Chương 214: Ý trung nhân của Dolly
Khiêu Vũ
23/03/2013
"Hả?!" Hạ Á ngây ngẩn cả người.
Trong tình huống thế này thì câu nói bình thường sẽ là “Ngươi tên gì?” hay là “Cảm ơn ngươi đã cứu ta!” gì đó thì mới đúng chứ!
Tuy nhiên dù câu nói này có kỳ quái đến mấy thì Hạ Á cũng không kịp để ý, chỉ vì nó được thốt ra bằng tiếng Byzantine đúng chuẩn!
“À!... Xem như không có đi.” Hạ Á vọt miệng trả lời gần như hoàn toàn do bản năng.
Mở to đôi mắt vốn đã rất to của nàng, Dolly vừa nhìn chàng trai này vừa hỏi thật nhanh: “Vậy tài sản của ngươi thế nào? Liệu ngươi có được hai con dê và một bộ cung tên không? Tốt nhất là ngươi phải có một con thú để cỡi riêng nữa! Nếu không thì ta e rằng ngươi không thể nuôi sống nổi một gia đình!”
Hạ Á bắt đầu cảm thấy chẳng hiểu gì, chỉ tiện thể trả lời luôn: “Ít ra thì tài sản của ta cũng nhiều hơn thế một chút.”
Dolly sáng hẳn mắt lên: “Vậy… ngươi đã trưởng thành chưa?”
“Ta mười chín tuổi.”
“Tài bắn cung của ngươi thế nào? Ngươi đã săn được thú chưa? Ngươi ném giáo có thể xa cỡ nào?”
“Đại khái trong vòng trăm bước là trúng chắc!” Hạ Á thuận miệng nói.
“Ồ!...” Thiếu nữ Zhaku này rốt cuộc cũng thấy yên lòng. Mặt nàng lộ ra vẻ sung sướng. Dưới ánh trăng, nàng thấy trên tay Hạ Á đầy những vết tím bầm, Dolly dẩu đôi môi nhỏ của nàng lên rồi tươi cười ra vẻ hài lòng: “Này, nhìn qua thì ngươi rất được các cô ái mộ phải không? Số lông chim trên đầu ngươi là có được trong đêm nay đó sao?”
Hạ Á nắm chặt tay lại, hắn bắt đầu nghi ngờ là cô bé Zhaku này đầu óc có vấn đề. Nàng bị choáng hay bọn bắt cóc đó đã đánh nàng bị thương vào đầu?
Tháo được hết đám dây trói trên người, Dolly nhảy tưng lên. Nàng đi quanh Hạ Á hai vòng.
“Chà, các vệt màu được vẽ không tệ, ngươi rất có thiên phú về hội hoạ đó. A, ngươi cũng thích hình đôi cánh sao? Ở điểm ấy ta và người đều giống nhau, xem ra chúng ta có cùng sở thích rồi. À, ngươi là người bên ngoài đến sao? Tuy nhiên cũng chẳng sao, cha ta cũng không cấm chúng ta kết hôn với người ngoài, chỉ cần ngươi có sính lễ tốt là được. Đúng rồi, còn một chuyện nữa… Sư phụ ta dạy làm người thì phải thành thực nên ta phải nói thật với ngươi, không giấu diếm chút gì: Ta chưa hề làm bữa bao giờ, cũng không biết may áo da, việc ta biết khá nhất chỉ là nấu cơm lam thôi. Tuy nhiên ngươi cứ yên tâm, nếu sau này chúng ta chung sống với nhau thì ta nhất định phải học cho được mấy thứ kia...”
Cô gái này mắt sáng rỡ, tự nói, tự quyết định.
Nhưng khi Dolly nói tới từ ‘sính lễ’ gì đó thì Hạ Á hiểu ra ngay! 'Dế nhũi' mở to hai mắt rồi kêu lớn: “Khoan, khoan, khoan! Này! Ngươi từ từ đã! Ngươi mới nói gì đó? ‘Sính lễ’ sao?!”
"Đương nhiên! Nếu muốn trở thành chồng ta thì ngươi phải có sính lễ mới được chứ!"
“Chồng?!” Hạ Á há hốc mồm ra như muốn rớt cả cằm xuống đất!
“Đúng vậy!” Giọng Dolly phấn khởi hẳn lên, nàng lộ vẻ tươi cười, sung sướng rồi bỗng nhiên ôm lấy cổ Hạ Á, đu hẳn người lên, lớn tiếng nói: “Ngươi là chồng ta!!!”
'Dế nhũi' đứng ngây ra.
“Chồng?!”
Lấy thân báo đáp sao? Mẹ kiếp! Dù rằng mình cũng đã nghe qua chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó được người đẹp ấy lấy chính nàng ra để đáp đền thật! Nhưng hiện giờ… không phải là quá sớm sao?
Trước kia hắn cũng đã được nghe kể chuyện cổ tích, cũng có những việc thế này thật nhưng… nhưng… Mới giây trước cứu được mỹ nhân từ tay bọn xấu mà giây sau người đẹp đã nói với mình là: “Chúng ta phải kết hôn!” thì…
“Ta hiểu rồi” Hạ Á thở dài. Hắn đã bình tĩnh lại, nhìn nhìn cô bé rồi nói với vẻ chân thành: “Ngươi vừa rồi nhất định là đã không cẩn thận, để cho đầu bị thương rồi!”
Hạ Á cảm thấy chắc chắn là hắn đang gặp phải một cô gái điên! Cô gái này nhất định là điên rồi!
Đến khi cô bé Dolly này, mắt sáng rỡ, bắt đầu tính toán chuyện sau này hai người phải nuôi bao nhiêu dê, lúc nào sinh con, sinh mấy đứa… thì Hạ Á thấy ngay rằng nếu hắn không bỏ đi thì nhất định sẽ gặp phiền phức lớn! Rất lớn!
Thế nên 'dế nhũi' không nói thêm lời nào, đột nhiên quay đầu, bỏ đi!
Thấy ý trung nhân của mình bỗng nhiên nhanh chân bỏ chạy, Dolly rất nóng ruột. Nàng đã rất vất vả mới tìm được người giúp được mình khỏi tình cảnh nguy khốn, sao lại có thể để hắn dễ dàng chuồn đi cho được! Hơn nữa, trông dáng hắn thật hùng vĩ, oai vệ! Mặt mũi cũng khiến nàng hài lòng, lại khắp người bầm tím, xem ra cũng được không ít các cô ái mộ! Nếu nàng có được một tấm chồng như vậy thì chắc mọi cô gái trong bộ tộc đều phải ghen tị!
“Từ từ! Từ từ đã!” Dolyy đuổi theo, thở hồng hộc: “Ngươi khoan đi đã! Ngươi còn chưa hỏi tên ta mà!”
Hạ Á càng đi nhanh hơn! Hắn vừa đi vừa ngoái đầu lại, nói to: “Ta thấy ngươi nhất định là bị thương rồi! Ngươi mau về tìm gặp cha ngươi đi!”
'Dế nhũi' rất bực mình! Mẹ kiếp! Cứu được con gái của đại tù trưởng! Cứ tưởng là chớp được một cơ hội thật tốt nhưng không ngờ cô gái này lại bị điên! Mà xem kỹ lại thì sao mình cứ phải gặp toàn loại phụ nữ điên khùng như vậy chứ?!
Nào là cái cô mãnh nam đại tỷ tên Nội Nội kia, nàng cũng vừa mới thấy mặt đã cố sống cố chết muốn gả cho mình.
Bây giờ lại đến cô này!
A, đúng rồi! Còn có Meilin nữa! Con mụ này cũng điên nốt!
“Ngươi đừng có chạy! Tên ta là Dolly! Này… Ta muốn nói chuyện với ngươi!” Dolly đã sốt ruột thật sự, nàng chạy nhanh tới mấy bước rồi bỗng nhiên, từ phía sau, nhảy phóc lên ôm lấy cổ Hạ Á! Cả người nàng đeo dính trên lưng hắn, đôi tay thon thả giữ chặt lấy cổ hắn. Nàng kêu to đầy lo lắng: “Đừng chạy! Đừng sợ! Ngươi làm ta chóng mặt đó!”
Hạ Á cố gắng giãy ra! Hắn túm lấy Dolly từ sau lưng, xoay nàng ra phía trước mặt. Cô bé, bị hắn vứt xuống đất, liền khóc oà lên!
Bấy giờ hai người đã chạy khỏi hồ nước được một quãng khá xa, cũng đã có một số người chú ý đến động tĩnh ở đằng này. Dolly vừa cất tiếng khóc đã có người nghe được. Họ hô lên mấy tiếng, tức thì một đám thanh niên trai tráng người Zhaku chạy ào đến.
Trong đám thanh niên Zhaku này có người chỉ đến tay không nhưng cũng có người là những chiến sĩ đang làm nhiệm vụ cảnh giới. Sau khi nghe thấy tiếng khóc của Dolly đã có đến mười bẩy mười tám người chạy đến.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, tất thảy mọi trai tráng người Zhaku đều nổi lòng căm phẫn!!
Mọi người đều nhận ra Dolly. Cô bé - con gái của đại tù trưởng - này, từ trước cho đến nay, vẫn là người tình trong mộng của rất nhiều chàng trai Zhaku.
Thế mà giờ đây… Cô bé xinh đẹp này đang ngồi dưới đất, tóc tai tán loạn, mặt đẫm nước mắt, đầy vẻ đang bị bức hiếp và hoảng sợ!
Quan trọng hơn nữa là lúc nãy khi bị trói Dolly đã giãy dụa hết sức nên quần áo của nàng cũng bị xộc xệch ít nhiều.
Đêm nay nàng vốn đang mặc một chiếc váy da, trên người là một chiếc áo ngực nhỏ bằng da chồn.
Đến bây giờ, sau khi giằng co một lúc, dây đeo trước ngực đã bị lỏng ra khiến cho bộ ngực đang dậy thì của nàng lộ ra đến phân nửa, no tròn và xinh đẹp, lại mơ hồ nhìn cả được một cái rãnh thật sâu…
Thế thì điều mà ai cũng phải tưởng tượng là gì?
Vào ban đêm, trong bóng tối, ở nơi yên tĩnh vắng người lại có một cô gái yếu đuối, xinh đẹp đang khóc thảm, áo quần xốc xếch! Bên cạnh nàng là một gã to con, khoẻ mạnh… Hơn nữa vẻ mặt lại hung ác!! Thử hỏi mọi người sẽ nghĩ gì lúc đó đây hở trời?!!
Hạ Á biết ngay là hắn đang bị hiểu lầm trong hoàn cảnh này!
Bởi vì hắn thấy rất rõ là đám người Zhaku chung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy giận dữ và thù nghịch.
“Này, khoan, khoan… Ta không có… cái gì… cái kia…” Hạ Á dở khóc dở cười, xua tay lia lịa.
Nhưng đáng tiếc hắn lại quên một điều, trong bộ lạc này, có rất ít người Zhaku biết tiếng Byzantine.
Rất nhanh sau đó, đã có một thanh niên Zhaku rống lên giận dữ rồi xông vào hắn. Có người khơi mào, lập tức tất cả những người còn lại cũng đều hành động.
Có mấy người xông đến trước mặt Hạ Á, vung nắm đấm đánh qua, vài người khác thì ôm chầm lấy hắn.
Hạ Á còn đang muốn giải thích rằng đây chỉ là chuyện hiểu lầm nên chưa kịp phản kháng thì đã bị mấy thanh niên Zhaku nhanh chóng vật ngã xuống mặt đất. Đám thổ dân Zhaku này có vẻ cực kỳ giận dữ, họ đè chặt lấy Hạ Á… Lại có kẻ ôm lấy một khối đá đang định đập xuống đầu hắn!
Đến nước này thì Hạ Á cũng bất chấp chuyện hắn có bị hiểu lầm hay không! Hắn tuy biết là thân thể mình rất rắn chắc nhưng cũng không có hứng thú để thử so sánh xem giữa tảng đá và cái đầu của mình thứ nào cứng hơn!
Mấy tiếng lịch bịch vang lên, mấy thanh niên đã bị hắn nhanh chóng hất văng ra. Nhưng cứ người này ngã xuống kẻ khác xông lên, đấm đá túi bụi, tất cả rối loạn thành một nùi.
Mười mấy người cùng xông vào cứ như một núi thịt đè lên Hạ Á.
'Dế nhũi' ra sức phản kháng nhưng những thổ dân Zhaku này đều rất hung mãnh. Tay hắn bị bốn người giữ chặt, mỗi bên đùi là ba người, thêm hai người nữa trên lưng, trong đó một người đã rút dao ra, định đâm vào eo hắn!
