Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương
Chương 42: Sự thật
Mai Linh Nhung
30/12/2023
Không đợi cho An Thanh lên tiếng, bà cụ Hà lại nói tiếp
" Đúng là ta đã vô dụng thật rồi, ngay cả người thân trong nhà cũng không thể dạy bảo nữa…"
Hà An Nhiên nhìn bà cụ giận dữ không thể nhịn nổi mà hét lên.
" Bà, không phải vậy đâu. Thật ra chị ấy là con gái của bố con và Kiều Thanh Uyển. Vì vậy chị ấy mới …"
Hà An Nhiên còn chưa nói hết câu, chén trà trong tay bà cụ đã rơi xuống nền nhà vang lên một tiếng kêu chát chúa.
Không khí trong căn phòng bệnh rộng lớn ấy vốn đã lạnh lẽo nay còn thêm phần xót xa. Dường như thời gian cũng đang ngưng đọng để cho nỗi xót xa ấy ngấm sâu, thật sâu vào trái tim mỗi người đang có mặt. Chẳng biết qua bao lâu trong căn phòng ấy lại vang lên giọng nói chua chát của bà cụ.
" Mấy đứa biết chuyện từ khi nào? Một chuyện lớn như vậy tại sao không cho ta biết."
Trước sự thúc ép của bà cụ Hà Băng chỉ đành kể lại tất cả mọi việc.
Sau khi nghe xong chính miệng Hà Băng thừa nhận tất cả bà cụ bất lực chỉ có thể than những tiếng than thống khổ.
“Hà Băng ơi là Hà Băng, sao con có thể hồ đồ như vậy được.”
" Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà…"
" Tâm Lam à, con ở trên đó có đang nhìn lũ trẻ tội nghiệp này không? Bí mật này có lẽ không thể giữ được nữa rồi"
Một lời của bà cụ như chiếc phao cứu sinh cho Hà Băng trên đại dương rộng lớn. Chỉ cần An Thanh không phải em gái của anh thì mọi chuyện đều có thể cứu vãn. Anh vội vàng lao đến quỳ trước mặt bà cụ cầu xin.
" Con biết sai rồi, con biết lỗi của con rồi. Sự thật năm đó như thế nào bà biết rõ phải không. Con xin bà hãy nghĩ tới đứa bé trong bụng An Thanh mà nói cho chúng con biết sự thật được không?"
Bà cụ hít sâu một hơi dài rồi nói.
" Chuyện kể ra thật đáng xấu hổ. Năm đó nhà chúng ta chính là một trong những gia tộc danh tiếng trong thành phố này.
Có điều đứa con gái duy nhất của chúng ta, ngày du học về nước lại mang theo bụng bầu hơn 8 tháng mà bố đứa bé lại không muốn chịu trách nhiệm với nó.
Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc chúng ta đã quyết định tìm một người làm cha cho đứa bé. Vừa hay khi đó trợ lí của ông các con là một thanh niên hiền lành, thật thà, dung mạo tuấn tú. Gia cảnh cậu ta khó khăn, khi đó bà nội đang lâm trọng bệnh dưới quê. Vì vậy chúng ta đã giao hẹn sẽ chi trả hết viện phí, đưa bà cậu ta ra nước ngoài chữa bệnh với điều kiện cậu ta sẽ phải làm cha đứa nhỏ trong 3 năm.
3 năm làm vợ chồng trên danh nghĩa nhưng cậu ta luôn hết lòng chăm lo cho gia đình. Ngày hết hạn hợp đồng 3 năm con gái ta đã một mực nói không muốn li hôn, còn mang cả tính mạng ra ép cậu ta ở lại mặc cho cậu ta giải thích đã có người trong lòng dưới quê nhà.
Cuối cùng dưới sự thúc ép của bà nội cậu ta cộng thêm tiếng ríu rít của đứa trẻ khiến cậu ta miễn cưỡng chấp nhận trở thành con rể thật sự của ta. Rồi An Nhiên ra đời, con bé chính là sợi dây gắn kết cho bố mẹ nó.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua trong êm đềm cho tới một ngày bố các con nói muốn li hôn bởi vì vừa gặp lại người con gái mà cậu ta thương yêu khi còn trẻ, hơn nữa giữa họ còn có một cô con gái. Bố các con nói muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho hai mẹ con họ.
Mẹ các con không chịu được sự đả kích lớn như vậy nên mới gây ra cái chết thương tâm của hai người họ."
Hà Băng như chết lặng, hai bên tai ù đi, ánh mắt không còn tiêu cự lắp bắp nói.
" Bà đang nói gì vậy?"…" Sao có thể…"
Sao có thể như vậy, người đã dạy anh từng bước đi đầu đời, ở bên anh hơn 20 năm, yêu thương anh nhưng lại không phải bố đẻ của anh. Người là bố của anh thì lại chối bỏ anh…
Còn có An Thanh, anh hận mẹ con cô vì phá vỡ gia đình anh nhưng hình như chính xác là vì có anh trên đời này nên cô mới không có một gia đình trọn vẹn. Thì ra cô mới là con gái ruột của bố anh, còn anh chỉ là một đứa trẻ bị bố mình chối bỏ mà thôi. Vậy mà anh còn mang thủ đoạn hèn hạ ra muốn đày đoạ cô, muốn trả thù cô.
Khi người ta nói An Thanh và An Nhiên giống nhau anh chỉ nghĩ đơn giản là người giống người chưa từng nghĩ giữa họ sẽ tồn tại một mối quan hệ ruột thịt.
Từng dòng suy nghĩ liên tục bủa vây trong tâm trí, Hà Băng nhất thời không thể chấp nhận được hiện thực, anh lảo đảo đứng lên rồi lao vội ra ngoài bỏ mặc những tiếng gọi phía sau.
…
5 năm sau.
Trong biệt thự rộng lớn nhà họ Hà, người ra kẻ vào nói cười rộn ràng vui vẻ.
An Thanh tỉ mỉ chỉnh lại từng lọn tóc giúp Hà An Nhiên rồi khẽ mỉm cười.
" Được rồi, em gái của chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất. "
Hà Viên Minh đang ngồi trong lòng bà cụ Hà nghe mẹ nói vậy cũng nhanh nhảu nói theo.
" Dì út đúng là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, lát nữa chú Thiên Phong nhìn thấy sẽ không khỏi bất ngờ."
Hà An Nhiên bật cười đứng lên bẹo vào má cô bé.
" Tiểu thiên thần nhà tôi giống ai mà đáng yêu thế này."
" Tất nhiên là giống bố và mẹ con rồi."
Một tiếng “bố” của cô bé làm cho không khí có phần ngưng đọng. Ngày đó Hà Băng rời khỏi bệnh viện cũng chỉ gọi điện một lần báo bình an, thoáng chốc đã 5 năm trôi qua, anh chưa một lần trở về, cũng không một tin tức. Bé con đã hơn 4 tuổi cũng chưa một lần được gặp bố thế nhưng con bé hễ mở miệng là ca ngợi bố hết lời.
Giọng nói ngây ngô của con bé lại lần nữa vang lên.
" Bố…bố…bố đến rồi…"
Hà Viên Minh vừa hét vừa lao ra phía cửa lớn. An Thanh thấy vậy cũng vội vàng bước theo định giữ con gái lại nhưng bước được vài bước, chân của cô bỗng nhiên như bị đổ chì, nặng trĩu không thể nhấc lên, trước mắt cô như nhoà đi. Phía cửa lớn con gái cô vừa sà vào lòng một người đàn ông cao lớn, thân ảnh đó, khuôn mặt đó… Sao có thể nhìn nhầm cho được.
An Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông cao lớn đã dắt theo con gái tiến đến trước mặt cô cất giọng trầm khàn.
" Anh về rồi…xin lỗi đã để em một mình…"
Lúc này An Thanh không còn giữ được sự bình tĩnh đã in hằn trên mặt nhiều năm, nước mắt cô rơi lã chã, hai tay đánh mạnh lên người đàn ông như thể trút ra mọi ấm ức, tủi hờn.
" Là anh, … anh đã đi đâu, đã đi đâu…"
Nhìn cô đau lòng, hốc mắt anh cũng đỏ hoe, vội đưa tay ôm lấy thân hình đang run rẩy trước mặt nói.
" xin lỗi em…xin lỗi em…"
" Anh nhớ em, rất nhớ em nhưng anh không có đủ dũng khí đối mặt với em, mỗi ngày anh chỉ có thể đứng từ xa để ngắm nhìn mẹ con em. Xin lỗi em, tha lỗi cho anh được không?"
Hà Viên Minh đứng bên túm lên áo mẹ tiếp lời.
" Thật ra bố vẫn thường xuyên đến trường mẫu giáo chơi với con, con muốn được sống cùng bố và mẹ. Mẹ cho bố về nhà sống cùng chúng ta nhé."
An Thanh thoáng tia kinh ngạc nhìn xuống khuôn mặt đang hớn hở của con gái. Là như vậy sao, tưởng rằng anh đã thật sự dứt tình rời đi thì ra ở nơi nào đó anh vẫn luôn dõi theo mẹ con cô. Đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt An Thanh oán trách.
" Tại sao bây giờ anh mới chịu về, tại sao lại để em một mình bao năm qua."
Mặc kệ bao ánh mắt nhìn ngó của mọi người, Hà Băng vẫn ôm chặt người phụ nữ xinh đẹp trong lòng, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi em, mọi đau khổ của em là do anh gây ra, anh thật không dám đối mặt với em, nhưng sau khi rời đi anh mới nhận ra cả cuộc đời này không thể buông bỏ được em. Mỗi ngày đều nhớ em, rất nhớ em."
" Anh sai rồi, tha lỗi cho anh được không, sau này mọi chuyện trong nhà sẽ do em làm chủ."
Một tiếng " Được" vang lên bên tai khiến Hà Băng không giấu được nụ cười trên khuôn mặt tuấn mĩ, anh gắt gao xiết chặt vòng tay cho thoả những nhớ nhung suốt bao năm xa cách.
" Thằng nhóc này cũng biết đường quay về rồi sao?"
" Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi."
Hà An Nhiên cùng bà cụ Hà bước tới, nhìn Hà Băng mà lên tiếng.
Hà Băng: " Bà ngoại, con xin lỗi đã làm bà lo lắng."
Bà cụ Hà nở nụ cười phúc hậu rồi cất giọng hiền từ.
" Được rồi, trở về là tốt rồi, cuối cùng gia đình chúng ta cũng được đoàn tụ rồi."
" Đúng là ta đã vô dụng thật rồi, ngay cả người thân trong nhà cũng không thể dạy bảo nữa…"
Hà An Nhiên nhìn bà cụ giận dữ không thể nhịn nổi mà hét lên.
" Bà, không phải vậy đâu. Thật ra chị ấy là con gái của bố con và Kiều Thanh Uyển. Vì vậy chị ấy mới …"
Hà An Nhiên còn chưa nói hết câu, chén trà trong tay bà cụ đã rơi xuống nền nhà vang lên một tiếng kêu chát chúa.
Không khí trong căn phòng bệnh rộng lớn ấy vốn đã lạnh lẽo nay còn thêm phần xót xa. Dường như thời gian cũng đang ngưng đọng để cho nỗi xót xa ấy ngấm sâu, thật sâu vào trái tim mỗi người đang có mặt. Chẳng biết qua bao lâu trong căn phòng ấy lại vang lên giọng nói chua chát của bà cụ.
" Mấy đứa biết chuyện từ khi nào? Một chuyện lớn như vậy tại sao không cho ta biết."
Trước sự thúc ép của bà cụ Hà Băng chỉ đành kể lại tất cả mọi việc.
Sau khi nghe xong chính miệng Hà Băng thừa nhận tất cả bà cụ bất lực chỉ có thể than những tiếng than thống khổ.
“Hà Băng ơi là Hà Băng, sao con có thể hồ đồ như vậy được.”
" Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà…"
" Tâm Lam à, con ở trên đó có đang nhìn lũ trẻ tội nghiệp này không? Bí mật này có lẽ không thể giữ được nữa rồi"
Một lời của bà cụ như chiếc phao cứu sinh cho Hà Băng trên đại dương rộng lớn. Chỉ cần An Thanh không phải em gái của anh thì mọi chuyện đều có thể cứu vãn. Anh vội vàng lao đến quỳ trước mặt bà cụ cầu xin.
" Con biết sai rồi, con biết lỗi của con rồi. Sự thật năm đó như thế nào bà biết rõ phải không. Con xin bà hãy nghĩ tới đứa bé trong bụng An Thanh mà nói cho chúng con biết sự thật được không?"
Bà cụ hít sâu một hơi dài rồi nói.
" Chuyện kể ra thật đáng xấu hổ. Năm đó nhà chúng ta chính là một trong những gia tộc danh tiếng trong thành phố này.
Có điều đứa con gái duy nhất của chúng ta, ngày du học về nước lại mang theo bụng bầu hơn 8 tháng mà bố đứa bé lại không muốn chịu trách nhiệm với nó.
Để không ảnh hưởng đến danh tiếng của gia tộc chúng ta đã quyết định tìm một người làm cha cho đứa bé. Vừa hay khi đó trợ lí của ông các con là một thanh niên hiền lành, thật thà, dung mạo tuấn tú. Gia cảnh cậu ta khó khăn, khi đó bà nội đang lâm trọng bệnh dưới quê. Vì vậy chúng ta đã giao hẹn sẽ chi trả hết viện phí, đưa bà cậu ta ra nước ngoài chữa bệnh với điều kiện cậu ta sẽ phải làm cha đứa nhỏ trong 3 năm.
3 năm làm vợ chồng trên danh nghĩa nhưng cậu ta luôn hết lòng chăm lo cho gia đình. Ngày hết hạn hợp đồng 3 năm con gái ta đã một mực nói không muốn li hôn, còn mang cả tính mạng ra ép cậu ta ở lại mặc cho cậu ta giải thích đã có người trong lòng dưới quê nhà.
Cuối cùng dưới sự thúc ép của bà nội cậu ta cộng thêm tiếng ríu rít của đứa trẻ khiến cậu ta miễn cưỡng chấp nhận trở thành con rể thật sự của ta. Rồi An Nhiên ra đời, con bé chính là sợi dây gắn kết cho bố mẹ nó.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua trong êm đềm cho tới một ngày bố các con nói muốn li hôn bởi vì vừa gặp lại người con gái mà cậu ta thương yêu khi còn trẻ, hơn nữa giữa họ còn có một cô con gái. Bố các con nói muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho hai mẹ con họ.
Mẹ các con không chịu được sự đả kích lớn như vậy nên mới gây ra cái chết thương tâm của hai người họ."
Hà Băng như chết lặng, hai bên tai ù đi, ánh mắt không còn tiêu cự lắp bắp nói.
" Bà đang nói gì vậy?"…" Sao có thể…"
Sao có thể như vậy, người đã dạy anh từng bước đi đầu đời, ở bên anh hơn 20 năm, yêu thương anh nhưng lại không phải bố đẻ của anh. Người là bố của anh thì lại chối bỏ anh…
Còn có An Thanh, anh hận mẹ con cô vì phá vỡ gia đình anh nhưng hình như chính xác là vì có anh trên đời này nên cô mới không có một gia đình trọn vẹn. Thì ra cô mới là con gái ruột của bố anh, còn anh chỉ là một đứa trẻ bị bố mình chối bỏ mà thôi. Vậy mà anh còn mang thủ đoạn hèn hạ ra muốn đày đoạ cô, muốn trả thù cô.
Khi người ta nói An Thanh và An Nhiên giống nhau anh chỉ nghĩ đơn giản là người giống người chưa từng nghĩ giữa họ sẽ tồn tại một mối quan hệ ruột thịt.
Từng dòng suy nghĩ liên tục bủa vây trong tâm trí, Hà Băng nhất thời không thể chấp nhận được hiện thực, anh lảo đảo đứng lên rồi lao vội ra ngoài bỏ mặc những tiếng gọi phía sau.
…
5 năm sau.
Trong biệt thự rộng lớn nhà họ Hà, người ra kẻ vào nói cười rộn ràng vui vẻ.
An Thanh tỉ mỉ chỉnh lại từng lọn tóc giúp Hà An Nhiên rồi khẽ mỉm cười.
" Được rồi, em gái của chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất. "
Hà Viên Minh đang ngồi trong lòng bà cụ Hà nghe mẹ nói vậy cũng nhanh nhảu nói theo.
" Dì út đúng là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới, lát nữa chú Thiên Phong nhìn thấy sẽ không khỏi bất ngờ."
Hà An Nhiên bật cười đứng lên bẹo vào má cô bé.
" Tiểu thiên thần nhà tôi giống ai mà đáng yêu thế này."
" Tất nhiên là giống bố và mẹ con rồi."
Một tiếng “bố” của cô bé làm cho không khí có phần ngưng đọng. Ngày đó Hà Băng rời khỏi bệnh viện cũng chỉ gọi điện một lần báo bình an, thoáng chốc đã 5 năm trôi qua, anh chưa một lần trở về, cũng không một tin tức. Bé con đã hơn 4 tuổi cũng chưa một lần được gặp bố thế nhưng con bé hễ mở miệng là ca ngợi bố hết lời.
Giọng nói ngây ngô của con bé lại lần nữa vang lên.
" Bố…bố…bố đến rồi…"
Hà Viên Minh vừa hét vừa lao ra phía cửa lớn. An Thanh thấy vậy cũng vội vàng bước theo định giữ con gái lại nhưng bước được vài bước, chân của cô bỗng nhiên như bị đổ chì, nặng trĩu không thể nhấc lên, trước mắt cô như nhoà đi. Phía cửa lớn con gái cô vừa sà vào lòng một người đàn ông cao lớn, thân ảnh đó, khuôn mặt đó… Sao có thể nhìn nhầm cho được.
An Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông cao lớn đã dắt theo con gái tiến đến trước mặt cô cất giọng trầm khàn.
" Anh về rồi…xin lỗi đã để em một mình…"
Lúc này An Thanh không còn giữ được sự bình tĩnh đã in hằn trên mặt nhiều năm, nước mắt cô rơi lã chã, hai tay đánh mạnh lên người đàn ông như thể trút ra mọi ấm ức, tủi hờn.
" Là anh, … anh đã đi đâu, đã đi đâu…"
Nhìn cô đau lòng, hốc mắt anh cũng đỏ hoe, vội đưa tay ôm lấy thân hình đang run rẩy trước mặt nói.
" xin lỗi em…xin lỗi em…"
" Anh nhớ em, rất nhớ em nhưng anh không có đủ dũng khí đối mặt với em, mỗi ngày anh chỉ có thể đứng từ xa để ngắm nhìn mẹ con em. Xin lỗi em, tha lỗi cho anh được không?"
Hà Viên Minh đứng bên túm lên áo mẹ tiếp lời.
" Thật ra bố vẫn thường xuyên đến trường mẫu giáo chơi với con, con muốn được sống cùng bố và mẹ. Mẹ cho bố về nhà sống cùng chúng ta nhé."
An Thanh thoáng tia kinh ngạc nhìn xuống khuôn mặt đang hớn hở của con gái. Là như vậy sao, tưởng rằng anh đã thật sự dứt tình rời đi thì ra ở nơi nào đó anh vẫn luôn dõi theo mẹ con cô. Đưa tay lau đi những giọt nước trên mặt An Thanh oán trách.
" Tại sao bây giờ anh mới chịu về, tại sao lại để em một mình bao năm qua."
Mặc kệ bao ánh mắt nhìn ngó của mọi người, Hà Băng vẫn ôm chặt người phụ nữ xinh đẹp trong lòng, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi em, mọi đau khổ của em là do anh gây ra, anh thật không dám đối mặt với em, nhưng sau khi rời đi anh mới nhận ra cả cuộc đời này không thể buông bỏ được em. Mỗi ngày đều nhớ em, rất nhớ em."
" Anh sai rồi, tha lỗi cho anh được không, sau này mọi chuyện trong nhà sẽ do em làm chủ."
Một tiếng " Được" vang lên bên tai khiến Hà Băng không giấu được nụ cười trên khuôn mặt tuấn mĩ, anh gắt gao xiết chặt vòng tay cho thoả những nhớ nhung suốt bao năm xa cách.
" Thằng nhóc này cũng biết đường quay về rồi sao?"
" Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi."
Hà An Nhiên cùng bà cụ Hà bước tới, nhìn Hà Băng mà lên tiếng.
Hà Băng: " Bà ngoại, con xin lỗi đã làm bà lo lắng."
Bà cụ Hà nở nụ cười phúc hậu rồi cất giọng hiền từ.
" Được rồi, trở về là tốt rồi, cuối cùng gia đình chúng ta cũng được đoàn tụ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.