Chương 115
Priest
11/07/2020
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Họ rời khỏi trạm đường sắt nhẹ tiêu điều. Ở vùng ngoại thành trống trải, hai người bay vút về hướng ngôi mộ cổ.
Tuyên Cơ: “Ngươi biết tung tích của cái vạc đồng thau đó không?”
Thời điểm luyện thiên ma, Thịnh Linh Uyên là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, Tuyên Cơ thậm chí là chim non mắt cũng chưa mở, đều còn quá nhỏ. Chỉ có khoảnh khắc tám mươi mốt tu sĩ nhân tộc lấy thân làm tế lúc cuối cùng quả thực là đảo điên trời đất, khắc cốt ghi tâm, mới khiến hai người mang máng nhớ được vài hình ảnh. Còn tiền căn hậu quả cuộc hiến tế, mặc dù hai người họ đích thân trải qua, nhưng đều không rõ lắm.
Thịnh Linh Uyên cũng chỉ ở rất nhiều năm sau mới chắp vá được một chút chân tướng từ nhóm người bày ra và người hỗ trợ. Hắn nhíu mày, chậm rãi lắc đầu.
Thịnh Linh Uyên loại bỏ máu chu tước trên người mình, tống Đan Ly vào ngục, rốt cuộc không còn trở ngại, cả trong lẫn ngoài đều một tay che trời. Hắn giam lỏng Trần thái hậu trong thâm cung, từng khiến Độ Lăng cung chìm trong biển máu nhằm nhổ nanh vuốt của thái hậu. Những người có tiếng nói bên cạnh Trần thái hậu đều bị hắn giam vào thiên lao, luân phiên dùng hết các thủ đoạn lột da rút gân, cho đến khi từ kẽ răng cũng không moi ra thêm được tin tức gì.
“Năm ấy thiên kiếp giáng xuống, trong vòng mười dặm quanh thần miếu không một ngọn cỏ. Người của Trần thị bao vây vòng ngoài thiên kiếp, có riêng người phụ trách tính số sét, chờ thiên kiếp tạm nghỉ, họ lập tức xông vào, để tránh động tĩnh này dẫn đến tộc khác thèm muốn. Kết quả là tất phương chặn bên trong, ta sinh ra chưa bao lâu đã bị tất phương bắt trộm, về sau nhân tộc truy tung được máu chu tước, cướp ta về. Lúc ấy, để chiếm trước tiên cơ, tất phương đã phái mấy cao thủ, mạo hiểm mai phục bên cạnh thần miếu, chuẩn bị bắt trộm ta lần nữa. Họ tự cho là chim trừ tà không sợ thiên lôi, không ngờ trận lôi kiếp ấy đặc biệt nghiêm khắc, không khai ân cho họ, tất phương bị đánh tổn binh hao tướng, cuối cùng thua trong tay Trần thị.” Thịnh Linh Uyên hơi nheo mắt, nhớ lại những lời hắn cạy ra từ miệng đại ma ma bên cạnh Trần thái hậu, “Thời điểm người của Trần thị xông vào, thần miếu đã tan thành khói bụi, chỉ còn lại một tế đài đá, dưới chân có tám mươi mốt xác cháy quỳ mọp. Lúc hai nhóm người này đánh nhau, họ vô tình đụng phải tượng thần chu tước, tượng thần vừa bị chạm vào đã hóa thành tro. Nhưng bọn họ đều không hề nhắc tới cái vạc đồng thau.”
Tất phương ngoài miệng nói “không thể bảo vệ tiểu hoàng tử” gì đó, kỳ thực rất không thành thật. Nếu thật sự thương xót đứa con côi của công chúa như vậy, bọn họ nên cắt ngang cuộc hiến tế ấy mới đúng. Đám yêu quái sa cơ thất thế này chờ mãi đến khi hiến tế thành công mới chui ra nẫng tay trên, thật ra chính là đã nảy lòng tham, muốn chiếm thiên ma được luyện ra làm của riêng, tiếc rằng quá vì cái lợi trước mắt dẫn đến không thành công.
“Nói đến đây, ta còn nhớ ra một việc.” Tuyên Cơ nhíu mày, “Tộc ta thuộc hỏa, đáng ra vỏ trứng hay xương thịt, thi thể của ta đều không sợ lửa đốt mới đúng, thế đống di hài của ta bị ai nhặt đi rồi?”