Mẹ nó! Định bắt tội ông đây dê gái thật sao?!
“Ầm!” một tiếng! Hắn bật dậy thật mạnh làm mấy bóng người bắn tung ra ngoài. Hạ Á mạnh mẽ thoát ra, hắn đá cho cái tên định đâm hắn một đá khiến y bay vọt ra ngoài rồi cả giận nói: “Này! Nếu không dừng tay lại thì ông đây không khách khí nữa đâu!!”
Hạ Á chỉ nhấc tay cất chân một cái đã đánh bay bẩy tám chiến sĩ Zhaku trẻ khoẻ. Đúng là ‘dũng mãnh phi thường’! Điều này làm cho cô bé Dolly đang ngồi dưới đất lập tức mặt mày sáng rỡ, ánh mắt cô không thể che dấu nổi sự hưng phấn và ái mộ!
Rất dũng cảm! Rất uy vũ! Thật xứng đáng là ý trung nhân của Dolly ta!!
Nếu có ai mà để ý đến cô bé này lúc bấy giờ, chắc đều thấy đôi mắt nàng đã biến thành hình trái tim!
Sự ầm ĩ ở nơi đây đã khiến cho thêm nhiều người nữa chạy đến, các chàng trai Zhaku kêu la ỏm tỏi. Hạ Á tuy nghe chẳng hiểu được gì nhưng cũng đoán ra được. Chắc cũng chỉ đại khái là: “Thật vô lễ!”, “Đồ dê gái!”, “Đánh chết tên dâm tặc!”… Thế thôi!
Thực ra thì 'dế nhũi' cũng thấy ấm ức trong lòng. Trong trận này, nếu hắn mà nặng tay thì ít nhất cũng có vài người gãy tay què chân để trả giá! Nhưng hắn tới đây để kết bạn chứ không để kết thù!
Có điều bản thân hắn thì nghĩ vậy nhưng đám người Zhaku hung hãn này lại không như thế! Quyền cước đã đánh không lại hắn thì họ dùng tới vũ khí!
Thế là sau đó bọn trai tráng đều mang vũ khí đến! Nào là đoản đao, chủy thủy, thậm chí là giáo, mác, cung tên!!
Hạ Á vừa mới vùng thoát được ra thì trước mặt đã có hai thanh giáo ngắn đâm tới! Hắn vung tay ra, kẹp luôn hai ngọn giáo vào nách, khẽ vặn người. “Rắc! Rắc!” hai tiếng, cả hai ngọn giáo đều gãy đôi. Hạ Á tung luôn một cú song phi khiến hai người bay về phía sau, đụng ngã thêm năm sáu người nữa.
Nhưng khi Hạ Á rơi xuống thì một thanh đoản đao đã lướt qua sát da đầu của hắn khiến hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh! Cả người hắn đều đã được bôi qua máu rồng, thậm chí đến ‘thằng nhỏ’ cũng được tên vô lại là hắn này bôi đến mấy lượt nhưng chỉ có trên đầu là không có!
Nếu bị chém trúng đầu, Hạ Á cũng không tin rằng chính mình có bản lĩnh đến mức không hề hấn gì!
Mấy sợi tóc bị chém đứt, rơi xuống lả tả, khiến Hạ Á nổi giận thực sự!
Giờ phút này đã có một đám đông trai tráng người Zhaku, tay cầm giáo dài, dường như đang lập một trận thế (tác giả dùng ***, thuyhiubi dùng từ trận thế!) vây quanh Hạ Á. Bọn họ đã nhìn thấy sự lợi hại của Hạ Á nên nắm chắc giáo trong tay, luôn miệng la hét, kết thành đội ngũ như đi săn mãnh thú, chuẩn bị vây giết hắn!
“Bức ép ta phải đả thương người sao?!” Há Á trong lòng vô cùng căm tức.
Rốt cục thì mấy ngọn giáo cũng đâm tới, Hạ Á ra sức tránh né, đồng thời đoạt lấy một thanh giáo, vung tròn chung quanh. Hàng loạt tiếng va chạm đinh đang vang lên, trên mặt đất đã rơi xuống đến mười mấy mũi giáo gãy.
