Chương 40: Đau Lòng
Ngoan Nhất Nhà
08/12/2023
An Mạc Ngôn?
“Không được ăn thứ này!” Hắn thở gấp, cổ họng dường như khô lại.
“Tại sao?”
Hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, rất lâu mới trả lời.
“Bởi vì…tôi không thích!”
“Anh không thích thì liên quan gì đến tôi?” Cô vẫn ngây ngô hỏi.
“Chính vì tôi không thích cho nên người khác không được phép ăn.”
Nói xong An Mạc Ngôn lấy miếng mực từ đũa của Hiểu Tinh cho vào hộp, sau đó đưa tất cả cho Trạch Lôi kêu cậu ta vứt ra ngoài, còn căn dặn bọn họ về sau cấm được ăn những loại thức ăn được chế biến từ mực nữa.
Thấy bầu không khí đang vui vẻ bị phá hỏng bởi sự ngang ngược của An Mạc Ngôn, Hiểu Tinh bực tức đứng dậy khỏi ghế, cô nhìn hắn, tuy không dám nổi giận nhưng lại ra điều khiển trách.
“Anh có thấy mình rất quá đáng không? Bản thân anh không thích tại sao lại cấm mọi người không được ăn? Vả lại đồ ăn đó là tôi mua cho mọi người cũng đâu phải mua cho anh!”
“Bọn họ là đàn em của cô sao?” Hắn trừng mắt nạt cô.
“Anh cũng đâu phải đại ca của tôi.”
“Nhưng tôi là chủ nhà của cô, ở trong nhà của tôi phải tuân thủ quy tắc của tôi.”
“Anh…”
“Cô Hà đừng nổi giận mà, chẳng phải còn rất nhiều món khác sao? Thật ra món mực đó tôi cũng chưa ăn bao giờ, còn không chắc là có ngon không nữa!”
Tên ngồi bên cạnh liền nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, một tên khác cũng tinh ý thêm vào:
“Đúng đấy! Tôi thực ra cũng không thích ăn mực, hay chúng ta ăn gà đi! Gà sốt thái có vẻ ngon hơn đó.”
Bỏ sau lưng vẻ mặt khó coi của Hiểu Tinh, An Mạc Ngôn sải bước đi thẳng ra ngoài.
Trạch Lôi sau khi quăng hộp mực vào thùng rác thì hớt hải chạy tới, nhìn An Mạc Ngôn đang dựa người vào cửa xe hút thuốc bèn tò mò hỏi:
“Anh Ngôn, trước giờ chưa từng nghe anh nói ghét ăn mực, sao ban nãy lại phản ứng mạnh vậy, em còn tưởng đâu trong đó có độc nữa.”
Câu cuối hắn cười pha trò.
An Mạc Ngôn không trả lời Trạch Lôi, sau khi hít một hơi thuốc, hắn ném đầu lọc xuống đường, ánh mắt thâm trầm đầy u tối.
Hiểu Tinh bị dị ứng với mực.
Hắn từng nghe cô kể, năm cô 5 tuổi lần đầu ăn món mực đã phải nằm viện mất 2 tuần, từ đó về sau thực đơn của gia đình cô hay bất kể bữa tiệc lớn nhỏ nào sẽ đều loại bỏ những món liên quan đến mực.
Cho dù là cô ấy không nhớ hắn thì cũng không thể nào quên việc quan trọng như vậy.
Suýt nữa thì tự hại mình, đúng là ngu ngốc.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong lòng lại có chút chua xót, sau đó chủ động mở cửa xe ngồi vào, giọng lành lạnh: “Chuẩn bị xong quà mừng rồi chứ?”
“Anh yên tâm! Em đã sắp xếp đâu vào đấy, đảm bảo hôm khai trương cô ấy sẽ vô cùng bất ngờ.”
…----------------…
Tối đó trở về, Hiểu Tinh kinh ngạc khi thấy An Nguyệt đang ngồi ở trước căn hộ của cô. Ban đầu cô còn tưởng bé con nhà ai đi lạc, mãi đến khi cô bé bước tới gọi tên, cô mới sửng sốt nhận ra.
Tim Hiểu Tinh đập nhanh đến mức hoảng loạn, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, hai tay ôm lấy vai An Nguyệt vội vàng dò hỏi:
“An Nguyệt! Sao em lại ở đây? Làm sao em biết địa chỉ nhà chị? Còn nữa là ai đã đưa em tới?”
Có vẻ An Nguyệt đã đợi rất lâu cho nên gương mặt có phần phờ phạc, đôi mắt cũng không còn tinh ranh nữa, cô bé nũng nịu hờn trách cô:
“Sao bây giờ chị mới về? Em đã đợi chị rất lâu rồi…”
“Chị… chị xin lỗi, nhưng ai đưa em đến đây vậy?”
Cô bé e dè thú nhận: “Là… là em tự bắt xe tới đây ạ…”
“Cha em biết chuyện này chứ?”
Chần chừ một lát An Nguyệt khẽ lắc đầu.
Cô bé biết cha mình không thích Hiểu Tinh, vì vậy không dám tiết lộ chuyện này, bằng không đến cửa phòng của cô cũng đừng mong bước chân ra chứ nói gì đến việc xuất hiện ở đây.
Đại não Hiểu Tinh càng lúc càng căng như dây đàn, cô lo lắng nói: “Không được rồi! Chắc giờ cha em đang lo lắng lắm, để chị đưa em về.”
Hiểu Tinh cầm lấy tay An Nguyệt, toan định kéo cô bé đi thì bị cô bé ghì lại, sau đó An Nguyệt dùng ánh đáng thương nhìn cô:
“Chị… hôm nay là cuối tuần, một mình em ở nhà thật sự rất buồn, em lại không có bạn cho nên mới chạy tới đây tìm chị. Chị nhìn xem em đã đợi chị lâu như vậy, bây giờ bụng lại còn rất đói nữa, chị có thể nào trước khi đưa em về cho em vào nhà ăn tạm thứ gì đó được không?”
Hiển nhiên là đối diện với tình cảnh này, Hiểu Tinh không còn cách nào khác đành để An Nguyệt vào nhà, rồi nhắn tin cho An Mạc Ngôn tới đón cô bé.
Sau khi vào trong, cô đưa An Nguyệt đến ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, rồi bật một chương trình hoạt hình trên tivi, cô không biết liệu cô bé có thích hay không nhưng ít nhất cũng khiến bầu không khí đỡ nhàm chán.
Tuy nhiên chỉ một lát sau đó, An Nguyệt theo sau cô vào nhà bếp, chăm chú nhìn cô nấu nướng rồi vui vẻ trò chuyện.
Do dạo này bận việc ở công ty cho nên đồ ăn trong nhà cô cũng chẳng có gì, chỉ có thể nấu cho An Nguyệt một bát mì kèm thêm một quả trứng.
Cô bé chủ động đi lấy đũa và thìa, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn, gương mặt rạng rỡ còn lắc người qua lại vẻ thích thú.
Ăn được một nửa, An Nguyệt bèn nhìn cô rồi lên tiếng hỏi: “Chị Hiểu Tinh chị có từng học ở trường đại học Thượng Hải không?”
Hiểu Tinh kinh ngạc nhìn cô bé, rồi chậm rãi lắc đầu, giây sau lại tò mò: “Nhưng tại sao em lại hỏi như vậy?”
An Nguyệt đột nhiên trở nên hào hứng, rồi chăm chú phân tích cho cô nghe:
“Em kể cho chị nghe một chuyện, có lần em thức giấc vào ban đêm, tình cờ thấy cha em đang say mê ngắm nhìn một bức ảnh, nhưng sau đó cha lại xé nó ném vào thùng rác, đợi sau khi cha rời đi em đã lén lắp ráp chúng lại, thì phát hiện ra đó là ảnh của cha em chụp cùng một cô gái, hai người họ đều mặc áo đồng phục của trường đại học Thượng Hải, còn ôm nhau khá thân mật. Vậy nên em tin rằng đây có thể là mẹ ruột của em, chỉ đáng tiếc là khuôn mặt của mẹ trong ảnh đã bị cha xé rách, em không có cách nào nhìn rõ được.”
Câu cuối An Nguyệt thở dài một cách buồn bã tiếc nuối.
Hiểu Tinh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé: “Vậy nên em hỏi chị có học ở đó không là muốn nhờ chị tìm thông tin của mẹ em sao? Em muốn đi tìm mẹ hả?”
An Nguyệt khẽ cúi đầu, rồi nước mắt liền trào ra:
“Em bây giờ cũng không cần mẹ nữa, nhưng nếu mà gặp lại em chỉ muốn biết là vì sao mẹ lại bỏ rơi em… mẹ thật sự chưa từng nhớ em sao?”
Nhìn An Nguyệt khóc trái tim cô đau nhói, cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má mềm mại, sau đó ôm cô bé vào lòng:
“Tiểu Nguyệt đừng khóc…biết đâu mẹ vì có nỗi khổ nào đó mới phải rời xa em.”
“Có thật vậy không? Nếu như lúc đó chị cũng có con, chị có bỏ con vì nỗi khổ của mình không?”
Câu nói của An Nguyệt khiến sắc mặt Hiểu Tinh trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Trong khoảnh khắc làm cô nhớ tới lời của An Mạc Ngôn, hắn từng hỏi cô nếu như một người mẹ tìm cách giết con mới đẻ thì phải chịu hình phạt gì?
Lẽ nào là ám chỉ mẹ của Tiểu Nguyệt?
Người phụ nữ đó đã muốn giết chết Tiểu Nguyệt sao?”
Không thể nào…
Làm sao lại có người độc ác đến vậy? Sao lại có thể ra tay với chính con ruột của mình được?
Cô nhìn An Nguyệt, tâm can chết lặng.
“Không được ăn thứ này!” Hắn thở gấp, cổ họng dường như khô lại.
“Tại sao?”
Hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, rất lâu mới trả lời.
“Bởi vì…tôi không thích!”
“Anh không thích thì liên quan gì đến tôi?” Cô vẫn ngây ngô hỏi.
“Chính vì tôi không thích cho nên người khác không được phép ăn.”
Nói xong An Mạc Ngôn lấy miếng mực từ đũa của Hiểu Tinh cho vào hộp, sau đó đưa tất cả cho Trạch Lôi kêu cậu ta vứt ra ngoài, còn căn dặn bọn họ về sau cấm được ăn những loại thức ăn được chế biến từ mực nữa.
Thấy bầu không khí đang vui vẻ bị phá hỏng bởi sự ngang ngược của An Mạc Ngôn, Hiểu Tinh bực tức đứng dậy khỏi ghế, cô nhìn hắn, tuy không dám nổi giận nhưng lại ra điều khiển trách.
“Anh có thấy mình rất quá đáng không? Bản thân anh không thích tại sao lại cấm mọi người không được ăn? Vả lại đồ ăn đó là tôi mua cho mọi người cũng đâu phải mua cho anh!”
“Bọn họ là đàn em của cô sao?” Hắn trừng mắt nạt cô.
“Anh cũng đâu phải đại ca của tôi.”
“Nhưng tôi là chủ nhà của cô, ở trong nhà của tôi phải tuân thủ quy tắc của tôi.”
“Anh…”
“Cô Hà đừng nổi giận mà, chẳng phải còn rất nhiều món khác sao? Thật ra món mực đó tôi cũng chưa ăn bao giờ, còn không chắc là có ngon không nữa!”
Tên ngồi bên cạnh liền nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện, một tên khác cũng tinh ý thêm vào:
“Đúng đấy! Tôi thực ra cũng không thích ăn mực, hay chúng ta ăn gà đi! Gà sốt thái có vẻ ngon hơn đó.”
Bỏ sau lưng vẻ mặt khó coi của Hiểu Tinh, An Mạc Ngôn sải bước đi thẳng ra ngoài.
Trạch Lôi sau khi quăng hộp mực vào thùng rác thì hớt hải chạy tới, nhìn An Mạc Ngôn đang dựa người vào cửa xe hút thuốc bèn tò mò hỏi:
“Anh Ngôn, trước giờ chưa từng nghe anh nói ghét ăn mực, sao ban nãy lại phản ứng mạnh vậy, em còn tưởng đâu trong đó có độc nữa.”
Câu cuối hắn cười pha trò.
An Mạc Ngôn không trả lời Trạch Lôi, sau khi hít một hơi thuốc, hắn ném đầu lọc xuống đường, ánh mắt thâm trầm đầy u tối.
Hiểu Tinh bị dị ứng với mực.
Hắn từng nghe cô kể, năm cô 5 tuổi lần đầu ăn món mực đã phải nằm viện mất 2 tuần, từ đó về sau thực đơn của gia đình cô hay bất kể bữa tiệc lớn nhỏ nào sẽ đều loại bỏ những món liên quan đến mực.
Cho dù là cô ấy không nhớ hắn thì cũng không thể nào quên việc quan trọng như vậy.
Suýt nữa thì tự hại mình, đúng là ngu ngốc.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong lòng lại có chút chua xót, sau đó chủ động mở cửa xe ngồi vào, giọng lành lạnh: “Chuẩn bị xong quà mừng rồi chứ?”
“Anh yên tâm! Em đã sắp xếp đâu vào đấy, đảm bảo hôm khai trương cô ấy sẽ vô cùng bất ngờ.”
…----------------…
Tối đó trở về, Hiểu Tinh kinh ngạc khi thấy An Nguyệt đang ngồi ở trước căn hộ của cô. Ban đầu cô còn tưởng bé con nhà ai đi lạc, mãi đến khi cô bé bước tới gọi tên, cô mới sửng sốt nhận ra.
Tim Hiểu Tinh đập nhanh đến mức hoảng loạn, cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, hai tay ôm lấy vai An Nguyệt vội vàng dò hỏi:
“An Nguyệt! Sao em lại ở đây? Làm sao em biết địa chỉ nhà chị? Còn nữa là ai đã đưa em tới?”
Có vẻ An Nguyệt đã đợi rất lâu cho nên gương mặt có phần phờ phạc, đôi mắt cũng không còn tinh ranh nữa, cô bé nũng nịu hờn trách cô:
“Sao bây giờ chị mới về? Em đã đợi chị rất lâu rồi…”
“Chị… chị xin lỗi, nhưng ai đưa em đến đây vậy?”
Cô bé e dè thú nhận: “Là… là em tự bắt xe tới đây ạ…”
“Cha em biết chuyện này chứ?”
Chần chừ một lát An Nguyệt khẽ lắc đầu.
Cô bé biết cha mình không thích Hiểu Tinh, vì vậy không dám tiết lộ chuyện này, bằng không đến cửa phòng của cô cũng đừng mong bước chân ra chứ nói gì đến việc xuất hiện ở đây.
Đại não Hiểu Tinh càng lúc càng căng như dây đàn, cô lo lắng nói: “Không được rồi! Chắc giờ cha em đang lo lắng lắm, để chị đưa em về.”
Hiểu Tinh cầm lấy tay An Nguyệt, toan định kéo cô bé đi thì bị cô bé ghì lại, sau đó An Nguyệt dùng ánh đáng thương nhìn cô:
“Chị… hôm nay là cuối tuần, một mình em ở nhà thật sự rất buồn, em lại không có bạn cho nên mới chạy tới đây tìm chị. Chị nhìn xem em đã đợi chị lâu như vậy, bây giờ bụng lại còn rất đói nữa, chị có thể nào trước khi đưa em về cho em vào nhà ăn tạm thứ gì đó được không?”
Hiển nhiên là đối diện với tình cảnh này, Hiểu Tinh không còn cách nào khác đành để An Nguyệt vào nhà, rồi nhắn tin cho An Mạc Ngôn tới đón cô bé.
Sau khi vào trong, cô đưa An Nguyệt đến ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, rồi bật một chương trình hoạt hình trên tivi, cô không biết liệu cô bé có thích hay không nhưng ít nhất cũng khiến bầu không khí đỡ nhàm chán.
Tuy nhiên chỉ một lát sau đó, An Nguyệt theo sau cô vào nhà bếp, chăm chú nhìn cô nấu nướng rồi vui vẻ trò chuyện.
Do dạo này bận việc ở công ty cho nên đồ ăn trong nhà cô cũng chẳng có gì, chỉ có thể nấu cho An Nguyệt một bát mì kèm thêm một quả trứng.
Cô bé chủ động đi lấy đũa và thìa, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn, gương mặt rạng rỡ còn lắc người qua lại vẻ thích thú.
Ăn được một nửa, An Nguyệt bèn nhìn cô rồi lên tiếng hỏi: “Chị Hiểu Tinh chị có từng học ở trường đại học Thượng Hải không?”
Hiểu Tinh kinh ngạc nhìn cô bé, rồi chậm rãi lắc đầu, giây sau lại tò mò: “Nhưng tại sao em lại hỏi như vậy?”
An Nguyệt đột nhiên trở nên hào hứng, rồi chăm chú phân tích cho cô nghe:
“Em kể cho chị nghe một chuyện, có lần em thức giấc vào ban đêm, tình cờ thấy cha em đang say mê ngắm nhìn một bức ảnh, nhưng sau đó cha lại xé nó ném vào thùng rác, đợi sau khi cha rời đi em đã lén lắp ráp chúng lại, thì phát hiện ra đó là ảnh của cha em chụp cùng một cô gái, hai người họ đều mặc áo đồng phục của trường đại học Thượng Hải, còn ôm nhau khá thân mật. Vậy nên em tin rằng đây có thể là mẹ ruột của em, chỉ đáng tiếc là khuôn mặt của mẹ trong ảnh đã bị cha xé rách, em không có cách nào nhìn rõ được.”
Câu cuối An Nguyệt thở dài một cách buồn bã tiếc nuối.
Hiểu Tinh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé: “Vậy nên em hỏi chị có học ở đó không là muốn nhờ chị tìm thông tin của mẹ em sao? Em muốn đi tìm mẹ hả?”
An Nguyệt khẽ cúi đầu, rồi nước mắt liền trào ra:
“Em bây giờ cũng không cần mẹ nữa, nhưng nếu mà gặp lại em chỉ muốn biết là vì sao mẹ lại bỏ rơi em… mẹ thật sự chưa từng nhớ em sao?”
Nhìn An Nguyệt khóc trái tim cô đau nhói, cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má mềm mại, sau đó ôm cô bé vào lòng:
“Tiểu Nguyệt đừng khóc…biết đâu mẹ vì có nỗi khổ nào đó mới phải rời xa em.”
“Có thật vậy không? Nếu như lúc đó chị cũng có con, chị có bỏ con vì nỗi khổ của mình không?”
Câu nói của An Nguyệt khiến sắc mặt Hiểu Tinh trở nên tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Trong khoảnh khắc làm cô nhớ tới lời của An Mạc Ngôn, hắn từng hỏi cô nếu như một người mẹ tìm cách giết con mới đẻ thì phải chịu hình phạt gì?
Lẽ nào là ám chỉ mẹ của Tiểu Nguyệt?
Người phụ nữ đó đã muốn giết chết Tiểu Nguyệt sao?”
Không thể nào…
Làm sao lại có người độc ác đến vậy? Sao lại có thể ra tay với chính con ruột của mình được?
Cô nhìn An Nguyệt, tâm can chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.