Hai chữ “di hài” ghim một nhát vào tim Thịnh Linh Uyên, hắn không khỏi cau mày: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nói năng không lựa lời, không biết kiêng kị!”
“Ôi dào, lấy đâu ra lắm kiêng kị như vậy, đồ phong kiến cổ lỗ sĩ nhà ngươi, thật lắm thói xấu.” Tuyên Cơ nắm cổ tay hắn xoa xoa, đành phải đổi cách nói khác, “Được rồi, thế thân thể bé nhỏ của ta đã bị ai nhặt về chà đạp rồi?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Tuyên Cơ: “Tộc ta da dày thịt chắc, chịu được nhiệt độ cao, hầm canh chắc chắn không chín, sấy khô ăn sống cũng không thực tế, trừ phi là cấp bậc như yêu vương, nếu không ăn ta dễ chết no… ừm, không bổ béo gì.”
“Ở chỗ ta.” Thịnh Linh Uyên lặng thinh một lúc, mới nhẹ nhàng nói.
Tuyên Cơ: “Hả?”
Chuyện khi nào, sao hắn không biết?
“Tất phương lệ thuộc chu tước,” Thịnh Linh Uyên nói, “thấy thiên linh chu tước… đương nhiên phải mang đi thờ cúng. Nhân tộc chỉ muốn thiên ma, không quan tâm thứ khác, mặc cho tất phương mang thiên linh chu tước đi. Sau khi ngũ cảm mất linh, ta đã xin tộc tất phương một con non để tiện sai bảo. Tộc trưởng của họ đang lo bên cạnh ta không có tai mắt, đưa đứa con út tới cho ta để nịnh nọt lấy lòng, cùng với đó còn có ngươi.”
Hắn nhớ đó là một hộp gấm nho nhỏ, bên trong có vài miếng vỏ trứng như đá quý, và một xác chim đã không nhìn ra diện mạo ban đầu. Một cục be bé chưa bằng bàn tay, lông tơ đỏ thưa thớt, lại nhắm mắt không có sức sống.
Khi ấy, Thịnh Linh Uyên đã đoạn tuyệt thất tình, lấy được vật bé tí này, trong lòng cũng chẳng dao động gì. Hắn thậm chí không thể liên hệ di hài ấy với thiên ma kiếm, chỉ cất đi theo bản năng.
Tuyên Cơ hất tay hắn ra.
Phải rồi, không nhắc vụ này hắn còn quên mất, nghe nói có một con tất phương non, nhân lúc hắn vắng mặt bị tộc tất phương cho làm con tin nuôi bên cạnh nhân hoàng, làm thị vệ cận thân hơn mười năm!
Hơn mười năm, cận thân!
Năm xưa, hắn lấy thân phận kiếm linh bầu bạn bên cạnh Thịnh Linh Uyên cũng không đến hai mươi năm, trừ đi thời kỳ trẻ trâu cả hai đều chưa hiểu chuyện, lại trừ tiếp thời gian giận dỗi cãi nhau… họ còn được mấy ngày tương thân tương ái?
Về sau, Thịnh Linh Uyên bỏ máu chu tước, để che giấu chuyện tai và mắt bất tiện, ngoại trừ thông tâm thảo, hắn còn thường xuyên dùng đôi mắt tất phương kia!
Thịnh Linh Uyên bị hắn hất ra, vô thức giải thích: “Ta giữ gìn rất kỹ…”
Tuyên Cơ gần như mở miệng cùng lúc với hắn, giọng điệu ngọt nhạt: “À, tộc tất phương, nghe nói ngoại hình đều không tệ, tiểu điện hạ của họ chắc được yêu thích lắm nhỉ?”
Thịnh Linh Uyên thoạt đầu ngẩn người, sau đó bật cười: “Thì lại chẳng, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, chưa bao giờ chọc giận ta, bảo làm gì là…”
Hắn còn chưa dứt lời, Tuyên Cơ đột nhiên sải cánh, kéo Thịnh Linh Uyên qua, ỷ vào vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, trực tiếp túm hắn bay lên. Bản thể của đôi cánh kia đỏ rực như lửa, trên có lửa hay không, thế lửa lớn bao nhiêu, đều có thể điều chỉnh theo ý muốn, thông minh hơn cả lò khí than. Nhưng thường chỉ khi đánh nhau, Tuyên Cơ mới để cánh cháy, nhằm bảo vệ phía sau lưng. Bình thường, khi mang người theo, hắn sẽ tắt lửa, bởi vì thật sự là quá huênh hoang, có vẻ rất kém sang.
