Chương 24: Phiên Ngoại 4
Thập Lý Nhu
25/06/2022
Sắp đến cuối năm, Liễu Thanh Phong bắt đầu trở nên ưu thương, ủy mị.
Sáng sớm hôn đó, hắn tự sờ... khụ, sờ túi tiền của mình, phát hiện bên trong chỉ có hai đồng. Rõ ràng trước đây bất kể mình mở túi ra lúc nào, bên trong đều có đầy tiền va vào nhau leng keng, tỏa ra mùi tiền mê người. Mình nghèo tới mức này từ bao giờ thế?
Liễu Thanh Phong vốn định ra ngoài mua ít điểm tâm về ăn với Dạ Du, bỗng nhiên cảm giác được nguy cơ. Cậu nhớ rõ ràng mình vẫn rất nỗ lực viết chữ kiếm tiền mà? Sao mình bỗng nhiên nghèo vậy? Lẽ nào là tại dạo này ăn quá nhiều mứt quả?
Liễu Thanh Phong suy nghĩ rất lâu, vẫn không có manh mối.
Trưa hôm đó, sau khi nghỉ ngơ trên lưng Dạ Du, cậu mặc áo bông dày dặn và lặng lẽ ra ngoài, quyết định phải kiếm thêm một khoản thu nhập để nuôi gia đình, đút cho Dạ Du ăn.
Nói tới ra ngoài thì không thể không nói tới cách cửa nhà Liễu Thanh Phong không xa có rất nhiều cửa hàng, bán đủ các loại. Mỗi cửa hàng đều có cửa và cửa sổ. Tết sắp tới, trên cửa đều phải treo câu đối xuân. Đúng vậy, vài ba câu nhảm nhí, nhưng chính vài ba câu nhảm nhí đó đã trở thành tài nguyên để Liễu Thanh Phong kiếm lời hàng năm.
Chờ đến khi trời tối đen, Liễu Thanh Phong mới tay trái cầm một con vịt quay, tay phải cầm nửa cái đầu heo, khuỷu tay treo một vò rượu vàng, trên vai khiêng hai túm tỏi...
Á, cậu cũng không biết tại sao lại có tỏi nữa. Nói chung sau khi cậu viết xong câu đối, bài thơ nào đó thì được nó. Ngoài ra, cái túi tiền xẹp lép bên thắt lưng của cậu lại phồng lên, có đồng bạc được nhét vào trong đó.
Nhưng trên đường Liễu Thanh Phong về nhà bị một tên ăn mày chặn lại. Tên ăn mày chộp lấy giày đập vào đầu, thì thầm rồi ngẩng đầu, ánh mắt mông lung, thẫn thờ nhìn về phía cậu.
Liễu Thanh Phong thoáng ngây người, thả tay làm con vịt quay rơi xuống đất.
Tên ăn mày lập tức thả cậu ra, nhào tới ôm lấy con vịt quay và ăn ngấu nghiến, giống như một con thu hoang quá đói vậy.
-...
Trong giây lát, Liễu Thanh Phong suýt thốt ra hai từ nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Cậu nghĩ cậu nhận ra được người này.
Đại ca...
Sau khi phụ thân đời này của cậu qua đời, đại ca lập tức thay đổi sắc mặt, chiếm chỗ ở và gia sản, đuổi cậu đi. Sau khi bị đuổi ra ngoài, Liễu Thanh Phong không chịu cầu tiến, sống như cái xác không hồn, mãi đến khi gặp phải Dạ Du, có người cần lo lắng, mới xem sống lại.
Nhiều năm qua, ai nấy đều nói Liễu Thanh Phong cứu Dạ Du, nhưng bản thân Liễu Thanh Phong chung quy vẫn có vài phần cảm kích Dạ Du. Đó là người khiến cậu sống lại một lần nữa.
Sau khi ăn con vịt quay nhưng không đợi được quyền đấm cước đá và những tiếng mắng chửi trong dự đoán, tên ăn mày kia mới ngẩng đầu lên quan sát Liễu Thanh Phong, sau đó run lên bần bật. Gã cũng nhận ra được người trước mặt.
Phong thủy chuyển dời.
Ai có thể ngờ được đại ca trước đây luôn tươi cười ôn hòa cũng có âm mưu khác? Ai có thể biết trước tiểu công tử trước đây nghèo túng không chỗ nương tựa bây giờ ăn mặc thể diện như vậy?
Sau khi gã kinh doanh thất bại, tiêu sạch cả gia tài, nghe tin tức về đệ đệ cũng muốn chai mặt đi xin một miếng cơm ăn, nhưng không ngờ cảnh tượng gặp lại còn tệ hơn gã tính. Gã nhất thời không nói được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nắm chặt lấy góc áo của Liễu Thanh Phong.
Lúc này, Liễu Thanh Phong đã bình tĩnh lại. Cậu cúi người xuống, thả cái đầu heo, buông vò rượu, lại cởi túi tiền từ bên thắt lưng ra, đổ hết tất cả tiền bên trong rồi phất tay tung ra.
