Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương
Chương 11: Kiếp trước tôi có mắc nợ gì anh hay sao?"
Mai Linh Nhung
23/06/2023
"Anh thấy việc tốt anh làm chưa, hại tôi suýt gãy lưng, gãy cổ luôn đây này."
Vừa dìu Hà Băng, cánh tay anh quàng qua cổ cô nặng trĩu, giờ lại bị ngã lăn ra đây khiến cả tấm lưng đều ê ẩm.
An Thanh vừa nói vừa nhăn nhó thở dài rồi lại đưa ánh mắt bất lực nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Dù cô có đang mắng thì anh ta cũng chỉ cong lên một nụ cười ngây ngô, đôi mắt khẽ nhắm hờ, nửa tỉnh nửa mơ.
" Kiếp trước tôi có mắc nợ gì anh hay sao?"
Lại một tiếng thở dài nữa hắt ra, cuối cùng vẫn là cô không lỡ để Hà Băng chân đeo giầy, thân mang tây trang đắt đỏ, cổ thắt cà vạt chỉnh chu đi ngủ thế nên chỉ có thể bật dậy giúp anh bỏ giầy, cởi áo vest rồi tháo cà vạt.
Lúc này cơ thể người đàn ông đã không còn bị vướng víu bởi những lớp trang phục xa hoa. Sau khi chỉnh cho Hà Băng một tư thế nằm thoải mái An Thanh lại cẩn thận kéo chăn lên đắp cho anh.
Nhìn mọi thứ đã ổn cô mới có thể yên tâm rời đi thế nhưng khi đôi chân dài thẳng tắp ấy chỉ vừa chạm xuống nền nhà còn chưa kịp đứng lên thì cổ tay cô đã bị một lực xiết mạnh kéo lại.
Bị lực tác động bất ngờ khiến cho cơ thể không chút phòng bị của An Thanh lại một lần nữa ngã xuống bên cạnh người đàn ông.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại thì giọng nói trầm khàn hoà quện cùng hơi men lại vang lên nỉ non.
" Đừng đi, em đừng đi được không?"
" An Thanh, đừng bỏ mặc anh"
Nói rồi người đàn ông ấy lại vòng tay ôm thật chặt cơ thể đang ra sức chống cự vào lòng như thể anh đang cất giữ một báu vật chỉ sợ buông lỏng một chút là có thể bị người khác cướp đi.
Mới đây thôi, cơ thể kia vẫn còn mềm như bún, đi chẳng vững, đến nằm cũng khó coi vậy mà giờ thì... chẳng biết là tại anh ta diễn khéo hay tại cô ngây thơ. Càng nghĩ càng cáu giận.
Vùng vẫy một hồi An Thanh cũng chỉ có thể thừa nhận rằng người mất sức là cô, còn vòng tay kia mỗi lúc một xiết chặt. Chống cự bất thành An Thanh chỉ có thể bực dọc hét lên từng chữ.
" Hà Băng, anh mở mắt ra cho tôi, đừng có giả vờ ngủ."
" Mau buông bàn tay hư hỏng của anh ra"
" Anh..."
Muốn nói thêm gì đó nhưng lời còn chưa ra hết đã thấy cơ thể người đàn ông bật dậy trực tiếp dùng miệng đẩy xuống những câu chữ còn chưa kịp hình thành.
Bây giờ không chỉ có cơ thể bị khoá chặt trong lồng ngực người đàn ông mà ngay cả khuôn miệng nhỏ nhắn cũng bị anh ta chiếm giữ khiến An Thanh chẳng thể mở miệng mắng người.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn lúc này Hà Băng đã sớm tan thành khói bụi. Chỉ có điều anh thật sự không cảm nhận được điều đó. Vốn chỉ định chọc tức An Thanh một chút thế nhưng khi bờ môi anh chạm vào khuôn miệng nhỏ nhắn ấy thứ cảm giác non mềm từ đôi môi anh đào truyền tới não bộ khiến cho anh trở nên mê đắm không lỡ rời đi.
Nụ hôn ấy mỗi lúc một mạnh bạo, An Thanh càng kháng cự bao nhiêu Hà Băng lại càng cuồng nhiệt bấy nhiêu. Anh điên cuồng miết chặt vành môi anh đào rồi lại ngang ngược đưa lưỡi thăm dò, khuấy đảo vào sâu trong khoang miệng cô, tìm mọi ngóc ngách để tấn công đến khi đầu lưỡi cô gái tê dại, hô hấp khó nhọc người đàn ông mới chịu dừng lại.
Thoát khỏi khuôn miệng người đàn ông, An Thanh vội vàng bắt từng ngụm khí dung nạp vào lồng ngực, tới khi hô hấp ổn định hơn cô mới có thể đanh giọng chất vấn.
" Tôi có lòng tốt đưa anh về phòng, đã không cảm ơn thì thôi đi."
" Đây là cách để anh báo đáp ân nhân đấy à."
Nhìn cái dáng vẻ đanh đá dưới thân bất giác khiến Hà Băng nhớ lại lần đầu anh tỏ tình cô cũng vênh mặt lên nói " Tôi có phải đạo diễn đâu mà anh diễn cho tôi xem."
Chính cái sự thẳng thắn, cá tính có phần đanh đá ấy khiến anh dần chìm vào mê luyến không thể thoát ra cho tới tận bây giờ.
Đưa tay vén giúp An Thanh những sợi tóc vương trên má, Hà Băng trưng lên một khuôn mặt ngây thơ vô số tội, chậm rãi lên tiếng.
" Là anh đây đang trừng phạt cô vợ có cái mỏ hỗn mới đúng."
" Mỏ hỗn" ý chính là nói cô ngang ngược, nói năng tùy hứng đây mà. Thật làm cho An Thanh tức muốn nổ phổi. Sau cái nhíu mày không phục cô bắt đầu tranh luận với Hà Băng.
" Cái mỏ của anh chuyên dùng để ***** ***, bắt nạt người khác mới gọi là mỏ hỗn."
" Anh như vậy chính là vừa ăn cướp vừa la làng đấy có biết không."
Những lời này làm cho khoang miệng của Hà Băng đột nhiên giãn rộng, thậm chí anh còn không nhịn được mà cười thành tiếng lớn. Đưa tay bẹo lên hai má cô. Giọng nói chứa đựng sự cưng chiều, trêu chọc.
" Vợ của ai mà dịu dàng thế này cơ chứ."
Vẫn chưa thể nuốt trôi cục tức, bỏ qua câu hỏi của Hà Băng, An Thanh nhân lúc anh không chú ý dùng lực mạnh trực tiếp đẩy cơ thể cao lớn ấy ra khỏi người.
Vừa dìu Hà Băng, cánh tay anh quàng qua cổ cô nặng trĩu, giờ lại bị ngã lăn ra đây khiến cả tấm lưng đều ê ẩm.
An Thanh vừa nói vừa nhăn nhó thở dài rồi lại đưa ánh mắt bất lực nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Dù cô có đang mắng thì anh ta cũng chỉ cong lên một nụ cười ngây ngô, đôi mắt khẽ nhắm hờ, nửa tỉnh nửa mơ.
" Kiếp trước tôi có mắc nợ gì anh hay sao?"
Lại một tiếng thở dài nữa hắt ra, cuối cùng vẫn là cô không lỡ để Hà Băng chân đeo giầy, thân mang tây trang đắt đỏ, cổ thắt cà vạt chỉnh chu đi ngủ thế nên chỉ có thể bật dậy giúp anh bỏ giầy, cởi áo vest rồi tháo cà vạt.
Lúc này cơ thể người đàn ông đã không còn bị vướng víu bởi những lớp trang phục xa hoa. Sau khi chỉnh cho Hà Băng một tư thế nằm thoải mái An Thanh lại cẩn thận kéo chăn lên đắp cho anh.
Nhìn mọi thứ đã ổn cô mới có thể yên tâm rời đi thế nhưng khi đôi chân dài thẳng tắp ấy chỉ vừa chạm xuống nền nhà còn chưa kịp đứng lên thì cổ tay cô đã bị một lực xiết mạnh kéo lại.
Bị lực tác động bất ngờ khiến cho cơ thể không chút phòng bị của An Thanh lại một lần nữa ngã xuống bên cạnh người đàn ông.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại thì giọng nói trầm khàn hoà quện cùng hơi men lại vang lên nỉ non.
" Đừng đi, em đừng đi được không?"
" An Thanh, đừng bỏ mặc anh"
Nói rồi người đàn ông ấy lại vòng tay ôm thật chặt cơ thể đang ra sức chống cự vào lòng như thể anh đang cất giữ một báu vật chỉ sợ buông lỏng một chút là có thể bị người khác cướp đi.
Mới đây thôi, cơ thể kia vẫn còn mềm như bún, đi chẳng vững, đến nằm cũng khó coi vậy mà giờ thì... chẳng biết là tại anh ta diễn khéo hay tại cô ngây thơ. Càng nghĩ càng cáu giận.
Vùng vẫy một hồi An Thanh cũng chỉ có thể thừa nhận rằng người mất sức là cô, còn vòng tay kia mỗi lúc một xiết chặt. Chống cự bất thành An Thanh chỉ có thể bực dọc hét lên từng chữ.
" Hà Băng, anh mở mắt ra cho tôi, đừng có giả vờ ngủ."
" Mau buông bàn tay hư hỏng của anh ra"
" Anh..."
Muốn nói thêm gì đó nhưng lời còn chưa ra hết đã thấy cơ thể người đàn ông bật dậy trực tiếp dùng miệng đẩy xuống những câu chữ còn chưa kịp hình thành.
Bây giờ không chỉ có cơ thể bị khoá chặt trong lồng ngực người đàn ông mà ngay cả khuôn miệng nhỏ nhắn cũng bị anh ta chiếm giữ khiến An Thanh chẳng thể mở miệng mắng người.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn lúc này Hà Băng đã sớm tan thành khói bụi. Chỉ có điều anh thật sự không cảm nhận được điều đó. Vốn chỉ định chọc tức An Thanh một chút thế nhưng khi bờ môi anh chạm vào khuôn miệng nhỏ nhắn ấy thứ cảm giác non mềm từ đôi môi anh đào truyền tới não bộ khiến cho anh trở nên mê đắm không lỡ rời đi.
Nụ hôn ấy mỗi lúc một mạnh bạo, An Thanh càng kháng cự bao nhiêu Hà Băng lại càng cuồng nhiệt bấy nhiêu. Anh điên cuồng miết chặt vành môi anh đào rồi lại ngang ngược đưa lưỡi thăm dò, khuấy đảo vào sâu trong khoang miệng cô, tìm mọi ngóc ngách để tấn công đến khi đầu lưỡi cô gái tê dại, hô hấp khó nhọc người đàn ông mới chịu dừng lại.
Thoát khỏi khuôn miệng người đàn ông, An Thanh vội vàng bắt từng ngụm khí dung nạp vào lồng ngực, tới khi hô hấp ổn định hơn cô mới có thể đanh giọng chất vấn.
" Tôi có lòng tốt đưa anh về phòng, đã không cảm ơn thì thôi đi."
" Đây là cách để anh báo đáp ân nhân đấy à."
Nhìn cái dáng vẻ đanh đá dưới thân bất giác khiến Hà Băng nhớ lại lần đầu anh tỏ tình cô cũng vênh mặt lên nói " Tôi có phải đạo diễn đâu mà anh diễn cho tôi xem."
Chính cái sự thẳng thắn, cá tính có phần đanh đá ấy khiến anh dần chìm vào mê luyến không thể thoát ra cho tới tận bây giờ.
Đưa tay vén giúp An Thanh những sợi tóc vương trên má, Hà Băng trưng lên một khuôn mặt ngây thơ vô số tội, chậm rãi lên tiếng.
" Là anh đây đang trừng phạt cô vợ có cái mỏ hỗn mới đúng."
" Mỏ hỗn" ý chính là nói cô ngang ngược, nói năng tùy hứng đây mà. Thật làm cho An Thanh tức muốn nổ phổi. Sau cái nhíu mày không phục cô bắt đầu tranh luận với Hà Băng.
" Cái mỏ của anh chuyên dùng để ***** ***, bắt nạt người khác mới gọi là mỏ hỗn."
" Anh như vậy chính là vừa ăn cướp vừa la làng đấy có biết không."
Những lời này làm cho khoang miệng của Hà Băng đột nhiên giãn rộng, thậm chí anh còn không nhịn được mà cười thành tiếng lớn. Đưa tay bẹo lên hai má cô. Giọng nói chứa đựng sự cưng chiều, trêu chọc.
" Vợ của ai mà dịu dàng thế này cơ chứ."
Vẫn chưa thể nuốt trôi cục tức, bỏ qua câu hỏi của Hà Băng, An Thanh nhân lúc anh không chú ý dùng lực mạnh trực tiếp đẩy cơ thể cao lớn ấy ra khỏi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.