Lúc này, hắn giống như cố ý khoe khoang, mặc cho ánh lửa trên đôi cánh vàng rực lóa mù mắt người, chắc là thấy mặt trời lặn về tây nên hắn định thay ca, chiếu sáng rực màn đêm đang phủ xuống, khiến Thịnh Linh Uyên nhất thời bị chói không mở nổi mắt.
“Rồi rồi, không bằng ngươi,” Thịnh Linh Uyên vội vàng nghiêng đầu, che mắt, “mau thu phép thần đi.”
Tuyên Cơ hừ một tiếng, tắt lửa trên cánh, vặn hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi có tiểu yêu tinh tân hoan, ném hài cốt ta ở đâu rồi?”
Thịnh Linh Uyên: “À, ném xuống Xích Uyên rồi.”
“Tin ta ném ngươi xuống không?”
Thịnh Linh Uyên cười to, giơ tay cầm một chiếc lông vũ bị gió cuốn lên mặt. Trên chiếc lông vũ ấy còn mang đốm lửa, nhưng chạm đến hắn lại không nóng chút nào, ấm áp, tựa như bắt được một quầng sáng vậy.
“Không trêu ngươi, quả thật là trong Xích Uyên.” Thịnh Linh Uyên nói, “Ta bị Trần thị lừa rất nhiều năm, cho đến khi tất phương nói toạc ra mới biết chuyện mình là thiên ma, càng không ngờ ngươi vẫn còn lại cái này. Bọn họ đột nhiên đưa tới, ta cũng không có chỗ để…”
Mặc dù Tuyên Cơ biết hắn khi ấy là thân thiên ma thuần túy, nhân tính đều chảy sạch theo máu chu tước rồi, trạng thái tinh thần đáng lo ngại, bất kể làm chuyện điên khùng gì đều không nhất định là xuất phát từ bản ý, nhưng nghe đến đây, gân xanh trên thái dương vẫn giật giật, suýt nữa ném hắn xuống thật.
Đoạn, hắn nghe thấy Thịnh Linh Uyên nói tiếp: “… Bèn tạm thời đặt ngươi trong tâm mạch của ta.”
Tuyên Cơ: “Gì?”
Thịnh Linh Uyên nói vẻ bâng quơ: “Ừm, vừa khéo lúc ấy mới móc một phần huyết mạch, cảm thấy trống rỗng không quen, đành tìm thứ gì đó lấp vào.”
Cũng có thể là trong lòng còn thoáng ôm một chút tâm lý ăn may và vọng tưởng, trông mong một ngày nào đó, có thể nghe thấy một tiếng “Linh Uyên” ồn ào ở trong thức hải tĩnh mịch. Tiếc rằng mãi không đợi được.
“Sau đó bận giết người, dập Xích Uyên, trăm công ngàn việc, cũng quên khuấy việc này.”
Cũng phải, ngôi mộ trơ trọi làm sao mở miệng nói chuyện được?
“Chắc là bị ta mang theo xuống Xích Uyên rồi.” Thịnh Linh Uyên suy nghĩ một thoáng, nói, “Có phải đã rơi vào dung nham hay không? Ngươi có thấy không?”
Tuyên Cơ: “Không.”
Hai người nhìn nhau một lát.
Thịnh Linh Uyên: “Khoan đã, đó rốt cuộc có phải là thiên linh chu tước không?”
Đối với hậu duệ chu tước thuần huyết thống như Tuyên Cơ, cho dù là một giọt máu chu tước Thịnh Linh Uyên đặt trên người Thái tử, hắn cũng có thể ngửi thấy mùi từ rất xa, huống hồ di hài của chính hắn. Theo lý thuyết, di hài chu tước không thể nào bị đốt cháy. Cho dù lúc ấy, bởi vì trông thấy Thịnh Linh Uyên nhảy xuống nên tâm thần hắn đại loạn, không chú ý, thì ba ngàn năm sau đó trong Xích Uyên, hắn không thể nào hoàn toàn không phát hiện.
Thịnh Linh Uyên: “Nhưng lúc ấy, tất phương đã phát huyết thệ, không thể khi quân.”
Vậy thì chỉ có một khả năng, tất phương cũng đã nhận nhầm.
“Nói cách khác, khi đó có ba nhóm người.” Tuyên Cơ nói, “Nhân tộc sợ bị sét đánh, trốn ở ngoài vòng sét, ăn cứt cũng không kịp nóng. Trước họ là tất phương, lúc ấy, tất phương ẩn nấp ở trong vòng sét, bên ngoài thần miếu. Một nhóm nhân vật bất minh khác đã lấy đi di hài của ta… rất có thể là cả cái vạc đồng thau kia. Thế lực thứ ba này còn trước cả tất phương, vậy bọn họ… lúc ấy có thể trốn ở đâu?”
Chỉ có khả năng là trong thần miếu.
Người lấy đi di hài chẳng những có thể thần thông quảng đại trốn trong thần miếu kia, mà còn biết tộc tất phương canh ngay bên ngoài. Cái vạc đồng thau thì thôi, nhưng thiên linh chu tước nhất định sẽ không bị thiên hỏa đốt sạch, đám tất phương lao vào không thấy di hài chu tước, ắt sẽ rất lấy làm lạ, nên kẻ kia đã để lại cho họ một bộ giả.
Nhưng tất phương xưa nay là người hầu của chu tước, ngay cả họ cũng có thể nhận nhầm, vậy chắc chắn là trên hài cốt giả kia có mùi chu tước, có thể đánh tráo thật giả.
“Có phải tượng thần hay không?” Tuyên Cơ hỏi, “Liệu có khả năng là Đan Ly…”
“Không, không phải Đan Ly,” Thịnh Linh Uyên lẩm bẩm, “Đan Ly khi ấy cùng phe với nhân tộc.”
Đan Ly là do công chúa thả ra nhờ đại âm trầm tế. Tiếc rằng công chúa mang thai, huyết tế không thành, tế ra một bán thành phẩm không có mặt, không thể gặp ai, sức mạnh còn lại đã bị thai nhi trong bụng bà ta hút đi. Cho đến khi thai nhi ấy bị đẩy đến chỗ chết, luyện thành thiên ma, sức mạnh bị thai nhi hút đi từ lúc bẩm sinh mới phóng ra một tẹo, để Đan Ly có thể hành động tự do ít nhiều, có chút hình dạng con người.
Phương pháp nhân tộc luyện chế thiên ma do chính Đan Ly hiến cho Trần hoàng hậu. Khi đó, ông ta còn đang làm thần hộ mệnh sau lưng Trần thị…
Tuyên Cơ: “Ta đột nhiên nhớ ra, còn một người nữa.”
Thịnh Linh Uyên: “Ta cũng…”
Bên cạnh Đan Ly có một “hồng nhan tri kỷ”, vẫn luôn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của ông ta. Người phụ nữ này rất mờ nhạt, bình thường như một cái bóng săn sóc. Vị hồng nhan tri kỷ ấy tên…
Hai người đồng thanh nói: “Mạnh Hạ.”
Tuyên Cơ: “Ta vẫn luôn cho rằng bà ta chỉ là ảnh nhân của Đan Ly.”
“Bà ta quả thật là ảnh nhân.” Thịnh Linh Uyên nhíu mày, “Năm ấy, chính bởi vì bà ta, ta mới cảm thấy ảnh nhân mất chủ sẽ thành vấn đề, hạ lệnh xử lý. Mạnh Hạ… đã bị ta giết vào năm Khải Chính thứ mười.”
Khoan đã, năm Khải Chính thứ mười?
Năm mất của chủ nhân ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền chính là năm Khải Chính thứ mười!
Trong khi nói chuyện, họ đã đến ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền. Từ trên không nhìn xuống, cả đỉnh núi chỗ ngôi mộ cổ giống như trong một đêm đã mọc lên một rừng rậm nguyên thủy, bị thực vật rậm rạp bao vây mấy tầng. Công trình kiến trúc viện bảo tàng vốn xây ngoài ngôi mộ cổ bị chìm nghỉm bên trong, không nhìn thấy lối vào.
Một gốc cây cổ thụ chọc trời đứng sừng sững trong đó, cắm thẳng ngay vị trí ngôi mộ cổ, nhìn từ xa giống như một cái chêm khổng lồ, đóng sâu xuống lòng đất.
Âm vọng quấy nhiễu tâm trí người ta đang cuồn cuộn bốc lên từ dưới đất, thông qua cây cổ thụ kia, chảy về bốn phương. Tất cả thực vật đều cộng hưởng.
Beta: Phong Lưu Quân
Họ rời khỏi trạm đường sắt nhẹ tiêu điều. Ở vùng ngoại thành trống trải, hai người bay vút về hướng ngôi mộ cổ.
Tuyên Cơ: “Ngươi biết tung tích của cái vạc đồng thau đó không?”
Thời điểm luyện thiên ma, Thịnh Linh Uyên là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, Tuyên Cơ thậm chí là chim non mắt cũng chưa mở, đều còn quá nhỏ. Chỉ có khoảnh khắc tám mươi mốt tu sĩ nhân tộc lấy thân làm tế lúc cuối cùng quả thực là đảo điên trời đất, khắc cốt ghi tâm, mới khiến hai người mang máng nhớ được vài hình ảnh. Còn tiền căn hậu quả cuộc hiến tế, mặc dù hai người họ đích thân trải qua, nhưng đều không rõ lắm.
Thịnh Linh Uyên cũng chỉ ở rất nhiều năm sau mới chắp vá được một chút chân tướng từ nhóm người bày ra và người hỗ trợ. Hắn nhíu mày, chậm rãi lắc đầu.
Thịnh Linh Uyên loại bỏ máu chu tước trên người mình, tống Đan Ly vào ngục, rốt cuộc không còn trở ngại, cả trong lẫn ngoài đều một tay che trời. Hắn giam lỏng Trần thái hậu trong thâm cung, từng khiến Độ Lăng cung chìm trong biển máu nhằm nhổ nanh vuốt của thái hậu. Những người có tiếng nói bên cạnh Trần thái hậu đều bị hắn giam vào thiên lao, luân phiên dùng hết các thủ đoạn lột da rút gân, cho đến khi từ kẽ răng cũng không moi ra thêm được tin tức gì.
“Năm ấy thiên kiếp giáng xuống, trong vòng mười dặm quanh thần miếu không một ngọn cỏ. Người của Trần thị bao vây vòng ngoài thiên kiếp, có riêng người phụ trách tính số sét, chờ thiên kiếp tạm nghỉ, họ lập tức xông vào, để tránh động tĩnh này dẫn đến tộc khác thèm muốn. Kết quả là tất phương chặn bên trong, ta sinh ra chưa bao lâu đã bị tất phương bắt trộm, về sau nhân tộc truy tung được máu chu tước, cướp ta về. Lúc ấy, để chiếm trước tiên cơ, tất phương đã phái mấy cao thủ, mạo hiểm mai phục bên cạnh thần miếu, chuẩn bị bắt trộm ta lần nữa. Họ tự cho là chim trừ tà không sợ thiên lôi, không ngờ trận lôi kiếp ấy đặc biệt nghiêm khắc, không khai ân cho họ, tất phương bị đánh tổn binh hao tướng, cuối cùng thua trong tay Trần thị.” Thịnh Linh Uyên hơi nheo mắt, nhớ lại những lời hắn cạy ra từ miệng đại ma ma bên cạnh Trần thái hậu, “Thời điểm người của Trần thị xông vào, thần miếu đã tan thành khói bụi, chỉ còn lại một tế đài đá, dưới chân có tám mươi mốt xác cháy quỳ mọp. Lúc hai nhóm người này đánh nhau, họ vô tình đụng phải tượng thần chu tước, tượng thần vừa bị chạm vào đã hóa thành tro. Nhưng bọn họ đều không hề nhắc tới cái vạc đồng thau.”
Tất phương ngoài miệng nói “không thể bảo vệ tiểu hoàng tử” gì đó, kỳ thực rất không thành thật. Nếu thật sự thương xót đứa con côi của công chúa như vậy, bọn họ nên cắt ngang cuộc hiến tế ấy mới đúng. Đám yêu quái sa cơ thất thế này chờ mãi đến khi hiến tế thành công mới chui ra nẫng tay trên, thật ra chính là đã nảy lòng tham, muốn chiếm thiên ma được luyện ra làm của riêng, tiếc rằng quá vì cái lợi trước mắt dẫn đến không thành công.
“Nói đến đây, ta còn nhớ ra một việc.” Tuyên Cơ nhíu mày, “Tộc ta thuộc hỏa, đáng ra vỏ trứng hay xương thịt, thi thể của ta đều không sợ lửa đốt mới đúng, thế đống di hài của ta bị ai nhặt đi rồi?”
Hai chữ “di hài” ghim một nhát vào tim Thịnh Linh Uyên, hắn không khỏi cau mày: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nói năng không lựa lời, không biết kiêng kị!”
“Ôi dào, lấy đâu ra lắm kiêng kị như vậy, đồ phong kiến cổ lỗ sĩ nhà ngươi, thật lắm thói xấu.” Tuyên Cơ nắm cổ tay hắn xoa xoa, đành phải đổi cách nói khác, “Được rồi, thế thân thể bé nhỏ của ta đã bị ai nhặt về chà đạp rồi?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Tuyên Cơ: “Tộc ta da dày thịt chắc, chịu được nhiệt độ cao, hầm canh chắc chắn không chín, sấy khô ăn sống cũng không thực tế, trừ phi là cấp bậc như yêu vương, nếu không ăn ta dễ chết no… ừm, không bổ béo gì.”
“Ở chỗ ta.” Thịnh Linh Uyên lặng thinh một lúc, mới nhẹ nhàng nói.
Tuyên Cơ: “Hả?”
Chuyện khi nào, sao hắn không biết?
“Tất phương lệ thuộc chu tước,” Thịnh Linh Uyên nói, “thấy thiên linh chu tước… đương nhiên phải mang đi thờ cúng. Nhân tộc chỉ muốn thiên ma, không quan tâm thứ khác, mặc cho tất phương mang thiên linh chu tước đi. Sau khi ngũ cảm mất linh, ta đã xin tộc tất phương một con non để tiện sai bảo. Tộc trưởng của họ đang lo bên cạnh ta không có tai mắt, đưa đứa con út tới cho ta để nịnh nọt lấy lòng, cùng với đó còn có ngươi.”
Hắn nhớ đó là một hộp gấm nho nhỏ, bên trong có vài miếng vỏ trứng như đá quý, và một xác chim đã không nhìn ra diện mạo ban đầu. Một cục be bé chưa bằng bàn tay, lông tơ đỏ thưa thớt, lại nhắm mắt không có sức sống.
Khi ấy, Thịnh Linh Uyên đã đoạn tuyệt thất tình, lấy được vật bé tí này, trong lòng cũng chẳng dao động gì. Hắn thậm chí không thể liên hệ di hài ấy với thiên ma kiếm, chỉ cất đi theo bản năng.
Tuyên Cơ hất tay hắn ra.
Phải rồi, không nhắc vụ này hắn còn quên mất, nghe nói có một con tất phương non, nhân lúc hắn vắng mặt bị tộc tất phương cho làm con tin nuôi bên cạnh nhân hoàng, làm thị vệ cận thân hơn mười năm!
Hơn mười năm, cận thân!
Năm xưa, hắn lấy thân phận kiếm linh bầu bạn bên cạnh Thịnh Linh Uyên cũng không đến hai mươi năm, trừ đi thời kỳ trẻ trâu cả hai đều chưa hiểu chuyện, lại trừ tiếp thời gian giận dỗi cãi nhau… họ còn được mấy ngày tương thân tương ái?
Về sau, Thịnh Linh Uyên bỏ máu chu tước, để che giấu chuyện tai và mắt bất tiện, ngoại trừ thông tâm thảo, hắn còn thường xuyên dùng đôi mắt tất phương kia!
Thịnh Linh Uyên bị hắn hất ra, vô thức giải thích: “Ta giữ gìn rất kỹ…”
Tuyên Cơ gần như mở miệng cùng lúc với hắn, giọng điệu ngọt nhạt: “À, tộc tất phương, nghe nói ngoại hình đều không tệ, tiểu điện hạ của họ chắc được yêu thích lắm nhỉ?”
Thịnh Linh Uyên thoạt đầu ngẩn người, sau đó bật cười: “Thì lại chẳng, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, chưa bao giờ chọc giận ta, bảo làm gì là…”
Hắn còn chưa dứt lời, Tuyên Cơ đột nhiên sải cánh, kéo Thịnh Linh Uyên qua, ỷ vào vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, trực tiếp túm hắn bay lên. Bản thể của đôi cánh kia đỏ rực như lửa, trên có lửa hay không, thế lửa lớn bao nhiêu, đều có thể điều chỉnh theo ý muốn, thông minh hơn cả lò khí than. Nhưng thường chỉ khi đánh nhau, Tuyên Cơ mới để cánh cháy, nhằm bảo vệ phía sau lưng. Bình thường, khi mang người theo, hắn sẽ tắt lửa, bởi vì thật sự là quá huênh hoang, có vẻ rất kém sang.
Lúc này, hắn giống như cố ý khoe khoang, mặc cho ánh lửa trên đôi cánh vàng rực lóa mù mắt người, chắc là thấy mặt trời lặn về tây nên hắn định thay ca, chiếu sáng rực màn đêm đang phủ xuống, khiến Thịnh Linh Uyên nhất thời bị chói không mở nổi mắt.
“Rồi rồi, không bằng ngươi,” Thịnh Linh Uyên vội vàng nghiêng đầu, che mắt, “mau thu phép thần đi.”
Tuyên Cơ hừ một tiếng, tắt lửa trên cánh, vặn hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi có tiểu yêu tinh tân hoan, ném hài cốt ta ở đâu rồi?”
Thịnh Linh Uyên: “À, ném xuống Xích Uyên rồi.”
“Tin ta ném ngươi xuống không?”
Thịnh Linh Uyên cười to, giơ tay cầm một chiếc lông vũ bị gió cuốn lên mặt. Trên chiếc lông vũ ấy còn mang đốm lửa, nhưng chạm đến hắn lại không nóng chút nào, ấm áp, tựa như bắt được một quầng sáng vậy.
“Không trêu ngươi, quả thật là trong Xích Uyên.” Thịnh Linh Uyên nói, “Ta bị Trần thị lừa rất nhiều năm, cho đến khi tất phương nói toạc ra mới biết chuyện mình là thiên ma, càng không ngờ ngươi vẫn còn lại cái này. Bọn họ đột nhiên đưa tới, ta cũng không có chỗ để…”
Mặc dù Tuyên Cơ biết hắn khi ấy là thân thiên ma thuần túy, nhân tính đều chảy sạch theo máu chu tước rồi, trạng thái tinh thần đáng lo ngại, bất kể làm chuyện điên khùng gì đều không nhất định là xuất phát từ bản ý, nhưng nghe đến đây, gân xanh trên thái dương vẫn giật giật, suýt nữa ném hắn xuống thật.
Đoạn, hắn nghe thấy Thịnh Linh Uyên nói tiếp: “… Bèn tạm thời đặt ngươi trong tâm mạch của ta.”
Tuyên Cơ: “Gì?”
Thịnh Linh Uyên nói vẻ bâng quơ: “Ừm, vừa khéo lúc ấy mới móc một phần huyết mạch, cảm thấy trống rỗng không quen, đành tìm thứ gì đó lấp vào.”
Cũng có thể là trong lòng còn thoáng ôm một chút tâm lý ăn may và vọng tưởng, trông mong một ngày nào đó, có thể nghe thấy một tiếng “Linh Uyên” ồn ào ở trong thức hải tĩnh mịch. Tiếc rằng mãi không đợi được.
“Sau đó bận giết người, dập Xích Uyên, trăm công ngàn việc, cũng quên khuấy việc này.”
Cũng phải, ngôi mộ trơ trọi làm sao mở miệng nói chuyện được?
“Chắc là bị ta mang theo xuống Xích Uyên rồi.” Thịnh Linh Uyên suy nghĩ một thoáng, nói, “Có phải đã rơi vào dung nham hay không? Ngươi có thấy không?”
Tuyên Cơ: “Không.”
Hai người nhìn nhau một lát.
Thịnh Linh Uyên: “Khoan đã, đó rốt cuộc có phải là thiên linh chu tước không?”
Đối với hậu duệ chu tước thuần huyết thống như Tuyên Cơ, cho dù là một giọt máu chu tước Thịnh Linh Uyên đặt trên người Thái tử, hắn cũng có thể ngửi thấy mùi từ rất xa, huống hồ di hài của chính hắn. Theo lý thuyết, di hài chu tước không thể nào bị đốt cháy. Cho dù lúc ấy, bởi vì trông thấy Thịnh Linh Uyên nhảy xuống nên tâm thần hắn đại loạn, không chú ý, thì ba ngàn năm sau đó trong Xích Uyên, hắn không thể nào hoàn toàn không phát hiện.
Thịnh Linh Uyên: “Nhưng lúc ấy, tất phương đã phát huyết thệ, không thể khi quân.”
Vậy thì chỉ có một khả năng, tất phương cũng đã nhận nhầm.
“Nói cách khác, khi đó có ba nhóm người.” Tuyên Cơ nói, “Nhân tộc sợ bị sét đánh, trốn ở ngoài vòng sét, ăn cứt cũng không kịp nóng. Trước họ là tất phương, lúc ấy, tất phương ẩn nấp ở trong vòng sét, bên ngoài thần miếu. Một nhóm nhân vật bất minh khác đã lấy đi di hài của ta… rất có thể là cả cái vạc đồng thau kia. Thế lực thứ ba này còn trước cả tất phương, vậy bọn họ… lúc ấy có thể trốn ở đâu?”
Chỉ có khả năng là trong thần miếu.
Người lấy đi di hài chẳng những có thể thần thông quảng đại trốn trong thần miếu kia, mà còn biết tộc tất phương canh ngay bên ngoài. Cái vạc đồng thau thì thôi, nhưng thiên linh chu tước nhất định sẽ không bị thiên hỏa đốt sạch, đám tất phương lao vào không thấy di hài chu tước, ắt sẽ rất lấy làm lạ, nên kẻ kia đã để lại cho họ một bộ giả.
Nhưng tất phương xưa nay là người hầu của chu tước, ngay cả họ cũng có thể nhận nhầm, vậy chắc chắn là trên hài cốt giả kia có mùi chu tước, có thể đánh tráo thật giả.
“Có phải tượng thần hay không?” Tuyên Cơ hỏi, “Liệu có khả năng là Đan Ly…”
“Không, không phải Đan Ly,” Thịnh Linh Uyên lẩm bẩm, “Đan Ly khi ấy cùng phe với nhân tộc.”
Đan Ly là do công chúa thả ra nhờ đại âm trầm tế. Tiếc rằng công chúa mang thai, huyết tế không thành, tế ra một bán thành phẩm không có mặt, không thể gặp ai, sức mạnh còn lại đã bị thai nhi trong bụng bà ta hút đi. Cho đến khi thai nhi ấy bị đẩy đến chỗ chết, luyện thành thiên ma, sức mạnh bị thai nhi hút đi từ lúc bẩm sinh mới phóng ra một tẹo, để Đan Ly có thể hành động tự do ít nhiều, có chút hình dạng con người.
Phương pháp nhân tộc luyện chế thiên ma do chính Đan Ly hiến cho Trần hoàng hậu. Khi đó, ông ta còn đang làm thần hộ mệnh sau lưng Trần thị…
Tuyên Cơ: “Ta đột nhiên nhớ ra, còn một người nữa.”
Thịnh Linh Uyên: “Ta cũng…”
Bên cạnh Đan Ly có một “hồng nhan tri kỷ”, vẫn luôn chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của ông ta. Người phụ nữ này rất mờ nhạt, bình thường như một cái bóng săn sóc. Vị hồng nhan tri kỷ ấy tên…
Hai người đồng thanh nói: “Mạnh Hạ.”
Tuyên Cơ: “Ta vẫn luôn cho rằng bà ta chỉ là ảnh nhân của Đan Ly.”
“Bà ta quả thật là ảnh nhân.” Thịnh Linh Uyên nhíu mày, “Năm ấy, chính bởi vì bà ta, ta mới cảm thấy ảnh nhân mất chủ sẽ thành vấn đề, hạ lệnh xử lý. Mạnh Hạ… đã bị ta giết vào năm Khải Chính thứ mười.”
Khoan đã, năm Khải Chính thứ mười?
Năm mất của chủ nhân ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền chính là năm Khải Chính thứ mười!
Trong khi nói chuyện, họ đã đến ngôi mộ cổ núi Bích Tuyền. Từ trên không nhìn xuống, cả đỉnh núi chỗ ngôi mộ cổ giống như trong một đêm đã mọc lên một rừng rậm nguyên thủy, bị thực vật rậm rạp bao vây mấy tầng. Công trình kiến trúc viện bảo tàng vốn xây ngoài ngôi mộ cổ bị chìm nghỉm bên trong, không nhìn thấy lối vào.
Một gốc cây cổ thụ chọc trời đứng sừng sững trong đó, cắm thẳng ngay vị trí ngôi mộ cổ, nhìn từ xa giống như một cái chêm khổng lồ, đóng sâu xuống lòng đất.
Âm vọng quấy nhiễu tâm trí người ta đang cuồn cuộn bốc lên từ dưới đất, thông qua cây cổ thụ kia, chảy về bốn phương. Tất cả thực vật đều cộng hưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.