Chương 17: Hồi kết!
H.Y
12/09/2014
Sau khi Kiều Vy ra viện được một tháng, mọi chuyện dường
như cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Tình cảm của Kiều Vy và Tử Du
thì ngày càng hạnh phúc khiến Krystal suốt ngày trêu cô, hai người định bao giờ
thì làm tiệc cưới vậy. Tử Du lúc đấy lại mặt dày mà nói “Đợi khi nào em chuẩn
bị tiền mừng đủ thì bọn anh cưới”, sau đó lại quay sang nhắn tin cho cô “Krystal
hỏi anh khi nào bọn mình đám cưới. Anh bảo đợi khi nào em tốt nghiệp thì mình
cưới đó.” Lúc đấy, Kiều Vy chỉ muốn cầm điện thoại phi thẳng vào anh.
Tuy rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, sinh tử cũng có nhau rồi nhưng mà Kiều Vy vẫn cảm thấy giờ nói đến chuyện này, hẳn là hãy còn sớm đi. Còn một năm nữa cô mới tốt nghiệp, mà họ cũng mới chỉ bên nhau được có một năm chứ mấy. Chẳng phải còn quá sớm để bàn đến chuyện này sao, mà nhắc đến một năm, chủ nhật tuần này, chính là kỉ niệm một năm ngày yêu nhau của hai người. Kế hoạch thì là họ sẽ cùng nhau ăn một bữa tối lãng mạn ở một nhà hàng kiểu Pháp.
Đối với kế hoạch này, Kiều Vy cũng không hề phản đối, đơn giản thế cũng tốt. Nhưng cô vẫn cứ đau đầu mãi không biết nên tặng Tử Du cái gì. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô vẫn cứ là phải lê lết đi tìm Krystal.
- Krystal à, Krystal ơi, chị có thể gợi ý cho em nên tặng gì cho Tử Du hay không?
- Bé con, giờ có việc mới nhớ đến chị hả? Một tháng vừa rồi, em ở đâu, sao không nhớ đến bà chị già đau khổ này hả?
- Òa òa òa, chị không được trách oan em mà, ra viện xong, đập vào mặt em là một đống bài thi cuối kì kìa, làm gì còn thời gian đâu mà đi chơi. Em nhớ chị lắm lắm ý cơ mà cũng lực bất tòng tâm đó.
- Thật không vậy?
- Thật mà, không tin chị hỏi Tử Du xem, em cũng không có thời gian gặp anh ý cơ mà.
Nhìn vẻ mặt của Kiều Vy, Krystal cũng bán tín bán nghi, không biết có nên tin mà bỏ qua cho cô bé này hay không đây. Thấy Krystal đã bị những lời của mình làm cho phân vân, Kiều Vy mới tiếp tục tranh thủ cơ hội.
- Chị à, chị ơi, giúp em đi mà.
Bị Kiều Vy kêu mãi cũng thấy phiền, cuối cùng Krystal cũng kéo cô lại thì thầm to nhỏ.
- Bé con, chị cũng chẳng biết sếp thích cái gì nhưng chị có cách này, có thể xem như một món quà nha…là thế này…
Sau khi được Krystal quân sư, Kiều Vy cũng thấy vô cùng tự tin vào món quà của mình. Buổi tối, đến giờ hẹn, Tử Du liền đến đón Kiều Vy. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, nhìn lộng lẫy, đi cạnh một thân vest đen của Tử Du, quả là trai tài gái sắc. Nhà hàng, do đã được đặt trước nên họ không phải chờ đợi mà lập tức được dẫn đến chỗ ngồi gần cửa sổ của mình. Bữa tối hôm nay nhìn chung vô cùng lãng mạn, muốn ánh nến lung linh có ánh nến lung linh, muốn âm nhạc êm dịu có âm nhạc êm dịu, tóm lại là khá hoàn hảo. Khi họ đã ăn xong, đang chờ mang món tráng miệng đến, thì Kiều Vy bỗng nói muốn vào WC.
Một lúc sau, vẫn không thấy Kiều Vy đi ra, trong lòng Tử Du bắt đầu thấy không ổn thì trên sân khấu, đèn bỗng bật sáng. Một người con gái xinh đẹp trong chiếc váy màu hồng phấn đang đứng trước chiếc mic trên sân khấu. Giọng nói dịu dàng của cô vang lên khiến anh không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần thích thú. Anh cũng rất chờ mong xem, không biết cô bé này lại muốn cho anh bất ngờ gì đây.
“Ừm, xin lỗi các vị khách trong nhà hàng hôm nay. Thực ra, tôi cũng chỉ là một vị khách bình thường thôi nên là vốn không có quyền gì làm phiền giờ ăn tối của các vị nên là vị nào mà cảm thấy bị tôi làm phiền thì xin lỗi, tôi sẽ chỉ làm phiền chút xíu nữa thôi. À, xin lỗi, tôi lại dài dòng rồi, chắc tại lo lắng quá, thói quen của tôi là cứ mỗi khi lo lắng quá lại hay mắc bệnh dài dòng xin các vị thông cảm.”
Đang nói dài dòng gì vậy? Tử Du không khỏi nghĩ thầm, cô bé này lại lo lắng quá nên bắt đầu nói năng lung tung rồi đây.
“À, các vị, là thế này, hôm nay tôi muốn gửi tặng một món quà đến một người rất quan trọng với tôi. Anh ấy ừm, là một người rất đặc biệt với tôi. Trong một ngày rất đặc biệt với chúng tôi như ngày hôm nay, tôi chỉ muốn gửi đến anh ấy một lời cảm ơn, cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã tô thêm màu hồng vào bức tranh muôn màu của em. Cảm ơn anh đã chấp nhận em vì chính bản thân em, luôn ở bên quan tâm chăm sóc, bảo vệ, không phiền khi nhận thêm vai trò vừa là người yêu vừa là anh trai của em. Có rất nhiều thứ em muốn nói với anh nhưng tất cả em chỉ muốn gửi gắm qua bài hát cũng đồng thời là món quà em muốn tặng anh nhân ngày hôm nay.”
Tiếng nhạc vang lên cũng đồng thời là lúc mọi người chợt ồ lên ngạc nhiên rồi vỗ tay hưởng ứng lời tỏ tình của cô gái dũng cảm. Họ đều tò mò không biết người con trai may mắn có được trái tim của cô gái xinh đẹp trên sân khấu kia là ai, nhưng rồi họ cũng sớm nhận ra chàng trai đó là ai vì từ đầu đến cuối, anh mắt của cô gái chỉ hướng về một người. Khi tiếng nhạc cất lên, mọi người lại bị cuốn hút bởi giọng hát chứa chan tình cảm của cô. Không phải cái chất giọng kĩ thuật hoàn hảo của một ca sĩ mà là chất giọng đầy tình cảm của một cô gái đang yêu.
“Đến độ tuổi nào đó bạn sẽ biết được
Những ngày tháng cô đơn thật sự rất vất vả
Dần dần nếm trải mùi vị cô đơn
Và thời gian đang đánh bại sự kiêu ngạo của bạn
Đi qua một ngả đường nào đó bạn sẽ cảm thấy
Người có thể cùng bạn trò chuyện thâu đêm ngày một ít hơn
Bạn mệt mỏi vì bị cô đơn bám lấy
Bạn muốn tìm một người mà bạn muốn gửi gắm cả cuộc đời.”
Giọng hát của cô gái ở trên sân khấu thực sự quá sức lôi cuốn lòng người. Mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của cô mà không để ý ở góc cửa sổ nọ, có một chàng trai đang mỉm cười hạnh phúc nhìn cô gái kia. Chàng trai mặc một bộ vest màu đen, gương mặt thể hiện anh không còn là một chàng trai chưa trưởng thành, trên khuôn mặt anh tuấn lịch thiệp ấy là một vẻ cương nghị, chính trực. Khuôn mặt lạnh lùng ấy khi nhìn cô gái mỉm cười lại tỏa ra một sức sát thương vô cùng lớn. Nụ cười ấy sao mà ấm áp đến vậy, có lẽ cũng chỉ có nhìn cô gái ấy, đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của cô gái ấy, nụ cười kia mới có thể trở nên ấm áp như vậy.
“Liệu có thể có bao nhiêu người có thể cùng tôi đi hết một chặng đường
Người đồng ý đi hết cả cuộc đời còn ít hơn thế nữa
Có phải khắc cốt ghi tâm không hề quan trọng?
Tôi chỉ muốn trải nghiệm mùi vị được yêu bình thường.”
Từng lời cô hát như thấm vào tận sâu thẳm tâm hồn của Tử Du, anh bắt đầu nhớ lại quãng thời gian một năm vừa qua của bọn họ. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, hờn ghen cũng có, ngay cả chuyện nguy hiểm liên quan đến sống chết cũng có. Chỉ mới một năm yêu nhau thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy? Trong lòng anh bỗng tự hỏi, liệu bên cô cả đời này còn có chuyện gì có thể xảy ra nữa không? Liệu anh có thể cho cô một tình yêu khắc cốt ghi tâm bình thường như cô mong đợi?
Thôi kệ đi, anh chỉ biết rằng, giờ phút này không có gì có thể khiến anh buông tay cô được nữa rồi. Có lẽ anh đã lún quá sâu, hoặc giả như ngay từ đầu anh đã không có lối thoát rồi, chỉ có ngày càng lạc sâu trong mê cung tình ái của cô. Ngay từ đầu luôn muốn tìm cho mình một lí do vì sao yêu cô đến như vậy nhưng bây giờ anh mới hiểu, đúng là chẳng có lí do gì cả, chỉ có thể dùng một chữ định mệnh để giải thích. Định mệnh cho anh được gặp cô, rồi từ hai người xa lạ cùng ở chung một chỗ, cùng yêu nhau. Cứ thế, số phận của hai người dần gắn liền với nhau. Nếu đã là định mệnh thì cứ thế đi, chỉ làm ơn đã gắn liền với nhau rồi thì đừng tách ra nữa, hãy cứ để họ đời này kiếp này gắn bó chở che cho nhau trong dòng đời phức tạp, xấu xa, đen trắng lẫn lộn này đi.
“Cuối cùng em đã chờ được anh, cũng may em đã không từ bỏ
Hạnh phúc khó tìm thấy, mới khiến người ta càng thêm trân trọng
Cuối cùng em đã chờ được anh, suýt chút nữa đã bỏ lỡ anh rồi
Ở độ tuổi tốt nhất gặp được anh, cũng xem như đã không phụ lòng chính mình
Cuối cùng em đã chờ được anh rồi…”
Khi tiếng hát của cô gái trên sân khấu kết thúc, người ta nhìn thấy một chàng trai phong thái xuất sắc tiến đến bên cô, khi tay chàng trai nắm lấy tay cô gái, họ nhìn thấy hai chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của hai người, mọi người lúc đó đều hiểu thì ra đó chính là chàng trai may mắn đó. Những người ngồi ở bàn gần sân khấu còn kể, họ nghe thấy chàng trai nói với cô gái
- Cảm ơn! Cuối cùng, anh cũng đã chờ được em rồi.
Không ai biết đôi trai gái đó là ai, nhưng mà tỏ tình của cô gái cùng tình yêu của hai người đã mãi trở thành một giai thoại nổi tiếng ở nhà hàng này. Về sau, nhà hàng này trở nên nổi tiếng, trở thành nơi tỏ tình của rất nhiều các cặp đôi khác, nhưng tất nhiên, ai có thể đẹp đôi bằng Tử Du và Kiều Vy của chúng ta chứ? Tương lai sau này cũng không biết được, nhưng hiện tại, chúng ta chỉ biết rằng, họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không chia lìa…
HẾT
NGOẠI TRUYỆN 3: Chuyện kết hôn!
Trong cảnh xanh mướt của rừng trúc, tiếng đàn thanh thoát, trong trẻo réo rắt. Nương theo tiếng nhạc, chàng trai nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bên bờ suối. Đi qua cây cầu nhỏ, chàng nhìn thấy một cô gái trong bộ váy màu xanh ngọc đang ngồi gảy đàn. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía khu rừng trúc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Ở nàng toát lên vẻ tự nhiên nhưng không dung tục, thanh khiết nhưng không ảo mộng. Mải mê bị tiếng nhạc của nàng thu hút, chàng trai đã đứng trên cây cầu tự lúc nào không hay.
Nghe thấy tiếng động, ngón tay người con gái dừng trên dây đàn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, chàng trai bỗng cảm thấy có một loại tình cảm xẹt qua trái tim mình, ánh mắt nàng cho người khác một cảm giác thật bình yên. Nhìn vào mắt nàng, chàng cảm giác như đang đứng trước một mặt hồ phẳng lặng rồi dần dần như bị chìm sâu vào đó. Đến khi nghe thấy tiếng gầm gừ nho nhỏ, chàng mới phát hiện ra sự thất lễ vừa rồi của mình. Chú chó nhỏ bên cạnh nàng đang nhìn chàng đầy cảnh cáo, còn nàng, khuôn mặt vẫn bình thản đến vậy.
- Cô nương, thật xin lỗi, tại hạ vừa rồi thất lễ.
- Công tử, ngươi bị lạc đường sao?
Giọng nói của nàng vang lên nhẹ nhàng mà trong trẻo khiến chàng trai lại một lần nữa đắm đuối.
- A thật ngại quá. Tại hạ là người chuyên đi khắp đất nước để ghi chép lại những câu chuyện cổ trong dân gian. Hôm nay, tình cờ đi ngang qua đây, nghe được tiếng đàn của cô nương liền theo tiếng đàn mà đến đây.
- Vậy sao? Tiếng đàn của ta có gì thu hút công tử sao?
- Không giấu gì cô nương, nghe tiếng đàn của cô nương, tại hạ cảm giác có một câu chuyện đằng sau nó.
Khi nghe thấy câu trả lời của chàng trai, nàng liền nở nụ cười, bàn tay bắt tay bắt đầu di chuyển trên những dây đàn.
- Vậy, để ta kể cho công tử nghe một câu chuyện được không?
- Tại hạ cầu còn không được.
Khi tiếng nhạc vang lên, giọng kể của nàng cũng bắt đầu.
"Ngày xửa ngày xưa, có lẽ cách đây đã rất lâu rồi, có một vị nữ pháp sư, nàng lớn lên trong một ngôi đền, ngày ngày công việc của nàng là chăm nom ngôi đền đó. Một ngày nọ, có một vị tráng sĩ đi ngang qua ngôi đền, dừng chân lại nghỉ ngơi. Lúc này, vị nữ tu đang đứng dưới tán cây từ xa đã nhìn thấy chàng tráng sĩ. Chàng mặc một bộ giáp màu bạc, bên hông đeo một thanh kiếm và một cây sáo bạch ngọc. Cả người chàng như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Khi họ nhìn thấy nhau, họ đã biết cả đời này họ thuộc về nhau. Tráng sĩ trong bộ giáp bạc đó tên là Tử Hàn, còn người con gái tên là Mặc Vy.
Tình yêu của họ tưởng chừng sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu nhưng không ngờ một ngày kia chiến tranh xảy ra. Lúc đó, nàng mới biết Tử Hàn chính là con vua, giờ chiến tranh xảy ra, chàng buộc phải trở về bên cạnh cha mình. Nàng cũng là người hiểu chuyện, nàng hiểu chàng là thân nam nhi, sống trong trời đất phải để lại danh gì với núi sông. Nàng không giữ chàng ở lại, chỉ mong chàng có thể quay về. Ngày chàng ra đi lưu luyến trao cho nàng chiếc vòng tay có tên hai người là Hàn Vy làm vật đính ước. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay người con gái. Sau khi chàng ra đi, nàng ngày nào cũng ngồi hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa hai người, những buổi chiều nàng gảy đàn, chàng thổi sáo.
Nhờ những kỉ niệm ấy, nàng cô đơn sống qua ngày, chờ ngày chàng trở về. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, chàng không trở về. Sau bao ngày chờ mong, nàng quyết định đi tìm chàng. Ai ngờ ngày nàng tìm được chàng lại là trong đám cưới của chàng với công chúa nước láng giềng. Nghe dân chúng nói chiến tranh kết thúc, nước láng giềng muốn dùng hôn lễ này để cầu thân. Sau lễ thành hôn này, chàng sẽ lên ngôi thay cha. Nghe thấy câu này, trái tim nàng tan vỡ. Tình yêu của nàng cuối cùng cũng không thắng được trách nhiệm của chàng với thiên hạ. Mang một trái tim đau khổ, nàng nhờ một người chuyển cho chàng một gói đồ rồi bỏ đi. Khi chàng nhận được gói đồ, mở ra, bên trong là chiếc vòng mang tên Hàn Vy, kèm theo một bức thư của nàng, chỉ vẻn vẹn ba câu.
"Chàng cần thiên hạ, không cần ta. Trả lại chàng tín vật, liệu trái tim ta có thể lấy lại? Nếu có thể, kiếp này nguyện chưa từng gặp chàng."
Cầm chiếc vòng và bức thư trong tay, chàng lao đi như cơn gió, hòa vào màn đêm tìm nàng, nhưng đáng tiếc, đó cũng là lần cuối cùng, chàng nghe thấy cái tên Mặc Vy. Sau khi nàng ra đi, chàng vẫn lên ngôi và trở thành một vị vua tốt. Về sau, người dân trong thành luôn truyền miệng câu chuyện về vị vua hiền nhưng lúc nào cũng luôn mang tâm trạng u uất, buồn rầu. Đến trước lúc nhắm mắt xuôi tay, vị vua chỉ luôn miệng gọi tên một người con gái.
"Mặc Vy, kiếp này ta vì thiên hạ mà phụ nàng, kiếp sau, nguyện đổi cả thiên hạ để được ở bên nàng."
Khi tiếng đàn ngừng lại cũng là lúc câu chuyện của nàng kết thúc. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu nhìn chàng trai.
- Công tử, câu chuyện đến đó là hết rồi.
- Kiều Vy, nàng đang làm gì vậy?
Khi chàng trai tìm lại được lời nói sau khi nghe câu chuyện xúc động nàng kể thì bỗng thấy một chàng trai tuấn tú trong trang phục màu trắng tao nhã đang bước lại phía nàng. Bên đai áo của chàng trai đeo một thanh kiếm. Một tay chàng trai cầm một cây sáo bằng bạch ngọc, một tay đang hướng về phía nàng. Khi nàng đứng dậy, nắm lấy tay của người con trai kia, chàng có thể nhìn thấy ở cổ tay nàng đang đeo một chiếc vòng. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay nàng.
Chàng nghe thấy nàng nói với chàng trai có diện mạo ưu tú vừa xuất hiện "Tử Hàn, chàng trở lại rồi...”
Lúc này, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên kèm theo đó là giọng nói của người con trai "Kiều Vy, nàng đồng ý làm vợ ta chứ?" Sau đó, là giọng người con gái e thẹn đáp lại "Thiếp đồng ý."
Sau khi đoạn video kết thúc, Kiều Vy lại nghe thấy tiếng gào của Tử Du trong điện thoại.
- Hàn Kiều Vy, em nghe chưa hả? Là em đồng ý lấy anh từ cách đây ba năm rồi nhé. Anh đã đợi em tốt nghiệp, còn cho em hẳn hai năm chuẩn bị tinh thần nữa rồi nhé. Giờ đừng hòng từ chối anh nữa.
Nghe Tử Du nói, Kiều Vy bỗng có cảm giác mình bị lừa. Ba năm trước, lúc anh bảo cô ghi âm mấy lời này, cô chỉ nghĩ là cho đoạn quảng cáo, không ngờ anh lại dùng nó vào mục đích như vậy. Từ sau khi Kiều Vy tốt nghiệp, Tử Du đã bắt đầu chiến dịch cầu hôn không biết mệt mỏi. Về phần mình, không phải là cô thấy anh chưa đủ thành ý mà chỉ là cô thấy mình vẫn còn trẻ, chưa cần phải cưới sớm như vậy.
- Kiều Vy, anh biết em vẫn còn trẻ nhưng mà anh đã ba mươi hai tuổi rồi. Anh cũng muốn có cảm giác có gia đình.
Câu nói của anh bỗng khiến cô cảm thấy có gì đó khác mọi lần. Anh là đang lo lắng về tuổi tác của hai người sao? Nghĩ đến đây, cô bỗng muốn trêu anh một chút.
- Anh yêu, anh là đang... thiếu cảm giác an toàn sao?
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc. Khi Kiều Vy đang hí hửng vì nói đúng điểm yếu của anh thì bên này, Tử Du bỗng gào lên trong điện thoại.
- Hàn Kiều Vy, em lại dám dùng chiêu khích tướng với anh? Nhưng mà em yêu, chiêu này em đã dùng qua rồi. Còn chiêu nào khác nữa không? Không có, thế thì ngoan ngoãn nghe lời chuẩn bị làm cô dâu của anh đi nhé.
Nói rồi, anh cúp máy. Chưa bao giờ cô thấy anh kiên quyết đến thế. Cúp máy, Kiều Vy nhẹ nở nụ cười. Hình như, lần này, cô phải làm cô dâu của anh thật rồi.
Tái bút: Đôi lời của tác giả…
Cuối cùng thì truyện cũng đã kết thúc. Phải nói là vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đóng góp, nhận xét truyện của mình. Thực ra, mình biết khả năng viết truyện của mình đến đâu, mình cũng không nghĩ rằng sau này mình có khả năng theo nghiệp viết lách. Từ xưa đến nay, viết truyện đối với mình chỉ đơn giản là một cách để giải tỏa tâm trạng, để cảm thấy mình cũng đang làm được một việc gì đấy. Mình không hay viết truyện dài hàng chương như thế này, đơn giản là mình ít khi đủ kiên nhẫn và cảm xúc để theo đến cùng. Đây chính thức thì là truyện dài thứ ba mà mình viết, nhưng đây lại là truyện dài đầu tiên mà mình viết theo phong cách này. Hai truyện trước đều theo phong cách cổ tích, thần tiên, vân vân và mây mây.
Nói đến “Liệu có phải là tình đầu?”, như mọi người đã từng nhận xét là ba chương đầu của mình khá là khác so với những chương còn lại, giờ mình cũng muốn chia sẻ một chút về quá trình viết nên truyện này. Mình bắt đầu bản word của truyện này với tên gọi “Học đường.” Nhìn cái tên mọi người cũng có thể thấy nó chẳng liên quan gì đến nội dung của truyện cả, vì đơn giản lúc đầu mình bắt đầu viết truyện với ý tưởng hoàn toàn khác. Mình bắt đầu truyện từ cách đây bốn năm, đó là khi mình mới vào cấp ba, nhân vật hay sự việc trong truyện có thể là giả nhưng thời gian trong truyện thì hoàn toàn là thật, trùng khớp hoàn toàn với cuộc sống của mình. Đúng là khi vào lớp mười, tâm trạng của mình không ổn định nên đã quyết định viết truyện có phần như là tự truyện của bản thân. Nhưng rồi vì một lí do nào đó, mình lại không viết tiếp. Đến năm hai đại học, tự dưng lục lọi trong máy tính lại phát hiện ra bản word của truyện vẫn đang dang dở.
Bản chất mình là một người vô cùng cứng đầu, với những việc mình đã bắt đầu thì dù sau này, bằng mọi giá mình đều muốn cho nó một cái kết thúc. Nhưng thành thật mà nói là sau gần năm năm, mình đã quên mất hồi đấy mình định xây dựng câu chuyện như thế nào nữa rồi. Cảm xúc của mình sau năm năm cũng đã thay đổi, mình không còn nhớ một cô học trò cấp ba sẽ cảm thấy thế nào, nhìn đời hay nhìn cuộc sống như thế nào một cách cụ thể nữa, chính vì thế mà cách duy nhất là thay đổi hoàn toàn cốt truyện. Nhưng mình lại quá cố chấp để có thể xóa hoàn toàn ba chương đầu nên mình vẫn kiên quyết giữ lại nó. Và qua nhận xét của mọi người, có lẽ, mình có thể thấy tự hào vì sau năm năm, cách viết của mình đã có tiến bộ.
Về “Liệu có phải tình đầu?”, phải thừa nhận là mình có bị ảnh hưởng bởi phong cách ngôn tình, nói thẳng ra thì đây là một giấc mơ tình yêu hạnh phúc nho nhỏ của mình. Hầu hết mọi người đều cảm thấy mạch truyện hơi nhanh, thực ra mình cũng cảm thấy diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính hơi nhanh. Ngoài đời, mình cũng chưa tưởng tượng được có mối quan hệ nào lại phát triển nhanh như thế, gặp mặt vài lần đã yêu. Nhưng dù sao, mình vẫn tin là có.
Như mình đã nói vậy, mình tin vào định mệnh, tin vào câu chuyện mỗi người khi sinh ra đều được ứng định trước một nửa của mình. Mình tin vào cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng mình lại càng tin hơn vào việc không phải ai cũng tìm được tình yêu đích thực của mình. Cái na ná tình yêu thì có rất nhiều nhưng cái đích thực tình yêu thì chỉ có một, nên việc vừa gặp đã yêu chính là để nhấn mạnh vấn đề định mệnh này.
Khi xây dựng nhân vật, Kiều Vy và Tử Du chính là định mệnh của nhau, nên mình đã để cho Tử Du nhận ra điều này và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng tất nhiên, tình yêu cần phải đi kèm với trách nhiệm, trách nhiệm sinh ra nhờ sự cảm thông, thấu hiểu, để người kia hòa vào một phần cuộc sống của mình, những chương sau của truyện đều nhằm xây dựng phần trách nhiệm ấy. Khi tình yêu đã đi kèm với trách nhiệm, tình yêu đó sẽ trở nên hoàn hảo, đó chính là sự kết hợp của trái tim và khối óc.
Lúc viết truyện, mình đã định để cho nhân vật nữ chính dằn vặt, đau khổ, vướng bận trong sự chọn lựa giữa mối tình đầu và định mệnh. Vì thế mà mới lấy tên truyện là “Liệu có phải tình đầu?” Ban đầu cũng muốn cho vài chi tiết cẩu huyết, kiểu một người bỏ đi xong người kia nhận ra tình cảm của mình rồi đuổi theo, nhưng người kia lại không quay về, đại loại như thế. Tóm lại, mình định viết theo thể loại ngược tâm, nhưng cuối cùng lại là không viết được. Bình thường mình không đọc truyện ngược, cảm thấy đọc vô cùng nặng nề, như một loại tra tấn tinh thần. Chính vì thế, đến lúc muốn viết mất đoạn dằn vặt, đau đớn, viết mãi mà không được mấy chữ. Hơn nữa, lúc viết còn cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Mình viết truyện để giải tỏa tâm trạng nhưng khi viết ngược lại thành càng mệt mỏi, bế tắc hơn nên cuối cùng đã từ bỏ ý định viết ngược.
Sau một hồi thay đi đổi lại, cuối cùng, truyện của mình đã ra đời với diện mạo như ngày hôm nay. Mình không hi vọng ngoài đời ai cũng sẽ có truyện tình lãng mạn, đẹp đẽ như vậy, tất nhiên, đời không như mơ, tình cũng không như thơ. Nhưng dù sao, mơ đẹp một chút cũng chẳng mất gì. Đời đã không như mơ rồi, tội gì ta không tận dụng những lúc có thể để mơ mộng một chút nhỉ? Chẳng mất gì nếu ta thêm một ít vị ngọt và màu hồng vào cuộc sống hiện thực hàng ngày, phải không?
Tuy rằng trải qua nhiều chuyện như vậy, sinh tử cũng có nhau rồi nhưng mà Kiều Vy vẫn cảm thấy giờ nói đến chuyện này, hẳn là hãy còn sớm đi. Còn một năm nữa cô mới tốt nghiệp, mà họ cũng mới chỉ bên nhau được có một năm chứ mấy. Chẳng phải còn quá sớm để bàn đến chuyện này sao, mà nhắc đến một năm, chủ nhật tuần này, chính là kỉ niệm một năm ngày yêu nhau của hai người. Kế hoạch thì là họ sẽ cùng nhau ăn một bữa tối lãng mạn ở một nhà hàng kiểu Pháp.
Đối với kế hoạch này, Kiều Vy cũng không hề phản đối, đơn giản thế cũng tốt. Nhưng cô vẫn cứ đau đầu mãi không biết nên tặng Tử Du cái gì. Nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô vẫn cứ là phải lê lết đi tìm Krystal.
- Krystal à, Krystal ơi, chị có thể gợi ý cho em nên tặng gì cho Tử Du hay không?
- Bé con, giờ có việc mới nhớ đến chị hả? Một tháng vừa rồi, em ở đâu, sao không nhớ đến bà chị già đau khổ này hả?
- Òa òa òa, chị không được trách oan em mà, ra viện xong, đập vào mặt em là một đống bài thi cuối kì kìa, làm gì còn thời gian đâu mà đi chơi. Em nhớ chị lắm lắm ý cơ mà cũng lực bất tòng tâm đó.
- Thật không vậy?
- Thật mà, không tin chị hỏi Tử Du xem, em cũng không có thời gian gặp anh ý cơ mà.
Nhìn vẻ mặt của Kiều Vy, Krystal cũng bán tín bán nghi, không biết có nên tin mà bỏ qua cho cô bé này hay không đây. Thấy Krystal đã bị những lời của mình làm cho phân vân, Kiều Vy mới tiếp tục tranh thủ cơ hội.
- Chị à, chị ơi, giúp em đi mà.
Bị Kiều Vy kêu mãi cũng thấy phiền, cuối cùng Krystal cũng kéo cô lại thì thầm to nhỏ.
- Bé con, chị cũng chẳng biết sếp thích cái gì nhưng chị có cách này, có thể xem như một món quà nha…là thế này…
Sau khi được Krystal quân sư, Kiều Vy cũng thấy vô cùng tự tin vào món quà của mình. Buổi tối, đến giờ hẹn, Tử Du liền đến đón Kiều Vy. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, nhìn lộng lẫy, đi cạnh một thân vest đen của Tử Du, quả là trai tài gái sắc. Nhà hàng, do đã được đặt trước nên họ không phải chờ đợi mà lập tức được dẫn đến chỗ ngồi gần cửa sổ của mình. Bữa tối hôm nay nhìn chung vô cùng lãng mạn, muốn ánh nến lung linh có ánh nến lung linh, muốn âm nhạc êm dịu có âm nhạc êm dịu, tóm lại là khá hoàn hảo. Khi họ đã ăn xong, đang chờ mang món tráng miệng đến, thì Kiều Vy bỗng nói muốn vào WC.
Một lúc sau, vẫn không thấy Kiều Vy đi ra, trong lòng Tử Du bắt đầu thấy không ổn thì trên sân khấu, đèn bỗng bật sáng. Một người con gái xinh đẹp trong chiếc váy màu hồng phấn đang đứng trước chiếc mic trên sân khấu. Giọng nói dịu dàng của cô vang lên khiến anh không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần thích thú. Anh cũng rất chờ mong xem, không biết cô bé này lại muốn cho anh bất ngờ gì đây.
“Ừm, xin lỗi các vị khách trong nhà hàng hôm nay. Thực ra, tôi cũng chỉ là một vị khách bình thường thôi nên là vốn không có quyền gì làm phiền giờ ăn tối của các vị nên là vị nào mà cảm thấy bị tôi làm phiền thì xin lỗi, tôi sẽ chỉ làm phiền chút xíu nữa thôi. À, xin lỗi, tôi lại dài dòng rồi, chắc tại lo lắng quá, thói quen của tôi là cứ mỗi khi lo lắng quá lại hay mắc bệnh dài dòng xin các vị thông cảm.”
Đang nói dài dòng gì vậy? Tử Du không khỏi nghĩ thầm, cô bé này lại lo lắng quá nên bắt đầu nói năng lung tung rồi đây.
“À, các vị, là thế này, hôm nay tôi muốn gửi tặng một món quà đến một người rất quan trọng với tôi. Anh ấy ừm, là một người rất đặc biệt với tôi. Trong một ngày rất đặc biệt với chúng tôi như ngày hôm nay, tôi chỉ muốn gửi đến anh ấy một lời cảm ơn, cảm ơn anh vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã tô thêm màu hồng vào bức tranh muôn màu của em. Cảm ơn anh đã chấp nhận em vì chính bản thân em, luôn ở bên quan tâm chăm sóc, bảo vệ, không phiền khi nhận thêm vai trò vừa là người yêu vừa là anh trai của em. Có rất nhiều thứ em muốn nói với anh nhưng tất cả em chỉ muốn gửi gắm qua bài hát cũng đồng thời là món quà em muốn tặng anh nhân ngày hôm nay.”
Tiếng nhạc vang lên cũng đồng thời là lúc mọi người chợt ồ lên ngạc nhiên rồi vỗ tay hưởng ứng lời tỏ tình của cô gái dũng cảm. Họ đều tò mò không biết người con trai may mắn có được trái tim của cô gái xinh đẹp trên sân khấu kia là ai, nhưng rồi họ cũng sớm nhận ra chàng trai đó là ai vì từ đầu đến cuối, anh mắt của cô gái chỉ hướng về một người. Khi tiếng nhạc cất lên, mọi người lại bị cuốn hút bởi giọng hát chứa chan tình cảm của cô. Không phải cái chất giọng kĩ thuật hoàn hảo của một ca sĩ mà là chất giọng đầy tình cảm của một cô gái đang yêu.
“Đến độ tuổi nào đó bạn sẽ biết được
Những ngày tháng cô đơn thật sự rất vất vả
Dần dần nếm trải mùi vị cô đơn
Và thời gian đang đánh bại sự kiêu ngạo của bạn
Đi qua một ngả đường nào đó bạn sẽ cảm thấy
Người có thể cùng bạn trò chuyện thâu đêm ngày một ít hơn
Bạn mệt mỏi vì bị cô đơn bám lấy
Bạn muốn tìm một người mà bạn muốn gửi gắm cả cuộc đời.”
Giọng hát của cô gái ở trên sân khấu thực sự quá sức lôi cuốn lòng người. Mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của cô mà không để ý ở góc cửa sổ nọ, có một chàng trai đang mỉm cười hạnh phúc nhìn cô gái kia. Chàng trai mặc một bộ vest màu đen, gương mặt thể hiện anh không còn là một chàng trai chưa trưởng thành, trên khuôn mặt anh tuấn lịch thiệp ấy là một vẻ cương nghị, chính trực. Khuôn mặt lạnh lùng ấy khi nhìn cô gái mỉm cười lại tỏa ra một sức sát thương vô cùng lớn. Nụ cười ấy sao mà ấm áp đến vậy, có lẽ cũng chỉ có nhìn cô gái ấy, đối diện với ánh mắt đầy tình cảm của cô gái ấy, nụ cười kia mới có thể trở nên ấm áp như vậy.
“Liệu có thể có bao nhiêu người có thể cùng tôi đi hết một chặng đường
Người đồng ý đi hết cả cuộc đời còn ít hơn thế nữa
Có phải khắc cốt ghi tâm không hề quan trọng?
Tôi chỉ muốn trải nghiệm mùi vị được yêu bình thường.”
Từng lời cô hát như thấm vào tận sâu thẳm tâm hồn của Tử Du, anh bắt đầu nhớ lại quãng thời gian một năm vừa qua của bọn họ. Vui có, buồn có, hạnh phúc có, hờn ghen cũng có, ngay cả chuyện nguy hiểm liên quan đến sống chết cũng có. Chỉ mới một năm yêu nhau thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy? Trong lòng anh bỗng tự hỏi, liệu bên cô cả đời này còn có chuyện gì có thể xảy ra nữa không? Liệu anh có thể cho cô một tình yêu khắc cốt ghi tâm bình thường như cô mong đợi?
Thôi kệ đi, anh chỉ biết rằng, giờ phút này không có gì có thể khiến anh buông tay cô được nữa rồi. Có lẽ anh đã lún quá sâu, hoặc giả như ngay từ đầu anh đã không có lối thoát rồi, chỉ có ngày càng lạc sâu trong mê cung tình ái của cô. Ngay từ đầu luôn muốn tìm cho mình một lí do vì sao yêu cô đến như vậy nhưng bây giờ anh mới hiểu, đúng là chẳng có lí do gì cả, chỉ có thể dùng một chữ định mệnh để giải thích. Định mệnh cho anh được gặp cô, rồi từ hai người xa lạ cùng ở chung một chỗ, cùng yêu nhau. Cứ thế, số phận của hai người dần gắn liền với nhau. Nếu đã là định mệnh thì cứ thế đi, chỉ làm ơn đã gắn liền với nhau rồi thì đừng tách ra nữa, hãy cứ để họ đời này kiếp này gắn bó chở che cho nhau trong dòng đời phức tạp, xấu xa, đen trắng lẫn lộn này đi.
“Cuối cùng em đã chờ được anh, cũng may em đã không từ bỏ
Hạnh phúc khó tìm thấy, mới khiến người ta càng thêm trân trọng
Cuối cùng em đã chờ được anh, suýt chút nữa đã bỏ lỡ anh rồi
Ở độ tuổi tốt nhất gặp được anh, cũng xem như đã không phụ lòng chính mình
Cuối cùng em đã chờ được anh rồi…”
Khi tiếng hát của cô gái trên sân khấu kết thúc, người ta nhìn thấy một chàng trai phong thái xuất sắc tiến đến bên cô, khi tay chàng trai nắm lấy tay cô gái, họ nhìn thấy hai chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của hai người, mọi người lúc đó đều hiểu thì ra đó chính là chàng trai may mắn đó. Những người ngồi ở bàn gần sân khấu còn kể, họ nghe thấy chàng trai nói với cô gái
- Cảm ơn! Cuối cùng, anh cũng đã chờ được em rồi.
Không ai biết đôi trai gái đó là ai, nhưng mà tỏ tình của cô gái cùng tình yêu của hai người đã mãi trở thành một giai thoại nổi tiếng ở nhà hàng này. Về sau, nhà hàng này trở nên nổi tiếng, trở thành nơi tỏ tình của rất nhiều các cặp đôi khác, nhưng tất nhiên, ai có thể đẹp đôi bằng Tử Du và Kiều Vy của chúng ta chứ? Tương lai sau này cũng không biết được, nhưng hiện tại, chúng ta chỉ biết rằng, họ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, không chia lìa…
HẾT
NGOẠI TRUYỆN 3: Chuyện kết hôn!
Trong cảnh xanh mướt của rừng trúc, tiếng đàn thanh thoát, trong trẻo réo rắt. Nương theo tiếng nhạc, chàng trai nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ bên bờ suối. Đi qua cây cầu nhỏ, chàng nhìn thấy một cô gái trong bộ váy màu xanh ngọc đang ngồi gảy đàn. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía khu rừng trúc, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Ở nàng toát lên vẻ tự nhiên nhưng không dung tục, thanh khiết nhưng không ảo mộng. Mải mê bị tiếng nhạc của nàng thu hút, chàng trai đã đứng trên cây cầu tự lúc nào không hay.
Nghe thấy tiếng động, ngón tay người con gái dừng trên dây đàn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, chàng trai bỗng cảm thấy có một loại tình cảm xẹt qua trái tim mình, ánh mắt nàng cho người khác một cảm giác thật bình yên. Nhìn vào mắt nàng, chàng cảm giác như đang đứng trước một mặt hồ phẳng lặng rồi dần dần như bị chìm sâu vào đó. Đến khi nghe thấy tiếng gầm gừ nho nhỏ, chàng mới phát hiện ra sự thất lễ vừa rồi của mình. Chú chó nhỏ bên cạnh nàng đang nhìn chàng đầy cảnh cáo, còn nàng, khuôn mặt vẫn bình thản đến vậy.
- Cô nương, thật xin lỗi, tại hạ vừa rồi thất lễ.
- Công tử, ngươi bị lạc đường sao?
Giọng nói của nàng vang lên nhẹ nhàng mà trong trẻo khiến chàng trai lại một lần nữa đắm đuối.
- A thật ngại quá. Tại hạ là người chuyên đi khắp đất nước để ghi chép lại những câu chuyện cổ trong dân gian. Hôm nay, tình cờ đi ngang qua đây, nghe được tiếng đàn của cô nương liền theo tiếng đàn mà đến đây.
- Vậy sao? Tiếng đàn của ta có gì thu hút công tử sao?
- Không giấu gì cô nương, nghe tiếng đàn của cô nương, tại hạ cảm giác có một câu chuyện đằng sau nó.
Khi nghe thấy câu trả lời của chàng trai, nàng liền nở nụ cười, bàn tay bắt tay bắt đầu di chuyển trên những dây đàn.
- Vậy, để ta kể cho công tử nghe một câu chuyện được không?
- Tại hạ cầu còn không được.
Khi tiếng nhạc vang lên, giọng kể của nàng cũng bắt đầu.
"Ngày xửa ngày xưa, có lẽ cách đây đã rất lâu rồi, có một vị nữ pháp sư, nàng lớn lên trong một ngôi đền, ngày ngày công việc của nàng là chăm nom ngôi đền đó. Một ngày nọ, có một vị tráng sĩ đi ngang qua ngôi đền, dừng chân lại nghỉ ngơi. Lúc này, vị nữ tu đang đứng dưới tán cây từ xa đã nhìn thấy chàng tráng sĩ. Chàng mặc một bộ giáp màu bạc, bên hông đeo một thanh kiếm và một cây sáo bạch ngọc. Cả người chàng như tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Khi họ nhìn thấy nhau, họ đã biết cả đời này họ thuộc về nhau. Tráng sĩ trong bộ giáp bạc đó tên là Tử Hàn, còn người con gái tên là Mặc Vy.
Tình yêu của họ tưởng chừng sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu nhưng không ngờ một ngày kia chiến tranh xảy ra. Lúc đó, nàng mới biết Tử Hàn chính là con vua, giờ chiến tranh xảy ra, chàng buộc phải trở về bên cạnh cha mình. Nàng cũng là người hiểu chuyện, nàng hiểu chàng là thân nam nhi, sống trong trời đất phải để lại danh gì với núi sông. Nàng không giữ chàng ở lại, chỉ mong chàng có thể quay về. Ngày chàng ra đi lưu luyến trao cho nàng chiếc vòng tay có tên hai người là Hàn Vy làm vật đính ước. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay người con gái. Sau khi chàng ra đi, nàng ngày nào cũng ngồi hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa hai người, những buổi chiều nàng gảy đàn, chàng thổi sáo.
Nhờ những kỉ niệm ấy, nàng cô đơn sống qua ngày, chờ ngày chàng trở về. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, chàng không trở về. Sau bao ngày chờ mong, nàng quyết định đi tìm chàng. Ai ngờ ngày nàng tìm được chàng lại là trong đám cưới của chàng với công chúa nước láng giềng. Nghe dân chúng nói chiến tranh kết thúc, nước láng giềng muốn dùng hôn lễ này để cầu thân. Sau lễ thành hôn này, chàng sẽ lên ngôi thay cha. Nghe thấy câu này, trái tim nàng tan vỡ. Tình yêu của nàng cuối cùng cũng không thắng được trách nhiệm của chàng với thiên hạ. Mang một trái tim đau khổ, nàng nhờ một người chuyển cho chàng một gói đồ rồi bỏ đi. Khi chàng nhận được gói đồ, mở ra, bên trong là chiếc vòng mang tên Hàn Vy, kèm theo một bức thư của nàng, chỉ vẻn vẹn ba câu.
"Chàng cần thiên hạ, không cần ta. Trả lại chàng tín vật, liệu trái tim ta có thể lấy lại? Nếu có thể, kiếp này nguyện chưa từng gặp chàng."
Cầm chiếc vòng và bức thư trong tay, chàng lao đi như cơn gió, hòa vào màn đêm tìm nàng, nhưng đáng tiếc, đó cũng là lần cuối cùng, chàng nghe thấy cái tên Mặc Vy. Sau khi nàng ra đi, chàng vẫn lên ngôi và trở thành một vị vua tốt. Về sau, người dân trong thành luôn truyền miệng câu chuyện về vị vua hiền nhưng lúc nào cũng luôn mang tâm trạng u uất, buồn rầu. Đến trước lúc nhắm mắt xuôi tay, vị vua chỉ luôn miệng gọi tên một người con gái.
"Mặc Vy, kiếp này ta vì thiên hạ mà phụ nàng, kiếp sau, nguyện đổi cả thiên hạ để được ở bên nàng."
Khi tiếng đàn ngừng lại cũng là lúc câu chuyện của nàng kết thúc. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu nhìn chàng trai.
- Công tử, câu chuyện đến đó là hết rồi.
- Kiều Vy, nàng đang làm gì vậy?
Khi chàng trai tìm lại được lời nói sau khi nghe câu chuyện xúc động nàng kể thì bỗng thấy một chàng trai tuấn tú trong trang phục màu trắng tao nhã đang bước lại phía nàng. Bên đai áo của chàng trai đeo một thanh kiếm. Một tay chàng trai cầm một cây sáo bằng bạch ngọc, một tay đang hướng về phía nàng. Khi nàng đứng dậy, nắm lấy tay của người con trai kia, chàng có thể nhìn thấy ở cổ tay nàng đang đeo một chiếc vòng. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay nàng.
Chàng nghe thấy nàng nói với chàng trai có diện mạo ưu tú vừa xuất hiện "Tử Hàn, chàng trở lại rồi...”
Lúc này, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên kèm theo đó là giọng nói của người con trai "Kiều Vy, nàng đồng ý làm vợ ta chứ?" Sau đó, là giọng người con gái e thẹn đáp lại "Thiếp đồng ý."
Sau khi đoạn video kết thúc, Kiều Vy lại nghe thấy tiếng gào của Tử Du trong điện thoại.
- Hàn Kiều Vy, em nghe chưa hả? Là em đồng ý lấy anh từ cách đây ba năm rồi nhé. Anh đã đợi em tốt nghiệp, còn cho em hẳn hai năm chuẩn bị tinh thần nữa rồi nhé. Giờ đừng hòng từ chối anh nữa.
Nghe Tử Du nói, Kiều Vy bỗng có cảm giác mình bị lừa. Ba năm trước, lúc anh bảo cô ghi âm mấy lời này, cô chỉ nghĩ là cho đoạn quảng cáo, không ngờ anh lại dùng nó vào mục đích như vậy. Từ sau khi Kiều Vy tốt nghiệp, Tử Du đã bắt đầu chiến dịch cầu hôn không biết mệt mỏi. Về phần mình, không phải là cô thấy anh chưa đủ thành ý mà chỉ là cô thấy mình vẫn còn trẻ, chưa cần phải cưới sớm như vậy.
- Kiều Vy, anh biết em vẫn còn trẻ nhưng mà anh đã ba mươi hai tuổi rồi. Anh cũng muốn có cảm giác có gia đình.
Câu nói của anh bỗng khiến cô cảm thấy có gì đó khác mọi lần. Anh là đang lo lắng về tuổi tác của hai người sao? Nghĩ đến đây, cô bỗng muốn trêu anh một chút.
- Anh yêu, anh là đang... thiếu cảm giác an toàn sao?
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc. Khi Kiều Vy đang hí hửng vì nói đúng điểm yếu của anh thì bên này, Tử Du bỗng gào lên trong điện thoại.
- Hàn Kiều Vy, em lại dám dùng chiêu khích tướng với anh? Nhưng mà em yêu, chiêu này em đã dùng qua rồi. Còn chiêu nào khác nữa không? Không có, thế thì ngoan ngoãn nghe lời chuẩn bị làm cô dâu của anh đi nhé.
Nói rồi, anh cúp máy. Chưa bao giờ cô thấy anh kiên quyết đến thế. Cúp máy, Kiều Vy nhẹ nở nụ cười. Hình như, lần này, cô phải làm cô dâu của anh thật rồi.
Tái bút: Đôi lời của tác giả…
Cuối cùng thì truyện cũng đã kết thúc. Phải nói là vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đóng góp, nhận xét truyện của mình. Thực ra, mình biết khả năng viết truyện của mình đến đâu, mình cũng không nghĩ rằng sau này mình có khả năng theo nghiệp viết lách. Từ xưa đến nay, viết truyện đối với mình chỉ đơn giản là một cách để giải tỏa tâm trạng, để cảm thấy mình cũng đang làm được một việc gì đấy. Mình không hay viết truyện dài hàng chương như thế này, đơn giản là mình ít khi đủ kiên nhẫn và cảm xúc để theo đến cùng. Đây chính thức thì là truyện dài thứ ba mà mình viết, nhưng đây lại là truyện dài đầu tiên mà mình viết theo phong cách này. Hai truyện trước đều theo phong cách cổ tích, thần tiên, vân vân và mây mây.
Nói đến “Liệu có phải là tình đầu?”, như mọi người đã từng nhận xét là ba chương đầu của mình khá là khác so với những chương còn lại, giờ mình cũng muốn chia sẻ một chút về quá trình viết nên truyện này. Mình bắt đầu bản word của truyện này với tên gọi “Học đường.” Nhìn cái tên mọi người cũng có thể thấy nó chẳng liên quan gì đến nội dung của truyện cả, vì đơn giản lúc đầu mình bắt đầu viết truyện với ý tưởng hoàn toàn khác. Mình bắt đầu truyện từ cách đây bốn năm, đó là khi mình mới vào cấp ba, nhân vật hay sự việc trong truyện có thể là giả nhưng thời gian trong truyện thì hoàn toàn là thật, trùng khớp hoàn toàn với cuộc sống của mình. Đúng là khi vào lớp mười, tâm trạng của mình không ổn định nên đã quyết định viết truyện có phần như là tự truyện của bản thân. Nhưng rồi vì một lí do nào đó, mình lại không viết tiếp. Đến năm hai đại học, tự dưng lục lọi trong máy tính lại phát hiện ra bản word của truyện vẫn đang dang dở.
Bản chất mình là một người vô cùng cứng đầu, với những việc mình đã bắt đầu thì dù sau này, bằng mọi giá mình đều muốn cho nó một cái kết thúc. Nhưng thành thật mà nói là sau gần năm năm, mình đã quên mất hồi đấy mình định xây dựng câu chuyện như thế nào nữa rồi. Cảm xúc của mình sau năm năm cũng đã thay đổi, mình không còn nhớ một cô học trò cấp ba sẽ cảm thấy thế nào, nhìn đời hay nhìn cuộc sống như thế nào một cách cụ thể nữa, chính vì thế mà cách duy nhất là thay đổi hoàn toàn cốt truyện. Nhưng mình lại quá cố chấp để có thể xóa hoàn toàn ba chương đầu nên mình vẫn kiên quyết giữ lại nó. Và qua nhận xét của mọi người, có lẽ, mình có thể thấy tự hào vì sau năm năm, cách viết của mình đã có tiến bộ.
Về “Liệu có phải tình đầu?”, phải thừa nhận là mình có bị ảnh hưởng bởi phong cách ngôn tình, nói thẳng ra thì đây là một giấc mơ tình yêu hạnh phúc nho nhỏ của mình. Hầu hết mọi người đều cảm thấy mạch truyện hơi nhanh, thực ra mình cũng cảm thấy diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính hơi nhanh. Ngoài đời, mình cũng chưa tưởng tượng được có mối quan hệ nào lại phát triển nhanh như thế, gặp mặt vài lần đã yêu. Nhưng dù sao, mình vẫn tin là có.
Như mình đã nói vậy, mình tin vào định mệnh, tin vào câu chuyện mỗi người khi sinh ra đều được ứng định trước một nửa của mình. Mình tin vào cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng mình lại càng tin hơn vào việc không phải ai cũng tìm được tình yêu đích thực của mình. Cái na ná tình yêu thì có rất nhiều nhưng cái đích thực tình yêu thì chỉ có một, nên việc vừa gặp đã yêu chính là để nhấn mạnh vấn đề định mệnh này.
Khi xây dựng nhân vật, Kiều Vy và Tử Du chính là định mệnh của nhau, nên mình đã để cho Tử Du nhận ra điều này và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng tất nhiên, tình yêu cần phải đi kèm với trách nhiệm, trách nhiệm sinh ra nhờ sự cảm thông, thấu hiểu, để người kia hòa vào một phần cuộc sống của mình, những chương sau của truyện đều nhằm xây dựng phần trách nhiệm ấy. Khi tình yêu đã đi kèm với trách nhiệm, tình yêu đó sẽ trở nên hoàn hảo, đó chính là sự kết hợp của trái tim và khối óc.
Lúc viết truyện, mình đã định để cho nhân vật nữ chính dằn vặt, đau khổ, vướng bận trong sự chọn lựa giữa mối tình đầu và định mệnh. Vì thế mà mới lấy tên truyện là “Liệu có phải tình đầu?” Ban đầu cũng muốn cho vài chi tiết cẩu huyết, kiểu một người bỏ đi xong người kia nhận ra tình cảm của mình rồi đuổi theo, nhưng người kia lại không quay về, đại loại như thế. Tóm lại, mình định viết theo thể loại ngược tâm, nhưng cuối cùng lại là không viết được. Bình thường mình không đọc truyện ngược, cảm thấy đọc vô cùng nặng nề, như một loại tra tấn tinh thần. Chính vì thế, đến lúc muốn viết mất đoạn dằn vặt, đau đớn, viết mãi mà không được mấy chữ. Hơn nữa, lúc viết còn cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Mình viết truyện để giải tỏa tâm trạng nhưng khi viết ngược lại thành càng mệt mỏi, bế tắc hơn nên cuối cùng đã từ bỏ ý định viết ngược.
Sau một hồi thay đi đổi lại, cuối cùng, truyện của mình đã ra đời với diện mạo như ngày hôm nay. Mình không hi vọng ngoài đời ai cũng sẽ có truyện tình lãng mạn, đẹp đẽ như vậy, tất nhiên, đời không như mơ, tình cũng không như thơ. Nhưng dù sao, mơ đẹp một chút cũng chẳng mất gì. Đời đã không như mơ rồi, tội gì ta không tận dụng những lúc có thể để mơ mộng một chút nhỉ? Chẳng mất gì nếu ta thêm một ít vị ngọt và màu hồng vào cuộc sống hiện thực hàng ngày, phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.