Chương 4
Lăng Báo Tư
25/11/2016
CHƯƠNG 4
– Thế Ưu, anh đang nghĩ gì đó?
Bởi vì cá tính hai người có thể nói vốn là bổ sung cho nhau, Ngụy Phách Uyển hoạt bát hướng ngoại, Kí Thế Ưu lại có phần nội tâm ít nói, hai người thành ra đề tài nói chuyện cũng không nhiều, chỉ là Ngụy Phách Uyển gần đây mê hoa cỏ, mà Kí Thế Ưu dưới sự ảnh hưởng của cô cũng bắt đầu kiếm vài chậu đem về phòng trọ của mình, hơn nữa thứ đem về lại còn muốn tốt hơn so với của cô, làm cho Ngụy Phách Uyển có chút bất bình.
Cuối tuần này, cô đề nghị Kí Thế Ưu đưa cô tới siêu thị xem cây cảnh, cô muốn để trong phòng của mình vài chậu hoa cho có tí màu xanh lẫn thanh lọc không khí.
Đương nhiên quan trọng nhất là cô muốn học cách trồng hoa của Kí Thế Ưu. Tại sao bao nhiêu loại cô trồng đều lăn ra chết, còn Kí Thế Ưu trồng thì lại trổ bông, thật là làm cho cô muốn nổi khùng.
– Dù sao anh ở nhà cũng rảnh mà, không bằng đi dạo với tôi đi.
Ngụy Phách Uyển có phần ngang ngạnh, mặc dù tuổi nhỏ hơn so với Kí Thế Ưu nhưng mà nói chuyện chẳng khách khí gì, hơn nữa giữa cô với Kí Thế Ưu lại thật thật giả giả, cũng muốn kéo y ra ngoài hít thở không khí.
Kí Thế Ưu hẹn cô thời gian, hai người dạo quanh siêu thị hoa, mỗi lần nhìn thấy loại nào lạ Kí Thế Ưu so với Ngụy Phách Uyển còn muốn mê mẩn hơn, đứng nhìn tới nhìn lui, lưu luyến không muốn rời đi.
Mặc dù lúc đầu là Ngụy Phách Uyển thích trồng hoa, nhưng bây giờ so ra Kí Thế Ưu còn muốn mê muội hơn cô.
– Này, anh đã coi hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc có chọn được chậu nào ưng ý chưa?
Kí Thế Ưu tựa hồ rất khó chọn lựa, y rờ rờ một chậu hoa tím sáng màu, lại sờ qua một chậu mới nhìn qua trông rất giống mấy loại hoa bình thường khác nhưng mang theo hương thơm thanh khiết.
– Cửa sổ nhà tôi có nắng, hai chậu này cũng không tệ lắm.
– Vậy thì mua cả hai cái này đi.
– Uh, ông chủ, tôi mua hai chậu này.
Kí Thế Ưu đối với hai chậu hoa này rất phân vân, thành ra đơn giản là mua cả đôi. Sau khi mua hai chậu cây, đi được một chút lại thấy một loại hoa còn khiến mình thích thú hơn, không phải màu sắc và hình dáng của hoa hồng bình thường nhưng lại có mùi hoa hồng thơm thoang thoảng, mặc dù phải chờ đến khi nở hoa mới có thể nghe thấy được, nhưng mà mùi hương đạm nhã đã bắt bất trái tim y. Vì vậy y lại mua thêm một chậu.
Bởi vì Kí Thế Ưu không mướn xe đẩy, Ngụy Phách Uyển đành phải cầm giúp y một chậu hoa, muốn mua nữa, bị Ngụy Phách Uyển gào lên:
– Chúng ta chỉ có hai người, anh đến tột cùng muốn mua bao nhiêu chậu vậy hả? Chúng ta là đi xe bus về đó, cũng chẳng có xe riêng, lát nữa còn phải mua đất cùng phân bón, tay đâu ra mà cầm. Ngụy Phách Uyển không biết nên khóc hay nên cười, bây giờ đã không thể rõ ràng nữa rồi, rốt cuộc là ai gọi ai tới đi dạo, Kí Thế Ưu thật là buồn cười mà.
Kí Thế Ưu biết Ngụy Phách Uyển nói không sai, nhưng mà ánh mắt lóng lánh, thật sự nói cho người ta biết rất khó buông tay. Y trong lòng thở dài, gật gật đầu, không có xe chở về, đúng là không nên mua nhiều.
– Bạn nói đúng, đi mua thêm đất rồi chúng ta cũng trở về thôi.
Khi đến gian hàng bán đất, ông chủ ở đây rất nhiệt tình, nói tường tận ưu điểm khuyết điểm của từng loại đất, Kí Thế Ưu hỏi mấy kinh nghiệm trồng cây, ông ta cũng rất sôi nổi trả lời.
Chờ Kí Thế Ưu nói chuyện với ông chủ xong, vừa mới nhìn lại, thế nhưng lại thấy người y không nên gặp nhất đang đứng bên cạnh Ngụy Phách Uyển. Ngụy Phách Uyển cười tươi như hoa, thật cao hứng vẫy tay với y.
– Thế Ưu, thật may mắn, tổng giám đốc cũng đi siêu thị hoa. Anh ta có mướn xe, anh có muốn mua thêm vài chậu cũng không sao, anh ta cũng tiện đường chở chúng ta về nhà.
Kí Thế Ưu mặt bỗng nhiên tái xanh, Vũ Văn Liệt Tinh mang vẻ mặt tươi cười sáng lạn, ánh mắt hắn lúc nhìn Ngụy Phách Uyển lại càng thêm lóe sáng, giọng nói khàn khàn càng làm cho người ta mê chết.
– Phách Uyển, uhm, tôi có thể gọi cô như vậy không?
Vũ Văn Liệt Tinh mỉm cười như sợ mạo phạm cô, nụ cười đó so với hoa hồng Ngụy Phách Uyển đang cầm trong tay còn muốn say lòng người hơn.
– Đương nhiên không thành vấn đề,
Ngụy Phách Uyển là cô gái mặt mũi sáng sủa, bình thường cũng cùng các bạn nam đùa giỡn, vậy mà trước mặt Vũ Văn Liệt Tinh cũng giống như cô gái mới lớn đỏ ửng hai gò má, có thể thấy được Vũ Văn Liệt Tinh có bao nhiêu sức cuốn hút.
Ông chủ đang mở bao đất, Kí Thế Ưu đột nhiên không còn tâm tình để mua:
– Không, hôm trước mua rồi. Ông chủ, cuối tuần này tôi quay lại mua sau. Xin lỗi.
Y cầm theo hai chậu hoa trong tay đi ra, Vũ Văn Liệt Tinh gật đầu với y, cố ý hỏi:
– Anh là nhân viên phòng kinh doanh phải không?
Vũ Văn Liệt Tinh sớm đã biết thân phận của y, rõ ràng ngày đó khi y xông vào phòng làm việc của hắn, hắn vẫn còn nhận ra y, nhưng bây giờ trước mặt người khác làm bộ không quen. Kí Thế Ưu mặt không chút thay đổi gật đầu đáp:
– Đúng vậy, tổng giám đốc. Quản lí của tôi là Hồ ca.
– Uh, hai người cũng đến siêu thị hoa?
– Uh, gần đây thích trồng hoa, cho nên cùng Thế Ưu hẹn nhau đến siêu thị mua hoa. Thế Ưu thật sự rất lợi hại, loại hoa nào dù khó chăm sóc tới đâu, trong tay anh ấy cũng có thể sống khỏe mạnh.
Ngụy Phách Uyển rất vui vẻ nói líu lo, mà Vũ Văn Liệt Tinh cũng luôn nghiêng đầu lắng nghe, trên mặt lại còn luôn mang theo nét tươi cười vạn người mê, chăm chú như nuốt lấy từng lời không biết mệt mỏi, cảm giác với Ngụy Phách Uyển càng thêm sâu, cô chỉ vào Kí Thế Ưu còn nói:
– Kí Ưu bây giờ rất thích trồng hoa, anh ấy mới rồi trước gian hàng hoa, chỉ là quyết định có mua một chậu hay không mà mất hết nửa tiếng suy nghĩ.
– Vậy thì nhất định hai loại hoa này cũng rất tốt làm cho anh ta khó có thể lựa chọn.
Kí Thế Ưu rùng mình, hắn như thế nào biết mình mới vừa rồi trước gian hàng hoa, suy nghĩ chọn một trong hai chậu nào. Y hỏi:
– Cô ấy mới rồi không nói là tôi muốn hai loại hoa, mà là lựa chọn một chậu…
Nét tươi cười trên mặt Vũ Văn Liệt Tinh vẫn không thay đổi, hắn nghiêng đầu một chút, bày ra một bộ mặt phi thường đẹp trai:
– Phách Uyển nhất định có nói qua, bằng không tôi như thế nào có thể biết.
