Chương 25: Phần 2: Kẻ khờ
Priest
11/07/2020
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Thịnh Linh Uyên trong quan tài khe khẽ cười gằn.
Tiêu Chinh tưởng là Tuyên Cơ, mắng: “Cười gì mà cười, ông bớt ở bên cạnh thái độ này nọ đi, lát nữa tôi tính sổ với ông sau!”
Tuyên Cơ: “…”
Oan quá là oan.
“Lão Lãng lúc trước bị quỷ ám, không biết từ đâu tạo dựng quan hệ, kiếm được một cái lọ đen nhỏ, nói là lãi máu… tiền là hắn kiếm, tôi… tôi chỉ giúp hắn chút việc vặt, lấy vài đồng tiền lẻ… thật mà! Chuyện không liên quan đến tôi!”
“Bớt nói nhảm đi!” Tuyên Cơ đạp hắn một phát, “Vậy cái hang này là thế nào?”
Râu dê đảo mắt láo liên, sức sống của kẻ này y như gián, vừa nãy còn sợ đến ba hồn bảy vía bay loạn, chỉ một lúc mà hình như đã hơi thích ứng, lại bắt đầu chuẩn bị nói dối rồi.
Cũng là một nhân tài.
Đúng lúc này, Thịnh Linh Uyên trong quan tài đã nghỉ một hơi, bỗng nhiên cử động, vịn quan tài đứng dậy.
Râu dê gặp ánh mắt hắn, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, tưởng như muốn co lại dưới lòng bàn chân Tuyên Cơ: “Tôi nói tôi nói!”
“Hắn dùng hết chú trong cái lọ đen ấy rồi, nếm được lợi, lại hỏi người ta, tìm được một mối, hình… hình như là… đệ tử quan môn của Nguyệt Đức đại sư kia, chỉ mời người ta ăn cơm đã mất mấy chục ngàn, lạy lục nhờ vả, ngay cả da cũng lột xuống, thế nhưng không xin được, Lão Lãng sốt ruột đến vò đầu bứt tai. Sau đó, có một cô nàng ngủ với người ta, bảo lão già kia uống say lỡ miệng, nói ‘đồ’ của họ là đào từ dưới lòng đất lên, bây giờ đã hết rồi, chính người của họ cũng tranh giành ghê lắm… Lão Lãng bị quỷ ám, bảo cô ả đi dò la xem đào ở đâu…”
Tuyên Cơ: “Sau đó, bọn mày to gan lớn mật, chạy đi đào cái hố vạn người?”
Râu dê: “Bọn tôi chỉ là gặp vận may… không biết đây là… đây là…”
Tiêu Chinh: “Hố vạn người gì?”
“Đợi lát nữa tôi giải thích với ông sau.” Tuyên Cơ mơ hồ ngửi được cái gì, ngồi xổm xuống nắm cổ áo râu dê, “Thế mớ phẩm màu trên mặt đất này là ai bôi?”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại, mặt râu dê hơi vặn vẹo, hắn mấp máy môi, “Là Lão Lãng… Lão Lãng không biết kiếm từ đâu… nói đây là bùa hộ mạng, lỡ như dưới đất có cái gì, phòng trước khỏi họa… Bọn tôi thuê một đám ‘thổ phu tử’, chính… chính là dân trộm mộ, cầm bản đồ cô ả kia lấy trộm được, đào một mạch… một mạch tới đây, nhìn thấy cái này…”
Hắn run run rẩy rẩy giơ tay, chỉ cỗ quan tài đồng đen.
Thịnh Linh Uyên chắc là lạnh, tay cóng đến tái xanh, ngón tay lướt nhẹ qua hoa văn trên quan tài đồng đen kia, hắn thất thần, vẻ mặt lãnh đạm trống trải, không biết đang nghĩ gì.
“Đám liều mạng trộm mộ kia, vừa nhìn thấy quan tài, thì mẹ kiếp y như cắn thuốc, đều điên rồi. Có một lão già bảo họ đừng động vào những thứ đó, bởi vì lão nhìn nơi này âm u, cảm thấy phong thủy bất thường, lão nói chôn ở nơi kiểu này chắc chắn là không được chết yên lành, nhất định vĩnh viễn không được siêu sinh… Lão già còn nói, cỗ quan tài này bốn mặt bị nước bao quanh, chú văn khắc chìm trên bãi đá nét bút nghiêm khắc, tuy rằng không biết ý nghĩa là gì, nhưng rất giống trấn áp tà linh… Song bọn họ không nghe, có kẻ nói quan tài đồng đen này nhìn giống đồ cổ thời kỳ Cửu Châu hỗn chiến, mấy ngàn năm rồi, vỏ quả đất đã dọn nhà mấy lần, phong thủy thay đổi từ lâu rồi, cỗ quan tài ấy bảo tồn tốt như vậy, bên trong chắc chắn có bảo bối…”
Tuyên Cơ có thể tưởng tượng được, đám người này cãi nhau om sòm, cuối cùng chắc chắn là phe tham tài và bất chấp thể diện hơn đã thắng: “Bọn mày mở quan tài?”
“Không không không! Không phải ‘bọn tôi’, là bọn họ! Tôi đã bảo họ đừng mở!” Râu dê thề thốt phủ nhận, “Lão Lãng nói vẽ ‘bùa hộ mạng’ lên để cầu yên lòng trước, mấy người bọn họ vẽ ngay trên bãi đá… cái kia, sau đó thắp hương lạy quan tài…”
Tuyên Cơ cạn lời, “Bọn mày còn rất chú trọng nghi thức, thế nào, muốn đào mộ một cách văn minh à?”
Trong mắt râu dê lập lòe ánh sáng như ma trơi, rất hãi người, “Lúc bọn họ mở quan tài, tôi và lão trộm mộ không dám tới, đám người ấy hợp sức nạy nắp ra, nhìn thấy… nhìn thấy bên trong có một… thi thể người…”
Tuyên Cơ không hiểu gì cả, “Phí lời, không thì là cái gì?”
Chẳng lẽ một cỗ quan tài to như vậy, bên trong còn có thể chứa một con chó hay sao?
“Một… người…” Râu dê khó khăn nuốt nước bọt, nói khàn khàn, “Không phải bộ xương! Cũng không phải xác khô! Toàn thân không thối rữa một tẹo, giống, giống như đang ngủ… tứ chi… ấn đường bị đinh dài đóng lên quan tài…”
Tuyên Cơ nghe thấy “kẽo kẹt” một tiếng, Thịnh Linh Uyên mặt không biểu cảm vịn quan tài mà đứng, ấn cỗ quan tài đồng đen lõm một khối.
“Lão trộm mộ quỳ xuống tại chỗ… thế nhưng đám người đó giống như đã trúng tà, hò la ‘bảo bối’, tất cả đều ùa lên, ngay cả đinh trên thi thể cũng giật ra… Do cướp đồ nảy sinh xung đột, một kẻ trộm mộ còn đột nhiên lấy ra một con dao, đâm đồng bọn chết tại trận… máu chảy đầy quan tài… nhưng… nhưng tôi nhìn thấy trong cỗ quan tài ấy… ngoại trừ thi thể, rõ ràng chẳng có gì cả!”
Giọt nước ngưng tụ từ trên vách đá âm u lạnh lẽo lăn xuống, rơi vào đầm nước “tong” một tiếng, gợn sóng nhẹ loang ra, cảm giác ớn lạnh bò lên tấm lưng để trần của Tuyên Cơ.
