Chương 8:
Thập Lý Nhu
25/06/2022
Nhưng Vương Đức Như đã nói được một nửa dù sao cũng không tiện nuốt những lời đó lại:
- Ngày ấy ông Trương đánh cá còn hỏi ta: Nghe nói Liễu đại phu còn chưa có hôn phối?
Liễu Thanh Phong liếc nhìn Dạ Du nhưng hắn vẫn luôn cúi đầu nên cậu không thể nhìn thấy rõ được sắc mặt của hắn.
- Ta chưa có ý này, ta vẫn còn trẻ.
Liễu Thanh Phong nói:
- Hơn nữa...
Hơn nữa, cậu mới phát hiện ra xu hướng giới tính của mình dường như có vấn đề.
Vương Đức Như nhíu mày:
- Không phải ta muốn nói ngươi, A Đào này đúng là một nữ tử tốt, tuy nói thân phận có thể không xứng với người từng làm thiếu gia như ngươi, nhưng con bé chăm làm còn có dáng vẻ đoan chính, không khiến ngươi phải chịu uất ức...
- Ngài hiểu nhầm rồi. Chỉ sợ tính tình này của ta sẽ khiến nàng phải chịu oan ức thôi.
Liễu Thanh Phong thản nhiên cười nhưng mắt chỉ nhìn Dạ Du.
Dạ Du vô cùng kinh ngạc khi thấy Liễu Thanh Phong từ chối hôn sự này. Lúc hắn ngẩng đầu thì đối diện với ánh mắt tối tăm của Liễu Thanh Phong. Sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt tối tăm kia nhìn qua chỗ khác, giọng nói thản nhiên tiếp lời:
- Ta ngược lại cảm thấy cô bé A Đào kia dường như nhìn trúng Dạ Du.
Dạ Du kinh ngạc lùi lại một bước, theo trực giác muốn quỳ xuống, nhưng chợt nhớ trước đó Liễu Thanh Phong không cho phép hắn quỳ, nhất thời mờ mịt lại luống cuống, trong đầu trống rỗng.
...
Dường như đã qua rất lâu, Dạ Du cảm thấy có bóng tối che khuất ánh sáng trước mặt mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt tối đen không thấy đáy phía dưới hàng mi nhíu chặt của Liễu Thanh Phong.
- Chủ nhân.
Dạ Du nói như tiếng muỗi kêu. Hắn chú ý thấy Vương Đức Như đã rời đi, vì vậy do dự mới giải thích:
- Thuộc hạ và cô nương A Đào không có gì cả.
- Ta đã từng nói các ngươi có gì sao?
Liễu Thanh Phong hỏi ngược lại, sau đó dời mắt đi chỗ khác với vẻ u buồn khó hiểu:
- Nhưng ngươi khen nàng nhiều như vậy, có thể thấy được ngươi thật sự có thiện cảm với nàng.
- Thuộc hạ... không xứng. Ta chỉ muốn ở cùng với chủ nhân cả đời.
Dạ Du cụp mắt, dường như hơi đau khổ vì sự thấp hèn của mình.
Liễu Thanh Phong thầm thở dài, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Thở dài vì Dạ Du không có cách nào sửa lại việc phủ nhận bản thân, thở phào nhẹ nhõm vì mình nhất thời không cần lo lắng tên đầu gỗ này thích nữ nhân nào đó mà rời khỏi mình.
Nhưng...
- Dạ Du, ngươi gửi gắm tất cả ý nghĩa cuộc sống của ngươi lên người ta sao?
Điều này khiến Liễu Thanh Phong ý thức được mình tiếp nhận người trước mắt này sẽ mang đến cho mình trách nhiệm và áp lực lớn thế nào.
- Chỉ cầu mong... chủ nhân… đồng ý cho thuộc hạ chia sẻ nỗi lo, thuộc hạ làm trâu làm ngựa cũng...
- Nếu có một ngày, ta không cần ngươi nữa thì sao?
Liễu Thanh Phong lại hỏi.
Dạ Du hoảng sợ ngước đầu lên, mặt đã thảm tới mức cắt không còn một giọt máu, nhìn Liễu Thanh Phong với vẻ cầu xin lại sợ hãi nói không ra lời.
Liễu Thanh Phong thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Du, ghé sát bên tai hắn nói:
- Chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta lại không thể không cần ngươi. Dạ Du, ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay.
- Thời tiết tự nhiên xấu đi làm con người dễ mắc bệnh.
- Cuộc sống bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi, con người cũng dễ mắc bệnh.
- Mùa đông là mùa giao hợp của hai người, cho nên rất nhiều người mắc bệnh.
- Người bệnh nhiều khiến ta cũng rất bận.
- Ta bận rộn thì tâm tình sẽ không tốt.
- Cho nên, tâm tình ta không tốt không liên quan tới ngươi.
- Ngươi… đã rõ chưa?
Liễu Thanh Phong cố nhịn xuống, nói từng chữ từng câu để tận tình khuyên bảo, giải thích với Dạ Du đã cố chấp còn hay để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Bên trên là logic của Liễu Thanh Phong.
Bên dưới lại là suy nghĩ của Dạ Du.
- Chủ nhân đang khó chịu nhưng không chịu trút giận vào ta.
- Nếu như ta có thể khiến cho chủ nhân trút giận, chủ nhân sẽ vui vẻ.
- Chủ nhân không chịu trút giận vào ta, luôn bực bội trong lòng... Ta quá vô dụng!
- Chủ nhân bận rộn, có rất nhiều bệnh nhân, rất nhiều việc phải làm.
- Nếu ta biết y thuật thì chủ nhân sẽ không phải bận rộn như vậy, nhưng ta không biết...
- Ngay cả công việc của chủ nhân cũng không biết, ta quá vô dụng!
- Đều là lỗi của ta... Chủ nhân còn an ủi ta, giải thích với ta...
- Ta có lỗi với chủ nhân, ta quá vô dụng!
Cho nên mới nói, nếu giải thích có tác dụng thì trên thế giới đã không có từ hiểu nhầm này.
Cho nên mới nói nhiệm vụ quan trọng nhất của Liễu Thanh Phong hiện nay không phải là nghĩ cách nắm cho mình thẳng hoặc bẻ cong Dạ Du, mà là một lần nữa tẩy não cho Dạ Du, giúp đỡ khúc gỗ Du nhỏ của mình xây dựng lòng tự tin.
Làm một luôn có thói quen phủ nhận bản thân học được cách tự tin là chuyện rất khó khăn, mặc dù không đến mức vi phạm quy luật khách quan nhưng cũng tuyệt đối không thuận theo phương hướng phát triển của lịch sử. Cho nên quá trình cải tạo một người như vậy tất nhiên sẽ dài dằng dặc.
- Ngày ấy ông Trương đánh cá còn hỏi ta: Nghe nói Liễu đại phu còn chưa có hôn phối?
Liễu Thanh Phong liếc nhìn Dạ Du nhưng hắn vẫn luôn cúi đầu nên cậu không thể nhìn thấy rõ được sắc mặt của hắn.
- Ta chưa có ý này, ta vẫn còn trẻ.
Liễu Thanh Phong nói:
- Hơn nữa...
Hơn nữa, cậu mới phát hiện ra xu hướng giới tính của mình dường như có vấn đề.
Vương Đức Như nhíu mày:
- Không phải ta muốn nói ngươi, A Đào này đúng là một nữ tử tốt, tuy nói thân phận có thể không xứng với người từng làm thiếu gia như ngươi, nhưng con bé chăm làm còn có dáng vẻ đoan chính, không khiến ngươi phải chịu uất ức...
- Ngài hiểu nhầm rồi. Chỉ sợ tính tình này của ta sẽ khiến nàng phải chịu oan ức thôi.
Liễu Thanh Phong thản nhiên cười nhưng mắt chỉ nhìn Dạ Du.
Dạ Du vô cùng kinh ngạc khi thấy Liễu Thanh Phong từ chối hôn sự này. Lúc hắn ngẩng đầu thì đối diện với ánh mắt tối tăm của Liễu Thanh Phong. Sau đó hắn nhìn thấy đôi mắt tối tăm kia nhìn qua chỗ khác, giọng nói thản nhiên tiếp lời:
- Ta ngược lại cảm thấy cô bé A Đào kia dường như nhìn trúng Dạ Du.
Dạ Du kinh ngạc lùi lại một bước, theo trực giác muốn quỳ xuống, nhưng chợt nhớ trước đó Liễu Thanh Phong không cho phép hắn quỳ, nhất thời mờ mịt lại luống cuống, trong đầu trống rỗng.
...
Dường như đã qua rất lâu, Dạ Du cảm thấy có bóng tối che khuất ánh sáng trước mặt mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt tối đen không thấy đáy phía dưới hàng mi nhíu chặt của Liễu Thanh Phong.
- Chủ nhân.
Dạ Du nói như tiếng muỗi kêu. Hắn chú ý thấy Vương Đức Như đã rời đi, vì vậy do dự mới giải thích:
- Thuộc hạ và cô nương A Đào không có gì cả.
- Ta đã từng nói các ngươi có gì sao?
Liễu Thanh Phong hỏi ngược lại, sau đó dời mắt đi chỗ khác với vẻ u buồn khó hiểu:
- Nhưng ngươi khen nàng nhiều như vậy, có thể thấy được ngươi thật sự có thiện cảm với nàng.
- Thuộc hạ... không xứng. Ta chỉ muốn ở cùng với chủ nhân cả đời.
Dạ Du cụp mắt, dường như hơi đau khổ vì sự thấp hèn của mình.
Liễu Thanh Phong thầm thở dài, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Thở dài vì Dạ Du không có cách nào sửa lại việc phủ nhận bản thân, thở phào nhẹ nhõm vì mình nhất thời không cần lo lắng tên đầu gỗ này thích nữ nhân nào đó mà rời khỏi mình.
Nhưng...
- Dạ Du, ngươi gửi gắm tất cả ý nghĩa cuộc sống của ngươi lên người ta sao?
Điều này khiến Liễu Thanh Phong ý thức được mình tiếp nhận người trước mắt này sẽ mang đến cho mình trách nhiệm và áp lực lớn thế nào.
- Chỉ cầu mong... chủ nhân… đồng ý cho thuộc hạ chia sẻ nỗi lo, thuộc hạ làm trâu làm ngựa cũng...
- Nếu có một ngày, ta không cần ngươi nữa thì sao?
Liễu Thanh Phong lại hỏi.
Dạ Du hoảng sợ ngước đầu lên, mặt đã thảm tới mức cắt không còn một giọt máu, nhìn Liễu Thanh Phong với vẻ cầu xin lại sợ hãi nói không ra lời.
Liễu Thanh Phong thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Dạ Du, ghé sát bên tai hắn nói:
- Chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta lại không thể không cần ngươi. Dạ Du, ngươi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay.
- Thời tiết tự nhiên xấu đi làm con người dễ mắc bệnh.
- Cuộc sống bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi, con người cũng dễ mắc bệnh.
- Mùa đông là mùa giao hợp của hai người, cho nên rất nhiều người mắc bệnh.
- Người bệnh nhiều khiến ta cũng rất bận.
- Ta bận rộn thì tâm tình sẽ không tốt.
- Cho nên, tâm tình ta không tốt không liên quan tới ngươi.
- Ngươi… đã rõ chưa?
Liễu Thanh Phong cố nhịn xuống, nói từng chữ từng câu để tận tình khuyên bảo, giải thích với Dạ Du đã cố chấp còn hay để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Bên trên là logic của Liễu Thanh Phong.
Bên dưới lại là suy nghĩ của Dạ Du.
- Chủ nhân đang khó chịu nhưng không chịu trút giận vào ta.
- Nếu như ta có thể khiến cho chủ nhân trút giận, chủ nhân sẽ vui vẻ.
- Chủ nhân không chịu trút giận vào ta, luôn bực bội trong lòng... Ta quá vô dụng!
- Chủ nhân bận rộn, có rất nhiều bệnh nhân, rất nhiều việc phải làm.
- Nếu ta biết y thuật thì chủ nhân sẽ không phải bận rộn như vậy, nhưng ta không biết...
- Ngay cả công việc của chủ nhân cũng không biết, ta quá vô dụng!
- Đều là lỗi của ta... Chủ nhân còn an ủi ta, giải thích với ta...
- Ta có lỗi với chủ nhân, ta quá vô dụng!
Cho nên mới nói, nếu giải thích có tác dụng thì trên thế giới đã không có từ hiểu nhầm này.
Cho nên mới nói nhiệm vụ quan trọng nhất của Liễu Thanh Phong hiện nay không phải là nghĩ cách nắm cho mình thẳng hoặc bẻ cong Dạ Du, mà là một lần nữa tẩy não cho Dạ Du, giúp đỡ khúc gỗ Du nhỏ của mình xây dựng lòng tự tin.
Làm một luôn có thói quen phủ nhận bản thân học được cách tự tin là chuyện rất khó khăn, mặc dù không đến mức vi phạm quy luật khách quan nhưng cũng tuyệt đối không thuận theo phương hướng phát triển của lịch sử. Cho nên quá trình cải tạo một người như vậy tất nhiên sẽ dài dằng dặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.