươi trong lần thực hiện nhiệm vụ lần này, giết được năm người Odin, căn cứ vào quân pháp của đế quốc, ta thăng cấp cho ngươi làm hạ sĩ ."

Mai huy chương này chỉ là một miếng sắt được khắc vài chữ sau đó đánh bóng thoáng qua, Hạ Á nguyên bản cũng không để tâm tới điều này, bất quá vừa nhìn miếng sắt đen này, bỗng nhiên lại nhớ tới vị tiểu đội trưởng trinh sát-- người con đã chết của hắn, hình như cũng mang một cái huy chương giống như cái này.

"Ta hy vọng ngươi hiểu rõ một điều, trong binh đoàn này, huy chương kia chính là biểu hiện cho sự vinh quang, là máu tươi, là sự hi sinh..." giọng nói của Adelike rất uy nghiêm: "Mặt khác, ngươi đã giết chết năm tên địch nhân, dựa theo quân pháp của đế quốc, ngươi có thể nhận được một mai huy chương dũng cảm, ta đã trình báo cho quân bộ, rất nhanh sẽ gữi mai huy chương này cho ngươi."

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn Kevin: "Kevin, ngươi nhập ngũ bao lâu mới đạt được mai huy chương dũng cảm đầu tiên?"

Kevin dường như có chút bối rối, gãi gãi đầu cười khổ: "Không nhớ rõ, bất quá phải hơn một năm sau khi nhập ngũ..."

"Ha ! Xem ra tên tiểu tử mới tới này lợi hại hơn ngươi rồi !"

Adelike nói xong, quay trở về phía sau bàn : "Kevin, mang tên tiểu tử này đi nhận chiến mã, còn nữa, từ hôm nay trở đi, đội thân vệ sẽ được phân phối trang bị kỵ binh !"



Cặp mắt Kevin lập tức sáng ngời: "Tướng quân, lẽ nào chúng ta muốn tiến công ?"

Adelike liếc mắt nhìn Kevin, ánh mắt giống cười nhưng không cười, Kevin lập tức hiểu ý, hưng phấn đấm một cái vào ngực, lôi Hạ Á vẫn còn đang đứng đực ra tại chổ rời đi.

Rời khỏi lều, Hạ Á mới hỏi Kevin cái huy chương dũng cảm kia có ý nghĩa là gì.

Căn cứ theo giải thích của Kevin, binh lính bình thường của quân đội đế quốc, nếu như trên chiến trường có thể giết vượt qua năm người địch nhân, như vậy có thể nhận một mai huy chương dũng cảm. Mai huy chương này xem như là tiền vốn để sau này tính vào công tích mà thăng chức.

Huy chương dũng cảm màu đen chỉ có thể ban tặng cho chiến sĩ bình thường. Một khi thăng cấp làm sĩ quan, thì sẽ không thể thu nhận huy chương này.

Ngoài ra, huy chương dũng cảm màu đen còn có một tác dụng rất đặc thù : phàm là lão binh đạt được huy chương này khi xuất ngũ, cả đời có thể miễn tất cả các loại thuế phải đóng cho đế quốc.

Hạ Á nghe xong trong lòng cảm thấy có chút thiệt thòi-- hắn vốn sinh sống ở Dã Hỏa trấn, cũng không phải là người Byzantine đế quốc, vốn không cần phải đóng các loại thuế cho đế quốc Byzantine.

Kevin đem Hạ Á trở về lều, cái tên đầu bóng lưởng này nhìn có vẻ rất hưng phấn, lý do hưng phấn của hắn rất đơn giản :

"Đội thân vệ rất ít khi được phân phát trang bị kỵ binh, nếu tướng quân đã hạ mệnh lệnh này, như vậy rất hiển nhiên là... Chúng ta chuẩn bị đánh một trận lớn !"

Dừng một chút, hắn cười nói: "Được rồi, hiện tại ta mang ngươi đi lĩnh chiến mã, rốt cục ngựa dự bị của ta cũng không còn chịu sự hành hạ của ngươi ."