Ngụy Phách Uyển cũng hùa theo, mặc dù cô không nhớ rõ mình có nói chuyện ở gian hàng hoa hay không, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh nói có, nhất định là bởi vì cô đã có đề cập tới, cũng chẳng có lí do khác để giải thích.
Cô cười nói:
– Chắc là trong lúc Thế Ưu lựa đất, tôi trong lúc nói chuyện phiếm với tổng giám đốc, nói vẻ mặt của Thế Ưu lúc lựa chọn cây thật sự rất khó đưa ra quyết định, nếu anh mà có xe, tôi cam đoan nhất định anh sẽ mua đầy một xe, may mà không có cho nên chỉ mua có ba chậu mà thôi.
Kí Thế Ưu trầm mặc, mà Vũ Văn Liệt Tinh căn bản là không để ý tới sự im lặng của y, hình như có thể cùng nói chuyện với Ngụy Phách Uyển mới là mục đích của hắn. Sau đó, lại như biến thành hai người bọn họ đi dạo siêu thị, mà Kí Thế Ưu ở xa xa rơi vào cô độc.
Ngụy Phách Uyển trước lời ca ngợi của Vũ Văn Liệt Tinh đỏ hồng hai má, lựa ra một chậu đầy những đóa hoa nhỏ đang nở rộ, Vũ Văn Liệt Tinh nói muốn tặng cho cô mang về, hình như đối với cô rất có ý tứ, nhưng lại tự cầm lấy, như sợ cô không thể mang nặng.
Kí Thế Ưu cầm lại chậu hoa hồng từ tay Ngụy Phách Uyển, nói lời chối từ:
– Tôi chờ ở đây có chút việc, mời tổng giám đốc với Phách Uyển cứ đi trước.
– Thế Ưu anh tự nhiên có việc gì, cùng nhau đi thôi, tổng giám đốc có lòng muốn chở chúng ta đó.
Ngụy Phách Uyển dù sao cũng là con gái, ngay cả cá tính hoạt bát thường ngày chẳng biết ngượng ngùng là gì, nhưng mà vì ở bên cạnh Vũ Văn Liệt Tinh đẹp trai như vậy, cũng không nhịn được e lệ muốn có Kí Thế Ưu giúp cô, cuối cùng còn dùng âm thanh như van lơn nói với Kí Thế Ưu:
– Xin anh đó, một mình tôi bên cạnh tổng giám đốc không biết phải nói cái gì hết.
Kí Thế Ưu không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là ôm theo hoa, cùng nhau đến cửa siêu thị, chờ Vũ Văn Liệt Tinh đưa xe tới, nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Vũ Văn Liệt Tinh, Ngụy Phách Uyển lại càng vội vàng, giả bộ phủi phủi túi đựng hoa, sợ trên đó còn dính đất làm dơ xe của nhân vật cao quí.
Ngồi xuống bên cạnh, Ngụy Phách Uyển vỗ vỗ mặt, lần đầu tiên được ngồi trong chiếc xe sang trọng đắt tiền như vậy, cảm giác có điểm không tự nhiên. Cô cười nói:
– Tổng giám đốc, tôi cứ tưởng người có tiền sẽ không đến những siêu thị bình dân như vầy mà sẽ làm những việc đặc biệt khác.
– Đặc biệt như thế nào? Tôi vẫn thấy tôi rất thân thiện mà! Vũ Văn Liệt Tinh thanh âm nói chuyện như lúc đầu vẫn mang theo ý cười, lúc này cũng không ngoại lệ.
Ngụy Phách Uyển phì cười nói:
– Không phải đâu, ví dụ như là đi đánh golf,… hơn nữa tổng giám đốc đi dạo lâu như vậy, ngay cả một chậu hoa cũng không mua, cảm giác như là anh không phải đến để mua hoa.
– Tôi chỉ tùy tiện đi dạo, trừ khi thấy cái gì hợp ý mới có thể mua.
Vũ Văn Liệt Tinh trả lời lí do tại sao mình không mua hoa, mà lí do này thì không thể nói gì được, có những người đến dạo siêu thị, chỉ là muốn nhìn đồ vật này nọ, không nhất định phải là mua sắm.
– Trách không được hôm nay ngài ăn mặc rất thoải mái, thật là hiếm thấy, đi làm lúc nào cũng thấy ngài mặc âu phục.
Ngay cả khi Vũ Văn Liệt Tinh mặc đồ thoải mái, nhưng mà từ chất liệu quần áo thì chỉ sợ giá tiền còn muốn mắc hơn so với âu phục.
– Tổng giám đốc, đi vào chỗ này, sắp tới nhà của tôi rồi.
Ngụy Phách Uyển chỉ vào đường bên phải, Vũ Văn Liệt Tinh còn đi vòng qua, giúp cô lấy hoa từ sau cốp xe, rất có phong độ tiễn cô về tận nơi, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng cười ríu rít của Ngụy Phách Uyển chẳng khác nào một đứa trẻ. Sau khi tiễn cô về đến nhà, Vũ Văn Liệt Tinh trở lại trên xe, khởi động máy.
Kí Thế Ưu căn bản không có nói mình ở chỗ nào, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh chạy chính xác đến phòng trọ y ở trong hẻm.
– Anh làm sao biết tôi ở đây? Y chẳng thể hiểu được.
– Trong hồ sơ nhân viên có ghi. Vũ Văn Liệt TInh lãnh đạm trả lời.
– Anh có việc gì muốn nói với tôi?
Kí Thế Ưu thở dài trong lòng, từ sau chuyện mấy bức ảnh, thấy được biểu hiện của Vũ Văn Liệt Tinh, y bắt đầu biết mình đắc tội với Vũ Văn Liệt Tinh ở chỗ nào rồi, xem bộ dáng Vũ Văn Liệt Tinh đúng là rất có ý tứ đối với Ngụy Phách Uyển, cho nên y gần cô, làm cho Vũ Văn Liệt Tinh rất không vừa ý.
– Tính ra em rất thông minh.
Xe dừng trong ngõ nhỏ âm u, Vũ Văn Liệt Tinh mang vẻ mặt như muốn đàm phán, Kí Thế Ưu mặc dù rõ ràng Vũ Văn Liệt Tinh không thích đàn ông, thời gian học đại học hắn cũng rất nhanh kết thân với Lâm Vi Như trở thành người yêu của nhau. Đem y tới khách sạn chỉ là một phút thiếu suy nghĩ mà thôi. Nhưng mà cả thể xác lẫn tinh thần y bây giờ cũng không muốn đi tìm lời giải thích nữa, y cảm thất rất mệt mỏi rồi.
– Là muốn nói chuyện về Ngụy Phách Uyển sao?
Vũ Văn Liệt Tinh vẻ mặt rất lãnh tĩnh, nhưng mà tay hắn siết chặt vào vô lăng
– Không sai.
– Cô ấy là cô gái tốt, rất ưu tú, vừa hoạt bát lại phóng khoáng…
Vũ Văn Liệt Tinh quay đầu nhìn y, vẻ mặt vặn vẹo:
– Tôi không cần phải nghe em ca ngợi cô ta có bao nhiêu tốt đẹp? Tôi muốn hỏi em, em tại sao có can đảm cùng một chỗ với cô ta?
– Tôi chưa cùng cô ấy ngỏ lời. Kí Thế Ưu tâm tình khó chịu nói:
– Anh chẳng lẽ còn không biết tính hướng của tôi sao? Tôi… tôi… không có hứng thú với phụ nữ. Nếu anh thích cô ấy, xin mời anh cứ tự nhiên mà theo đuổi.
– Tôi theo đuổi cô ta? Vũ Văn Liệt Tinh há hốc miệng cứng lưỡi.
Kí Thế Ưu trong lòng buồn bực đau đớn. Rõ ràng y bây giờ cùng Vũ Văn Liệt Tinh căn bản không có cùng xuất thân, mà tính cách âm hiểm tiểu nhân của Vũ Văn Liệt Tinh y cũng biết rõ tường tận, nhưng mà khi ở siêu thị hoa, nhìn thấy y với Ngụy Phách Uyển nói chuyện phiếm cùng ôn nhu chăm sóc, trong lòng y một trận đau đớn lại nảy lên.
Đối với y mà nói, bất luận sau đêm hôm đó kí ức có bao nhiêu là thống khổ không thể chịu đựng, nhưng mà không thể phủ nhận tại khách sạn đêm đó, những lời trêu ghẹo cùng ái ngữ của Vũ Văn Liệt Tinh từng làm cho tim y đập thình thịch, y có thể sáng tỏ, nếu Vũ Văn Liệt Tinh đối xử tốt với một ai đó, người kia chính là người được yêu thương đến mức nào, và hắn là người khiến kẻ khác say mê ra sao, y có thể nhận thấy sự e lệ cùng hân hoan của Ngụy Phách Uyển.
– Uh, Hồ ca vốn định ghép đôi tôi với cô ấy, nhưng anh là người đàn ông ưu tú, chỉ cần anh theo đuổi, nhất định cô ấy sẽ tiếp nhận anh.
Y nói ra sự thật, người trong phòng đều biết Ngụy Phách Uyển là Hồ ca đặc biệt đưa đến phòng kinh doanh, để cho cô trở thành đồng nghiệp của y, cũng là để giúp y bồi dưỡng tình cảm.
– Nói Hồ Xương Hùng làm loạn ít thôi. Hắn dùng sức siết chặt tay lái, giống như là đang siết cổ Hồ Xương Hùng, ánh mắt trên mặt ngày càng âm trầm phẫn hận.
– Cứ vậy đi, tôi với Ngụy Phách Uyển chỉ là đồng nghiệp thuần túy, anh muốn thì cứ việc theo đuổi.
Vũ Văn Liệt Tinh thanh âm trầm thấp hữu lực:
– Tôi không tin, các người suốt ngày dính cùng một chỗ.
Kí Thế Ưu thật bất đắc dĩ, loại sự tình này không biết chứng minh bằng cách nào, nhưng lời y nói chính là lời nói thật
– Anh không tin tôi cũng không biết làm sao, nhưng mà cô ấy đúng là một cô gái tốt, nếu như tôi là người có tính hướng bình thường, tôi nhất định muốn là một đôi với cô ấy. Anh nếu muốn theo đuổi, tôi khuyên anh nên hành động nhanh một chút, để tránh bị người đàn ông khác giành mất.
– Câm miệng!
Vũ Văn Liệt Tinh rống to rung động cả khoang xe bên trong, quyết tâm chặt đứt không cho Kí Thế Ưu nói thêm gì nữa, Vũ Văn Liệt Tinh nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tôi không cho phép em nói cô ta có cái gì tốt.
Kí Thế Ưu sớm bị hắn làm cho loạn rồi, nhắc tới Ngụy Phách uyển lửa giận của hắn liền dâng lên, hắn chẳng phải đã rõ ràng mối quan hệ của mình với cô ấy sao, cũng đã rất hoan nghênh hắn theo đuổi cô, vậy mà Vũ Văn Liệt Tinh rốt cuộc sao vẫn muốn đem phiền toái tới cho y.
– Anh cuối cùng là muốn cái gì? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu, tôi với Ngụy Phách Uyển không hề có bất cứ quan hệ thân mật nào, chúng tôi cũng chỉ là đồng nghiệp tốt của nhau mà thôi, anh nếu như thích cô ấy, thì anh phải theo đuôi cô ấy, tôi cũng hi vọng cô ấy sẽ có thể có hạnh phúc của mình.
– Cô ta may mắn hay hạnh phúc, thì liên quan gì tới em, em nghĩ như vậy chính là vì em đối với cô ta có cảm tình. Lời hói của hắn phi thường cố chấp, vẫn vòng quanh chuyện Ngụy Phách Uyển, rồi lần không ra đầu dây mối nhợ.
Hình như cũng giống như chuyện trẻ con giải thích ầm ĩ vô lí, Kí Thế Ưu bị hắn khiến cho phiền loạn vừa tức tối:
– Tôi đối với cô ấy đương nhiên là có cảm tình, cô ấy là đồng nghiệp tốt của tôi, tôi hi vọng cô ấy hạnh phúc, đây cũng không phải là người nào cũng làm hay sao?
– Không phải ai cũng giống như em. Gạt phắt qua một bên, ngữ khí của hắn càng thêm cương lạnh.
– Anh, anh rốt cuộc có bao nhiêu đố kị lẫn phẫn nộ, như thế nào lại nói ra thành như vậy? Kí Thế Ưu không thể tin được vào lời hắn nói, cảm giác được cá tính của hắn siêu cấp cực đoan.
Vũ Văn Liệt Tinh tháo dây an toàn ra, âm thanh âm trầm đầy phẫn hận đến cực điểm:
– Tại sao em không tự khép kín như thời học đại học, tại sao không giống như thời đại học không giao thiệp với bất kì bạn bè nào, Hồ Xương Hùng, Ngụy Phách uyển, còn có một đống khách hàng, tôi còn nghe nói lễ tình nhân có một khách hàng tặng cho em một bó hoa hồng rất lớn.
Vũ Văn Liệt Tinh chính là hi vọng Kí Thế Ưu vĩnh viễn sống khép kín và im lặng, như vậy sẽ không có người nào chú ý đến ưu điểm của y, cũng sẽ không có người nào chịu sự hấp dẫn của y. Nhưng cho dù hắn có làm Kí Thế Ưu bị tổn thương trong nhất thời, thái độ hà khắc làm cho Kí Thế Ưu tự ti khổ sở nhưng cũng không che lấp được ánh sáng của y, làm cho hắn thật chán ghét khách hàng của y.
– Đó là khách hàng trêu cợt tôi, nói tôi không có bạn gái thì đúng là rất đáng thương, cho nên mới tặng một đống hoa hồng cho tôi, nhưng mà anh như thế nào loại chuyện này cũng biết?
Kí Thế Ưu không dám tin, nhân viên như y trong công ti có nhiều như vậy, hơn nữa phòng làm việc cũng không chung một tầng lầu, hắn làm sao biết được chuyện này, ngay cả mấy bộ phận sát bên còn chưa biết…
Câu trả lời của Vũ Văn Liệt Tinh làm cho y kinh ngạc vô cùng:
– Mỗi một việc của em tôi đều biết rõ, kể cả thành tích mỗi học kì ở đại học, nếu em đã quên, tôi cũng có thể nói cho em nghe.
Kí Thế Ưu kinh ngạc nhìn Vũ Văn Liệt Tinh:
– Anh… anh theo dõi tôi? Y lập tức hiểu rõ nói:
– Cho nên hôm nay anh căn bản không phải muốn đi dạo siêu thị, anh vì theo dõi tôi nên mới đến?
Vũ Văn Liệt Tinh không có phản ứng với những gì y nói, y nhìn hai mắt hắn giống như hai ngọn lửa đang cháy rừng rực:
– Tôi không cho phép em nói tốt về bất kì người nào, cũng không đồng ý em đối xử tốt với người khác, Ngụy Phách Uyển kia căn bản chỉ là ả đàn bà lẳng lơ muốn câu dẫn em, cô ta vừa ngu ngốc vừa nông cạn, em như thế nào có thể coi trọng cô ta.
– Anh chẳng phải rất thích cô ấy, tại sao lại nói những lời khó nghe như vậy? Kí Thế Ưu đối với việc hắn dùng những lời thóa mạ để nói về Ngụy Phách Uyển không nhịn được cảm giác phản cảm.
– Tôi không biết cô ta, thì ra cô ta ti tiện như vậy, cô ta thích em, muốn lên giường với em.
Kí Thế Ưu nghe không nổi nữa, y giận đến phát run, cảm giác tất cả những điều hắn nói là nhằm vào y, kể cả chỉ trích Ngụy Phách Uyển cũng để làm như vậy.
– Anh nói đủ chưa, tôi không muốn ở đây nghe anh nói đâm sau lưng người khác.
Y đưa tay mở cửa xe, cửa xe không chịu nhúc nhích, y quay đầu nhìn Vũ Văn Liệt Tinh rống giận, y chẳng còn kiên nhẫn nữa:
– Mở cửa xe ra.
Vũ Văn Liệt Tinh không nhúc nhích, Kí Thế Ưu tức giận nhoài người qua hắn, muốn tìm chìa khóa xe, đầu của y xẹt qua chóp mũi Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn LIệt Tinh hút thấy mùi hương trên mái tóc y, hai tay của hắn bắt đầu không ngừng run rẩy, hình như mùi thơm mê người đó làm cho hắn xúc động không thể khống chế được chính mình.
– Công tắc mở cửa ở đâu? Mở cửa ra!
Nhiều nút như vậy Kí Thế Ưu không có xe căn bản là không biết đâu mới là công tắc mở cửa, nhịn không được nghiêng đầu chửi bậy với Vũ Văn Liệt Tinh.
Thân thể của y vắt ngang phía trên của Vũ Văn Liệt Tinh, khi nghiêng đầu, da thịt hai người phi thường gần nhau, y cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ tay Vũ Văn Liệt Tinh, mà Vũ Văn Liệt Tinh trên mặt nổi đầy gân xanh, sắc mặt phi thường kinh khủng.
– Em với cô ta lên giường với nhau chưa?
Đến đây mà hắn vẫn còn nói được những lời chẳng ra làm sao, hắn căn bản là người điên, hắn chẳng lẽ lúc nào cũng muốn biết y có từng cùng người khác làm tình sao?
Kí Thế Ưu trong cơn tức giận, tức giận phi thường mà trả lời:
– Rồi thì sao! Tôi với cô ấy đã làm tình với nhau, cũng đã từng lên giường với Hồ ca đó, như vậy anh đã hài lòng chưa?
Sau một phút, Vũ Văn Liệt Tinh đem y vật lên ghế phụ, hắn vượt cả người qua, nằm đè lên người y, y còn muốn chửi bậy thêm một lúc, Vũ Văn Liệt Tinh cuồng bạo hôn y.
Đó căn bản không phải là hôn, Vũ Văn Liệt Tinh như đang cắn xé y, y chống cự vùng vẫy hai tay, Vũ Văn Liệt Tinh chỉ cần dùng một tay đã kềm chặt được. Y muốn ngậm miệng lại, Vũ Văn Liệt Tinh liền dùng tay kia bóp chặt khuôn mặt y, làm cho y mở miệng ra, sau đó hắn nuốt lấy nước bọt của y, mút lấy đầu lưỡi y, ra sức hút hết không khí trong phổi y, hắn như đang liều mạng mà chịu buông tha miếng ăn trước mặt ra sức mút liếm, tựa như căn bản thứ trong miệng y là quỳnh tương ngọc dịch.
– Đừng… Thả ra, buông ra!
Nước miếng chảy xuống khóe môi y, ycũng nuốt phải mấy ngụm nước bọt mang theo mùi vị của Vũ Văn Liệt Tinh, không khí trong phổi hoàn toàn chẳng còn gì, Vũ Văn Liệt Tinh mới rời miệng của y, nhưng hắn liếm môi, giống như còn đang hồi tưởng lại mĩ vị cũ.
– Anh là tên hỗn đản, buông tôi ra!
Vũ Văn Liệt Tinh mở miệng ra nói quỉ dị:
– Để cho tôi kiểm tra thân thể em.
– Kiểm… kiểm tra thân thể? Kí Thế Ưu tựa như nghe không hiểu những lời này phải lặp lại hỏi một lần.
– Cởi quần ra, tôi muốn xem chỗ đó của em có hay không để cho thằng đàn ông khác đi vào? Bàn tay to của hắn chính là đang chạm vào chỗ tư mật phía sau y.
Hắn nói thật tự nhiên, Kí Thế ưu nghe được đôi môi run rẩy, suốt một thời gian dài nếm trải thống khổ, tự liếm lắp nỗi đau do Vũ Văn Liệt Tinh gây ra, y đánh mất đi sự tươi cười, không có cách nào đề cập đến chuyện luyến ái với người đàn ông khác, càng không thể theo bất kì người đàn ông nào phát sinh quan hệ, hơn nữa y với Vũ Văn Liệt Tinh căn bản không phải là quan hệ như tình nhân, hắn như thế nào lại muốn kiểm tra thân thể mình.
– Anh điên rồi sao? Buông tôi ra, tôi với anh không có bất kì quan hệ gì, anh dựa vào cái gì mà đòi kiểm tra cơ thể tôi? Y cố gắng giãy dụa, chỉ làm cho chính mình càng rơi sâu trong lòng ghế.
– Không có quan hệ? Em không phải yêu tôi điên cuồng sao? Không phải tôi vừa xuất hiện thì ánh mắt em sẽ nhìn tôi chằm chằm? Tôi biết em vẫn còn yêu tôi, em rất hi vọng tôi sẽ ôm em có phải không?
Hắn bình tĩnh phun ra từng lời làm cho Kí Thế Ưu run rẩy, không có! Vũ Văn Liệt Tinh tại sao có thể tổn thương y tàn khốc đến như vậy, y như thế nào lại còn có thể mê luyến hắn chứ,
Chắc chắn là không có!
– Tôi không có, để cho tôi rời đi! Y cơ hồ gào lên.
Vũ Văn Liệt Tinh không có nghe tiếng kêu phẫn nộ của y, đem y trói lại, hạ ghế xuống thấp, sau đó tháo thắt lưng đem quần y kéo tuột xuống dưới bắp chân, không khí lạnh ùa đến, Kí Thế Ưu ra sức giãy dụa, lại bị Vũ Văn Liệt Tinh tách bung hai chân ra.
– Anh là đồ biến thái, buông ra! Buông ra… Đừng uhm…..
Tiếng la hét biến thành tiếng rên rỉ không thể khống chế. Vũ Văn Liệt Tinh nếu chỉ là kiểm tra thân thể thôi tại sao sau khi vặn bung hai chân y ra, tay phải bắt đầu vỗ về đùi non mềm mại của y, lại vuốt ve bộ vị non nớt, sau đó mới cho ngón tay dùng lực đi vào thông đạo khô khốc? Kí Thế Ưu nhẹ giọng rên rỉ.
Nghe được tiếng rên rỉ của y, Vũ Văn Liệt Tinh khí tức cũng trở nên rối loạn. Bởi vì liên quan đến chuyện sắp làm, Vũ Văn Liệt Tinh phun ra chút nước miếng lên tay, sau đó vẽ loạn bên trong y. Kí Thế ưu phần eo cố gắng xoay chuyển, đau đớn làm hốc mắt y đong đầy nước.
– Rút ra, tôi van anh, rút ra, đau quá! Y cao giọng kêu đau.
– Nơi này, còn có nơi này, có thằng đàn ông nào đã đụng qua?
Hắn kiên trì đay nghiến một giây cũng không thả lỏng, hắn mặc kệ y rốt cuộc có đau đớn hay không, ngón tay đâm xuyên đến chỗ sâu nhất, sau khi xỏ xuyên vào tận bên trong bắt đầu ngọ ngoạy dò xét, như đang kiểm tra trong đó còn chặt bao nhiêu, cũng như lời hắn mới hỏi, hắn hiện tại đang kiểm tra xem rốt cuộc có người đàn ông nào đã chạm tới nơi này.
– Anh điên rồi, thả tôi ra.
Kí Thế Ưu có thể cảm giác được ngón tay hắn chen vào trong mật huyện có bao nhiêu cuồng loạn. Y không nhịn được sự thống khổ khi bị xé rách, hô hấp rối loạn.
Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm thay phiên nhau xuất hiện, mà ngón tay Vũ Văn Liệt Tinh càng dò xét sâu vào bên trong, đau đớn tựa như nước cuốn, mà từ trong đó lại nhảy ra cảm giác vui sướng như suối đang phun trào, mỗi một lần lại tăng cao thêm một tầng.
Tận đến chỗ sâu nhất, ngón tay hắn chạm được đến điểm mẫn cảm, Kí Thế Ưu hơi thở rối loạn, không nhịn được hừ ra giọng mũi *** mĩ; bộ bị đang được an ủi bởi vì phản ứng sinh lí làm cho phía trước không biết thẹn mà ngẩng đầu lên.
– Hồ Xương Hùng đã từng chạm đến đây sao?
Hắn càng ra sức lấy mấy ngón tay ấn mạnh vào nội bích, thông đạo nhỏ hẹp bị hắn khuếch trương ra, Kí Thế Ưu cong lưng lên, toàn thân phủ đầy mồ hôi cùng khoái cảm, đau đớn vây lấy từng tế bào, cảm giác khoái cảm biến mất dần dần.
– Thả ra… Buông ra…
Y khàn khàn gọi khẽ, ngay cả dũng khí để xem mình đang ở đâu cũng không có. Mấy năm nay bởi vì từng bị Vũ Văn Liệt Tinh tổn thương mà để lại vết sẹo trong đáy lòng thành ra nơi nào đó cũng rất ít khi có phản ứng sinh lí. Nhưng bây giờ nó lại giống như người bình thường tại thời khắc *** khó nhịn, cố gắng đứng vừa cao vừa thẳng, nhưng lại run rẩy không ngừng, giống như yêu cầu được nhận thêm càng nhiều khoái cảm cuồng loạn hơn nữa.
Cả người y đầy mồ hôi, thân thể run rẩy, phía sau bị chạm đến điểm mẫn cảm làm cho phía trước phi thường có cảm giác, thậm có cảm giác đau đớn.
Khoái cảm ầm ầm dâng lên tận eo, hai chân y không còn chống đỡ được, rơi càng sâu vào trong ghế, mà bộ vị phía trước đã chảy ra mật dịch, trong ánh đèn chập choạng ánh lên bọt nước màu trắng đục.
Vũ Văn Liệt Tinh trừng mắt nhìn phía trước của y không ngừng trào ra mật dịch, Kí Thế Ưu xấu hổ tức giận muốn chết, nếu giờ phút này y có thể chui xuống đất, y nhất định không cự tuyệt.
Rõ ràng chính mình rất hận hành động của Vũ Văn Liệt Tinh, cũng biết hành vi âm hiểm tiểu nhân của hắn, càng hiểu rõ tình huống nghiệm thân này căn bản giống như là hành vi của người điên, y thế như lại tìm thấy khoái cảm đã mất. Như thế mất đi hành vi lí trí, căn bản vốn là điên cuồng.
Vũ Văn Liệt Tinh điên rồi, y cũng chẳng còn bình thường được bao nhiêu.
– Thế Ưu, anh đang nghĩ gì đó?
Bởi vì cá tính hai người có thể nói vốn là bổ sung cho nhau, Ngụy Phách Uyển hoạt bát hướng ngoại, Kí Thế Ưu lại có phần nội tâm ít nói, hai người thành ra đề tài nói chuyện cũng không nhiều, chỉ là Ngụy Phách Uyển gần đây mê hoa cỏ, mà Kí Thế Ưu dưới sự ảnh hưởng của cô cũng bắt đầu kiếm vài chậu đem về phòng trọ của mình, hơn nữa thứ đem về lại còn muốn tốt hơn so với của cô, làm cho Ngụy Phách Uyển có chút bất bình.
Cuối tuần này, cô đề nghị Kí Thế Ưu đưa cô tới siêu thị xem cây cảnh, cô muốn để trong phòng của mình vài chậu hoa cho có tí màu xanh lẫn thanh lọc không khí.
Đương nhiên quan trọng nhất là cô muốn học cách trồng hoa của Kí Thế Ưu. Tại sao bao nhiêu loại cô trồng đều lăn ra chết, còn Kí Thế Ưu trồng thì lại trổ bông, thật là làm cho cô muốn nổi khùng.
– Dù sao anh ở nhà cũng rảnh mà, không bằng đi dạo với tôi đi.
Ngụy Phách Uyển có phần ngang ngạnh, mặc dù tuổi nhỏ hơn so với Kí Thế Ưu nhưng mà nói chuyện chẳng khách khí gì, hơn nữa giữa cô với Kí Thế Ưu lại thật thật giả giả, cũng muốn kéo y ra ngoài hít thở không khí.
Kí Thế Ưu hẹn cô thời gian, hai người dạo quanh siêu thị hoa, mỗi lần nhìn thấy loại nào lạ Kí Thế Ưu so với Ngụy Phách Uyển còn muốn mê mẩn hơn, đứng nhìn tới nhìn lui, lưu luyến không muốn rời đi.
Mặc dù lúc đầu là Ngụy Phách Uyển thích trồng hoa, nhưng bây giờ so ra Kí Thế Ưu còn muốn mê muội hơn cô.
– Này, anh đã coi hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc có chọn được chậu nào ưng ý chưa?
Kí Thế Ưu tựa hồ rất khó chọn lựa, y rờ rờ một chậu hoa tím sáng màu, lại sờ qua một chậu mới nhìn qua trông rất giống mấy loại hoa bình thường khác nhưng mang theo hương thơm thanh khiết.
– Cửa sổ nhà tôi có nắng, hai chậu này cũng không tệ lắm.
– Vậy thì mua cả hai cái này đi.
– Uh, ông chủ, tôi mua hai chậu này.
Kí Thế Ưu đối với hai chậu hoa này rất phân vân, thành ra đơn giản là mua cả đôi. Sau khi mua hai chậu cây, đi được một chút lại thấy một loại hoa còn khiến mình thích thú hơn, không phải màu sắc và hình dáng của hoa hồng bình thường nhưng lại có mùi hoa hồng thơm thoang thoảng, mặc dù phải chờ đến khi nở hoa mới có thể nghe thấy được, nhưng mà mùi hương đạm nhã đã bắt bất trái tim y. Vì vậy y lại mua thêm một chậu.
Bởi vì Kí Thế Ưu không mướn xe đẩy, Ngụy Phách Uyển đành phải cầm giúp y một chậu hoa, muốn mua nữa, bị Ngụy Phách Uyển gào lên:
– Chúng ta chỉ có hai người, anh đến tột cùng muốn mua bao nhiêu chậu vậy hả? Chúng ta là đi xe bus về đó, cũng chẳng có xe riêng, lát nữa còn phải mua đất cùng phân bón, tay đâu ra mà cầm. Ngụy Phách Uyển không biết nên khóc hay nên cười, bây giờ đã không thể rõ ràng nữa rồi, rốt cuộc là ai gọi ai tới đi dạo, Kí Thế Ưu thật là buồn cười mà.
Kí Thế Ưu biết Ngụy Phách Uyển nói không sai, nhưng mà ánh mắt lóng lánh, thật sự nói cho người ta biết rất khó buông tay. Y trong lòng thở dài, gật gật đầu, không có xe chở về, đúng là không nên mua nhiều.
– Bạn nói đúng, đi mua thêm đất rồi chúng ta cũng trở về thôi.
Khi đến gian hàng bán đất, ông chủ ở đây rất nhiệt tình, nói tường tận ưu điểm khuyết điểm của từng loại đất, Kí Thế Ưu hỏi mấy kinh nghiệm trồng cây, ông ta cũng rất sôi nổi trả lời.
Chờ Kí Thế Ưu nói chuyện với ông chủ xong, vừa mới nhìn lại, thế nhưng lại thấy người y không nên gặp nhất đang đứng bên cạnh Ngụy Phách Uyển. Ngụy Phách Uyển cười tươi như hoa, thật cao hứng vẫy tay với y.
– Thế Ưu, thật may mắn, tổng giám đốc cũng đi siêu thị hoa. Anh ta có mướn xe, anh có muốn mua thêm vài chậu cũng không sao, anh ta cũng tiện đường chở chúng ta về nhà.
Kí Thế Ưu mặt bỗng nhiên tái xanh, Vũ Văn Liệt Tinh mang vẻ mặt tươi cười sáng lạn, ánh mắt hắn lúc nhìn Ngụy Phách Uyển lại càng thêm lóe sáng, giọng nói khàn khàn càng làm cho người ta mê chết.
– Phách Uyển, uhm, tôi có thể gọi cô như vậy không?
Vũ Văn Liệt Tinh mỉm cười như sợ mạo phạm cô, nụ cười đó so với hoa hồng Ngụy Phách Uyển đang cầm trong tay còn muốn say lòng người hơn.
– Đương nhiên không thành vấn đề,
Ngụy Phách Uyển là cô gái mặt mũi sáng sủa, bình thường cũng cùng các bạn nam đùa giỡn, vậy mà trước mặt Vũ Văn Liệt Tinh cũng giống như cô gái mới lớn đỏ ửng hai gò má, có thể thấy được Vũ Văn Liệt Tinh có bao nhiêu sức cuốn hút.
Ông chủ đang mở bao đất, Kí Thế Ưu đột nhiên không còn tâm tình để mua:
– Không, hôm trước mua rồi. Ông chủ, cuối tuần này tôi quay lại mua sau. Xin lỗi.
Y cầm theo hai chậu hoa trong tay đi ra, Vũ Văn Liệt Tinh gật đầu với y, cố ý hỏi:
– Anh là nhân viên phòng kinh doanh phải không?
Vũ Văn Liệt Tinh sớm đã biết thân phận của y, rõ ràng ngày đó khi y xông vào phòng làm việc của hắn, hắn vẫn còn nhận ra y, nhưng bây giờ trước mặt người khác làm bộ không quen. Kí Thế Ưu mặt không chút thay đổi gật đầu đáp:
– Đúng vậy, tổng giám đốc. Quản lí của tôi là Hồ ca.
– Uh, hai người cũng đến siêu thị hoa?
– Uh, gần đây thích trồng hoa, cho nên cùng Thế Ưu hẹn nhau đến siêu thị mua hoa. Thế Ưu thật sự rất lợi hại, loại hoa nào dù khó chăm sóc tới đâu, trong tay anh ấy cũng có thể sống khỏe mạnh.
Ngụy Phách Uyển rất vui vẻ nói líu lo, mà Vũ Văn Liệt Tinh cũng luôn nghiêng đầu lắng nghe, trên mặt lại còn luôn mang theo nét tươi cười vạn người mê, chăm chú như nuốt lấy từng lời không biết mệt mỏi, cảm giác với Ngụy Phách Uyển càng thêm sâu, cô chỉ vào Kí Thế Ưu còn nói:
– Kí Ưu bây giờ rất thích trồng hoa, anh ấy mới rồi trước gian hàng hoa, chỉ là quyết định có mua một chậu hay không mà mất hết nửa tiếng suy nghĩ.
– Vậy thì nhất định hai loại hoa này cũng rất tốt làm cho anh ta khó có thể lựa chọn.
Kí Thế Ưu rùng mình, hắn như thế nào biết mình mới vừa rồi trước gian hàng hoa, suy nghĩ chọn một trong hai chậu nào. Y hỏi:
– Cô ấy mới rồi không nói là tôi muốn hai loại hoa, mà là lựa chọn một chậu…
Nét tươi cười trên mặt Vũ Văn Liệt Tinh vẫn không thay đổi, hắn nghiêng đầu một chút, bày ra một bộ mặt phi thường đẹp trai:
– Phách Uyển nhất định có nói qua, bằng không tôi như thế nào có thể biết.
Ngụy Phách Uyển cũng hùa theo, mặc dù cô không nhớ rõ mình có nói chuyện ở gian hàng hoa hay không, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh nói có, nhất định là bởi vì cô đã có đề cập tới, cũng chẳng có lí do khác để giải thích.
Cô cười nói:
– Chắc là trong lúc Thế Ưu lựa đất, tôi trong lúc nói chuyện phiếm với tổng giám đốc, nói vẻ mặt của Thế Ưu lúc lựa chọn cây thật sự rất khó đưa ra quyết định, nếu anh mà có xe, tôi cam đoan nhất định anh sẽ mua đầy một xe, may mà không có cho nên chỉ mua có ba chậu mà thôi.
Kí Thế Ưu trầm mặc, mà Vũ Văn Liệt Tinh căn bản là không để ý tới sự im lặng của y, hình như có thể cùng nói chuyện với Ngụy Phách Uyển mới là mục đích của hắn. Sau đó, lại như biến thành hai người bọn họ đi dạo siêu thị, mà Kí Thế Ưu ở xa xa rơi vào cô độc.
Ngụy Phách Uyển trước lời ca ngợi của Vũ Văn Liệt Tinh đỏ hồng hai má, lựa ra một chậu đầy những đóa hoa nhỏ đang nở rộ, Vũ Văn Liệt Tinh nói muốn tặng cho cô mang về, hình như đối với cô rất có ý tứ, nhưng lại tự cầm lấy, như sợ cô không thể mang nặng.
Kí Thế Ưu cầm lại chậu hoa hồng từ tay Ngụy Phách Uyển, nói lời chối từ:
– Tôi chờ ở đây có chút việc, mời tổng giám đốc với Phách Uyển cứ đi trước.
– Thế Ưu anh tự nhiên có việc gì, cùng nhau đi thôi, tổng giám đốc có lòng muốn chở chúng ta đó.
Ngụy Phách Uyển dù sao cũng là con gái, ngay cả cá tính hoạt bát thường ngày chẳng biết ngượng ngùng là gì, nhưng mà vì ở bên cạnh Vũ Văn Liệt Tinh đẹp trai như vậy, cũng không nhịn được e lệ muốn có Kí Thế Ưu giúp cô, cuối cùng còn dùng âm thanh như van lơn nói với Kí Thế Ưu:
– Xin anh đó, một mình tôi bên cạnh tổng giám đốc không biết phải nói cái gì hết.
Kí Thế Ưu không lay chuyển được cô, không thể làm gì khác hơn là ôm theo hoa, cùng nhau đến cửa siêu thị, chờ Vũ Văn Liệt Tinh đưa xe tới, nhìn thấy chiếc xe sang trọng của Vũ Văn Liệt Tinh, Ngụy Phách Uyển lại càng vội vàng, giả bộ phủi phủi túi đựng hoa, sợ trên đó còn dính đất làm dơ xe của nhân vật cao quí.
Ngồi xuống bên cạnh, Ngụy Phách Uyển vỗ vỗ mặt, lần đầu tiên được ngồi trong chiếc xe sang trọng đắt tiền như vậy, cảm giác có điểm không tự nhiên. Cô cười nói:
– Tổng giám đốc, tôi cứ tưởng người có tiền sẽ không đến những siêu thị bình dân như vầy mà sẽ làm những việc đặc biệt khác.
– Đặc biệt như thế nào? Tôi vẫn thấy tôi rất thân thiện mà! Vũ Văn Liệt Tinh thanh âm nói chuyện như lúc đầu vẫn mang theo ý cười, lúc này cũng không ngoại lệ.
Ngụy Phách Uyển phì cười nói:
– Không phải đâu, ví dụ như là đi đánh golf,… hơn nữa tổng giám đốc đi dạo lâu như vậy, ngay cả một chậu hoa cũng không mua, cảm giác như là anh không phải đến để mua hoa.
– Tôi chỉ tùy tiện đi dạo, trừ khi thấy cái gì hợp ý mới có thể mua.
Vũ Văn Liệt Tinh trả lời lí do tại sao mình không mua hoa, mà lí do này thì không thể nói gì được, có những người đến dạo siêu thị, chỉ là muốn nhìn đồ vật này nọ, không nhất định phải là mua sắm.
– Trách không được hôm nay ngài ăn mặc rất thoải mái, thật là hiếm thấy, đi làm lúc nào cũng thấy ngài mặc âu phục.
Ngay cả khi Vũ Văn Liệt Tinh mặc đồ thoải mái, nhưng mà từ chất liệu quần áo thì chỉ sợ giá tiền còn muốn mắc hơn so với âu phục.
– Tổng giám đốc, đi vào chỗ này, sắp tới nhà của tôi rồi.
Ngụy Phách Uyển chỉ vào đường bên phải, Vũ Văn Liệt Tinh còn đi vòng qua, giúp cô lấy hoa từ sau cốp xe, rất có phong độ tiễn cô về tận nơi, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng cười ríu rít của Ngụy Phách Uyển chẳng khác nào một đứa trẻ. Sau khi tiễn cô về đến nhà, Vũ Văn Liệt Tinh trở lại trên xe, khởi động máy.
Kí Thế Ưu căn bản không có nói mình ở chỗ nào, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh chạy chính xác đến phòng trọ y ở trong hẻm.
– Anh làm sao biết tôi ở đây? Y chẳng thể hiểu được.
– Trong hồ sơ nhân viên có ghi. Vũ Văn Liệt TInh lãnh đạm trả lời.
– Anh có việc gì muốn nói với tôi?
Kí Thế Ưu thở dài trong lòng, từ sau chuyện mấy bức ảnh, thấy được biểu hiện của Vũ Văn Liệt Tinh, y bắt đầu biết mình đắc tội với Vũ Văn Liệt Tinh ở chỗ nào rồi, xem bộ dáng Vũ Văn Liệt Tinh đúng là rất có ý tứ đối với Ngụy Phách Uyển, cho nên y gần cô, làm cho Vũ Văn Liệt Tinh rất không vừa ý.
– Tính ra em rất thông minh.
Xe dừng trong ngõ nhỏ âm u, Vũ Văn Liệt Tinh mang vẻ mặt như muốn đàm phán, Kí Thế Ưu mặc dù rõ ràng Vũ Văn Liệt Tinh không thích đàn ông, thời gian học đại học hắn cũng rất nhanh kết thân với Lâm Vi Như trở thành người yêu của nhau. Đem y tới khách sạn chỉ là một phút thiếu suy nghĩ mà thôi. Nhưng mà cả thể xác lẫn tinh thần y bây giờ cũng không muốn đi tìm lời giải thích nữa, y cảm thất rất mệt mỏi rồi.
– Là muốn nói chuyện về Ngụy Phách Uyển sao?
Vũ Văn Liệt Tinh vẻ mặt rất lãnh tĩnh, nhưng mà tay hắn siết chặt vào vô lăng
– Không sai.
– Cô ấy là cô gái tốt, rất ưu tú, vừa hoạt bát lại phóng khoáng…
Vũ Văn Liệt Tinh quay đầu nhìn y, vẻ mặt vặn vẹo:
– Tôi không cần phải nghe em ca ngợi cô ta có bao nhiêu tốt đẹp? Tôi muốn hỏi em, em tại sao có can đảm cùng một chỗ với cô ta?
– Tôi chưa cùng cô ấy ngỏ lời. Kí Thế Ưu tâm tình khó chịu nói:
– Anh chẳng lẽ còn không biết tính hướng của tôi sao? Tôi… tôi… không có hứng thú với phụ nữ. Nếu anh thích cô ấy, xin mời anh cứ tự nhiên mà theo đuổi.
– Tôi theo đuổi cô ta? Vũ Văn Liệt Tinh há hốc miệng cứng lưỡi.
Kí Thế Ưu trong lòng buồn bực đau đớn. Rõ ràng y bây giờ cùng Vũ Văn Liệt Tinh căn bản không có cùng xuất thân, mà tính cách âm hiểm tiểu nhân của Vũ Văn Liệt Tinh y cũng biết rõ tường tận, nhưng mà khi ở siêu thị hoa, nhìn thấy y với Ngụy Phách Uyển nói chuyện phiếm cùng ôn nhu chăm sóc, trong lòng y một trận đau đớn lại nảy lên.
Đối với y mà nói, bất luận sau đêm hôm đó kí ức có bao nhiêu là thống khổ không thể chịu đựng, nhưng mà không thể phủ nhận tại khách sạn đêm đó, những lời trêu ghẹo cùng ái ngữ của Vũ Văn Liệt Tinh từng làm cho tim y đập thình thịch, y có thể sáng tỏ, nếu Vũ Văn Liệt Tinh đối xử tốt với một ai đó, người kia chính là người được yêu thương đến mức nào, và hắn là người khiến kẻ khác say mê ra sao, y có thể nhận thấy sự e lệ cùng hân hoan của Ngụy Phách Uyển.
– Uh, Hồ ca vốn định ghép đôi tôi với cô ấy, nhưng anh là người đàn ông ưu tú, chỉ cần anh theo đuổi, nhất định cô ấy sẽ tiếp nhận anh.
Y nói ra sự thật, người trong phòng đều biết Ngụy Phách Uyển là Hồ ca đặc biệt đưa đến phòng kinh doanh, để cho cô trở thành đồng nghiệp của y, cũng là để giúp y bồi dưỡng tình cảm.
– Nói Hồ Xương Hùng làm loạn ít thôi. Hắn dùng sức siết chặt tay lái, giống như là đang siết cổ Hồ Xương Hùng, ánh mắt trên mặt ngày càng âm trầm phẫn hận.
– Cứ vậy đi, tôi với Ngụy Phách Uyển chỉ là đồng nghiệp thuần túy, anh muốn thì cứ việc theo đuổi.
Vũ Văn Liệt Tinh thanh âm trầm thấp hữu lực:
– Tôi không tin, các người suốt ngày dính cùng một chỗ.
Kí Thế Ưu thật bất đắc dĩ, loại sự tình này không biết chứng minh bằng cách nào, nhưng lời y nói chính là lời nói thật
– Anh không tin tôi cũng không biết làm sao, nhưng mà cô ấy đúng là một cô gái tốt, nếu như tôi là người có tính hướng bình thường, tôi nhất định muốn là một đôi với cô ấy. Anh nếu muốn theo đuổi, tôi khuyên anh nên hành động nhanh một chút, để tránh bị người đàn ông khác giành mất.
– Câm miệng!
Vũ Văn Liệt Tinh rống to rung động cả khoang xe bên trong, quyết tâm chặt đứt không cho Kí Thế Ưu nói thêm gì nữa, Vũ Văn Liệt Tinh nghiến răng nghiến lợi nói:
– Tôi không cho phép em nói cô ta có cái gì tốt.
Kí Thế Ưu sớm bị hắn làm cho loạn rồi, nhắc tới Ngụy Phách uyển lửa giận của hắn liền dâng lên, hắn chẳng phải đã rõ ràng mối quan hệ của mình với cô ấy sao, cũng đã rất hoan nghênh hắn theo đuổi cô, vậy mà Vũ Văn Liệt Tinh rốt cuộc sao vẫn muốn đem phiền toái tới cho y.
– Anh cuối cùng là muốn cái gì? Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu, tôi với Ngụy Phách Uyển không hề có bất cứ quan hệ thân mật nào, chúng tôi cũng chỉ là đồng nghiệp tốt của nhau mà thôi, anh nếu như thích cô ấy, thì anh phải theo đuôi cô ấy, tôi cũng hi vọng cô ấy sẽ có thể có hạnh phúc của mình.
– Cô ta may mắn hay hạnh phúc, thì liên quan gì tới em, em nghĩ như vậy chính là vì em đối với cô ta có cảm tình. Lời hói của hắn phi thường cố chấp, vẫn vòng quanh chuyện Ngụy Phách Uyển, rồi lần không ra đầu dây mối nhợ.
Hình như cũng giống như chuyện trẻ con giải thích ầm ĩ vô lí, Kí Thế Ưu bị hắn khiến cho phiền loạn vừa tức tối:
– Tôi đối với cô ấy đương nhiên là có cảm tình, cô ấy là đồng nghiệp tốt của tôi, tôi hi vọng cô ấy hạnh phúc, đây cũng không phải là người nào cũng làm hay sao?
– Không phải ai cũng giống như em. Gạt phắt qua một bên, ngữ khí của hắn càng thêm cương lạnh.
– Anh, anh rốt cuộc có bao nhiêu đố kị lẫn phẫn nộ, như thế nào lại nói ra thành như vậy? Kí Thế Ưu không thể tin được vào lời hắn nói, cảm giác được cá tính của hắn siêu cấp cực đoan.
Vũ Văn Liệt Tinh tháo dây an toàn ra, âm thanh âm trầm đầy phẫn hận đến cực điểm:
– Tại sao em không tự khép kín như thời học đại học, tại sao không giống như thời đại học không giao thiệp với bất kì bạn bè nào, Hồ Xương Hùng, Ngụy Phách uyển, còn có một đống khách hàng, tôi còn nghe nói lễ tình nhân có một khách hàng tặng cho em một bó hoa hồng rất lớn.
Vũ Văn Liệt Tinh chính là hi vọng Kí Thế Ưu vĩnh viễn sống khép kín và im lặng, như vậy sẽ không có người nào chú ý đến ưu điểm của y, cũng sẽ không có người nào chịu sự hấp dẫn của y. Nhưng cho dù hắn có làm Kí Thế Ưu bị tổn thương trong nhất thời, thái độ hà khắc làm cho Kí Thế Ưu tự ti khổ sở nhưng cũng không che lấp được ánh sáng của y, làm cho hắn thật chán ghét khách hàng của y.
– Đó là khách hàng trêu cợt tôi, nói tôi không có bạn gái thì đúng là rất đáng thương, cho nên mới tặng một đống hoa hồng cho tôi, nhưng mà anh như thế nào loại chuyện này cũng biết?
Kí Thế Ưu không dám tin, nhân viên như y trong công ti có nhiều như vậy, hơn nữa phòng làm việc cũng không chung một tầng lầu, hắn làm sao biết được chuyện này, ngay cả mấy bộ phận sát bên còn chưa biết…
Câu trả lời của Vũ Văn Liệt Tinh làm cho y kinh ngạc vô cùng:
– Mỗi một việc của em tôi đều biết rõ, kể cả thành tích mỗi học kì ở đại học, nếu em đã quên, tôi cũng có thể nói cho em nghe.
Kí Thế Ưu kinh ngạc nhìn Vũ Văn Liệt Tinh:
– Anh… anh theo dõi tôi? Y lập tức hiểu rõ nói:
– Cho nên hôm nay anh căn bản không phải muốn đi dạo siêu thị, anh vì theo dõi tôi nên mới đến?
Vũ Văn Liệt Tinh không có phản ứng với những gì y nói, y nhìn hai mắt hắn giống như hai ngọn lửa đang cháy rừng rực:
– Tôi không cho phép em nói tốt về bất kì người nào, cũng không đồng ý em đối xử tốt với người khác, Ngụy Phách Uyển kia căn bản chỉ là ả đàn bà lẳng lơ muốn câu dẫn em, cô ta vừa ngu ngốc vừa nông cạn, em như thế nào có thể coi trọng cô ta.
– Anh chẳng phải rất thích cô ấy, tại sao lại nói những lời khó nghe như vậy? Kí Thế Ưu đối với việc hắn dùng những lời thóa mạ để nói về Ngụy Phách Uyển không nhịn được cảm giác phản cảm.
– Tôi không biết cô ta, thì ra cô ta ti tiện như vậy, cô ta thích em, muốn lên giường với em.
Kí Thế Ưu nghe không nổi nữa, y giận đến phát run, cảm giác tất cả những điều hắn nói là nhằm vào y, kể cả chỉ trích Ngụy Phách Uyển cũng để làm như vậy.
– Anh nói đủ chưa, tôi không muốn ở đây nghe anh nói đâm sau lưng người khác.
Y đưa tay mở cửa xe, cửa xe không chịu nhúc nhích, y quay đầu nhìn Vũ Văn Liệt Tinh rống giận, y chẳng còn kiên nhẫn nữa:
– Mở cửa xe ra.
Vũ Văn Liệt Tinh không nhúc nhích, Kí Thế Ưu tức giận nhoài người qua hắn, muốn tìm chìa khóa xe, đầu của y xẹt qua chóp mũi Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn LIệt Tinh hút thấy mùi hương trên mái tóc y, hai tay của hắn bắt đầu không ngừng run rẩy, hình như mùi thơm mê người đó làm cho hắn xúc động không thể khống chế được chính mình.
– Công tắc mở cửa ở đâu? Mở cửa ra!
Nhiều nút như vậy Kí Thế Ưu không có xe căn bản là không biết đâu mới là công tắc mở cửa, nhịn không được nghiêng đầu chửi bậy với Vũ Văn Liệt Tinh.
Thân thể của y vắt ngang phía trên của Vũ Văn Liệt Tinh, khi nghiêng đầu, da thịt hai người phi thường gần nhau, y cũng có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ tay Vũ Văn Liệt Tinh, mà Vũ Văn Liệt Tinh trên mặt nổi đầy gân xanh, sắc mặt phi thường kinh khủng.
– Em với cô ta lên giường với nhau chưa?
Đến đây mà hắn vẫn còn nói được những lời chẳng ra làm sao, hắn căn bản là người điên, hắn chẳng lẽ lúc nào cũng muốn biết y có từng cùng người khác làm tình sao?
Kí Thế Ưu trong cơn tức giận, tức giận phi thường mà trả lời:
– Rồi thì sao! Tôi với cô ấy đã làm tình với nhau, cũng đã từng lên giường với Hồ ca đó, như vậy anh đã hài lòng chưa?
Sau một phút, Vũ Văn Liệt Tinh đem y vật lên ghế phụ, hắn vượt cả người qua, nằm đè lên người y, y còn muốn chửi bậy thêm một lúc, Vũ Văn Liệt Tinh cuồng bạo hôn y.
Đó căn bản không phải là hôn, Vũ Văn Liệt Tinh như đang cắn xé y, y chống cự vùng vẫy hai tay, Vũ Văn Liệt Tinh chỉ cần dùng một tay đã kềm chặt được. Y muốn ngậm miệng lại, Vũ Văn Liệt Tinh liền dùng tay kia bóp chặt khuôn mặt y, làm cho y mở miệng ra, sau đó hắn nuốt lấy nước bọt của y, mút lấy đầu lưỡi y, ra sức hút hết không khí trong phổi y, hắn như đang liều mạng mà chịu buông tha miếng ăn trước mặt ra sức mút liếm, tựa như căn bản thứ trong miệng y là quỳnh tương ngọc dịch.
– Đừng… Thả ra, buông ra!
Nước miếng chảy xuống khóe môi y, ycũng nuốt phải mấy ngụm nước bọt mang theo mùi vị của Vũ Văn Liệt Tinh, không khí trong phổi hoàn toàn chẳng còn gì, Vũ Văn Liệt Tinh mới rời miệng của y, nhưng hắn liếm môi, giống như còn đang hồi tưởng lại mĩ vị cũ.
– Anh là tên hỗn đản, buông tôi ra!
Vũ Văn Liệt Tinh mở miệng ra nói quỉ dị:
– Để cho tôi kiểm tra thân thể em.
– Kiểm… kiểm tra thân thể? Kí Thế Ưu tựa như nghe không hiểu những lời này phải lặp lại hỏi một lần.
– Cởi quần ra, tôi muốn xem chỗ đó của em có hay không để cho thằng đàn ông khác đi vào? Bàn tay to của hắn chính là đang chạm vào chỗ tư mật phía sau y.
Hắn nói thật tự nhiên, Kí Thế ưu nghe được đôi môi run rẩy, suốt một thời gian dài nếm trải thống khổ, tự liếm lắp nỗi đau do Vũ Văn Liệt Tinh gây ra, y đánh mất đi sự tươi cười, không có cách nào đề cập đến chuyện luyến ái với người đàn ông khác, càng không thể theo bất kì người đàn ông nào phát sinh quan hệ, hơn nữa y với Vũ Văn Liệt Tinh căn bản không phải là quan hệ như tình nhân, hắn như thế nào lại muốn kiểm tra thân thể mình.
– Anh điên rồi sao? Buông tôi ra, tôi với anh không có bất kì quan hệ gì, anh dựa vào cái gì mà đòi kiểm tra cơ thể tôi? Y cố gắng giãy dụa, chỉ làm cho chính mình càng rơi sâu trong lòng ghế.
– Không có quan hệ? Em không phải yêu tôi điên cuồng sao? Không phải tôi vừa xuất hiện thì ánh mắt em sẽ nhìn tôi chằm chằm? Tôi biết em vẫn còn yêu tôi, em rất hi vọng tôi sẽ ôm em có phải không?
Hắn bình tĩnh phun ra từng lời làm cho Kí Thế Ưu run rẩy, không có! Vũ Văn Liệt Tinh tại sao có thể tổn thương y tàn khốc đến như vậy, y như thế nào lại còn có thể mê luyến hắn chứ,
Chắc chắn là không có!
– Tôi không có, để cho tôi rời đi! Y cơ hồ gào lên.
Vũ Văn Liệt Tinh không có nghe tiếng kêu phẫn nộ của y, đem y trói lại, hạ ghế xuống thấp, sau đó tháo thắt lưng đem quần y kéo tuột xuống dưới bắp chân, không khí lạnh ùa đến, Kí Thế Ưu ra sức giãy dụa, lại bị Vũ Văn Liệt Tinh tách bung hai chân ra.
– Anh là đồ biến thái, buông ra! Buông ra… Đừng uhm…..
Tiếng la hét biến thành tiếng rên rỉ không thể khống chế. Vũ Văn Liệt Tinh nếu chỉ là kiểm tra thân thể thôi tại sao sau khi vặn bung hai chân y ra, tay phải bắt đầu vỗ về đùi non mềm mại của y, lại vuốt ve bộ vị non nớt, sau đó mới cho ngón tay dùng lực đi vào thông đạo khô khốc? Kí Thế Ưu nhẹ giọng rên rỉ.
Nghe được tiếng rên rỉ của y, Vũ Văn Liệt Tinh khí tức cũng trở nên rối loạn. Bởi vì liên quan đến chuyện sắp làm, Vũ Văn Liệt Tinh phun ra chút nước miếng lên tay, sau đó vẽ loạn bên trong y. Kí Thế ưu phần eo cố gắng xoay chuyển, đau đớn làm hốc mắt y đong đầy nước.
– Rút ra, tôi van anh, rút ra, đau quá! Y cao giọng kêu đau.
– Nơi này, còn có nơi này, có thằng đàn ông nào đã đụng qua?
Hắn kiên trì đay nghiến một giây cũng không thả lỏng, hắn mặc kệ y rốt cuộc có đau đớn hay không, ngón tay đâm xuyên đến chỗ sâu nhất, sau khi xỏ xuyên vào tận bên trong bắt đầu ngọ ngoạy dò xét, như đang kiểm tra trong đó còn chặt bao nhiêu, cũng như lời hắn mới hỏi, hắn hiện tại đang kiểm tra xem rốt cuộc có người đàn ông nào đã chạm tới nơi này.
– Anh điên rồi, thả tôi ra.
Kí Thế Ưu có thể cảm giác được ngón tay hắn chen vào trong mật huyện có bao nhiêu cuồng loạn. Y không nhịn được sự thống khổ khi bị xé rách, hô hấp rối loạn.
Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm thay phiên nhau xuất hiện, mà ngón tay Vũ Văn Liệt Tinh càng dò xét sâu vào bên trong, đau đớn tựa như nước cuốn, mà từ trong đó lại nhảy ra cảm giác vui sướng như suối đang phun trào, mỗi một lần lại tăng cao thêm một tầng.
Tận đến chỗ sâu nhất, ngón tay hắn chạm được đến điểm mẫn cảm, Kí Thế Ưu hơi thở rối loạn, không nhịn được hừ ra giọng mũi *** mĩ; bộ bị đang được an ủi bởi vì phản ứng sinh lí làm cho phía trước không biết thẹn mà ngẩng đầu lên.
– Hồ Xương Hùng đã từng chạm đến đây sao?
Hắn càng ra sức lấy mấy ngón tay ấn mạnh vào nội bích, thông đạo nhỏ hẹp bị hắn khuếch trương ra, Kí Thế Ưu cong lưng lên, toàn thân phủ đầy mồ hôi cùng khoái cảm, đau đớn vây lấy từng tế bào, cảm giác khoái cảm biến mất dần dần.
– Thả ra… Buông ra…
Y khàn khàn gọi khẽ, ngay cả dũng khí để xem mình đang ở đâu cũng không có. Mấy năm nay bởi vì từng bị Vũ Văn Liệt Tinh tổn thương mà để lại vết sẹo trong đáy lòng thành ra nơi nào đó cũng rất ít khi có phản ứng sinh lí. Nhưng bây giờ nó lại giống như người bình thường tại thời khắc *** khó nhịn, cố gắng đứng vừa cao vừa thẳng, nhưng lại run rẩy không ngừng, giống như yêu cầu được nhận thêm càng nhiều khoái cảm cuồng loạn hơn nữa.
Cả người y đầy mồ hôi, thân thể run rẩy, phía sau bị chạm đến điểm mẫn cảm làm cho phía trước phi thường có cảm giác, thậm có cảm giác đau đớn.
Khoái cảm ầm ầm dâng lên tận eo, hai chân y không còn chống đỡ được, rơi càng sâu vào trong ghế, mà bộ vị phía trước đã chảy ra mật dịch, trong ánh đèn chập choạng ánh lên bọt nước màu trắng đục.
Vũ Văn Liệt Tinh trừng mắt nhìn phía trước của y không ngừng trào ra mật dịch, Kí Thế Ưu xấu hổ tức giận muốn chết, nếu giờ phút này y có thể chui xuống đất, y nhất định không cự tuyệt.
Rõ ràng chính mình rất hận hành động của Vũ Văn Liệt Tinh, cũng biết hành vi âm hiểm tiểu nhân của hắn, càng hiểu rõ tình huống nghiệm thân này căn bản giống như là hành vi của người điên, y thế như lại tìm thấy khoái cảm đã mất. Như thế mất đi hành vi lí trí, căn bản vốn là điên cuồng.
Vũ Văn Liệt Tinh điên rồi, y cũng chẳng còn bình thường được bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.