Chương 45: Phần iii: Kẻ ngông
Priest
11/07/2020
Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Da mặt Tuyên Cơ thuộc loại “dày dặn dùng bền”, thế nên bình thường không để lộ cảm xúc. Nhưng so với nó, các chỗ khác trên người hơi bị “bớt xén nguyên vật liệu”, hắn ho như vậy, mặt không đỏ, mà một đường từ cổ đến vành tai lại đỏ phừng phừng.
Thịnh Linh Uyên là người thống trị cao nhất của xã hội phong kiến, lúc tắm rửa không để một đám đại mỹ nhân đấm lưng bóp vai là đã thuộc dạng Hoàng đế chính phái tương đối giản dị rồi, thuận miệng sai một câu, thật ra không hề nghĩ nhiều, không ngờ dẫn đến phản ứng mạnh như vậy.
Hắn ngạc nhiên nghiêng đầu, phát hiện Tuyên Cơ gặp ánh mắt hắn còn vô thức lui một bước, thoáng cái đập lên tủ quần áo, bộ dạng như chim non bị trêu ghẹo vậy. Hắn vốn đã chẳng tốt đẹp gì, nhận thấy sự quẫn bách của Tuyên Cơ, lập tức nảy ra tâm tư lấy người ta ra tiêu khiển. Nở một nụ cười xấu xa, Thịnh Linh Uyên cố ý hạ thấp giọng, hỏi: “Sao thế, giống loài ngươi sợ nước à?”
Thân thể hắn giống như đã quen với quá trình phục hồi rất nhanh sau khi phá hoại, rút mấy sợi “chỉ” trí mạng kia ra, sắc mặt lập tức dịu đi không ít. Lúc này, hơi lạnh thấu xương trong phòng tắm cũng bị gió nóng của điều hòa thổi tan, hắn cười như vậy, sự xám xịt quanh thân lập tức bị xua tan, lại là bộ dạng chuẩn bị lừa gạt bịp bợm bất cứ lúc nào, khiến người ta nhìn rất ngứa răng.
Tuyên Cơ: “…”
Chiều hắn ra thói xấu!
Tuyên Cơ rút xích sắt trên vòi hoa sen, xích sắt rút về lòng bàn tay. Đối diện phòng vệ sinh chính là tủ quần áo và quầy bar nhỏ, hắn dựa luôn lên tủ quần áo, thuận tay lấy lon bia trong tủ lạnh của quầy bar, vừa lấy trai đẹp nhắm rượu “cho khỏi phí”, vừa rất ngứa miệng nói: “Bệ hạ, ngài phải tiếp nhận sự gột rửa giá trị quan của xã hội mới chúng ta một chút – ngài có tay có chân, là người lớn rồi, các việc vặt hằng ngày như ăn uống tiểu tiện còn cần người khác làm giúp, không cảm thấy rất xấu hổ à?”
“Ừm,” Thịnh Linh Uyên cầm vòi hoa sen bị hắn ném lên, thử độ ấm của nước, lại gạt vòi nước sang bên lạnh, ung dung bình tĩnh, không hề để ý có người nhìn, “tại sao ta phải xấu hổ?”
Họng Tuyên Cơ hơi ngứa, vì thế hắn nốc một ngụm bọt bia to, ra vẻ đứng đắn nói: “Đám giai cấp bóc lột xã hội cũ các ngươi, áp bức quần chúng lao khổ, xây dựng niềm vui của mình trên nỗi khổ của người khác, không đáng xấu hổ à? Trên đời có nhiều sự theo đuổi tinh thần cao cả như vậy, mà các ngươi mỗi ngày sa vào hưởng thụ vật chất, xa hoa lãng phí, tự cho mình là bất phàm, không thấy vô lý à? Hơn nữa, tất cả mọi người đều bình đẳng, dựa vào đâu mà người khác nên phục vụ các ngươi?”
“Có cơm ăn, có bổng lộc, có điều cầu.” Thịnh Linh Uyên chẳng hề vấp váp trả lời hắn, “Ngươi ở phòng này, chẳng lẽ phải tự mình trải chiếu quét dọn?”
Tuyên Cơ lạnh lùng nói: “À, thế ta không nhận lương của ngươi, bớt sai bảo ta đi.”
Thịnh Linh Uyên chỉ một giây đã đoán được “lương” nghĩa là gì, ung dung xịt đuôi tóc của mình, “Ừm, nói xem, ngươi muốn gì, nhỡ đâu ta có thì sao.”
Người này chỉ vì tìm người gội đầu cho hắn, liệu có thiếu khí tiết quá không?
Khóe mắt Tuyên Cơ giật giật, hắn cảm thấy chất lượng bia của khách sạn xập xệ này quá tệ, uống vào khô hết cả cổ, “Bệ hạ, chỉ có ốm đau tàn tật, hoặc là người không thể tự lo liệu cuộc sống, mới cần người khác chăm sóc, ngài thuộc loại nào?”
Còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên giơ vòi hoa sen lên để gội đầu, cánh tay nhấc lên kéo vết thương mới ở ngực, động tác chững lại, mặc dù không phát ra tiếng nhưng hắn hít sâu một hơi rất nhẹ.
Tuyên Cơ: “…”
À, hắn thuộc loại “đau”.
Trong nháy mắt, chút cáu kỉnh vừa rồi của Tuyên Cơ đã tan thành mây khói, hắn đành phải cam chịu xắn tay áo và ống quần, lại chỉnh điều hòa lên mấy độ, đi vào phòng vệ sinh.
Tuy biết đối phương chắn phát đó cho hắn chỉ bởi vì Xích Uyên chứ không hề là vì bản thân hắn, nhưng ai bảo người ta bị thương vì hắn chứ?
Tuyên Cơ nhận vòi hoa sen từ tay Thịnh Linh Uyên, hất cằm chỉ bồn tắm, lại “phi lễ chớ nhìn” mà chỉ giữ ánh mắt từ bả vai hắn trở lên, “Nói trước là ta chỉ gội đầu thôi đấy.”
Không biết thợ gội đầu trong hiệu cắt tóc làm việc như thế nào… có thể là mỗi ngày đối mặt với quá nhiều cái đầu đã mất cảm giác rồi, nhưng đối với Tuyên Cơ “hứng thú không rõ” mà nói, giờ này phút này, rất khó để hắn không tâm viên ý mã[1].
Tại thời đại mà trong tiểu thuyết nam nữ chính ngay từ chương đầu tiên đã muốn “mang bầu chạy trốn”, rất nhiều thứ cởi mở đến mức hơi nhàm chán, mọi người đều học hành căng thẳng công việc bận rộn, mọi việc đều thích vào thẳng chủ đề, từng đôi trai thanh gái lịch hoặc là mau chóng “hại thận”, hại xong chia tay, hoặc là ngồi lại tính của cải, triển vọng tương lai của nhau, giống như hai kế toán ngồi bàn chuyện công việc vậy.
Rất nhiều mỹ cảm sâu xa đều bị đánh mất hầu như không còn, “ám muội” cũng thành nghĩa xấu.
Mà Tuyên Cơ thấy rằng, trên cơ thể người có hai chỗ ám muội sâu xa nhất, một là tay, hai là tóc. Từ xưa “tóc biếc” nối với “tơ tình”, sớm có cách nói “kết tóc”; chậm rãi vuốt tóc một người khác, sẽ khiến người ta có ảo giác trực tiếp chạm đến vạn ngàn mối suy nghĩ của đối phương… đặc biệt là tóc Thịnh Linh Uyên vừa dài vừa dày, bị nước ngấm ướt, thế là ngàn vạn sợi quấn lấy ngón tay hắn, kiều diễm quá mức.
Đương nhiên, Tuyên Cơ cũng thừa nhận, đây chỉ là phức cảm bí ẩn của cá nhân hắn, không hề được lễ nghi xã giao rộng rãi chấp nhận, bằng không các “thầy Tony”[2] không thể nào làm việc được nữa. Thế nên càng tức hơn, bởi vì chỉ có một mình hắn xấu hổ.
“Ta nói này bệ hạ,” Tuyên Cơ thử chữa chứng nhạy cảm cho mình, “ngươi thuê thợ gội đầu, cũng không khảo sát xu hướng tình dục của người ta một chút à?”
Thịnh Linh Uyên trong bồn tắm ngẩng đầu lên, uể oải nâng mí mắt, “Cái gì?”
“Xu hướng tình dục… từ này chắc là quá mới đối với cổ nhân các ngươi, chính là…” Tuyên Cơ chần chừ một lúc, cẩn thận chọn một cách nói vừa uyển chuyển vừa dễ hiểu, “Đại đa số tình huống, tìm đối tượng… kết hôn là một nam một nữ, nhưng ngoại trừ nam nữ, còn có một số người thích tổ hợp khác, ví dụ như…”
Thịnh Linh Uyên: “Long Dương chi hảo?”
Tuyên Cơ: “…”
Hắn khựng lại, sau đó không khỏi bật cười. Cũng phải, thời kỳ hỗn chiến, lễ nhạc tan vỡ, có chuyện gì mà Thịnh Linh Uyên chưa từng thấy. Chắc ngoại trừ khoa học kỹ thuật hạt nhân như máy bay đại bác, trên đời này không gì có thể khiến bệ hạ cảm thấy mới mẻ nữa.
Thịnh Linh Uyên lại hỏi: “Ngươi à?”
“Tình huống của ta hơi phức tạp,” Tuyên Cơ hắng giọng, “ta tương đối ‘tác dụng rộng’, thế nên để tránh nói không rõ, ta không hay cùng nam giới khác phát triển tình hữu nghị tắm chung một phòng… ờm, ngươi biết ta đang nói gì chứ?”
Thịnh Linh Uyên mù tịt nhìn hắn một cái, Tuyên Cơ nhạy bén nhìn thấy một câu từ trên mặt đối phương – việc đó liên quan gì đến ta?
Tuyên Cơ: “…”
Đúng rồi, đám quý tộc phong kiến thối nát này trước kia còn dùng thị nữ mà, trần truồng trước một hàng phụ nữ, cũng không thấy ai trong số họ biết xấu hổ.
Xã hội cũ vạn ác, thật không biết xấu hổ!
Mâu thuẫn giai cấp rốt cuộc xua tan suy nghĩ vớ vẩn, những “tâm viên” tự dưng toát ra của Tuyên Cơ cứ thế cưỡi “ý mã” chạy mất, hắn chuyên tâm làm thợ gội đầu.
Nửa tiếng sau, trong đầu Tuyên Cơ chẳng những đã không hề có tạp niệm, hắn còn muốn cạo trọc đầu bệ hạ – mái tóc này thật sự quá khó gội sạch!
Trên tầng cao khách sạn sức nước yếu, nước trong vòi hoa sen không đủ mạnh, tóc hắn chỉ là dùng nước làm ướt đã phải xịt cả buổi, một tay cầm không hết, còn khó hơn giặt quần bò! Đồ dùng tắm rửa mà khách sạn bủn xỉn cho mỗi phòng là bộ du lịch, dầu gội đầu căn bản không đủ dùng, Tuyên Cơ đành phải đem nào sữa rửa mặt nào sữa tắm… trộn hết lại, bôi xoa lung tung.
Càng thất đức hơn là, trong phòng tắm nhỏ hẹp không có ghế gội đầu, Tuyên Cơ chỉ có thể khom lưng, khom hơn nửa tiếng, hắn cảm thấy cả người mình đều “thẳng” lên, không thể chịu được phải đứng dậy hoạt động một chút, cầm lấy lon bia mình đặt qua một bên ban nãy.
Còn chưa kịp đưa vào miệng, ông lớn sắp ngủ trong bồn tắm kia bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi hắn một vấn đề linh hồn.
“Ta quên hỏi,” Thịnh Linh Uyên nói, “tên ngươi là gì?”
Tuyên Cơ: “…”
Hắn nên hắt bia vào mặt tên này? Hay là ấn cái đầu tức chết người không đền mạng này vào bồn tắm?
“Cơ trong ‘Toàn Cơ’[3],” Thịnh Linh Uyên như thể không nhận thấy sự nghiến răng nghiến lợi trong câu trả lời của hắn, lại hỏi, “nghĩ sao mà đặt cái tên này vậy?”
Có thể là đã bị Thịnh Linh Uyên dò ra lai lịch, cảm thấy việc nhỏ nhặt không đáng kể không cần thiết che giấu, cũng có thể là nửa lon bia tăng tốc nhịp tim, giảm bớt phòng bị, Tuyên Cơ trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Không phải ta tự đặt.”
Hắn lại mở vòi hoa sen, xịt bọt xà phòng trên tóc Thịnh Linh Uyên, “Thủ hỏa nhân chúng ta, không cha không mẹ, sinh ra trước xác của người trước, lấy đâu ra tên? Đây là một… thân phận giả. Mười năm trước, trên con đường vòng quanh núi tại thị trấn Hạ Hạt gần biên giới, có một cậu bé chuẩn bị đi nhập học đại học, trên đường người cha lái xe đưa cậu bé đến ga tàu hỏa thì ô tô nổ bánh, xử lý không thỏa đáng, lật xuống từ trên con đường vòng quanh núi. Khi ấy ta mới ra khỏi Xích Uyên, đúng lúc đi ngang qua, thuận tay chặn một chút, không để xe lăn xuống vách núi. Ta tìm một chỗ lôi người trong xe ra, độ khí cho người cha lái xe… cậu bé kia thì không cứu được, lúc xe lật, cậu bé ở ghế sau, không cài dây an toàn, đã bị đập đầu chết ngay lúc ấy.
“Ta khi đó chưa quen thuộc phàm nhân bên này lắm, nhìn xung quanh đều là rừng núi hoang vu, cũng không biết nên đưa hai cha con này đi đâu, bèn bốc một nắm đất Xích Uyên mang theo người, bỏ vào tai đứa trẻ kia. Đất Xích Uyên là đất trong tế đàn thủ hỏa nhân chúng ta, năm xưa lửa Xích Uyên cuối cùng tắt hẳn tại chính nơi đó, bỏ vào tai người mới chết chưa lâu, có thể nghe thấy một phần ký ức khi còn sống, nhưng nghe thấy bao nhiêu, nghe thấy gì, thì phải xem vận may. Ta muốn biết xung quanh chỗ nào có thể nhờ giúp đỡ mà không nghe thấy, chỉ nghe một đống việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.”
Chuyện trong nhà, chuyện ở trường, khát khao đối với tương lai, và phiền muộn trời nam đất bắc của cô bé thầm mến, thanh xuân tươi tắn đổ hết vào tai hắn, kế đó lại tiêu tan theo gió cùng với nhiệt độ thi thể, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa thương xót.
Thịnh Linh Uyên hỏi: “Tá thi hoàn hồn?”
“Không…” Tuyên Cơ định thần lại, “Nhắm mắt cho ta xả nước… Ta không có sở thích khoác xác chết của người khác. Cậu bé kia được ta an táng rồi, dùng chút chướng nhãn pháp.”
Tốt nghiệp cấp ba, học lên cao hơn chính là bước ngoặt trọng đại của đời người, nhất là đứa trẻ đi học ở thành phố khác, sau một học kỳ, tính cách và thói quen sinh hoạt hơi thay đổi, người nhà sẽ không quá để ý, có cảm giác xa lạ với bạn bè trước đây cũng rất bình thường. Một cách hợp lý, hắn thành một “người” có nguồn có cội, đám người Cục Dị khống đến nay cũng không tra ra lý lịch của hắn có vấn đề gì.
Thịnh Linh Uyên nghe tiếng nước chảy qua bên tai, lấy làm lạ hỏi: “Mười năm trước? Tuy rằng ngươi còn nhỏ tuổi, cũng không đến mức mới ra đời mười năm… Ta thấy nơi đây trật tự rõ ràng, người già phụ nữ trẻ em sáng tối đi một mình cũng không hề sợ hãi, hẳn là thái bình đã lâu mới đúng. Ngươi nói ngươi sinh ra tại… thời chiến gì đó, hẳn không phải là chuyện mấy thập niên gần đây chứ… ôi!”
“Được rồi, gội sạch rồi,” Tuyên Cơ ném một tấm khăn lên mặt bệ hạ, “còn lại phiền ngài tự xử lý, mệt chết cha rồi.”
Đúng lúc này, phục vụ tận phòng đưa bữa sáng đến, Tuyên Cơ nhân cơ hội mượn mở cửa để tránh vấn đề này.
“Cuộc điện thoại thần bí gọi cho Cốc Nguyệt Tịch lúc chúng ta bắt ma đầu trong công viên rừng rậm Đông Xuyên là số phòng tổng điều hành của Tổng cục.” Buổi chiều, Vương Trạch và Tuyên Cơ vốn đang trong kỳ nghỉ ngơi điều tiết sức khỏe cùng đến bệnh viện thăm Tiêu Chinh xui xẻo bị sét đánh, “Vấn đề là lúc ấy phòng tổng điều hành căn bản không có ai cả, ba Tiêu – tổng điều hành còn nằm ở hiện trường mà… Chủ nhiệm Tuyên, ông trở về không ngủ một lúc hay sao mà cứ ngáp suốt vậy?”
Tuyên Cơ vẻ mặt mệt mỏi trả lời: “Đừng nói nữa, bị bắt làm tráng đinh, làm cu li cả buổi sáng.”
Vương Trạch không hiểu gì hết.
Tuyên Cơ lắc đầu, lại hỏi: “Có người từng tới gần không, ‘camera đặc thù’ thì sao?”
Hệ thống camera Cục Dị khống dùng không phải hệ thống bình thường, có thể quay được nhiều thể năng lượng dị thường, cái bóng cũng không bỏ qua.
“Không có,” Đội trưởng Vương nói, “tất cả camera, tôi đều đã kêu người tra rồi.”
Tuyên Cơ ngậm điếu thuốc, đứng ở cổng bệnh viện im lặng hút xong, mới nói: “Di động của Cốc Nguyệt Tịch, tra chưa?”
“Di động?” Đội trưởng Vương ngớ ra, “Cái bị nổ? Cầm về cho nhân viên kỹ thuật phân tích rồi, sao vậy?”
Tuyên Cơ không lên tiếng – trong đây có hai vấn đề: một là cuộc điện thoại ấy đến quá đúng thời cơ, vào trúng thời điểm A Lạc Tân bị trận pháp nhốt. Nếu không phải bàn tay đen sau màn có thể biết trước, vậy thì chỉ có thể là… hắn thông qua phương pháp nào đó, “nhìn” thấy tình hình lúc ấy.
Thứ hai là, âm trầm tế văn thật sự có thể khống chế từ xa bằng thiết bị vô tuyến ư? Nếu thế, vậy thì không khỏi quá nghịch thiên rồi.
“Ý ông là, lúc ấy có thứ gì đó đã bám trên di động của Cốc Nguyệt Tịch, đi theo chúng ta suốt dọc đường!” Đội trưởng Vương bỗng chốc mở to hai mắt, “Không đúng, Nguyệt Tịch là người của tôi, ở Phong Thần I bảy tám năm rồi, cô ấy không thể có vấn đề.”
Tuyên Cơ không nói gì.
Tất Xuân Sinh còn ở Cục Dị khống hơn hai mươi năm kìa.
“Thế cũng không đúng!” Đội trưởng Vương nói, “Nếu không có cô ấy, lúc đó trận pháp của ông không thể thành công. Nếu cô ấy thực sự có vấn đề, làm gì phải giúp trước phá sau? Không ngại tốn công à?”
Quả thật vậy.
Tuyên Cơ dụi đầu thuốc lá vào thùng rác, “Thế bảo cô ấy nghĩ kỹ lại, đã có những ai từng chạm vào di động, trong đó có cài app đặc biệt gì hay không… Đi, nghe nói Lão Tiêu bị sét đánh thành lông xoăn poodle rồi, chúng ta đi tham quan trước.”
“À, đúng rồi,” Đội trưởng Vương chạy vài bước đuổi kịp hắn, “còn một việc, Chủ nhiệm Tuyên, tôi không biết ngành hậu cần các ông quy định như thế nào, nhưng Phòng An toàn bọn tôi là như thế này, nếu khả năng đặc biệt hoặc vũ khí đặc biệt của mình xuất hiện biến dị, phải chính thức viết báo cáo lập hồ sơ. Kiếm linh của ông mới vừa chui ra gần đây thôi đúng không, giờ quan hệ giữa hắn và ông đại khái là thế nào? Ông có dự định gì?”
[1] Tơ tưởng lung tung, tự thỏa mãn bản thân trên tinh thần.
[2] Ngôn ngữ mạng, chỉ thợ cắt tóc.
[3] Tên gọi thời xưa của chuôi sao Bắc Đẩu (từ ngôi sao thứ nhất đến ngôi sao thứ tư).
Beta: Phong Lưu Quân
Da mặt Tuyên Cơ thuộc loại “dày dặn dùng bền”, thế nên bình thường không để lộ cảm xúc. Nhưng so với nó, các chỗ khác trên người hơi bị “bớt xén nguyên vật liệu”, hắn ho như vậy, mặt không đỏ, mà một đường từ cổ đến vành tai lại đỏ phừng phừng.
Thịnh Linh Uyên là người thống trị cao nhất của xã hội phong kiến, lúc tắm rửa không để một đám đại mỹ nhân đấm lưng bóp vai là đã thuộc dạng Hoàng đế chính phái tương đối giản dị rồi, thuận miệng sai một câu, thật ra không hề nghĩ nhiều, không ngờ dẫn đến phản ứng mạnh như vậy.
Hắn ngạc nhiên nghiêng đầu, phát hiện Tuyên Cơ gặp ánh mắt hắn còn vô thức lui một bước, thoáng cái đập lên tủ quần áo, bộ dạng như chim non bị trêu ghẹo vậy. Hắn vốn đã chẳng tốt đẹp gì, nhận thấy sự quẫn bách của Tuyên Cơ, lập tức nảy ra tâm tư lấy người ta ra tiêu khiển. Nở một nụ cười xấu xa, Thịnh Linh Uyên cố ý hạ thấp giọng, hỏi: “Sao thế, giống loài ngươi sợ nước à?”
Thân thể hắn giống như đã quen với quá trình phục hồi rất nhanh sau khi phá hoại, rút mấy sợi “chỉ” trí mạng kia ra, sắc mặt lập tức dịu đi không ít. Lúc này, hơi lạnh thấu xương trong phòng tắm cũng bị gió nóng của điều hòa thổi tan, hắn cười như vậy, sự xám xịt quanh thân lập tức bị xua tan, lại là bộ dạng chuẩn bị lừa gạt bịp bợm bất cứ lúc nào, khiến người ta nhìn rất ngứa răng.
Tuyên Cơ: “…”
Chiều hắn ra thói xấu!
Tuyên Cơ rút xích sắt trên vòi hoa sen, xích sắt rút về lòng bàn tay. Đối diện phòng vệ sinh chính là tủ quần áo và quầy bar nhỏ, hắn dựa luôn lên tủ quần áo, thuận tay lấy lon bia trong tủ lạnh của quầy bar, vừa lấy trai đẹp nhắm rượu “cho khỏi phí”, vừa rất ngứa miệng nói: “Bệ hạ, ngài phải tiếp nhận sự gột rửa giá trị quan của xã hội mới chúng ta một chút – ngài có tay có chân, là người lớn rồi, các việc vặt hằng ngày như ăn uống tiểu tiện còn cần người khác làm giúp, không cảm thấy rất xấu hổ à?”
“Ừm,” Thịnh Linh Uyên cầm vòi hoa sen bị hắn ném lên, thử độ ấm của nước, lại gạt vòi nước sang bên lạnh, ung dung bình tĩnh, không hề để ý có người nhìn, “tại sao ta phải xấu hổ?”
Họng Tuyên Cơ hơi ngứa, vì thế hắn nốc một ngụm bọt bia to, ra vẻ đứng đắn nói: “Đám giai cấp bóc lột xã hội cũ các ngươi, áp bức quần chúng lao khổ, xây dựng niềm vui của mình trên nỗi khổ của người khác, không đáng xấu hổ à? Trên đời có nhiều sự theo đuổi tinh thần cao cả như vậy, mà các ngươi mỗi ngày sa vào hưởng thụ vật chất, xa hoa lãng phí, tự cho mình là bất phàm, không thấy vô lý à? Hơn nữa, tất cả mọi người đều bình đẳng, dựa vào đâu mà người khác nên phục vụ các ngươi?”
“Có cơm ăn, có bổng lộc, có điều cầu.” Thịnh Linh Uyên chẳng hề vấp váp trả lời hắn, “Ngươi ở phòng này, chẳng lẽ phải tự mình trải chiếu quét dọn?”
Tuyên Cơ lạnh lùng nói: “À, thế ta không nhận lương của ngươi, bớt sai bảo ta đi.”
Thịnh Linh Uyên chỉ một giây đã đoán được “lương” nghĩa là gì, ung dung xịt đuôi tóc của mình, “Ừm, nói xem, ngươi muốn gì, nhỡ đâu ta có thì sao.”
Người này chỉ vì tìm người gội đầu cho hắn, liệu có thiếu khí tiết quá không?
Khóe mắt Tuyên Cơ giật giật, hắn cảm thấy chất lượng bia của khách sạn xập xệ này quá tệ, uống vào khô hết cả cổ, “Bệ hạ, chỉ có ốm đau tàn tật, hoặc là người không thể tự lo liệu cuộc sống, mới cần người khác chăm sóc, ngài thuộc loại nào?”
Còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên giơ vòi hoa sen lên để gội đầu, cánh tay nhấc lên kéo vết thương mới ở ngực, động tác chững lại, mặc dù không phát ra tiếng nhưng hắn hít sâu một hơi rất nhẹ.
Tuyên Cơ: “…”
À, hắn thuộc loại “đau”.
Trong nháy mắt, chút cáu kỉnh vừa rồi của Tuyên Cơ đã tan thành mây khói, hắn đành phải cam chịu xắn tay áo và ống quần, lại chỉnh điều hòa lên mấy độ, đi vào phòng vệ sinh.
Tuy biết đối phương chắn phát đó cho hắn chỉ bởi vì Xích Uyên chứ không hề là vì bản thân hắn, nhưng ai bảo người ta bị thương vì hắn chứ?
Tuyên Cơ nhận vòi hoa sen từ tay Thịnh Linh Uyên, hất cằm chỉ bồn tắm, lại “phi lễ chớ nhìn” mà chỉ giữ ánh mắt từ bả vai hắn trở lên, “Nói trước là ta chỉ gội đầu thôi đấy.”
Không biết thợ gội đầu trong hiệu cắt tóc làm việc như thế nào… có thể là mỗi ngày đối mặt với quá nhiều cái đầu đã mất cảm giác rồi, nhưng đối với Tuyên Cơ “hứng thú không rõ” mà nói, giờ này phút này, rất khó để hắn không tâm viên ý mã[1].
Tại thời đại mà trong tiểu thuyết nam nữ chính ngay từ chương đầu tiên đã muốn “mang bầu chạy trốn”, rất nhiều thứ cởi mở đến mức hơi nhàm chán, mọi người đều học hành căng thẳng công việc bận rộn, mọi việc đều thích vào thẳng chủ đề, từng đôi trai thanh gái lịch hoặc là mau chóng “hại thận”, hại xong chia tay, hoặc là ngồi lại tính của cải, triển vọng tương lai của nhau, giống như hai kế toán ngồi bàn chuyện công việc vậy.
Rất nhiều mỹ cảm sâu xa đều bị đánh mất hầu như không còn, “ám muội” cũng thành nghĩa xấu.
Mà Tuyên Cơ thấy rằng, trên cơ thể người có hai chỗ ám muội sâu xa nhất, một là tay, hai là tóc. Từ xưa “tóc biếc” nối với “tơ tình”, sớm có cách nói “kết tóc”; chậm rãi vuốt tóc một người khác, sẽ khiến người ta có ảo giác trực tiếp chạm đến vạn ngàn mối suy nghĩ của đối phương… đặc biệt là tóc Thịnh Linh Uyên vừa dài vừa dày, bị nước ngấm ướt, thế là ngàn vạn sợi quấn lấy ngón tay hắn, kiều diễm quá mức.
Đương nhiên, Tuyên Cơ cũng thừa nhận, đây chỉ là phức cảm bí ẩn của cá nhân hắn, không hề được lễ nghi xã giao rộng rãi chấp nhận, bằng không các “thầy Tony”[2] không thể nào làm việc được nữa. Thế nên càng tức hơn, bởi vì chỉ có một mình hắn xấu hổ.
“Ta nói này bệ hạ,” Tuyên Cơ thử chữa chứng nhạy cảm cho mình, “ngươi thuê thợ gội đầu, cũng không khảo sát xu hướng tình dục của người ta một chút à?”
Thịnh Linh Uyên trong bồn tắm ngẩng đầu lên, uể oải nâng mí mắt, “Cái gì?”
“Xu hướng tình dục… từ này chắc là quá mới đối với cổ nhân các ngươi, chính là…” Tuyên Cơ chần chừ một lúc, cẩn thận chọn một cách nói vừa uyển chuyển vừa dễ hiểu, “Đại đa số tình huống, tìm đối tượng… kết hôn là một nam một nữ, nhưng ngoại trừ nam nữ, còn có một số người thích tổ hợp khác, ví dụ như…”
Thịnh Linh Uyên: “Long Dương chi hảo?”
Tuyên Cơ: “…”
Hắn khựng lại, sau đó không khỏi bật cười. Cũng phải, thời kỳ hỗn chiến, lễ nhạc tan vỡ, có chuyện gì mà Thịnh Linh Uyên chưa từng thấy. Chắc ngoại trừ khoa học kỹ thuật hạt nhân như máy bay đại bác, trên đời này không gì có thể khiến bệ hạ cảm thấy mới mẻ nữa.
Thịnh Linh Uyên lại hỏi: “Ngươi à?”
“Tình huống của ta hơi phức tạp,” Tuyên Cơ hắng giọng, “ta tương đối ‘tác dụng rộng’, thế nên để tránh nói không rõ, ta không hay cùng nam giới khác phát triển tình hữu nghị tắm chung một phòng… ờm, ngươi biết ta đang nói gì chứ?”
Thịnh Linh Uyên mù tịt nhìn hắn một cái, Tuyên Cơ nhạy bén nhìn thấy một câu từ trên mặt đối phương – việc đó liên quan gì đến ta?
Tuyên Cơ: “…”
Đúng rồi, đám quý tộc phong kiến thối nát này trước kia còn dùng thị nữ mà, trần truồng trước một hàng phụ nữ, cũng không thấy ai trong số họ biết xấu hổ.
Xã hội cũ vạn ác, thật không biết xấu hổ!
Mâu thuẫn giai cấp rốt cuộc xua tan suy nghĩ vớ vẩn, những “tâm viên” tự dưng toát ra của Tuyên Cơ cứ thế cưỡi “ý mã” chạy mất, hắn chuyên tâm làm thợ gội đầu.
Nửa tiếng sau, trong đầu Tuyên Cơ chẳng những đã không hề có tạp niệm, hắn còn muốn cạo trọc đầu bệ hạ – mái tóc này thật sự quá khó gội sạch!
Trên tầng cao khách sạn sức nước yếu, nước trong vòi hoa sen không đủ mạnh, tóc hắn chỉ là dùng nước làm ướt đã phải xịt cả buổi, một tay cầm không hết, còn khó hơn giặt quần bò! Đồ dùng tắm rửa mà khách sạn bủn xỉn cho mỗi phòng là bộ du lịch, dầu gội đầu căn bản không đủ dùng, Tuyên Cơ đành phải đem nào sữa rửa mặt nào sữa tắm… trộn hết lại, bôi xoa lung tung.
Càng thất đức hơn là, trong phòng tắm nhỏ hẹp không có ghế gội đầu, Tuyên Cơ chỉ có thể khom lưng, khom hơn nửa tiếng, hắn cảm thấy cả người mình đều “thẳng” lên, không thể chịu được phải đứng dậy hoạt động một chút, cầm lấy lon bia mình đặt qua một bên ban nãy.
Còn chưa kịp đưa vào miệng, ông lớn sắp ngủ trong bồn tắm kia bỗng nhiên mở mắt ra, hỏi hắn một vấn đề linh hồn.
“Ta quên hỏi,” Thịnh Linh Uyên nói, “tên ngươi là gì?”
Tuyên Cơ: “…”
Hắn nên hắt bia vào mặt tên này? Hay là ấn cái đầu tức chết người không đền mạng này vào bồn tắm?
“Cơ trong ‘Toàn Cơ’[3],” Thịnh Linh Uyên như thể không nhận thấy sự nghiến răng nghiến lợi trong câu trả lời của hắn, lại hỏi, “nghĩ sao mà đặt cái tên này vậy?”
Có thể là đã bị Thịnh Linh Uyên dò ra lai lịch, cảm thấy việc nhỏ nhặt không đáng kể không cần thiết che giấu, cũng có thể là nửa lon bia tăng tốc nhịp tim, giảm bớt phòng bị, Tuyên Cơ trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Không phải ta tự đặt.”
Hắn lại mở vòi hoa sen, xịt bọt xà phòng trên tóc Thịnh Linh Uyên, “Thủ hỏa nhân chúng ta, không cha không mẹ, sinh ra trước xác của người trước, lấy đâu ra tên? Đây là một… thân phận giả. Mười năm trước, trên con đường vòng quanh núi tại thị trấn Hạ Hạt gần biên giới, có một cậu bé chuẩn bị đi nhập học đại học, trên đường người cha lái xe đưa cậu bé đến ga tàu hỏa thì ô tô nổ bánh, xử lý không thỏa đáng, lật xuống từ trên con đường vòng quanh núi. Khi ấy ta mới ra khỏi Xích Uyên, đúng lúc đi ngang qua, thuận tay chặn một chút, không để xe lăn xuống vách núi. Ta tìm một chỗ lôi người trong xe ra, độ khí cho người cha lái xe… cậu bé kia thì không cứu được, lúc xe lật, cậu bé ở ghế sau, không cài dây an toàn, đã bị đập đầu chết ngay lúc ấy.
“Ta khi đó chưa quen thuộc phàm nhân bên này lắm, nhìn xung quanh đều là rừng núi hoang vu, cũng không biết nên đưa hai cha con này đi đâu, bèn bốc một nắm đất Xích Uyên mang theo người, bỏ vào tai đứa trẻ kia. Đất Xích Uyên là đất trong tế đàn thủ hỏa nhân chúng ta, năm xưa lửa Xích Uyên cuối cùng tắt hẳn tại chính nơi đó, bỏ vào tai người mới chết chưa lâu, có thể nghe thấy một phần ký ức khi còn sống, nhưng nghe thấy bao nhiêu, nghe thấy gì, thì phải xem vận may. Ta muốn biết xung quanh chỗ nào có thể nhờ giúp đỡ mà không nghe thấy, chỉ nghe một đống việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.”
Chuyện trong nhà, chuyện ở trường, khát khao đối với tương lai, và phiền muộn trời nam đất bắc của cô bé thầm mến, thanh xuân tươi tắn đổ hết vào tai hắn, kế đó lại tiêu tan theo gió cùng với nhiệt độ thi thể, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa thương xót.
Thịnh Linh Uyên hỏi: “Tá thi hoàn hồn?”
“Không…” Tuyên Cơ định thần lại, “Nhắm mắt cho ta xả nước… Ta không có sở thích khoác xác chết của người khác. Cậu bé kia được ta an táng rồi, dùng chút chướng nhãn pháp.”
Tốt nghiệp cấp ba, học lên cao hơn chính là bước ngoặt trọng đại của đời người, nhất là đứa trẻ đi học ở thành phố khác, sau một học kỳ, tính cách và thói quen sinh hoạt hơi thay đổi, người nhà sẽ không quá để ý, có cảm giác xa lạ với bạn bè trước đây cũng rất bình thường. Một cách hợp lý, hắn thành một “người” có nguồn có cội, đám người Cục Dị khống đến nay cũng không tra ra lý lịch của hắn có vấn đề gì.
Thịnh Linh Uyên nghe tiếng nước chảy qua bên tai, lấy làm lạ hỏi: “Mười năm trước? Tuy rằng ngươi còn nhỏ tuổi, cũng không đến mức mới ra đời mười năm… Ta thấy nơi đây trật tự rõ ràng, người già phụ nữ trẻ em sáng tối đi một mình cũng không hề sợ hãi, hẳn là thái bình đã lâu mới đúng. Ngươi nói ngươi sinh ra tại… thời chiến gì đó, hẳn không phải là chuyện mấy thập niên gần đây chứ… ôi!”
“Được rồi, gội sạch rồi,” Tuyên Cơ ném một tấm khăn lên mặt bệ hạ, “còn lại phiền ngài tự xử lý, mệt chết cha rồi.”
Đúng lúc này, phục vụ tận phòng đưa bữa sáng đến, Tuyên Cơ nhân cơ hội mượn mở cửa để tránh vấn đề này.
“Cuộc điện thoại thần bí gọi cho Cốc Nguyệt Tịch lúc chúng ta bắt ma đầu trong công viên rừng rậm Đông Xuyên là số phòng tổng điều hành của Tổng cục.” Buổi chiều, Vương Trạch và Tuyên Cơ vốn đang trong kỳ nghỉ ngơi điều tiết sức khỏe cùng đến bệnh viện thăm Tiêu Chinh xui xẻo bị sét đánh, “Vấn đề là lúc ấy phòng tổng điều hành căn bản không có ai cả, ba Tiêu – tổng điều hành còn nằm ở hiện trường mà… Chủ nhiệm Tuyên, ông trở về không ngủ một lúc hay sao mà cứ ngáp suốt vậy?”
Tuyên Cơ vẻ mặt mệt mỏi trả lời: “Đừng nói nữa, bị bắt làm tráng đinh, làm cu li cả buổi sáng.”
Vương Trạch không hiểu gì hết.
Tuyên Cơ lắc đầu, lại hỏi: “Có người từng tới gần không, ‘camera đặc thù’ thì sao?”
Hệ thống camera Cục Dị khống dùng không phải hệ thống bình thường, có thể quay được nhiều thể năng lượng dị thường, cái bóng cũng không bỏ qua.
“Không có,” Đội trưởng Vương nói, “tất cả camera, tôi đều đã kêu người tra rồi.”
Tuyên Cơ ngậm điếu thuốc, đứng ở cổng bệnh viện im lặng hút xong, mới nói: “Di động của Cốc Nguyệt Tịch, tra chưa?”
“Di động?” Đội trưởng Vương ngớ ra, “Cái bị nổ? Cầm về cho nhân viên kỹ thuật phân tích rồi, sao vậy?”
Tuyên Cơ không lên tiếng – trong đây có hai vấn đề: một là cuộc điện thoại ấy đến quá đúng thời cơ, vào trúng thời điểm A Lạc Tân bị trận pháp nhốt. Nếu không phải bàn tay đen sau màn có thể biết trước, vậy thì chỉ có thể là… hắn thông qua phương pháp nào đó, “nhìn” thấy tình hình lúc ấy.
Thứ hai là, âm trầm tế văn thật sự có thể khống chế từ xa bằng thiết bị vô tuyến ư? Nếu thế, vậy thì không khỏi quá nghịch thiên rồi.
“Ý ông là, lúc ấy có thứ gì đó đã bám trên di động của Cốc Nguyệt Tịch, đi theo chúng ta suốt dọc đường!” Đội trưởng Vương bỗng chốc mở to hai mắt, “Không đúng, Nguyệt Tịch là người của tôi, ở Phong Thần I bảy tám năm rồi, cô ấy không thể có vấn đề.”
Tuyên Cơ không nói gì.
Tất Xuân Sinh còn ở Cục Dị khống hơn hai mươi năm kìa.
“Thế cũng không đúng!” Đội trưởng Vương nói, “Nếu không có cô ấy, lúc đó trận pháp của ông không thể thành công. Nếu cô ấy thực sự có vấn đề, làm gì phải giúp trước phá sau? Không ngại tốn công à?”
Quả thật vậy.
Tuyên Cơ dụi đầu thuốc lá vào thùng rác, “Thế bảo cô ấy nghĩ kỹ lại, đã có những ai từng chạm vào di động, trong đó có cài app đặc biệt gì hay không… Đi, nghe nói Lão Tiêu bị sét đánh thành lông xoăn poodle rồi, chúng ta đi tham quan trước.”
“À, đúng rồi,” Đội trưởng Vương chạy vài bước đuổi kịp hắn, “còn một việc, Chủ nhiệm Tuyên, tôi không biết ngành hậu cần các ông quy định như thế nào, nhưng Phòng An toàn bọn tôi là như thế này, nếu khả năng đặc biệt hoặc vũ khí đặc biệt của mình xuất hiện biến dị, phải chính thức viết báo cáo lập hồ sơ. Kiếm linh của ông mới vừa chui ra gần đây thôi đúng không, giờ quan hệ giữa hắn và ông đại khái là thế nào? Ông có dự định gì?”
[1] Tơ tưởng lung tung, tự thỏa mãn bản thân trên tinh thần.
[2] Ngôn ngữ mạng, chỉ thợ cắt tóc.
[3] Tên gọi thời xưa của chuôi sao Bắc Đẩu (từ ngôi sao thứ nhất đến ngôi sao thứ tư).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.