“Tôi sợ phát điên, đám trộm mộ đó đều đã hăng máu, tự giết lẫn nhau, như thể có thâm thù đại hận, Lão Lãng ngu xuẩn kia, không biết thần kinh nào đi vắng, không xông lên cướp, cũng không chạy, đứng ngây ra ngay cạnh quan tài, suýt nữa bị kẻ trộm mộ đã giết hăng máu chém một nhát. Tôi kéo hắn chạy ra ngoài theo lão trộm mộ… suýt chút nữa không chạy ra được! Bởi vì nước trong đầm đột nhiên dâng lên, thiếu chút nữa ngập cái hang bọn tôi đào khi đến. Tôi, Lão Lãng… và lão trộm mộ kia, ba người bọn tôi bò lê bò càng chạy thoát ra ngoài, lão trộm mộ ngay cả khoản kết cũng chưa lấy đã chạy mất.
“Tôi cũng cảm thấy đã gặp một cơn ác mộng, nhưng qua… qua vài ngày, Lão Lãng tới tìm tôi, hắn nói lúc đám trộm mộ nội chiến, hắn lén mò được trên ngực thi thể một hộp ngọc nhỏ, trên khắc một con bươm bướm, ngọc kia… ngọc kia gần như trong suốt, bên trong có mấy chấm đen nhỏ bằng hạt vừng, giống y hệt ‘chú’ trong cái lọ đen… nhưng không có giải chú… Lúc ấy bọn tôi không để ý, bởi vì ‘giải chú’ đợt trước còn một ít… Lão Lãng nói, đừng thấy nó ít mà coi thường, thứ này dù thế nào cũng có thể kiếm được hơn một triệu, chờ giải chú dùng hết rồi, số còn lại sẽ bán cho đám người Nguyệt Đức đại sư, lại có một khoản sang tay…”
Tuyên Cơ lập tức truy hỏi: “Bọn mày dùng chưa?”
“Chỉ… chỉ một hạt,” râu dê mặt như đưa đám, nói, “nhưng không giống… thằng bé đó ăn ‘chú’ rồi, không giống với lũ dê béo trước kia. Mấy người lúc trước, sau khi ăn ‘chú’, Lão Lãng bảo họ làm gì họ làm thế, cho nên bọn tôi ‘tính’ đâu chuẩn đó, người trong nhà đều tin vô cùng, thế nhưng đứa trẻ này bọn tôi căn bản không khống chế được… Lão Lãng nói hỏng rồi, dùng nhầm rồi, có chuyện rồi, vì thế hắn cũng không dám lộ diện, chỉ nói phải đi nơi khác trốn. Không nói đi đâu, hai người bọn tôi không hành động cùng nhau, bằng không để người ta nhìn thấy sẽ lộ tẩy, ai mà biết…”
Ai mà biết, Quý Thanh Thần chết thảm không minh bạch tại hẻm núi Xích Uyên.
Nhưng Quý Thanh Thần tại sao đến hẻm núi Xích Uyên?
Việc hắn trở thành tế phẩm cuối cùng, rốt cuộc là định trước, hay là trùng hợp?
Sự kiện hiến tế ở hẻm núi Xích Uyên suýt nữa lật tung cả Cục Dị khống, tế văn và tự phù màu máu trên mặt đất nơi mộ vu nhân thần bí phối hợp từ xa, dường như chỉ là một góc núi băng của âm mưu khủng khiếp.
“Tôi không dám lộ mặt, nhờ người đi tìm kẻ gọi là ‘đệ tử quan môn’ của Nguyệt Đức đại sư, nhưng không tìm được, kẻ đó đã biến mất như bốc hơi vậy. Tôi… tôi không có biện pháp, tiền cũng xài hết, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn các anh để lại trên mạng, tôi cho là dê béo lúc trước Lão Lãng lừa xong chưa kịp thu lưới…”
“Cho nên mày muốn kế thừa di sản?” Tuyên Cơ bị hắn chọc tức phát cười, lập tức kịp phản ứng, “Khoan đã! Không đúng, mày nói có mấy kẻ trộm mộ vây quanh một thi thể tự giết lẫn nhau, thế thi thể đâu? Máu đâu? Dân trộm mộ đâu?”
Tuyên Cơ vừa dứt lời, dường như trả lời hắn, đầm nước đột nhiên sủi bọt “ùng ục”.
Có người cười “ha ha”, âm thanh ấy vô cùng trong trẻo, giống như thiếu niên chưa trưởng thành, quanh quẩn trong sơn động âm u quỷ quái, vô cùng kỳ dị. Tiếp theo, âm thanh ấy nói câu gì đó, hẳn là tiếng vu nhân, Tuyên Cơ chỉ hiểu được một từ…
“Linh Uyên”.
Cùng lúc đó, tín hiệu điện thoại của Tuyên Cơ lại lần nữa gián đoạn.
Âm thanh ấy lại cười hì hì nói câu gì đó, sắc mặt Thịnh Linh Uyên nhợt nhạt hơn mấy phần, cả người hơi lảo đảo.
Thiếu niên ngâm nga hát, điệu hát rất quen tai. Nhưng Tuyên Cơ đã không kịp ngẫm nghĩ, bởi vì râu dê hét toáng lên, nhảy lên hơn ba thước, suýt nữa lao vào lòng Tuyên Cơ – từ nơi sủi bong bóng dưới nước, mấy xác chết trương phình bò lên.
Lập tức, tiếng huyên náo vang lên, có tiếng bước chân dồn dập chạy, có tiếng người cao giọng nói chuyện, âm thanh truyền ra từ trong sơn động Tuyên Cơ đến.
Giống như có một đám đông đang đi đến bên này.
Nhưng con đường đó… không phải chỉ có hơn bốn mươi ngàn bộ xương trắng sao?
Việc này quả thật không thể suy nghĩ tỉ mỉ.
Tuyên Cơ bay lên đạp một xác chết trương phình về dưới nước, vo tròn râu dê xách trong tay, quay sang Thịnh Linh Uyên, “Này, ngươi có đi không?”
Thịnh Linh Uyên nhìn sang hắn bằng ánh mắt trống rỗng, như thần hồn chưa trở về vị trí cũ. Tuyên Cơ chửi nhỏ một câu, xông lên lôi ma đầu kia.
“Mình ăn no rửng mỡ à, quan tâm hắn làm gì?” Hắn vừa không thể tin nổi mà nghĩ như vậy, vừa nắm chặt cổ tay Thịnh Linh Uyên không buông, bay đến cửa hang.
Còn chưa kịp đứng vững, một cảm giác nguy cơ không nói nên lời chợt kéo tới trước mặt, Tuyên Cơ muốn trốn đã không còn kịp, cái hang nhỏ hẹp căn bản không đủ cho hắn xòe cánh. Trong tay hắn bỗng nặng trĩu, râu dê đã gục xuống, không hé răng một tiếng nào.
Một sợi dây mảnh bắn vào con mắt râu dê, xuyên thẳng tới gáy, óc và máu bắn đầy tay Tuyên Cơ. Tiếp đó, sợi dây mảnh hiểm ác ấy không bỏ qua, nó bò lên cánh tay Tuyên Cơ, nhưng chớp mắt chạm đến hắn lại bị đốt cháy.
Tiếng ca quỷ dị bị tiếng la hoảng cắt ngang, cùng lúc đó, trong hang xuất hiện một cái bóng cao to, giọng nói ấy dùng nhã âm Tuyên Cơ có thể miễn cưỡng nghe hiểu: “Yêu!”
Thịnh Linh Uyên chậm rãi đẩy Tuyên Cơ ra. Hang quá thấp đối với hắn, hắn không đứng thẳng được, cần phải hơi cúi đầu khom lưng. Hắn vịn vách đá, dường như đứng không vững, thấp giọng gọi ra một cái tên: “A Lạc Tân.”
Tuyên Cơ đột nhiên nhớ ra tiếng ca vừa rồi từng nghe ở đâu – đó là một bài đồng dao, khi hắn và Thịnh Linh Uyên che giấu suy nghĩ của nhau, hắn đã nghe thấy trong đầu người đó!
Beta: Phong Lưu Quân
Thịnh Linh Uyên trong quan tài khe khẽ cười gằn.
Tiêu Chinh tưởng là Tuyên Cơ, mắng: “Cười gì mà cười, ông bớt ở bên cạnh thái độ này nọ đi, lát nữa tôi tính sổ với ông sau!”
Tuyên Cơ: “…”
Oan quá là oan.
“Lão Lãng lúc trước bị quỷ ám, không biết từ đâu tạo dựng quan hệ, kiếm được một cái lọ đen nhỏ, nói là lãi máu… tiền là hắn kiếm, tôi… tôi chỉ giúp hắn chút việc vặt, lấy vài đồng tiền lẻ… thật mà! Chuyện không liên quan đến tôi!”
“Bớt nói nhảm đi!” Tuyên Cơ đạp hắn một phát, “Vậy cái hang này là thế nào?”
Râu dê đảo mắt láo liên, sức sống của kẻ này y như gián, vừa nãy còn sợ đến ba hồn bảy vía bay loạn, chỉ một lúc mà hình như đã hơi thích ứng, lại bắt đầu chuẩn bị nói dối rồi.
Cũng là một nhân tài.
Đúng lúc này, Thịnh Linh Uyên trong quan tài đã nghỉ một hơi, bỗng nhiên cử động, vịn quan tài đứng dậy.
Râu dê gặp ánh mắt hắn, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, tưởng như muốn co lại dưới lòng bàn chân Tuyên Cơ: “Tôi nói tôi nói!”
“Hắn dùng hết chú trong cái lọ đen ấy rồi, nếm được lợi, lại hỏi người ta, tìm được một mối, hình… hình như là… đệ tử quan môn của Nguyệt Đức đại sư kia, chỉ mời người ta ăn cơm đã mất mấy chục ngàn, lạy lục nhờ vả, ngay cả da cũng lột xuống, thế nhưng không xin được, Lão Lãng sốt ruột đến vò đầu bứt tai. Sau đó, có một cô nàng ngủ với người ta, bảo lão già kia uống say lỡ miệng, nói ‘đồ’ của họ là đào từ dưới lòng đất lên, bây giờ đã hết rồi, chính người của họ cũng tranh giành ghê lắm… Lão Lãng bị quỷ ám, bảo cô ả đi dò la xem đào ở đâu…”
Tuyên Cơ: “Sau đó, bọn mày to gan lớn mật, chạy đi đào cái hố vạn người?”
Râu dê: “Bọn tôi chỉ là gặp vận may… không biết đây là… đây là…”
Tiêu Chinh: “Hố vạn người gì?”
“Đợi lát nữa tôi giải thích với ông sau.” Tuyên Cơ mơ hồ ngửi được cái gì, ngồi xổm xuống nắm cổ áo râu dê, “Thế mớ phẩm màu trên mặt đất này là ai bôi?”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại, mặt râu dê hơi vặn vẹo, hắn mấp máy môi, “Là Lão Lãng… Lão Lãng không biết kiếm từ đâu… nói đây là bùa hộ mạng, lỡ như dưới đất có cái gì, phòng trước khỏi họa… Bọn tôi thuê một đám ‘thổ phu tử’, chính… chính là dân trộm mộ, cầm bản đồ cô ả kia lấy trộm được, đào một mạch… một mạch tới đây, nhìn thấy cái này…”
Hắn run run rẩy rẩy giơ tay, chỉ cỗ quan tài đồng đen.
Thịnh Linh Uyên chắc là lạnh, tay cóng đến tái xanh, ngón tay lướt nhẹ qua hoa văn trên quan tài đồng đen kia, hắn thất thần, vẻ mặt lãnh đạm trống trải, không biết đang nghĩ gì.
“Đám liều mạng trộm mộ kia, vừa nhìn thấy quan tài, thì mẹ kiếp y như cắn thuốc, đều điên rồi. Có một lão già bảo họ đừng động vào những thứ đó, bởi vì lão nhìn nơi này âm u, cảm thấy phong thủy bất thường, lão nói chôn ở nơi kiểu này chắc chắn là không được chết yên lành, nhất định vĩnh viễn không được siêu sinh… Lão già còn nói, cỗ quan tài này bốn mặt bị nước bao quanh, chú văn khắc chìm trên bãi đá nét bút nghiêm khắc, tuy rằng không biết ý nghĩa là gì, nhưng rất giống trấn áp tà linh… Song bọn họ không nghe, có kẻ nói quan tài đồng đen này nhìn giống đồ cổ thời kỳ Cửu Châu hỗn chiến, mấy ngàn năm rồi, vỏ quả đất đã dọn nhà mấy lần, phong thủy thay đổi từ lâu rồi, cỗ quan tài ấy bảo tồn tốt như vậy, bên trong chắc chắn có bảo bối…”
Tuyên Cơ có thể tưởng tượng được, đám người này cãi nhau om sòm, cuối cùng chắc chắn là phe tham tài và bất chấp thể diện hơn đã thắng: “Bọn mày mở quan tài?”
“Không không không! Không phải ‘bọn tôi’, là bọn họ! Tôi đã bảo họ đừng mở!” Râu dê thề thốt phủ nhận, “Lão Lãng nói vẽ ‘bùa hộ mạng’ lên để cầu yên lòng trước, mấy người bọn họ vẽ ngay trên bãi đá… cái kia, sau đó thắp hương lạy quan tài…”
Tuyên Cơ cạn lời, “Bọn mày còn rất chú trọng nghi thức, thế nào, muốn đào mộ một cách văn minh à?”
Trong mắt râu dê lập lòe ánh sáng như ma trơi, rất hãi người, “Lúc bọn họ mở quan tài, tôi và lão trộm mộ không dám tới, đám người ấy hợp sức nạy nắp ra, nhìn thấy… nhìn thấy bên trong có một… thi thể người…”
Tuyên Cơ không hiểu gì cả, “Phí lời, không thì là cái gì?”
Chẳng lẽ một cỗ quan tài to như vậy, bên trong còn có thể chứa một con chó hay sao?
“Một… người…” Râu dê khó khăn nuốt nước bọt, nói khàn khàn, “Không phải bộ xương! Cũng không phải xác khô! Toàn thân không thối rữa một tẹo, giống, giống như đang ngủ… tứ chi… ấn đường bị đinh dài đóng lên quan tài…”
Tuyên Cơ nghe thấy “kẽo kẹt” một tiếng, Thịnh Linh Uyên mặt không biểu cảm vịn quan tài mà đứng, ấn cỗ quan tài đồng đen lõm một khối.
“Lão trộm mộ quỳ xuống tại chỗ… thế nhưng đám người đó giống như đã trúng tà, hò la ‘bảo bối’, tất cả đều ùa lên, ngay cả đinh trên thi thể cũng giật ra… Do cướp đồ nảy sinh xung đột, một kẻ trộm mộ còn đột nhiên lấy ra một con dao, đâm đồng bọn chết tại trận… máu chảy đầy quan tài… nhưng… nhưng tôi nhìn thấy trong cỗ quan tài ấy… ngoại trừ thi thể, rõ ràng chẳng có gì cả!”
Giọt nước ngưng tụ từ trên vách đá âm u lạnh lẽo lăn xuống, rơi vào đầm nước “tong” một tiếng, gợn sóng nhẹ loang ra, cảm giác ớn lạnh bò lên tấm lưng để trần của Tuyên Cơ.
“Tôi sợ phát điên, đám trộm mộ đó đều đã hăng máu, tự giết lẫn nhau, như thể có thâm thù đại hận, Lão Lãng ngu xuẩn kia, không biết thần kinh nào đi vắng, không xông lên cướp, cũng không chạy, đứng ngây ra ngay cạnh quan tài, suýt nữa bị kẻ trộm mộ đã giết hăng máu chém một nhát. Tôi kéo hắn chạy ra ngoài theo lão trộm mộ… suýt chút nữa không chạy ra được! Bởi vì nước trong đầm đột nhiên dâng lên, thiếu chút nữa ngập cái hang bọn tôi đào khi đến. Tôi, Lão Lãng… và lão trộm mộ kia, ba người bọn tôi bò lê bò càng chạy thoát ra ngoài, lão trộm mộ ngay cả khoản kết cũng chưa lấy đã chạy mất.
“Tôi cũng cảm thấy đã gặp một cơn ác mộng, nhưng qua… qua vài ngày, Lão Lãng tới tìm tôi, hắn nói lúc đám trộm mộ nội chiến, hắn lén mò được trên ngực thi thể một hộp ngọc nhỏ, trên khắc một con bươm bướm, ngọc kia… ngọc kia gần như trong suốt, bên trong có mấy chấm đen nhỏ bằng hạt vừng, giống y hệt ‘chú’ trong cái lọ đen… nhưng không có giải chú… Lúc ấy bọn tôi không để ý, bởi vì ‘giải chú’ đợt trước còn một ít… Lão Lãng nói, đừng thấy nó ít mà coi thường, thứ này dù thế nào cũng có thể kiếm được hơn một triệu, chờ giải chú dùng hết rồi, số còn lại sẽ bán cho đám người Nguyệt Đức đại sư, lại có một khoản sang tay…”
Tuyên Cơ lập tức truy hỏi: “Bọn mày dùng chưa?”
“Chỉ… chỉ một hạt,” râu dê mặt như đưa đám, nói, “nhưng không giống… thằng bé đó ăn ‘chú’ rồi, không giống với lũ dê béo trước kia. Mấy người lúc trước, sau khi ăn ‘chú’, Lão Lãng bảo họ làm gì họ làm thế, cho nên bọn tôi ‘tính’ đâu chuẩn đó, người trong nhà đều tin vô cùng, thế nhưng đứa trẻ này bọn tôi căn bản không khống chế được… Lão Lãng nói hỏng rồi, dùng nhầm rồi, có chuyện rồi, vì thế hắn cũng không dám lộ diện, chỉ nói phải đi nơi khác trốn. Không nói đi đâu, hai người bọn tôi không hành động cùng nhau, bằng không để người ta nhìn thấy sẽ lộ tẩy, ai mà biết…”
Ai mà biết, Quý Thanh Thần chết thảm không minh bạch tại hẻm núi Xích Uyên.
Nhưng Quý Thanh Thần tại sao đến hẻm núi Xích Uyên?
Việc hắn trở thành tế phẩm cuối cùng, rốt cuộc là định trước, hay là trùng hợp?
Sự kiện hiến tế ở hẻm núi Xích Uyên suýt nữa lật tung cả Cục Dị khống, tế văn và tự phù màu máu trên mặt đất nơi mộ vu nhân thần bí phối hợp từ xa, dường như chỉ là một góc núi băng của âm mưu khủng khiếp.
“Tôi không dám lộ mặt, nhờ người đi tìm kẻ gọi là ‘đệ tử quan môn’ của Nguyệt Đức đại sư, nhưng không tìm được, kẻ đó đã biến mất như bốc hơi vậy. Tôi… tôi không có biện pháp, tiền cũng xài hết, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn các anh để lại trên mạng, tôi cho là dê béo lúc trước Lão Lãng lừa xong chưa kịp thu lưới…”
“Cho nên mày muốn kế thừa di sản?” Tuyên Cơ bị hắn chọc tức phát cười, lập tức kịp phản ứng, “Khoan đã! Không đúng, mày nói có mấy kẻ trộm mộ vây quanh một thi thể tự giết lẫn nhau, thế thi thể đâu? Máu đâu? Dân trộm mộ đâu?”
Tuyên Cơ vừa dứt lời, dường như trả lời hắn, đầm nước đột nhiên sủi bọt “ùng ục”.
Có người cười “ha ha”, âm thanh ấy vô cùng trong trẻo, giống như thiếu niên chưa trưởng thành, quanh quẩn trong sơn động âm u quỷ quái, vô cùng kỳ dị. Tiếp theo, âm thanh ấy nói câu gì đó, hẳn là tiếng vu nhân, Tuyên Cơ chỉ hiểu được một từ…
“Linh Uyên”.
Cùng lúc đó, tín hiệu điện thoại của Tuyên Cơ lại lần nữa gián đoạn.
Âm thanh ấy lại cười hì hì nói câu gì đó, sắc mặt Thịnh Linh Uyên nhợt nhạt hơn mấy phần, cả người hơi lảo đảo.
Thiếu niên ngâm nga hát, điệu hát rất quen tai. Nhưng Tuyên Cơ đã không kịp ngẫm nghĩ, bởi vì râu dê hét toáng lên, nhảy lên hơn ba thước, suýt nữa lao vào lòng Tuyên Cơ – từ nơi sủi bong bóng dưới nước, mấy xác chết trương phình bò lên.
Lập tức, tiếng huyên náo vang lên, có tiếng bước chân dồn dập chạy, có tiếng người cao giọng nói chuyện, âm thanh truyền ra từ trong sơn động Tuyên Cơ đến.
Giống như có một đám đông đang đi đến bên này.
Nhưng con đường đó… không phải chỉ có hơn bốn mươi ngàn bộ xương trắng sao?
Việc này quả thật không thể suy nghĩ tỉ mỉ.
Tuyên Cơ bay lên đạp một xác chết trương phình về dưới nước, vo tròn râu dê xách trong tay, quay sang Thịnh Linh Uyên, “Này, ngươi có đi không?”
Thịnh Linh Uyên nhìn sang hắn bằng ánh mắt trống rỗng, như thần hồn chưa trở về vị trí cũ. Tuyên Cơ chửi nhỏ một câu, xông lên lôi ma đầu kia.
“Mình ăn no rửng mỡ à, quan tâm hắn làm gì?” Hắn vừa không thể tin nổi mà nghĩ như vậy, vừa nắm chặt cổ tay Thịnh Linh Uyên không buông, bay đến cửa hang.
Còn chưa kịp đứng vững, một cảm giác nguy cơ không nói nên lời chợt kéo tới trước mặt, Tuyên Cơ muốn trốn đã không còn kịp, cái hang nhỏ hẹp căn bản không đủ cho hắn xòe cánh. Trong tay hắn bỗng nặng trĩu, râu dê đã gục xuống, không hé răng một tiếng nào.
Một sợi dây mảnh bắn vào con mắt râu dê, xuyên thẳng tới gáy, óc và máu bắn đầy tay Tuyên Cơ. Tiếp đó, sợi dây mảnh hiểm ác ấy không bỏ qua, nó bò lên cánh tay Tuyên Cơ, nhưng chớp mắt chạm đến hắn lại bị đốt cháy.
Tiếng ca quỷ dị bị tiếng la hoảng cắt ngang, cùng lúc đó, trong hang xuất hiện một cái bóng cao to, giọng nói ấy dùng nhã âm Tuyên Cơ có thể miễn cưỡng nghe hiểu: “Yêu!”
Thịnh Linh Uyên chậm rãi đẩy Tuyên Cơ ra. Hang quá thấp đối với hắn, hắn không đứng thẳng được, cần phải hơi cúi đầu khom lưng. Hắn vịn vách đá, dường như đứng không vững, thấp giọng gọi ra một cái tên: “A Lạc Tân.”
Tuyên Cơ đột nhiên nhớ ra tiếng ca vừa rồi từng nghe ở đâu – đó là một bài đồng dao, khi hắn và Thịnh Linh Uyên che giấu suy nghĩ của nhau, hắn đã nghe thấy trong đầu người đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.