Chương 91
Priest
11/07/2020
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
“Không cần,” nét cười của Thịnh Linh Uyên không giảm, “trời cao có đức hiếu sinh, đây đều nhờ chính ngươi khắc khổ tu ra.”
Bệ hạ hầu như chẳng mấy khi đấu võ mồm với người ta, khẩu Phật tâm xà mới là thái độ bình thường của hắn, nhưng chủ yếu là do việc ấy không có lợi ích gì, không cần thiết, không có nghĩa là hắn không biết cà khịa.
Một ngọn lửa men lên theo tay Tuyên Cơ, chạy dọc xiềng xích. Ngọn lửa bao vây ảnh nhân, trông hắn không khác gì một bấc nến.
Đám tro đen ồ ạt đổ lên người ảnh nhân bị lửa ngăn trở bên ngoài, tụ tập thành bóng đen lớn, to gan lớn mật toan nuốt những ngọn lửa ấy. Song phương nhất thời giằng co.
Tuyên Cơ: “Vậy giờ ngươi ra đây lảng vảng, cưa sừng làm nghé chạy khắp chốn, là bởi lại không ai cần nữa?”
Thịnh Linh Uyên: “Sống nhờ trong từ đường và bãi tha ma ở nơi này, xem ra có quan hệ với ‘Ngọc bà bà’ kia.”
Ảnh nhân nhận chủ không phải nhận mù quáng, để có thể sinh tồn tốt hơn, bình thường họ sẽ tự động lựa chọn chủ nhân mạnh làm chỗ dựa. Huyết thống, thực lực, thân phận… và quan trọng nhất là tâm chí có kiên định hay không. Bằng không khó khăn lắm mới nương nhờ vào một chủ nhân, người đó lại cũng là một kẻ nước chảy bèo trôi, không có chút chủ kiến nào, vậy thì biết sống sao?
Xét theo tiêu chuẩn này, ở xã hội đương đại, “kết quả lịch sử sót lại” của Ty Thanh bình như Ngọc bà bà, đã có thể coi là nhân tài kiệt xuất nhân gian rồi.
“Ta biết ngay mà,” Tuyên Cơ cười khẩy một tiếng, “tiểu yêu lộn giống gì mà có thể sống hơn bảy trăm năm, thì ra sau lưng có ngươi.”
“Chủ nhiệm Tuyên!”
Lúc này, La Thúy Thúy chạy chầm chậm vào. Trông thấy ảnh nhân bị xiềng xích trói lại, hắn “oái” một tiếng, che mắt lại, đoạn nép sát tường ngoài, chạy bước nhỏ trốn ra phía sau đội chạy việc bên ngoài, “Tôi phải báo cáo một việc, người của chúng ta đã liên hệ với nhân viên an ninh phụ trách giám sát camera trên đường nội thành xung quanh, có một camera quay được Ngọc bà bà. Tối hôm Đội trưởng Yên bị tập kích, Ngọc bà bà dẫn mấy tâm phúc về nhà cũ ở trấn Thanh Bình, biển số xe là…”
Tuyên Cơ ngắt lời hắn, “Nói trọng điểm.”
“… Cảnh sát hỗ trợ đã xác định được vị trí chiếc xe ấy, phát hiện bọn họ nán lại đây khoảng ba, bốn tiếng, lúc một giờ sáng vội vàng lái xe ra khỏi trấn nhỏ, chạy về hướng bắc. À, đúng rồi, có một chủ xe đậu ven đường sáng sớm hôm sau báo án, nói xe mình bị tông trúng vào ban đêm. Nhà của chủ xe này không chỗ đậu xe, anh ta trước nay vẫn luôn để ven đường, lúc trước từng bị quẹt, cho nên lắp camera, quay được xe gây tai nạn, chính là chiếc xe nhóm Ngọc bà bà ngồi lúc đến.”
Vương Trạch quặt tay ra sau xách hắn ra, “Mấy giờ?”
“Khoảng mười một giờ mười lăm phút đêm, xe của nhóm Ngọc bà bà đột nhiên xóc nảy phóng ra, vội vội vàng vàng, đến ngã tư không giảm tốc độ, không phanh kịp, tông vào xe người ta, móp cả cửa. Người trong xe chẳng thèm nhìn một cái, chuyển hướng bỏ chạy, giống như có người đuổi theo sau họ.” La Thúy Thúy nhanh chóng nói, “Mấy việc lúc trước chẳng phải đều xảy ra vào lúc mười một giờ… ‘giao giữa đêm’ gì đó sao? Chúng tôi cho người tua camera về trước khi tông xe, đến mười một giờ đúng, phát hiện lúc ấy ống kính camera đột nhiên bị quấy nhiễu, đoạn phim bị nhiễu ba giây…”
La Thúy Thúy nói đến nửa chừng thì bị điện thoại cắt ngang, hắn khoát tay ra hiệu cho Vương Trạch, nghe máy: “A lô, Tiểu Dương… a!”
Không biết Dương Triều đầu dây bên kia nói gì mà La Thúy Thúy chợt kinh hãi kêu to một tiếng, che miệng lại, một lúc lâu mới bỏ di động xuống.
“Các đồng chí, tiến triển mới nhất, đã truy ra được tuyến đường chạy trốn của xe nhóm Ngọc bà bà: sau khi chạy khỏi trấn Thanh Bình, họ lái về hướng bắc, đi vào vùng núi. Chúng tôi đã tính thử, theo tốc độ đua xe của họ, thời gian xe họ nán tại nơi đây dài đến bất thường, cho nên vừa rồi chúng tôi đã liên hệ với đồng nghiệp ở gần đó, cùng mang máy móc lên núi lục soát.”
Vương Trạch: “Lục soát được gì rồi?”
“Thi thể,” đôi mắt to của La Thúy Thúy hơi lồi ra, mở quá to, giống con Chihuahua thần kinh, “Ngọc bà bà… chết rồi.”
Ngọc bà bà chặn giết Yên Thu Sơn thất bại, ý thức được sự việc đã bại lộ, trốn về nhà cũ tại trấn Thanh Bình. Vào lúc mười một giờ đêm, cũng chính là trước sau “giao giữa đêm”, bà ta tử vong một cách ly kỳ. Đám tâm phúc sợ hãi, hốt hoảng mang theo xác bà ta trốn đi, sau đó chôn cất.
Thời gian này quá trùng hợp.
Trong lòng Tuyên Cơ căng thẳng, “Không phải Ngọc bà bà cũng viết âm trầm tế văn rồi chứ?”
“Thúy Ngọc là một người phụ nữ tốt, đối xử rất tốt với ta.” Ảnh nhân bỗng nhiên mở miệng nói, “Đáng tiếc, nàng ấy không phải là đại yêu gì, chỉ có một chút huyết thống xà yêu, cũng sẽ già và chết như phàm nhân. Nàng ấy làm sao nỡ đèn cạn dầu, để lại một mình ta?”
“Bà ta đã làm gì?”
“Nàng ấy muốn thoát khỏi phàm thai nhục thể. Trên đời này, từng có hai người mưu toan nghịch thiên sửa mệnh. Một là yêu vương bệ hạ, bị giao huyết cản trở, canh cánh trong lòng, nuốt vô số linh vật tiên thiên, hóa thành ngàn đầu ngàn mạng, pha loãng giao huyết hết mức. Hai là nhân hoàng bệ hạ, bệ hạ nhẫn tâm, không ai sánh bằng, lột sống máu chu tước, ném toàn bộ máu chu tước cùng ngũ quan lục cảm, thất tình lục dục vào Xích Uyên. Hai vị bệ hạ đều là số kiếp của nhân gian, làm mưa làm gió, nàng ấy là gì chứ? Không có lá gan của yêu vương, cũng không đang tâm bằng nhân hoàng, vậy mà nàng ấy lại có thể nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, dùng thông tâm thảo tục mệnh.”
Nói đến đây, ảnh nhân nở nụ cười. Hắn vốn không cần nói nhiều như vậy, nhưng hắn không nhịn được.
Bởi vì đây là “chiến tích” của hắn, nếu không thể lấy ra khoe khoang, chiến tích nhất định là rất nhạt nhòa. Cuộc đời lang bạt kỳ hồ này của hắn đã đầy rẫy những việc mất khống chế, có thể khống chế một kẻ được coi như “chủ nhân”, khiến kẻ đó quyết một lòng vì hắn, phải chết phải sống, đại khái là “chiến tích” duy nhất hắn có thể đạt được, cũng là minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của hắn.
Bà ta càng khổ sở, càng giãy giụa vì hắn, thì hắn càng đắc ý, chỉ muốn kể ra tường tận bất kể chuyện lớn hay nhỏ, kích thích đám phàm tục trước mắt sợ tái mặt.
“Thông tâm thảo của nàng ấy rất tuyệt, làm từ người sống. Mỗi sáu mươi năm, nàng ấy sẽ chọn thân thể thích hợp luyện thành hoạt tử nhân, sau đó khắc thông tâm thảo chú trên thân thể ấy, dùng chướng nhãn pháp lừa gạt người xung quanh, xáo trộn ký ức của mọi người, mọi người đều cảm thấy nàng luôn là như thế. Sau đó, nàng ấy dùng bí pháp niêm phong chân thân mình, đặt trong tượng thần ở từ đường, nhận hương khói. Nàng ấy cho rằng hương khói có linh, có thể tục mệnh.
“Khi niêm phong chân thân mình cất đi, nàng ấy đã hết sức suy nhược. Tuy rằng cứ cách một giáp, nàng ấy mới ra khắc thông tâm thảo một lần, nhưng hơn bảy trăm năm qua đi, rốt cuộc vẫn không duy trì được. Nếu không cũng chẳng dễ bị người ta lôi xuống nước như vậy, suýt nữa khó giữ được khí tiết tuổi già… Hôm đó, nàng ấy vội vàng quay về nhà cũ, muốn lấy chân thân đi, tạm thời tránh né. Trên đường ta đã có cảm giác, quả nhiên, sau khi lấy chân thân ra, nàng phát hiện đại hạn của chân thân mình sắp đến[1].
“Khi giải phong ấn, tim đã ngừng đập, thức hải còn đang thoi thóp. Người chết như đèn tắt, thông tâm thảo cũng sẽ hóa thành cái xác rỗng… Thúy Ngọc của ta, nàng ấy không cam lòng…
“Nàng ấy không cam lòng, nàng ấy không yên tâm về ta, bệnh nặng vái tứ phương, dùng một chút sức lực cuối cùng, viết âm trầm tế văn… Âm trầm tế văn phải có tế phẩm, nàng ấy hiến thân làm tế phẩm, gọi một ma vật thượng cổ lên che chở ta… Chậc, thật là ngốc, cũng không nghĩ xem loại ma nào lại chịu trao đổi lỗ vốn như vậy? May mà là ta.”
La Thúy Thúy thấp giọng nói: “Thi thể Ngọc bà bà… ừm, nghe nói… vẻ mặt rất kinh hãi, vừa rồi Dương Triều còn nói với tôi. Vì vậy mà họ hoài nghi là mưu sát…”
Chưa dứt lời, Vương Trạch đã xách gáy La Thúy Thúy ném ra ngoài, “Trốn xa một chút!”
Ảnh nhân trong lửa mạnh bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, ngực trào ra một đống âm trầm tế văn, hắc khí thoáng cái át qua lửa trên xiềng xích.
Các bóng ma xoay quanh rào rào kéo nhau ùa lên, thân thể ảnh nhân chẳng những đổi màu, còn đột nhiên bành trướng gấp mấy lần, kéo đứt xiềng xích của Tuyên Cơ.
Xích sắt phút chốc biến mất, trở lại thành tiền xu bay vụt về phía Tuyên Cơ, còn chưa chạm đến hắn đã bị Thịnh Linh Uyên giơ tay chặn lại. Tiền xu nóng rực đã bị ma khí ăn mòn khuyết một góc, rơi xuống tay hắn “xèo” một tiếng, bốc lên một làn khói trắng.
Thân hình ảnh nhân tụ lại rồi bắt đầu tan ra, bao xung quanh vào màn sương đen, “Ta có được thiên ma khí của bệ hạ, lịch kiếp ba ngàn năm, đến bây giờ mới xem như công đức viên mãn, khác với những nhân ma sinh ra do chấp niệm vọng niệm. Bệ hạ, ta và ngài vốn chung nguồn chung cội, ngài có thể làm gì được ta?”
Vương Trạch: “Nín thở, cẩn thận!”
Trong sương đen, đội chạy việc bên ngoài ban nãy đã được một bài học, thiếu điều mang tất cả trang bị phòng hộ lên người, chỉ có La Thúy Thúy vào cuối cùng chưa kịp chuẩn bị. Có sương đen chui qua miệng, mũi, mắt, tai hắn, không biết hắn nhìn thấy gì trong sương đen ấy mà vẻ mặt dại ra, đỉnh đầu lưa thưa đột nhiên mọc ra vô số dây trầu bà như búp bê cỏ, tứ chi cũng biến dạng, dây leo rậm rạp đâm ra từ trên hai tay hai chân hắn, trong chớp mắt đã bò khắp nơi.
Đội chạy việc bên ngoài đề phòng kẻ địch, không phòng sau lưng, dây trầu bà đột nhiên bùng ra như sét đánh không kịp bưng tai, quét ngang qua cả khoảng. Ngay cả Vương Trạch cũng bị quấn lấy tứ chi, có mấy dây thậm chí to gan lớn mật bò lên người Thịnh Linh Uyên, quấn quanh cổ hắn!
Tên hèn La Thúy Thúy này, suốt ngày chỉ biết “oa oa oa” với mưu tính xin được điều khỏi hiện trường, hễ hoảng sợ là đâm chồi, chẳng ai ngờ được trong thân thể bé tí không tươi tốt lắm của hắn lại còn có thứ thần lực này.
… Đủ thấy tiềm lực của con người đều bị lá gan của mình hạn chế.
“Nhưng ta vẫn chưa tu thành chính quả.” Ảnh nhân thì thào, giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng, “Ta muốn… thoát khỏi thân ảnh tộc ti tiện này, ta muốn thân thể thiên ma… Bệ hạ, ngươi móc huyết mạch ra, nhảy xuống Xích Uyên, chưa từng tiếc mạng; đối với ngươi, trần thế tựa như một gánh nặng, chi bằng vứt thứ đáng ghét này cho ta…”
Hắn chưa nói xong câu này, một luồng sáng trắng như tuyết chợt đâm xuyên sương đen, ảnh nhân kêu lên thảm thiết.
“Ly hỏa chu tước!”
Chỉ chốc lát, ánh lửa trắng như tuyết kia đã đốt sạch dây leo trên người Thịnh Linh Uyên, nhưng ngay cả sợi vải trên quần áo bệ hạ cũng chưa cháy một sợi. Tất cả dây leo tức thì bị ngọn lửa nuốt chửng, sương đen bỗng chốc tan ra, “mã QR” muốn che càng lộ trên đầu La Thúy Thúy bị cuốn sạch gọn.
Đôi cánh Tuyên Cơ toát ánh lửa ngút trời, kéo dài đôi cánh vốn đã rộng lớn ra đến mức khó tin, thoáng như thần điểu đã khuất bóng giữa dòng sông lịch sử trong truyền thuyết.
“Đừng có nhận vơ chung nguồn chung cội, hắn không có con trai như ngươi.” Tuyên Cơ điên tiết.
Ngươi muốn thân thể thiên ma? Ngươi là cái thá gì?
Ông đây còn phải “xếp hàng, bốc số tình yêu” này!
[1] Ám chỉ sắp chết.
Beta: Phong Lưu Quân
“Không cần,” nét cười của Thịnh Linh Uyên không giảm, “trời cao có đức hiếu sinh, đây đều nhờ chính ngươi khắc khổ tu ra.”
Bệ hạ hầu như chẳng mấy khi đấu võ mồm với người ta, khẩu Phật tâm xà mới là thái độ bình thường của hắn, nhưng chủ yếu là do việc ấy không có lợi ích gì, không cần thiết, không có nghĩa là hắn không biết cà khịa.
Một ngọn lửa men lên theo tay Tuyên Cơ, chạy dọc xiềng xích. Ngọn lửa bao vây ảnh nhân, trông hắn không khác gì một bấc nến.
Đám tro đen ồ ạt đổ lên người ảnh nhân bị lửa ngăn trở bên ngoài, tụ tập thành bóng đen lớn, to gan lớn mật toan nuốt những ngọn lửa ấy. Song phương nhất thời giằng co.
Tuyên Cơ: “Vậy giờ ngươi ra đây lảng vảng, cưa sừng làm nghé chạy khắp chốn, là bởi lại không ai cần nữa?”
Thịnh Linh Uyên: “Sống nhờ trong từ đường và bãi tha ma ở nơi này, xem ra có quan hệ với ‘Ngọc bà bà’ kia.”
Ảnh nhân nhận chủ không phải nhận mù quáng, để có thể sinh tồn tốt hơn, bình thường họ sẽ tự động lựa chọn chủ nhân mạnh làm chỗ dựa. Huyết thống, thực lực, thân phận… và quan trọng nhất là tâm chí có kiên định hay không. Bằng không khó khăn lắm mới nương nhờ vào một chủ nhân, người đó lại cũng là một kẻ nước chảy bèo trôi, không có chút chủ kiến nào, vậy thì biết sống sao?
Xét theo tiêu chuẩn này, ở xã hội đương đại, “kết quả lịch sử sót lại” của Ty Thanh bình như Ngọc bà bà, đã có thể coi là nhân tài kiệt xuất nhân gian rồi.
“Ta biết ngay mà,” Tuyên Cơ cười khẩy một tiếng, “tiểu yêu lộn giống gì mà có thể sống hơn bảy trăm năm, thì ra sau lưng có ngươi.”
“Chủ nhiệm Tuyên!”
Lúc này, La Thúy Thúy chạy chầm chậm vào. Trông thấy ảnh nhân bị xiềng xích trói lại, hắn “oái” một tiếng, che mắt lại, đoạn nép sát tường ngoài, chạy bước nhỏ trốn ra phía sau đội chạy việc bên ngoài, “Tôi phải báo cáo một việc, người của chúng ta đã liên hệ với nhân viên an ninh phụ trách giám sát camera trên đường nội thành xung quanh, có một camera quay được Ngọc bà bà. Tối hôm Đội trưởng Yên bị tập kích, Ngọc bà bà dẫn mấy tâm phúc về nhà cũ ở trấn Thanh Bình, biển số xe là…”
Tuyên Cơ ngắt lời hắn, “Nói trọng điểm.”
“… Cảnh sát hỗ trợ đã xác định được vị trí chiếc xe ấy, phát hiện bọn họ nán lại đây khoảng ba, bốn tiếng, lúc một giờ sáng vội vàng lái xe ra khỏi trấn nhỏ, chạy về hướng bắc. À, đúng rồi, có một chủ xe đậu ven đường sáng sớm hôm sau báo án, nói xe mình bị tông trúng vào ban đêm. Nhà của chủ xe này không chỗ đậu xe, anh ta trước nay vẫn luôn để ven đường, lúc trước từng bị quẹt, cho nên lắp camera, quay được xe gây tai nạn, chính là chiếc xe nhóm Ngọc bà bà ngồi lúc đến.”
Vương Trạch quặt tay ra sau xách hắn ra, “Mấy giờ?”
“Khoảng mười một giờ mười lăm phút đêm, xe của nhóm Ngọc bà bà đột nhiên xóc nảy phóng ra, vội vội vàng vàng, đến ngã tư không giảm tốc độ, không phanh kịp, tông vào xe người ta, móp cả cửa. Người trong xe chẳng thèm nhìn một cái, chuyển hướng bỏ chạy, giống như có người đuổi theo sau họ.” La Thúy Thúy nhanh chóng nói, “Mấy việc lúc trước chẳng phải đều xảy ra vào lúc mười một giờ… ‘giao giữa đêm’ gì đó sao? Chúng tôi cho người tua camera về trước khi tông xe, đến mười một giờ đúng, phát hiện lúc ấy ống kính camera đột nhiên bị quấy nhiễu, đoạn phim bị nhiễu ba giây…”
La Thúy Thúy nói đến nửa chừng thì bị điện thoại cắt ngang, hắn khoát tay ra hiệu cho Vương Trạch, nghe máy: “A lô, Tiểu Dương… a!”
Không biết Dương Triều đầu dây bên kia nói gì mà La Thúy Thúy chợt kinh hãi kêu to một tiếng, che miệng lại, một lúc lâu mới bỏ di động xuống.
“Các đồng chí, tiến triển mới nhất, đã truy ra được tuyến đường chạy trốn của xe nhóm Ngọc bà bà: sau khi chạy khỏi trấn Thanh Bình, họ lái về hướng bắc, đi vào vùng núi. Chúng tôi đã tính thử, theo tốc độ đua xe của họ, thời gian xe họ nán tại nơi đây dài đến bất thường, cho nên vừa rồi chúng tôi đã liên hệ với đồng nghiệp ở gần đó, cùng mang máy móc lên núi lục soát.”
Vương Trạch: “Lục soát được gì rồi?”
“Thi thể,” đôi mắt to của La Thúy Thúy hơi lồi ra, mở quá to, giống con Chihuahua thần kinh, “Ngọc bà bà… chết rồi.”
Ngọc bà bà chặn giết Yên Thu Sơn thất bại, ý thức được sự việc đã bại lộ, trốn về nhà cũ tại trấn Thanh Bình. Vào lúc mười một giờ đêm, cũng chính là trước sau “giao giữa đêm”, bà ta tử vong một cách ly kỳ. Đám tâm phúc sợ hãi, hốt hoảng mang theo xác bà ta trốn đi, sau đó chôn cất.
Thời gian này quá trùng hợp.
Trong lòng Tuyên Cơ căng thẳng, “Không phải Ngọc bà bà cũng viết âm trầm tế văn rồi chứ?”
“Thúy Ngọc là một người phụ nữ tốt, đối xử rất tốt với ta.” Ảnh nhân bỗng nhiên mở miệng nói, “Đáng tiếc, nàng ấy không phải là đại yêu gì, chỉ có một chút huyết thống xà yêu, cũng sẽ già và chết như phàm nhân. Nàng ấy làm sao nỡ đèn cạn dầu, để lại một mình ta?”
“Bà ta đã làm gì?”
“Nàng ấy muốn thoát khỏi phàm thai nhục thể. Trên đời này, từng có hai người mưu toan nghịch thiên sửa mệnh. Một là yêu vương bệ hạ, bị giao huyết cản trở, canh cánh trong lòng, nuốt vô số linh vật tiên thiên, hóa thành ngàn đầu ngàn mạng, pha loãng giao huyết hết mức. Hai là nhân hoàng bệ hạ, bệ hạ nhẫn tâm, không ai sánh bằng, lột sống máu chu tước, ném toàn bộ máu chu tước cùng ngũ quan lục cảm, thất tình lục dục vào Xích Uyên. Hai vị bệ hạ đều là số kiếp của nhân gian, làm mưa làm gió, nàng ấy là gì chứ? Không có lá gan của yêu vương, cũng không đang tâm bằng nhân hoàng, vậy mà nàng ấy lại có thể nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, dùng thông tâm thảo tục mệnh.”
Nói đến đây, ảnh nhân nở nụ cười. Hắn vốn không cần nói nhiều như vậy, nhưng hắn không nhịn được.
Bởi vì đây là “chiến tích” của hắn, nếu không thể lấy ra khoe khoang, chiến tích nhất định là rất nhạt nhòa. Cuộc đời lang bạt kỳ hồ này của hắn đã đầy rẫy những việc mất khống chế, có thể khống chế một kẻ được coi như “chủ nhân”, khiến kẻ đó quyết một lòng vì hắn, phải chết phải sống, đại khái là “chiến tích” duy nhất hắn có thể đạt được, cũng là minh chứng duy nhất cho sự tồn tại của hắn.
Bà ta càng khổ sở, càng giãy giụa vì hắn, thì hắn càng đắc ý, chỉ muốn kể ra tường tận bất kể chuyện lớn hay nhỏ, kích thích đám phàm tục trước mắt sợ tái mặt.
“Thông tâm thảo của nàng ấy rất tuyệt, làm từ người sống. Mỗi sáu mươi năm, nàng ấy sẽ chọn thân thể thích hợp luyện thành hoạt tử nhân, sau đó khắc thông tâm thảo chú trên thân thể ấy, dùng chướng nhãn pháp lừa gạt người xung quanh, xáo trộn ký ức của mọi người, mọi người đều cảm thấy nàng luôn là như thế. Sau đó, nàng ấy dùng bí pháp niêm phong chân thân mình, đặt trong tượng thần ở từ đường, nhận hương khói. Nàng ấy cho rằng hương khói có linh, có thể tục mệnh.
“Khi niêm phong chân thân mình cất đi, nàng ấy đã hết sức suy nhược. Tuy rằng cứ cách một giáp, nàng ấy mới ra khắc thông tâm thảo một lần, nhưng hơn bảy trăm năm qua đi, rốt cuộc vẫn không duy trì được. Nếu không cũng chẳng dễ bị người ta lôi xuống nước như vậy, suýt nữa khó giữ được khí tiết tuổi già… Hôm đó, nàng ấy vội vàng quay về nhà cũ, muốn lấy chân thân đi, tạm thời tránh né. Trên đường ta đã có cảm giác, quả nhiên, sau khi lấy chân thân ra, nàng phát hiện đại hạn của chân thân mình sắp đến[1].
“Khi giải phong ấn, tim đã ngừng đập, thức hải còn đang thoi thóp. Người chết như đèn tắt, thông tâm thảo cũng sẽ hóa thành cái xác rỗng… Thúy Ngọc của ta, nàng ấy không cam lòng…
“Nàng ấy không cam lòng, nàng ấy không yên tâm về ta, bệnh nặng vái tứ phương, dùng một chút sức lực cuối cùng, viết âm trầm tế văn… Âm trầm tế văn phải có tế phẩm, nàng ấy hiến thân làm tế phẩm, gọi một ma vật thượng cổ lên che chở ta… Chậc, thật là ngốc, cũng không nghĩ xem loại ma nào lại chịu trao đổi lỗ vốn như vậy? May mà là ta.”
La Thúy Thúy thấp giọng nói: “Thi thể Ngọc bà bà… ừm, nghe nói… vẻ mặt rất kinh hãi, vừa rồi Dương Triều còn nói với tôi. Vì vậy mà họ hoài nghi là mưu sát…”
Chưa dứt lời, Vương Trạch đã xách gáy La Thúy Thúy ném ra ngoài, “Trốn xa một chút!”
Ảnh nhân trong lửa mạnh bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, ngực trào ra một đống âm trầm tế văn, hắc khí thoáng cái át qua lửa trên xiềng xích.
Các bóng ma xoay quanh rào rào kéo nhau ùa lên, thân thể ảnh nhân chẳng những đổi màu, còn đột nhiên bành trướng gấp mấy lần, kéo đứt xiềng xích của Tuyên Cơ.
Xích sắt phút chốc biến mất, trở lại thành tiền xu bay vụt về phía Tuyên Cơ, còn chưa chạm đến hắn đã bị Thịnh Linh Uyên giơ tay chặn lại. Tiền xu nóng rực đã bị ma khí ăn mòn khuyết một góc, rơi xuống tay hắn “xèo” một tiếng, bốc lên một làn khói trắng.
Thân hình ảnh nhân tụ lại rồi bắt đầu tan ra, bao xung quanh vào màn sương đen, “Ta có được thiên ma khí của bệ hạ, lịch kiếp ba ngàn năm, đến bây giờ mới xem như công đức viên mãn, khác với những nhân ma sinh ra do chấp niệm vọng niệm. Bệ hạ, ta và ngài vốn chung nguồn chung cội, ngài có thể làm gì được ta?”
Vương Trạch: “Nín thở, cẩn thận!”
Trong sương đen, đội chạy việc bên ngoài ban nãy đã được một bài học, thiếu điều mang tất cả trang bị phòng hộ lên người, chỉ có La Thúy Thúy vào cuối cùng chưa kịp chuẩn bị. Có sương đen chui qua miệng, mũi, mắt, tai hắn, không biết hắn nhìn thấy gì trong sương đen ấy mà vẻ mặt dại ra, đỉnh đầu lưa thưa đột nhiên mọc ra vô số dây trầu bà như búp bê cỏ, tứ chi cũng biến dạng, dây leo rậm rạp đâm ra từ trên hai tay hai chân hắn, trong chớp mắt đã bò khắp nơi.
Đội chạy việc bên ngoài đề phòng kẻ địch, không phòng sau lưng, dây trầu bà đột nhiên bùng ra như sét đánh không kịp bưng tai, quét ngang qua cả khoảng. Ngay cả Vương Trạch cũng bị quấn lấy tứ chi, có mấy dây thậm chí to gan lớn mật bò lên người Thịnh Linh Uyên, quấn quanh cổ hắn!
Tên hèn La Thúy Thúy này, suốt ngày chỉ biết “oa oa oa” với mưu tính xin được điều khỏi hiện trường, hễ hoảng sợ là đâm chồi, chẳng ai ngờ được trong thân thể bé tí không tươi tốt lắm của hắn lại còn có thứ thần lực này.
… Đủ thấy tiềm lực của con người đều bị lá gan của mình hạn chế.
“Nhưng ta vẫn chưa tu thành chính quả.” Ảnh nhân thì thào, giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng, “Ta muốn… thoát khỏi thân ảnh tộc ti tiện này, ta muốn thân thể thiên ma… Bệ hạ, ngươi móc huyết mạch ra, nhảy xuống Xích Uyên, chưa từng tiếc mạng; đối với ngươi, trần thế tựa như một gánh nặng, chi bằng vứt thứ đáng ghét này cho ta…”
Hắn chưa nói xong câu này, một luồng sáng trắng như tuyết chợt đâm xuyên sương đen, ảnh nhân kêu lên thảm thiết.
“Ly hỏa chu tước!”
Chỉ chốc lát, ánh lửa trắng như tuyết kia đã đốt sạch dây leo trên người Thịnh Linh Uyên, nhưng ngay cả sợi vải trên quần áo bệ hạ cũng chưa cháy một sợi. Tất cả dây leo tức thì bị ngọn lửa nuốt chửng, sương đen bỗng chốc tan ra, “mã QR” muốn che càng lộ trên đầu La Thúy Thúy bị cuốn sạch gọn.
Đôi cánh Tuyên Cơ toát ánh lửa ngút trời, kéo dài đôi cánh vốn đã rộng lớn ra đến mức khó tin, thoáng như thần điểu đã khuất bóng giữa dòng sông lịch sử trong truyền thuyết.
“Đừng có nhận vơ chung nguồn chung cội, hắn không có con trai như ngươi.” Tuyên Cơ điên tiết.
Ngươi muốn thân thể thiên ma? Ngươi là cái thá gì?
Ông đây còn phải “xếp hàng, bốc số tình yêu” này!
[1] Ám chỉ sắp chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.