Liệp Quốc

Chương 119: Thành lũy kỳ tích

Khiêu Vũ

23/03/2013



Xung quanh những chiến nhẫn này lượn lờ một màn sương mù màu đen, Hạ Á lúc đầu còn cho rằng, đây là một loại lực lượng vong linh gì đó, sau khi nghe Tatara giải thích như vậy, càng khiến cho hắn có chút khó hiểu.

Lực lượng sinh mệnh? Thế nhưng tại sao lại tà ác cùng đáng sợ đến như thế? !

"Rất đơn giản, bởi vì những sinh mệnh lực này là do cưỡng đoạt mà có, đồng thời, ma pháp rút lấy sinh mệnh lực, nguyên bản nó là ma pháp thu thập linh hồn đã được cải biến một ít ." Dora cười nhạt trong đầu hắn.

Cái tên ma pháp sư chết trong tay Hạ Á quả thật là không may, bị Hạ Á cùng Tatara moi sạch các túi áo, quả nhiên là tìm được một cuốn sách bộc da dê được cất giấu rất kỹ, Hạ Á liền vươn tay giật lấy, nhìn qua nhìn lại nhiều lần, bên trong toàn là văn tự ngoằn nghèo nhìn giống như gà bới.

"Đây là ngôn ngữ Majike, ngôn ngữ chuyên dùng của ma pháp sư, đây là ma pháp cướp đoạt sinh mệnh lực." Tatara lập tức thở dài, hắn tham lam nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Hạ Á.

"Lần cuối cùng Shiela Renkeya xuất hiện tại đế đô Aosiji Liya, lưu lại đoạn nói kia ở tổng bộ giáo hội, cùng lúc đã khắc lên tường một đoạn phù chú ma pháp. Đoạn phù chú ma pháp này, chính là phương pháp mà hắn đã đem ma pháp vong linh thay vì thu thập linh hồn đổi thành cướp đoạt sinh mệnh lực !"

Tatara có chút hưng phấn: "Tuy rằng đoạn phù chú kia đã bị giáo hội tận lực nghiêm cấm, thế nhưng y nhiên vẫn bị lan truyền ra ngoài theo một con đường nào đó. Điều này đại khái mới là ý định thật sự của Shiela Renkeya... Bất quá, rất đáng tiếc chính là, tên điên này lưu lại phù chú cũng không có hoàn chỉnh, chí ít hắn không có đem toàn bộ biện pháp tinh chế hoàn toàn lưu lại, cho nên... dựa theo biện pháp kia tu luyện mà nói... Mấy trăm năm qua, cũng không biết bao nhiêu pháp sư đã thí nghiệm qua, đáng tiếc điều là không thể đạt tới cấp độ nghịch thiên như Shiela Renkeya năm đó."

Tôn chỉ của Shiela Renkeya dành cho hậu thế chính là: cung cấp đường tắt, khiến cho nhiều người có thể đạt được lực lượng, thế nhưng mặc dù cung cấp đường tắt, cũng không phải là không có ngưỡng cửa -- chỉ là trong những gì hắn lưu lại, hắn cũng đã đem cái ngưỡng cửa này hạ thấp xuống.

Muốn tu luyện "ma thuật nguyền rủa sinh mệnh" mà Shiela Renkeya lưu lại, đầu tiên ngươi phải là một vong linh ma pháp sư! Ngươi phải học qua ma pháp tinh chế được linh hồn thành linh lực, sau đó trên cơ sở ma pháp này, mới có thể rút ra sinh mệnh lực.

Mà ngưỡng cửa thứ hai, tựa hồ là do bản thân Shiela Renkeya cố ý lập ra... . Phương pháp tu luyện mà hắn lưu lại không có hoàn chỉnh, là một phiên bản tàn khuyết. Dựa theo cái phiên bản không nguyên vẹn này để tu luyện mà nói, người tu luyện sẽ phát hiện, tuy rằng có thể rút sinh mệnh lực, thế nhưng lúc thi triển ma pháp, họ vẫn như cũ phải tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân-- chỉ bất quá trình độ tiêu hao đã giảm đi rất nhiều rất nhiều.

Một khi ma pháp được thi triển ra, đại bộ phân sinh mệnh lực tiêu hao đều là do bản thân rút ra từ sinh linh khác, thế nhưng cùng lúc, sinh mệnh của bản thân ma pháp sư cũng sẽ tiêu hao một ít.

Cái này chỉ là tương đối ít. Thế nhưng mỗi ma pháp đều tiêu hao một ít, dần dần sẽ gom nhiều cái ít thì thành một cái nhiều, sử dụng càng nhiều ma pháp ... tuổi thọ của bản thân ma pháp sư đương nhiên sẽ càng ngắn.

Shiela Renkeya cố ý không công bố ra phương pháp tu luyện bản hoàn chỉnh, dụng ý của hắn cũng không có ai minh bạch.

Người đời sau suy nghĩ rất nhiều về cách làm của vị thiên tài này, có người đưa ra một quan điểm, được đánh giá là có khả năng nhất chính là:

Từ bản chất mà nói, Shiela Renkeya là một tên gia hỏa "cao thượng", mặc dù hắn làm ra vài trận ôn dịch, giết chết rất nhiều sinh mệnh, thế nhưng dụng ý của hắn từ đầu tới đuôi, cũng chỉ là truy cầu lực lượng. Thậm chí loại truy cầu này, cũng được thể hiện một cách "vô tư".

Quan điểm của hắn chính là, hắn cấp cho hậu nhân một cơ hội, mở một tầng cửa, chỉ rõ cho họ con đường phải đi ! Mà về phần con đường này đi về đâu, làm sao để đi, hắn sẽ không quản. Điều này phải để hậu nhân tự dùng trí tuệ của bản thân đi nghiên cứu.

Nếu như quả thật hắn đem đầy đủ phương pháp toàn bộ lưu lại, như vậy... trái lại sẽ làm cho hậu nhân có tính ỷ lại: chỉ cần dựa theo phương pháp này luyện là được.

Cho nên, dụng ý của Shiela Renkeya ở chỗ: hắn không trực tiếp nói ra hậu nhân nên làm thế nào, mà là dùng chuyện tình của mình để nói cho hậu nhân: tất cả đều có khả năng!

Dùng cách nói của hắn thì : "Cho ta đủ số lượng dê cần thiết, ta có thể khiêu chiến một ma đạo sư! Cho ta càng nhiều số lượng dê cần thiết, ta thậm chí có thể khiêu chiến 'tồn tại' cường đại hơn..."

'Tồn tại' cường đại hơn chính là cái gì đây?

Khiến cho người ta phải suy nghĩ xa xôi a...

Đáng tiếc chính là, dụng ý này của Shiela Renkeya, hậu nhân cũng không có quán triệt.

Trong mấy trăm năm sau khi hắn chết đi, ma thuật nguyền rủa sinh mệnh mà hắn lưu lại cũng không được phát dương quang đại.

Một mặt là bởi vì hạn chế cùng áp chế của giáo hội đối với ma thuật nguyền rủa sinh mệnh, còn một mặt khác, cũng là bởi vì phiên bản ma pháp lưu lại có rất nhiều thiếu hụt, mà hậu nhân cũng không có xuất hiện qua thiên tài như Shiela Renkeya, đem thứ không trọn vẹn này hoàn toàn bổ sung.

Nếu như... Mỗi lần thi triển ma pháp, đều khiến cho bản thân giảm đi một chút thọ mệnh, cái giá như thế, với đại da số người là không cách nào chấp nhận được, trừ phi là người đã lâm vào tuyệt cảnh muốn đồng quy vu tận ...

Mà nguyên nhân then chốt thứ ba chính là: tu luyện ma thuật nguyền rủa sinh mệnh bản tàn khuyết này, sẽ rơi ngay vào một cái thiếu sót "cực kỳ độc ác"!

※※※

Nếu như là một bản ma thuật nguyền rủa sinh mệnh hoàn chỉnh, như vậy tu luyện tới mức đại thành sẽ ra sao?

Trên lý luận mà nói, chỉ cần xung quanh có đủ số lượng sinh linh, như vậy bản thân ma pháp sư sẽ có vô tận lực lượng! Theo như cách nói của Sheila Renkeya là "số lượng dê vừa đủ" !

Dù sao cũng không cần tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân ! !

Thế nhưng bộ ma thuật nguyền rủa sinh mệnh tàn khuyết, không có cái hiệu quả lực lượng vô hạn như vậy! Bởi vậy bản thân ma pháp sư vẫn như cũ cần phải tiêu hao sinh mệnh lực, chỉ bất quá... trình độ tiêu hao ít lại một chút.

Mà tác dụng không trọn vẹn như vậy, lại mang tới một cái kết quả tế nhị:

Phân chia cấp bậc.

Kết quả này, thật sự khiến cho người ta cảm khái.

Các ma pháp khác đều có đẳng cấp, hạ giai trung giai cao giai, cấp một đến cấp chín.

Còn thiên tài Shiela Renkeya ngay từ đầu bản thân hắn đã xem thường đẳng cấp!

Thế nhưng ma thuật nguyền rủa sinh mệnh bản bản tàn khuyết lại có phân chia đẳng cắp. Loại phân chia đẳng cấp này, không hề liên quan tới ma lực, mà là phân chia sinh mệnh lực cao thấp của bản thân ma pháp sư.

Hoặc là nói... Là ngươi nguyện ý trả bao nhiêu sinh mệnh lực để đạt được lực lượng!

Ngươi nguyện ý hi sinh càng nhiều sinh mệnh lực, ngươi sẽ thu được càng nhiều lực lượng hùng mạnh, ngược lại, thì sẽ nhỏ yếu.

Rất nhiều người không cách nào thấu hiểu, vì sao Shiela Renkeya đã đánh vỡ quy tắc, rồi lại cố ý làm ra quy tắc mới-- thậm chí có người suy đoán ác độc rằng đây là Shiela Renkeya cố ý để lại nhằm trả thù thế nhân.

※※※

Hạ Á cũng không có lập tức đáp ứng yêu cầu Tatara, mà là tạm thời đẩy tên tùy tùng ma pháp sư đang thất vọng này sang chỗ khác, chỉ còn một mình hắn, nhẫn nại hướng về phía Dora thỉnh giáo:

"Ma thuật nguyền rủa sinh mệnh cơ bản chia làm ba loại lực lượng, cho nên tên gọi chính xác không phải gọi là nguyền rủa, mà là ‘chú thuật’. Loại đầu tiên chính là thuật bói toán." Thanh âm của Dora trở nên nghiêm túc: "Đừng cười ! Loại bói toán có gì mà đáng cười cơ chứ ! Dự đoán vốn chính là một loại lực lượng ma pháp thần kỳ. Vô luận là nhân viên thần chức (người phụ trách công việc tôn giáo trong Thiên Chúa Giáo - Lạc Việt) cao cấp của Byzantine, hay là đại tế tự của Odin, đều có năng lực trên phương diện này. Bản thân ma pháp chú thuật cũng có nguồn gốc từ thời xa xưa, có được năng lực trên phương diện này, cũng không khó hiểu."

"Loại thứ hai là loại phụ trợ gia trì chúc phúc. Bao gồm phụ trợ tinh thần cùng phụ trợ thân thể : gia trì dũng khí, trị liệu vết thương trên cơ thể, gia trì lực lượng, gia trì tốc độ, thậm chí là gia trì sinh mệnh, vân vân..."

"Còn lại loại thứ ba là ma pháp công kích, cái này vừa vặn cùng loại thứ hai hoàn toàn trái ngược, cướp đoạt dũng khí địch nhân, làm gia tăng thương thế địch nhân, hấp thụ sinh mệnh lực địch nhân vân... vân... Bởi vì ma pháp sinh mệnh không giống như các hệ khác, cho nên bản thân nó cũng không hề trang bị mấy cái công kích thuộc tính như phong hỏa thủy thổ."

"Căn cứ vào mấy trăm nâm gần đây, ma pháp sư nhân loại đối với chú thuật sinh mệnh cũng đã tổng kết cùng phân loại, chú thuật sinh mệnh cao đẳng nhất hiện tại được chia làm chín loại pháp thuật:

Tham trắc: loại bói toán.

Gia trì dũng khí : loại phụ trợ.

Thuật trị liệu, hay còn gọi là bổ sung sinh mệnh: loại phụ trợ.

Gia trì lực lượng: loại phụ trợ

Gia trì tốc độ: loại phụ trợ.

Cướp đoạt dũng khí, hoặc còn gọi là thuật khủng hoảng: loại công kích.

Cướp đoạt sinh mệnh, hay còn gọi là gia tăng thương tổn : loại công kích.

Cướp đoạt lực lượng, còn gọi là thuật suy nhược: loại công kích.

Cướp đoạt tốc độ, hay còn gọi là thuật chậm chạp: loại công kích.

Qua đó có thể thấy được, loại phụ trợ cùng loại công kích hầu như là đem từng loại hiệu quả của ma pháp hoàn toàn đối lập nhau.

Còn theo đẳng cấp phân chia mà xem, ma thuật nguyền rủa sinh mệnh hiện tại là căn cứ vào việc bản thân ma pháp sư bản thân nguyện ý hi sinh nhiều ít bao nhiêu sinh mệnh lực, được phân chia làm bốn cái cấp bậc.

Cấp bậc thứ nhất chỉ có thể có xài ba pháp thuật, mặc định là một pháp thuật của loại bối toán, cộng thêm một loại phụ trợ cùng một loại công kích.

Cấp thứ hai, có thể xài năm pháp thuật, trên cơ sở cấp thứ nhất sau đó thu thêm một thuật loại phụ trợ cùng một thuật loại công kích.

Cấp thứ ba, có thể thi triển tất cả là bảy pháp thuật, vẫn như cũ cộng thêm vào một thuật loại phụ trợ cùng một thuật loại công kích.

Cấp thứ tư, thì có thể hoàn toàn sử dụng tất cả chín loại ma pháp.



Bất quá, mặc dù là như vậy, các ma pháp sư tu luyện theo chú thuật sinh mệnh phiên bản không trọn vẹn, khi đạt tới cấp thứ tư, có được chín loại ma pháp, cũng xa xa không bằng đẳng cấp của Shiela Renkeya năm đó, thực lực của bản thân họ đại khái chỉ ngang với một trung giai ma pháp sư loại khác.

Cho nên, chú thuật sinh mệnh hẳn là còn có đẳng cấp cao hơn, chỉ bất quá. . . hiện tại đã không còn phương pháp tu luyện hoàn chỉnh, cho nên không cách nào đột phá lên tầng tiếp theo."

Không hổ là thiên tài uyên bác của tộc rồng, giải thích của Dora phi thường tỉ mỉ, bất quá đương lúc nàng giải thích xong, Dora dùng một giọng cổ quái hỏi Hạ Á: "Ngươi thực sự cho tên tùy tùng ma pháp sư kia tu luyện loại ma pháp này sao? Ma lực của hắn thực sự quá thấp, tu luyện chú thuật sinh mệnh mà nói, cũng có thể xem như là biện pháp gia tăng nhanh lực lượng, chỉ bất quá. . ."

"Chỉ bất quá cái gì?" Hạ Á cười hắc hắc.

Dora 'hừ' một tiếng: "Về sau ngươi sẽ biết! Đề thăng lực lượng sẽ không có dễ dàng đến như vậy! Năm đó Shiela Renkeya không có lưu lại phương pháp tu luyện hoàn chỉnh, mà lại cố ý viết ra một bản không trọn vẹn, ta nghĩ, chỉ sợ là có thâm ý khác ! Hơn nữa, ngươi có hay không phát hiện, chín loại chú thuật sinh mệnh hiện có, thật ra nếu cùng ma pháp sư hệ khác tiến hành quyết đấu, hầu như đều không có tác dụng quá lớn ! Mặc kệ là loại phụ trợ hay là loại công kích, đều là phảng phất như chú trọng vào phương diện vật lý, mà lại bỏ qua lực lượng ma pháp! Không được trang bị ma thuật gia trì ma pháp hay là phòng ngự đối với ma pháp.

Chú thuật sinh mệnh loại này, nếu như địch nhân là võ sĩ mà nói, còn có thể chiếm thượng phong, thế nhưng một khi gặp phải đối thủ là một ma pháp sư mà nói, ngươi cho rằng, thuật chậm chạp, thuật suy nhược, thậm chí là thuật gia tăng thương tổn. . . đối với ma pháp sư niệm chú tấn công từ xa, là có bao nhiêu tác dụng?"

Hạ Á ngây ngẩn cả người.

"Tên ma pháp sư ngày hôm nay ngươi gặp, hắn tuy rằng tu luyện chú thuật sinh mệnh, thế nhưng lúc hắn công ngươi, cũng là sử dụng ma pháp vong linh! Bản thân tên gia hỏa kia là một vong linh ma pháp sư, vong linh ma pháp sư kiêm tu một chút chú thuật sinh mệnh cũng không khó hiểu, thế nhưng hiện tại không có một vong linh ma pháp sư nào lại đem chú thuật sinh mệnh trở thành chủ tu của bản thân. Tỷ như ngày hôm nay, lúc ma pháp sư kia công kích ngươi, hắn sử dụng một loại ma pháp vong linh gọi là 'ma thuật phân giải thân thể'. Đây chính là một chiêu điển hình của vong linh ma pháp."

Hạ Á nhớ lại ánh sáng màu đen đáng sợ do tên ma pháp sư kia phát ra, có thể đem thân thể con người trực tiếp ''phân rã", chỉ còn lại một bộ xương trắng, không khỏi trong lòng phát lạnh.

Ngày hôm nay nếu như không có vảy rồng bảo hộ, bản thân hắn hiện tại đã biến thành một bộ xương khô !

"Nói tóm lại, theo quan điểm của ta, chú thuật sinh mệnh, nếu như không có bản hoàn chỉnh của Shiela Renkey, một bản tàn khuyết như hiện tại là không có giá trị quá lớn, nhất là lúc đối mặt với địch nhân là ma pháp sư, chú thuật sinh mệnh đơn thuần căn bản là không cách nào chống lại bất kỳ công kích của các ma pháp sư hệ khác. Chí ít là không có thuẫn phòng ma pháp, chú thuật sinh mệnh không cách nào có thể chống lại bất kỳ công kích ma pháp. Trong chín loại ma pháp này, cũng không có bất kỳ ma pháp nào gia tăng phòng ngự đối với ma pháp a!"

Hạ Á suy nghĩ một chút, hắn đầu tiên là đem ý niệm bản thân mình sẽ tự học cái ma pháp này ra khỏi đầu: Đùa giỡn cái gì thế này! Phải tiêu hao sinh mệnh lực của bản thân đấy! Tuy rằng mức độ tiêu hao đã giảm đi rất nhiều. Thế nhưng bản thân hắn đang là thanh niên còn trẻ, hắn không muốn sau khi thi triển vài cái ma pháp, liền trở thành một cụ già lụm cụm.

Huống chi, mặc dù chú thuật sinh mệnh đối ma lực yêu cầu không cao, thế nhưng chí ít phải có một ít ma lực làm cơ sở mới được. Mà Hạ Á thì. . . hắn không phải là ma pháp sư.

"Như vậy. . . Để tên gia hỏa Tatara tu luyện đi!"

Hạ Á cầm quyển sách bọc da dê, tỉ mỉ xem xét một chút, làm ra một cái quyết định.

"Quyết định là của ngươi. . . Chỉ mong ngươi sẽ không hối hận." Giọng nói của Dora có chút đùa cợt, khiến cho dế nhũi cảm giác được một tia bất an, bất quá mặc dù hắn hỏi rất nhiều lần, thế nhưng Dora cũng không có trả lời.

※※※

Đêm đó mọi người nghỉ ngơi ở trong rừng cây một đêm, lần này bị tập kích, đoàn người tổn thương thảm trọng, nhất là người của võ sĩ đoàn nanh sói đã tổn thất hơn phân nửa lực lượng, điều này báo trước, sắp tới đi đến đế đô, trong lần đại hội giác đấu lần này bọn họ sẽ không thể đạt được thành tích tốt.

Đám người Landisi cũng không có nhiều lắm bất mãn, thậm chí Guluo còn nhiệt tình đưa ra một ít thước trị thương. Bất quá bản thân Hạ Á thụ thương cần phải nghỉ ngơi, cho nên cũng không cùng Guluo nói nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Á kêu tên tùy tùng ma pháp sư tới, Tatara hiển nhiên cả đêm không có ngủ, con mắt của tên gia hỏa này tràn đầy tơ máu.

"Đầu tiên, ta cần phải nói rõ cho ngươi." Hai mắt Hạ Á nhìn nhìn thẳng vào Tatara: "Về phần ma pháp của chú thuật sinh mệnh, ngươi nhất định biết nhiều hơn ta, dù sao ngươi cũng tự xưng là ma pháp sư. . . Ách, được rồi, đừng trừng mắt, ta đồng ý ngươi là ma pháp sư. Như vậy ngươi hẳn là biết, ma thuật nguyền rủa sinh mệnh, là cần phải tiêu hao sinh mệnh lực của ngươi. Shiela Renkeya lưu lại phương pháp tu luyện cũng không hoàn chỉnh, sau khi ngươi tu luyện ma pháp này, rất có khả năng. . . Ân, không phải rất có khả năng, mà là nhất định sẽ tổn thất một phần tuổi thọ. Ngươi cũng nguyện ý sao?"

Khuôn mặt hèn mọn của Tatara hiện lên một tia kiên định cực kỳ, không chút do dự liền hồi đáp: "Ta nguyện ý!"

". . . Vì sao?" Ma pháp sư bộc phát ra dũng khí khiến cho Hạ Á vô cùng kinh ngạc: tên gia hỏa này thường ngày đều là nhát gan và tham lam a.

Tatara bỗng nhiên ưỡn ngực, khuôn mặt xấu xa hèn mọn của hắn phảng phất như tỏa ra một phiến ánh sáng, hắn nắm chặt song quyền, lớn tiếng nói: "Bởi vì ta là ma pháp sư! Ta Tatara là một gã ma pháp sư! Là ma pháp sư cao quý cùng hùng mạnh ! Ma pháp sư không cần phải nuôi ngựa, không phải làm thợ rèn! Ma pháp sư phải là loại tồn tại hùng mạnh và cao quý ! ! Ma pháp sư phải là cường giả đứng ở trên mây cao ! Mà không phải là chó hoang bị người ta đá vào vũng bùn bẩn! !"

Hạ Á nghe xong, vẻ mặt cười nhưng không cười nhìn Tatara một chút: "Di? Ta xem tên gia hỏa nhà ngươi, trong lòng tích lũy khá nhiều oán niệm a. . ."

Tatara lập tức rụt cái cổ lại, làm ra bộ dáng tươi cười đầy nịnh hót : "Đâu có ! Ta nào dám! Lão gia, mặc dù ta là ma pháp sư, thế nhưng ta cũng chỉ là một tên người hầu và là tùy tùng hèn mọn của người mà thôi. . ."

"Thế thì. . . Ta cho ngươi toại nguyện !"

Quyết định của Hạ Á, rơi vào trong tai của Tatara liền giống như là âm thanh của thần linh chúc phúc, hắn nhất thời đại hỉ, nhảy dựng lên hoan hô một tiếng, suýt tý nữa là ôm cổ Hạ Á hung hăn hôn một cái.

May mà dế nhũi kịp thời tung cước đá bay Tatara -- tuy rằng dế nhũi bị thương không nhẹ, thế nhưng khí lực lúc đá bay Tatara cũng không hề ít.

Vào buổi trưa, Hạ Á cùng Tatara thoát ly những người khác, lặng lẽ tiêu sái đi sâu vào rừng cây ở bên cạnh, hắn rất thành thật báo cho đám người Guluo rằng: Tùy tùng của ta cần một nơi an tĩnh để thi triển ma pháp.

Đám người Guluo cũng rất thức thời liền bài tỏ sự tôn kính, đương nhiên sẽ không phái người đi theo âm thầm rình coi-- vô luận là như thế nào, rình coi một ma pháp sư thi triển ma pháp, là một việc làm vô cùng nguy hiểm, huống chi hiện tại Guluo được lệnh cùng Hạ Á kết giao, đương nhiên cũng sẽ không chọc giận tên gia hỏa này.

Đi sâu vào phía trong rừng cây, Hạ Á đem quyển sách bộc da dê kia lấy ra.

Ngoài ra còn có một thứ hắn lấy được từ trên người tên ma pháp sư ma quỷ kia-- đây là một ma pháp quyển trục, một cái khế ước quyển trục đơn giản.

Hạ Á đem khế ước quyển trục đưa tới trước mặt Tatara, sờ sờ cằm của bản thân, cười hắc hắc: "Ngươi hẳn là nhận được thứ này?"

Tatara chỉ nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt có chút khó coi, hắn trầm mặc một chút, cười khổ nói: "Ta biết, đây là ma pháp khế ước quyển trục, một khi đem ra sử dụng, ma pháp khế ước sẽ tồn tại vĩnh viễn trong linh hồn, không được vi phạm. Nếu như vi phạm mà nói, pháp tắc ma pháp sẽ cắn trả, đem lực lượng của người vi phạm thu hồi lại. . ."

"Rất đơn giản." Hạ Á không chút nào che giấu ý đồ của bản thân : "Ngươi là tùy tùng của ta, thế nhưng ông đây vô cùng hiểu rõ, lòng trung thành của tên gia hỏa nhà ngươi là có bao nhiêu, cái này quả thật làm cho ta có chút lo lắm. Ngươi vì muốn đạt được lực lượng, ngay cả trả giá đắt cũng chịu chấp nhận! Con người của ta rất công bình. Cái tên ma pháp sư ma quỷ kia là do ta giết chết, mọi thứ trên người hắn cũng là chiến lợi phẩm của ta, ngươi cũng không xuất ra tới nửa điểm khí lực. Ta có thể cho ngươi, cũng hoàn toàn có thể không cho ngươi, đây là quyền của ta. Ta không có nghĩa vụ phải phân chia chiến lợi phẩm khi ngươi không hề có trợ giúp!"

Tatara thở dài: "Điều này ta biết."

"Cho nên ngươi còn có một cơ hội lựa chọn, nếu như ngươi nói không, ta sẽ đem mấy thứ này thu hồi. Ngươi tiếp tục làm thân phận tùy tùng của ngươi , tương lai ngươi kiếm đủ tiền, có thể chuộc lại thân phận tự do, hoàn toàn có thể không cần tiếp tục theo ta. Mà nếu như quả thật ngươi muốn chú thuật sinh mệnh này, như vậy ta cần phải bảo đảm ngươi vĩnh viễn trung thành với ta mới được. Thứ này là chiến lợi phẩm của ta, ngươi muốn lấy được nó, thì cũng phải trả một cái giá hợp lý. . . Cái này rất công bình."

"Là rất công bình." Thái độ Tatara bình tĩnh hẳn lên, hắn không hề do dự, lập tức cầm lấy ma pháp quyển trục, nhẹ nhàng mở quyển trục ra, dưới tác dụng của một tia ma lực, ma pháp quyển trục rất nhanh tự động bốc cháy, một tia ánh sáng màu bạc kỳ dị hiện ra, hai đầu phân biệt một cái rơi vào trên người Tatara một cái rơi vào trên người .

"Ta, Tatara ký kết ma pháp khế ước, các năm sống còn lại, ta đều cam nguyện làm nô bộc trung thành đối với Hạ Á tiên sinh, không hề phản bội."

Dùng ngôn ngữ Majike cùng ngôn ngữ phổ thông liên tục ngâm xướng hai lần, Hạ Á gật đầu, hắn cũng dùng ngôn ngữ Majike rất đơn giản nói : "Thành giao."

Từ ngữ đơn giản này, là tối hôm qua hắn học được từ Dora.

Rất nhanh, ma pháp quyển trục bị thiêu cháy hoàn toàn, sợi ngân sắc nối giữa hai người rất nhanh liền biến mất.

"Như vậy. . . bắt đầu những việc cần làm đi." Hạ Á sờ sờ mặt mình, tựa hồ không có phản gì dị thường, trong lòng có chút hưng phấn -- đây dù sao vẫn là lần đầu tiên hắn thể nghiệm tác dụng của ma pháp lên trên bản thân mình. Hình như cũng không có gì khác lạ a. . .

Tatara cởi hết y phục toàn thân, đem tất cả nhưng thứ lấy được từ trên người ma pháp sư ma quỷ kia trải ra trước mặt, đầu tiên hắn mở nắp một cái lọ, lấy ra một cây bút đặc chế, chấm chút bột phấn trong lọ mà Hạ Á cũng không biết là vật gì, Tatara bắt đầu vẽ loạn lên thân mình, nhất là ở vị trí ngực và tim vẽ rõ ràng một ít ký hiện ma pháp.

Những ký hiệu này, đều là vẽ theo giống như đúc ký hiệu bên trong quyển sách chú thuật sinh mệnh.

Quá trình này làm Tatara tốn hao gần hai tiếng, đầu của hắn đã đổ đầy mồ hôi, thế nhưng vẻ mặt rất là chăm chú, bảo đảm rằng mọi nét vẽ đều phải cực kỳ chính xác, cuối cùng mới bỏ bút xuống, thở dài một hơi.

Lúc này toàn thân hắn đều là các ký hiệu màu đen, Hạ Á hỏi một chút, Tatara mới giải thích: những bột phấn đặc thù này, là dùng xương cốt mài ra sau đó trộn với một ít ma dược tạo thành, là vật chuyên dụng của vong linh ma pháp sư. Mà ma thuật nguyền rủa sinh mệnh căn bản là dự trên ma pháp vong linh sau đó làm một ít biến đổi, cho nên mấy thứ này chỉ là bước chuẩn bị cơ bản cho quá trình tu luyện.

Hai tay Tatara cầm lấy quyển sách da dê, vẻ mặt của hắn thoáng có chút thành kính, cả người trần truồng ngồi trên đất, đem quyển sách da dê nâng qua khỏi đầu, miệng bắt đầu ngâm xướng chú ngữ vừa mới học thuộc.

Hắn niệm chính là ngôn ngữ Majike của ma pháp sư, ngữ điệu trầm bồng du dương cùng âm phù phát ra có chút cổ quái, Hạ Á nghe hoàn toàn không hiểu, mà theo ngâm xướng của Tatara, sắc mặt của tên ma pháp sư này càng lúc càng khẩn trương hẳn lên, rất nhanh, trên mặt hắn toát ra một đoàn sương mù nhàn nhạt, đoàn sương mù này rất là mỏng, thế nhưng Tatara hiển nhiên cũng đã dùng hết sức mới có thể tạo ra, hắn ra sức ngâm xướng, trán tràn đầy mồ hôi, sắc mặt càng ngày càng suy yếu uể oải. . .

Rốt cục, các ký hiệu màu đen trên người hắn bắt đầu mơ hồ phát sáng, thế nhưng ánh sáng này y nhiên rất ảm đạm, thậm chí là lúc ẩn lúc hiện, bất quá Tatara dường như đã thở phào nhẹ nhỏm.

Rất nhanh, các ký hiệu này bắt đầu chảy xuôi, nhìn rất là sống động, chảy xuôi theo nét vẽ trên ngực gầy còm của hắn, sau đó từng nét từng nét thấm vào trong da thịt của hắn, rất nhanh liền biến mất không còn dấu vết !

Ánh mắt Tatara bỗng nhiên tóa ra một luồng ánh sáng, độ sáng của luồng ánh sáng nọ trong nháy mắt khiến cho Hạ Á cũng lấy làm kinh hãi!

"Hắn thành công, hắn đã cùng ma pháp ký hiệu dung hợp." Dora ở trong đầu thở dài: "Tên gia hỏa này rất may mắn, ma lực của hắn thực sự quá thấp, hầu như chỉ miễn cưỡng đạt đủ số lượng cần thiết để tu luyện chú thuật sinh mệnh."

Bởi vì có người ngoài ở đây, cho nên Hạ Á cũng không có trò chuyện cùng Dora, hắn chỉ "ân" một tiếng, lập tức chợt nghe thấy tiếng nói của Dora ở trong đầu : "Tiếp theo sẽ là bước quan trọng nhất. . . Lựa chọn!"

"Lựa chọn?" Hạ Á rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi một câu, may là Tatara đang hết sức chăm chú, cho nên cũng không có phát hiện Hạ Á "lẩm bẩm" với chính mình.

"Chính là lựa chọn." Dora cười nhạt: "Phải do chính bản thân hắn quyết định, hắn nguyện ý phân ra bao nhiêu sinh mệnh lực để bắt đầu tiến hành tu luyện chú thuật sinh mệnh."

Ngay lúc này, vẻ mặt của Tatara đấu tranh và thống khổ, phảng phất như đang rất phân vân, đầu hắn đầy mồ hôi, miệng hắn y nhiên dùng một giọng gian nan niệm ra một câu chú ngữ. . .

Âm phù của câu chú ngữ này rất cổ quái, Hạ Á vẫn như cũ nghe không hiểu, thế nhưng Dora ở trong đầu bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Trời ạ! Tên tùy tùng của ngươi thật sự là điên rồi ! ! Hắn. . . Hắn. . ."

Dora dường như có chút kinh ngạc, rốt cục nói ra: "Hắn lựa chọn, phân ra một nửa sinh mệnh lực! !"

Phân nửa? !

Ngay cả Hạ Á cũng có chút giật mình .



Cái tên Tatara này, dục vọng đối với truy cầu lực lượng, cư nhiên mãnh liệt đến như vậy? !

Phân nửa sinh mệnh lực, chẳng khác nào chấp nhận bỏ đi phân nửa tuổi thọ của hắn a! !

Tatara niệm xong chú ngữ, ký hiệu cuối cùng ở trên ngực hắn cũng đã hoàn toàn biến mất, thân thể của Tatara run rẩy đứng lên, hắn vội vàng nhặt lên thanh chủy thủ đang nằm trên đất, sau đó ánh mắt hiện lên một tia kiên định. . .

Xoát!

Hắn tự mình cắt đứt một ngón tay út bên trái của bản thân! Một đoàn khí đen bao bọc lấy ngón tay. . . Rất nhanh máu thịt trên ngón tay hoàn toàn bị phân rã, biến thành một khớp xương màu trắng.

Lúc này sắc mặt của Tatara căng thẳng cực kỳ, gắt gao nhìn chằm chằm khớp xương ở trước mặt. . .

Rốt cục, khớp xương chậm rãi phân tách ra, biến thành hai đoạn. . . rồi ba đoạn. . .

Phân tới đây thì đình chỉ.

Nhìn khớp xương đã bị phân thành ba đoạn, khuôn mặt Tatara hiện lên một tia mất mát thật lớn cùng với vẻ chán nản, bất quá hắn y nhiên cắn răng một cái, sau đó hít vào một hơi, tiếp tục ngâm xướng chú ngữ.

Ba khúc xương chậm rãi bay lên trên không, dừng ở trước mặt Tatara, rất nhanh, liền biến hóa thành những màu sắc khác nhau, một khúc biến thành màu đỏ tươi, một khúc biến thành màu đen, còn khúc cuối cùng thì biến thành màu xanh lục. . .

Đương lúc Tatara đem âm phù cuối cùng niệm xong, hắn dường như đã suy yếu cực độ, bước tới trước, liền ngã xuống mặt đất, trong tay nắm chặt ba khúc xương từ ngón tay của bản thân biến hóa thành.

Ma pháp sư cố sức vùng vẩy vài cái, lại lần nữa ngồi dậy, nắm chặt ba khúc xương trong lòng bàn tay, sắc mặt tràn đầy vẻ mất mát cùng chán nản.

"Tên gia hỏa đáng thương. . ." Dora ở trong đầu thở dài: "Hắn tuy rằng quyết tâm rất lớn, khiến cho người ta bội phục. Thế nhưng, thân thể cùng sinh mệnh lực của bản thân hắn lại quá yếu ớt, cho dù đã hy sinh một nửa sinh mệnh lực, thế nhưng tổng số cũng là quá thấp, cho nên hắn chỉ có thể đạt được cấp thứ nhất của chú thuật sinh mệnh . . . Cũng có nghĩa là hắn chỉ có thể sử dụng ba ma pháp trong chín ma pháp của chú thuật sinh mệnh. Khúc xương màu đỏ tươi là biểu trưng thuật bói toán, màu đen chính là cướp đoạt sinh mệnh, còn màu xanh lục là thuật trị liệu."

Hạ Á cũng thở dài. Thương cảm cho Tatara, hi sinh nhiều như vậy mà cũng. . .

Lúc này, Tatara bỗng nhiên sắc mặt đột biến, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, ba khúc xương đang ở trong tay của hắn, rất nhanh liền chui vào bên trong lòng bàn tay.

"Yên tâm đi, hắn chỉ là tâm tình kích động quá mức mà thôi. Ba khúc xương kia chính là ma pháp đạo cụ mà hắn dùng sinh mệnh đổi lấy, tùy thời đều có thể dung hợp vào trong cơ thể. Chỉ khi nào sử dụng ma pháp mới có thể triệu hồi chúng ra mà dùng."

"Tham trắc bói toán. . . Cướp đoạt sinh mệnh cùng thuật trị liệu." Hạ Á cau mày: "Chỉ có thể đạt cấp một cùng ba loại ma pháp, ta có thể lý giải, dù sao thể chất của tên gia hỏa này cũng không tính là tốt. Tổng số sinh mệnh lực của hắn cũng không nhiều lắm. Thế nhưng. . . làm thế nào có thể quyết định được cấp một sẽ thu được ba loại ma pháp gì? Lẽ nào đó cũng là do phân chia đẳng cấp đã định trước sao?"

"Không phải. . ." Dora dường như do dự một chút: "Là ngẫu nhiên. Trên cơ bản mà nói. . . cái này chỉ có thể dựa vào vận may. Cụ thể thì ta cũng không biết là như thế nào, mặc dù ma pháp sinh mệnh chính xác thì mỗi lần lên cấp sẽ thu được hai loại ma pháp, một cái phụ trợ một cái công kích, thế nhưng cụ thể là hai loại ma pháp nào, thì không cách gì xác định được. Bởi vì đây là lực lượng do sinh mệnh chuyển hóa, cho nên nói cách khác, đây là tùy theo mạnh yếu của ma pháp sư mà sẽ được trang bị cho ma pháp khác nhau. Ma pháp ban đầu thu được, sẽ là lãnh vực thiên phú nhất của ma pháp sư đó."

Dừng một chút, Dora giải thích nói: "Tên tùy tùng của ngươi, cấp thứ nhất hắn có được ma pháp cướp đoạt sinh mệnh cùng thuật trị liệu, như vậy mà nói, tổng hợp các tố chất bên trong cơ thể hắn, sinh mệnh lực là ưu điểm lớn nhất."

Hạ Á lập tức trợn mắt thành bạch nhãn!

Thể chất của bản thân Tatara cũng đã cực kỳ yếu đuối, thế nhưng cư nhiên đây cũng lại là thiên phú mạnh nhất của hắn? !

Vậy nói cách khác. . . mấy cái lĩnh vực còn lại trong ma pháp sinh mệnh: dũng khí, lực lượng, tốc độ. . .

Thể chất đã suy yếu mà lại là thiên phú mạnh nhất, như vậy dũng khí, lực lượng, tốc độ, của tên gia hỏa này càng thậm tệ hơn! !

Thật đúng là. . . Thật đúng là một tên phế tài a. . .

Mang theo cảm khái như vậy, Hạ Á bước tới nhìn Tatara một chút, thấy hắn chỉ đơn thuần là hôn mê nên mới an tâm.

"Di? Hắn không phải là đã tiêu hao hết phân nửa sinh mệnh lực sao? Làm thế nào mà bề ngoài của hắn cũng không già yếu đi ?" Hạ Á có chút hiếu kỳ.

"Đây cũng là một đặc tính của ma pháp nguyền rủa sinh mạng, nói chính xác thì, già yếu là chỉ ở thời khắc cuối cùng mới bộc lộ ra. Nói đơn giản, một ma pháp sư, nếu như tuổi thọ của hắn là 60 năm, sau khi hi sinh phân nửa, hắn có thể sống tới 30 tuổi. Thế nhưng chỉ tới lúc hắn 30 tuổi, hắn mới bỗng nhiên trong một năm này nhanh chóng già đi rồi chết. Mà trước năm 30 tuổi, dung mạo của hắn vẫn không hề thay đổi theo dòng thời gian, coi như là một cách gìn giữ dung mạo đi-- có lẽ, đây là tác dụng dung hòa của pháp tắc sinh mệnh bồi thường cho những người tu luyện ma pháp sinh mệnh."

Hạ Á sửng sốt một chút.

Dế nhũi bỗng nhiên nhịn không được nhớ tới một cái ý niệm ở trong đầu: "Di? Nói như vậy, thật ra đây là công dụng rất đặc biệt của chú thuật sinh mệnh a! Ta nghe nói nữ nhân đều muốn gìn giữ nhan sắc vĩnh cửu a! Nếu như để một nữ nhân tu luyện sinh mệnh ma pháp, để nàng tu luyện ma pháp lúc 20 tuổi, chỉ cần phân chia ra một năm sinh mệnh lực, cùng lắm chỉ tổn thọ có một năm a! Thế nhưng, trước lúc nàng chết đi, đều có thể bảo trì dung mạo lúc 20 tuổi a! Sự tình này, sợ rằng đại bộ phận nữ nhân trên thế giới đều đồng ý thực hiện đây!"

Dora dường như sửng sốt một chút, sau đó con rồng cái này cười nhạt tức giận: "Cái tên gia hỏa ngu ngốc nhà ngươi, ngươi cho rằng sinh mệnh pháp tắc dễ dàng để lộ ra một cái sơ hở cho ngươi lợi dụng sao? ! Hừ! ! Muốn đạt được hiệu quả gìn giữ thanh xuân, đầu tiên phải luyện thành ma pháp của chú thuật sinh mệnh ! Chí ít phải đạt được cấp một mới được! Thế nhưng muốn đạt đươc cấp một, ngươi cho rằng chỉ cần cống hiến một năm sinh mệnh lực là có thể đạt được sao? Đừng quên, tên gia hỏa đang nằm trước mặt ngươi, hắn đã trả giá bằng phân nửa tuổi thọ mới có thể đạt được cấp một ! !"

Hạ Á thở dài.

Qua một hồi, Hạ Á mới mở miệng nói: "Mặc kệ thế nào. . . Tên gia hỏa này coi như là có một chút thực lực? Ân, thuật trị liệu cùng cướp đoạt sinh mệnh, xem như cũng là hai ma pháp không tồi. Sau này có cùng người khác giao chiến, lúc bị thương, tên gia hỏa này có thể giúp ta nhanh chóng điều trị thương. Còn lúc công kích địch nhân. . . Hắc hắc! Cướp đoạt sinh mệnh, cũng là pháp thuật có tính sát thương a!"

Dora đáp lại là một giọng cười có chút quái dị.

Trong giọng cười có chút khinh thường, có chút đùa cợt, còn có chút. . . Hình như là. . . có chút hả hê? !

Dường như. . . con rồng cái này không có ý tốt a? Thế nào ta lại có cảm giác như là đang bị lừa?

Trong lòng Hạ Á cảm giác được một tia bất an.

※※※

Lúc Tatara tỉnh lại, nhìn thoáng qua cũng không khác gì lúc xưa, chỉ bất quá là tay trái thiếu mất một ngón, băng bó sơ qua một chút, đấp một ít thuốc, ma pháp sư còn có thể miễn cưỡng kiếm chế bản thân, bất quá Hạ Á thì có chút hưng phấn, hắn nhịn không được vài lần yêu cầu ma pháp sư thi triển ma pháp vừa đạt được. . . Tatara đối với việc này là phi thường bất đắc dĩ.

"Cái này. . . Lão gia tôn kính, ngài phải biết rằng, ma pháp vừa mới đạt được của ta, lúc sử dụng ra, mỗi một lần sẽ tiêu hao một ít sinh mệnh lực. . ." Tatara dở khóc dở cười.

Hạ Á coi như thông tình đạt lý, nghĩ đến việc để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, mà khiến cho tùy tùng vô duyên cớ bị tổn thất mất vài năm thọ mệnh, hình như cũng có chút quá phận, vì vậy hắn cũng không tiếp tục đòi hỏi.

Nghỉ ngơi xem như đã đủ, đoàn người lại lần nữa lên đường, thương thế của võ sĩ giáp đen Afuleika có chút trầm trọng, hơn nữa tâm tình hiển nhiên cũng là mười phần trầm thấp. Lần này hắn dẫn võ sĩ đoàn tới đế đô, chính là hy vọng với bản lĩnh của bản thân, cùng với năng lực chiến đấu ưu tú của đoàn, có thể đạt được thành tích tốt trong lần đại hội này, thu về một số tiền thưởng lớn, cũng như tăng cao danh khí của võ sĩ đoàn nanh sói.

Thế nhưng hiện tại nửa đường gặp phải phục kích, thực lực tổn hại thật lớn, không khỏi có chút nản lòng thoái chí.

Sau khi mai táng đồng đội đã chết, trong lòng hắn cũng đã buông tha cho ý định tham dự đại hội giác đấu, lấy thương thế hiện tại của bản thân, vết thương trên vai phải ít nhất là một tháng mới hoàn toàn lành hẳn, mà thời gian đại hội thì còn chưa tới một tháng, bản thân hắn không có cách nào hồi phục trước ngày đại hội.

Mà không có hắn tham gia vào giác đấu, thì đám thủ hạ còn lại hơn phân nửa cũng đã bị thương, trong đoàn thể quyết đấu, chỉ sợ cũng không còn hy vọng.

Nghĩ tới đây, Afuleika liền có chút không muốn đi tới đại hội, nhưng mà hiện tại đồng bọn đang bị thương, cần tìm tới thành gần nhất để tiến hành trị liệu, mà thành gần nhất cũng chỉ có Aosiji Liya.

Biết được ý tứ của Afuleika, Hạ Á thoáng suy nghĩ một chút, tìm đến Afuleika, cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát, rất thẳng thắn hỏi: "Ngươi đã mất nhiều đồng bạn như vậy, lẽ nào cứ thế mà cam nguyện rời đi? Mối thù bị võ sĩ đoàn 'rắn bạc' tập kích chẳng lẽ ngươi lại không báo?"

Sắc mặt Afuleika tái nhợt, trong ánh mắt hắn có chút không cam lòng, nhưng sau đó liền biến mất, cắn răng nói: "Không cam lòng thì thế nào. Về thực lực, võ sĩ đoàn 'rắn bạc' so với bọn ta cường đại hơn nhiều lắm, bọn họ có tiền có thế, mà bọn ta chỉ là một võ sĩ đoàn đến từ địa phương nhỏ. . . Bản thân tên Philip kia còn có quan hệ với một vài quý tộc, võ sĩ đoàn 'rắn bạc' là tay sai của quý tộc, được sự giúp đỡ của các quý tộc. Ta. . . Ta. . ."

Hạ Á 'hừ' một tiếng, nhìn Afuleika: "Ta cũng không có ý gì khác, nếu như ngươi muốn buông tha mà nói, vậy thì cứ tùy ý. Chỉ là. . . Ta không có dể dàng buông tha như vậy. Ngươi không báo thù, ta cũng sẽ tìm bọn họ tính chuyện."

Afuleika nghe xong, khuôn mặt nhất thời lộ ra một vẻ cảm động, chỉ là hắn còn chưa kịp nói, thì Hạ Á đã khoát tay chặn lại: "Ngươi đừng cảm kích ta, ta chỉ đơn thuần là mang một bụng đầy lửa giận mà thôi. Cái tên gia hỏa kia giữa đường phục kích ta, hừ, dám trêu chọc ông đây, ông sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ ! Nhưng mà, ta chỉ hỏi ngươi một câu . . . ngươi còn dám hay không cùng ta đi kiếm bọn họ đánh thêm một trận?"

Nhất thời khuôn mặt của Afuleika thoáng hồng, lập tức ưỡn ngực quát lớn: "Dám! Có cái gì không dám! ! Ta Afuleika cũng không phải là loại người nhu nhược! Mối thù giết chết huynh đệ ta nhất định sẽ báo! Mối hận này, ta thật sự nuốt không trôi!"

Hạ Á không nói tiếp lời nào, nhẹ nhàng vỗ vai Afuleika, xoay người rời khỏi.

"Ngươi muốn làm gì? Thực sự muốn thu nhận đàn em hay sao?" Dora ở trong đầu cười nhạt: "Hay là ngươi dự định ăn tươi cái võ sĩ đoàn nho nhỏ này? Ta rất khó hiểu, một cái võ sĩ đoàn nhỏ như thế có gì đáng để ngươi quan tâm cơ chứ."

"Hừ, ta chỉ là muốn bồi thường một chút." Hạ Á tức giận nói: "Cái thứ quỷ hồn nhà ngươi, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi lúc nào cũng tính toán sao? Cái ma thuật nguyền rủa sinh mệnh kia . . . ngươi chắc chắn là không nói thật ! Ngươi nhất định là đang lén lút giấu diếm ta điều gì đó ! Ta lừa gạt học kiếm thuật của hắn, chung quy cũng không thể không làm gì báo đáp. Huống hồ, cái tên chết tiệt võ sĩ đoàn 'rắn bạc' dám chọc ta, đã thế còn làm cho ta suýt tý là bị tên ma pháp sư kia giết chết. Dám trêu chọc ta, dám cắn ta một cái, ta nhất định sẽ phải cắn lại !"

※※※

Bởi vì trong đội ngũ có không ít người bị thương, cho nên tốc độ của đoàn người cũng chậm lại.

Bất quá may là, trên đường đi cũng không còn gặp phải người nào ngăn chặn phục kích, lần phục kích vừa rồi Philip bị uy phong của Hạ Á lúc đánh chết ma pháp sư hù cho sợ hãi, không còn dám tiếp tục tìm tới bọn họ gây chuyện.

Chỉ là dọc theo đường đi bọn họ hao tốn không ít thời gian cho nghỉ ngơi, thẳng đến ngày thứ bảy, bọn họ cuối cùng mới tới được mục tiêu. . .

Đế đô của đế quốc Byzantine, tòa thành hùng vĩ nhất đại lục, Aosiji Liya ! !

Đương lúc buổi trưa ngày thứ bảy, mọi người đi dọc theo đường lớn, từ rất xa, bọn họ đã thấy một đường viền thật dài hiện ra ở đường chân trời.

Hạ Á ngồi trên lưng ngựa, khi hắn nhìn thấy hình dáng của tòa thành hùng vĩ nhất phồn vinh nhất đã có trên một ngàn năm tuổi, trong nháy mắt này, dế nhũi cảm giác được bản thân hắn đã bị chấn động hung hăng làm cho ngây người ra !

Hắn há to miệng, chết lặng cả người, gắt gao nhìn về phía cái kỳ tích của nhân loại ở trước mặt ! !

Hắn run run một hồi, sau đó thì thào tự nói: "Con mẹ nó. . . thật là đồ sộ a ! ! Một cái thành lớn như thế làm sao có thể kiến tạo ra nhỉ ? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Liệp Quốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook