Chương 22: Làm người yêu em nhé
Liêm Thập Lí
09/04/2021
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Từ sau lần gặp ấy, cô chạy theo anh suốt, chẳng biết vô tình hay cố ý dụ dỗ anh.
Ban đầu Triệu Liệt Húc không bận tâm lắm, chỉ cho rằng tính cách cô vốn có chút nghịch ngợm nên luôn xem rằng đó là cô tìm thú vui lúc rảnh rỗi.
Có điều nhiều lần như vậy, làm gì có người nào không nhận ra, ngay cả bọn Trần Ký còn nhìn ra được chứ đừng nói gì tới Triệu Liệt Húc, vì tình cảm đôi lứa là thứ có thể hiểu được mà chẳng cần nói thành lời.
Từng hành động, từng cái nhăn mày cho đến nụ cười của Dương Thanh Hà đều thể hiện rằng mình có tình ý với anh.
Nhưng rốt cuộc cô muốn gì ở anh?
Cửa sổ đang mở, gió lạnh từ ban công chậm rãi ùa vào, thổi tung một góc rèm cửa màu đen.
Dương Thanh Hà nhướng mày, nói: “Đội trưởng Triệu vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có công việc ổn định, tính tình tốt nên người có ý với anh chắc không chỉ có mình em. Nếu anh tham gia một chương trình hẹn hò, chắc chắn sẽ được nhiều người tranh vì anh là hình mẫu điển hình của người đàn ông thành đạt và chuẩn ông chồng quốc dân.”
Tóm lại là rất thích hợp.
Triệu Liệt Húc cong môi, không ngờ hình tượng của mình trong lòng cô lại tốt đến thế.
Dương Thanh Hà nói tiếp: “Anh xem, điều kiện của anh tốt như vậy, nhưng ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa nghiêm túc quen ai khiến dì cả ngày bận lòng chuyện kết hôn. Em chắc chắn nguyên nhân là do anh. Anh quá bận rộn với công việc, nghỉ ngơi thất thường, chỉ chuyên tâm vào vụ án mà bỏ mặc bạn gái thì có mấy ai chịu được. Nhưng em thì khác.”
Triệu Liệt Húc từ từ đứng thẳng người dậy, giọng nói trầm ấm chứa ý cười, “Sao em lại không giống họ?”
“Em à…” Dương Thanh Hà kéo dài âm cuối, “Em có thể chấp nhận mọi thứ của anh.”
Cho dù Triệu Liệt Húc không về nhà nửa năm, cô vẫn sẽ đợi. Cho dù anh chẳng còn gì trong tay, cô vẫn sẽ yêu anh. Cho dù anh mất tay chân trong biển lửa, cô vẫn luôn ở bên anh.
Chỉ cần là anh thì sao cũng được.
Triệu Liệt Húc thôi cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc, “Vậy lỡ có ngày tôi chết thì sao?”
“Em chấp nhận được.” Dương Thanh Hà chỉ nói nửa câu, cuối cùng không nói nốt câu cuối “em sẽ đi theo anh”.
Triệu Liệt Húc chăm chú nhìn cô.
Dương Thanh Hà: “Vậy nên… Đội trưởng Triệu có thể cho em một cơ hội không?”
“Cơ hội gì?”
Anh lại giả vờ không biết.
Dương Thanh Hà hắng giọng: “Làm người yêu của em.”
Hôm nay cô mặc chiếc áo thun lưng cao phối với quần đùi trắng, khi đứng thẳng lưng lộ ra vòng eo thon thả, duyên dáng.
Lúc nói chuyện, đôi mắt cô sáng ngời khiến lòng người rung động.
Yết hầu của Triệu Liệt Húc lăn lăn, anh dời mắt nhìn bức tranh, hỏi lảng sang chuyện khác: “Em có biết ý nghĩa bức tranh của mình không?”
Dương Thanh Hà xé phần giấy kraft còn lại, phơi bày toàn bộ bức tranh.
Cô bảo: “Từ trước đến giờ em luôn biết mình muốn gì.”
Triệu Liệt Húc: “Em thích tôi vì điều gì ngoại trừ những điều kiện ban nãy?”
“Thích một người không cần phải có lý do.”
Anh ngồi lên ghế sô pha, “Dương Thanh Hà, đó không phải thích mà chỉ là em đang cảm kích tôi thôi.”
Người trong tranh đang đón hoàng hôn, đắm mình trong ánh sáng. Đây không phải là tình yêu mà là lòng biết ơn.
Cô lệ thuộc vào anh, đến bên anh chỉ vì trong thời khắc đen tối nhất đời mình, cô đã nắm được phao cứu mạng là anh ấy. Đối với một cô bé mới chỉ mười bốn tuổi, đây là một bước ngoặt của cuộc đời. Thế giới cô nhỏ bé và khép kín lắm nên anh mới trở thành ngoại lệ duy nhất.
Dương Thanh Hà khịt mũi, đi tới chỗ anh, “Vậy anh thì sao? Anh đối xử tốt với em chỉ đơn giản là sự thông cảm thôi ư?”
Triệu Liệt Húc nhìn đôi chân của Dương Thanh Hà. Tuy cô không cao song lại có tỉ lệ cân đối, cũng xem như là người có chiều cao “khiêm tốn” nhưng sở hữu đôi chân dài, còn làn da thì trắng nõn mịn màng.
Quả thật không còn là đứa trẻ của sáu năm trước.
Anh qua đi lấy điếu thuốc trên bàn cà phê, “Tôi đã nói rồi, nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với họ như vậy.”
Chẳng qua khi ấy trùng hợp người đó là cô, còn với cô cũng trùng hợp là anh mà thôi.
Giọng điệu của Dương Thanh Hà trở nên cứng rắn hơn vài phần, “Nhưng em cũng đã nói không có người khác, chỉ có em thôi.”
Không hổ là nhóc con cứng đầu, cong cũng có thể bẻ thành thẳng.
Triệu Liệt Húc thở dài, trong miệng ngậm điếu thuốc, anh ấn bật lửa hai lần mới được. Anh rít một hơi thật dài, làn khói mờ ảo bay lãng đãng giữa hai người.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, hàm dưới của cô gái căng bạnh, đôi mắt quả hạnh ánh lên sự kiên định và cố chấp.
“Em vẫn còn nhỏ.” Anh bảo.
Dương Thanh Hà: “…”
Cô khịt mũi khinh thường.
Triệu Liệt Húc bắn nhẹ tàn thuốc lá, “Em vẫn còn nhỏ, chưa phân biệt được tình yêu và cảm kích.”
“Thế nên anh từ chối em.”
Triệu Liệt Húc lặng lẽ cúi đầu hút thuốc.
“Vậy ngài đây phân biệt được giữa thông cảm và tình yêu à?” Cô chầm chậm lên tiếng, giọng điệu có phần ngả ngớn.
Triệu Liệt Húc nghẹn họng, suýt nữa bị sặc khói.
Dương Thanh Hà cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, “Ngài bớt hút lại đi, già rồi không chịu nổi tác hại của mấy thứ này đâu.”
Triệu Liệt Húc: “…”
Dương Thanh Hà dập điếu thuốc, nhã nhặn cất lời: “Xin hỏi đội trưởng Triệu có thể trả lại đồ lót cho tôi không?”
Triệu Liệt Húc nhìn cô chằm chằm một hồi, cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra khi cô nổi nóng trông sẽ thế này.
Anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy đồ ra cho cô.
Dương Thanh Hà nhìn bóng lưng của anh mà lồng ngực phập phồng.
Anh đúng là diễn trò ‘biết mà còn hỏi’ hay quá, đến cả tượng vàng Oscar cũng không đủ để trao tặng cho anh.
Triệu Liệt Húc đã bỏ đồ vào túi đen cho cô. Lúc anh bước ra khỏi phòng, Dương Thanh Hà lập tức đổi sắc mặt, mỉm cười khách sáo.
“Đã làm phiền đội trưởng Triệu rồi, đồ lót của tôi không bị đối xử vô nhân đạo đấy chứ? Chúng nó là đồ tôi thích nhất đấy.”
“Không có.”
Có thể đối xử vô nhân đạo gì chứ.
Dương Thanh Hà tiếp tục cười, “Vậy làm phiền đội trưởng Triệu quá. Nếu kẻ hèn này đã không phân rõ tình cảm thì xin phép đi trước.”
“Tôi tiễn em.”
“Không dám làm phiền đến ngài, tôi có chân, tôi tự đi được. Cho dù trên đường có bị va quệt, gãy tay gãy chân thì cũng là chuyện của tôi, không cần tới lòng bác ái của chú cảnh sát đây.”
Triệu Liệt Húc khẽ cười và gật đầu, “Được, còn con gấu đó…”
Dương Thanh Hà đang mở cửa, hung dữ quay đầu lại: “Con gấu hỏng đó ngài cứ giữ lấy đi.”
Triệu Liệt Húc nhìn biểu cảm của cô, chợt nhớ đến con hổ nhỏ mà cô vẽ lên giấy ghi chú, quả thật giống đến lạ.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tuy anh đứng ở xa song vẫn thấy như bị gió từ cánh cửa tặng cho một cái bạt tai.
Triệu Liệt Húc đứng nguyên tại chỗ, môi vẫn giữ nụ cười nhạt. Anh đút tay trong túi rồi ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt thở dài.
Tình yêu và đồng cảm.
Không phải anh không động lòng với cô, nhưng điều ấy chỉ là sự rung động nhất thời do lâu ngày không tiếp xúc với phụ nữ.
Triệu Liệt Húc xoa mi tâm.
Có điều nếu đổi lại cô là Trương Uẩn, liệu anh có bao dung cô như vậy không? Có chăng cảm thấy những gì cô làm đều đáng yêu không?
Dường như… Dường như không phải.
Rõ ràng anh không có đủ kiên nhẫn đến thế.
Chỉ với riêng cô, anh như người mất hồn, làm những chuyện mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới.
Anh cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô. Chung quy cô vẫn còn trẻ, sự theo đuổi và ngưỡng mộ dành cho anh phần nhiều là vì chuyện sáu năm trước. Anh muốn cô trông thấy rõ bản thân, hoàn toàn thấu hiểu được lòng mình, chớ làm ra điều khiến mình phải hối hận.
Vả lại như Dương Thanh Hà đã nói, rất nhiều phụ nữ đều không chịu được tính chất công việc của anh. Nếu lỡ một mai anh lìa đời, cô có chịu đựng nổi không?
Anh hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật sáng suốt.
…
Dương Thanh Hà đón một chiếc taxi trước cổng tiểu khu, nét mặt âm u khiến tài xế cũng chẳng dám lớn tiếng, chỉ khẽ hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Đại học Trung Tế ạ.”
Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư.
Anh thật sự không thích cô chút nào.
Hồi nãy anh luôn mỉm cười, cười cái khỉ ấy.
Điện thoại trong túi xách rung lên.
Dương Thanh Hà tưởng anh vẫn còn chút áy náy muốn đuổi theo tiễn cô, nhưng trên màn hình lại là Tô Cấm.
“Alo?”
“Thanh Hà… cậu còn ở trường không?”
“Tớ đang trên đường về.”
“Phòng máy tính đột nhiên cúp điện, tớ thấy hơi sợ.”
Chuyện lần trước đã khiến Tô Cấm sinh ra bóng ma tâm lý, giờ này trong phòng máy chẳng còn ai, tới cả thầy cô cũng đã tan làm.
Dương Thanh Hà: “Lớp trưởng của cậu đâu? Cậu bảo cậu ấy tới đón cậu đi.”
“Hôm nay là cuối tuần nên cậu ấy về nhà rồi.”
“Tối rồi sao cậu còn tới phòng máy làm gì, rõ ràng cậu nhát cấy mà.”.
“Thầy giao cho tớ một chương trình mà máy tính của trường dùng mượt hơn nên tớ mải làm quên cả thì giờ.” Tô Cấm lí nhí.
“Cậu đừng sợ, tớ đang nói chuyện với cậu, cậu…”
Ở đầu dây bên kia, Tô Cấm thình lình hít sâu một hơi.
Sau đó hoàn toàn im ắng.
“Tô Cấm, Tô Cấm?”
Đầu bên kia không ai đáp lại, Dương Thanh Hà nhìn điện thoại thì thấy đã hết pin.
…
Trong lúc đang nấu mì, Triệu Liệt Húc nhận được cuộc gọi từ Tưởng Bình.
Cậu ta thở hổn hển, vội vàng nói: “Đội trưởng Triệu, ban nãy nhóm Tiểu Trương vừa phát hiện Tăng Quốc Phát có một người anh em sinh đôi nhưng không cùng hộ khẩu. Người kia tên là Trương Hoành, lúc còn nhỏ từng bị cha mẹ bán cho người khác nuôi. Bọn họ đã tra ra được địa chỉ của Trương Hoành khá gần Đại học Trung Tế. Tiểu Trương còn bảo chiếc xe ba bánh bị mất của Tăng Quốc Phát hiện đang đậu trong nhà Trương Hoành, em và anh Trần đang trên đường đến đó.”
Triệu Liệt Húc tắt bếp ga, “Trương Hoành đâu?”
“Có lẽ lúc tụi em đến chỗ Tăng Quốc Phát đã bứt dây động rừng nên hắn không có ở nhà, chắc đã bỏ chạy rồi. À, em đã nhờ anh Trần gửi địa chỉ qua di động của anh rồi đấy.” Tưởng Bình dừng lại, “Có một cuộc gọi tới, lát em sẽ liên lạc lại sau.”
Triệu Liệt Húc nhanh chóng thay đồ xong xuôi, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc xe vừa chuẩn bị khởi động máy thì anh lại nhận được cuộc gọi từ Tưởng Bình.
Tưởng Bình im lặng vài giây, “Đội trưởng Triệu…”
“Cậu có chuyện gì cứ nói.”
“Tiểu Trương phát hiện ở nhà Trương Hoành có một tầng hầm, trên bức tường của tầng hầm được dán hình của nạn nhân Quách Đình và Từ Ngọc Ngọc, ở… Ở trên đó cũng có hình của chị dâu nữa…”
Triệu Liệt Húc co giật thái dương dữ dội, cảm giác cứng người lập tức chạy dọc khắp tứ chi, mặt mày sa sầm trong chớp mắt.
Giây tiếp theo, Tưởng Bình chỉ nghe thấy tiếng tút tút tút.
Anh nhanh chóng lái xe, đồng thời gọi cho Dương Thanh Hà.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Ba cuộc gọi liên tiếp đều như vậy.
Triệu Liệt Húc thấp giọng chửi thề, sau đó đè chân ga rồi phóng trên đường cao tốc nhanh như chớp.
~~~
HẾT CHƯƠNG 22
Các nàng nghĩ chương này lão Triệu thế nào? =))))))
Từ sau lần gặp ấy, cô chạy theo anh suốt, chẳng biết vô tình hay cố ý dụ dỗ anh.
Ban đầu Triệu Liệt Húc không bận tâm lắm, chỉ cho rằng tính cách cô vốn có chút nghịch ngợm nên luôn xem rằng đó là cô tìm thú vui lúc rảnh rỗi.
Có điều nhiều lần như vậy, làm gì có người nào không nhận ra, ngay cả bọn Trần Ký còn nhìn ra được chứ đừng nói gì tới Triệu Liệt Húc, vì tình cảm đôi lứa là thứ có thể hiểu được mà chẳng cần nói thành lời.
Từng hành động, từng cái nhăn mày cho đến nụ cười của Dương Thanh Hà đều thể hiện rằng mình có tình ý với anh.
Nhưng rốt cuộc cô muốn gì ở anh?
Cửa sổ đang mở, gió lạnh từ ban công chậm rãi ùa vào, thổi tung một góc rèm cửa màu đen.
Dương Thanh Hà nhướng mày, nói: “Đội trưởng Triệu vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có công việc ổn định, tính tình tốt nên người có ý với anh chắc không chỉ có mình em. Nếu anh tham gia một chương trình hẹn hò, chắc chắn sẽ được nhiều người tranh vì anh là hình mẫu điển hình của người đàn ông thành đạt và chuẩn ông chồng quốc dân.”
Tóm lại là rất thích hợp.
Triệu Liệt Húc cong môi, không ngờ hình tượng của mình trong lòng cô lại tốt đến thế.
Dương Thanh Hà nói tiếp: “Anh xem, điều kiện của anh tốt như vậy, nhưng ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa nghiêm túc quen ai khiến dì cả ngày bận lòng chuyện kết hôn. Em chắc chắn nguyên nhân là do anh. Anh quá bận rộn với công việc, nghỉ ngơi thất thường, chỉ chuyên tâm vào vụ án mà bỏ mặc bạn gái thì có mấy ai chịu được. Nhưng em thì khác.”
Triệu Liệt Húc từ từ đứng thẳng người dậy, giọng nói trầm ấm chứa ý cười, “Sao em lại không giống họ?”
“Em à…” Dương Thanh Hà kéo dài âm cuối, “Em có thể chấp nhận mọi thứ của anh.”
Cho dù Triệu Liệt Húc không về nhà nửa năm, cô vẫn sẽ đợi. Cho dù anh chẳng còn gì trong tay, cô vẫn sẽ yêu anh. Cho dù anh mất tay chân trong biển lửa, cô vẫn luôn ở bên anh.
Chỉ cần là anh thì sao cũng được.
Triệu Liệt Húc thôi cười, ánh mắt trở nên nghiêm túc, “Vậy lỡ có ngày tôi chết thì sao?”
“Em chấp nhận được.” Dương Thanh Hà chỉ nói nửa câu, cuối cùng không nói nốt câu cuối “em sẽ đi theo anh”.
Triệu Liệt Húc chăm chú nhìn cô.
Dương Thanh Hà: “Vậy nên… Đội trưởng Triệu có thể cho em một cơ hội không?”
“Cơ hội gì?”
Anh lại giả vờ không biết.
Dương Thanh Hà hắng giọng: “Làm người yêu của em.”
Hôm nay cô mặc chiếc áo thun lưng cao phối với quần đùi trắng, khi đứng thẳng lưng lộ ra vòng eo thon thả, duyên dáng.
Lúc nói chuyện, đôi mắt cô sáng ngời khiến lòng người rung động.
Yết hầu của Triệu Liệt Húc lăn lăn, anh dời mắt nhìn bức tranh, hỏi lảng sang chuyện khác: “Em có biết ý nghĩa bức tranh của mình không?”
Dương Thanh Hà xé phần giấy kraft còn lại, phơi bày toàn bộ bức tranh.
Cô bảo: “Từ trước đến giờ em luôn biết mình muốn gì.”
Triệu Liệt Húc: “Em thích tôi vì điều gì ngoại trừ những điều kiện ban nãy?”
“Thích một người không cần phải có lý do.”
Anh ngồi lên ghế sô pha, “Dương Thanh Hà, đó không phải thích mà chỉ là em đang cảm kích tôi thôi.”
Người trong tranh đang đón hoàng hôn, đắm mình trong ánh sáng. Đây không phải là tình yêu mà là lòng biết ơn.
Cô lệ thuộc vào anh, đến bên anh chỉ vì trong thời khắc đen tối nhất đời mình, cô đã nắm được phao cứu mạng là anh ấy. Đối với một cô bé mới chỉ mười bốn tuổi, đây là một bước ngoặt của cuộc đời. Thế giới cô nhỏ bé và khép kín lắm nên anh mới trở thành ngoại lệ duy nhất.
Dương Thanh Hà khịt mũi, đi tới chỗ anh, “Vậy anh thì sao? Anh đối xử tốt với em chỉ đơn giản là sự thông cảm thôi ư?”
Triệu Liệt Húc nhìn đôi chân của Dương Thanh Hà. Tuy cô không cao song lại có tỉ lệ cân đối, cũng xem như là người có chiều cao “khiêm tốn” nhưng sở hữu đôi chân dài, còn làn da thì trắng nõn mịn màng.
Quả thật không còn là đứa trẻ của sáu năm trước.
Anh qua đi lấy điếu thuốc trên bàn cà phê, “Tôi đã nói rồi, nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ đối xử tốt với họ như vậy.”
Chẳng qua khi ấy trùng hợp người đó là cô, còn với cô cũng trùng hợp là anh mà thôi.
Giọng điệu của Dương Thanh Hà trở nên cứng rắn hơn vài phần, “Nhưng em cũng đã nói không có người khác, chỉ có em thôi.”
Không hổ là nhóc con cứng đầu, cong cũng có thể bẻ thành thẳng.
Triệu Liệt Húc thở dài, trong miệng ngậm điếu thuốc, anh ấn bật lửa hai lần mới được. Anh rít một hơi thật dài, làn khói mờ ảo bay lãng đãng giữa hai người.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, hàm dưới của cô gái căng bạnh, đôi mắt quả hạnh ánh lên sự kiên định và cố chấp.
“Em vẫn còn nhỏ.” Anh bảo.
Dương Thanh Hà: “…”
Cô khịt mũi khinh thường.
Triệu Liệt Húc bắn nhẹ tàn thuốc lá, “Em vẫn còn nhỏ, chưa phân biệt được tình yêu và cảm kích.”
“Thế nên anh từ chối em.”
Triệu Liệt Húc lặng lẽ cúi đầu hút thuốc.
“Vậy ngài đây phân biệt được giữa thông cảm và tình yêu à?” Cô chầm chậm lên tiếng, giọng điệu có phần ngả ngớn.
Triệu Liệt Húc nghẹn họng, suýt nữa bị sặc khói.
Dương Thanh Hà cầm lấy điếu thuốc trong tay anh, “Ngài bớt hút lại đi, già rồi không chịu nổi tác hại của mấy thứ này đâu.”
Triệu Liệt Húc: “…”
Dương Thanh Hà dập điếu thuốc, nhã nhặn cất lời: “Xin hỏi đội trưởng Triệu có thể trả lại đồ lót cho tôi không?”
Triệu Liệt Húc nhìn cô chằm chằm một hồi, cảm thấy hơi buồn cười, hóa ra khi cô nổi nóng trông sẽ thế này.
Anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ lấy đồ ra cho cô.
Dương Thanh Hà nhìn bóng lưng của anh mà lồng ngực phập phồng.
Anh đúng là diễn trò ‘biết mà còn hỏi’ hay quá, đến cả tượng vàng Oscar cũng không đủ để trao tặng cho anh.
Triệu Liệt Húc đã bỏ đồ vào túi đen cho cô. Lúc anh bước ra khỏi phòng, Dương Thanh Hà lập tức đổi sắc mặt, mỉm cười khách sáo.
“Đã làm phiền đội trưởng Triệu rồi, đồ lót của tôi không bị đối xử vô nhân đạo đấy chứ? Chúng nó là đồ tôi thích nhất đấy.”
“Không có.”
Có thể đối xử vô nhân đạo gì chứ.
Dương Thanh Hà tiếp tục cười, “Vậy làm phiền đội trưởng Triệu quá. Nếu kẻ hèn này đã không phân rõ tình cảm thì xin phép đi trước.”
“Tôi tiễn em.”
“Không dám làm phiền đến ngài, tôi có chân, tôi tự đi được. Cho dù trên đường có bị va quệt, gãy tay gãy chân thì cũng là chuyện của tôi, không cần tới lòng bác ái của chú cảnh sát đây.”
Triệu Liệt Húc khẽ cười và gật đầu, “Được, còn con gấu đó…”
Dương Thanh Hà đang mở cửa, hung dữ quay đầu lại: “Con gấu hỏng đó ngài cứ giữ lấy đi.”
Triệu Liệt Húc nhìn biểu cảm của cô, chợt nhớ đến con hổ nhỏ mà cô vẽ lên giấy ghi chú, quả thật giống đến lạ.
Cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tuy anh đứng ở xa song vẫn thấy như bị gió từ cánh cửa tặng cho một cái bạt tai.
Triệu Liệt Húc đứng nguyên tại chỗ, môi vẫn giữ nụ cười nhạt. Anh đút tay trong túi rồi ngồi xuống ghế sô pha, nhắm mắt thở dài.
Tình yêu và đồng cảm.
Không phải anh không động lòng với cô, nhưng điều ấy chỉ là sự rung động nhất thời do lâu ngày không tiếp xúc với phụ nữ.
Triệu Liệt Húc xoa mi tâm.
Có điều nếu đổi lại cô là Trương Uẩn, liệu anh có bao dung cô như vậy không? Có chăng cảm thấy những gì cô làm đều đáng yêu không?
Dường như… Dường như không phải.
Rõ ràng anh không có đủ kiên nhẫn đến thế.
Chỉ với riêng cô, anh như người mất hồn, làm những chuyện mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới.
Anh cũng không thể hiểu được suy nghĩ của cô. Chung quy cô vẫn còn trẻ, sự theo đuổi và ngưỡng mộ dành cho anh phần nhiều là vì chuyện sáu năm trước. Anh muốn cô trông thấy rõ bản thân, hoàn toàn thấu hiểu được lòng mình, chớ làm ra điều khiến mình phải hối hận.
Vả lại như Dương Thanh Hà đã nói, rất nhiều phụ nữ đều không chịu được tính chất công việc của anh. Nếu lỡ một mai anh lìa đời, cô có chịu đựng nổi không?
Anh hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật sáng suốt.
…
Dương Thanh Hà đón một chiếc taxi trước cổng tiểu khu, nét mặt âm u khiến tài xế cũng chẳng dám lớn tiếng, chỉ khẽ hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Đại học Trung Tế ạ.”
Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm tư.
Anh thật sự không thích cô chút nào.
Hồi nãy anh luôn mỉm cười, cười cái khỉ ấy.
Điện thoại trong túi xách rung lên.
Dương Thanh Hà tưởng anh vẫn còn chút áy náy muốn đuổi theo tiễn cô, nhưng trên màn hình lại là Tô Cấm.
“Alo?”
“Thanh Hà… cậu còn ở trường không?”
“Tớ đang trên đường về.”
“Phòng máy tính đột nhiên cúp điện, tớ thấy hơi sợ.”
Chuyện lần trước đã khiến Tô Cấm sinh ra bóng ma tâm lý, giờ này trong phòng máy chẳng còn ai, tới cả thầy cô cũng đã tan làm.
Dương Thanh Hà: “Lớp trưởng của cậu đâu? Cậu bảo cậu ấy tới đón cậu đi.”
“Hôm nay là cuối tuần nên cậu ấy về nhà rồi.”
“Tối rồi sao cậu còn tới phòng máy làm gì, rõ ràng cậu nhát cấy mà.”.
“Thầy giao cho tớ một chương trình mà máy tính của trường dùng mượt hơn nên tớ mải làm quên cả thì giờ.” Tô Cấm lí nhí.
“Cậu đừng sợ, tớ đang nói chuyện với cậu, cậu…”
Ở đầu dây bên kia, Tô Cấm thình lình hít sâu một hơi.
Sau đó hoàn toàn im ắng.
“Tô Cấm, Tô Cấm?”
Đầu bên kia không ai đáp lại, Dương Thanh Hà nhìn điện thoại thì thấy đã hết pin.
…
Trong lúc đang nấu mì, Triệu Liệt Húc nhận được cuộc gọi từ Tưởng Bình.
Cậu ta thở hổn hển, vội vàng nói: “Đội trưởng Triệu, ban nãy nhóm Tiểu Trương vừa phát hiện Tăng Quốc Phát có một người anh em sinh đôi nhưng không cùng hộ khẩu. Người kia tên là Trương Hoành, lúc còn nhỏ từng bị cha mẹ bán cho người khác nuôi. Bọn họ đã tra ra được địa chỉ của Trương Hoành khá gần Đại học Trung Tế. Tiểu Trương còn bảo chiếc xe ba bánh bị mất của Tăng Quốc Phát hiện đang đậu trong nhà Trương Hoành, em và anh Trần đang trên đường đến đó.”
Triệu Liệt Húc tắt bếp ga, “Trương Hoành đâu?”
“Có lẽ lúc tụi em đến chỗ Tăng Quốc Phát đã bứt dây động rừng nên hắn không có ở nhà, chắc đã bỏ chạy rồi. À, em đã nhờ anh Trần gửi địa chỉ qua di động của anh rồi đấy.” Tưởng Bình dừng lại, “Có một cuộc gọi tới, lát em sẽ liên lạc lại sau.”
Triệu Liệt Húc nhanh chóng thay đồ xong xuôi, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lúc xe vừa chuẩn bị khởi động máy thì anh lại nhận được cuộc gọi từ Tưởng Bình.
Tưởng Bình im lặng vài giây, “Đội trưởng Triệu…”
“Cậu có chuyện gì cứ nói.”
“Tiểu Trương phát hiện ở nhà Trương Hoành có một tầng hầm, trên bức tường của tầng hầm được dán hình của nạn nhân Quách Đình và Từ Ngọc Ngọc, ở… Ở trên đó cũng có hình của chị dâu nữa…”
Triệu Liệt Húc co giật thái dương dữ dội, cảm giác cứng người lập tức chạy dọc khắp tứ chi, mặt mày sa sầm trong chớp mắt.
Giây tiếp theo, Tưởng Bình chỉ nghe thấy tiếng tút tút tút.
Anh nhanh chóng lái xe, đồng thời gọi cho Dương Thanh Hà.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Ba cuộc gọi liên tiếp đều như vậy.
Triệu Liệt Húc thấp giọng chửi thề, sau đó đè chân ga rồi phóng trên đường cao tốc nhanh như chớp.
~~~
HẾT CHƯƠNG 22
Các nàng nghĩ chương này lão Triệu thế nào? =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.