Hạ Á vung tay đấm ngã hai người, đá bay ba người, tiện tay còn chộp luôn cổ một người và tặng cho y một cú đấm trời giáng vào đầu.
Đến lúc này thì Dolly, đang ngồi dưới đất xem trận đấu đến ngây người, đã kịp tỉnh ra!
"A!!!" Nàng thét lên một tiếng chói tai.
Cô bé con ngài đại tù trưởng bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng về vòng vây của các chiến sĩ Zhaku mà giương nanh múa vuốt: “Khốn kiếp! Các ngươi dừng tay lại! Dừng tay!”
“Dolly, mau trốn đi, người kia rất lợi hại!” Một thủ lĩnh thanh niên Zhaku la lớn, tay y cầm đoản đao đang tính xông lên. Theo giọng nói cùng vẻ mặt, cộng với ánh mắt của y khi nhìn Dolly, cũng đoán được ngay y là một trong số những người vẫn ái mộ cô bé.
Nhưng lúc này, Dolly bỗng nhiên lại vọt lên.
Cô bé đáng yêu này bỗng nhiên như mọc nanh mọc vuốt! Nàng tung chân đá vào hạ bộ người thanh niên Zhaku này khiến y kêu thảm một tiếng, buông rơi đoản đao, hai tay bưng lấy hạ bộ. Ngay sau đó y lại ăn tiếp một đấm của Dolly vào mũi, người thanh niên Zhaku đáng thương này lại kêu thảm thiết, không thể không dành một tay để ôm lấy cái mũi đang toé máu tươi. Chưa hết, Dolly lại dùng khuỷu tay đánh luôn vào bụng y, ngay chỗ dạ dày!
Gã đáng thương này ngã luôn ra đất!!
"Các ngươi! Các ngươi không được đả thương người của ta! Khốn kiếp! Ai cho các ngươi đánh chồng ta!!!"
Dolly đứng chắn trước người Hạ Á, cô tiểu thư này vừa giương nanh múa vuốt vừa nói với vẻ tức giận.
Hạ Á sững sờ… Cô bé này nhìn đáng yêu như thế không ngờ cũng là thứ dữ!
Ba đòn tấn công liên hoàn kia: đá vào hạ bộ, đấm vào mũi và thúc vào dạ dày. Ba động tác này thật là liền lạc, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục!
Đa số trai tráng người Zhaku cũng hoàn toàn sững sờ, lạnh buốt cả cõi lòng!
Người của nàng? Chồng nàng?!!!
Có đến cả nửa phút sau đó không một ai mở miệng. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Dolly chằm chặp.
Cuối cùng thì… “Choang!” một thanh niên Zhaku buông rơi thanh giáo trên tay xuống đất rồi sau đó là nhiều người nữa!
Trên mặt đất còn đến bảy tám người nữa, đã bị Hạ Á đánh ngã, cũng vừa kêu đau vừa gượng đứng dậy.
“Dolly! Nàng nói… hắn là người của nàng? Là chồng nàng?!” Rốt cục người thanh niên Zhaku đang bị Hạ Á nắm cổ, mặt mũi sưng vù vì bị ăn đòn, cũng mở miệng hỏi dò.
“Đương nhiên!” Cô bé ưỡn cao bộ ngực căng tròn, vênh mặt lên!
Bọn thanh niên Zhaku đều la lối ỏm tỏi, đồng thời dùng thổ ngữ chửi um lên.
Hạ Á nhìn rõ mọi chuyện trước mặt, tuy không nghe được gì cả nhưng cũng hiểu được đại khái. Hắn buông người thanh niên đáng thương trong tay ra rồi ngồi bệt xuống đất, thở.
Dolly vừa nhanh chóng giải thích, vừa hoa chân múa tay mất đến nửa ngày rồi cuối cùng mới chỉ về phía hồ nước ở xa xa, tuyên bố: “Cái bọn xấu xa muốn bắt cóc ta ở đàng kia kìa còn chồng ta thì đã cứu ta!”
Còn gì đáng xấu hổ hơn nữa không?
Nhưng may thay vẫn có cách để mọi người trút được lửa giận! Nghe thấy đúng là có kẻ muốn bắt cóc con gái đại tù trưởng, hơn nữa chúng còn đang ở chỗ hồ nước, đa số trai tráng Zhaku đã tìm được nơi trả mối hận lòng! Họ lại ùa ra bờ hồ.
Thật nhanh chóng, từ phía bờ hồ xa xa, đã vọng tới những tiếng kêu la thất thanh. Bọn thợ săn tiền thưởng, đã bị Hạ Á đánh gục, dưới tay đám thanh niên đang tức giận bừng bừng, e rằng khó mà sống nổi!
Chuyện này chỉ góp thêm hưng phấn cho buổi lửa trại. Rất nhanh sau đó cuộc vui lại tiếp diễn.
Nhưng Hạ Á lại bị mấy chiến sĩ Zhaku, mặt vẫn còn giận dữ, mời đi. Có điều có cả cô bé Dolly đi cùng.
Trong căn lều thật lớn đó, Hạ Á lại một lần nữa được gặp ngài đại tù trưởng đang đau khổ vì phải giảm cân kia.
Khi hắn bước chân vào lều thì ngài đại tù trưởng phải khó khăn lắm mới buông được nửa cái đùi nai xuống rồi thở dài ra lệnh cho các thiếu nữ Zhaku xinh đẹp chung quanh lui ra.
Chỉ trong chốc lát trong lều chỉ còn lại Hạ Á và hai cha con Dolly.
Nói thật là cứ xem hình dạng thì khó mà tin được đây là cha và con gái!!
Một toà núi thịt lại sinh được một cô con gái dễ thương đến như vậy sao?!
Có ai hình dung nổi một con voi ma mút lại sinh ra được một nàng chuột bạch chứ?!
“Ta đã biết hết sự tình rồi. Cái bọn dám có gan bắt cóc con gái ta sẽ phải nhận hình phạt thích đáng. Ngoài ra ta cũng muốn cảm ơn ngươi.” Ngài đại tù trưởng vẫn nói với giọng bình thản như cũ: “Hãy cho ta biết, ta phải cảm ơn ngươi như thế nào đây? Ngươi muốn gì? Vàng chăng? Ta biết người ngoài như các ngươi đều rất thích vàng!”
Hạ Á suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cần một ít Ma vẫn hương dụ, tối thiểu là mười đoá.”
Đại tù trưởng hơi suy tư: “Có thể được… Dù ta không biết ngươi cần nó để làm gì nhưng ta có thể cho ngươi. Nhưng trong bộ lạc cũng không có thứ này, ta chỉ có thể hứa cho ngươi vào rừng của chúng ta mà tìm. Ta sẽ cho người dẫn đường còn ngươi tự đi mà hái. À, mà ta là một tù trưởng công bằng. Là lãnh tụ của bộ tộc thì công bằng là một tiêu chuẩn cần thiết. Ma vẫn hương dụ có giá trị quá thấp so với công lao của ngươi đã cứu con gái ta. Thế nên ta phải cho ngươi thêm mấy món nữa.”
Hạ Á nhếch miệng mỉm cười: “Thế thì vàng là tốt nhất!”
“Tốt, ta sẽ cho ngươi thật nhiều vàng, vì con gái ta rất quí giá đối với ta.” Ngài đại tù trưởng cười thật ôn hoà. Thực tế là ngài luôn luôn ôn hoà. Một người thoạt nhìn hệt như một ngọn núi thịt lại dường như được trời sinh có một khí chất vô hại đối với mọi người, cũng như mọi vật.
“Cha!” Dolly kêu lớn, nàng nhìn Hạ Á: “Con muốn hắn là người của con! Con quyết định rồi, hắn phải là chồng con!!”
Hạ Á thấy dựng hết tóc gáy lên. Hắn nhìn qua ngài đại tù trưởng. Có đến quá nửa là ngài sẽ nổi giận…
“À.” Từ phía trên truyền xuống một giọng bình thản, toà núi thịt hơi chuyển một chút. Ngài đại tù trưởng nhìn kỹ lại Hạ Á: “Nghe cũng không tệ! Dù ta không biết bằng cách nào ngươi lại chiếm được cảm tình của con gái ta?!”
“Khoan đã!” Hạ Á kinh ngạc, hắn trợn mắt nhìn ngài đại tù trưởng. “Ngài… ngài không nổi giận sao?!”
“Nổi giận? Tại sao phải nổi giận chứ?” Đại tù trưởng cười rất ôn hoà: “Chúng ta là người Zhaku! Là con cái của núi rừng, chúng ta có bản tính tôn trọng tự do! Con của ta ơi! Người Zhaku chúng ta có quyền theo đuổi thứ mình muốn. Con gái ta, dù là con ta đi nữa thì cũng vẫn có quyền tự do chọn và lấy người đàn ông mình thích làm chồng. Dù theo truyền thống thì người Zhaku chúng ta không được kết hôn với người ngoài, nhưng ta lại là tù trưởng nên có thể cho nó cái đặc quyền đó. Thế đó, là một người cha như ta cũng chỉ làm được mỗi một chuyện đó cho con gái mình thôi!”
Thế thôi?! Chỉ thế thôi?! Đơn giản vậy thôi?!
Thật không thể tưởng tượng nổi! Không nổi trận lôi đình, không hề quát tháo, cũng không có cả những câu như: “Thằng nhà quê đáng chết kia, dám dụ dỗ con gái ta!”…
“Xong, như vậy ta phải tính đến chuyện thành hôn cho các ngươi! Ha ha!” Ngài đại tù trưởng trông rất vui vẻ. “Ta thích hôn lễ, thường thì sau buổi lửa trại sẽ có mấy cái đám cưới, thật là tuyệt vời!”
“Khoan!” Hạ Á dở khóc dở cười. “Nhưng… Ngài còn chưa hỏi ý ta mà!”
"A??" Đại tù trưởng hất hàm: "Ý của ngươi?"
“Đúng vậy, ý của ta là…” Hạ Á ho khan một tiếng: “Chuyện này,… xin lỗi, ta không đồng ý. Ta không muốn cưới con gái của ngài!”
Nói xong câu này, Hạ Á thở dài.
Mẹ nó! Thật không tưởng tượng được! Chính mình lại đi từ chối con gái hắn, chắc là đã chọc giận hắn rồi!
“Thật đáng tiếc!” Đại tù trưởng vẫn chỉ thở dài, chẳng có vẻ gì là tức giận!
“Ngài… không giận sao?” Hạ Á cảm thấy hắn đúng là không thể hiểu nổi người Zhaku này.
“Tại sao phải giận?” Đại tù trưởng cười ha hả: “Ngươi thật không hiểu chúng ta rồi, con của ta! Chúng ta là người Zhaku! Những người Zhaku yêu tự do! Con gái ta có quyền yêu thích ngươi nhưng ngươi cũng có quyền cự tuyệt nó, hiểu chưa?! Tự do! Tự do mới là duy nhất!”
Dolly thất vọng nhìn Hạ Á: “Ngươi… ngươi không ngờ lại từ chối ta?! Tại sao?”
“Tại ta thôi!” Hạ Á hàm hồ nói: “Chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả. Ta chỉ chưa muốn kết hôn thôi. Ít ra là bây giờ.”
“Cha!” Dolly nhìn đại tù trưởng vẻ như muốn xin sự giúp đỡ của ngài. Nàng suy nghĩ một lát rồi bỗng nhiên vui vẻ cười, nói: “Cha có thể gọi người trói hắn lại rồi ném vào lều của con, không được sao? Lần trước con muốn một con ngựa con, cha cũng cho người trói lại để tặng con mà…”
Đại tù trưởng thở dài: “Con yêu, con phải hiểu chứ: Chồng thì đâu có giống như thú cưng được! Hiểu chưa? Hắn đã không muốn cưới con thì trừ phi con làm hắn thay đổi ý kiến chứ ta không thể bắt buộc hắn được!”
Lời tác giả:
Không còn nghi ngờ gì nữa, Dolly là vai nữ chính thứ hai. Ha ha… Có lẽ có người còn chưa tin nhưng ta hết sức tự tin nói với mọi người rằng: Trong tối đa là hai mươi chương, ta sẽ khiến cho mọi người đều yêu mến cô gái này. Phải nói thêm là vai nữ chính quan trọng nhất còn lâu mới xuất hiện để diễn! Điều này gần như là phong cách của ta. Cũng như là (tà khí) giữa ban ngày. Ha ha.
(Cái câu ‘tà khí giữa ban ngày’ này, thuyhiubi mong được các bậc cao nhân chỉ giáo. Hic!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.