Trải qua một trận chiến sống chết, Kevin đối với Hạ Á thân thiết hơn nhiều, rất hiển nhiên, hắn đã bắt đầu chấp nhận Hạ Á là chiến hữu của hắn.

"Giờ ngươi đã trở thành hạ sĩ quan, cũng được coi như là ‘chính binh’ ! Như thế này, trong quân đội, binh nhì chỉ có thể làm lính phụ trợ, mà khi trở thành 'chính binh' lúc đó mới có thể chân chính là chiến binh. Chúng ta là kỵ binh binh đoàn, trở thành 'chính binh' so với bộ binh binh đoàn đòi hỏi phải nghiêm ngặt hơn nhiều lắm. Ngươi hiện tại có thể nhận lấy hai con chiến mã, hai con chiến mã này đều là vật cưỡi của ngươi, cùng lúc còn có trang bị kỵ binh, áo giáp, thuẫn bài, trường thương..."

Nói đến đây, Kevin bỗng nhiên dừng chân, vỗ đầu: "A! Ta thiếu chút nữa là quên mất một việc trọng yếu."

"Cái gì?" Hạ Á có chút nghi hoặc.

"Tùy tùng của ngươi !" Kevin cười cười: "Ngươi hiện tại đã là một kỵ binh, mỗi kỵ binh chính quy đều có thể được nhận tùy tùng, mà thân phận của chúng ta còn là thân vệ đội của tướng quân, chúng ta được hưởng một ít đặc thù đãi ngộ, mỗi người chúng ta đều có thể nhận lấy một tên tùy tùng. Nếu như là kỵ binh trong các trung đoàn trực thuộc, thì đều là mấy kỵ binh xài chung một tùy tùng."

"Tùy tùng? Đó dùng để làm gì ?" Hạ Á hiển nhiên có hiểu biết rất ít đối với mấy vấn đề chi tiết trong quân đội.

Kevin nhíu mài : "Ngươi ngay cả địa đồ quân sự còn hiểu biết, cư nhiên lại không biết việc này?"

Hắn nhẫn nại giải thích: "Ngươi xem ta, chức vị hiện tại của ta là tiểu đội trưởng, ta có thể dùng ba con ngựa, hai bộ giáp, vũ khí, thuẫn bài, quân phục. . . Nếu như vậy, thì cũng cần có người để chăm sóc ngựa cho ta, cho ngựa ăn, tắm cho ngựa, còn phải lau chùi vũ khí áo giáp. . . Những việc vặt thì ai sẽ làm đây? Đương nhiên ta không thể tự thân mình đi làm, nếu không, chỉ việc chăm sóc ba con ngựa, ta cũng không còn thời gian để làm những việc khác."

Dừng một chút, hắn cười nói: "Tùy tùng, chính là người phụ việc cho ngươi, ngươi phụ trách chiến đấu. . . Những cái việc vặt khác đều giao cho tùy tùng. Thậm chí nếu như ngươi bị thương, tùy tùng cũng có thể phụ trách việc chăm sóc cho ngươi."

Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Hạ Á, sau đó đi trước dẫn đường, vừa đi vừa lớn tiếng nói : "Đi thôi, ta mang ngươi tới doanh trại dân phu trước, chọn cho ngươi một người tùy tùng-- trước tiên ta nói rõ, dựa theo truyền thống của quân đội Byzantine, mọi chi phí của tùy tùng là do chính ngươi trả ! Dù sao quân lương (tiền lương) của ngươi không tính là ít, hoàn toàn có thể chi trả cho một tên tùy tùng."

Nói đến đây, Hạ Á bỗng nhiên nhớ tới một việc quan trọng, hắn nhanh chóng đuổi theo Kevin: "Ê! Quân lương hiện tại của ta là bao nhiêu-- ách, lãnh ở nơi nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook