Chương 96: Trở lại Dã Hỏa trấn
Khiêu Vũ
23/03/2013
Một ngày ấm áp hiếm có trong mùa đông lạnh giá, móng ngựa giẫm đạp lên đường đất khô cứng, dưới ánh nắng ấm áp làm cho người ta cảm thấy có chút lười biếng, mặt ngoài áo giáp phản chiếu một tia dư nhiệt, đám kỵ binh ngồi trên lưng ngựa, thích thú hưởng thụ khí trời hiếm có vào mùa này.
Dường như, bầu không khí chiến tranh, cùng cảnh chém giết triền miên bất tận, đã cách khá xa bọn họ.
Hạ Á đang ở cuối cùng của đội ngũ, trong lòng hắn có chút không cam tâm đi theo đội ngũ này đi về phía nam, Katuo đang cưỡi ngựa chạy song song với hắn, tên trùm buôn lậu này giống như là làm ảo thuật, từ đâu đó moi ra một chai rượu lúa mạch, một chai không lớn lắm, mấy mươi tên kỵ binh lần lượt mỗi người một ngụm, dòng rượu nóng hỏi chui vào trong bao tử, hơn nữa còn có ánh nắng ấp ám, khiến cho cả người từ trong ra ngoài đều nóng hừng hực.
Bình rượu đưa tới tay Hạ Á thì chỉ còn lại một ngụm nhỏ cuối cùng, hắn do dự một chút, cười cười đem cái chai đưa cho Katuo, Katuo cũng không từ chối, ngẩng cổ uống một ngụm cuối cùng, chùi chùi miệng, dùng ánh mắt ra hiệu một chút về phía đội ngũ trước mặt: "Ngươi dự tính dọc cả đường đi, đều không thèm để ý tới tên gia hỏa kia?"
Hạ Á trợn mắt trở thành bạch nhãn, lập tức lắc đầu: "Quên đi, tướng quân đã nói, nên đối với hắn khách khí một chút, hắn không chọc đến ta, ta cũng sẽ không để ý tới hắn."
Phía trước đội ngũ là một cổ xe ngựa, xe ngựa không đẹp cũng không quý giá, dù sao cũng là mới vừa trải qua một hồi chiến tranh, trong quân doanh chỉ còn mấy cổ xe vận chuyển lương thực, đơn giản cải tạo một chút, trở thành xe để cho Bangfuleite ngồi-- bất quá vị tước sĩ luôn luôn yêu thích hưởng thụ này cũng không có nói hai lời liền tiếp nhận, dùng tốc độ giống như là chạy trốn phóng lên xe hối hả thúc dục xuất phát, phảng phất như không muốn ở trong doanh trại của binh đoàn 13 thêm một giây nào nữa.
Vị tước sĩ đại nhân này lại mặc vào một bộ quần áo đẹp đẽ quý giá, còn có bộ giáp hoa lệ nhưng yếu đuối như tờ giấy kia, ngay cả những người hầu mà hắn đem từ đế đô tới, lúc này lại lẫn nữa ngẩng cao đầu kiêu ngạo, trên đường đi tỏ ra vô cùng hiên ngang. Bangfuleite tước sĩ từ lúc lên xe tới giờ chưa từng bước xuống lần nào, cho dù là dừng xe ở ven đường để nghỉ ngơi cũng không hề ló mặt ra.
Hạ Á cùng Katuo đều có chung một suy đoán: lẽ nào cái tên gia hỏa bán mông này, ngay cả tiểu tiện cũng phải bắt người hầu mang bô vào trong xe ngựa sao?
Lần xuất hành này, bởi vì Shaerba thương thế còn chưa lành lại còn tham gia vào 200 kỵ binh đột phá vòng vây trong trận đánh cuối cùng, kết quả là một lần nữa vào thăm quân y một cách đầy vinh quang, thương thế của hắn, ít nhất là trong một tháng sẽ không có cách nào cưỡi ngựa, cho nên hắn được ngồi xe ngựa cũng đám tùy tùng... Thương cảm cho Shaerba, trong lúc loạn chiến đã bị ngã xuống ngựa, thế là một bên mông của hắn liền bị người Odin chém cho một búa...
Năm mươi người thân binh cùng hơn vài chục tên tùy tùng, hợp thành đội kỵ mã hơn một trăm người, hộ tống Bangfuleite cùng các vị người hầu của hắn chậm rãi hành tẩu một ngày đêm, lúc trời chạng vạng bọn họ cũng đã tới Dã Hỏa trấn, bọn họ sẽ ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.
Trở về lại Dã Hỏa trấn làm cho dế nhũi xúc động một hồi, lần trước hắn rời khỏi nơi này còn bị vài chục tên binh sĩ đế quốc vây công. Lúc chạy trốn, hắn thậm chí đem cửa thành tông thủng một lỗ lớn.
Lần này quay về, lỗ thủng trên cửa thành cư nhiên đã được sửa chữa. Trận chiến trước đó, tuy rằng Heisiting cũng không có thật sự tấn công Dã Hỏa trấn, thế nhưng cũng cấp cho binh sĩ thủ ở nơi này một phen khiếp vía, liền đem cửa thành tiến hành gia cố thêm, lúc này Hạ Á nhìn thấy rất nhiều gỗ cùng vật tư chồng chất ở trước cửa thành.
Các binh sĩ đang gác cổng thành hiển nhiên là buông lỏng hơn rất nhiều, vì chiến tranh sẽ sớm kết thúc, những binh sĩ Byzantine này chuẩn bị làm một vài công việc cuối cùng sau đó thu dọn hành lý đi về nhà, ngay cả những binh lính tuần tra trong Dã Hỏa trấn cũng đang lười biếng, không hề có tâm trạng để làm việc.
Trên đường lớn vẫn vắng vẻ như cũ, đại bộ phận cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Thế nhưng các quán rượu lại lần nữa rầm rộ hẳn lên, một ít dong binh ăn mặc khác nhau cùng các nhà mạo hiểm cũng bắt đầu xuất hiện. Nghe đâu lúc Dã Hỏa trấn xuất hiện uy hiếp bị tấn công, những người này đã từng chủ động xuất lực tỏ vẻ nguyện ý giúp những binh sĩ bảo vệ lấy Dã Hỏa trấn. Tuy rằng sau đó thực sự cũng không có diễn ra chiến tranh, bất quá hành động đầy thiện ý như vậy đã chiếm được sự tính nhiệm của quân bảo vệ trấn.
Chính xác mà nói, Dã Hỏa trấn đang dần khôi phục, đại khái chỉ cần chờ mấy ngày nữa, người Byzantine rút lui về nước, nơi này một lần nữa khôi phục lại trạng thái tự do vô chính phủ.
Kiến trúc lớn nhất trong Dã Hỏa trấn chính là phủ của trưởng trấn, thật ra bất quá cũng chỉ là một căn biệt thự có chút quy mô được chia làm nhiều phòng, phía trước được dựng lên hai cái chòi canh gác. Nơi này hiện tại tạm thời do quân đội Byzantine chiếm dụng, trở thành tổng hành dinh của quân phòng thủ.
Đoàn người Bangfuleite trực tiếp đi vào trong phủ, thế nhưng Hạ Á lại không muốn ở lại nơi này-- tướng lĩnh phòng ngự nơi này cùng hắn không có giao tình, không chỉ không có giao tình mà chỉ sợ còn có thù hằn! Lúc trước khi hắn lần đầu tiên gặp Adelike, tướng quân còn hung hăng rút roi quất thẳng vào mặt tên thủ lĩnh phòng ngự, khi đó còn có đầu bóng lưởng...
Hạ Á thở dài, ra lệnh cho bản thân không được tiếp tục nghĩ về chuyện này.
Hạ Á phái người đi vào trong phủ thông báo một tiếng, sau đó mang theo một đám huynh đệ đi tới quán rượu do chồng của Sofia đại thẩm làm chủ.
Mà vẻ mặt của Tatara cũng đầy thần bí dẫn theo một đám tùy tùng rời đi-- tâm tư của ma pháp sư cũng không có gì bí mật, hắn mang theo một đám huynh đệ tùy tùng vừa mới quen được đi đánh nhau ! Bọn du côn lúc trước dám khi dễ hắn, còn cướp đoạt của hắn, ai dám đụng tới Tatara lão gia đầy cao quý đều phải trả giá đắt...
Vừa mới bước vào quán rượu, nhìn thấy một mắt đứng sau quầy bar, vẫn như cũ cầm một cái khăn dơ đang lau chùi ly tách, vẻ mặt Hạ Á không tự chủ được liền mỉm cười, bước tới quầy bar.
Một mắt nhìn nhìn thấy Hạ Á mặc trên người là áo giáp kỵ binh hạng nhẹ của Byzantine, mới đầu còn có vẻ ngạc nhiên, liền sau đó lộ ra một vẻ tươi cười, y nhiên nhe ra một hàm răng vàng, nhếch miệng hét lớn: "Ha ! Nhìn ai tới kìa ! Đây không phải là tiểu dế nhũi của chúng ta sao! Hiện tại cư nhiên trở thành sĩ quan của Byzantine !"
Hạ Á ngồi xuống quày bar, vỗ bàn, lớn tiếng cười nói: "Một mắt, tên gia hỏa nhà ngươi, đừng tưởng nói một hai câu khen ngợi là có thể đánh lừa được ta, lần trước ta còn gữi lại nửa lọ rượu ngon ở đây, ngươi có hay không đã lén uống bớt."
Nói xong, hắn dùng lực đấm đấm quầy bar: "Các huynh đệ tự kiếm chổ ngồi đi, nơi này có loại rượu lúa mạch ngon nhất Dã Hỏa trấn, một mắt, trước hết đem ra cho họ mười thùng, ta bao hết ! A, còn nữa, tất cả mọi người đang ở trong này, ta mời mọi người uống một ly !"
Những lời cuối cùng này làm cho các vị khách đang ở trong quán rượu đều cười ha ha. Bọn gia hỏa kia toàn là người bản xứ ở trong Dã Hỏa trấn, Hạ Á nhận thức được không ít người trong số họ.
Hạ Á sờ sờ túi tiền, lúc trước Qipu cùng kẻ đáng thương lưu lại rất nhiều kim tệ, hắn tuy rằng là một dế nhũi, thế nhưng lúc có tiền cũng tỏ ra thái độ là người hào sảng, đối với việc dùng tiền mua tiếng này, lúc trước hắn cũng đã mơ tưởng nhiều lần, hôm nay lấy được chút uy phong hiếm có, trong lòng cũng cảm thấy có chút khoan khoái.
Đám kỵ binh đều sẽ uống hết mình, dù sao cũng không còn chiến tranh, nhiệm vụ lần này cũng khá đơn giản, lại có người mời rượu, làm sao có thể cự tuyệt cho được?
Không được trong chốc lát, quán rượu liền náo nhiệt cả lên, mấy cái thùng gỗ to tướng được đem ra, đám kỵ binh liền giật lấy chén lớn cùng ly lớn. Trong tửu quán nguyên bản đã có không ít khách, lần lượt từng người bước tới bắt chuyện với Hạ Á, ngoại trừ một ít người đã quá quen thuộc, cũng xuất hiện vài người lạ mặt, đại khái là các nhà mạo hiểm mới vừa tới đây không lâu.
Đang tùy ý nói chuyện phiếm, thì nghe thấy hai tên mạo hiểm đang ngồi một bàn gần đó nói chuyện với nhau, hấp dẫn lực chú ý của Hạ Á.
"Hiện nay thế sự thật là kỳ quái ! Ở Dã Hỏa trấn ta đã gặp qua người Odin, gặp qua người Byzantine, gặp qua người Landisi, cũng gặp qua những người đến từ các vùng đất tự do, thậm chí mấy ngày trước còn xuất hiện một ít người lùn, thế nhưng hiện tại lại không thể nghĩ đến ngay cả bọn địa tinh, con mẹ nó, cũng tạo thành thương đội mà chạy đi mua bán..."
"Đúng vậy, địa tinh thì có cái gì để bán cơ chứ? Chẳng lẽ bán thịt người phơi khô ? Ha ha ha ha..."
Hạ Á lập tức chú ý, hắn đi lại gần, đem chén rượu đặt lên bàn của đối phương, đặt cái mông xuống, chen vào giữa bọn họ, cười nói: "Các ngươi đang nói chuyện thú vị gì thế? Lẽ nào có địa tinh đi vào Dã Hỏa trấn của chúng ta?"
Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, trong chu vi một trăm dặm, chỉ có duy nhất một con địa tinh, chính là tên đầy tớ Aokesi của hắn. Lẽ nào vị vương phi tiên sinh này không chịu trông coi nhà cửa, mà lại chạy tới Dã Hỏa trấn ăn chơi trác táng?
Hai người mạo hiểm này đều mặc giáp da mang theo vũ khí, bộ dáng cùng vẻ mặt rất bưu hãn, liếc mắt nhìn Hạ Á, thấy hắn mặc một thân trang bị của sĩ quan, cũng khách khí cười cười, một tên trong đó lớn tiếng nói: "Còn không phải sao! Hai ngày trước lan truyền tin tức Heisiting lui quân, Dã Hỏa trấn lại lần nữa mở cửa, ngươi đoán thử xem kết quả sẽ như thế nào? Thương đội đầu tiên chạy tới Dã Hỏa trấn cư nhiên là một đám địa tinh! Ngươi nói có kỳ quái hay không? Mười mấy tên nhân loại mang theo bảy tám cổ xe ngựa, làm ra vẻ chậm chạp, còn che phủ rất kín, cũng không biết là đồ vật gì. Mà đi chung với bọn họ còn có hơn mười tên địa tinh, cái đám da xanh kia 'chít chít oa oa' kêu loạn cả lên, trên người mặc mấy cái thứ bỏ thứ, tay cầm đoản đao rỉ sắt, cũng không biết có phải hay không mới trộm từ ngôi mộ nào đó"
Mấy mươi địa tinh?
Như thế mà nói, chắc chắn không phải là Aokesi .
Hạ Á mất đi hứng thú, hắn cũng không muốn quan tâm việc này. Lại tiếp tục nghe được tên mạo hiểm còn lại nói: "Còn có thứ rất gây ngạc nhiên, đám địa tinh này vừa chạy vào trong thôn, thì trong cùng ngày đã phát sinh xung đột với mấy người dong binh. Nguyên bản, đám địa tinh này vừa lùn vừa ốm, cả bọn đều bị đem ta làm trò cười, thế nhưng kết quả là tên đầu lĩnh địa tinh kia con mẹ nó lợi hại, một tên trung giai võ sĩ bị hắn chém cho vài búa liền nằm thẳng trên mặt đất ! Quả thực là kỳ lạ, cả đời ta, đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe được một địa tinh lợi hại đến như vậy."
Hạ Á lại lần nữa hứng thú... Địa tinh có thể lợi hại đến như vậy sao?
"Ân, mà khôi hài nhất chính là, nghe nói tính khí của tên đầu lĩnh hiện tại không được tốt, vừa mới vào trấn, thì gặp ai cũng hỏi, có hay không gặp được một con địa tinh rất xinh đẹp, còn nói, còn nói..." Tên gia hỏa này nhịn không được liền cười như điên, sau đó lớn tiếng cười nói: "Còn nói, lão bà của nó bị bắt cóc, nó đang đi tìm lão bà, ngươi nói xem có buồn cười hay không? Ha ha ha ha ha ha..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.