Bàn tay đang nắm chặt góc áo cậu lập tức thả ra, vội nhặt số tiền trên mặt đất.
Liễu Thanh Phong chạy đi một cách chật vật, còn lao cả vào lòng Dạ Du vừa đi ra tìm cậu.
- Dạ Du...
Cậu nhìn Dạ Du bằng ánh mắt tội nghiệm, bỗng nhiên nhớ tới mục đích ra ngoài hôm nay. Trước khi ra khỏi cửa, cậu còn có một túi tiền, bên trong chứa hai đồng. Nhưng bây giờ, cậu thậm chí còn chẳng có nổi túi tiền nữa.
Liễu Thanh Phong đỏ mặt:
- Ta... Ta có lẽ phá sản rồi...
- À.
Dạ Du rất bình tĩnh đáp lại.
- Ta... Hôm nay ta đã rất cố gắng kiếm tiền.
- À.
- Nhưng vừa rồi ta không cẩn thận... Ta không phải cố ý, nhưng ta không có tiền nữa...
- À.
- Ta thật sự rất muốn có thật nhiều tiền, để cho ngươi sống tốt nhất...
- À.
-...
-...
Liễu Thanh Phong thẹn quá thành giận, hoàn toàn quên mất sự bối rối và thất thố trước đó:
- Dạ Du... Tên đầu gỗ nhà ngươi! Ngươi chỉ biết À thôi sao?... A ừ...
Dạ Du dùng hành động thực tế để xác nhận hắn không chỉ biết “À”, còn biết một hành vi gọi là hôn nóng bỏng.
Thật ra người gỗ kia là ngươi à?...
Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, những lời này lướt qua trong đầu Dạ Du nhưng cuối cùng không nói ra.
Dạ Du có thể nói nhưng bây giờ hắn không muốn nhắc nhở Liễu Thanh Phong, bởi người nào đó đam mê kiếm tiền nhưng thiếu khả năng quản lý. Thu nhập của hai người vẫn do Dạ Du quản lý.
Chẳng qua mấy ngày vừa rồi Dạ Du bận mua hàng tết, chưa kịp bỏ thêm tiền vào túi của ai đó như thường lệ mà thôi.
Có Dạ Du ở đây, Liễu Thanh Phong làm sao có thể có nguy cơ về tiền được?
Nhưng bản thân Liễu Thanh Phong dường như vẫn chưa ý thức được. Cậu còn đang chìm đắm trong vòng tay ấm áp và nụ hôn nóng bỏng kia.
Sáng sớm hôn đó, hắn tự sờ... khụ, sờ túi tiền của mình, phát hiện bên trong chỉ có hai đồng. Rõ ràng trước đây bất kể mình mở túi ra lúc nào, bên trong đều có đầy tiền va vào nhau leng keng, tỏa ra mùi tiền mê người. Mình nghèo tới mức này từ bao giờ thế?
Liễu Thanh Phong vốn định ra ngoài mua ít điểm tâm về ăn với Dạ Du, bỗng nhiên cảm giác được nguy cơ. Cậu nhớ rõ ràng mình vẫn rất nỗ lực viết chữ kiếm tiền mà? Sao mình bỗng nhiên nghèo vậy? Lẽ nào là tại dạo này ăn quá nhiều mứt quả?
Liễu Thanh Phong suy nghĩ rất lâu, vẫn không có manh mối.
Trưa hôm đó, sau khi nghỉ ngơ trên lưng Dạ Du, cậu mặc áo bông dày dặn và lặng lẽ ra ngoài, quyết định phải kiếm thêm một khoản thu nhập để nuôi gia đình, đút cho Dạ Du ăn.
Nói tới ra ngoài thì không thể không nói tới cách cửa nhà Liễu Thanh Phong không xa có rất nhiều cửa hàng, bán đủ các loại. Mỗi cửa hàng đều có cửa và cửa sổ. Tết sắp tới, trên cửa đều phải treo câu đối xuân. Đúng vậy, vài ba câu nhảm nhí, nhưng chính vài ba câu nhảm nhí đó đã trở thành tài nguyên để Liễu Thanh Phong kiếm lời hàng năm.
Chờ đến khi trời tối đen, Liễu Thanh Phong mới tay trái cầm một con vịt quay, tay phải cầm nửa cái đầu heo, khuỷu tay treo một vò rượu vàng, trên vai khiêng hai túm tỏi...
Á, cậu cũng không biết tại sao lại có tỏi nữa. Nói chung sau khi cậu viết xong câu đối, bài thơ nào đó thì được nó. Ngoài ra, cái túi tiền xẹp lép bên thắt lưng của cậu lại phồng lên, có đồng bạc được nhét vào trong đó.
Nhưng trên đường Liễu Thanh Phong về nhà bị một tên ăn mày chặn lại. Tên ăn mày chộp lấy giày đập vào đầu, thì thầm rồi ngẩng đầu, ánh mắt mông lung, thẫn thờ nhìn về phía cậu.
Liễu Thanh Phong thoáng ngây người, thả tay làm con vịt quay rơi xuống đất.
Tên ăn mày lập tức thả cậu ra, nhào tới ôm lấy con vịt quay và ăn ngấu nghiến, giống như một con thu hoang quá đói vậy.
-...
Trong giây lát, Liễu Thanh Phong suýt thốt ra hai từ nhưng cuối cùng nhịn xuống.
Cậu nghĩ cậu nhận ra được người này.
Đại ca...
Sau khi phụ thân đời này của cậu qua đời, đại ca lập tức thay đổi sắc mặt, chiếm chỗ ở và gia sản, đuổi cậu đi. Sau khi bị đuổi ra ngoài, Liễu Thanh Phong không chịu cầu tiến, sống như cái xác không hồn, mãi đến khi gặp phải Dạ Du, có người cần lo lắng, mới xem sống lại.
Nhiều năm qua, ai nấy đều nói Liễu Thanh Phong cứu Dạ Du, nhưng bản thân Liễu Thanh Phong chung quy vẫn có vài phần cảm kích Dạ Du. Đó là người khiến cậu sống lại một lần nữa.
Sau khi ăn con vịt quay nhưng không đợi được quyền đấm cước đá và những tiếng mắng chửi trong dự đoán, tên ăn mày kia mới ngẩng đầu lên quan sát Liễu Thanh Phong, sau đó run lên bần bật. Gã cũng nhận ra được người trước mặt.
Phong thủy chuyển dời.
Ai có thể ngờ được đại ca trước đây luôn tươi cười ôn hòa cũng có âm mưu khác? Ai có thể biết trước tiểu công tử trước đây nghèo túng không chỗ nương tựa bây giờ ăn mặc thể diện như vậy?
Sau khi gã kinh doanh thất bại, tiêu sạch cả gia tài, nghe tin tức về đệ đệ cũng muốn chai mặt đi xin một miếng cơm ăn, nhưng không ngờ cảnh tượng gặp lại còn tệ hơn gã tính. Gã nhất thời không nói được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nắm chặt lấy góc áo của Liễu Thanh Phong.
Lúc này, Liễu Thanh Phong đã bình tĩnh lại. Cậu cúi người xuống, thả cái đầu heo, buông vò rượu, lại cởi túi tiền từ bên thắt lưng ra, đổ hết tất cả tiền bên trong rồi phất tay tung ra.
Bàn tay đang nắm chặt góc áo cậu lập tức thả ra, vội nhặt số tiền trên mặt đất.
Liễu Thanh Phong chạy đi một cách chật vật, còn lao cả vào lòng Dạ Du vừa đi ra tìm cậu.
- Dạ Du...
Cậu nhìn Dạ Du bằng ánh mắt tội nghiệm, bỗng nhiên nhớ tới mục đích ra ngoài hôm nay. Trước khi ra khỏi cửa, cậu còn có một túi tiền, bên trong chứa hai đồng. Nhưng bây giờ, cậu thậm chí còn chẳng có nổi túi tiền nữa.
Liễu Thanh Phong đỏ mặt:
- Ta... Ta có lẽ phá sản rồi...
- À.
Dạ Du rất bình tĩnh đáp lại.
- Ta... Hôm nay ta đã rất cố gắng kiếm tiền.
- À.
- Nhưng vừa rồi ta không cẩn thận... Ta không phải cố ý, nhưng ta không có tiền nữa...
- À.
- Ta thật sự rất muốn có thật nhiều tiền, để cho ngươi sống tốt nhất...
- À.
-...
-...
Liễu Thanh Phong thẹn quá thành giận, hoàn toàn quên mất sự bối rối và thất thố trước đó:
- Dạ Du... Tên đầu gỗ nhà ngươi! Ngươi chỉ biết À thôi sao?... A ừ...
Dạ Du dùng hành động thực tế để xác nhận hắn không chỉ biết “À”, còn biết một hành vi gọi là hôn nóng bỏng.
Thật ra người gỗ kia là ngươi à?...
Trong nháy mắt ngắn ngủi đó, những lời này lướt qua trong đầu Dạ Du nhưng cuối cùng không nói ra.
Dạ Du có thể nói nhưng bây giờ hắn không muốn nhắc nhở Liễu Thanh Phong, bởi người nào đó đam mê kiếm tiền nhưng thiếu khả năng quản lý. Thu nhập của hai người vẫn do Dạ Du quản lý.
Chẳng qua mấy ngày vừa rồi Dạ Du bận mua hàng tết, chưa kịp bỏ thêm tiền vào túi của ai đó như thường lệ mà thôi.
Có Dạ Du ở đây, Liễu Thanh Phong làm sao có thể có nguy cơ về tiền được?
Nhưng bản thân Liễu Thanh Phong dường như vẫn chưa ý thức được. Cậu còn đang chìm đắm trong vòng tay ấm áp và nụ hôn nóng bỏng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.