Chương 54: Tướng quân ương ngạnh
Khiêu Vũ
23/03/2013
Vẻ mặt của hai tên đang vây bắt Hạ Á rất tự tin: tiểu tử này tuy rằng dóc người cường tráng, thế nhưng lại không có mang theo vũ khí, xem ra chỉ là một tên tiểu tử thường dân quê mùa, nhất là trên khuôn mặt của Hạ Á luôn mang theo một vẻ vô hại cùng tươi cười.
Tuy rằng mệnh lệnh của cấp trên có nói cần phải chú ý khi ở trong Dã Hỏa trấn, không được phát sinh xung đột trong trấn, nhưng điều này chỉ đúng khi áp dụng với bọn người săn ma hay đám dong binh, còn tên tiểu tử này nhìn qua chỉ là một người dân lương thiện, hơn nữa nhìn qua có chút ngu ngốc, quả thật là một tên cu li trời sinh a.
Một tên binh sĩ xoay ngược lưỡi kiếm, dùng cán kiếm đánh về phía đầu của Hạ Á, còn một người thì dùng thuẫn đập vào Hạ Á, miệng quát: "Tiểu tử mau biết điều một chút, nếu không thì đừng trách."
Bộ dáng của Hạ Á vẫn ngu ngu như trước, nhưng hắn lại nhẹ nhàng lách người, liền né đi cán kiếm của đối phương, sau đó hắn vươn tay nắm lấy cổ tay của đối phương nhẹ nhàng bóp một cái, tên binh sĩ kia liền hét thảm một tiếng sau đó quỵ xuống đất. Tiếp theo Hạ Á húc vai, đem tên đang cầm thuẫn trực tiếp hất bay thẳng lên trên đài.
Đám binh sĩ Byzantine ở xung quanh sửng sốt một hồi, lập tức lớn tiếng la hét, toàn bộ đều rút kiếm ra vây quanh hắn: "Phản rồi phản rồi! Dám cả gan tấn công quân lính đế quốc! !"
Những binh sĩ phổ thông này, làm sao có thể được Hạ Á để vào trong mắt, hắn nguyên bản trong bụng đầy lửa giận, vài tên binh sĩ bổ nhào tới lập tức liền ăn phải đòn đau, Hạ Á vươn tay đoạt lấy một thuẫn bài, sau đó càng mạnh về phía trước, mấy tên bị đụng trúng liền bị hất văng đi, tập chung vào tên sĩ quan đang đứng ở trong đám lính, chạy nhanh về phía trước đá thẳng vào bộ hạ của đối phương-- may là Hạ Á đã nhẹ chân, nếu như hắn tung thêm chút sức lực, chỉ sợ vị sĩ quan này về sau sẽ bị tuyệt đường con cháu. Cho dù như thế, tên sĩ quan cũng kêu thảm một tiếng, ôm lấy bộ hạ khom người ngã sấp xuống đất.
Mấy nhào tới trước tiên, thì đã có năm sáu tên là đã bị Hạ Á đánh gục, đám binh sĩ còn lại liền nổi giận, không thèm để ý đến đám người xung quanh, mà giống như bầy ong vỡ tổ hướng thẳng phía Hạ Á, mà cái tên sĩ quan đang nằm trên đất ôm bộ hạ lại càng rên rỉ kêu la: "Bắt hắn lại, đem tên gia hỏa kia bắt lại! Chém chết hắn ! !"
Trong tay Hạ Á cũng không có cầm kiếm, mà là cầm hai tấm thuẫn, đối mặt với hơn mười tên binh sĩ đang kéo đến, cũng không nhiều lời, một mạch chạy thẳng vào trong đám binh sĩ, dùng thuẫn che lấy thân mình trước kiếm của đối phương, chỉ là dựa vào sức mạnh như quái vật của hắn, liền đem đám binh sĩ này đụng cho té trái ngã phải.
Dù sao khoảng cách giữa quảng trường và cửa thành rất gần, nơi này náo loạn liền làm cho quân gác cổng thành chú ý, rất nhanh trên đường phố liền xuất hiện một đội binh sĩ tuần tra chạy đến, nhìn trên mặt đất có hơn mười tên 'đồng nghiệp' đang bị đo đất, nhất thời la hét ầm ỹ lên.
Quảng trường đã bị vây kín, trước mắt thấy ngày càng nhiều binh sĩ Byzantine kéo tới. Hạ Á trong lòng cũng có chút hối hận. Lần này chơi lớn rồi, thật ra hắn cũng không có sợ, chỉ là cần phải nhanh chóng rời khỏi đây. Đắc tội với quan binh luôn luôn là việc phiền toái, hắn lập tức tính toán con đường thoát thân, thế nhưng cả quảng trường đã bị vây kín, lối thoát duy nhất ít có binh sĩ chính là hướng về cổng thành, mà cửa thành lại bị đóng chặt.
Hạ Á rống lên một tiếng, giơ thuẫn lên vọt thẳng về phía trước. Đụng ngã hai tên đang chặn trước mặt. Một cước đá bay một tên sĩ quan đang định dùng kiếm chém hắn. Liền thấy người ngã ngựa đổ. Hạ Á lúc này đã vọt tới dưới cửa thành. Nguyên bản cửa thành của Dã Hỏa trấn cũng không tính là quá kiên cố-- mấy cái đạo tặc đoàn ở trong Dã Hỏa nguyên dám chạy tới nơi này để gây án sao? Đó thực sự là 'mâu(sâu) tặc' đi cướp 'ông tổ của nghề cướp'. Cho nên cửa thành chỉ là hai miếng gỗ lớn ghép lại mà thôi.
Hạ Á xông tới cửa. Binh sĩ hai bên liền dùng trường mâu đâm ra. Hắn dùng thuẫn cản lấy hai thanh mâu. "Bang bang" hai tiếng. Trường mâu liền gãy. Hạ Á thuận tay bắt lấy trường mâu đẩy mạnh về phía trước. Hất văng vài tên lính. Sau đó hướng về cửa thành. Gầm nhẹ một tiếng. Bỗng nhiên tông thẳng về phía trước. . .
Oanh!
Trên cửa thành liền xuất hiện một lỗ thủng hình chữ đại (大). Đám đông binh sĩ ở phía sau chết lặng cả người. Cái tên tiểu tử dã man cư nhiên dùng cách này thoát để ra ngoài. . .
Sửng sốt một hồi, Những binh sĩ này mới bắt đầu la hét đuổi theo. . .
※※※
Chạy ra khỏi Dã Hỏa trấn, Hạ Á trong lòng nhất thời buông lỏng, cho rằng đã có thể trốn thoát, nhưng còn chưa kịp đắc ý, thì phía trước truyền tới một trận vó ngựa dồn dập, một đội kỵ binh đang vọt tới cổng thành khoảng cách còn không xa!
Trước mặt cuồng phong cuốn lên, một mảnh bụi tung bay đầy trời, một đội kỵ binh nhìn giống như là một dòng chảy bằng kim loại màu đen cuộn trôi tất cả!
Mắt thấy Hạ Á đánh vỡ cửa thành chạy ra, phía sau thì có quân binh truy đuổi, một vị kỵ sĩ đang chạy dẫn đầu đám kỵ binh liền không chút do vọt tới, trong lúc phóng nhanh, thân thể hắn cuối xuống, dán vào trên lưng ngựa, cầm một thanh lăng trùy trong tay gào thét xông tới!
Trước lúc bị va chạm, Hạ Á chỉ kịp thời vươn tấm thuẫn lên che chắn. . . Chợt nghe 'oanh' một tiếng, cả người hắn bị lực lượng cường hãn của tuấn mã đụng trúng văng ra ngoài, tấm thuẫn bị bễ thành bốn năm mảnh, mà lúc Hạ Á rơi xuống đất, còn phải trở mình lộn vài vòng, mới có thể triệt tiêu hết dư lực.
Vị kỹ sĩ cùng con ngựa lúc này đã chạy một khoảng xa, xoay đầu ngựa dừng lại, dựng thẳng lưng ngồi lên, vẫn như cũ cầm thiết chùy trong tay, khuôn mặt phía dưới tấm che, hiện lên một tia kinh ngạc, mặc dù đã chạy vượt qua, thế nhưng hắn vẫn giơ tay, quát tháo ra lệnh cho các binh sĩ đang muốn vọt tới phía Hạ Á dừng lại.
"Khá lắm tiểu tử! Tiếp thêm một chùy của ta nào!" Tên kỵ sĩ cười dài một tiếng, lúc này Hạ Á cũng đã bò dậy, nhìn thấy phía trước có kỵ binh chặn lối, phía sau lại là một đám bộ binh, biết rằng bản thân mình khó mà trốn thoát, cho dù hắn có chạy nhanh, thế nhưng cũng thể nhanh hơn ngựa, tính tình của hắn nguyên bản rất quả quyết, liền cả giận nói: "Ngươi nhờ sức ngựa, có ngon thì xuống ngựa uýnh với ông một trận!"
Tên kỵ sĩ kia sửng sốt, đang do dự, chợt nghe từ trong đám kỵ mã vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm: "Kevin, thử hắn xem."
Giọng nói này rất hồn hậu và đầy uy nghiêm, tràn đầy chính trực, mang theo một loại khẩu ngữ làm cho người ta không thể cãi lại, cái tên kỵ sĩ được gọi là Kevin nghe xong, liền cười ha ha , trở người nhảy lập tức nhảy xuống ngựa, vươn tay rút ra thanh thập tự trường kiếm của mình ném về phía Hạ Á, rớt ngay bên chân Hạ Á: "Cầm lên đi, tiểu tử, ta không muốn chiếm tiện nghi hơn ngươi."
Hạ Á quan sát xung quanh một chút, đội kỵ binh ở trước mặt hắn, ước chừng trên dưới một trăm người, ngựa đều là thượng đẳng, mà kỵ sĩ ngồi trên ngựa, đều là người khôi ngô, một cổ khí chất bưu hãn không thể diễn tả toát ra từ người bọn họ, sống lưng dựng thẳng như thương, thân mặc một bộ giáp gọn nhẹ màu đen, hông đeo trường kiếm cùng lăng trùy, lúc dừng lại, lập tức dàn thành một thế trận hình chóp, giống như quần tinh củng nguyệt ( DG : sao trời bao quanh vầng trăng) bao quanh lấy một kỵ sĩ trung niên.
Vị trung niên kia mặc trên người một kiện áo da, cũng không có bận giáp, phía sau lưng là một cái áo choàng màu đem, áo choàng đang bay phất phới, cũng không có cầm vũ khí, trên yên ngựa chỉ treo một thanh trường kiếm, một tay cầm cương, một tay giơ lên, hướng về phía bộ binh xa xa, ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Vị trung niên kỵ sĩ này tướng mạo rất oai hùng, lông mày rậm, mắt to, mặt tràn đầy vẽ uy nghiêm, mũi nhô cao, môi vểnh, bộ dạng như vậy, thể hiện được đây là một người bền gan vững chí, đáng tiếc với một dung mạo đầy uy nghiêm như thế, khư khư lại có một vết thẹo kéo dài từ khóe mắt bên trái xuống tới mép miệng bên phải, nhìn giống như hoàn chỉnh chia khuôn mặt ra làm hai! Làm lộ ra một đoàn sát khí vô cùng dữ tợn.
Hắn ngồi ở trên lưng ngựa vai rộng eo hẹp, cư nhiên so với đám thủ hạ đang ở phía sau lại có hơn ba phần cường hãn. Lúc ánh mắt của hắn quét qua người Hạ Á, thậm chí là cho trong lòng Hạ Á run lên!
Người kia chỉ ngồi một chổ, thế nhưng lại toát ra một cổ sát khí ngập trời. Ngay cả vết xẹo trên mặt hắn, cũng không chút nào giảm đi vẻ uy nhiêm, không những không khó coi, mà còn thể hiện mười phần khí chất hùng hồn cương liệt của nam nhân!
( Tên này là một đại nhân vật ! ) Trong lòng Hạ Á liền phán ra một cái quyết định.
"Tiểu tử, cầm lấy kiếm rồi đánh một trận nào." Cái tên kỵ sĩ gọi là Kevin cầm theo lăng chùy, chậm rãi đi tới gần Hạ Á, Hạ Á hừ một tiếng, phun ra một khẩu nước bọt, cũng không thèm nhặt lấy thanh kiếm, mà rút thanh hỏa xoa bên hông ra, nắm chặt trong hai tay, lạnh lùng nhìn Kevin.
Vừa rồi hai người đã một lần giao thủ, Hạ Á lập tức cảm nhận được, khí lực tên gia hỏa này so với cái tên Xim mà hắn từng đánh nhau ở trên Dã Hoa nguyên còn mạnh hơn ba phần.
Tên Kevin này nhìn thấy Hạ Á không nhặt lấy kiếm, mà lại rút ra một thanh hỏa xoa đen sì từ bên hông, hắn cũng không làm ra chút nào bộ dáng khinh thường, trái lại còn thận trọng thêm ba phần, nắm chặt chùy từng bước từng bước vờn quanh.
Hạ Á nhìn thấy đối phương đang vờn quanh mình, trong ánh mắt của đối phương toát ra một loại sát khí cùng chiến ý, cư nhiên cấp cho hắn một loại áp lực trước đây chưa từng thấy, giống như là bản thân hắn không phải đang đối mắt với một người, mà là một đầu mãnh thú! Hai người vô cùng cẩn thận vờn quanh nhau, bỗng nhiên Kevin gầm to một tiếng, vọt tới trước vài bước, lăng chùy hung hăng nện xuống.
Hạ Á lập tức giơ hỏa xoa lên đở, thân thể lách sang bên cạnh một chút, "đương" một tiếng, hỏa xoa trực tiếp cắt sâu vào trong lăng trùy, Kevin liền không chút do dự, huy vũ lăng trùy, quét ngang qua, biến chiêu dứt khoát và đầy ác liệt, không chút nào dây dưa.
Hạ Á cắn răng giơ ngang hỏa xoa ngăn cản lần nữa, "khanh" một tiếng, hỏa xoa lại tiếp tục cắt sâu vào trong lăng chùy, chém thật sâu vào bên trong, hai người đều sửng sốt, lúc này cả hai đang dây dưa cùng một chổ, Hạ Á cùng Kevin đều không chút chần chờ, cùng lúc giơ chân hướng về đối phương mà đá.
Hai người cùng lúc rên lên một tiếng, chân của Kevin đá thẳng vào bụng dưới của Hạ Á, còn chân của Hạ Á thì nhắm thẳng vào bộ hạ của đối phương, Kevin vội vội vàng vàng khép chân, làm cho một cước này của Hạ Á đá vào bắp đùi của Kevin.
Thân thể của Hạ Á cường hãn, ăn trúng một cước, không hề bị thương tổn, thế nhưng Kevin lại bị lảo đảo, chân đau tới mức đứng không vững, vội vàng lui về phía sau hai bước, chợt nghe "ca" một tiếng, lăng chuy trong tay hắn cuối cùng cũng bị hỏa xoa cắt đứt, bàn tay nhẹ hẫng, trong tay chỉ còn lại đuôi chùy.
Vị trung niên kỵ sĩ đang ở xa xa nhìn thấy hình dạng hỏa xoa trong tay Hạ Á, không khỏi có chút kinh ngạc, nhếch nhếch miệng. Kevin đang đứng một chổ, nhìn phần đuôi chùy còn lại trong tay, nhưng không có chút tức giận, ánh mắt lại càng phát ra thêm nhiều chiến ý.
Tên gia hỏa này quả nhiên là rất kiêu ngạo, vũ khí tuy rằng bị hủy, mà bên cạnh hắn lại là thanh kiếm lúc nãy hắn quăng cho Hạ Á, thế nhưng hắn lại không nhặt! Hắn gầm nhẹ một tiếng, cư nhiên dùng bàn tay không nhảy vồ về phía Hạ Á!
Tay không của tên gia hỏa kia đánh thẳng tới, nhìn giống như là mãnh hổ vồ mồi, khí thế rất là hung mãn! Thế nhưng hắn mới tiến tới được hai bước, thì chợt nghe tiếng của vị trung niên kỵ sĩ kia truyền lại.
"Được rồi, dừng lại đi!"
Kevin rõ ràng đang chạy nhanh về phía trước, vừa nghe được mệnh lệnh, liền mạnh mẽ vặn người dừng lại, thở dốc hồng hộc, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, cũng không dám lỗ mãng, hiển nhiên là tuyệt đối tuân theo lệnh của vị trung niên kỵ sĩ kia.
Trung niên ky sĩ thúc ngựa chậm rãi đi về phía trước vài bước, tới bên cạnh Kevin, mỉm cười: "Chịu phục chưa? Trên thế giới này vẫn còn không ít người có được sức lực lớn hơn ngươi. Lần sau động thủ, chú ý sử dụng đầu óc nhiều một chút."
Kevin nặng nề liếc mắt trừng Hạ Á, nhưng vẫn chịu phục gật đầu: "Vâng." Sau đó lặng lẽ lui về phía sau hai bước, đứng sau lưng vị trung niên kỵ sĩ, dường như cực kỳ tôn kính vị trung niên kia, dù cho đối phương đang ngồi trên ngựa, bản thân hắn thì đi trên đất, cũng không dám cùng đối phương đứng ngang hàng với nhau.
Lúc này, cửa thành đã mở, từ bên trong lao ra một đội bộ binh, đi giữa là một người mặc giáp nhìn giống như là sĩ quan cao cấp, cái tên sĩ quan này vẻ mặt giống như thổ phỉ, lướt qua mặt mọi người chạy thẳng tới đây, quát lớn một hơi: "Xảy ra chuyện gì! Có người dám ở chổ này gây náo loạn sao!"
Liếc mắt nhìn thấy vị trung niên kỵ sĩ, sau đó lại nhìn thoáng qua cờ hiệu của đám kỵ binh ở phía sau, không khỏi nhíu mày, hít sâu một hơi, làm ra một cái nghi thức chào đón của quân đội: "Nguyên lai là tướng Adelike, không biết tướng quân tới khu vực đóng quân của ta. . ."
Vị trung niên kỵ sĩ cũng không thèm nhìn hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Á: "Ngươi tên gì?"
Nhãn thần uy nghiêm nọ quét lên người Hạ Á, giọng nói mang theo một vẻ không được kháng cự, tất nhiên đây là thói quen ra lệnh thường ngày của hắn. Hai mắt như điện, cùng với giọng nói uy nghiêm, làm cho Hạ Á không tự chủ được, vô thức trả lời: "Ta là Hạ Á, Hạ Á Lôi Minh."
"Ân, vì sao lại gây náo loạn?"
"Phi! Ta là người săn ma ở phụ cân nơi này, bọn gia hỏa kia muốn bắt ta làm dân phu, ta không chịu, bọn họ liền động thủ cưỡng bắt. . ."
Hạ Á còn chưa nói hết, cái tên sĩ quan trong coi Dã Hỏa trấn liền không còn kiên nhẫn, hắn lớn tiếng chặn đứng giọng nói của Hạ Á: "Nói bậy! Adelike tướng quân, ta là quan thống lĩnh trong coi việc phòng thủ Dã Hỏa trấn, nơi này là địa bàn của ta, xin hãy giao tên gây náo loạn này cho ta xử lý đi! Hắn làm náo loạn khu quân sự, xông vỡ cửa thành, chúng ta có đủ lý do để hoài nghi hắn là gian tế. . ."
Trung niên kỵ sĩ vẫn như cũ không thèm để ý tới tên thống lĩnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hạ Á: "Ngươi là người sinh sống ở nơi này sao?"
"Đúng, ta sống ở khu vực gần đây." Hạ Á thẳng thắn trả lời, hắn biết hôm nay khó bước qua cửa ải khó khăn này, vừa đối mặt với bộ binh và kỵ binh, chạy dĩ nhiên là không thoát, dứt khoát nói thẳng ra, nếu như sự tình không thể vãn hồi, thì liều mạng cũng chưa muộn.
Thế nhưng bị nhãn thần của vị trung niên này bao phủ, lại làm cho hắn có cảm giác được nỗi áp bức vô cùng nặng nề!
"Bao nhiêu tuổi?"
". . . Mười tám." Hạ Á nuốt nuốt nước miếng.
"Adelike tướng quân. . ." Cái tên thống lĩnh đang bị gạt qua một bên, sác mặt có chút u ám, nhịn không được liền mở miệng.
Vị trung niên kỹ sĩ cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu lên, quay đầu sang phía tên thống lĩnh đã không còn nhẫn nại, thúc ngựa đi tới, rới rồi trước mặt của tên thống lĩnh, sờ sờ cằm, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói. . ." Tên thống lĩnh phòng ngự ngẩng đầu lên trả lời, trong giọng nói đầy vẻ kiệt ngạo, thầm nghĩ, bố đây không trực thuộc sự quản hạt của ngươi, cũng không cùng một đơn vị, bố cũng không sợ đắc tội với ngươi.
Thế nhưng hắn còn chưa nói hết, trung niên kỵ sĩ đã lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên thuận tay rút ra sợi roi đánh ngựa, nhắm thẳng vào đầu tên kia quất xuống!
Sợi roi da mềm nằm trong tay hắn, trong nháy mắt đã bị quất căng thành đường thằng, rơi ngay vào mặt của tên thông lĩnh phòng ngự, nhất thời phát ra một tiếng "phanh" vang dội, tên gia hỏa kia liền bị quất mạnh tới mức ngã nằm sấp xuống đất, trên mặt xuất hiên một vết đỏ thật dài và sâu, sống mũi cũng bị gãy.
Trung niên kỵ sĩ lạnh lùng nhìn người kia, nhướng một bên mài, giọng nói rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo một vẻ đầy kiêu ngạo cùng bướng bỉnh!
"Lúc ông đây nói chuyện, ngươi được phép chen mồm vào sao."
Tên thống lĩnh bị roi da quất cho ngã trên mặt đất, khuôn mặt đau nhức, trong lòng căm tức, đang muốn đứng lên phát tác, thế nhưng liếc mắt nhìn thấy trong mắt của đối phương lộ ra một vẻ miệt thị cùng kinh thường, mơ hồ lại hàm chứa một cổ mùi vị giết chóc, trong lòng không khỏi phát lạnh, bỗng nhiên nhớ tới hung danh của tên điên này ở trong quân đội, khí thế lúc nãy liền tan mất, nào còn dám đứng dậy gây loạn?
Chỉ huy bị ăn đòn, đám binh sĩ ở phía sau tự nhiên cũng không dám manh động, đều khoanh tay ngơ ngác đứng nguyên tại chổ.
Vị trung niên kiêu ngạo bướng bỉnh hừ một tiếng, cũng không nhìn cái tên thống lĩnh đang nằm trên mặt đất nói lầm bầm gì đó, xoay đầu hướng về phía Hạ Á, lẳng lặng nhìn Hạ Á, nhưng rất nhanh liền phát hiện đôi mắt đen trong suốt của người thanh niên kia đang nhìn chằm chằm vào mình, mặc dù hắn có chút căng thẳng đề phòng, thế nhưng lại hoàn toàn không có sợ hãi, mơ hồ còn có chút khí chất bất khuất.
Miệng hắn nhếch lên hiện ta một vẻ tươi cười: "Tốt, tiểu tử, trong nhà còn người thân nào không?"
". . . Không có." Hạ Á trả lời -- ân, địa tinh chắc hẳn không thể tính là một người.
"Ta đây nhìn trúng ngươi rồi, ngươi là một tên tiểu tử rất có khí phách ! Sau này đi theo ta đi !"
Vị trung niên kỵ sĩ nhìn chằm chằm Hạ Á, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khiêu ngạo bướng bỉnh cực kỳ, nhất thời làm cho máu của Hạ Á sôi lên, phảng phất như cái tên gia hỏa kia cả người đầy khí khái, nhưng lại rất là thú vị !
Huống hồ, lý tưởng của Hạ Á chính là thoát ly khỏi núi, làm một người săn ma, hoặc là một dong binh. Lúc này hiển nhiên lại có một tên tướng quân thân phận không thấp chạy tới hỏi Hạ Á có muốn hay không theo hắn kiếm cơm-- cái này so với đi làm tiểu võ sĩ trong một dong binh đoàn không phải là có ý nghĩa hơn sao?
Hạ Á có chút tâm động, bất quá hắn vẫn hỏi lại một câu: "Theo ngươi kiếm cơm? Có lợi ích gì không?"
Đám kỵ binh ở phía sau liền nhịn không được bật cười một tiếng, trừ tên Kevin chỉ hừ một tiếng, thấp giọng chửi nhỏ một câu, lầm bầm như tự nói với mình: "Tướng quân đã coi trọng, thế mà còn dám đòi ba hỏi bốn, trong quân đội không biết bao nhiêu người cầu mà không được. . ."
"Ha ha ha! Lợi ích?" Trung niên kỵ sĩ nhướng một mày, cười ngạo nghễ: "Rượu uống chén lớn ! Thịt ăn khối bự ! Đại đao chém người ! Chiến lợi phẩm phân chia đồng đều ! Không ai có thể bắt nạt chúng ta, chỉ có chúng ta bắt nạt người khác ! Cái này có tính là lợi ích hay không? Quan trọng là ngươi có dám hay không!"
Trời ạ!
Chỉ một câu nói này đã làm cho con tim nhỏ của Hạ Á không ngừng đập loạn.
"Dám! Có cái gì mà không dám !"
. . .
Sử sách đời sau ghi chép. . . Được rồi, dẹp mẹ cái "sử sách đời sau" đi.
Tình huống lúc đó là như thế này, trung niên kỵ sĩ liếc mắt trừng Hạ Á: "Tiểu tử, theo ông kiếm ăn, sau này sẽ là đàn em của ông! Ông đây nếu kiếm được một miếng thịt, thì sẽ chia đều cho mọi người ! Nhớ kỹ tên của ông, ông là Adelike, tướng quân của kỵ binh binh đoàn thứ 13 Byzantine, ông đây còn có một biệt hiệu rất khó nghe, gọi là ‘tướng quân ương ngạnh', ngươi nhớ cho kỹ! Đi theo bên cạnh ông, thì phải làm một tên hán tử đỉnh thiên lập địa, chớ có làm mất mặt ông đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.