Chương 56:
An Ngọc
04/01/2021
Lý Nhã Tịnh đưa tay đỡ anh, gương mặt bất ngờ vô cùng. Thấy anh gục xuống, cô liền run sợ, nói :
“Cảnh Nghi, anh sao vậy? Đừng làm em sợ chứ? Anh...anh không được xảy ra chuyện gì. Mau tỉnh lại đi mà.”
Cô vừa ôm anh, vừa đưa tay lần mò điện thoại. Cô gọi điện cho xe cấp cứu, vừa nói vừa khóc làm đầu dây bên kia càng thêm sốt ruột. Họ nói sẽ nhanh chóng đến đó, khuyên cô hãy bình tĩnh một chút. Nhưng tất nhiên là không được rồi. những giọt nước mắt nóng hổi của cô dâng trào nơi khóe mắt, nhỏ xuống gương mặt cứng đờ của anh. Lưu Cảnh Nghi nhắm nghiền mắt, gương mặt lạnh lùng đến phát sợ. Cô nức nở, nói :
“Cảnh Nghi, em sợ lắm. Anh đừng làm vậy, mau nhìn em đi có được không? Anh, anh...anh không thể tỉnh dậy sao? Đừng ngủ nữa mà.”
Giọng điệu đau khổ của cô vang khắp cả khu nhà giữ xe, nghe mà não lòng. Xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến, đưa anh lên cán. Lý Nhã Tịnh cũng đi theo, đôi mắt nhòe nước. Cô đưa tay lên gạt đi, ngồi bên cạnh anh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lưu Cảnh Nghi, lồng ngực không ngừng co thắt. Tuy cố gắng kiềm chế nhưng nước mắt của cô vẫn cứ thể tuôn rơi, nom thật tội nghiệp.
Lưu Cảnh Nghi nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai người. Cô cảm thấy như mình đã bị anh bỏ lại đằng sau vậy, đau lòng đến vô cùng nhưng chẳng thể làm được gì. Cô ngồi sụp xuống trước cánh cửa im lìm kia, bật lên nức nở. Trần Xuân sau khi nhận được tin cũng nhanh chóng vào bệnh viện, nhìn thấy con gái suy sụp như vậy thì nhíu mày, chạy lại an ủi :
“Tịnh Nhi, mau đứng dậy đi con, dưới đất rất lạnh.”
Cô đưa đôi mắt đẫm mắt nhìn bà, thờ thẫn nói :
“Mẹ, anh ấy sẽ không sao phải không? Có phải sẽ không sao không? Con phải làm sao đây? Con chính là người luôn mang xui xẻo đến mọi người, tại sao chứ? Anh ấy đã đỡ cho con, đều là tại con.”
Trần Xuân nhìn cô, trái tim như quặn thắt, bà vỗ vai cô, nói :
“Cảnh Nghi nhất định sẽ không sao. Con làm như vậy sẽ càng khiến cậu ấy lo lắng hơn thôi. Nghe lời mẹ, bình tĩnh đi con.”
Lý Nhã Tịnh lao vào lòng mẹ, khóc nghẹn. Cô hận bản thân mình đến vô cùng, tại sao lại luôn mang đến rắc rối cho anh.
Một lúc sau, bác sĩ mở cửa, nói to :
“Ai là người nhà của bệnh nhân Lưu Cảnh Nghi vậy?”
Nghe thấy thế, cô lập tức đứng dậy, lau vội hai hàng nước mắt, run run nói :
“Là tôi, là tôi. Anh ấy, không sao chứ?”
Bác sĩ từ tốn nói, gương mặt có chút lo lắng :
“Cái này còn chưa nói trước được, nhưng trước mặt là anh ấy mất máu quá nhiều, trong bệnh viện lại đang thiếu hụt một lượng lớn máu lưu trữ, tôi muốn hỏi xem có ai có thể truyền máu cho anh ấy không?”
Cô đau khổ, liền đưa tay lên, nói :
“Tôi cùng nhóm máu với anh ấy. Tôi có thể truyền được.”
Bác sĩ nhìn cô một lượt, lắc đầu nói :
“Cô hơi ốm một chút, vả lại tinh thần đang không ổn định, nếu truyền máu có thể sẽ không đảm bảo được sức khỏe.”
Lý Nhã Tịnh nắm lấy tay áo bác sĩ, luôn miệng cầu xin :
“Bác sĩ, tôi rất khỏe, tôi có thể truyền được, nếu không anh ấy phải làm sao chứ?Tôi cầu xin ông, hãy giúp anh ấy đi.”
Vị bác sĩ kia có chút khó xử, đưa mắt nhìn Trần Xuân đang đứng phía sau. Bà gật gật đầu, đáy mắt xót xa. Ông bèn lên tiếng :
“Vậy được, cô mau đi theo tôi làm xét nghiệm để lấy máu.”
Lý Nhã Tịnh liền mỉm cười, đi theo sau vị bác sĩ kia. Trần Xuân ngồi xuống ghế, cúi mặt buồn rầu.
Lý Nhã Tịnh lấy máu xong thì ra ngồi với Trần Xuân ở ghế, đôi môi hơi tái đi nhưng vẫn gượng cười. Bà rơm rớm nước mắt, xoa đầu đứa con gái nhỏ, nói :
“Tịnh Nhi, khổ cho con rồi.”
Cô ngả người, dựa vào phía sau ghế, đáy mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia. Hơn mấy tiếng sau mới có người bước ra. Lại là vị bác sĩ lúc nãy. Thấy ông bước ra, cô liền lao tới, đột nhiên hơi loạng choạng, chút nữa là ngã xuống, may mà Trần Xuân đỡ kịp. Cô lắc lắc đầu, bước tới cạnh vị bác sĩ kia, hỏi :
“Cảnh Nghi, anh ấy không sao chứ?”
Vị bác sĩ kia rút găng tay ra, kéo khẩu trang xuống, cười nhẹ, nói :
“Hiện tại anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Rất may là vết thương không chạm đến phần nội tạng, chỉ khoảng 2,3 ngày nữa là có thể tỉnh lại.”
Lý Nhã Tịnh nghe thấy những lời nói này thì thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt thâm quầng khẽ nhắm lại đôi chút, thều thào :
“Cảm ơn bác sĩ!”
Ông ta gật đầu khách sáo rồi bước đi. Trần Xuân đứng bên cạnh, mỉm cười nói :
“Ổn rồi con gái, cậu ấy không sao rồi.”
Hiện tại Lưu Cảnh Nghi đã được chuyển sang phòng hồi sức. Lý Nhã Tịnh mở cửa bước vào phòng, nhìn anh nằm bất động trên chiếc giường trắng đơn độc, nỗi đau trong tim cô lại được dịp trỗi dậy. Cô bước tới gần, nhìn ngắm khuôn mặt nhợt nhạt của anh một cách kĩ càng, đưa tay cầm lấy bàn tay anh, ngồi xuống. Cô thủ thỉ :
“Cảnh Nghi, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã không cứu em, đã không rời bỏ em. Em xin lỗi! Là em không tốt, là em không đã khiến anh bị thương. Cảnh Nghi, anh mau tỉnh lại nhé!”
Hai hàng lệ nóng lại lăn dài trên gò má cô. Lý Nhã Tịnh sụt sùi, siết chặt tay anh, hôn xuống dịu dàng.
“Cảnh Nghi, anh sao vậy? Đừng làm em sợ chứ? Anh...anh không được xảy ra chuyện gì. Mau tỉnh lại đi mà.”
Cô vừa ôm anh, vừa đưa tay lần mò điện thoại. Cô gọi điện cho xe cấp cứu, vừa nói vừa khóc làm đầu dây bên kia càng thêm sốt ruột. Họ nói sẽ nhanh chóng đến đó, khuyên cô hãy bình tĩnh một chút. Nhưng tất nhiên là không được rồi. những giọt nước mắt nóng hổi của cô dâng trào nơi khóe mắt, nhỏ xuống gương mặt cứng đờ của anh. Lưu Cảnh Nghi nhắm nghiền mắt, gương mặt lạnh lùng đến phát sợ. Cô nức nở, nói :
“Cảnh Nghi, em sợ lắm. Anh đừng làm vậy, mau nhìn em đi có được không? Anh, anh...anh không thể tỉnh dậy sao? Đừng ngủ nữa mà.”
Giọng điệu đau khổ của cô vang khắp cả khu nhà giữ xe, nghe mà não lòng. Xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến, đưa anh lên cán. Lý Nhã Tịnh cũng đi theo, đôi mắt nhòe nước. Cô đưa tay lên gạt đi, ngồi bên cạnh anh, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Lưu Cảnh Nghi, lồng ngực không ngừng co thắt. Tuy cố gắng kiềm chế nhưng nước mắt của cô vẫn cứ thể tuôn rơi, nom thật tội nghiệp.
Lưu Cảnh Nghi nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai người. Cô cảm thấy như mình đã bị anh bỏ lại đằng sau vậy, đau lòng đến vô cùng nhưng chẳng thể làm được gì. Cô ngồi sụp xuống trước cánh cửa im lìm kia, bật lên nức nở. Trần Xuân sau khi nhận được tin cũng nhanh chóng vào bệnh viện, nhìn thấy con gái suy sụp như vậy thì nhíu mày, chạy lại an ủi :
“Tịnh Nhi, mau đứng dậy đi con, dưới đất rất lạnh.”
Cô đưa đôi mắt đẫm mắt nhìn bà, thờ thẫn nói :
“Mẹ, anh ấy sẽ không sao phải không? Có phải sẽ không sao không? Con phải làm sao đây? Con chính là người luôn mang xui xẻo đến mọi người, tại sao chứ? Anh ấy đã đỡ cho con, đều là tại con.”
Trần Xuân nhìn cô, trái tim như quặn thắt, bà vỗ vai cô, nói :
“Cảnh Nghi nhất định sẽ không sao. Con làm như vậy sẽ càng khiến cậu ấy lo lắng hơn thôi. Nghe lời mẹ, bình tĩnh đi con.”
Lý Nhã Tịnh lao vào lòng mẹ, khóc nghẹn. Cô hận bản thân mình đến vô cùng, tại sao lại luôn mang đến rắc rối cho anh.
Một lúc sau, bác sĩ mở cửa, nói to :
“Ai là người nhà của bệnh nhân Lưu Cảnh Nghi vậy?”
Nghe thấy thế, cô lập tức đứng dậy, lau vội hai hàng nước mắt, run run nói :
“Là tôi, là tôi. Anh ấy, không sao chứ?”
Bác sĩ từ tốn nói, gương mặt có chút lo lắng :
“Cái này còn chưa nói trước được, nhưng trước mặt là anh ấy mất máu quá nhiều, trong bệnh viện lại đang thiếu hụt một lượng lớn máu lưu trữ, tôi muốn hỏi xem có ai có thể truyền máu cho anh ấy không?”
Cô đau khổ, liền đưa tay lên, nói :
“Tôi cùng nhóm máu với anh ấy. Tôi có thể truyền được.”
Bác sĩ nhìn cô một lượt, lắc đầu nói :
“Cô hơi ốm một chút, vả lại tinh thần đang không ổn định, nếu truyền máu có thể sẽ không đảm bảo được sức khỏe.”
Lý Nhã Tịnh nắm lấy tay áo bác sĩ, luôn miệng cầu xin :
“Bác sĩ, tôi rất khỏe, tôi có thể truyền được, nếu không anh ấy phải làm sao chứ?Tôi cầu xin ông, hãy giúp anh ấy đi.”
Vị bác sĩ kia có chút khó xử, đưa mắt nhìn Trần Xuân đang đứng phía sau. Bà gật gật đầu, đáy mắt xót xa. Ông bèn lên tiếng :
“Vậy được, cô mau đi theo tôi làm xét nghiệm để lấy máu.”
Lý Nhã Tịnh liền mỉm cười, đi theo sau vị bác sĩ kia. Trần Xuân ngồi xuống ghế, cúi mặt buồn rầu.
Lý Nhã Tịnh lấy máu xong thì ra ngồi với Trần Xuân ở ghế, đôi môi hơi tái đi nhưng vẫn gượng cười. Bà rơm rớm nước mắt, xoa đầu đứa con gái nhỏ, nói :
“Tịnh Nhi, khổ cho con rồi.”
Cô ngả người, dựa vào phía sau ghế, đáy mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia. Hơn mấy tiếng sau mới có người bước ra. Lại là vị bác sĩ lúc nãy. Thấy ông bước ra, cô liền lao tới, đột nhiên hơi loạng choạng, chút nữa là ngã xuống, may mà Trần Xuân đỡ kịp. Cô lắc lắc đầu, bước tới cạnh vị bác sĩ kia, hỏi :
“Cảnh Nghi, anh ấy không sao chứ?”
Vị bác sĩ kia rút găng tay ra, kéo khẩu trang xuống, cười nhẹ, nói :
“Hiện tại anh ấy đã qua cơn nguy kịch. Rất may là vết thương không chạm đến phần nội tạng, chỉ khoảng 2,3 ngày nữa là có thể tỉnh lại.”
Lý Nhã Tịnh nghe thấy những lời nói này thì thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt thâm quầng khẽ nhắm lại đôi chút, thều thào :
“Cảm ơn bác sĩ!”
Ông ta gật đầu khách sáo rồi bước đi. Trần Xuân đứng bên cạnh, mỉm cười nói :
“Ổn rồi con gái, cậu ấy không sao rồi.”
Hiện tại Lưu Cảnh Nghi đã được chuyển sang phòng hồi sức. Lý Nhã Tịnh mở cửa bước vào phòng, nhìn anh nằm bất động trên chiếc giường trắng đơn độc, nỗi đau trong tim cô lại được dịp trỗi dậy. Cô bước tới gần, nhìn ngắm khuôn mặt nhợt nhạt của anh một cách kĩ càng, đưa tay cầm lấy bàn tay anh, ngồi xuống. Cô thủ thỉ :
“Cảnh Nghi, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã không cứu em, đã không rời bỏ em. Em xin lỗi! Là em không tốt, là em không đã khiến anh bị thương. Cảnh Nghi, anh mau tỉnh lại nhé!”
Hai hàng lệ nóng lại lăn dài trên gò má cô. Lý Nhã Tịnh sụt sùi, siết chặt tay anh, hôn xuống dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.