Chương 18:
An Ngọc
04/01/2021
Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ, thắp đèn le lói. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng tuổi trung niên sinh sống. Người nông dân kia vừa về đến cửa đã thấy một người đàn bà chạy ra, gương mặt hoan hỉ :
“Ông xã, anh về rồi đấy sao? Đây là...”
Bà chỉ về phía hai người đang từ phía sau xe nhảy xuống. Anh đưa tay dìu cô xuống, Lý Nhã Tịnh ngại ngùng, nắm lấy.
“À, hai cô cậu này anh gặp trên đường về. Họ bị hư xe nên xin về nghỉ một đêm.”
“Là vậy sao? Vậy để em đi làm thêm cơm.”
Hai người nhìn đôi vợ chồng già mái tóc đã lấm tấm bạc nhưng nụ cười trên môi chưa hề phai nhạt đi lần nào. Hạnh phúc chỉ đơn giản và bình dị thế thôi. Lý Nhã Tịnh đột nhiên thấy chạnh lòng, thầm đưa mắt nhìn anh. Gương mặt lạnh tanh kia cũng có chút biến đổi, ánh mắt hiền hòa hơn rất nhiều.
Cô bước đến bên cạnh đôi vợ chồng, cúi người khẽ nói :
“Thật làm phiền hai bác quá ạ. Bác gái, cháu vào giúp bác nhé!”
Hai người vui vẻ nắm tay nhau vào bếp, trò chuyện rất rôm rả. Chẳng mấy chốc, một bữa cơm thịnh soạn đã bày ngay trước mặt. Nói thì nói vậy, nhưng ở vùng quê nghèo này, bữa cơm với thịt và rau đạm bạc này là ước mơ của bao người.
Bác trai đem chai rượu được chôn cất nhiều năm ra, rót mời anh một ly.
“Cậu trai trẻ, rượu này rất ngon, lâu năm lắm đấy. Nào, uống thử đi.”
Lưu Cảnh Nghi mỉm cười cung kính, uống cạn ly.
“Nhã Tịnh, cháu mau ăn cái này đi.”
Bác gái có vẻ rất thích Lý Nhã Tịnh, cứ liên tục gắp thức ăn cho cô.
“Cháu cảm ơn ạ, bác cũng ăn đi.”
Người ngoài không biết còn tưởng hai người là mẹ con nữa không chừng.
“Hai đứa là vợ chồng sao? Tại sao lại lạc đến tận đây vậy?”
Cô ho khan một tiếng, ấp úng nói :
“Hai bọn cháu...không phải là vợ chồng đâu ạ, chỉ là giám đốc và nhân viên bình thường thôi. Chúng cháu có chút chuyện ghé qua đây, giữa đường thì chết máy.”
Ông chồng cười to, liếc nhìn bà.
“Bà xã, lần này em hồ đồ rồi.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà bọn cháu thật có tướng phu thê, đôi mắt sáng rất giống nhau. Sao không thử làm quen đi chứ?”
Cô cười, đưa mắt nhìn sang anh. Sao đột nhiên lại cảm thấy khóe môi anh khẽ cong lên vậy, gương mặt cũng có chút đỏ. Là cô hoa mắt sao?
Ăn tối xong, cô và bác gái cùng nhau dọn dẹp. Cả hai được sắp xếp ở chung một phòng. Bác nói :
“Bác có đứa con trai lớn, bây giờ đang làm ở thành phố, lâu lâu mới về một lần. Hai cháu ở tạm nhé, nhà bác nhỏ quá.”
Cô xua tay, nói :
“Có chỗ ở là tốt rồi ạ. Chúng cháu cảm ơn bác ạ.”
Nhưng mà đúng thật, căn phòng này chỉ đủ chỗ để kê một cái giường và một tủ quần áo nhỏ. Lưu Cảnh Nghi và Lý Nhã Tịnh bước vào, không khí có phần ngột ngạt. Anh lên tiếng :
“Cô cứ ngủ trên giường đi, tôi...ngủ dưới đất cũng được.”
Cô nhìn xuống nền gạch lạnh lẽo, bèn cất tiếng :
“Hôm nay lạnh như thế, về đêm còn khó chịu hơn. Anh...cứ ngủ trên giường đi.”
Gương mặt cô chợt ửng đỏ. Anh xoay mặt đi chỗ khác, đưa tay nới lỏng cà vạt, hắng giọng :
“Ừm...vậy cô ngủ trước đi.”
Trong người có chút hơi men, Lưu Cảnh Nghi liền cảm thấy toàn thân nóng rực bèn đi tắm. Cô ngồi lên giường, đây chỉ là giường đơn, tương đối nhỏ, hai người phải nằm sát lắm may ra mới đủ. Cô thở mạnh một hơi rồi nằm xuống. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Ở đây sóng rất yếu, Nghiêm Phong gọi điện mãi mới được. Cô vừa nhấc máy, đầu dây bên kia gấp gáp.
“Alo Nhã Tịnh. Cậu xảy ra chuyện gì sao? Từ chiều đến giờ tớ gọi không được, đến công ty cũng không thấy. Cậu ở đâu vậy chứ?”
Cô lên tiếng :
“Tớ không sao. Có chút trục trặc thôi. Cậu nhắn cho mẹ giúp tớ nhé.”
“Cậu sớm quay về đây cho tớ. Tớ thật sự...rất lo đấy.”
Giọng nói của anh dần chậm lại. Lý Nhã Tịnh mỉm cười, dịu giọng:
“Tớ biết rồi. Cậu mau ngủ đi. Ngủ ngon nhé!”
“Được, cậu ngủ ngon nhé!”
Lý Nhã Tịnh cúp máy, nhìn điện thoại ngẩn ngơ hồi lâu. Rốt cuộc cô là đang nghiêng về bên ai nhiều hơn, hay ngay từ đầu trong tim chỉ có hình bóng một người? Thật sự quá khó nghĩ.
“Cạch.”
Tiếng mở cửa vang lên, hình bóng anh lập tức xuất hiện ngay sau đó. Mái tóc còn ướt, nhỏ giọt xuống sống mũi cao của anh, làm người ta cảm thấy thật mê hoặc. Lưu Cảnh Nghi mượn quần áo của con trai bác chủ nhà. Một chiếc áo thun thoải mái làm dáng vẻ của anh càng giống lúc xưa hơn. Lý Nhã Tịnh ngẩn người nhìn anh.
“Thích lắm sao?”
Giọng nói lãnh đạm của anh làm cô sực tỉnh, quay mặt đi chỗ khác. Anh ngồi xuống giường, với tay cầm lấy chiếc điện thoại, gọi điện cho ai đó. Cô nằm xuống, xoay lưng lại với anh, nhịp tim đột ngột tăng nhanh. Tình huống này...có chút bất thường.
“Ông xã, anh về rồi đấy sao? Đây là...”
Bà chỉ về phía hai người đang từ phía sau xe nhảy xuống. Anh đưa tay dìu cô xuống, Lý Nhã Tịnh ngại ngùng, nắm lấy.
“À, hai cô cậu này anh gặp trên đường về. Họ bị hư xe nên xin về nghỉ một đêm.”
“Là vậy sao? Vậy để em đi làm thêm cơm.”
Hai người nhìn đôi vợ chồng già mái tóc đã lấm tấm bạc nhưng nụ cười trên môi chưa hề phai nhạt đi lần nào. Hạnh phúc chỉ đơn giản và bình dị thế thôi. Lý Nhã Tịnh đột nhiên thấy chạnh lòng, thầm đưa mắt nhìn anh. Gương mặt lạnh tanh kia cũng có chút biến đổi, ánh mắt hiền hòa hơn rất nhiều.
Cô bước đến bên cạnh đôi vợ chồng, cúi người khẽ nói :
“Thật làm phiền hai bác quá ạ. Bác gái, cháu vào giúp bác nhé!”
Hai người vui vẻ nắm tay nhau vào bếp, trò chuyện rất rôm rả. Chẳng mấy chốc, một bữa cơm thịnh soạn đã bày ngay trước mặt. Nói thì nói vậy, nhưng ở vùng quê nghèo này, bữa cơm với thịt và rau đạm bạc này là ước mơ của bao người.
Bác trai đem chai rượu được chôn cất nhiều năm ra, rót mời anh một ly.
“Cậu trai trẻ, rượu này rất ngon, lâu năm lắm đấy. Nào, uống thử đi.”
Lưu Cảnh Nghi mỉm cười cung kính, uống cạn ly.
“Nhã Tịnh, cháu mau ăn cái này đi.”
Bác gái có vẻ rất thích Lý Nhã Tịnh, cứ liên tục gắp thức ăn cho cô.
“Cháu cảm ơn ạ, bác cũng ăn đi.”
Người ngoài không biết còn tưởng hai người là mẹ con nữa không chừng.
“Hai đứa là vợ chồng sao? Tại sao lại lạc đến tận đây vậy?”
Cô ho khan một tiếng, ấp úng nói :
“Hai bọn cháu...không phải là vợ chồng đâu ạ, chỉ là giám đốc và nhân viên bình thường thôi. Chúng cháu có chút chuyện ghé qua đây, giữa đường thì chết máy.”
Ông chồng cười to, liếc nhìn bà.
“Bà xã, lần này em hồ đồ rồi.”
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà bọn cháu thật có tướng phu thê, đôi mắt sáng rất giống nhau. Sao không thử làm quen đi chứ?”
Cô cười, đưa mắt nhìn sang anh. Sao đột nhiên lại cảm thấy khóe môi anh khẽ cong lên vậy, gương mặt cũng có chút đỏ. Là cô hoa mắt sao?
Ăn tối xong, cô và bác gái cùng nhau dọn dẹp. Cả hai được sắp xếp ở chung một phòng. Bác nói :
“Bác có đứa con trai lớn, bây giờ đang làm ở thành phố, lâu lâu mới về một lần. Hai cháu ở tạm nhé, nhà bác nhỏ quá.”
Cô xua tay, nói :
“Có chỗ ở là tốt rồi ạ. Chúng cháu cảm ơn bác ạ.”
Nhưng mà đúng thật, căn phòng này chỉ đủ chỗ để kê một cái giường và một tủ quần áo nhỏ. Lưu Cảnh Nghi và Lý Nhã Tịnh bước vào, không khí có phần ngột ngạt. Anh lên tiếng :
“Cô cứ ngủ trên giường đi, tôi...ngủ dưới đất cũng được.”
Cô nhìn xuống nền gạch lạnh lẽo, bèn cất tiếng :
“Hôm nay lạnh như thế, về đêm còn khó chịu hơn. Anh...cứ ngủ trên giường đi.”
Gương mặt cô chợt ửng đỏ. Anh xoay mặt đi chỗ khác, đưa tay nới lỏng cà vạt, hắng giọng :
“Ừm...vậy cô ngủ trước đi.”
Trong người có chút hơi men, Lưu Cảnh Nghi liền cảm thấy toàn thân nóng rực bèn đi tắm. Cô ngồi lên giường, đây chỉ là giường đơn, tương đối nhỏ, hai người phải nằm sát lắm may ra mới đủ. Cô thở mạnh một hơi rồi nằm xuống. Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên. Ở đây sóng rất yếu, Nghiêm Phong gọi điện mãi mới được. Cô vừa nhấc máy, đầu dây bên kia gấp gáp.
“Alo Nhã Tịnh. Cậu xảy ra chuyện gì sao? Từ chiều đến giờ tớ gọi không được, đến công ty cũng không thấy. Cậu ở đâu vậy chứ?”
Cô lên tiếng :
“Tớ không sao. Có chút trục trặc thôi. Cậu nhắn cho mẹ giúp tớ nhé.”
“Cậu sớm quay về đây cho tớ. Tớ thật sự...rất lo đấy.”
Giọng nói của anh dần chậm lại. Lý Nhã Tịnh mỉm cười, dịu giọng:
“Tớ biết rồi. Cậu mau ngủ đi. Ngủ ngon nhé!”
“Được, cậu ngủ ngon nhé!”
Lý Nhã Tịnh cúp máy, nhìn điện thoại ngẩn ngơ hồi lâu. Rốt cuộc cô là đang nghiêng về bên ai nhiều hơn, hay ngay từ đầu trong tim chỉ có hình bóng một người? Thật sự quá khó nghĩ.
“Cạch.”
Tiếng mở cửa vang lên, hình bóng anh lập tức xuất hiện ngay sau đó. Mái tóc còn ướt, nhỏ giọt xuống sống mũi cao của anh, làm người ta cảm thấy thật mê hoặc. Lưu Cảnh Nghi mượn quần áo của con trai bác chủ nhà. Một chiếc áo thun thoải mái làm dáng vẻ của anh càng giống lúc xưa hơn. Lý Nhã Tịnh ngẩn người nhìn anh.
“Thích lắm sao?”
Giọng nói lãnh đạm của anh làm cô sực tỉnh, quay mặt đi chỗ khác. Anh ngồi xuống giường, với tay cầm lấy chiếc điện thoại, gọi điện cho ai đó. Cô nằm xuống, xoay lưng lại với anh, nhịp tim đột ngột tăng nhanh. Tình huống này...có chút bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.