Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 48:

An Ngọc

04/01/2021

Sau khi anh rời đi được vài phút thì cô cũng vào nhà vệ sinh để rửa tay. Lúc cô chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy tiếng xì xầm của hai nhân viên nữ ở khách sạn. Họ nói :

“Tống Mỹ Kỳ đúng là quá sức hống hách rồi. Cứ vào la mắng như thể mình là chủ ấy. Tôi thật sự là chịu không nổi đấy!”

“Chả trách được. Người ta là thiên kim tiểu thư, ngậm thìa vàng từ trong trứng nước, không tỏ thái độ như vậy mới là hiếm thấy đấy.”

“Cô ta vừa vào đã hỏi Lưu tổng, có phải là hai nhà liên hôn không nhỉ?”

“Nhưng mà tôi thấy Lưu tổng với cô gái tên Nhã Tịnh vô cùng thân thiết, hình như là đang yêu nhau đấy.”

Nghe nói đến đây, Lý Nhã Tịnh liền một mạch bước ra ngoài, vào thang máy, nhấn nút lên tầng của anh. Rốt cuộc là nhìn thấy cảnh này.

Tống Mỹ Kỳ thấy cô thì đảo mắt xảo trá, nhếch môi cười một cái rồi tuột chiếc khăn trên người xuống, đi đến bên cạnh anh mà uốn lượn. 

“Cảnh Nghi, nếu anh muốn em đến vậy thì Mỹ Kỳ này thật không thể từ chối.”

Lưu Cảnh Nghi không nhìn cô ta, chỉ chăm chăm mắt nhìn về phía cô. Lý Nhã Tịnh liền chạy tới, đẩy cô ta sang một bên, đưa tay che mắt anh lại, nói :

“Anh còn đứng đờ người ra đó? Muốn ngắm cô ta lắm sao?”

Cô lấy chiếc khăn dưới đất, quăng tới cho Tống Mỹ Kỳ, trừng mắt nhìn cô ta. Lưu Cảnh Nghi nhếch mép cười. Cô gái nhỏ này, hôm nay đã nổi trận lôi đình thật rồi!

Tống Mỹ Kỳ đứng dậy, quấn lại chiếc khăn, mỉm cười giả tạo, nói với cô :

“Cô Lý, tôi chẳng qua là muốn giúp anh ấy giải tỏa chút thôi. Cô đừng hiểu lầm nhé!”



Lý Nhã Tịnh nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói :

“Hiểu lầm? Tôi lại cảm thấy, cô mới chính là người muốn giải tỏa đấy. Bây giờ anh Cảnh Nghi chính là người của tôi, cũng chỉ có tôi mới được phép chạm vào anh ấy thôi.”

Tống Mỹ Kỳ nghe thấy khí thế của cô qua giọng nói thì có chút đuối lí, đôi môi mấp máy muốn cãi nhưng lại thôi. Lý Nhã Tịnh vòng tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô ta. Ả ta tức nghẹn họng, liền với lấy bộ váy ngủ trên giường mà đi ra ngoài. 

“Hứ, tôi không chịu thua cô nữa đâu.”

Lý Nhã Tịnh lè lưỡi, bộ dạng nghịch ngợm, khua chân múa tay sau lưng Tống Mỹ Kỳ. Anh nhìn thấy thì bật cười, bước đến ôm lấy cô từ phía sau.

“Bảo bối của anh giỏi thật! Hôm nay có thể dùng một hai câu liền đuổi Tống Mỹ Kỳ ra ngoài, xem ra sau này anh phải cẩn thận rồi.”

Lý Nhã Tịnh bĩu môi, thoát khỏi vòng tay anh, nói :

“Ai là bảo bối của anh? Anh không biết phải xử lí ả ta thế nào à? Còn đứng đấy mà nhìn ngắm. Thật sự tức chết em rồi.”

Lưu Cảnh Nghi thấy bộ dạng giận dữ của cô, hệt như một chú cún nhỏ đang xù lông tự vệ vậy, vô cùng đáng yêu. Anh nựng má cô một cái, Lý Nhã Tịnh liền xoay mặt né đi. Anh nói :

“Bảo bối, anh sai rồi. Lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, được không?”

Cô tức giận nói :

“Anh vẫn còn định có lần sau nữa hay sao?”



Cô vẫn còn ương bướng, không chịu tha lỗi cho anh. Khóe môi Lưu Cảnh Nghi cong lên, anh bắt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, không cho cô tiếp tục xoay mặt đi, sau đó liền thả nhẹ xuống một nụ hôn dịu dàng. Lửa giận nơi đáy mắt của cô liền bị dập tắt. Anh nhẹ nhàng, nâng niu cô, hệt như một đóa hoa tươi đẹp vừa mới hé nở. Lúc anh buông ra, cô cúi mặt xấu hổ, nhìn đi chỗ khác. Anh nâng cằm cô lên bằng ngón tay thon dài, giọng trầm thấp mê hoặc :

“Nhã Tịnh, trọn đời trọn kiếp này, anh chỉ yêu có mình em. Đừng nghĩ ngợi lung tung, cũng đừng giận dỗi nữa, không được sao?”

Cô nhìn anh, đôi mắt trong veo như giọt sương buổi sớm, chiếc đầu nhỏ gật gật liên tục. Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đằng sau lưng. Được một lát, anh lại hỏi :

“Em ăn xong rồi sao?”

Lý Nhã Tịnh vùi đầu vào ngực anh, nói nhỏ :

“Chưa, lúc nãy em vội vàng lên tìm anh, đến cơm còn chưa ăn xong. Bây giờ chắc người ta cũng dọn rồi.”

Anh rời khỏi người cô, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt kia, giọng điệu cưng nựng, nói :

“Vậy anh dẫn em đi ăn nhé, chịu không?”

Lý Nhã Tịnh liền mỉm cười, gật đầu, vui vẻ nắm tay anh mà bước đi. 

Phải nói đến Tống Mỹ Kỳ, sau khi ra khỏi phòng, cô ta tức tối, đi tìm một nhà vệ sinh mà vào thay đồ. Lúc ả bước ra, đôi mắt tối sầm hướng về phía hai người đang tình tứ đi ra ngoài. Tống Mỹ Kỳ nhấc máy gọi điện cho một số máy lạ, gằn giọng nói :

“Các người chuẩn bị xong rồi chứ? Chọn thời điểm thích hợp mà hành động, đừng để anh ấy nghi ngờ. Xong việc, số tiền còn lại sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản.”

Nói xong, cô ta liền tắt máy, xóa luôn lịch sử cuộc gọi trong máy. Người ở đầu dây bên kia mỉm cười nham hiểm, nói với đám người mặc âu phục đen trước mặt :

“Tụi bây đi chuẩn bị đi. Mối ngon rồi đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook