Chương 110: Tướng quân "bất lực"
Khiêu Vũ
23/03/2013
"Quá rõ ràng, chức vị tướng quân binh đoàn 6 của ông đây xem như là chấm dứt. Mẹ nó, lần này chiến bại , lẽ nào quân bộ muốn đem ông đây ra làm bia đỡ đạn sao? Sẽ không bắt ông đi tới quân bộ, sau đó cấp cho một chức quan nhàn nhã rồi đá vào một xó gốc nào đó chờ cho mốc meo lên chứ..." Ruhr có chút lo lắng.
Những sầu lo này của thỏ tướng quân, Hạ Á là không có cách nào để giải đáp, hắn căn bản cũng không thể giúp được gì.
Bất quá vốn theo dự tính của hai người, trên đường đi về đế đô để báo cáo công tác, dọc đường sẽ tiêu dao hành tẩu, xem như là một cuộc du sơn ngoạn thủy. Thế nhưng mệnh lệnh hiện tại của quân bộ, lệnh cho Ruhr trong vòng 15 ngày phải về tới đế đô, kế hoạch du sơn ngoạn thủy lần này chỉ sợ là đã tan vỡ.
Lãnh thổ của đế quốc Byzantine mênh mong bát ngát, từ thành Danzeer gần biên giới đi đến đế đô, trừ phi thúc ngựa chạy nhanh, nếu không, 15 ngày chưa chắc đã đủ, nếu như gặp phải các tai nạn sụp đường hay kẹt đường mà nói, sợ rằng sẽ còn đến trễ hơn.
Hai người tính toán một chút, lúc này chỉ có thể chia nhau mà đi. Ruhr phải nhanh chóng chạy về đế đô, hắn không có thời gian để hao phí, bằng không sẽ chậm trễ quân lệnh, việc này tuy rằng không lớn cũng không nhỏ, thế nhưng thỏ tướng quân hiện tại vì quân lệnh hành hạ nên trong lòng bất an, cũng không dám lỗ mãng.
Bất quá Hạ Á lại cảm giác được tên gia hỏa này hơn phân nửa là không muốn tiếp tục cùng bản thân làm bạn đồng hành, do người khác nhìn hắn tưởng lầm là tùy tùng của Hạ Á.
Nói cho Hạ Á một ý chú ý khi đi trên đường về đế đô, còn có văn kiện thông hành của quân bộ cấp cho Hạ Á, về phần đoạn nào trên tuyến đường thường hay xuất hiện cướp, Ruhr cũng không cần nói nhiều cho Hạ Á biết, cái tên gia hỏa này dù sao cũng xuất thân từ Dã Hỏa trấn-- Cướp hắn? Đừng nói giỡn ! Hạ Á không cướp của người khác, đã là may mắn lắm rồi.
Bàn giao xong mọi việc, hai bên từ thị trấn kế tiếp trên lô trình lập tức chia tay nhau, mập mạp mang theo đội thân vệ của hắn vội vã rời đi.
Hạ Á thật ra cũng không lo lắng cho mâp mạp sẽ chậm trễ-- lấy danh tiếng là thỏ, cùng bản lĩnh chạy trối chết của hắn, chạy vội về đế đô chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Trong tay có tiền, ăn mặc sang trọng, Hạ Á bắt đầu hình trình du sơn ngoạn thủy của bản thân mình.
Hắn cùng Tatara còn có Souleaterr ba người, vừa mới từ bên trong chiến khu quân bộ của đế quốc Byzantine đi ra, hơn nữa người khác nhìn thấy hắn, liền tưởng lầm là tướng quân của binh đoàn cấp một nào đó. Mỗi lần hắn vào nghỉ ngơi ở các lữ điếm dọc đường, chủ lữ điếm đều là hầu hạ hắn giống như là hầu hạ đại gia.
Hạ Á trong cuộc đời này rốt cuộc lần đầu tiên hưởng thụ qua mùi vị của quyền thế. Nguyên bản lúc còn ở Dã Hỏa trấn, thậm chí là ở trong quân ngũ, hắn nghĩ rằng hưởng thụ tốt nhất trên đời này chính là có một khối thịt quay vào mỗi bữa ăn, nếu được thì thêm vài lọ rượu, sau khi ăn no rượu say, thì lăn ra thảm da dê mà ngủ một giấc dài-- cuộc sống như vậy, đã là rất hạnh phúc rồi.
Nhưng lần đi xa này, mỗi lần tới thị trấn nhỏ nào đó, đám quân binh thủ thành vừa thấy trang phục của đám người Hạ Á, từ rất xa đã đứng thẳng thân thể, đem lưng dựng cho thẳng tấp. Mặc dù Hạ Á chủ động đưa ra văn kiện thông hành do quân bộ cấp cho, đám thủ binh này đều cung kính khom người hai tay nhận lấy. Thậm chí có vài nơi, Hạ Á cũng không cần đưa ra giấy thông hành, trực tiếp cưỡi ngựa chạy ào vào cửa, đám binh sĩ thủ thành cũng không dám ngăn cản, thành thành thật thật xếp thành hàng đứng ở một bên hành lễ.
Mỗi lần đến thị trấn, hắn đều chọn lữ điếm tốt nhất mà nghỉ ngơi, ăn uống dùng ở, xài tiền như nước-- thế nhưng vấn đề là, hai cái thị trấn hắn mới vừa đi ngang qua gần đây, không ai dám nhận tiền của hắn!
Nguyên lai hắn mặc bộ trang phục này làm người ta hiểu lầm là "đại nhân vật" quá cảnh, đi đến nơi nào, thì trưởng trấn, thủ thành, tướng lĩnh phòng ngự các loại nhân vật, liền lập tức biết trước tin tức, mà từ ngữ bên trong văn kiện thông hành cũng không viết rõ ràng, chỉ viết rằng hắn là người của chiến khu quân bộ, đi đến đế đô Aosiji Liya làm công tác báo cáo công việc, rất là chung chung. Lại nhìn thấy trang phục của Hạ Á, nhìn thấy ngựa của hắn cưỡi, người ngoài đều nhận định rằng hắn nếu không phải người có quyền thì cũng là người có quý, chỉ sợ có thể là con cháu của một quân phương quân phiệt nào đó đang đi về đế đô. Một nhân vật như vậy quá cảnh, có lý nào lại không chiếu cố hảo một chút?
Tuy rằng không hẳn gọi là nịnh bợ cấp trên, thế nhưng dựa theo truyền thống của quan trường, một người có thân phận như vậy quá cảnh, nếu như bản thân không chịu tiếp đãi, trái lại rơi vào miệng lưỡi của người đời, chỉ sợ không biết chừng vô tình đắc tội với người quyền quý. Cho nên từng tên từng tên sĩ quan phòng giữ này, trên nguyên tắc nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện, khiến cho Hạ Á hưởng thụ không ít.
Phàm là hắn vào nghỉ ở trong lữ điếm nào, lập tức quân phương bản xứ hoặc là quan viên hành chính bản xứ liền phái người đem tất cả chi tiêu hoàn toàn chi trả, hơn nữa còn căn dặn không được phép lấy thêm đồng nào từ vị đại gia này !
Thậm chí ngay cả lúc Hạ Á rời đi, thủ lĩnh địa phương cũng sẽ phái một đội người hộ tống hắn ra khỏi địa phận.
Chế độ nông binh đã trải rộng khắp toàn quốc Byzantine, tạm thời điều ra một nhóm nông binh làm hộ tống cũng không đáng là bao-- vị đại nhân này tuy rằng trang bị một thân trang phục võ tướng, thế nhưng ai mà biết hắn có hay không bản lĩnh, dù sao mấy gia tộc quân phiệt thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài nhân vật bất tài, với lại vị đại gia này chỉ mang theo hai tùy tùng bên người, vạn nhất trên đường gặp phải mấy tên mâu tặc trong địa phận quản hạt của bản thân, làm đứt một sợi tóc của vị đại gia này, chẳng phải là tự mình rước phải chuyện thị phi sao?
Nghỉ có người tiếp, đi có người tống, cho dù là chạy trên đường, phía trước cũng có người mở đường, Hạ Á cảm thấy uy phong mười phần, quả thật nổi lên vài phần tư vị đại gia.
Tatara trong lòng cười trộm, nghĩ thầm bọn gia hỏa kia nếu như biết sự thật, vị "đại gia" này hiện tại ngay cả huy chương công nhận là đại đội trưởng còn chưa có, sợ rằng ngay cả ruột cũng không đủ để tiếc.
Hạ Á trước giờ chưa từng hưởng thụ qua sự đãi ngộ này, hiện tại bỗng nhiên có được, trong lòng không khỏi có chút cảm giác lâng lâng-- mẹ nó, cuộc sống như vậy, mới thật sự gọi là có ý nghĩa a!
Đi liền bảy tám ngày, hắn bất quá còn chưa qua được một phần tư lộ trình, nhìn bộ dáng này của hắn, chỉ sợ khi đến đế đô thì khí trời thật sự đã vào xuân.
Từ trước tới giờ Hạ Á thích nhất là ăn thịt quay, thế nhưng lúc này hắn cũng dần dần mất đi hứng thú. Hiện tại hắn mê nhất là một món đặc sản của đế quốc Byzantine: dùng một loại 'hương diệp' (DG : một loại rau thơm gì đó - theo từ điển google thì nó là lá phong lữ) thượng đẳng được sản xuất từ phía nam đế quốc, một lá to bằng một cái chậu rửa mặt, đem thịt dê non cùng thịt cá cắt thành miếng nhỏ rồi dùng hương diệp gối lại, bỏ thêm chút hương liệu bên ngoài, sau đó đặt vào nồi chưng với lửa nhỏ, mùi thơm của lá cây sẽ thấm vào trong thịt, khi ăn một miếng, miệng sẽ lưu đầy mùi thơm, sau đó còn uống một bát lớn rượu nho đỏ tươi như máu người...
Ẩm thực như vậy, là lần đầu tiên Há Á thấy qua, suýt nữa là làm cho hai tròng mắt của dế nhũi lọt ra ngoài !
Sáu ngân tệ một phần ? ! Nếu như là trước đây, sáu ngân tệ cũng đủ cho dế nhũi ăn trong một năm! !
Ngay cả con chiến mã của hắn, cũng là ăn thức ăn gia súc thượng hạng, nếu như đổi lại là trước đây, chắc chắn rằng tên dế nhũi này sẽ không thể gánh vác nổi!
'Một người đắc đạo gà chó gà thăng thiên', Hạ Á hưởng đầy đủ sự đãi ngộ của đại gia, dẫn đến Tatara cùng Souleaterr cũng ăn theo không ít chổ tốt, hai người đi theo Hạ Á không ngừng được ăn ngon uống say, Tatara rốt cục cũng thoát khỏi cuộc sống tạp dịch. không cần tắm ngựa, không cần cho ngựa ăn, không cần rửa chân cho dế nhũi, cũng không cần phải đem một phần ba tiền công hằng tháng giao cho tên có tinh thần bẩn thỉu Souleaterr -- theo Tatara xem ra, cái tên Souleaterr nhìn có vẻ thành thật này, căn bản là một phiên bản của dế nhũi ! Đều đầy vẻ trung hậu như nhau, thế nhưng trong bụng cũng đầy xảo quyệt và dối trá.
Như thế mà tính, trong ba người, trái lại bản thân ma pháp sư mới là người ngu ngốc nhất...
Bất quá, ngày tháng tốt lành của Tatara rốt cục cũng rất nhanh trôi qua...
Tới rồi ngày thứ mười, đám người Hạ Á được tướng lĩnh phòng giữ trong một thành vừa mới đi qua, phái ra một đội kỵ binh hộ tống hắn đi tới thành trấn tiếp theo, địa phương dừng chân tiếp theo là lãnh địa thuộc về một vị nam tước, biệt thự của vị nam tước này nằm ở ngoài thành, một nơi non xanh nước biếc.
Thân là quý tộc, vị nam tước này cũng có vài phần thận trọng, hắn cũng không có tự mình bước ra chiêu đãi Hạ Á, mà giao tay sai làm công việc này.
Tên tay sai này biết rằng Hạ Á đã hưởng thụ qua không ít đãi ngộ ở trên đường đi, chỉ là cuối cùng vị đại gia này vẫn còn một hạng mục còn chưa hưởng thụ qua...
Ngay tối hôm đó, đám người Hạ Á đang ở trong lữ điếm ăn một chầu ngon lành, một tên có bộ dạng quản gia do một vị nam tước nào đó phái tới, đang lặng lẽ dặn dò người của mình an bài cho tốt-- tên quản gia vô cùng cẩn thận này đã nhìn ra vị đại gia của chúng ta liên tục đi đường, mà thủ hạ đi theo cũng không có nữ tử, cái này có chút không phù hợp với thói quen xuất hành của các đại nhân vật a, chắc là mới từ trong quân ngũ đi ra, cho nên mới đơn giản như vậy.
Bất quá, nếu như muốn lấy lòng của khách quý, như vậy, thì phải xem bổn phận của chủ nhà !
Quản gia tiên sinh quyết định chi tiêu lớn một lần. Hắn nghĩ, hạng phổ thông son phấn bình thường, chỉ sợ sẽ làm cho vị đại gia mặc trang phục tướng quân này trướng mắt, đã như vậy thì chơi lớn một lần đi.
Hắn phái người đến một nơi phong nguyệt lớn nhất cùng tốt nhất ở trong thành, dùng số tiền lớn mang về một cô nương xinh đẹp nhất, dáng người nóng bỏng nhất, vị cô nương này cũng đã được quản gia tận mắt nhìn qua, quả nhiên là eo nhỏ chân dài, cặp ngực bốn bề sóng dậy, càng hiếm thấy hơn chính là vị cô nương này mang theo một ít huyết thống dị tộc, màu da so với các nữ tử bình thường của Byzantine thì càng thêm trắng nõn, mà con ngươi cũng là màu hổ phách rất khó gặp. Một cực phẩm như vậy, lại cấp cho tên tướng quân nhìn qua rất thô lỗ và không văn minh kia, khiến cho vị quản gia này trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Trang điểm cho cô nương xinh đẹp này một hồi, sau đó sai người đưa nàng vào trong phòng của Hạ Á...
Thời gian trôi qua, chi tiết cụ thể thì không biết ra sao.
Bất quá, ngay lúc vị cô nương bị đưa vào trong phòng còn không được tới một phút, bỗng nhiên từ trong phòng truyền tới một tiếng kêu la thảm thiết của vị tướng quân đại nhân kia.
"Quỷ a! ! ! ! ! ! !"
Liền sau đó 'bang bang' hai tiếng, cô nương kia kêu thảm một tiếng bay ra khỏi cửa, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp, cặp mắt thu thủy đầy sóng tình hiện tại đã in đậm hai dấu nắm đấm, nhìn sơ qua thì rất giống một loại động vật mà người phương đông thường hay thuật lại : "gấu mèo".
Sau đó thì thấy Hạ Á trần trụi thân thể, quấn quanh người là một cái chăn, trong tay còn cầm một thanh hỏa xoa, lao ra khỏi cửa phòng sắc mặt giận dữ quát: "Người đâu! Người đâu! Có nữ quỷ muốn hù chết ông đây ! !"
Nữ tử kia làm gì đã gặp qua hoàn cảnh như thế này? Nàng tuy rằng không thể gọi là quốc sắc thiên hương, thế nhưng ở loại địa phương nhỏ như thế này cũng được xem như là sắc đẹp đứng đầu, ngay cả vị nam tước lãnh chúa ở vùng đất này, cũng đã từng chiếu cố tới bản thân nàng!
Mắt thấy cái tên tướng quân này cầm theo một thanh vũ khí nhìn giống như là đao kiếm, vẻ mặt đầy sát khí vọt ra, vị mỹ nữ kia liền sợ hãi, trên mặt đã sớm bị trúng hai quyền đau nhức, nhất thời hét lên một tiếng, bỏ chạy trượt chân té lăn lông lóc từ cầu thang xuống nên nhà, hơn mười cái bậc thang, lúc vị mỹ nữ này rơi xuống nền nhà, khuôn mặt xinh đẹp hiện tại đã sưng vù lên như cái đầu heo, ngay cả xương cốt cánh tay cũng đã gãy, sau đó cũng không cần người giúp, tự bản thân nàng đứng lên, vừa chạy vừa kêu la thảm thiết vọt ra khỏi cửa lữ điếm, trông rất tội nghiệp...
Vị quản gia kia vẫn còn đang ngồi chờ trong đại sảnh, mắt thấy vị đại gia này tức giận vọt ra, vội vàng chạy lại hỏi thăm một phen.
"Mẹ nó! Ông đây uống chút rượu sau đó trở về phòng ngủ, mơ mơ màng màng thì có một đôi tay bắt đầu sờ soạng lên người, ông đây vừa mới mở mắt ra nhìn, cư nhiên là một con quỷ xấu xí ! Ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ thấy ác mộng !" Hạ Á hung hăng 'phi' một tiếng khinh miệt, dùng sức rung rung cái đầu : "Rất may! Ta đây phản ứng nhanh ! Con nữ quỷ vừa mở miệng định cắn ta, thế là ta trực tiếp cho nó hai quyền..."
Quản gia: "... ... ..."
Rốt cục sau một phen giải thích, sự tình liền sáng tỏ, thế nhưng Hạ Á rất bi phẫn: "Thật sự quá kinh người ! ! Ta cũng không cần ngươi đem tới một nữ nhân để tiếp đãi ta, nếu như các ngươi thật sự có lòng, thì ta cũng khẳng khái thu nhận ... Khụ khụ, thế nhưng, đem một nữ tử giống như quỷ sứ đến cho ta, lẽ nào các ngươi tưởng ta dễ chấp nhận đến như vậy sao ? !"
Quản gia chau mày ủ rũ: "Điều này... Xin tướng quân đại nhân bớt giận, thật sự ở trong địa phương nhỏ như bọn tôi, cũng chỉ có thể tìm được cô nương mới vừa rồi là xinh đẹp nhất nơi này. Ân, nói một câu rất không cung kính chính là, ngay cả cô vợ bé xinh đẹp nhất của nam tước đại nhân chúng tôi, từ tướng mạo mà nói, cũng kém vài phần so với cô nương vừa rồi."
Hạ Á nghe xong, trừng to hai con mắt, vẻ tức giận trên mặt dần dần biến mất, thở ra một hơi rất dài, vỗ vỗ vai quản gia, giọng nói rất thương hại: "Xem ra... Nam tước của các ngươi, đang phải sống trong những ngày tháng đau khổ a..."
※※※
Cái này chỉ là một màn mở đầu, sau lần này Hạ Á cũng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý.
Sau khi rời khỏi, đi vào trong thành kế tiếp, tướng lĩnh phòng giữ ở địa phương này rất nhiệt tình chiêu đãi, buổi tối còn đưa một cô nương vào trong phòng Hạ Á hầu hạ giấc ngủ... Lần này Hạ Á cũng đã chuẩn bị trước, không có xem người ta là nữ quỷ mà đánh, thế nhưng cô nương kia cũng bị hắn căm tức hống đuổi ra ngoài.
Lại đi tới thành tiếp theo, người của hai nơi trước, đã sớm đem tin tức của vị tướng quân này lan truyền ra ngoài, nói rằng tầm mắt của vị quý nhân này cực cao, tiêu chuẩn đối với dung mạo của nữ nhân là vô cùng hà khắc. Quan viên phòng giữ trong thành thứ ba tốn rất nhiều tâm tư, cuối cùng cư nhiên cũng tìm được một tuyệt sắc mỹ nữ ở trong một nơi phong nguyệt. Vị mỹ nữ này nghe nói xuất thân từ một gia đình quý tộc nghèo túng suy tàn, quả nhiên là thiên hương quốc sắc trời sinh khó gặp, nguyên bản quan viên phòng giữ nơi này muốn chiếm lĩnh nàng làm của riêng cất giấu kỹ, sau khi chăm sóc dạy bảo kĩ càng, thì đưa tới cấp trên của bản thân hắn ở đế đô xem như là một món quà nịnh bợ, thế nhưng nghe nói vị đại gia sắp đến rất nghiêm khắc trong vấn đề dung mạo của mỹ nữ, cho nên hắn dứt khoát đem nàng ra sử dụng.
Kết quả, vẫn như cũ...
Vị tướng quân đại nhân này nổi một trận lôi đình, đang ở trong bàn tiệc vừa nhìn thấy vị nữ tử kia, nhất thời tức giận hất tung cả bàn tiệc.
Đến lúc này, người bên ngoài bắt đầu hoài nghi.
Tầm mắt của vị tướng quân này cho dù có cao mà nói... cũng phải có giới hạn của nó mới đúng! Một vị nữ tử tuyệt sắc như vậy, cho dù là đưa đến đế đô, chỉ sợ mấy người quan to quyền quý cũng xem như là vật chân bảo mà cất giấu a! Một tuyệt sắc mỹ nữ như thế còn chê là xấu xí...
Lẽ nào... Lẽ nào...
Ân, lẽ nào, vị tướng quân đại nhân này, tại phương diện đó... có chút vấn đề ? ! Chỉ sợ là hắn bị "bất lực" ! Ân, nhất định là như vậy, cho nên mỗi lần thủ lĩnh của các thành trấn đem nữ nhân lại cho hắn, hắn đều thẹn quá thành giận đây!
Nhận xét như vậy, tuy rằng bọn họ đứng trước mặt Hạ Á không dám nói ra, thế nhưng phía sau lưng hắn mọi người đã bắt đầu bàn tán, khó tránh khỏi tin tức nhanh chóng lan truyền ra, rốt cục Hạ Á cũng cảm nhận được, mấy tên gia hỏa đi theo hộ tống hắn, mỗi lần bọn họ nhìn về phía bản thân, đều có vài phần quái lạ.
Điều kỳ quái nhất chính là hai ngày sau đó, vị quan hành chính phòng giữ ở địa phương kế tiếp lại còn suy nghĩ cao hơn một tầng... Nếu vị đại gia này không thích mỹ nữ, có khi nào... hắn thích nam phong?
Màn đêm buông xuống, một thanh niên tướng mạo anh tuấn thanh tú được đưa vào trong phòng Hạ Á, kết quả... không được tới một phút đồng hồ, Hạ Á liền kêu thảm chạy ra khỏi gian phòng, hắn trong lúc vội vàng thậm chí không hề chạy xuống cầu thang, trực tiếp từ lầu hai tông gãy lan can nhảy xuống nền nhà.
"Mẹ nó! Làm ông đây hốt hoảng, còn tưởng rằng cái tên thỏ mặt trắng Bangfuleite kia hiện hồn về tìm ông báo thù! !"
( Đủ rồi ! Xem ra vị tướng quân đại nhân này, nhất định là "bất lực" ! - Tất cả những tên đi theo hộ tống Hạ Á đều khẳng định điều này trong lòng. )
※※※
Hạ Á không phải đứa ngốc, trải qua nhiều lần như vậy, trong lòng hắn dần dần cũng bắt đầu nghi hoặc... Vì sao nữ tử mà mọi người đều công nhận là xinh đẹp, còn bản thân hắn thì trái lại...
Nếu như nói là có người muốn 'chơi' bản thân hắn, như vậy lẽ nào tất cả những nơi hắn đi qua, toàn bộ mọi người ở đó cùng nhau liên hợp lại đùa giỡn hắn?
Ân, không có khả năng tất cả mọi người đều 'có chuyện', như vậy... vấn đề chỉ sợ là bản thân mình 'có chuyện' !
Mang theo nỗi nghi hoặc, Hạ Á vung tay lên, hạ lệnh thay đổi trang phục!
Bỏ đi áo giáp quý giá đẹp đẽ, đuổi bọn người đang hộ tống phía sau hắn đi về, hắn cùng Tatara và Souleaterr thay một bộ đồ thường, sau đó tiếp tục lên đường.
Cuối cùng cũng không còn cảnh người đưa đón, tất nhiên cũng không lọt vào hoàn cảnh "xấu hổ" như những đêm trước. Dù sao túi tiền của Hạ Á đại gia cũng không nhỏ, ăn mặc dùng ở cũng không phải lo lắng nhiều.
Nhưng mà khổ cho Tatara, lại lần nữa nhận lấy công tác tạp dịch.
Rốt cuộc đi hết hai mươi ngày, bọn họ tới được tòa thành tên là "Kaduolaer".
Nơi này chỉ còn cách đế đô Aosiji Liya khoảng chừng mười ngày lộ trình, chỉ là Kaduolaer lại là thành thuộc một quân khu Tema của phe quân phiệt, lấy Kaduolaer thành làm trung tâm, bốn cái thành trấn ở xung quanh đều thuộc về cùng một cái quân khu.
Đi tới nơi này, đám người Hạ Á rốt cục cũng không còn làm cho quan quân địa phương quan tâm, bọn họ vào trong thành, thế nhưng lại gặp một việc ngoài ý muốn: thành Kaduolaer sắp tổ chức kỷ niệm ngày thành lập thành, đã nhiều ngày qua các tiểu thương đoàn từ khắp nơi đều tập trung về đây, hầu như đã chiếm đầy tất cả các phòng của lữ điếm.
Đám người Hạ Á đi tìm xung quanh thành suốt hai canh giờ cũng không có nơi để nghỉ chân, cuối cùng đi tới một lữ điếm ở phía đông thành, mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy một đám người ăn mặc rất kỳ lạ đang ngồi vây quanh một cái bàn, trong đó có hai người đang trao đổi chuyện gì đó với một người trung niên nam tử, vị trung niên nam tử kia hiển nhiên là ông chủ của lữ điếm này, bộ dáng mày chau ủ rủ, nỗ lực giải thích, nhưng đối phương vẫn một mực lắc đầu.
Hạ Á nhìn thoáng qua một chút, trang phục của những người này hiển nhiên không phải là của người Byzantine, mỗi người đều mặc áo quần hai mảnh, quần kéo dài tới bắp chân và ống quần dùng dây buộc chặt vào bắp chân, mà kiểu tóc trên đầu của những người này, rõ ràng khác với tập quán hay để tóc bù xù của nam nhân Byzantine, tóc của những người này được cắt rất ngắn, trong đó còn có mấy người, trên đầu quấn một cái khăn-- nhìn rất giống khăn quấn trên đầu của tên một mắt ở trong Dã Hỏa trấn.
Mà nổi bật nhất chính là, những người đang ngoài ở bàn phía ngoài, đại bộ phận phía sau lưng họ đều mang theo một thanh cung, phẩm chất của những thanh cung này rất cao, dùng da trâu bao bọc lấy cánh cung, vừa nhìn thì đã biết không phải loại cung tên bình thường mà những thợ săn hay dùng.
Những người này tuy rằng ngồi yên một chổ, thế nhưng mỗi tên đều sung mãn tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực, hành động rất có quy củ, hình như mang theo một vài phần tính khí của quân nhân.
Vừa nghe thấy khẩu âm của bọn họ, những người này nói tiếng Byzantine rất là cứng ngắc, trong lòng Hạ Á nhất thời khẽ động.
Người Odin ? Ân, từ vóc người thì không giống.
Lại nhìn tới khăn đội đầu cùng với cung ở trên lưng, trong lòng Hạ Á nhất thời khẳng định.
Là người Landisi, là người của quốc gia trên biển kia -- Quê hương của một mắt trong Dã Hỏa trấn.
Khi đám người của Hạ Á đến gần, bước đi của Hạ Á rõ ràng tỏ ra khí chất của một quân nhân, nhất thời khiến cho đối phương liền phản ứng, đám người kia bỗng nhiên không tự chủ được lập tức đứng thẳng lên, còn có mấy người thì xoay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Á.
"Chính xác thì, ta chỉ có thể đem căn nhà nhỏ ở phía sau lữ điếm dọn dẹp một tý. . . Các vị tiên sinh, ta không phải là không thích tiễn, thế nhưng thực sự lúc này đã hết phòng, các ngươi có cho ta thêm tiền đi nữa, ta cũng không có bản lĩnh biến ra đất cùng phòng ở a." Bộ dáng của ông chủ sầu mi khổ kiểm.
Hạ Á bước tới, vỗ vỗ vai của ông chủ lữ điếm này, vẻ mặt ôn hoà nói: "Ân, ngươi nói ngươi có một căn nhà nhỏ? Ân, nếu những người này đã không cần, vậy thì cứ để cho ta đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.